Sau khoảng 15’ ngồi trên xe hắn, chiếc xe sang trọng của hắn dừng trước một cánh cổng rất to, cánh cổng rất đơn giản, toàn cánh cổng được sơn một màu trắng. Bác tài xế bước xuống xe đến đấy bấm bấm cái gì đó mà nó cũng chẳng biết thì cánh cổng được mở ra. Bác lái xe chạy qua một khu vườn rất lớn, toàn khu vườn là những cây hoa hồng thật đẹp, hình như nó có đủ màu thì phải. Nào là hoa hồng phấn, hoa hồng vàng, hoa hồng nhung và còn có cả hoa hồng xanh. Nó rất thích hoa hồng xanh vì theo như nó được biết thì hoa hồng xanh là đại diện cho tình yêu vĩnh cửu. Giữa những cành hoa hồng rực rỡ ấy là một chiếc xích đu gỗ. Chiếc xích đu ấy cứ y như là trong cổ tích vậy. Dọc hai bên đường đi là hàng nha đam xanh mát, những cây nha đam to trông thật dễ thương.
Nó lo mãi mê ngắm nhìn khu vườn mà quên mất đã vào trong tự bao giờ. Hắn quay qua nhìn nó, hắn như bị sét đánh. Nó quả thật rất giống cô bé mà hắn vẫn ngày đêm nhớ về, nó rất giống, quả thật rất giống. Hắn nhớ lúc nhỏ, lần đầu tiên mà bé đến nhà hắn chơi cũng đã như nó bây giờ. Bé chỉ lo ngắm nhìn khu vườn mà quên hết tất cả mọi thứ xung quanh mình, hắn nhớ lúc đó hắn đã nói:
- Sao em cứ lo nhìn khu vườn không vậy? Chẳng quan tâm gì tới anh cả, anh giận đấy.
- Tùy anh. – Bé dửng dưng.
- Anh giận thiệt đấy.
- Dạ.
- Em… - Hắn tức giận bỏ đến chiếc xích đu ngồi. Ngay lập tức, cô bé chạy đến ngồi kế bên hắn, nũng nịu:
- Anh Bi, anh chơi với em đi.
- Hứ, em thích hoa hồng hơn anh mà. – Hắn vẫn còn giận.
- Anh Bi, em xin lỗi.
- Hứ.
- Anh Bi…
- Hứ.
- Hức…Hức…
Hắn quay qua nhìn thấy bé đang khóc, hắn bối rối:
- Bé ngoan, sao lại khóc.
- Anh Bi không chịu chơi với em.
- Anh Bi xin lỗi, anh sẽ chơi với em mà.
- Anh nói thiệt chứ.
- Ừm với điều kiện là em phải nín khóc. – Hắn khẽ đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mắt bé. Hắn không thích nhìn thấy bé khóc vì khi thấy bé khóc hắn rất đau.
- Anh hứa nhé!
- Ừm.
Hắn liền nắm lấy tay bé chạy đi chơi. Tiếng cười của hai người làm rộn rã cả một khu vườn, giòn tan trong nắng sớm, hòa với tiếng hót của chim.
…
Quay về với thực tại, hắn giật mình thoát khỏi dòng hồi tưởng. Hắn gọi nó:
- Cô ngắm xong chưa? Tới nơi rồi.
- À.
Nó bước xuống xe, chạy lon ton theo hắn. Đi được một đoạn, nó bỗng nhớ thiếu thiếu gì đó, nó quay qua hỏi hắn:
- Hành lí tôi đâu?
- Đồ của cô sao hỏi tôi.
- Chẳng phải…
- Đồ của mình thì phải tự xách đi.
- Anh…
- Tôi sao?
- Là cái đồ không phải đàn ông.
- Men chính gốc.
- Đàn ông con trai gì àm chẳng có chút ga lăng gì cả.
- Tôi là vậy đó.
- Hừ.
Cuối cùng nó cũng phải quay lại lấy hành lí của mình. Nó thầm rủa hắn. Nó vác cái đống hành lí ấy đến trước cửa nhà hắn. Giờ đây, nó vô cùng mệt, nó bỏ hành lí xuống đứng thở. Nó ngước lên nhìn ngôi nhà. Ôi không, nhà gì mà to thế mà còn đẹp nữa chứ! Đẹp còn hơn nhà của ba mẹ nuôi nó. Nhà chỉ có hai tầng nhưng nó rất đẹp, toàn ngôi nhà được sơn trên màu xanh nhạt là chủ yếu. Nó thầm nghĩ nhà to thế này chắc đến lúc quét dọn sẽ mệt lắm. Đang thả hồn theo mây đột nhiên có một giọng nói đáng ghét vang lên:
- Tính đứng đó luôn à.
- Này, anh có thể xách phụ tui mấy cái vali không? – Nó vừa bước lên thềm nhà vừa nói.
- Không, ai biểu mang cho lắm vào thì tự xử.
- Hừ.
Nó thầm rủa hắn:
“ Huỳnh Bá Long, anh là cái đồ âm binh, đồ trời đánh. ”
Nó lo rủa hắn mà không để ý đến cái bậc thềm, nó vấp phải và….ngã.
- Áaaaaaaa…. Ủa, sao té mà không đau gì hết vậy, bộ nhà hắn làm bằng chất liệu đặc biết hay sao? – Nó nói.
- Ya, cô ngồi dậy được chưa thế? – Một giọng nói từ dưới cất lên. Nó nhìn xuống và… Ôi má ơi, nó đang nằm đè lên hắn. – Ngồi dậy mau.
- Từ từ. – Nó vừa đứng dậy vừa nói.
- Đưa hành lí đây.
- Chi?
- Xách giùm cho.
- Hihi, cảm ơn nhiều.
Hắn đem hành lí của nó lên phòng. Phòng nó và phòng hắn nằm kế bên nhau.
- Cô thu dọn đồ đạc đi nghen. Xong rồi dọn dẹp toàn bộ nhà, sau đó nấu bữa ăn tối cho tôi.
- Hả???
- Hả cái gì?
- Anh kêu tôi dọn cái nhà này hả? Sao dọn nổi.
- Đó là chuyện của cô.
- Tôi không làm.
- Cô nên nhớ là cô đang nợ tôi đó.
- Anh…
- Thôi, tôi đi đây, nhớ là nấu bữa tối nữa đó.
- Hừ.
Chỉ còn một mình nó ở trong phòng, nó hét lên:
- Trương Bá Long, anh được lắm.
Hắn ở dưới nhà nghe mà khẽ mỉm cười. Hắn khẽ nói:
- Tất nhiên rồi, ngốc ạ.
Nó lo mãi mê ngắm nhìn khu vườn mà quên mất đã vào trong tự bao giờ. Hắn quay qua nhìn nó, hắn như bị sét đánh. Nó quả thật rất giống cô bé mà hắn vẫn ngày đêm nhớ về, nó rất giống, quả thật rất giống. Hắn nhớ lúc nhỏ, lần đầu tiên mà bé đến nhà hắn chơi cũng đã như nó bây giờ. Bé chỉ lo ngắm nhìn khu vườn mà quên hết tất cả mọi thứ xung quanh mình, hắn nhớ lúc đó hắn đã nói:
- Sao em cứ lo nhìn khu vườn không vậy? Chẳng quan tâm gì tới anh cả, anh giận đấy.
- Tùy anh. – Bé dửng dưng.
- Anh giận thiệt đấy.
- Dạ.
- Em… - Hắn tức giận bỏ đến chiếc xích đu ngồi. Ngay lập tức, cô bé chạy đến ngồi kế bên hắn, nũng nịu:
- Anh Bi, anh chơi với em đi.
- Hứ, em thích hoa hồng hơn anh mà. – Hắn vẫn còn giận.
- Anh Bi, em xin lỗi.
- Hứ.
- Anh Bi…
- Hứ.
- Hức…Hức…
Hắn quay qua nhìn thấy bé đang khóc, hắn bối rối:
- Bé ngoan, sao lại khóc.
- Anh Bi không chịu chơi với em.
- Anh Bi xin lỗi, anh sẽ chơi với em mà.
- Anh nói thiệt chứ.
- Ừm với điều kiện là em phải nín khóc. – Hắn khẽ đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mắt bé. Hắn không thích nhìn thấy bé khóc vì khi thấy bé khóc hắn rất đau.
- Anh hứa nhé!
- Ừm.
Hắn liền nắm lấy tay bé chạy đi chơi. Tiếng cười của hai người làm rộn rã cả một khu vườn, giòn tan trong nắng sớm, hòa với tiếng hót của chim.
…
Quay về với thực tại, hắn giật mình thoát khỏi dòng hồi tưởng. Hắn gọi nó:
- Cô ngắm xong chưa? Tới nơi rồi.
- À.
Nó bước xuống xe, chạy lon ton theo hắn. Đi được một đoạn, nó bỗng nhớ thiếu thiếu gì đó, nó quay qua hỏi hắn:
- Hành lí tôi đâu?
- Đồ của cô sao hỏi tôi.
- Chẳng phải…
- Đồ của mình thì phải tự xách đi.
- Anh…
- Tôi sao?
- Là cái đồ không phải đàn ông.
- Men chính gốc.
- Đàn ông con trai gì àm chẳng có chút ga lăng gì cả.
- Tôi là vậy đó.
- Hừ.
Cuối cùng nó cũng phải quay lại lấy hành lí của mình. Nó thầm rủa hắn. Nó vác cái đống hành lí ấy đến trước cửa nhà hắn. Giờ đây, nó vô cùng mệt, nó bỏ hành lí xuống đứng thở. Nó ngước lên nhìn ngôi nhà. Ôi không, nhà gì mà to thế mà còn đẹp nữa chứ! Đẹp còn hơn nhà của ba mẹ nuôi nó. Nhà chỉ có hai tầng nhưng nó rất đẹp, toàn ngôi nhà được sơn trên màu xanh nhạt là chủ yếu. Nó thầm nghĩ nhà to thế này chắc đến lúc quét dọn sẽ mệt lắm. Đang thả hồn theo mây đột nhiên có một giọng nói đáng ghét vang lên:
- Tính đứng đó luôn à.
- Này, anh có thể xách phụ tui mấy cái vali không? – Nó vừa bước lên thềm nhà vừa nói.
- Không, ai biểu mang cho lắm vào thì tự xử.
- Hừ.
Nó thầm rủa hắn:
“ Huỳnh Bá Long, anh là cái đồ âm binh, đồ trời đánh. ”
Nó lo rủa hắn mà không để ý đến cái bậc thềm, nó vấp phải và….ngã.
- Áaaaaaaa…. Ủa, sao té mà không đau gì hết vậy, bộ nhà hắn làm bằng chất liệu đặc biết hay sao? – Nó nói.
- Ya, cô ngồi dậy được chưa thế? – Một giọng nói từ dưới cất lên. Nó nhìn xuống và… Ôi má ơi, nó đang nằm đè lên hắn. – Ngồi dậy mau.
- Từ từ. – Nó vừa đứng dậy vừa nói.
- Đưa hành lí đây.
- Chi?
- Xách giùm cho.
- Hihi, cảm ơn nhiều.
Hắn đem hành lí của nó lên phòng. Phòng nó và phòng hắn nằm kế bên nhau.
- Cô thu dọn đồ đạc đi nghen. Xong rồi dọn dẹp toàn bộ nhà, sau đó nấu bữa ăn tối cho tôi.
- Hả???
- Hả cái gì?
- Anh kêu tôi dọn cái nhà này hả? Sao dọn nổi.
- Đó là chuyện của cô.
- Tôi không làm.
- Cô nên nhớ là cô đang nợ tôi đó.
- Anh…
- Thôi, tôi đi đây, nhớ là nấu bữa tối nữa đó.
- Hừ.
Chỉ còn một mình nó ở trong phòng, nó hét lên:
- Trương Bá Long, anh được lắm.
Hắn ở dưới nhà nghe mà khẽ mỉm cười. Hắn khẽ nói:
- Tất nhiên rồi, ngốc ạ.
/46
|