Thấm thoát đã một tuần kể từ ngày nó dọn khỏi nhà hắn, cuộc sống của nó và hắn vẫn vậy, chẳng có thay đổi gì nhiều. Sáng, hai người gặp nhau, lặng lẽ cho nhau một nụ cười rồi bước vào lớp. Vào tiết học, hai con người ngồi kế bên nhau nhưng không ai mở miệng nói với nhau bất cứ một câu gì. Đến giờ ra chơi, đường ai nấy đi, nó cùng Bảo, Uyên và Đức xuống căn tin còn hắn đi cùng Lan Khánh. Hết giờ học, nó ra về cùng Uyên còn hắn lại lặng lẽ ngồi trên chiếc xe thân thuộc một mình về nhà. Nó và hắn cứ như hai người xa lạ khiến Uyên và Đức đang rất lo cho hai người, đây chỉ là một kế hoạch cho nó nhận ra tình cảm của mình nhưng tại sao lại đi đến mức độ này, kế hoạch này đã đi quá giới hạn của nó rồi…
Hôm nay vẫn là một ngày như thường lệ, ra chơi nó xuống căn tin cùng Bảo, Uyên và Đức. Vừa bước vào căn tin, nó đã tí tửng quay sang mọi người:
- Mấy cậu muốn ăn gì?
- Đi kiếm chỗ ngồi trước đã. – Uyên nói.
- Vậy hai cậu đi tìm chỗ ngồi trước đi. Mình đi mua đồ ăn. Vũ, cậu muốn ăn gì? – Bảo mỉm cười ôn hòa nói.
- Mình muốn ăn bánh tráng trộn, bánh tráng cuốn và cả cà phê sữa nữa. – Nó líu lo nói với Bảo.
- Ừm, để mình mua cho cậu. – Bảo mỉm cười nói.
- Bảo là nhất. – Nó cười tươi với Bảo.
- Hờ hờ, chỉ biết mua cho một mình Vũ không hà! – Uyên liếc xéo Bảo.
- Uyên, em ăn gì để anh mua cho. – Đức biết ý nói ngay.
- Đức vẫn là tốt với em nhất, anh mua cho em giống phần của Vũ nha! – Uyên cười tươi nói với Đức. – Vũ, mình đi chọn bàn ngồi đi.
- Ừm. – Nó cười tươi.
Nó và Uyên chọn một bàn gần cửa sổ. Nó và Uyên vừa bước đến đó thì cũng vừa lúc Lan Khánh và hắn bước đến chiếc bàn đó. Lan Khánh khoát tay hắn bước đi một cái rất thân mật khiến trái tim nó khẽ nhói lên một nhịp. Cô ta giả bộ ngạc nhiên khi nhìn thấy nó và Uyên:
- Ủa Vũ, Uyên, hai bạn cũng chọn bàn này à? Ừm mà xin lỗi hai bạn nha, bạn này là của mình và Long rồi.
- Ủa, Khánh à, bạn mua cái bàn này từ lúc nào mà nó trở thành bàn của bạn vậy? Bàn là của chung nên ai muốn ngồi mà chẳng được. – Uyên nói.
- Ừm, thì là của chung nhưng bàn này tụi tôi thấy trước và bước đến trước nên nó là của tụi tôi. – Lan Khánh tức giận nói.
- À, vậy hả? Bạn thấy trước hả? Bạn bước đến trước hả? Nhưng mà tụi tôi ngồi trước đó nên suy ra nó là của tụi tôi. Mời hai bạn đi chọn bàn khác giùm. – Uyên nhanh chóng kéo nó ngồi xuống bàn rồi nở một nụ cười hết sức “ngọt ngào” nói với Lan Khánh.
- Bạn… - Lan Khánh nghẹn họng.
- Tôi sao nà? – Uyên vẫn mỉm cười nói.
- Thôi, chúng ta qua bàn khác ngồi. – Hắn lên tiếng cắt đứt màn cãi nhau của Uyên và Lan Khánh.
- Lâm Phương Uyên, cô hãy đợi đấy. – Lan Khánh liếc Uyên một cái rồi giận dữ bỏ đi.
Vừa lúc đó, Đức và Bảo quay lại với một đống đồ ăn trên tay. Đức nhìn theo dáng đi của hắn và Lan Khánh, đặc biệt là Lan Khánh, cô ta giậm mà muốn nứt cả gạch sàn. Anh khẽ lắc đầu, thương tâm cho cái sàn phải chịu sự tra tấn dữ dội một cách miễn phí. Bảo đưa đồ ăn cho nó rồi hỏi:
- Vũ, cậu ăn đi.
- Cảm ơn cậu. – Nó mỉm cười với Bảo. Trên nét mặt nó thoáng một nét buồn và nét buồn đó nhanh chóng lọt vào mắt của Bảo.
- Uyên, lúc nãy em giỏi lắm, có thể hạ ngục được Lan Khánh. – Đức cười tươi nói.
- Em mà. – Uyên tự kiêu nói.
Đức nhìn theo hắn, hắn muốn để chuyện này kéo dài bao lâu nữa. Hắn muốn giày vò cả chính bản thân mình và bản thân nó đến bao giờ? Anh quả thật không hiểu, hắn muốn gì và đang làm gì? Anh nhất định phải làm chuyện này rõ ràng…
….
Năm tiết học đã trôi qua một cách êm ả. Uyên nhanh chóng kéo nó về nhà. Mọi người cũng dần dần về hết. Hắn vẫn còn đang thu dọn đồ đạc của mình, Đức bước đến nói với hắn:
- Long, mày nói chuyện với tao chút đi.
- Có chuyện gì à? – Long hỏi. Thằng bạn thân của hắn chưa bao giờ có vẻ mặt nghiêm túc như thế này khi nói chuyện với hắn.
- Mày định chừng nào kết thúc kế hoạch. – Đức hỏi.
- Kế hoạch gì? – Hắn hỏi.
- Kế hoạch giúp nó phát hiện ra tình cảm của mình. – Đức nói.
- Tao không biết.
- Mày không biết thì ai biết. Chỉ có mày mới có thể kết thúc kế hoạch này thôi. Mày đừng tự giày vò chính bản thân mình cũng như là bản thân nó nữa.
- Tao không biết.
- Mày... Tao không xen vào chuyện của mày. Tùy mày quyết định nhưng tao nói với mày là đừng để mất nó rồi hãy hối hận. Bảo đang có ý với nó đấy.
- Tao biết rồi.
Đức nói rồi bỏ đi, chỉ còn lại hắn trong lớp, hắn ngồi khụy xuống ghế. Hắn không biết mình sẽ làm gì tiếp theo? Kế hoạch đã đi quá sự kiểm soát của hắn rồi. Hắn phải làm gì đây? Hắn chìm ngập trong những câu hỏi mà không hay biết rằng ngoài cửa lớp, Lan Khánh đang đứng đó với một sự tức giận:
- Trương Lệ Vũ, tôi hận cô! Tại sao cô lại có thể cướp hết tất cả của tôi như thế!
....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trong đây có đầy đủ các truyện ngắn, truyện dài và các truyện mà mình sưu tầm được. Mời các bạn ghé đọc.
Hôm nay vẫn là một ngày như thường lệ, ra chơi nó xuống căn tin cùng Bảo, Uyên và Đức. Vừa bước vào căn tin, nó đã tí tửng quay sang mọi người:
- Mấy cậu muốn ăn gì?
- Đi kiếm chỗ ngồi trước đã. – Uyên nói.
- Vậy hai cậu đi tìm chỗ ngồi trước đi. Mình đi mua đồ ăn. Vũ, cậu muốn ăn gì? – Bảo mỉm cười ôn hòa nói.
- Mình muốn ăn bánh tráng trộn, bánh tráng cuốn và cả cà phê sữa nữa. – Nó líu lo nói với Bảo.
- Ừm, để mình mua cho cậu. – Bảo mỉm cười nói.
- Bảo là nhất. – Nó cười tươi với Bảo.
- Hờ hờ, chỉ biết mua cho một mình Vũ không hà! – Uyên liếc xéo Bảo.
- Uyên, em ăn gì để anh mua cho. – Đức biết ý nói ngay.
- Đức vẫn là tốt với em nhất, anh mua cho em giống phần của Vũ nha! – Uyên cười tươi nói với Đức. – Vũ, mình đi chọn bàn ngồi đi.
- Ừm. – Nó cười tươi.
Nó và Uyên chọn một bàn gần cửa sổ. Nó và Uyên vừa bước đến đó thì cũng vừa lúc Lan Khánh và hắn bước đến chiếc bàn đó. Lan Khánh khoát tay hắn bước đi một cái rất thân mật khiến trái tim nó khẽ nhói lên một nhịp. Cô ta giả bộ ngạc nhiên khi nhìn thấy nó và Uyên:
- Ủa Vũ, Uyên, hai bạn cũng chọn bàn này à? Ừm mà xin lỗi hai bạn nha, bạn này là của mình và Long rồi.
- Ủa, Khánh à, bạn mua cái bàn này từ lúc nào mà nó trở thành bàn của bạn vậy? Bàn là của chung nên ai muốn ngồi mà chẳng được. – Uyên nói.
- Ừm, thì là của chung nhưng bàn này tụi tôi thấy trước và bước đến trước nên nó là của tụi tôi. – Lan Khánh tức giận nói.
- À, vậy hả? Bạn thấy trước hả? Bạn bước đến trước hả? Nhưng mà tụi tôi ngồi trước đó nên suy ra nó là của tụi tôi. Mời hai bạn đi chọn bàn khác giùm. – Uyên nhanh chóng kéo nó ngồi xuống bàn rồi nở một nụ cười hết sức “ngọt ngào” nói với Lan Khánh.
- Bạn… - Lan Khánh nghẹn họng.
- Tôi sao nà? – Uyên vẫn mỉm cười nói.
- Thôi, chúng ta qua bàn khác ngồi. – Hắn lên tiếng cắt đứt màn cãi nhau của Uyên và Lan Khánh.
- Lâm Phương Uyên, cô hãy đợi đấy. – Lan Khánh liếc Uyên một cái rồi giận dữ bỏ đi.
Vừa lúc đó, Đức và Bảo quay lại với một đống đồ ăn trên tay. Đức nhìn theo dáng đi của hắn và Lan Khánh, đặc biệt là Lan Khánh, cô ta giậm mà muốn nứt cả gạch sàn. Anh khẽ lắc đầu, thương tâm cho cái sàn phải chịu sự tra tấn dữ dội một cách miễn phí. Bảo đưa đồ ăn cho nó rồi hỏi:
- Vũ, cậu ăn đi.
- Cảm ơn cậu. – Nó mỉm cười với Bảo. Trên nét mặt nó thoáng một nét buồn và nét buồn đó nhanh chóng lọt vào mắt của Bảo.
- Uyên, lúc nãy em giỏi lắm, có thể hạ ngục được Lan Khánh. – Đức cười tươi nói.
- Em mà. – Uyên tự kiêu nói.
Đức nhìn theo hắn, hắn muốn để chuyện này kéo dài bao lâu nữa. Hắn muốn giày vò cả chính bản thân mình và bản thân nó đến bao giờ? Anh quả thật không hiểu, hắn muốn gì và đang làm gì? Anh nhất định phải làm chuyện này rõ ràng…
….
Năm tiết học đã trôi qua một cách êm ả. Uyên nhanh chóng kéo nó về nhà. Mọi người cũng dần dần về hết. Hắn vẫn còn đang thu dọn đồ đạc của mình, Đức bước đến nói với hắn:
- Long, mày nói chuyện với tao chút đi.
- Có chuyện gì à? – Long hỏi. Thằng bạn thân của hắn chưa bao giờ có vẻ mặt nghiêm túc như thế này khi nói chuyện với hắn.
- Mày định chừng nào kết thúc kế hoạch. – Đức hỏi.
- Kế hoạch gì? – Hắn hỏi.
- Kế hoạch giúp nó phát hiện ra tình cảm của mình. – Đức nói.
- Tao không biết.
- Mày không biết thì ai biết. Chỉ có mày mới có thể kết thúc kế hoạch này thôi. Mày đừng tự giày vò chính bản thân mình cũng như là bản thân nó nữa.
- Tao không biết.
- Mày... Tao không xen vào chuyện của mày. Tùy mày quyết định nhưng tao nói với mày là đừng để mất nó rồi hãy hối hận. Bảo đang có ý với nó đấy.
- Tao biết rồi.
Đức nói rồi bỏ đi, chỉ còn lại hắn trong lớp, hắn ngồi khụy xuống ghế. Hắn không biết mình sẽ làm gì tiếp theo? Kế hoạch đã đi quá sự kiểm soát của hắn rồi. Hắn phải làm gì đây? Hắn chìm ngập trong những câu hỏi mà không hay biết rằng ngoài cửa lớp, Lan Khánh đang đứng đó với một sự tức giận:
- Trương Lệ Vũ, tôi hận cô! Tại sao cô lại có thể cướp hết tất cả của tôi như thế!
....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trong đây có đầy đủ các truyện ngắn, truyện dài và các truyện mà mình sưu tầm được. Mời các bạn ghé đọc.
/46
|