Không có thế chấp thì ngân hàng không chi tiền, nhưng thế chấp chỉ là phần thủ tục, ngoài ra Lý Phong vẫn phải chia sẻ tiền lãi hàng tháng với gia đình Mã Khả.
Cha mẹ Mã Khả hiện đang kinh doanh, xuất ra một phần lợi tức trả lãi vay là chuyện có thể thu xếp được, đồng học Lý Phong của chúng ta thì lại không được ung dung như vậy. Bắt đầu động chạm đến kinh doanh hắn mới nhận ra, kỳ thực số tiền mình dành dụm bấy lâu nay đúng là ít ỏi đến thảm hại. Sinh hoạt hàng ngày tốn tiền, duy trì Phong Thần cũng đòi hởi không ít tiền, muốn có nguồn thu... đơn giản nhất chỉ có Chiến Sĩ Đao Phong! Dù sao đã lâu không thi đấu đỉnh cao, Lý Phong cũng muốn thượng đài để giãn gân giãn cốt đôi chút.
Nghĩ là làm, Lý Phong gửi ngay thông báo cho Galbo. Gã béo nhận tin liền khởi động ngay các công tác chuẩn bị, thực ra việc tổ chức trận đấu chỉ là chuyện nhỏ, khó khăn nhất đối với gã chính là tìm ra đối thủ cho Chiến Sĩ Đao Phong. Nhân vật truyền thuyết này đã vắng mặt quá lâu, có trời mới biết trong thời gian đó trình độ anh ta lên xuống ra sao. Đương nhiên Galbo tuyệt đối tín nhiệm thực lực của Đao Phong, nhưng cũng chính vì thế mà gã không thể để cho thần tượng của mình chẳng may thua trận.
Game Chiến Tranh Vũ Trụ đã từng có vài trường hợp, một game thủ xuất sắc sau khi len đến đỉnh cao liền biến mất, “rửa tay gác kiếm” theo truyền thống giang hồ cổ xưa, chỉ một thời gian ngắn sau lại có những đỉnh cao mới sinh ra. Một game thủ sau khi đã từ biệt rồi quay lại và tiếp tục thành công, hình như chưa hề có trường hợp nào như vậy.
Chiến Sĩ Đao Phong liệu có quá tự tin? Không phải Galbo mà chính cộng đồng game đã nêu ra nghi vấn này.
Về phần đối thủ, Chiến Sĩ Đao Phong đã nói là càng mạnh càng tốt, thế mới là chuyện đau đầu... Galbo không muốn làm mếch lòng vị Thần tài của mình, cũng không muốn quá xáo trộn thế giới Vũ Chiến vốn đã hình thành trật tự mới từ sau khi Đao Phong ra đi. Ai được lên đài giao thủ với Chiến Sĩ Đao Phong, hiển nhiên sẽ đi vào lịch sử Vũ Chiến, có điều rất có thể đó cũng chính là trận đánh cuối cùng... Vì thế nên tìm được một cao thủ tình nguyện bây giờ với Galbo là chuyện không dễ chút nào.
Mạng Vũ Chiến lại được một lần xôn xao, trong khi đồng học Lý Phong của chúng ta đang ngất trời đắc ý. Đường Linh, Mộ Tuyết, Điềm Điềm, lại đột nhiên thêm một Tự Sát Kiếm... tên nghe khủng bố, nhưng mặt mũi thân hình thì đúng là... chẹp chẹp... Có bang phái nào trong game lại nhiều mỹ nữ như Phong Thần Hội không nhỉ?
Nhìn sắc mặt ngây ngây của hắn, Đường Linh hung hăng nhéo một cái thật mạnh: "Hừ hừ... bản chất giờ mới lộ ra. Nói mau, mấy tháng nay tán tỉnh bao nhiêu cô rồi hả?"
"Ái... đau quá! Điềm Điềm là tự đến đấy chứ, ca có làm gì cô ta đâu...? Đúng là người ta cũng tuấn tú oai phong thật nhưng Linh Nhi cứ yên tâm, mỡ đến miệng mèo cũng phải đưa qua đưa lại vài chục lần mèo mới ăn..." Lý Phong làm ngay vẻ ngây thơ vô số tội.
"Hừ... có dám nhắc lại trước mặt Điềm Điềm không? Đừng quên người ta là hoa khôi Royal English đấy, mấy nam sinh Royal nghe được, ca cứ liệu hồn...!" Đường Linh trừng mắt dọa nạt. Kỳ thực có cũng đang cao hứng... Lý Phong hấp dẫn nữ giới như thế, chẳng phải chính là cô có con mắt tinh tường hơn hết sao?
"Hoa khôi à...? Có Linh Nhi ở đây, ai lại dám xưng thế ấy nhỉ? Để xem nào, Hoa khôi này, công chúa này, tiểu phú bà Linh Nhi này..."
Đường Linh cười rung cả người: "Đồ xấu, ai là tiểu phú bà? Lại đây, muội phải phạt ca một trận...!"
Lý Phong ngoe nguẩy: "Dại gì, quân tử động khẩu không động thủ!"
"Được lắm, ca muốn tạo phản hả? Xem chiêu!" Đường Linh giơ tay chộp tới.
Đương nhiên cừu vẫn là cừu, hung hăng đến mấy, cuối cùng cũng vào miệng sói...
*************
"Ca, muội xinh hơn hay mấy người kia xinh hơn?" Đường Linh gối cằm lên ngực Lý Phong, cất tiếng hỏi nũng nịu. Dù công chúa hay thiên tài, cuối cùng cô vẫn là một cô gái...
"Đương nhiên Linh Nhi đẹp nhất rồi! Nói thật, không nịnh tí nào đâu!"
"Nhưng mà... ca bây giờ hôm nào cũng ở gần người ta, lâu quá có thấy chán không!"
"Làm gì có chuyện... Này, ca lại muốn ăn muội đây này...!"
"Ứ... xấu lắm, người ta đang nói nghiêm chỉnh mà... aaaa... "
*********
Lý Phong nằm nghiêng, say mê ngắm nhìn Đường Linh đang cuộn tròn trong lòng. Tiểu công chúa đúng là ngày càng xinh đẹp, nét ngây thơ thiếu nữ lại pha lẫn vẻ thành thục kín đáo đến mê người. Lý Phong không trốn tránh trách nhiệm, hiển nhiên quy ngay công lao đó cho mình (vỗ ngực)... Hừ, rõ ràng không ta thì ai vào đấy chứ hả?
Cười đùa một lúc, Đường Linh thấm mệt thiu thiu ngủ. Lý Phong sợ công chúa thức giấc, đành nằm yên đưa tay bật TV. Vốn hắn cũng không khoái xem TV lắm ngoài chương trình thời sự. Lý Phong biết rõ các tin tức phát trên thời sự đa số đã được xử lý đến hết cả trung thực, nhưng nếu có óc tổng hợp thì vẫn có thể nhìn ra một ít tình hình tổng quát hiện thời.
"Các bạn khán giả, chúng tôi vừa nhận một tin khẩn... " Người dẫn chương trình dừng tin tức đang phát, bật một nút bấm, từ trong loa tức khắc vọng ra tiếng súng nhức óc...
"Phía bắc Thượng Kinh ba trăm dặm vừa xảy ra một vụ cướp hết sức táp bạo, mục tiêu là đoàn convoy trên đường cao tốc A6. Bọn cướp hạ sát tất cả các quân nhân hộ tống, chiếm được hai cỗ Kanuo10, là người máy chiến đấu mới nhất đang trong giai đoạn thử nghiệm cuối cùng. Cảnh sát và quân đội đã cô lập đường cao tốc A6, chúng tôi sẽ liên tục thông báo những diễn biến mới nhất..."
TV chỉ chiếu cảnh quay từ phía xa, nhưng Lý Phong đã bắt đầu đứng ngồi không yên. Kanuo10... không biết khủng đến mức độ nào? Bọn cướp hiển nhiên toàn những tay chuyên nghiệp, lại có Kanuo10 làm vũ khí... Chà chà, nếu lấy Người máy hắc ám của ta ra thử thì sao nhỉ? Vả lại Kim số 1 nằm chơi hơi lâu rồi, phải cho nó vận động một chút kẻo nghỉ lắm ươn người ra...
"Ái chà... USE và NUF chạy đua vũ trang gớm nhỉ...” Nghe tin sốt dẻo, Đường Linh cũng không thể ngủ tiếp được: “Kanuo10 nghe nói hiện đại lắm, chưa người lái nào làm chủ được hết đâu. Phong ca này, có đi spa với người ta không?” Tiểu công chúa nhìn Lý Phong dò hỏi (hiển nhiên cô đã biết câu trả lời nhưng gì cũng phải lịch sự tí chứ!)
"Linh Nhi cứ đi đi, ta đâu thích hợp mấy thứ ấy."
Đường Linh vừa đi, Lý Phong bật ngay dậy: “Kim số 1, sẵn sàng!"
"Chủ nhân, đã sẵn sàng!"
"Từ chỗ này đến hiện trường vụ cướp mất bao lâu?"
"Xin chờ một chút... ba mươi tám độ vĩ bắc, bốn mươi sáu độ kinh đông. Nếu dùng Robot Hắc ám, tăng tốc tối đa, sẽ mất khoản mười lăm phút."
Lý Phong vội vàng mặc quần áo... Đi thôi, còn chờ gì nữa!
Trang viên nhà Đường Linh quả thực quá lớn, thêm một cỗ Chiến sĩ cơ động xem ra chẳng làm ai chú ý. Robot hắc ám lẳng lặng hiện ra, nhìn hình ảnh quen thuộc, cảm giác chiến đấu trong máu Lý Phong lập tức bừng lên. Chỗ này không phải là Takelama, hắn không cần phải che giấu bất cứ một ai cả...
Lệnh ban ra: “Hiện nguyên trạng!”
Kim Số 1 nhận lệnh, lập tức khôi phục nguyên hình cho Robot Hắc ám. Trời đã tối, một cỗ người máy đen nhánh càng thích hợp cho tác chiến, nhất là với ý định hiện thời của Lý Phong. Hơn nữa... không phải giả trang Kanuo5, Robot Hắc ám càng toát ra một khí phách vô địch. Không trung tràn ngập một sức mạnh thần bí, ánh trăng nhàn nhạt càng tăng lên cảm giác khủng bố.
Lý Phong hít sâu một hơi, phát động trạng thái điều khiển... Một đạo quang mang lóe lên, hắn biến mất như tan vào không khí. Khu vườn vẫn lặng yên không một tiếng động, không ai để ý một bóng đen vừa bốc lên rồi mất hút giữa không trung.
"Kiểm tra trạng thái!”
“Kiểm tra hoàn thành, cơ năng bình thường, phát hiện một nguồn sóng thăm dò phía đông nam."
"Số 1, hãy mau có biện pháp. Ta không muốn thành bia đỡ đạn!"
"Tuân lệnh, đã phát động hệ thống tàng hình!"
"Tốt, đi nào!" Lý Phong kéo mạnh cần khởi động, Robot Hắc ám lao vút về phía bắc.
Đây mới là cảm giác Lý Phong hằng mong đợi... Bầu trời đêm bao la, hàng vạn ngôi sao chi chít tỏa sáng, cả người hắn phút chốc tràn ngập sức mạnh khó ai có thể hình dung. Robot Hắc ám lao nhanh, chẳng mấy chốc đã đạt tốc độ bốn lần âm thanh. Với robot của USE, đây là chuyện không thể hình dung nổi...
Khi đột phá bức tường âm thanh (1120km/h), vật thể bay sẽ gặp sức phản chấn kịch liệt. Vấn đề này, kỹ thuật hiện nay của con người vẫn chưa giải quyết nổi. Cách tốt nhất theo lý thuyết chính là biến hình người máy để đạt dạng khí động học thích hợp, có điều “biến hình” nói dễ mà làm thì khó hơn lên trời. Làm sao để robot biến hình bay, sau đó ngay tức khắc biến trở lại hình dạng chiến đấu, thật là quá sức nan giải!
Khỏi phải nói, hiện thời cả USE và NUF đang điên cuồng chạy đua nghiên cứu biến hình cho Chiến sĩ cơ động. Mặc dù USE vẫn chiếm ưu thế về số lượng robot nhưng nếu làm chủ được kỹ thuật biến hình, một khi chiến tranh nổ ra không biết số phận USE sẽ thế nào... Thử hình dung, một đối thủ bay nhanh hơn mấy lần và cơ động hơn nhiều lần, lúc đó có vài chục cỗ robot cổ lỗ sĩ cũng có thể làm được gì?
Lý Phong ngày càng sảng khoái đến cực điểm, cảm giác tự do tự tại giữa không trung đúng là không gì có thể sánh bằng. Trời cao trên đầu, đất bằng dưới chân, hoàng đế ngày xưa chắc cũng chỉ đến thế là cùng(!).
"Số 1, ngươi giải quyết vấn đề tường âm thanh thế nào?"
"Rất đơn giản, chủ nhân. Đền gần giới hạn đã định, robot sẽ phóng thích một loại năng lượng đặc thù đánh vỡ tường âm thanh. Đó là cách giải quyết cố điển, một cách khác là dùng kỹ thuật biến hình để xuyên phá tường âm thanh."
"Biến hình à? Ngươi có thể biến hình sao?"
"Có thể!"
"Chỉ biến hình để bay hay cả để chiến đấu?"
"Biến hình chiến đấu đòi hỏi người lái phải có khả năng điều khiển thích hợp. Nếu trình độ thuần thục, trạng thái chiến đấu của robot có thể tăng ít nhất 10%. Công dụng chủ yếu của biến hình là làm cho tiết diện chịu công kích phía sau nhỏ đi, tốc độ vận hành tăng lên, tất nhiên độ cơ động sẽ giảm đi đôi chút. Chính vì thế mà đòi hỏi người lái phải có trình độ cao thích hợp..."
"Nói lắm quá, biến thử cho ta một cái xem sao!"
"Chủ nhân, quá trình cải tạo vẫn chưa xong, ba ngày nữa mới hoàn thành hạng mục biến hình."
“Thử một cái cũng không được à?”
“Có thể được, nhưng tồn tại nguy cơ người lái có thể bị kẹt trong buồng lái...!
Ngất...
Lý Phong thở phù một hơi... Nghe nói “biến hình” hắn đã quá xúc động, quên mất Kim Số 1 không phải là Thượng đế, thậm chí so với Kim nguyên bản vẫn còn kém quá xa. Có điều... thằng nhóc hay thằng cha Số 1 này cũng có cái hay, hình như nó “người” hơn, không cứng nhắc như Tiểu Kim nguyên bản.
Ưu điểm lớn nhất của Kim Số 1 là luôn lựa theo ý Lý Phong mà làm, khác hẳn Tiểu Kim, nhiều khi Lý Phong không biết hắn và nó ai mới là chủ nhân. Cái chất “người” này của Kim Số 1, là Tiểu Kim muốn “bù đắp” cho Lý Phong hay do thiếu năng lượng mà nó bị lỗi chế tạo nhỉ?
*********
"Xin chào các vị khán giả, tôi là La Tịnh Dĩnh, phóng sự trực tiếp từ hiện trường vụ cướp..."
"Cô La, cẩn thận một chút!" TV truyền ra tiếng nhắc của người quay phim. Phía sau La Tịnh Dĩnh hiện rõ bóng hai robot đang xông xáo giữa đám cảnh sát như chỗ không người, trên mặt đất là hai cỗ Kanuo 3 nằm sóng xoài, hiển nhiên đã hoàn toàn bị phá hủy.
“Vâng, chính như đại gia sở chứng kiến địa, bây giờ đích tình huống phi thường không ổn, ngạt đồ đích ky giáp tương đương tiên tiến , cảnh sát đích hỏa lực căn bản không cách nào ngăn cản bọn họ, bây giờ bọn họ chính|đang vừa phá hư vừa chạy trốn, tổn thất tương đương nghiêm trọng, nghe nóitin đích đặc biệt hành động đội đã tại tới rồi đích trên đường liễu, hy vọng có thể nhanh lên một chút, một khi được ngạt đồ thoát ly cao tốc công lộ , chúng ta sẽ rất khó truy tung. "
Một đạo lôi xạ từ mới nghe thấy xa đích phía trên xẹt qua, phía sau sổ lượng từ phù xa bị oanh thượng liễu ngày.
"Ha ha, lão Đại, giết một trận thật sướng tay! Lũ kiến đen này, tao dẫm cho chúng mày chết dí...!"
"Câm miệng, chuẩn bị rút, quân đội sắp tới rồi!"
"Hì hì, sợ gì chứ lão Đại? Hai con robot này đúng là quá tuyệt, quân đội đến ta cũng cóc sợ!”
"Muốn chết hả? Rút ngay!"
"Rút thì rút, chán quá..."
Hai cỗ robot lui lại, nháy mắt tăng tốc nhằm hướng đông chạy trốn. Trên mặt đất còn không ít cảnh sát, nhưng chỉ đành bất lực trơ mắt nhìn theo.
Không phải họ không muốn đuổi, mà là hỏa lực của họ không đủ. Hai robot này trang bị quả là quá khủng, lôi xạ, hỏa tiễn, liên thanh hạng nặng. Mấy cỗ xe cảnh sát tội nghiệp xông tới chắc chẳng khác gì trứng chọi đá, mà có bắn trúng thì cũng vô phương xuyên qua áo giáp của đối thủ.
Thế nào mà quân đội mãi chưa tới?
Thực ra không phải quân đội chậm chạp, mà là để đối phó với hai cỗ Kanuo10, quân đội nào cũng phải rất cẩn thận. Chưa nói đến bọn cướp hành động rất chuyên nghiệp, giết người, mở xe, đột nhập, khỏi động robot, tất cả chỉ diễn ra trong vòng vài phút.
Hai cỗ Kanuo10 chẳng mấy chốc chỉ còn là lờ mờ hai chấm đen, chuyện này làm La Tịnh Dĩnh trợn mắt tức tối. Không ngờ lũ cướp quá non gan, sao không ở lại đánh với quân đội một trận để ta phóng sự chứ(!)...
"Tiểu Thái, chúng ta đuổi theo!"
"Chị La, hay là thôi đi? Bọn kia toàn là lũ bỏ mạng, chúng ta đuổi theo khéo chết mất!"
"Đồ nhát gan, cậu không đi thì tôi đi, đưa chìa khóa xe đây!" La Tịnh Dĩnh hung hăng đoạt chìa khóa, chui vào xe nổ máy... Để xem, hai tên hỗn đản nhà người làm sao thoát khỏi phóng sự của ta...
"Lão Đại, phía sau hình như có người đuổi theo liễu, xe truyền hình thì phải?"
"Giết nó ngay!"
"Lão Đại, nhìn chút đi, hình như là cô nàng La Tịnh Dĩnh ấy?"
"La hét gì cũng thế, giết!" Lão Đại gằn giọng, thằng nhóc Vân Quan này lải nhải quá nhiều, về đến nhà phải xử lý hắn một trận mới được.
"Lão Đại, hay là để tôi bắt cô ta mang theo. Cô nàng La Tịnh Dĩnh này đúng là hết xảy, chỉ nghĩ đến là... ực ực...!"
"Bó tay với thằng nhóc này, cho mày năm phút. Năm phút bắt không được là phải giết, tao không muốn mất mạng với mày ở đây!"
"Cám ơn lão Đại, ba phút là đủ!"
Chiếc xe truyền hình điên cuồng phóng đi, hai cỗ người máy kỳ dị càng ngày càng gần lại. La Tịnh Dĩnh mắt sáng ngời cao hứng, không hề nghĩ tới chuyện tại sao bọn cướp lại tự nhiên chậm như vậy...
Cha mẹ Mã Khả hiện đang kinh doanh, xuất ra một phần lợi tức trả lãi vay là chuyện có thể thu xếp được, đồng học Lý Phong của chúng ta thì lại không được ung dung như vậy. Bắt đầu động chạm đến kinh doanh hắn mới nhận ra, kỳ thực số tiền mình dành dụm bấy lâu nay đúng là ít ỏi đến thảm hại. Sinh hoạt hàng ngày tốn tiền, duy trì Phong Thần cũng đòi hởi không ít tiền, muốn có nguồn thu... đơn giản nhất chỉ có Chiến Sĩ Đao Phong! Dù sao đã lâu không thi đấu đỉnh cao, Lý Phong cũng muốn thượng đài để giãn gân giãn cốt đôi chút.
Nghĩ là làm, Lý Phong gửi ngay thông báo cho Galbo. Gã béo nhận tin liền khởi động ngay các công tác chuẩn bị, thực ra việc tổ chức trận đấu chỉ là chuyện nhỏ, khó khăn nhất đối với gã chính là tìm ra đối thủ cho Chiến Sĩ Đao Phong. Nhân vật truyền thuyết này đã vắng mặt quá lâu, có trời mới biết trong thời gian đó trình độ anh ta lên xuống ra sao. Đương nhiên Galbo tuyệt đối tín nhiệm thực lực của Đao Phong, nhưng cũng chính vì thế mà gã không thể để cho thần tượng của mình chẳng may thua trận.
Game Chiến Tranh Vũ Trụ đã từng có vài trường hợp, một game thủ xuất sắc sau khi len đến đỉnh cao liền biến mất, “rửa tay gác kiếm” theo truyền thống giang hồ cổ xưa, chỉ một thời gian ngắn sau lại có những đỉnh cao mới sinh ra. Một game thủ sau khi đã từ biệt rồi quay lại và tiếp tục thành công, hình như chưa hề có trường hợp nào như vậy.
Chiến Sĩ Đao Phong liệu có quá tự tin? Không phải Galbo mà chính cộng đồng game đã nêu ra nghi vấn này.
Về phần đối thủ, Chiến Sĩ Đao Phong đã nói là càng mạnh càng tốt, thế mới là chuyện đau đầu... Galbo không muốn làm mếch lòng vị Thần tài của mình, cũng không muốn quá xáo trộn thế giới Vũ Chiến vốn đã hình thành trật tự mới từ sau khi Đao Phong ra đi. Ai được lên đài giao thủ với Chiến Sĩ Đao Phong, hiển nhiên sẽ đi vào lịch sử Vũ Chiến, có điều rất có thể đó cũng chính là trận đánh cuối cùng... Vì thế nên tìm được một cao thủ tình nguyện bây giờ với Galbo là chuyện không dễ chút nào.
Mạng Vũ Chiến lại được một lần xôn xao, trong khi đồng học Lý Phong của chúng ta đang ngất trời đắc ý. Đường Linh, Mộ Tuyết, Điềm Điềm, lại đột nhiên thêm một Tự Sát Kiếm... tên nghe khủng bố, nhưng mặt mũi thân hình thì đúng là... chẹp chẹp... Có bang phái nào trong game lại nhiều mỹ nữ như Phong Thần Hội không nhỉ?
Nhìn sắc mặt ngây ngây của hắn, Đường Linh hung hăng nhéo một cái thật mạnh: "Hừ hừ... bản chất giờ mới lộ ra. Nói mau, mấy tháng nay tán tỉnh bao nhiêu cô rồi hả?"
"Ái... đau quá! Điềm Điềm là tự đến đấy chứ, ca có làm gì cô ta đâu...? Đúng là người ta cũng tuấn tú oai phong thật nhưng Linh Nhi cứ yên tâm, mỡ đến miệng mèo cũng phải đưa qua đưa lại vài chục lần mèo mới ăn..." Lý Phong làm ngay vẻ ngây thơ vô số tội.
"Hừ... có dám nhắc lại trước mặt Điềm Điềm không? Đừng quên người ta là hoa khôi Royal English đấy, mấy nam sinh Royal nghe được, ca cứ liệu hồn...!" Đường Linh trừng mắt dọa nạt. Kỳ thực có cũng đang cao hứng... Lý Phong hấp dẫn nữ giới như thế, chẳng phải chính là cô có con mắt tinh tường hơn hết sao?
"Hoa khôi à...? Có Linh Nhi ở đây, ai lại dám xưng thế ấy nhỉ? Để xem nào, Hoa khôi này, công chúa này, tiểu phú bà Linh Nhi này..."
Đường Linh cười rung cả người: "Đồ xấu, ai là tiểu phú bà? Lại đây, muội phải phạt ca một trận...!"
Lý Phong ngoe nguẩy: "Dại gì, quân tử động khẩu không động thủ!"
"Được lắm, ca muốn tạo phản hả? Xem chiêu!" Đường Linh giơ tay chộp tới.
Đương nhiên cừu vẫn là cừu, hung hăng đến mấy, cuối cùng cũng vào miệng sói...
*************
"Ca, muội xinh hơn hay mấy người kia xinh hơn?" Đường Linh gối cằm lên ngực Lý Phong, cất tiếng hỏi nũng nịu. Dù công chúa hay thiên tài, cuối cùng cô vẫn là một cô gái...
"Đương nhiên Linh Nhi đẹp nhất rồi! Nói thật, không nịnh tí nào đâu!"
"Nhưng mà... ca bây giờ hôm nào cũng ở gần người ta, lâu quá có thấy chán không!"
"Làm gì có chuyện... Này, ca lại muốn ăn muội đây này...!"
"Ứ... xấu lắm, người ta đang nói nghiêm chỉnh mà... aaaa... "
*********
Lý Phong nằm nghiêng, say mê ngắm nhìn Đường Linh đang cuộn tròn trong lòng. Tiểu công chúa đúng là ngày càng xinh đẹp, nét ngây thơ thiếu nữ lại pha lẫn vẻ thành thục kín đáo đến mê người. Lý Phong không trốn tránh trách nhiệm, hiển nhiên quy ngay công lao đó cho mình (vỗ ngực)... Hừ, rõ ràng không ta thì ai vào đấy chứ hả?
Cười đùa một lúc, Đường Linh thấm mệt thiu thiu ngủ. Lý Phong sợ công chúa thức giấc, đành nằm yên đưa tay bật TV. Vốn hắn cũng không khoái xem TV lắm ngoài chương trình thời sự. Lý Phong biết rõ các tin tức phát trên thời sự đa số đã được xử lý đến hết cả trung thực, nhưng nếu có óc tổng hợp thì vẫn có thể nhìn ra một ít tình hình tổng quát hiện thời.
"Các bạn khán giả, chúng tôi vừa nhận một tin khẩn... " Người dẫn chương trình dừng tin tức đang phát, bật một nút bấm, từ trong loa tức khắc vọng ra tiếng súng nhức óc...
"Phía bắc Thượng Kinh ba trăm dặm vừa xảy ra một vụ cướp hết sức táp bạo, mục tiêu là đoàn convoy trên đường cao tốc A6. Bọn cướp hạ sát tất cả các quân nhân hộ tống, chiếm được hai cỗ Kanuo10, là người máy chiến đấu mới nhất đang trong giai đoạn thử nghiệm cuối cùng. Cảnh sát và quân đội đã cô lập đường cao tốc A6, chúng tôi sẽ liên tục thông báo những diễn biến mới nhất..."
TV chỉ chiếu cảnh quay từ phía xa, nhưng Lý Phong đã bắt đầu đứng ngồi không yên. Kanuo10... không biết khủng đến mức độ nào? Bọn cướp hiển nhiên toàn những tay chuyên nghiệp, lại có Kanuo10 làm vũ khí... Chà chà, nếu lấy Người máy hắc ám của ta ra thử thì sao nhỉ? Vả lại Kim số 1 nằm chơi hơi lâu rồi, phải cho nó vận động một chút kẻo nghỉ lắm ươn người ra...
"Ái chà... USE và NUF chạy đua vũ trang gớm nhỉ...” Nghe tin sốt dẻo, Đường Linh cũng không thể ngủ tiếp được: “Kanuo10 nghe nói hiện đại lắm, chưa người lái nào làm chủ được hết đâu. Phong ca này, có đi spa với người ta không?” Tiểu công chúa nhìn Lý Phong dò hỏi (hiển nhiên cô đã biết câu trả lời nhưng gì cũng phải lịch sự tí chứ!)
"Linh Nhi cứ đi đi, ta đâu thích hợp mấy thứ ấy."
Đường Linh vừa đi, Lý Phong bật ngay dậy: “Kim số 1, sẵn sàng!"
"Chủ nhân, đã sẵn sàng!"
"Từ chỗ này đến hiện trường vụ cướp mất bao lâu?"
"Xin chờ một chút... ba mươi tám độ vĩ bắc, bốn mươi sáu độ kinh đông. Nếu dùng Robot Hắc ám, tăng tốc tối đa, sẽ mất khoản mười lăm phút."
Lý Phong vội vàng mặc quần áo... Đi thôi, còn chờ gì nữa!
Trang viên nhà Đường Linh quả thực quá lớn, thêm một cỗ Chiến sĩ cơ động xem ra chẳng làm ai chú ý. Robot hắc ám lẳng lặng hiện ra, nhìn hình ảnh quen thuộc, cảm giác chiến đấu trong máu Lý Phong lập tức bừng lên. Chỗ này không phải là Takelama, hắn không cần phải che giấu bất cứ một ai cả...
Lệnh ban ra: “Hiện nguyên trạng!”
Kim Số 1 nhận lệnh, lập tức khôi phục nguyên hình cho Robot Hắc ám. Trời đã tối, một cỗ người máy đen nhánh càng thích hợp cho tác chiến, nhất là với ý định hiện thời của Lý Phong. Hơn nữa... không phải giả trang Kanuo5, Robot Hắc ám càng toát ra một khí phách vô địch. Không trung tràn ngập một sức mạnh thần bí, ánh trăng nhàn nhạt càng tăng lên cảm giác khủng bố.
Lý Phong hít sâu một hơi, phát động trạng thái điều khiển... Một đạo quang mang lóe lên, hắn biến mất như tan vào không khí. Khu vườn vẫn lặng yên không một tiếng động, không ai để ý một bóng đen vừa bốc lên rồi mất hút giữa không trung.
"Kiểm tra trạng thái!”
“Kiểm tra hoàn thành, cơ năng bình thường, phát hiện một nguồn sóng thăm dò phía đông nam."
"Số 1, hãy mau có biện pháp. Ta không muốn thành bia đỡ đạn!"
"Tuân lệnh, đã phát động hệ thống tàng hình!"
"Tốt, đi nào!" Lý Phong kéo mạnh cần khởi động, Robot Hắc ám lao vút về phía bắc.
Đây mới là cảm giác Lý Phong hằng mong đợi... Bầu trời đêm bao la, hàng vạn ngôi sao chi chít tỏa sáng, cả người hắn phút chốc tràn ngập sức mạnh khó ai có thể hình dung. Robot Hắc ám lao nhanh, chẳng mấy chốc đã đạt tốc độ bốn lần âm thanh. Với robot của USE, đây là chuyện không thể hình dung nổi...
Khi đột phá bức tường âm thanh (1120km/h), vật thể bay sẽ gặp sức phản chấn kịch liệt. Vấn đề này, kỹ thuật hiện nay của con người vẫn chưa giải quyết nổi. Cách tốt nhất theo lý thuyết chính là biến hình người máy để đạt dạng khí động học thích hợp, có điều “biến hình” nói dễ mà làm thì khó hơn lên trời. Làm sao để robot biến hình bay, sau đó ngay tức khắc biến trở lại hình dạng chiến đấu, thật là quá sức nan giải!
Khỏi phải nói, hiện thời cả USE và NUF đang điên cuồng chạy đua nghiên cứu biến hình cho Chiến sĩ cơ động. Mặc dù USE vẫn chiếm ưu thế về số lượng robot nhưng nếu làm chủ được kỹ thuật biến hình, một khi chiến tranh nổ ra không biết số phận USE sẽ thế nào... Thử hình dung, một đối thủ bay nhanh hơn mấy lần và cơ động hơn nhiều lần, lúc đó có vài chục cỗ robot cổ lỗ sĩ cũng có thể làm được gì?
Lý Phong ngày càng sảng khoái đến cực điểm, cảm giác tự do tự tại giữa không trung đúng là không gì có thể sánh bằng. Trời cao trên đầu, đất bằng dưới chân, hoàng đế ngày xưa chắc cũng chỉ đến thế là cùng(!).
"Số 1, ngươi giải quyết vấn đề tường âm thanh thế nào?"
"Rất đơn giản, chủ nhân. Đền gần giới hạn đã định, robot sẽ phóng thích một loại năng lượng đặc thù đánh vỡ tường âm thanh. Đó là cách giải quyết cố điển, một cách khác là dùng kỹ thuật biến hình để xuyên phá tường âm thanh."
"Biến hình à? Ngươi có thể biến hình sao?"
"Có thể!"
"Chỉ biến hình để bay hay cả để chiến đấu?"
"Biến hình chiến đấu đòi hỏi người lái phải có khả năng điều khiển thích hợp. Nếu trình độ thuần thục, trạng thái chiến đấu của robot có thể tăng ít nhất 10%. Công dụng chủ yếu của biến hình là làm cho tiết diện chịu công kích phía sau nhỏ đi, tốc độ vận hành tăng lên, tất nhiên độ cơ động sẽ giảm đi đôi chút. Chính vì thế mà đòi hỏi người lái phải có trình độ cao thích hợp..."
"Nói lắm quá, biến thử cho ta một cái xem sao!"
"Chủ nhân, quá trình cải tạo vẫn chưa xong, ba ngày nữa mới hoàn thành hạng mục biến hình."
“Thử một cái cũng không được à?”
“Có thể được, nhưng tồn tại nguy cơ người lái có thể bị kẹt trong buồng lái...!
Ngất...
Lý Phong thở phù một hơi... Nghe nói “biến hình” hắn đã quá xúc động, quên mất Kim Số 1 không phải là Thượng đế, thậm chí so với Kim nguyên bản vẫn còn kém quá xa. Có điều... thằng nhóc hay thằng cha Số 1 này cũng có cái hay, hình như nó “người” hơn, không cứng nhắc như Tiểu Kim nguyên bản.
Ưu điểm lớn nhất của Kim Số 1 là luôn lựa theo ý Lý Phong mà làm, khác hẳn Tiểu Kim, nhiều khi Lý Phong không biết hắn và nó ai mới là chủ nhân. Cái chất “người” này của Kim Số 1, là Tiểu Kim muốn “bù đắp” cho Lý Phong hay do thiếu năng lượng mà nó bị lỗi chế tạo nhỉ?
*********
"Xin chào các vị khán giả, tôi là La Tịnh Dĩnh, phóng sự trực tiếp từ hiện trường vụ cướp..."
"Cô La, cẩn thận một chút!" TV truyền ra tiếng nhắc của người quay phim. Phía sau La Tịnh Dĩnh hiện rõ bóng hai robot đang xông xáo giữa đám cảnh sát như chỗ không người, trên mặt đất là hai cỗ Kanuo 3 nằm sóng xoài, hiển nhiên đã hoàn toàn bị phá hủy.
“Vâng, chính như đại gia sở chứng kiến địa, bây giờ đích tình huống phi thường không ổn, ngạt đồ đích ky giáp tương đương tiên tiến , cảnh sát đích hỏa lực căn bản không cách nào ngăn cản bọn họ, bây giờ bọn họ chính|đang vừa phá hư vừa chạy trốn, tổn thất tương đương nghiêm trọng, nghe nóitin đích đặc biệt hành động đội đã tại tới rồi đích trên đường liễu, hy vọng có thể nhanh lên một chút, một khi được ngạt đồ thoát ly cao tốc công lộ , chúng ta sẽ rất khó truy tung. "
Một đạo lôi xạ từ mới nghe thấy xa đích phía trên xẹt qua, phía sau sổ lượng từ phù xa bị oanh thượng liễu ngày.
"Ha ha, lão Đại, giết một trận thật sướng tay! Lũ kiến đen này, tao dẫm cho chúng mày chết dí...!"
"Câm miệng, chuẩn bị rút, quân đội sắp tới rồi!"
"Hì hì, sợ gì chứ lão Đại? Hai con robot này đúng là quá tuyệt, quân đội đến ta cũng cóc sợ!”
"Muốn chết hả? Rút ngay!"
"Rút thì rút, chán quá..."
Hai cỗ robot lui lại, nháy mắt tăng tốc nhằm hướng đông chạy trốn. Trên mặt đất còn không ít cảnh sát, nhưng chỉ đành bất lực trơ mắt nhìn theo.
Không phải họ không muốn đuổi, mà là hỏa lực của họ không đủ. Hai robot này trang bị quả là quá khủng, lôi xạ, hỏa tiễn, liên thanh hạng nặng. Mấy cỗ xe cảnh sát tội nghiệp xông tới chắc chẳng khác gì trứng chọi đá, mà có bắn trúng thì cũng vô phương xuyên qua áo giáp của đối thủ.
Thế nào mà quân đội mãi chưa tới?
Thực ra không phải quân đội chậm chạp, mà là để đối phó với hai cỗ Kanuo10, quân đội nào cũng phải rất cẩn thận. Chưa nói đến bọn cướp hành động rất chuyên nghiệp, giết người, mở xe, đột nhập, khỏi động robot, tất cả chỉ diễn ra trong vòng vài phút.
Hai cỗ Kanuo10 chẳng mấy chốc chỉ còn là lờ mờ hai chấm đen, chuyện này làm La Tịnh Dĩnh trợn mắt tức tối. Không ngờ lũ cướp quá non gan, sao không ở lại đánh với quân đội một trận để ta phóng sự chứ(!)...
"Tiểu Thái, chúng ta đuổi theo!"
"Chị La, hay là thôi đi? Bọn kia toàn là lũ bỏ mạng, chúng ta đuổi theo khéo chết mất!"
"Đồ nhát gan, cậu không đi thì tôi đi, đưa chìa khóa xe đây!" La Tịnh Dĩnh hung hăng đoạt chìa khóa, chui vào xe nổ máy... Để xem, hai tên hỗn đản nhà người làm sao thoát khỏi phóng sự của ta...
"Lão Đại, phía sau hình như có người đuổi theo liễu, xe truyền hình thì phải?"
"Giết nó ngay!"
"Lão Đại, nhìn chút đi, hình như là cô nàng La Tịnh Dĩnh ấy?"
"La hét gì cũng thế, giết!" Lão Đại gằn giọng, thằng nhóc Vân Quan này lải nhải quá nhiều, về đến nhà phải xử lý hắn một trận mới được.
"Lão Đại, hay là để tôi bắt cô ta mang theo. Cô nàng La Tịnh Dĩnh này đúng là hết xảy, chỉ nghĩ đến là... ực ực...!"
"Bó tay với thằng nhóc này, cho mày năm phút. Năm phút bắt không được là phải giết, tao không muốn mất mạng với mày ở đây!"
"Cám ơn lão Đại, ba phút là đủ!"
Chiếc xe truyền hình điên cuồng phóng đi, hai cỗ người máy kỳ dị càng ngày càng gần lại. La Tịnh Dĩnh mắt sáng ngời cao hứng, không hề nghĩ tới chuyện tại sao bọn cướp lại tự nhiên chậm như vậy...
/364
|