Lý Phong vẫn chưa có ý định dừng lại. Sau khi phát động trạng thái tâm thể hợp nhất, cơ thể hắn phản ứng rất nhanh với sự thay đổi áp lực. Một biến đổi kỳ dị xuất hiện... Tuy nói là đi nhưng thực tế Lý Phong như đang trượt trên mặt đất, nét mặt tĩnh lặng như giếng sâu không gợn sóng. Phòng trọng lực cấp 11 nhanh chóng bị bỏ lại sau lưng...
Theo tình hình này, có lẽ giới hạn không thể chống nổi với hắn bây giờ ít ra cũng phải chừng cấp 15...Xem ra Tiểu Kim đã biến gã chủ nhân bất đắc dĩ thành siêu nhân thật sự.
Không tiến thêm được nữa rồi, trước mặt hiện ra một bức tường trống trơn. Lý Phong nhếch mép cười nhạt... Ngũ tinh luyện ngục hóa ra cũng không tránh được thói tự khoác lác. Rõ ràng ai cũng nói khu trọng lực Tứ tinh có đến cấp số 20, rốt cuộc chỉ đến 11 là hết. Hiển nhiên những người thiết kế đã tính trước, có xây phòng cấp 20 cũng không ai dùng. Thậm chí vừa rồi Lý Phong chỉ gặp người tại phòng cấp 7.
Từ từ quay đầu, chậm chậm đi trở lại... Nguyên lai, trọng lực tăng lên và trọng lực hạ xuống đều nguy hiểm như nhau. Một khi toàn thân đã quen với áp lực, nếu không chuẩn bị đúng cách thì việc gánh nặng biến mất sẽ gây tổn thương không ít cho cơ bắp và kinh mạch... Đến bậc thứ tám, trạng thái tâm thể hợp nhất tự lui đi. Qua bậc thứ bảy, hai người nọ vẫn ngồi thiền trên sàn nhưng cả hai đôi mắt cùng mở ra nhìn hắn...
Lý Phong khẽ gật đầu chào... Có thể chống lại trọng lực cấp bảy trong thời gian dài như vậy, hai người này hiển nhiên là cao thủ hiếm có rồi.
Đến tận cấp thứ bảy hắn vẫn không dám đi quá nhanh. Thực lực siêu phàm không có nghĩa rằng có thể tuỳ tiện... Tốc độ Lý Phong luôn chầm chậm như thế, lúc cơ thể chắc chắn thích ứng mới rời sang cấp thấp hơn...
Đến phòng cấp bốn mới thực sự là giải phóng, trọng lực mức này coi như không có tác dụng gì với hắn. Khỏi phải nói, mỗi lần tăng trọng lực vừa rồi chẳng khác gì một lần chiến thắng, thật sảng khoái vô cùng.
*************
Trong lúc đó, Điềm Điềm chỉ biết buồn chàn ngồi uống nước. Vốn cô không dự định lên đây, nhưng khi nhìn thấy Lý Phong không biết sao lại ngốc nghếch đi theo... Không khí trên này thật buồn tẻ, người đã ít, lại còn ai cũng nghiêm nghị như nghị sĩ Quốc hội!
Không gây sự được, đành uống nước vậy, chẳng mấy chốc đã hết sạch hai cốc... Tất nhiên Điềm Điềm rất muốn đi lại một chút nhưng nhớ đến lời Lý Phong, thêm ông ngoại cũng đã cảng cáo trước nên cô đành phải cố nén mà ngồi im. Dù sao ở đây chỉ toàn những kẻ coi mạng người như rác, tốt nhất nên thận trọng một chút...
Có điều, không gây với ai không có nghĩa là người khác không gây với mình... Có trách là trách Điềm Điềm ăn mặc quá khiêu khích. Mấy ngày qua Lý Phong có chút nham nhở cố ý, nhưng lời của hắn về đôi chân Điềm Điềm thì đúng là không sai... Một đôi chân đẹp như thế, có lên Mặt trăng cũng chưa chắc tìm ra(!) Làn da mịn màng hiếm có, đường nét đầy mê hoặc, chiếc jupe siêu ngắn càng khiến nam nhân nào cũng nổi da gà... Nếu không phải ngộ nhận rằng Điềm Điềm cũng là đấu sĩ, không chừng từ sàn Nhất tinh cô nàng đã lãnh đủ rồi...
Nhưng sàn Tứ tinh thì lại khác. Đã đến trình độ này, thể nào cũng có vài kẻ coi trời bằng vung, hoặc cho rằng mình đủ mạnh để chinh phục được bất cứ ai!
“Tiểu mỹ nữ, số của cô là bao nhiêu? Người mới hả? Uống cùng tôi một cốc đi!”
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú!”
“Từ chối làm giề, ở đây chán chết như vậy, trò chuyện chút cho đỡ buồn chứ hả?” Một bàn tay to bè đưa đến... Độ cao khoảng một mét chín, cơ bắp cuồn cuộn, công phu chắc chắn không hề tệ...
Điềm Điềm vội gạt tay y ra, có điều hình như không phải da thịt mà là sắt, đau quá...
“Xin mời đi cho, đừng cậy to xác mà bắt nạt con gái...!”
“Ha ha... tiểu mỹ nhân cá tính lắm...! Ta đã nhắm cô thì đừng mong thoát, ngoan ngoãn theo ta hay phải động thủ hả?”
Chỉ thăm dò một chút y đã biết, a đầu này không phải cao thủ gì cả. Không biết từ đâu nhảy ra miếng bánh ngon thế chứ! Tuy Ngũ tinh luyện ngục không thiếu các dịch vụ giải trí, nhưng những nữ nhân đó chỉ là đổi tiền lấy thân xác trong vài giờ. Con bê non này mới là thứ Dạ Xoa Quỷ gặp lần đầu... Nếu ở bên ngoài thì y còn có chút dè chừng, nhưng tại khu tuyển thủ này thì lại khác. Là cô ta tự đến kia mà, không thể trách ai được!
“Ngươi... ngươi... cấm lại gần, bạn trai của ta rất lợi hại...!”
“Hehe, bạn trai cô là ma mới hả? Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ đuổi hắn lại sàn Tam tinh... Giờ cô là của tôi, hiểu chứ...?”
Triệu Điềm Điềm sợ đến phát khóc, nhưng dù sao cũng là sinh trường quân sự. Cô cố tự trấn tĩnh, ném chiếc cốc trên bàn, chạy vút đi...
Nhưng... cái gì thế này... Đâu đã phải là tường...!
Hóa ra là ngực của con quỷ kềnh càng đó...“Tiểu bảo bối, định chạy đi đâu...! Hehe... được đôi chân đẹp thế này quấn vào người chắc thú vị lắm đây...”
Muốn chạy cũng không kịp nữa rồi... Đối phương trông to lớn như hà mã nhưng tốc độ nhanh như sap xẹt. Bàn tay to bè tóm lấy cổ tay Triệu Điềm Điềm, một cái siết nhẹ, thân hình cô gái lập tức mềm nhũn...
“Buông cô ta ra!”
Tiếng Lý Phong lành lạnh vang lên. Vừa thấy hắn, Điềm Điềm oà ngay lên khóc, cô nàng ngổ ngáo đã sợ chết khiếp rồi.
“Chà, hóa ra con khỉ này là bạn trai của cô hả? Thất vọng quá... Lại đây, ta dọn hắn trước rồi từ từ đùa với cô sau!”
Dạ Xoa Quỷ buông tay Điềm Điềm, cười gian xảo đi đến chỗ Lý Phong... Sàn Tứ tinh không phải không có chuyện náo nhiệt, có điều vài năm mới một lần. Đến trình độ này, đơn giản là người ta không muốn đắc tội vô cớ với bất cứ ai, trừ khi chắc chắn là chênh lệch đủ lớn, chính là trường hợp của Dạ Xoa Quỷ hiện tại...
Chỉ chốc lát đã có bảy tám người đứng vòng quanh dự khác, có điều không ai can thiệp, thậm chí đến lên tiếng cũng không.
Dạ Xoa Quỷ chuẩn bị động thủ, đúng lúc ấy có năm người từ trong phòng trọng lực đi ra. Một trong số đó chợt lên tiếng: “Dạ Xoa Quỷ, tốt nhất nên xin lỗi người anh em này đi!”
Dạ Xoa Quỷ dừng tay, sắc mặt hiện lên vẻ khó chịu: “Song Sát từ trước đến nay không can thiệp chuyện thiên hạ, bỗng dưng thương hại tên này hả?”
“Tùy ngươi tin hay không, chúng ta chỉ muốn cứu ngươi. Coi chừng mất mạng lãng xẹt đó!” Nữ nhân duy nhất trong năm người xen vào, chính là người phụ nữ Lý Phong từng gặp trong phòng cấp sáu.
Dạ Xoa Quỷ chau mày vẻ bất nhẫn... Đương nhiên y chẳng coi những lời vừa rồi ra gì, nhưng người nói ra chúng thì lại không thể coi thường. Ở sàn Tứ tinh họ là những người nổi tiếng nhất, chẳng mấy chốc nữa sẽ lên sàn Ngũ tinh.
“Hừ... đã dám vào rừng thì sợ gì cọp. Các vị không phải muốn cứu thằng nhóc này đấy chứ?”
“Ha ha, nhóc à...? Người này vừa đi qua phòng cấp bảy rồi ở trong đó hơn mười phút, ngươi hiểu thế là thế nào không?”
Sắc mặt Dạ Xoa Quỷ thay đổi hẳn... Cố sức lắm thì y cũng chỉ đến được phòng cấp số năm. Nếu tên nhóc kia chịu được mức bảy lần thì phen này gay to rồi, có điều… Bao nhiêu người đang nhìn vào, rút lui bây giờ thì còn gì thể diện nữa!
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Dạ Xoa Quỷ cảm thấy cái mạng của mình rốt cuộc vẫn quan trọng hơn mặt mũi: “Xem như cậu đúng, tôi chịu thua...”
Nói rồi nhún vai toan bỏ đi, nhưng Lý Phong không hề có ý định kết thúc như vậy...
“Đứng lại! Ai cho ngươi đi?”
“Ngươi còn muốn thế nào?”
“Vừa rồi ngươi dùng tay trái khống chế cô ta, tự chặt hay chờ ta động thủ?” Giọng Lý Phong hết sức thản nhiên.
“Oắt con, chớ có khinh người quá đáng! Đánh nhau thật chưa biết ai thắng đâu!”
“Thiên hạ ta ghét nhất loại hiếp yếu sợ mạnh như ngươi. Nếu vừa rồi ngươi ra tay, ta chỉ giáo huấn sơ qua thôi. Nhưng bây giờ phải để lại chút kỷ niệm...”
“Muốn chết!”
Bàn tay trái của Dạ Xoa Quỷ nhoáng lên, nháy mắt một khẩu súng ngắn lazer nhằm thẳng vào đầu Lý Phong: “Oắt con, ta giết ngươi...!”
Triệu Điềm Điềm sợ đến chực khuỵu ra đất, không thể tưởng chỉ một lời bất hoà lại gây ra đánh giết như thế, thậm chí còn dùng cả súng đạn... Nhưng những người khác vẫn im lặng quan sát, rõ ràng không hề bị bất ngờ.
“Lý Phong, chúng ta đi thôi...!” Điềm Điềm gắng gượng nói nhỏ.
“Muốn đi hả? Đâu dễ như vậy... Tiểu mỹ nhân, đến đây cho ông nội sờ đôi chân của cô một cái, nếu không ta bắn vỡ sọ hắn...!” Dạ Xoa Quỷ cao giọng, tay vẫn lăm lăm khẩu súng nhắm vào đầu Lý Phong... Thực ra y không hề có ý giết người, bởi vô lý sát nhân sẽ bị trục xuất thẳng cánh, trong khi ở đây y đang hưởng đủ mọi thứ tiện nghi trên đời... Chỉ khi bị đối phương ép quá thì cũng không còn cách nào khác...
Mặc dù nói “đi” nhưng Điềm Điềm không cam lòng, cô nàng nghiến chặt răng tức giận, máu dồn lên mặt đỏ bừng... Đúng lúc ấy Lý Phong xua tay: “Bắn đi!”
Hai mắt hắn nhìn thẳng vào họng súng, trên mặt không hề có chút biểu lộ sợ hãi.
“Đồ chó con, là ngươi muốn chết!”
Quỷ Dạ Xoa điên tiết bấm cò, nhưng cái gì thế này...? Cả hai tay y bất giác cứng đờ, thậm chí đôi chân cũng như bị đóng chặt vào sàn... Khí thế của Lý Phong đã hoàn toàn ức chế đối thủ, hắn từ từ tước khẩu súng trong tay Dạ Xoa Quỷ ném sang một bên, đoạn vỗ nhẹ vai trái: “Ta đã nói trước, đừng lãng phí thời gian!”
Một cú lật tay, rắc rắc… Cánh tay Dạ Xoa Quỷ biến dạng, áp lực khí trường càng khiến y đau đớn khôn tả, thân hình kềnh càng sụm lăn ra đất…
Điềm Điềm chạy vội đến ôm chặt cánh tay Lý Phong, ánh mắt nhìn xung quanh đầy cảnh giác. Hình như những kẻ kia đều không phải người tốt, vừa rồi chẳng có ai ra tay ứng cứu họ...
Cho đến khi đôi nam nữ khuất hẳn, mấy nhân vật kia vẫn không hề cử động, thậm chí không ai gọi bác sĩ cấp cứu Dạ Xoa Quỷ.
Theo tình hình này, có lẽ giới hạn không thể chống nổi với hắn bây giờ ít ra cũng phải chừng cấp 15...Xem ra Tiểu Kim đã biến gã chủ nhân bất đắc dĩ thành siêu nhân thật sự.
Không tiến thêm được nữa rồi, trước mặt hiện ra một bức tường trống trơn. Lý Phong nhếch mép cười nhạt... Ngũ tinh luyện ngục hóa ra cũng không tránh được thói tự khoác lác. Rõ ràng ai cũng nói khu trọng lực Tứ tinh có đến cấp số 20, rốt cuộc chỉ đến 11 là hết. Hiển nhiên những người thiết kế đã tính trước, có xây phòng cấp 20 cũng không ai dùng. Thậm chí vừa rồi Lý Phong chỉ gặp người tại phòng cấp 7.
Từ từ quay đầu, chậm chậm đi trở lại... Nguyên lai, trọng lực tăng lên và trọng lực hạ xuống đều nguy hiểm như nhau. Một khi toàn thân đã quen với áp lực, nếu không chuẩn bị đúng cách thì việc gánh nặng biến mất sẽ gây tổn thương không ít cho cơ bắp và kinh mạch... Đến bậc thứ tám, trạng thái tâm thể hợp nhất tự lui đi. Qua bậc thứ bảy, hai người nọ vẫn ngồi thiền trên sàn nhưng cả hai đôi mắt cùng mở ra nhìn hắn...
Lý Phong khẽ gật đầu chào... Có thể chống lại trọng lực cấp bảy trong thời gian dài như vậy, hai người này hiển nhiên là cao thủ hiếm có rồi.
Đến tận cấp thứ bảy hắn vẫn không dám đi quá nhanh. Thực lực siêu phàm không có nghĩa rằng có thể tuỳ tiện... Tốc độ Lý Phong luôn chầm chậm như thế, lúc cơ thể chắc chắn thích ứng mới rời sang cấp thấp hơn...
Đến phòng cấp bốn mới thực sự là giải phóng, trọng lực mức này coi như không có tác dụng gì với hắn. Khỏi phải nói, mỗi lần tăng trọng lực vừa rồi chẳng khác gì một lần chiến thắng, thật sảng khoái vô cùng.
*************
Trong lúc đó, Điềm Điềm chỉ biết buồn chàn ngồi uống nước. Vốn cô không dự định lên đây, nhưng khi nhìn thấy Lý Phong không biết sao lại ngốc nghếch đi theo... Không khí trên này thật buồn tẻ, người đã ít, lại còn ai cũng nghiêm nghị như nghị sĩ Quốc hội!
Không gây sự được, đành uống nước vậy, chẳng mấy chốc đã hết sạch hai cốc... Tất nhiên Điềm Điềm rất muốn đi lại một chút nhưng nhớ đến lời Lý Phong, thêm ông ngoại cũng đã cảng cáo trước nên cô đành phải cố nén mà ngồi im. Dù sao ở đây chỉ toàn những kẻ coi mạng người như rác, tốt nhất nên thận trọng một chút...
Có điều, không gây với ai không có nghĩa là người khác không gây với mình... Có trách là trách Điềm Điềm ăn mặc quá khiêu khích. Mấy ngày qua Lý Phong có chút nham nhở cố ý, nhưng lời của hắn về đôi chân Điềm Điềm thì đúng là không sai... Một đôi chân đẹp như thế, có lên Mặt trăng cũng chưa chắc tìm ra(!) Làn da mịn màng hiếm có, đường nét đầy mê hoặc, chiếc jupe siêu ngắn càng khiến nam nhân nào cũng nổi da gà... Nếu không phải ngộ nhận rằng Điềm Điềm cũng là đấu sĩ, không chừng từ sàn Nhất tinh cô nàng đã lãnh đủ rồi...
Nhưng sàn Tứ tinh thì lại khác. Đã đến trình độ này, thể nào cũng có vài kẻ coi trời bằng vung, hoặc cho rằng mình đủ mạnh để chinh phục được bất cứ ai!
“Tiểu mỹ nữ, số của cô là bao nhiêu? Người mới hả? Uống cùng tôi một cốc đi!”
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú!”
“Từ chối làm giề, ở đây chán chết như vậy, trò chuyện chút cho đỡ buồn chứ hả?” Một bàn tay to bè đưa đến... Độ cao khoảng một mét chín, cơ bắp cuồn cuộn, công phu chắc chắn không hề tệ...
Điềm Điềm vội gạt tay y ra, có điều hình như không phải da thịt mà là sắt, đau quá...
“Xin mời đi cho, đừng cậy to xác mà bắt nạt con gái...!”
“Ha ha... tiểu mỹ nhân cá tính lắm...! Ta đã nhắm cô thì đừng mong thoát, ngoan ngoãn theo ta hay phải động thủ hả?”
Chỉ thăm dò một chút y đã biết, a đầu này không phải cao thủ gì cả. Không biết từ đâu nhảy ra miếng bánh ngon thế chứ! Tuy Ngũ tinh luyện ngục không thiếu các dịch vụ giải trí, nhưng những nữ nhân đó chỉ là đổi tiền lấy thân xác trong vài giờ. Con bê non này mới là thứ Dạ Xoa Quỷ gặp lần đầu... Nếu ở bên ngoài thì y còn có chút dè chừng, nhưng tại khu tuyển thủ này thì lại khác. Là cô ta tự đến kia mà, không thể trách ai được!
“Ngươi... ngươi... cấm lại gần, bạn trai của ta rất lợi hại...!”
“Hehe, bạn trai cô là ma mới hả? Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ đuổi hắn lại sàn Tam tinh... Giờ cô là của tôi, hiểu chứ...?”
Triệu Điềm Điềm sợ đến phát khóc, nhưng dù sao cũng là sinh trường quân sự. Cô cố tự trấn tĩnh, ném chiếc cốc trên bàn, chạy vút đi...
Nhưng... cái gì thế này... Đâu đã phải là tường...!
Hóa ra là ngực của con quỷ kềnh càng đó...“Tiểu bảo bối, định chạy đi đâu...! Hehe... được đôi chân đẹp thế này quấn vào người chắc thú vị lắm đây...”
Muốn chạy cũng không kịp nữa rồi... Đối phương trông to lớn như hà mã nhưng tốc độ nhanh như sap xẹt. Bàn tay to bè tóm lấy cổ tay Triệu Điềm Điềm, một cái siết nhẹ, thân hình cô gái lập tức mềm nhũn...
“Buông cô ta ra!”
Tiếng Lý Phong lành lạnh vang lên. Vừa thấy hắn, Điềm Điềm oà ngay lên khóc, cô nàng ngổ ngáo đã sợ chết khiếp rồi.
“Chà, hóa ra con khỉ này là bạn trai của cô hả? Thất vọng quá... Lại đây, ta dọn hắn trước rồi từ từ đùa với cô sau!”
Dạ Xoa Quỷ buông tay Điềm Điềm, cười gian xảo đi đến chỗ Lý Phong... Sàn Tứ tinh không phải không có chuyện náo nhiệt, có điều vài năm mới một lần. Đến trình độ này, đơn giản là người ta không muốn đắc tội vô cớ với bất cứ ai, trừ khi chắc chắn là chênh lệch đủ lớn, chính là trường hợp của Dạ Xoa Quỷ hiện tại...
Chỉ chốc lát đã có bảy tám người đứng vòng quanh dự khác, có điều không ai can thiệp, thậm chí đến lên tiếng cũng không.
Dạ Xoa Quỷ chuẩn bị động thủ, đúng lúc ấy có năm người từ trong phòng trọng lực đi ra. Một trong số đó chợt lên tiếng: “Dạ Xoa Quỷ, tốt nhất nên xin lỗi người anh em này đi!”
Dạ Xoa Quỷ dừng tay, sắc mặt hiện lên vẻ khó chịu: “Song Sát từ trước đến nay không can thiệp chuyện thiên hạ, bỗng dưng thương hại tên này hả?”
“Tùy ngươi tin hay không, chúng ta chỉ muốn cứu ngươi. Coi chừng mất mạng lãng xẹt đó!” Nữ nhân duy nhất trong năm người xen vào, chính là người phụ nữ Lý Phong từng gặp trong phòng cấp sáu.
Dạ Xoa Quỷ chau mày vẻ bất nhẫn... Đương nhiên y chẳng coi những lời vừa rồi ra gì, nhưng người nói ra chúng thì lại không thể coi thường. Ở sàn Tứ tinh họ là những người nổi tiếng nhất, chẳng mấy chốc nữa sẽ lên sàn Ngũ tinh.
“Hừ... đã dám vào rừng thì sợ gì cọp. Các vị không phải muốn cứu thằng nhóc này đấy chứ?”
“Ha ha, nhóc à...? Người này vừa đi qua phòng cấp bảy rồi ở trong đó hơn mười phút, ngươi hiểu thế là thế nào không?”
Sắc mặt Dạ Xoa Quỷ thay đổi hẳn... Cố sức lắm thì y cũng chỉ đến được phòng cấp số năm. Nếu tên nhóc kia chịu được mức bảy lần thì phen này gay to rồi, có điều… Bao nhiêu người đang nhìn vào, rút lui bây giờ thì còn gì thể diện nữa!
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Dạ Xoa Quỷ cảm thấy cái mạng của mình rốt cuộc vẫn quan trọng hơn mặt mũi: “Xem như cậu đúng, tôi chịu thua...”
Nói rồi nhún vai toan bỏ đi, nhưng Lý Phong không hề có ý định kết thúc như vậy...
“Đứng lại! Ai cho ngươi đi?”
“Ngươi còn muốn thế nào?”
“Vừa rồi ngươi dùng tay trái khống chế cô ta, tự chặt hay chờ ta động thủ?” Giọng Lý Phong hết sức thản nhiên.
“Oắt con, chớ có khinh người quá đáng! Đánh nhau thật chưa biết ai thắng đâu!”
“Thiên hạ ta ghét nhất loại hiếp yếu sợ mạnh như ngươi. Nếu vừa rồi ngươi ra tay, ta chỉ giáo huấn sơ qua thôi. Nhưng bây giờ phải để lại chút kỷ niệm...”
“Muốn chết!”
Bàn tay trái của Dạ Xoa Quỷ nhoáng lên, nháy mắt một khẩu súng ngắn lazer nhằm thẳng vào đầu Lý Phong: “Oắt con, ta giết ngươi...!”
Triệu Điềm Điềm sợ đến chực khuỵu ra đất, không thể tưởng chỉ một lời bất hoà lại gây ra đánh giết như thế, thậm chí còn dùng cả súng đạn... Nhưng những người khác vẫn im lặng quan sát, rõ ràng không hề bị bất ngờ.
“Lý Phong, chúng ta đi thôi...!” Điềm Điềm gắng gượng nói nhỏ.
“Muốn đi hả? Đâu dễ như vậy... Tiểu mỹ nhân, đến đây cho ông nội sờ đôi chân của cô một cái, nếu không ta bắn vỡ sọ hắn...!” Dạ Xoa Quỷ cao giọng, tay vẫn lăm lăm khẩu súng nhắm vào đầu Lý Phong... Thực ra y không hề có ý giết người, bởi vô lý sát nhân sẽ bị trục xuất thẳng cánh, trong khi ở đây y đang hưởng đủ mọi thứ tiện nghi trên đời... Chỉ khi bị đối phương ép quá thì cũng không còn cách nào khác...
Mặc dù nói “đi” nhưng Điềm Điềm không cam lòng, cô nàng nghiến chặt răng tức giận, máu dồn lên mặt đỏ bừng... Đúng lúc ấy Lý Phong xua tay: “Bắn đi!”
Hai mắt hắn nhìn thẳng vào họng súng, trên mặt không hề có chút biểu lộ sợ hãi.
“Đồ chó con, là ngươi muốn chết!”
Quỷ Dạ Xoa điên tiết bấm cò, nhưng cái gì thế này...? Cả hai tay y bất giác cứng đờ, thậm chí đôi chân cũng như bị đóng chặt vào sàn... Khí thế của Lý Phong đã hoàn toàn ức chế đối thủ, hắn từ từ tước khẩu súng trong tay Dạ Xoa Quỷ ném sang một bên, đoạn vỗ nhẹ vai trái: “Ta đã nói trước, đừng lãng phí thời gian!”
Một cú lật tay, rắc rắc… Cánh tay Dạ Xoa Quỷ biến dạng, áp lực khí trường càng khiến y đau đớn khôn tả, thân hình kềnh càng sụm lăn ra đất…
Điềm Điềm chạy vội đến ôm chặt cánh tay Lý Phong, ánh mắt nhìn xung quanh đầy cảnh giác. Hình như những kẻ kia đều không phải người tốt, vừa rồi chẳng có ai ra tay ứng cứu họ...
Cho đến khi đôi nam nữ khuất hẳn, mấy nhân vật kia vẫn không hề cử động, thậm chí không ai gọi bác sĩ cấp cứu Dạ Xoa Quỷ.
/364
|