6.00 a.m
Reng…Reng…Reng…
Chiếc điện thoại reo ing ỏi kéo nhỏ thoát khỏi giấc mộng hồng. Nhỏ với tay qua lấy chiếc điện, kế cái điện thoại vào lỗ tai rồi cất một giọng thảm thương.
- Alo
- Alo, Uyên. Chuẩn bị đồ đi, 10h tao qua đón mày. Tụi mình đi cắm trại, tao đã xin trường nghỉ rồi.
- Hả???? – Uyên ngồi bật dậy.
- Đi cắm trại, chuẩn bị đi.
Không đợi nhỏ trả lời, đầu dây bên kia đã ngắt máy. Nhỏ vẫn ngồi ngơ ngẩn, tức giận hét:
- Lệ Vũ, ngươi giỏi lắm. Hãy đợi đấy, ta sẽ trả thù… Làm sao đây?
…
Nó đi xuống lầu trong tâm trạng vô cùng vui vẻ. Nó vừa nấu đồ ăn sáng vừa hát một bài hát tiếng anh làm rộn ràng cả căn nhà vốn tĩnh mịch của hắn. Hắn bước xuống lầu đã nghe thấy giọng hát nhẹ nhàng có thể đem lại cho bất cứ người nghe nào một cảm giác dễ chịu. Hắn khẽ mỉm cười rồi bước vào bếp:
- E hèm.
- Ơ, anh xuống rồi à. – Nó hỏi.
- Ừm. – Hắn kéo ghế và ngồi xuống.
- Anh ăn đi rồi chuẩn bị đi cắm trại. – Nó nói.
- Ừm, cô đã thông báo cho mọi người chưa?
- Tất nhiên là rồi.
- Vậy ăn đi. – Hắn gắp một miếng thịt bỏ vào chén của nó nói.
Nó giật mình trước thái độ bất thường của hắn hôm nay nhưng vẫn vui vẻ mà ăn. Nó cũng gắp lại cho hắn một miếng thịt rồi mỉm cười ăn…
…
8.00 a.m
Nó, hắn, Duy Bảo, Ánh Ngọc và còn có cả Đức đều đã có mặt trước nhà Uyên. Uyên bước ra và cầm theo một balo đồ. Nhỏ chạy đến chỗ nó, lấy tay bẹo một cái vào má nó, nói:
- Mày giỏi lắm! Đi chơi mà không báo trước làm tao chuẩn bị muốn không kịp.
- Thì bây giờ mày cũng ổn rồi đó thôi. – Nó trả lời khiến cả đám bật cười.
- Hừ. – Uyên tức giận.
- Thôi, chúng ta đi thôi.
- Ừm. – Tất cả mọi người đều đồng thanh.
Nhỏ khẽ quay mặt qua nhìn Đức. Hai cặp mắt chạm vào nhau, nhỏ vội vàng quay mặt đi rồi vội vàng chạy theo nó bỏ lại Đức đứng đó trong một nỗi buồn man mác. Ánh Ngọc nhìn theo anh và nhỏ, khẽ thoáng một nét buồn rồi chuyển sang là một sự tức giận…
Tất cả bọn nó lên xe đến nơi cắm trại. Và điểm đến của tụi nó chính là một ngọn núi xinh đẹp. Tụi nó bắt đầu bắt tay vào công việc của mình. Bọn con trai thì đóng lều còn bọn con gái thì đi kiếm củi và chuẩn bị thức ăn.
Đức làm mà Ánh Ngọc cứ ở bên, cô ta cứ liên tục lẻo đẻo theo anh, hết lau mồ hôi đến đưa nước khiến cho ai đó khẽ buồn. Nét buồn hiện rõ trên gương mặt của nhỏ rồi nhỏ lại cố trấn an bản thân mình bằng một dòng suy nghĩ: “ Họ là vợ chồng hôn ước với nhau cơ mà. ”
Còn ở một nơi khác, nó đang nấu ăn. Duy Bảo ở bên nó, hết phụ cái này lại đến cái kia, hết lau mồ hôi cho nó lại đến hỏi nó có khát nước không. Sự quan tâm của Duy Bảo làm cho hắn tức đến muốn ọc cả máu. Hắn thầm rủa Duy Bảo: “ Sao tên Duy Bảo nhà ngươi không biến đi cho trời xanh? ”. Hắn đến và cứ liên tục…phá đám. Đại loại là:
- Vũ, cái này để mình làm cho, cậu cũng mệt rồi. – Duy Bảo nói.
- Cảm ơn cậu nhưng… - Nó nói chưa hết câu thì bị ngắt lời.
- Cứ để cô ta làm đi, làm biếng riết lại thành heo. – Hắn nói.
- Không cần đâu, mình làm được mà. – Nó quay qua nói với Duy Bảo làm anh chàng buồn rười rượi.
Hay một lần khác lại như thế này:
- Vũ, cậu uống ly nước đi này. – Duy Bảo đưa ra trước mặt nó một ly nước.
- Cảm ơn cậu. – Nó đón lấy ly nước.
- Mới làm chút đã mệt, như vậy thì sau này làm được gì? – Hắn nói.
- Cảm ơn cậu nhưng mình hết khát rồi. – Nó tức giận lườm hắn nói với Duy Bảo.
Và…có cả hàng chục lần như thế xảy ra đối với nó, hắn và cả Duy Bảo. Còn anh, nhỏ và cả Ánh Ngọc thì vẫn vậy. Tất cả đều làm cho chiến cắm trại này gần như trở nên xám xịt…
….
Tối, vừa ăn cơm xong, Uyên nhận được một tin nhắn từ Ánh Ngọc:
“ Bạn ra chỗ thác nước gặp mình nha! ”
Uyên thấy rất kỳ lạ nhưng nhỏ vẫn đi. Nhỏ biết chỉ có hôm nay mới có thể giải quyết tất cả mọi thứ, để tất cả không phải xoay vòng trong đau khổ nữa…
....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: http://munluong.blogspot.com/ (Mun Lương Blog). Trang blog của mình có đầy đủ các truyện ngắn, truyện dài và cả những truyện mình sưu tầm được. Mời các bạn ghé đọc.
Reng…Reng…Reng…
Chiếc điện thoại reo ing ỏi kéo nhỏ thoát khỏi giấc mộng hồng. Nhỏ với tay qua lấy chiếc điện, kế cái điện thoại vào lỗ tai rồi cất một giọng thảm thương.
- Alo
- Alo, Uyên. Chuẩn bị đồ đi, 10h tao qua đón mày. Tụi mình đi cắm trại, tao đã xin trường nghỉ rồi.
- Hả???? – Uyên ngồi bật dậy.
- Đi cắm trại, chuẩn bị đi.
Không đợi nhỏ trả lời, đầu dây bên kia đã ngắt máy. Nhỏ vẫn ngồi ngơ ngẩn, tức giận hét:
- Lệ Vũ, ngươi giỏi lắm. Hãy đợi đấy, ta sẽ trả thù… Làm sao đây?
…
Nó đi xuống lầu trong tâm trạng vô cùng vui vẻ. Nó vừa nấu đồ ăn sáng vừa hát một bài hát tiếng anh làm rộn ràng cả căn nhà vốn tĩnh mịch của hắn. Hắn bước xuống lầu đã nghe thấy giọng hát nhẹ nhàng có thể đem lại cho bất cứ người nghe nào một cảm giác dễ chịu. Hắn khẽ mỉm cười rồi bước vào bếp:
- E hèm.
- Ơ, anh xuống rồi à. – Nó hỏi.
- Ừm. – Hắn kéo ghế và ngồi xuống.
- Anh ăn đi rồi chuẩn bị đi cắm trại. – Nó nói.
- Ừm, cô đã thông báo cho mọi người chưa?
- Tất nhiên là rồi.
- Vậy ăn đi. – Hắn gắp một miếng thịt bỏ vào chén của nó nói.
Nó giật mình trước thái độ bất thường của hắn hôm nay nhưng vẫn vui vẻ mà ăn. Nó cũng gắp lại cho hắn một miếng thịt rồi mỉm cười ăn…
…
8.00 a.m
Nó, hắn, Duy Bảo, Ánh Ngọc và còn có cả Đức đều đã có mặt trước nhà Uyên. Uyên bước ra và cầm theo một balo đồ. Nhỏ chạy đến chỗ nó, lấy tay bẹo một cái vào má nó, nói:
- Mày giỏi lắm! Đi chơi mà không báo trước làm tao chuẩn bị muốn không kịp.
- Thì bây giờ mày cũng ổn rồi đó thôi. – Nó trả lời khiến cả đám bật cười.
- Hừ. – Uyên tức giận.
- Thôi, chúng ta đi thôi.
- Ừm. – Tất cả mọi người đều đồng thanh.
Nhỏ khẽ quay mặt qua nhìn Đức. Hai cặp mắt chạm vào nhau, nhỏ vội vàng quay mặt đi rồi vội vàng chạy theo nó bỏ lại Đức đứng đó trong một nỗi buồn man mác. Ánh Ngọc nhìn theo anh và nhỏ, khẽ thoáng một nét buồn rồi chuyển sang là một sự tức giận…
Tất cả bọn nó lên xe đến nơi cắm trại. Và điểm đến của tụi nó chính là một ngọn núi xinh đẹp. Tụi nó bắt đầu bắt tay vào công việc của mình. Bọn con trai thì đóng lều còn bọn con gái thì đi kiếm củi và chuẩn bị thức ăn.
Đức làm mà Ánh Ngọc cứ ở bên, cô ta cứ liên tục lẻo đẻo theo anh, hết lau mồ hôi đến đưa nước khiến cho ai đó khẽ buồn. Nét buồn hiện rõ trên gương mặt của nhỏ rồi nhỏ lại cố trấn an bản thân mình bằng một dòng suy nghĩ: “ Họ là vợ chồng hôn ước với nhau cơ mà. ”
Còn ở một nơi khác, nó đang nấu ăn. Duy Bảo ở bên nó, hết phụ cái này lại đến cái kia, hết lau mồ hôi cho nó lại đến hỏi nó có khát nước không. Sự quan tâm của Duy Bảo làm cho hắn tức đến muốn ọc cả máu. Hắn thầm rủa Duy Bảo: “ Sao tên Duy Bảo nhà ngươi không biến đi cho trời xanh? ”. Hắn đến và cứ liên tục…phá đám. Đại loại là:
- Vũ, cái này để mình làm cho, cậu cũng mệt rồi. – Duy Bảo nói.
- Cảm ơn cậu nhưng… - Nó nói chưa hết câu thì bị ngắt lời.
- Cứ để cô ta làm đi, làm biếng riết lại thành heo. – Hắn nói.
- Không cần đâu, mình làm được mà. – Nó quay qua nói với Duy Bảo làm anh chàng buồn rười rượi.
Hay một lần khác lại như thế này:
- Vũ, cậu uống ly nước đi này. – Duy Bảo đưa ra trước mặt nó một ly nước.
- Cảm ơn cậu. – Nó đón lấy ly nước.
- Mới làm chút đã mệt, như vậy thì sau này làm được gì? – Hắn nói.
- Cảm ơn cậu nhưng mình hết khát rồi. – Nó tức giận lườm hắn nói với Duy Bảo.
Và…có cả hàng chục lần như thế xảy ra đối với nó, hắn và cả Duy Bảo. Còn anh, nhỏ và cả Ánh Ngọc thì vẫn vậy. Tất cả đều làm cho chiến cắm trại này gần như trở nên xám xịt…
….
Tối, vừa ăn cơm xong, Uyên nhận được một tin nhắn từ Ánh Ngọc:
“ Bạn ra chỗ thác nước gặp mình nha! ”
Uyên thấy rất kỳ lạ nhưng nhỏ vẫn đi. Nhỏ biết chỉ có hôm nay mới có thể giải quyết tất cả mọi thứ, để tất cả không phải xoay vòng trong đau khổ nữa…
....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: http://munluong.blogspot.com/ (Mun Lương Blog). Trang blog của mình có đầy đủ các truyện ngắn, truyện dài và cả những truyện mình sưu tầm được. Mời các bạn ghé đọc.
/46
|