TaeHyung trở về sau cuộc họp đã thấy bảo bối ngồi ngoan ngoãn trong phòng liền mỉm cười. JungKook nhìn TaeHyung vừa ngồi xuống liền đi đến gần TaeHyung. Ánh mắt đầy âu yếm và ấm áp.
TaeHyung! Cậu có thích tôi không?
JungKook cúi người xuống hỏi nhỏ trong tai TaeHyung tiện thể phà hơi nóng vào cổ làm TaeHyung nổi da gà nhìn JungKook.
Nếu anh nói có thì sao? Nếu không thì sao?
TaeHyung nhìn JungKook thách thức, tiện thể choàng tay ngang eo của JungKook, ánh mắt nhìn JungKook ái muội.
Nếu có thì tôi muốn quen anh! Không thì thôi
JungKook nói làm lòng TaeHyung có gì đó le lói hạnh phúc, cười nhẹ khi nghe JungKook nói như tỏ tình vậy.
Vậy anh làm người yêu được không?
TaeHyung muốn xác nhận đó có phải thật không, không ngờ lại có thể yêu nhau một cách dễ dàng đến như thế.
Được chứ!
JungKook vừa nói xong thì bị TaeHyung kéo vào ngồi lên đùi của TaeHyung, hơi ấm từ đằng sau bao quanh cậu, cậu thích thế nhưng cậu câm ghét con người từng làm tổn thương cậu.
Bảo bối! Em có yêu anh không đấy
TaeHyung nắm lấy bàn tay nhỏ đó, ánh mắt ấm áp đến lạ thường, cậu chưa hề âu yếm ai đến mức thân mật như thế.
Yêu mới quen cậu
JungKook nói quay mặt sang suýt nữa hai môi chạm nhau, TaeHyung nhìn đôi môi nhỏ đó.
Em thay đổi cách xưng hô đi! Từ giờ gọi là anh không được cậu cậu tớ tớ gì hết! Biết chưa?
JungKook phớt nhẹ lên đôi môi đó, TaeHyung thoáng bất ngờ rồi phải chấp nhận vì kế hoạch của bản thân.
Em yêu anh!
JungKook nói rồi dựa vào lòng TaeHyung, TaeHyung hạnh phúc đến tê người mà ôm chặt con người ngồi trong lòng, không cho thoát khỏi.
Em muốn đi đâu chơi không? Tối nay anh sẽ chở đi
TaeHyung dựa cổ lên vai bé nhỏ đó, không muốn con người này bỏ đi đâu phải nằm ngồi yên trong lòng cậu mãi.
Chợ đêm thì sao?
JungKook nói, cậu thật sự nhớ những món ăn đường phố Hàn Quốc. Đã lâu cũng không đi khu phố chợ đêm.
Được chứ! Em thích đi thì anh sẽ chở!
TaeHyung véo má JungKook, cứ thế mà JungKook ngoan ngoãn ngồi trong lòng TaeHyung, TaeHyung chăm chú làm việc không quen âu yếm bảo bối của mình.
JungKook ngoan ngoãn, cậu khát nước cũng không được đi mà thư kí đem vào. Vừa bước vào đã thấy CEO mới ngồi trong lòng CEO mình mà đỏ cả mặt, nhanh chóng bước ra không ngờ hai bọn họ lại thâm mật đến như thế.
Xong công việc TaeHyung như đã hứa chở JungKook ra chợ đêm nổi tiếng của Seoul nhộn nhịp này. Cả hai bên nhau cùng đi trên con đường đầy màu sắc làm nhiều người chú ý bởi bên có một có ánh hào quang không kèm gì người nổi tiếng.
JungKook được TaeHyung cưng chiều mua những gì cậu muốn từ thức ăn đến phụ kiện, muốn gì có nấy. Thật tình JungKook không muốn phải làm TaeHyung khổ nhưng vì chuyện năm ấy mà cậu vẫn còn thù TaeHyung.
Đến tối thì TaeHyung chở JungKook về, JungKook ngủ thiếc đi trên xe chắc do quá tối và mệt mỏi phải đi bộ cả hơn 5km. Đậu xe trước nhà, TaeHyung nhìn sang bên JungKook đang ngủ say sưa, nhờ cậu đắp chiếc chăn lên mà con người đó cũng bớt lạnh đi miếng nào. TaeHyung chòm qua gương mặt cả hai chỉ cách nhau 10 cm, cậu nhìn gương mặt đó vẫn chẳng một tí gì thay đổi vẫn nét đáng yêu và hút hồn cậu. Bất giác cậu cúi xuống đặt nhẹ môi mình lên đôi môi JungKook, sợ cậu tỉnh giấc nên chỉ hôn nhẹ một cách nhanh chóng rồi từ từ lay lay người JungKook.
JungKook! Dậy dậy, đến nhà rồi bảo bối
TaeHyung nhẹ nhàng lay người JungKook, TaeHyung nhăn mặt rồi dụi dụi mắt mới biết là đã đến.
À! Cảm ơn anh vì hôm nay! Tạm biệt nhé
Giọng JungKook còn buồn ngủ cười nhẹ, vẫy tay chào rồi bước chân ngây ngơ bước vào cổng, mắt nhắm mắt mở mà đi vào may nhà không có cột điện cản trở đường đi chứ không đã ôm cột rồi.
TaeHyung cười khi thấy con người đáng yêu như thế, thấy cậu vào trong nhà liền yên tâm phóng xe về nhà mình. Tâm trạng nay cực kì tốt về đến nhà ChanYeol, BaekHyun và TaeYoung nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.
TaeHyung nay con cua được em nào xinh à?
BaekHyun đang ăn kem cùng ChanYeol thấy mặt TaeHyung nay vui hơn mọi ngày, hằng ngày toàn bản mặt lạnh lùng khó ưa.
Xinh lắm luôn ạ
TaeHyung vui vẻ đáp, giật lấy muỗng của TaeYoung mà mút một muỗng kem vào miệng mặc cho TaeYoung la làng.
Yah! Anh hai muỗng của em! Này ai cho cướp muỗng của em
TaeYoung giật lại chiếc muỗng nhưng tội là chiếc muỗng đã bị TaeHyung ngậm trong miệng, TaeHyung cười đểu nhìn.
Thế à! Xinh hơn ulzzang không?
ChanYeol nói mà không quan tâm đến người kế bên đang liếm mắt đầy tình cảm khi nghe đến chồng lại hớn hở hỏi như vậy, nghe mùi nghi ngờ ở đây.
Hơn luôn ạ! Người này cả appa và papa đều biết
TaeHyung nói, ChanYeol và BaekHyun vặn não ra suy nghĩ xem ai có thể biết cả hai, thư kí à, nhân viên công ty hay con gái của đối tác.
Thư kí của công ty hay nhân viên cấp dưới hay là con gái của thương gia
ChanYeol và BaekHyun cùng nhau liệt kê ra nhưng TaeHyung đáp lại chỉ bằng một cái lắc đầu, đầu của cả hai tiếp tục đi dò sóng ra đa trong não.
Con nói luôn đi!
BaekHyun dường như kiếm hoài không ra nên cáu mày, sóng ra đa hay quét bằng máy cũng tìm ra nổi.
Là JungKook
ChanYeol đang uống nước nghe đến tên JungKook được con mình xướng lên thì phun hết ra ngoài, ba ánh mắt bất ngờ nhìn TaeHyung.
Con nói giỡn à!
BaekHyun há hốc mồm nhìn TaeHyung, TaeHyung gật đầu mỉm cười. ChanYeol và BaekHyun còn chưa hoàn hồn trở về.
Anh hai thật không đấy? Anh bảo không thích mà
TaeYoung cũng shock không kém vì biết ngày xưa cả hai từng va chạm nhau chỉ vì bà Sarah giả tạo đó.
Thật thật!
TaeHyung biết sẽ có tình huống này, cậu đang bay trên chín tầng mây vì hạnh phúc, còn ba người kêu thì đang lang thang đi tìm câu hỏi tại sao.
Không tin nổi! Gọi hỏi mới được
ChanYeol không tin nổi mà nhắm số của LuHan quyết phải tìm ra câu trả lời, LuHan bắt máy, bật loa lên.
Alo! Tối rồi có chuyện gì sao?
LuHan! JungKook nhà cậu đang quen TaeHyung à
Cái gì? JungKook và TaeHyung quen nhau á! Đợi tí đi hỏi JungKook
Nhanh nhanh
Kookie! Con đang quen TaeHyung à
Dạ đúng ạ! Có chi không appa
Không thể tin nổi! Hai đứa nó....nó
Thôi cúp máy đây, không tí nữa xỉu vì tin này
Bye bye
Cả ba nghe xong liền bay thêm vài vòng nữa, tin đó là thật. TaeHyung mừng rỡ vì câu trả lời của JungKook. Đứng lên vui vẻ về phòng mình bỏ lại ba con người ngơ ngơ như mới từ hành tinh xuống trái đất.
LuHan sốc đến tận não mà bám trụ vào phòng JungKook hỏi đến khi nào tỉnh thì thôi. SeHun vừa về nghe tin LuHan muốn tối nay ngủ ở phòng JungKook liền hầm hực bước qua phòng JungKook.
JungKook rốt cuộc hai đứa làm sao quen nhau nói nhanh
LuHan như đang tra vấn tội phạm, bản mặt không khác gì mấy cảnh sát đang tra dò nhưng khác một tí chính là tội phạm này sung sướng hơn vì đang ăn uống ngon lành trên giường.
Thì hai tụi con yêu nhau thì quen thôi
JungKook đơn giản nói, LuHan nhìn khó hiểu nhớ hồi đó TaeHyung đâu ưa gì JungKook và JungKook đã hết tình cảm với TaeHyung sao mới có một ngày mà đã thế này.
Tại sao lại dễ dàng như thế
LuHan tiếp tục hỏi, không biết rằng SeHun đang đứng đó nhìn LuHan bằng ánh mắt ấm áp .
Em đừng có tra vấn con nữa! Về phòng mau
SeHun kéo LuHan đứng dậy, LuHan giật tay ra không chịu đi, lần đầu tiên LuHan lì đến như thế.
Em phải ngủ ở đây! Phải làm cho rõ chuyện này
LuHan nói, rồi ngồi bịch lên giường, ánh mắt không hợp tác. SeHun cáu mày rồi bế LuHan lên.
Con ngủ ngon!
SeHun nói rồi bế LuHan ra khỏi phòng, JungKook cảm ơn trời vì sự xuất hiện của papa chứ không đêm nay mất ngủ. JungKook tắt đèn chìm vào suy nghĩ, hình ảnh TaeHyung đối xử tốt với cậu nhưng cậu chợt nhớ đến năm trước lại cảm thấy ác cảm với TaeHyung.
SeHun bế LuHan về phòng là một thử thách vì LuHan không chịu yên mà đánh đá người SeHun may là không bị bầm. Vào phòng chốt cửa lại, LuHan nhanh nhẹn mà thoát khỏi SeHun chạy một mạch vào phòng tắm, khóa cửa lại.
Mở cửa ra LuHan
SeHun gõ vào cửa vài cái, đứng ở ngoài ráng xoa tay cầm mà nó đã bị khóa từ bên trong.
Không bao giờ đâu
LuHan dường như hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình dám bước ra đó, bị ăn sạch như chơi.
Bây giờ có ra không?
SeHun lên cao giọng, có vẻ đang rất giận dữ vì bảo bối không chịu ra, hầm hực trong người.
Không là không
LuHan ngồi trong phòng tắm ngồi chơi 2 con Larva quen thuộc, bóp bóp nghe vui vui.
Được vậy ở trong đó luôn đi
SeHun giả vờ đi đến cửa mở cửa ra rồi đóng lại làm LuHan tưởng mình đã ra ngoài rồi nấp đằng trước cửa phòng tắm.
Há há! Đi rồi
LuHan cười khoái chí đâu biết rằng nguy hiểm đang ở đằng trước, mở cửa ra chưa kịp nhìn xung quanh thì bị SeHun vác lên lưng một cách thô bạo.
Yah! Anh không phải ra ngoài sao?
LuHan la hét ầm phòng, SeHun bịt miệng lại rồi thả LuHan lên chiếc giường của họ.
Em là đại ngây thơ nên chỉ cần mưu mô 1 tí là vào bẫy của chồng ngay! Không hổ danh là chồng của em!
SeHun thắt carvat ra quăng xuống đất rồi đến cởi từng nút áo, LuHan nhìn mà trợn mắt, thế là bị ép đến đường cùng sao.
Anh mà dám đụng đến em! Em sẽ chuyển ra ngủ một mình
LuHan hăm dọa SeHun, SeHun cười đểu nhìn LuHan không hề lo lắng một tí nào. Hăm dọa trẻ con với SeHun à.
Em dám không? Em dù ở đâu anh cũng vác về! Đừng hồng trốn khỏi tay của anh
SeHun cởi áo mình ra, hai chân chống xuống, bò từ từ đến bảo bối yêu dấu, LuHan bắt đầu khóc lên.
Đừng đến gần! Không em sẽ bỏ nhà đi bụi
LuHan lấy hai tay để trước ngực, phòng vệ trước con mồi, SeHun nắm hai tay đó mà áp vào tường.
Em nghĩ sẽ bỏ nhà đi được à! Em nhớ là Đại Hàn Dân Quốc anh nắm rõ trong bàn tay! Ngoan ngoãn đi mèo con
SeHun nói, LuHan phải chịu thua chồng mình, khổ thân mình là vợ của trùm két tiếng của Hàn Quốc rộng lớn này. Cậu trốn ở đâu cũng tìm được.
Thả ra! Em không muốn
LuHan la hét lớn, SeHun chịu hết nổi mà bịt miệng LuHan lại bằng nụ hôn của mình. Trận chiến đã bắt đầu.
Sáng hôm sau, JungKook dậy sớm vừa bước ra khỏi cửa thì đã thấy bản mặt TaeHyung đang đứng trước nhà mình, nụ cười rạng rỡ.
Anh làm gì đến sớm vậy?
JungKook nhìn đồng hồ mới 6h30 một tiếng nữa mới đến giờ làm việc, TaeHyung không nói không rằng mà kéo JungKook vào xe.
Dĩ nhiên là ăn sáng cùng em
TaeHyung cài dây an toàn cho JungKook, mỉm cười nói, khởi động xe đi đến một quán ăn truyền thống ở gần công ty. TaeHyung gọi phần cơm truyền thống, JungKook nhìn thức ăn bày lên mà chảy cả nước miếng, lâu rồi không ngửi mùi canh kim chi.
Em ăn đi! Chỗ nào làm rất ngon! Ăn nhiều vào
TaeHyung gấp cho JungKook rất nhiều thịt bò hầm, kim chi vào chén cơm.
Em cảm ơn
JungKook cười nhẹ rồi nhanh chóng xông vào đống thức ăn, ăn một cách ngon lành. TaeHyung nhìn JungKook ăn mà cười vì nhỏ vậy thôi chứ ăn sắp hết nồi canh rồi.
20 phút sau thì hết, JungKook vui vẻ cùng TaeHyung qua quán coffee kế bên mua coffee cho buổi sáng tốt lành. TaeHyung nhận được điện thoại của công ty liền lấy xe về, JungKook ngồi trong quán một thời gian rồi bước ra thì đụng phải một người.
A! Tôi xin lỗi
JungKook lo nhìn xung quanh mà va phải một cô gái, làm rơi vài sấp tài liệu xuống cậu vội ngồi xuống nhặt lên.
Không sao đâu
Cô gái đang vội vàng nhặt liền nói, JungKook nhặt xong đứng dậy định đưa cho cô gái đó.
Là cô/ cậu
END Chap 14
----------------------
Thông cảm cho au, tâm trạng au không ổn lắm nên viết truyện cũng không cảm xúc mấy. Thật sự là au không ổn lắm vì chuyện của ZiTao, dù cậu ấy đi hay ở lại thì au cũng vui vẻ chấp nhận vì đó là lựa chọn của cậu. Nhưng cái cảm giác này sợ lắm ý, bị 2 lần rồi liệu có lần thứ 3. EXO-L sẽ không rời bỏ cậu.
TaeHyung! Cậu có thích tôi không?
JungKook cúi người xuống hỏi nhỏ trong tai TaeHyung tiện thể phà hơi nóng vào cổ làm TaeHyung nổi da gà nhìn JungKook.
Nếu anh nói có thì sao? Nếu không thì sao?
TaeHyung nhìn JungKook thách thức, tiện thể choàng tay ngang eo của JungKook, ánh mắt nhìn JungKook ái muội.
Nếu có thì tôi muốn quen anh! Không thì thôi
JungKook nói làm lòng TaeHyung có gì đó le lói hạnh phúc, cười nhẹ khi nghe JungKook nói như tỏ tình vậy.
Vậy anh làm người yêu được không?
TaeHyung muốn xác nhận đó có phải thật không, không ngờ lại có thể yêu nhau một cách dễ dàng đến như thế.
Được chứ!
JungKook vừa nói xong thì bị TaeHyung kéo vào ngồi lên đùi của TaeHyung, hơi ấm từ đằng sau bao quanh cậu, cậu thích thế nhưng cậu câm ghét con người từng làm tổn thương cậu.
Bảo bối! Em có yêu anh không đấy
TaeHyung nắm lấy bàn tay nhỏ đó, ánh mắt ấm áp đến lạ thường, cậu chưa hề âu yếm ai đến mức thân mật như thế.
Yêu mới quen cậu
JungKook nói quay mặt sang suýt nữa hai môi chạm nhau, TaeHyung nhìn đôi môi nhỏ đó.
Em thay đổi cách xưng hô đi! Từ giờ gọi là anh không được cậu cậu tớ tớ gì hết! Biết chưa?
JungKook phớt nhẹ lên đôi môi đó, TaeHyung thoáng bất ngờ rồi phải chấp nhận vì kế hoạch của bản thân.
Em yêu anh!
JungKook nói rồi dựa vào lòng TaeHyung, TaeHyung hạnh phúc đến tê người mà ôm chặt con người ngồi trong lòng, không cho thoát khỏi.
Em muốn đi đâu chơi không? Tối nay anh sẽ chở đi
TaeHyung dựa cổ lên vai bé nhỏ đó, không muốn con người này bỏ đi đâu phải nằm ngồi yên trong lòng cậu mãi.
Chợ đêm thì sao?
JungKook nói, cậu thật sự nhớ những món ăn đường phố Hàn Quốc. Đã lâu cũng không đi khu phố chợ đêm.
Được chứ! Em thích đi thì anh sẽ chở!
TaeHyung véo má JungKook, cứ thế mà JungKook ngoan ngoãn ngồi trong lòng TaeHyung, TaeHyung chăm chú làm việc không quen âu yếm bảo bối của mình.
JungKook ngoan ngoãn, cậu khát nước cũng không được đi mà thư kí đem vào. Vừa bước vào đã thấy CEO mới ngồi trong lòng CEO mình mà đỏ cả mặt, nhanh chóng bước ra không ngờ hai bọn họ lại thâm mật đến như thế.
Xong công việc TaeHyung như đã hứa chở JungKook ra chợ đêm nổi tiếng của Seoul nhộn nhịp này. Cả hai bên nhau cùng đi trên con đường đầy màu sắc làm nhiều người chú ý bởi bên có một có ánh hào quang không kèm gì người nổi tiếng.
JungKook được TaeHyung cưng chiều mua những gì cậu muốn từ thức ăn đến phụ kiện, muốn gì có nấy. Thật tình JungKook không muốn phải làm TaeHyung khổ nhưng vì chuyện năm ấy mà cậu vẫn còn thù TaeHyung.
Đến tối thì TaeHyung chở JungKook về, JungKook ngủ thiếc đi trên xe chắc do quá tối và mệt mỏi phải đi bộ cả hơn 5km. Đậu xe trước nhà, TaeHyung nhìn sang bên JungKook đang ngủ say sưa, nhờ cậu đắp chiếc chăn lên mà con người đó cũng bớt lạnh đi miếng nào. TaeHyung chòm qua gương mặt cả hai chỉ cách nhau 10 cm, cậu nhìn gương mặt đó vẫn chẳng một tí gì thay đổi vẫn nét đáng yêu và hút hồn cậu. Bất giác cậu cúi xuống đặt nhẹ môi mình lên đôi môi JungKook, sợ cậu tỉnh giấc nên chỉ hôn nhẹ một cách nhanh chóng rồi từ từ lay lay người JungKook.
JungKook! Dậy dậy, đến nhà rồi bảo bối
TaeHyung nhẹ nhàng lay người JungKook, TaeHyung nhăn mặt rồi dụi dụi mắt mới biết là đã đến.
À! Cảm ơn anh vì hôm nay! Tạm biệt nhé
Giọng JungKook còn buồn ngủ cười nhẹ, vẫy tay chào rồi bước chân ngây ngơ bước vào cổng, mắt nhắm mắt mở mà đi vào may nhà không có cột điện cản trở đường đi chứ không đã ôm cột rồi.
TaeHyung cười khi thấy con người đáng yêu như thế, thấy cậu vào trong nhà liền yên tâm phóng xe về nhà mình. Tâm trạng nay cực kì tốt về đến nhà ChanYeol, BaekHyun và TaeYoung nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.
TaeHyung nay con cua được em nào xinh à?
BaekHyun đang ăn kem cùng ChanYeol thấy mặt TaeHyung nay vui hơn mọi ngày, hằng ngày toàn bản mặt lạnh lùng khó ưa.
Xinh lắm luôn ạ
TaeHyung vui vẻ đáp, giật lấy muỗng của TaeYoung mà mút một muỗng kem vào miệng mặc cho TaeYoung la làng.
Yah! Anh hai muỗng của em! Này ai cho cướp muỗng của em
TaeYoung giật lại chiếc muỗng nhưng tội là chiếc muỗng đã bị TaeHyung ngậm trong miệng, TaeHyung cười đểu nhìn.
Thế à! Xinh hơn ulzzang không?
ChanYeol nói mà không quan tâm đến người kế bên đang liếm mắt đầy tình cảm khi nghe đến chồng lại hớn hở hỏi như vậy, nghe mùi nghi ngờ ở đây.
Hơn luôn ạ! Người này cả appa và papa đều biết
TaeHyung nói, ChanYeol và BaekHyun vặn não ra suy nghĩ xem ai có thể biết cả hai, thư kí à, nhân viên công ty hay con gái của đối tác.
Thư kí của công ty hay nhân viên cấp dưới hay là con gái của thương gia
ChanYeol và BaekHyun cùng nhau liệt kê ra nhưng TaeHyung đáp lại chỉ bằng một cái lắc đầu, đầu của cả hai tiếp tục đi dò sóng ra đa trong não.
Con nói luôn đi!
BaekHyun dường như kiếm hoài không ra nên cáu mày, sóng ra đa hay quét bằng máy cũng tìm ra nổi.
Là JungKook
ChanYeol đang uống nước nghe đến tên JungKook được con mình xướng lên thì phun hết ra ngoài, ba ánh mắt bất ngờ nhìn TaeHyung.
Con nói giỡn à!
BaekHyun há hốc mồm nhìn TaeHyung, TaeHyung gật đầu mỉm cười. ChanYeol và BaekHyun còn chưa hoàn hồn trở về.
Anh hai thật không đấy? Anh bảo không thích mà
TaeYoung cũng shock không kém vì biết ngày xưa cả hai từng va chạm nhau chỉ vì bà Sarah giả tạo đó.
Thật thật!
TaeHyung biết sẽ có tình huống này, cậu đang bay trên chín tầng mây vì hạnh phúc, còn ba người kêu thì đang lang thang đi tìm câu hỏi tại sao.
Không tin nổi! Gọi hỏi mới được
ChanYeol không tin nổi mà nhắm số của LuHan quyết phải tìm ra câu trả lời, LuHan bắt máy, bật loa lên.
Alo! Tối rồi có chuyện gì sao?
LuHan! JungKook nhà cậu đang quen TaeHyung à
Cái gì? JungKook và TaeHyung quen nhau á! Đợi tí đi hỏi JungKook
Nhanh nhanh
Kookie! Con đang quen TaeHyung à
Dạ đúng ạ! Có chi không appa
Không thể tin nổi! Hai đứa nó....nó
Thôi cúp máy đây, không tí nữa xỉu vì tin này
Bye bye
Cả ba nghe xong liền bay thêm vài vòng nữa, tin đó là thật. TaeHyung mừng rỡ vì câu trả lời của JungKook. Đứng lên vui vẻ về phòng mình bỏ lại ba con người ngơ ngơ như mới từ hành tinh xuống trái đất.
LuHan sốc đến tận não mà bám trụ vào phòng JungKook hỏi đến khi nào tỉnh thì thôi. SeHun vừa về nghe tin LuHan muốn tối nay ngủ ở phòng JungKook liền hầm hực bước qua phòng JungKook.
JungKook rốt cuộc hai đứa làm sao quen nhau nói nhanh
LuHan như đang tra vấn tội phạm, bản mặt không khác gì mấy cảnh sát đang tra dò nhưng khác một tí chính là tội phạm này sung sướng hơn vì đang ăn uống ngon lành trên giường.
Thì hai tụi con yêu nhau thì quen thôi
JungKook đơn giản nói, LuHan nhìn khó hiểu nhớ hồi đó TaeHyung đâu ưa gì JungKook và JungKook đã hết tình cảm với TaeHyung sao mới có một ngày mà đã thế này.
Tại sao lại dễ dàng như thế
LuHan tiếp tục hỏi, không biết rằng SeHun đang đứng đó nhìn LuHan bằng ánh mắt ấm áp .
Em đừng có tra vấn con nữa! Về phòng mau
SeHun kéo LuHan đứng dậy, LuHan giật tay ra không chịu đi, lần đầu tiên LuHan lì đến như thế.
Em phải ngủ ở đây! Phải làm cho rõ chuyện này
LuHan nói, rồi ngồi bịch lên giường, ánh mắt không hợp tác. SeHun cáu mày rồi bế LuHan lên.
Con ngủ ngon!
SeHun nói rồi bế LuHan ra khỏi phòng, JungKook cảm ơn trời vì sự xuất hiện của papa chứ không đêm nay mất ngủ. JungKook tắt đèn chìm vào suy nghĩ, hình ảnh TaeHyung đối xử tốt với cậu nhưng cậu chợt nhớ đến năm trước lại cảm thấy ác cảm với TaeHyung.
SeHun bế LuHan về phòng là một thử thách vì LuHan không chịu yên mà đánh đá người SeHun may là không bị bầm. Vào phòng chốt cửa lại, LuHan nhanh nhẹn mà thoát khỏi SeHun chạy một mạch vào phòng tắm, khóa cửa lại.
Mở cửa ra LuHan
SeHun gõ vào cửa vài cái, đứng ở ngoài ráng xoa tay cầm mà nó đã bị khóa từ bên trong.
Không bao giờ đâu
LuHan dường như hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình dám bước ra đó, bị ăn sạch như chơi.
Bây giờ có ra không?
SeHun lên cao giọng, có vẻ đang rất giận dữ vì bảo bối không chịu ra, hầm hực trong người.
Không là không
LuHan ngồi trong phòng tắm ngồi chơi 2 con Larva quen thuộc, bóp bóp nghe vui vui.
Được vậy ở trong đó luôn đi
SeHun giả vờ đi đến cửa mở cửa ra rồi đóng lại làm LuHan tưởng mình đã ra ngoài rồi nấp đằng trước cửa phòng tắm.
Há há! Đi rồi
LuHan cười khoái chí đâu biết rằng nguy hiểm đang ở đằng trước, mở cửa ra chưa kịp nhìn xung quanh thì bị SeHun vác lên lưng một cách thô bạo.
Yah! Anh không phải ra ngoài sao?
LuHan la hét ầm phòng, SeHun bịt miệng lại rồi thả LuHan lên chiếc giường của họ.
Em là đại ngây thơ nên chỉ cần mưu mô 1 tí là vào bẫy của chồng ngay! Không hổ danh là chồng của em!
SeHun thắt carvat ra quăng xuống đất rồi đến cởi từng nút áo, LuHan nhìn mà trợn mắt, thế là bị ép đến đường cùng sao.
Anh mà dám đụng đến em! Em sẽ chuyển ra ngủ một mình
LuHan hăm dọa SeHun, SeHun cười đểu nhìn LuHan không hề lo lắng một tí nào. Hăm dọa trẻ con với SeHun à.
Em dám không? Em dù ở đâu anh cũng vác về! Đừng hồng trốn khỏi tay của anh
SeHun cởi áo mình ra, hai chân chống xuống, bò từ từ đến bảo bối yêu dấu, LuHan bắt đầu khóc lên.
Đừng đến gần! Không em sẽ bỏ nhà đi bụi
LuHan lấy hai tay để trước ngực, phòng vệ trước con mồi, SeHun nắm hai tay đó mà áp vào tường.
Em nghĩ sẽ bỏ nhà đi được à! Em nhớ là Đại Hàn Dân Quốc anh nắm rõ trong bàn tay! Ngoan ngoãn đi mèo con
SeHun nói, LuHan phải chịu thua chồng mình, khổ thân mình là vợ của trùm két tiếng của Hàn Quốc rộng lớn này. Cậu trốn ở đâu cũng tìm được.
Thả ra! Em không muốn
LuHan la hét lớn, SeHun chịu hết nổi mà bịt miệng LuHan lại bằng nụ hôn của mình. Trận chiến đã bắt đầu.
Sáng hôm sau, JungKook dậy sớm vừa bước ra khỏi cửa thì đã thấy bản mặt TaeHyung đang đứng trước nhà mình, nụ cười rạng rỡ.
Anh làm gì đến sớm vậy?
JungKook nhìn đồng hồ mới 6h30 một tiếng nữa mới đến giờ làm việc, TaeHyung không nói không rằng mà kéo JungKook vào xe.
Dĩ nhiên là ăn sáng cùng em
TaeHyung cài dây an toàn cho JungKook, mỉm cười nói, khởi động xe đi đến một quán ăn truyền thống ở gần công ty. TaeHyung gọi phần cơm truyền thống, JungKook nhìn thức ăn bày lên mà chảy cả nước miếng, lâu rồi không ngửi mùi canh kim chi.
Em ăn đi! Chỗ nào làm rất ngon! Ăn nhiều vào
TaeHyung gấp cho JungKook rất nhiều thịt bò hầm, kim chi vào chén cơm.
Em cảm ơn
JungKook cười nhẹ rồi nhanh chóng xông vào đống thức ăn, ăn một cách ngon lành. TaeHyung nhìn JungKook ăn mà cười vì nhỏ vậy thôi chứ ăn sắp hết nồi canh rồi.
20 phút sau thì hết, JungKook vui vẻ cùng TaeHyung qua quán coffee kế bên mua coffee cho buổi sáng tốt lành. TaeHyung nhận được điện thoại của công ty liền lấy xe về, JungKook ngồi trong quán một thời gian rồi bước ra thì đụng phải một người.
A! Tôi xin lỗi
JungKook lo nhìn xung quanh mà va phải một cô gái, làm rơi vài sấp tài liệu xuống cậu vội ngồi xuống nhặt lên.
Không sao đâu
Cô gái đang vội vàng nhặt liền nói, JungKook nhặt xong đứng dậy định đưa cho cô gái đó.
Là cô/ cậu
END Chap 14
----------------------
Thông cảm cho au, tâm trạng au không ổn lắm nên viết truyện cũng không cảm xúc mấy. Thật sự là au không ổn lắm vì chuyện của ZiTao, dù cậu ấy đi hay ở lại thì au cũng vui vẻ chấp nhận vì đó là lựa chọn của cậu. Nhưng cái cảm giác này sợ lắm ý, bị 2 lần rồi liệu có lần thứ 3. EXO-L sẽ không rời bỏ cậu.
/33
|