Trải qua gần một tiếng, Trần Yên Ni đi ra ngoài gọi Xuân Sinh.
Cô nói: “Anh vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Xuân Sinh nói: “Em bằng lòng để anh ôm em ngủ thì anh sẽ vào.”
Trần Yên Ni chẳng nói gì.
Xuân Sinh nói: “Trong lòng em có phải còn có người nào không thể quên được không?”
Trần Yên Ni nói: “Vô nghĩa!”
Xuân Sinh hỏi Trần Yên Ni: “Em có yêu anh không?”
Trần Yên Ni nói: “Chẳng lẽ yêu thì anh muốn mấy cái kia sao?”
Xuân Sinh nói: “Anh muốn cái gì?”
Trần Yên Ni thở hổn hển nói: “Anh muốn gì thì chính anh biết!”
Xuân Sinh nói: “Không sao, ngày mai chúng mình có thể ngồi chuyến bay sớm nhất trở về.”
Đêm đó, rốt cuộc Xuân Sinh không trở về lều, anh ngồi bên ngoài suốt đêm.
Nhưng nói đến kỳ lạ, chuyện chia tay này không phải do Xuân Sinh đề ra.
Sau khi trở về, Trần Yên Ni vẫn như mọi khi cho mèo ăn, nhưng chẳng ngờ con mèo tên là Hạt Đậu mà cô thường cho ăn bị bệnh. Tối khuya, cô ôm Hạt Đậu khắp nơi tìm bệnh viên thú nuôi, cuối cùng cũng tìm được. Bác sĩ nói với Trần Yên Ni, chân phải của Hạt Đậu phải giải phẫu cắt đi. Lúc ấy cô liền luống cuống, cô khóc lên, Xuân Sinh nắm tay cô, an ủi cô: “Đừng khóc, dù sao chỉ là một con mèo lang thang.”
Đêm đó, Hạt Đậu mất một chân, Xuân Sinh mất đi Trần Yên Ni.
Trần Yên Ni ôm Hạt Đậu đã làm phẫu thuật xong đi trên đường về nhà, vừa đi vừa khóc. Cô nói với Xuân Sinh: “Mỗi ngày anh đều suy nghĩ làm sao hôn em, làm sao nắm tay em, làm sao ôm em đi ngủ, nhưng anh không giống một con mèo lặng lẽ ở cùng em.”
Xuân Sinh rất kiên nhẫn nói: “Anh là người, không phải mèo.”
Trần Yên Ni nói: “Thế thì tạm biệt.”
Nói xong, Trần Yên Ni xoay người bước đi, lúc đi qua góc đường có một cái đèn giao thông, Trần Yên Ni dừng lại đó một chút. Đèn đỏ chỉ có năm giây liền biến mất. Trần Yên Ni hy vọng Xuân Sinh có thể đuổi theo, giống như hồi trước sau vô số lần cãi nhau đều như vậy. Thế nhưng Xuân Sinh không đuổi theo. Anh chỉ đứng dưới đèn đường châm một điếu thuốc, thậm chí không liếc nhìn Trần Yên Ni đang đứng ở phía xa.
Thực ra không thể trách Xuân Sinh, cũng không thể trách con mèo gọi là Hạt Đậu kia, muốn trách thì hãy trách những chuyện trong hồi ức, thường thường khiến người ta nhớ tới lại đau đớn một chút.
Ba mẹ Trần Yến Ni ly dị từ lâu, hồi bé cô đã trưởng thành với bà nội, bà nội có một con mèo nhiều màu, rất giống bộ dạng của Hạt Đậu. Sau đó bà nội qua đời, con mèo kia cũng đi theo. Lần đầu tiên khi Trần Yên Ni trông thấy Hạt Đậu, cô đã ôm nó khóc thật lâu. Cho dù mất đi người thân hay là mất đi con mèo, đều khiến người ta không thể chịu đựng.
Cô nói: “Anh vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Xuân Sinh nói: “Em bằng lòng để anh ôm em ngủ thì anh sẽ vào.”
Trần Yên Ni chẳng nói gì.
Xuân Sinh nói: “Trong lòng em có phải còn có người nào không thể quên được không?”
Trần Yên Ni nói: “Vô nghĩa!”
Xuân Sinh hỏi Trần Yên Ni: “Em có yêu anh không?”
Trần Yên Ni nói: “Chẳng lẽ yêu thì anh muốn mấy cái kia sao?”
Xuân Sinh nói: “Anh muốn cái gì?”
Trần Yên Ni thở hổn hển nói: “Anh muốn gì thì chính anh biết!”
Xuân Sinh nói: “Không sao, ngày mai chúng mình có thể ngồi chuyến bay sớm nhất trở về.”
Đêm đó, rốt cuộc Xuân Sinh không trở về lều, anh ngồi bên ngoài suốt đêm.
Nhưng nói đến kỳ lạ, chuyện chia tay này không phải do Xuân Sinh đề ra.
Sau khi trở về, Trần Yên Ni vẫn như mọi khi cho mèo ăn, nhưng chẳng ngờ con mèo tên là Hạt Đậu mà cô thường cho ăn bị bệnh. Tối khuya, cô ôm Hạt Đậu khắp nơi tìm bệnh viên thú nuôi, cuối cùng cũng tìm được. Bác sĩ nói với Trần Yên Ni, chân phải của Hạt Đậu phải giải phẫu cắt đi. Lúc ấy cô liền luống cuống, cô khóc lên, Xuân Sinh nắm tay cô, an ủi cô: “Đừng khóc, dù sao chỉ là một con mèo lang thang.”
Đêm đó, Hạt Đậu mất một chân, Xuân Sinh mất đi Trần Yên Ni.
Trần Yên Ni ôm Hạt Đậu đã làm phẫu thuật xong đi trên đường về nhà, vừa đi vừa khóc. Cô nói với Xuân Sinh: “Mỗi ngày anh đều suy nghĩ làm sao hôn em, làm sao nắm tay em, làm sao ôm em đi ngủ, nhưng anh không giống một con mèo lặng lẽ ở cùng em.”
Xuân Sinh rất kiên nhẫn nói: “Anh là người, không phải mèo.”
Trần Yên Ni nói: “Thế thì tạm biệt.”
Nói xong, Trần Yên Ni xoay người bước đi, lúc đi qua góc đường có một cái đèn giao thông, Trần Yên Ni dừng lại đó một chút. Đèn đỏ chỉ có năm giây liền biến mất. Trần Yên Ni hy vọng Xuân Sinh có thể đuổi theo, giống như hồi trước sau vô số lần cãi nhau đều như vậy. Thế nhưng Xuân Sinh không đuổi theo. Anh chỉ đứng dưới đèn đường châm một điếu thuốc, thậm chí không liếc nhìn Trần Yên Ni đang đứng ở phía xa.
Thực ra không thể trách Xuân Sinh, cũng không thể trách con mèo gọi là Hạt Đậu kia, muốn trách thì hãy trách những chuyện trong hồi ức, thường thường khiến người ta nhớ tới lại đau đớn một chút.
Ba mẹ Trần Yến Ni ly dị từ lâu, hồi bé cô đã trưởng thành với bà nội, bà nội có một con mèo nhiều màu, rất giống bộ dạng của Hạt Đậu. Sau đó bà nội qua đời, con mèo kia cũng đi theo. Lần đầu tiên khi Trần Yên Ni trông thấy Hạt Đậu, cô đã ôm nó khóc thật lâu. Cho dù mất đi người thân hay là mất đi con mèo, đều khiến người ta không thể chịu đựng.
/4
|