Lý Phong lịm đi một lúc, gần mười giây sau mới mở được mắt. Không phải Lý Phong tự mở mắt, mà là cảm giác kinh hoảng sau khi chịu cái đau thấu xương khiến hắn giật bắn mình tỉnh dậy...
Theo lời của Tiểu Kim, sự trừng phạt không bao giờ vượt quá giới hạn chịu đựng của tinh thần. Cha mẹ tổ tông ơi, vậy là cứ tập không xong thì sẽ bị bầm dập "không quá mức giới hạn" ư?
Học sinh Lý Phong lúc này đã học được một thành ngữ từ lâu không ai dùng - Sống không bằng chết!
Lúc này hắn mới hiểu được sự đáng sợ của văn minh cao cấp! Tập luyện ở đó có nghĩa là đẩy cơ thể và tinh thần đến bờ vực của tồn tại, hoặc đứng vững mà sống tiếp, còn nếu không – sẽ nhào ngay xuống vực!
Chương trình "rèn luyện địa ngục" của Lý Phong đã bắt đầu như vậy...
Tuy nhiên tuyệt đối không nên cho rằng đó là sự cứng nhắc người máy, nền văn minh Maya vốn là một nhánh của văn minh Trái đất, có điều là nhánh cao cấp nhất mà thôi. Nếu các chuyên gia quân sự có trong tay chương trình huấn luyện này, chắc hẳn sẽ mừng như bắt được báu vật. Đây chính là mơ ước đỉnh cao mà mọi quân đội hằng theo đuổi, song vì kỹ thuật hạn chế nên không biết bao giờ mới đạt được.
Không phải Lý Phong không hiểu những điều đó, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một học sinh trung học, không phải một quân nhân. May mắn là ngay từ cấp hai hắn đã chuyên cần luyện tập, chứ không thì đến một phần mười chương trình này cũng không chịu đựng nổi...
Lý Phong quả thực không giống với người thường. Một đứa trẻ trong một gia đình không có truyền thống quân nhân, tuyệt đối không thể mê mẩn với những trò huấn luyện khô khan ấy, vậy mà Lý Phong lại mê say quên chết. Cảm nhận một chút lợi ích từ những đau đớn kia, Lý Phong nghiến răng vươn mình đứng thẳng dậy. Hắn hiểu rõ, hoặc mình sẽ phải sống mà vượt qua thử thách, hoặc sẽ phải chết ở đây hay biến thành một người thực vật!
Lý Phong tuyệt đối chưa muốn chết. Hắn có cha mẹ, bạn bè, tương lai và vẫn… còn trinh nguyên trong trắng(!)
Cái gọi là "huấn luyện cơ bản" theo cách nói của Tiểu Kim, kỳ thực chính là khổ luyện thể lực và kỹ năng vận động cho tất cả các bộ phận của cơ thể. Ví dụ trước đây Lý Phong lăng chân nhiều nhất chỉ là đến cách chỏm mũi chừng hai mươi phân, như thế đã là cố gắng lắm rồi... Nhưng theo yêu cầu của chương trình, bây giờ, hắn phải tạo được thành đường vuông góc với mặt đất, ngoài ra thời gian giữa hai cú đá phải rút từ 0,6 xuống 0.3 giây, nếu không sẽ… bị điện giật tới số!
Phần "Huấn luyện cơ bản" ấy kéo dài đúng một tháng trời. Trong tuần đầu tiên của một tháng ấy, Lý Phong đã ba lần nghĩ đến tự sát, hai lần gần như ngã quỵ hoàn toàn. Thật may là cuối cùng hắn cũng đã vượt qua, chính bản thân Lý Phong cũng thấy kinh ngạc...
Dù sao đó đúng là sự thật, hắn không bỏ mạng trong phần "Huấn luyện cơ bản" mà Tiểu Kim nói là "hết sức đơn giản" đó. Trong một tháng ấy Lý Phong đã đổi tên cho thứ đồ chơi đáng yêu của mình thành "Ma Quỷ Kim".
Sau một tháng huấn luyện, "Ma Quỷ Kim" cho Lý Phong một điểm số "miễn cưỡng đạt chuẩn", theo thang điểm của giáo dục Trái đất thì là 61/100 điểm. Thực ra hắn chỉ được 60, một điểm còn lại là bonus an ủi!
Kết quả của "Huấn luyện cơ bản" thì không thể chối cãi. Giờ đây Lý Phong có thể vận động thuần thục tất cả các bộ phận cơ thể bên ngoài, phản xạ chính xác trong điều kiện trọng lực gấp 10 lần (mức độ chịu đựng cao nhất lúc mới vào huấn luyện của hắn chỉ là 5,5). Nhưng trình độ này vẫn chỉ là "cơ bản", nói theo Tiểu Kim thì đây chỉ là những "vận động máy móc", yêu cầu tối thiểu đối với một chiến sĩ!
Một người đang sống sờ sờ lại bị một người máy nói là "vận động máy móc", thật kỳ khôi!
Ngoài ra hắn còn có khả năng chống đỡ với đủ kiểu tấn công. Do liên tục phải đón nhận những đón trừng phạt bằng laser, chớp điện, sức ép không khí... mà tinh thần Lý Phong đã hiểu rất thấu đáo về chúng. Sau n lần đích thân trải nghiệm, hắn đã hoàn toàn không còn cảm giác sợ hãi trước những thứ đó nữa, hơn thế còn biết hết mọi ưu khuyết của các loại hình vũ khí này.
Đừng nghĩ rằng đó chỉ là chuyện nhỏ, một người tập võ có thể ung dung chống đỡ với kiếm gỗ của đồng môn. Nhưng cũng là những đòn tấn công đó, nếu là kẻ thù cầm kiếm thép đánh ra lại gây nên cảm ứng hoàn toàn khác. Do quá đỗi căng thẳng hoặc sợ hãi, người ít kinh nghiệm khi đối diện với thanh kiếm sắc nhọn thường không thể phát huy hết khả năng của mình. Những đòn trừng phạt liên tiếp của Tiểu Kim, ngoài mục đích tăng khả năng chịu đựng còn giúp Lý Phong loại bỏ triệt để mọi cảm giác sợ hãi trước các vũ khí thật sự, bất kỳ tình huống nào cũng không hề run sợ.
Đối với "Ma Quỷ Kim", Lý Phong miễn cưỡng đã qua được giai đoạn một. Không phải Tiểu Kim quá "ma quỷ" như suốt một tháng qua, chỉ bởi khi vượt không gian song song nó đã bị tổn hại, trong đó hệ thống "xác định tình cảm" là phần nhạy cảm nhất hiển nhiên bị hư hỏng hoàn toàn. Không biết với Lý Phong đó là may mắn hay bất hạnh nữa.
Phản xạ thần kinh thông qua sự điều chỉnh từ hệ thống cực kỳ tiên tiến của Tiểu Kim được kết nối trực tiếp lên người Lý Phong, đồng thời tiến hành cải tạo gen ở mọi mặt. Sự tiến hoá này hoàn toàn phát xuất tự bản thể, không bị động như của người Inventer, cũng có nghĩa là với kỹ thuật hiện nay, máy móc của Trái đất hoàn toàn không thể phát hiện được!
Về nguyên tắc thì môi trường quyết định xu hướng tiến hoá, trong khi Tiểu Kim lợi dụng trình độ của văn minh Maya đã đẩy nhanh tốc độ của quá trình này trong người Lý Phong. Tất nhiên đối với Tiểu Kim thì điều này chẳng có gì là dị thường, nhưng đối với văn minh Trái đất hiện nay... rõ ràng là một sự sáng tạo chẳng khác nào thần thánh...
Tiếc là Lý Phong không có đủ kiến thức để hiểu được điều này, cũng không có tâm trạng đâu để nghĩ đến nó nữa! Hằng ngày ngoài luyện tập thì hắn chỉ có ngủ, cả ăn uống vệ sinh cũng miễn luôn. Tiểu Kim đã ngắt hết mọi nhu cầu cơ bản của "chủ nhân", duy có ngủ là bắt buộc. Luyện tập căng thẳng tinh thần cần phải được nghỉ ngơi, và tám tiếng chính là thời gian lý tưởng nhất. Nhiều hơn vô ích, ít đi thì không đủ!
Lúc mới bắt đầu, Lý Phong căn bản không sao thích nghi nổi, hoặc không ngủ được, hoặc ngủ thì luôn gặp ác mộng, đến lúc buồn ngủ thật thì lại bị tia laser "dịu dàng" đánh thức dậy. Sau mấy ngày như thế, dần dần hắn đã kiểm soát được giấc ngủ của mình, có được sự nghỉ ngơi đầy đủ nhất.
Tuy thế ngày vui ngắn chẳng tày gang, sau một tuần yên lành Tiểu Kim bắt đầu "gây chuyện". Lý Phong vẫn được ngủ tám tiếng đồng hồ, nhưng trong tám tiếng ấy sẽ xuất hiện một đến ba lần tấn công, có nghĩa là mặc dù ngủ hắn vẫn phải duy trì sự cảnh giác nhất định. Điều này nghe thì có vẻ mâu thuẫn, nhưng theo Tiểu Kim thì đó là đòi hỏi đối với một chiến binh, Lý Phong phải tự tìm cách cân bằng giữa nghỉ ngơi và đề phòng, mà bắt buộc phải làm cho kỳ được!
Lý Phong lúc đó muốn khóc cũng không xong, rốt cuộc đây là huấn luyện Chiến sĩ cơ động hay đào tạo sát thủ chứ? Nhưng "Ma Quỷ Kim" không bao giờ giảng đạo lý, vậy là lúc nguy hiểm tiềm lực của con người hoàn toàn có thể thôi phát ra. Để quen với lối ngủ như vậy hắn cũng chỉ mất có ba ngày...
Sau ba ngày đó, không những chỉ khi ngủ mà là bất cứ lúc nào, chỉ cần thấp thoáng một nguy hiểm là linh giác hắn tự sản sinh ra một dự cảm đề phòng, cảm giác vi diệu ấy ngay cả ngôn từ cũng khó miêu tả nổi...
Đó là khả năng của một lão binh thân chinh bách chiến, đôi khi một vài cá nhân sở hữu dị năng cũng có thể làm được. Chính là cái người ta gọi là "giác quan thứ sáu", còn Lý Phong lại kinh qua thực tế huấn luyện mà có.
Tuy thế, tất cả những điều này chỉ là "Huấn luyện cơ bản". Tháng thứ nhất vừa kết thúc, những huấn luyện tiếp theo lập tức bắt đầu!
Lúc đó Lý Phong mới biết, "Huấn luyện cơ bản" hóa ra mới nhẹ nhàng thoải mái làm sao!
Theo lời của Tiểu Kim, sự trừng phạt không bao giờ vượt quá giới hạn chịu đựng của tinh thần. Cha mẹ tổ tông ơi, vậy là cứ tập không xong thì sẽ bị bầm dập "không quá mức giới hạn" ư?
Học sinh Lý Phong lúc này đã học được một thành ngữ từ lâu không ai dùng - Sống không bằng chết!
Lúc này hắn mới hiểu được sự đáng sợ của văn minh cao cấp! Tập luyện ở đó có nghĩa là đẩy cơ thể và tinh thần đến bờ vực của tồn tại, hoặc đứng vững mà sống tiếp, còn nếu không – sẽ nhào ngay xuống vực!
Chương trình "rèn luyện địa ngục" của Lý Phong đã bắt đầu như vậy...
Tuy nhiên tuyệt đối không nên cho rằng đó là sự cứng nhắc người máy, nền văn minh Maya vốn là một nhánh của văn minh Trái đất, có điều là nhánh cao cấp nhất mà thôi. Nếu các chuyên gia quân sự có trong tay chương trình huấn luyện này, chắc hẳn sẽ mừng như bắt được báu vật. Đây chính là mơ ước đỉnh cao mà mọi quân đội hằng theo đuổi, song vì kỹ thuật hạn chế nên không biết bao giờ mới đạt được.
Không phải Lý Phong không hiểu những điều đó, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một học sinh trung học, không phải một quân nhân. May mắn là ngay từ cấp hai hắn đã chuyên cần luyện tập, chứ không thì đến một phần mười chương trình này cũng không chịu đựng nổi...
Lý Phong quả thực không giống với người thường. Một đứa trẻ trong một gia đình không có truyền thống quân nhân, tuyệt đối không thể mê mẩn với những trò huấn luyện khô khan ấy, vậy mà Lý Phong lại mê say quên chết. Cảm nhận một chút lợi ích từ những đau đớn kia, Lý Phong nghiến răng vươn mình đứng thẳng dậy. Hắn hiểu rõ, hoặc mình sẽ phải sống mà vượt qua thử thách, hoặc sẽ phải chết ở đây hay biến thành một người thực vật!
Lý Phong tuyệt đối chưa muốn chết. Hắn có cha mẹ, bạn bè, tương lai và vẫn… còn trinh nguyên trong trắng(!)
Cái gọi là "huấn luyện cơ bản" theo cách nói của Tiểu Kim, kỳ thực chính là khổ luyện thể lực và kỹ năng vận động cho tất cả các bộ phận của cơ thể. Ví dụ trước đây Lý Phong lăng chân nhiều nhất chỉ là đến cách chỏm mũi chừng hai mươi phân, như thế đã là cố gắng lắm rồi... Nhưng theo yêu cầu của chương trình, bây giờ, hắn phải tạo được thành đường vuông góc với mặt đất, ngoài ra thời gian giữa hai cú đá phải rút từ 0,6 xuống 0.3 giây, nếu không sẽ… bị điện giật tới số!
Phần "Huấn luyện cơ bản" ấy kéo dài đúng một tháng trời. Trong tuần đầu tiên của một tháng ấy, Lý Phong đã ba lần nghĩ đến tự sát, hai lần gần như ngã quỵ hoàn toàn. Thật may là cuối cùng hắn cũng đã vượt qua, chính bản thân Lý Phong cũng thấy kinh ngạc...
Dù sao đó đúng là sự thật, hắn không bỏ mạng trong phần "Huấn luyện cơ bản" mà Tiểu Kim nói là "hết sức đơn giản" đó. Trong một tháng ấy Lý Phong đã đổi tên cho thứ đồ chơi đáng yêu của mình thành "Ma Quỷ Kim".
Sau một tháng huấn luyện, "Ma Quỷ Kim" cho Lý Phong một điểm số "miễn cưỡng đạt chuẩn", theo thang điểm của giáo dục Trái đất thì là 61/100 điểm. Thực ra hắn chỉ được 60, một điểm còn lại là bonus an ủi!
Kết quả của "Huấn luyện cơ bản" thì không thể chối cãi. Giờ đây Lý Phong có thể vận động thuần thục tất cả các bộ phận cơ thể bên ngoài, phản xạ chính xác trong điều kiện trọng lực gấp 10 lần (mức độ chịu đựng cao nhất lúc mới vào huấn luyện của hắn chỉ là 5,5). Nhưng trình độ này vẫn chỉ là "cơ bản", nói theo Tiểu Kim thì đây chỉ là những "vận động máy móc", yêu cầu tối thiểu đối với một chiến sĩ!
Một người đang sống sờ sờ lại bị một người máy nói là "vận động máy móc", thật kỳ khôi!
Ngoài ra hắn còn có khả năng chống đỡ với đủ kiểu tấn công. Do liên tục phải đón nhận những đón trừng phạt bằng laser, chớp điện, sức ép không khí... mà tinh thần Lý Phong đã hiểu rất thấu đáo về chúng. Sau n lần đích thân trải nghiệm, hắn đã hoàn toàn không còn cảm giác sợ hãi trước những thứ đó nữa, hơn thế còn biết hết mọi ưu khuyết của các loại hình vũ khí này.
Đừng nghĩ rằng đó chỉ là chuyện nhỏ, một người tập võ có thể ung dung chống đỡ với kiếm gỗ của đồng môn. Nhưng cũng là những đòn tấn công đó, nếu là kẻ thù cầm kiếm thép đánh ra lại gây nên cảm ứng hoàn toàn khác. Do quá đỗi căng thẳng hoặc sợ hãi, người ít kinh nghiệm khi đối diện với thanh kiếm sắc nhọn thường không thể phát huy hết khả năng của mình. Những đòn trừng phạt liên tiếp của Tiểu Kim, ngoài mục đích tăng khả năng chịu đựng còn giúp Lý Phong loại bỏ triệt để mọi cảm giác sợ hãi trước các vũ khí thật sự, bất kỳ tình huống nào cũng không hề run sợ.
Đối với "Ma Quỷ Kim", Lý Phong miễn cưỡng đã qua được giai đoạn một. Không phải Tiểu Kim quá "ma quỷ" như suốt một tháng qua, chỉ bởi khi vượt không gian song song nó đã bị tổn hại, trong đó hệ thống "xác định tình cảm" là phần nhạy cảm nhất hiển nhiên bị hư hỏng hoàn toàn. Không biết với Lý Phong đó là may mắn hay bất hạnh nữa.
Phản xạ thần kinh thông qua sự điều chỉnh từ hệ thống cực kỳ tiên tiến của Tiểu Kim được kết nối trực tiếp lên người Lý Phong, đồng thời tiến hành cải tạo gen ở mọi mặt. Sự tiến hoá này hoàn toàn phát xuất tự bản thể, không bị động như của người Inventer, cũng có nghĩa là với kỹ thuật hiện nay, máy móc của Trái đất hoàn toàn không thể phát hiện được!
Về nguyên tắc thì môi trường quyết định xu hướng tiến hoá, trong khi Tiểu Kim lợi dụng trình độ của văn minh Maya đã đẩy nhanh tốc độ của quá trình này trong người Lý Phong. Tất nhiên đối với Tiểu Kim thì điều này chẳng có gì là dị thường, nhưng đối với văn minh Trái đất hiện nay... rõ ràng là một sự sáng tạo chẳng khác nào thần thánh...
Tiếc là Lý Phong không có đủ kiến thức để hiểu được điều này, cũng không có tâm trạng đâu để nghĩ đến nó nữa! Hằng ngày ngoài luyện tập thì hắn chỉ có ngủ, cả ăn uống vệ sinh cũng miễn luôn. Tiểu Kim đã ngắt hết mọi nhu cầu cơ bản của "chủ nhân", duy có ngủ là bắt buộc. Luyện tập căng thẳng tinh thần cần phải được nghỉ ngơi, và tám tiếng chính là thời gian lý tưởng nhất. Nhiều hơn vô ích, ít đi thì không đủ!
Lúc mới bắt đầu, Lý Phong căn bản không sao thích nghi nổi, hoặc không ngủ được, hoặc ngủ thì luôn gặp ác mộng, đến lúc buồn ngủ thật thì lại bị tia laser "dịu dàng" đánh thức dậy. Sau mấy ngày như thế, dần dần hắn đã kiểm soát được giấc ngủ của mình, có được sự nghỉ ngơi đầy đủ nhất.
Tuy thế ngày vui ngắn chẳng tày gang, sau một tuần yên lành Tiểu Kim bắt đầu "gây chuyện". Lý Phong vẫn được ngủ tám tiếng đồng hồ, nhưng trong tám tiếng ấy sẽ xuất hiện một đến ba lần tấn công, có nghĩa là mặc dù ngủ hắn vẫn phải duy trì sự cảnh giác nhất định. Điều này nghe thì có vẻ mâu thuẫn, nhưng theo Tiểu Kim thì đó là đòi hỏi đối với một chiến binh, Lý Phong phải tự tìm cách cân bằng giữa nghỉ ngơi và đề phòng, mà bắt buộc phải làm cho kỳ được!
Lý Phong lúc đó muốn khóc cũng không xong, rốt cuộc đây là huấn luyện Chiến sĩ cơ động hay đào tạo sát thủ chứ? Nhưng "Ma Quỷ Kim" không bao giờ giảng đạo lý, vậy là lúc nguy hiểm tiềm lực của con người hoàn toàn có thể thôi phát ra. Để quen với lối ngủ như vậy hắn cũng chỉ mất có ba ngày...
Sau ba ngày đó, không những chỉ khi ngủ mà là bất cứ lúc nào, chỉ cần thấp thoáng một nguy hiểm là linh giác hắn tự sản sinh ra một dự cảm đề phòng, cảm giác vi diệu ấy ngay cả ngôn từ cũng khó miêu tả nổi...
Đó là khả năng của một lão binh thân chinh bách chiến, đôi khi một vài cá nhân sở hữu dị năng cũng có thể làm được. Chính là cái người ta gọi là "giác quan thứ sáu", còn Lý Phong lại kinh qua thực tế huấn luyện mà có.
Tuy thế, tất cả những điều này chỉ là "Huấn luyện cơ bản". Tháng thứ nhất vừa kết thúc, những huấn luyện tiếp theo lập tức bắt đầu!
Lúc đó Lý Phong mới biết, "Huấn luyện cơ bản" hóa ra mới nhẹ nhàng thoải mái làm sao!
/364
|