Cô Gái Của Sự Bí Mật 2

Chương 67

/67


Cũng may, rất may mắn, đúng lúc đó, bác sỹ đến, phụ kéo ông ta ra và tiêm cho ông ấy 1 mũi an thần, làm cho ông thiếp đi, và cũng chính lúc đó, Phi khụy xuống vì vết thương lại bị rỉ máu, bác sỹ cũng băng bó cho Phi rồi…

_ “người nhà nên đưa cả 2 đến bệnh viện để có đầy đủ thiết bị chăm sóc tốt hơn” bác sỹ

_ “ được, vậy mau gọi cấp cứu đi mẹ” Chi

_ “ko được” bà Phương gắt, rồi lấy lại bình tĩnh

_ “ko được, ba con ko tiếp xúc được với người lạ, để từ từ mẹ sẽ tìm cách, còn bây giờ mẹ sẽ cho người đưa cậu Phi đến bệnh viện” bà Phương

_ “nhưng…………” Chi định nói gì đó

_ “quyết định vậy đi, chị Tư(người giúp việc), gọi tài xế đưa cậu Phi đến bệnh viện nhanh”

_ “dạ”, cô giúp việc làm theo lời bà Phương, Chi nhìn Phi

_ “anh thấy ổn chứ?”

_ “ko sao, anh ko sao, đừng lo” Phi cố cười trấn an, khi thấy gương mặt Chi có vẻ lo lắng lắm

Tài xế được gọi lên để đỡ Phi xuống

_ “chào cô cháu về”

“tôi về nha!”

_ “cậu về, cám ơn cậu” bà Phương

_ “anh nhớ cẩn thận” Chi

Bây giờ trong phòng chỉ còn có 4 người

_ “để mẹ đỡ con về phòng”

_ “mẹ có thể nói rồi chứ?” Chi

_ “con muốn nói gì?” bà Phương nhìn Chi

_ “lúc nãy có Phi nên con ko hỏi nhiều, mẹ. tại sao mẹ lại ko muốn đưa ba đến bệnh viện, đây ko phải lần đầu, lý do là gì hả mẹ?”

_ “con đang nói gì đó”

_ “mẹ nói lý do đi, mẹ đừng có giấu con nữa, con đủ lớn để hiểu rồi, mẹ nói đi”

Bà Phương im lặng nhìn Chi rồi quay qua nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, rồi lại quay qua nhìn vị bác sỹ

_ “bác sỹ có thể về được rồi”

Vị bác nghe thấy liền chào rồi bước ra

_ “mẹ sẽ đưa ba con đến bệnh viện để chữa trị”

_ “thật ko?” vẻ mặt Chi có vẻ vui hơn

_ “Thật, ngay sáng mai, mẹ muốn con cũng cùng đi theo”

_ “đi theo?”

_ “phải. mẹ sẽ đưa ba con sang Mỹ, mẹ muốn con cũng đi, chứ để con lại mẹ ko yên tâm”

_ “nhưng tại sao lại sang Mỹ, ở đây, bệnh viện T rất có tiếng, có thể chữa cho ba được mà”

_ “mẹ ko tin tưởng, mẹ muốn chữa bệnh cho ba con với điều kiện tốt nhất”

_ “nhưng……….” Chi có vẻ ngập ngừng

_ “con ko muốn đi sao?”

_ “con………” Chi dường như đang phân vân, đúng là như vậy, mối quan hệ giữa Phi và Chi vừa mới bước đầu có tiến triễn tốt, thế mà…….nhưng nếu ko đi, mẹ Chi lại ko yên tâm

_ “chúng ta đi vài tháng thôi, sau khi ba con bình phục sẽ trở về đây mà”

Nghe mẹ mình nói như vậy, dù muốn, dù ko. Nhưng thôi, vì chữa bệnh cho ba mình, Chi gật đầu đồng ý. Bà Phương gọi điện đặt vé máy bay, chuyến bay sẽ cất cánh vào 7h sáng ngày mai.

/

Tài xế muốn đưa Phi đến bệnh viện T, nhưng anh chàng ko đồng ý, nhờ ông ấy chở đến ngôi nhà ở ngoại ô của mình, Phi ko muốn mọi người lại lo lắng thêm cho mình, mọi chuyện cũng quá đủ rắc rối rồi

/

18h

Tại nhà của bạn Nhím

Tiên đã tỉnh lại, nhìn xung quanh thì thấy khung cảnh xa lạ quá

_ “tỉnh lại rồi sao?” giọng nói của 1 cô gái, người đó ko ai khác chính là Nhím

Tiên nhìn Nhím, cô gái ko quen biết

_ “cô ko biết tôi thật hay giả?” Nhím lên tiếng

_ “tôi….”

_ “ko sao, tôi cũng chẳng cần cô trả lời đâu” Nhím lấy tay bắt mạch cho Tiên, rồi sờ trán

“ổn rồi, tình trạng phục hồi rất tốt”

_ “cô cứu tôi?” Tiên

_ “cô nghĩ sao?”

_ “vậy còn mẹ…mẹ ..tôi đâu”Tiên lại nhìn xung quanh

_ “bà ta đi rồi”

_ “đi rồi?” Tiên hỏi lại

_ “Phải. đã đi mãi mãi rồi”

_ “sao…ko thể….mẹ….ko thể………..” Tiên nấc lên thành tiếng, nước mắt chảy ra

_ “sống chết có số, muốn thì cứ khóc, nhưng khóc nhiều ko tốt cho vết thương của cô đâu” vẫn giọng nói vô cảm, đều đều vang lên

Tiên ko nói gì cả, vẫn nằm đấy, nước mắt vẫn đang rơi

_ “nếu ko muốn vết thương nặng hơn thì nên nín ngay đi, và nếu ko muốn người cô yêu đau lòng thì hãy cố mà giữ gìn sức khỏe”. Nhím đã nhắc đến người mà Tiên yêu và người yêu Tiên sao? Phải. đúng như vậy. Tiên ko dễ dàng gục ngã như thế được, vẫn còn người ấy mà

_ “người tôi yêu. Phải…..đúng rồi…..Thanh…..cô ấy….”

_ “ko sao cả”

_ “ko sao là tốt, nhưng cô ấy đâu rồi?”

_ “về rồi”

_ “về rồi sao?”

_ “về để dọn cái tàn cuộc mà mẹ con cô đã gây ra”

_ “sao? Cô đang nói gì?” Tiên vẫn ko hiểu

_ “công ty nhà cô ta đã bị phá sản hoàn toàn, bây giờ có lẽ ba và mẹ cô ta đang nằm trong bệnh viện đấy”

_ “sao? Sao có thể. Nhưng ai? Ai lại…………….”

_ “ko phải mẹ cô thì còn ai?”

_ “ko thể nào, mẹ tôi ko hại Thanh đâu, ko thể nào”

_ “phải, ko thể”

_ “tôi phải đi gặp Thanh” Tiên cố ngồi dậy

_ “muốn chết sớm thì ngồi đi” ko ngăn cản bằng hành động, Nhím vẫn đang cầm trên tay 1 ống tiêm, thản nhiên bơm thuốc vào. Tiên nghe thấy thế liền ngừng ngay động tác của mình lại, ko phải Tiên sợ chết, mà Tiên ko thể chết lúc này, Tiên phải sống, phải làm chỗ tựa cho người yêu mình, bây giờ là lúc cô ấy cần Tiên nhất…..Tiên nghĩ vậy

NHím ko nói gì, tiến lại và tiêm mũi thuốc vào cho Tiên

_ “nghỉ ngơi cho mau bình phục, cô ấy sẽ ko sao đâu”

Tiêm xong Nhím quay mặt bước đi

_ “cám ơn” Tiên vẫn hướng mắt lên trần nhà, Nhím hơi sựng lại rồi bước tiếp

/

< _ “con ngồi đi”

_ “dạ. bác gọi con đến đây có việc gì ạ?”

_ “ừ. Bác biết con Tiên nhà bác đã yêu cháu”

_ “Dạ?(bất ngờ)”

_ “đừng lo lắng, ta sẽ chấp nhận cái tình yêu kỳ lạ của cả 2, nhưng……..”

_ “nhưng sao vậy bác?”

_ “bây giờ bác muốn cháu chứng minh là cháu yêu con của bác, vì bác ko muốn để nó bị người khác lừa gạt”

_ “dạ.bác muốn cháu làm gì ạ?”

_ “cháu có thể để toàn bộ số cổ phần trong tay cháu cho Tiên nắm giữ ko?”

_ “sao? Cổ phần của cháu?”

_ “sao? Ko đồng ý à. bác biết ngay mà”

_ “cháu. Ko phải….”

_ “chứ sao?”

_ “số cổ phần này rất quan trọng với nhà cháu, nếu lọt ra ngoài thì nhà cháu sẽ ko còn là cổ đông lớn của công ty nữa”

_ “cháu ngốc quá, bác đồng ý cho 2 đứa quen nhau, tức là người 1 nhà rồi, cháu còn sợ gì nữa…..hay là……….hay là cháu nói yêu con bác chỉ là giả dối. ….bác đã bảo với con Tiên rồi, dẹp cái tình yêu bệnh hoạn đó đi, làm gì mà có kiểu tình yêu nữ với nữ chứ…thế mà nó vẫn ngu ngốc ko tin”

_ “ko…cháu…thật sự cháu yêu chị ấy….được rồi, cháu đồng ý…cháu sẽ nhường lại toàn bộ số cổ phần của cháu cho chị ấy”

_ “ừ. Vậy mới tốt, bác sẽ luôn ủng hộ 2 đứa”

_ “dạ, cháu cám ơn bác”

_ “ừ. Cháu có thể về”

_ “dạ, cháu chào bác”

Cuộc nói chuyện kết thúc, vài ngày sau, Thanh ký kết bản chuyển nhượng cho Tiên, nhưng Tiên lại ko hề biết điều này. Nhưng, nếu số cổ phần đó rơi vào tay của mẹ Tiên thì lý do sao nó lại rơi vào tay người khác nữa, hay đó là sự sắp xếp của mẹ Tiên, hay mẹ Tiên chỉ là 1 con cờ trong ván cờ của ai đó?????>>

/

/

19 h

Khang và Liên về đến phòng trọ, Liên đã trông thấy bức thư lạ, mở ra xem thì mới biết đó là của Nhím, Liên lập tức chạy qua báo cho Khang liền, bức thư chỉ ghi vài dòng

“Gởi Liên, Khang

Là Ý đây, Ý vẫn đang rất ổn, Ý nhớ lại mọi chuyện rồi, cả 2 ko cần lo lắng cho Ý đâu, Ý sẽ sớm trở về thôi.

Ký tên”

Nét chữ của Ý, đúng, cả 2 nhận ra, vẻ mặt vui mừng đã lộ rõ, nhưng tại sao Ý lại chưa về chứ. Nhưng ko sao, có tin của Ý là Khang và Liên đã yên tâm lắm rồi

/

/

20h

Tại bệnh viện T

Sơn và Quân được đưa vào cùng 1 phòng nên các bật phụ huynh cũng đang ở cùng nhau

2 anh chàng ấy sao khi uống thuốc đã ngủ cả rồi, 3 vị phụ huynh liền ra ngoài để ngồi nói chuyện

_ “mọi chuyện thật ko ngờ đến” Thủy

_ “phải. ko thể ngờ, chuyện khi xưa lại ảnh hưởng đến bọn trẻ như vậy” Khoa

_ “cô ta đúng thật là…..” Thủy

“ơ. Mà hình như chúng ta đã quên mất 1 chuyện…..”

_ “chuyện gì?” An

_ “Kiệt….phải…hôm qua là Kiệt…nhớ ko?” Thủy

_ “ờ hé…..chúng ta quên mất, sao lại vô ý như vậy chứ?” An

_ “phải rồi, thằng Kiệt, hôm qua là ai đã đưa nó đi?” Khoa

_ “hôm qua có Phương nữa, nhưng cô ấy đi trước chúng ta, ko lẽ……” Thủy

_ “đúng vậy, chắc chắn cô ấy….như vậy chúng ta phải tìm cô ấy để hỏi tin tức, phải xác định xem đó có phải thằng Kiệt ko?” Khoa

_ “hôm qua người đàn ông đó, gương mặt đã bị hủy hoại, và dường như ko biết chúng ta là ai” Thủy

_ “nhưng nếu là anh Kiệt thật thì sao? Chúng ta phải thử tìm hiểu chứ” An

_ “phải. Phương đã đưa con gái mình về rồi. sáng mai chúng ta sẽ đến đó” Thủy

_ “có nên báo cho mọi người biết ko?” An

_ “để mai chúng ta đến đó xem thử tình hình rồi sẽ báo cho mọi người biết, vì chúng ta chưa biết thực hư ra sao, đừng để mọi người hy vọng rồi lại thất vọng” Thủy

_ “ừ. Như vậy để mai Khoa đến đó” Khoa

_ “ừ, quyết định vậy đi”

/

/

23h

_ “chị Ý, đây là bệnh viện mà?sao chúng ta lại đến đây vậy chị?”

_ “cứ đi theo chị, cẩn thận, đừng để bị nghi ngờ đó”

Tân theo lời Nhím, cả 2 đang tiến thẳng lên lầu của bệnh viện T, đứng nép bên vách tường xem xét tình hình khoảng 5 phút,

_mọi chuyện có vẻ ổn hơn, chúng ta có 15 phút thôi đó, vào nhanh.

Nhím đi trước, Tân bước theo sau, vào 1 phòng bệnh, Nhím bước vào và đứng bất động nhìn người đang nằm trên giường, thấy thái độ kỳ lạ của Nhím, Tân….

_ “chị…chị…”

_ “ơ…ừ….cậu xem bệnh tình của người này xem sao?” Nhím lấy lại bình tĩnh, dù thấy lạ nhưng cũng làm theo lời Nhím, khám cho người bệnh và nhìn vào hồ sơ bệnh án theo dõi hằng ngày được ghi

_ “người này hôn mê khá lâu” Tân

_ “có chữa được ko?” Nhím

_ “được. nhưng cần có thời gian”

_ “bao lâu?”

_ “em cũng ko chắc lắm, có tháng 1 tháng, 2 tháng hay hơn nữa”

_ “ là như vậy sao?”

“thôi, chúng ta đi, quá 15 phút thì camera sẽ hoạt động lại bình thường đó”

_ “dạ”

Cả 2 nhanh chống rời khỏi bệnh viện và về nhà, cả 2 lên thẳng phòng của Nhím

_ “người phụ nữ đó là ai vậy chị?” Tân

_ …………….

_ “chị ko muốn nói cũng ko sao? Em đi thay đồ đây, tối nay em ngủ ở mật thất cho, chị ngủ trên đây đi” nói rồi Tân tiến thẳng vào nhà tắm để thay quần áo.

Tân từ nhà tắm bước ra

_ “chị ngủ ngon” Tân định xuống mật thất thì

_ “tôi muốn cậu xin đến bệnh viện T để làm việc” Nhím lến tiếng, Tân xoay mặt lại, nhìn Nhím

_ “Lý do?”

_ “tôi nhờ cậu hãy cứu người phụ nữ ấy” Nhím nói mà mắt vẫn nhìn ra cửa sổ

_ “được thôi.” Tân quay mặt bước đi, nhưng ko hỏi lý do tại sao

“chị có gương mặt rất giống người phụ nữ đó”

Nói xong là Tân cũng khuất sau cánh cửa mật thất, Nhím quay lại nhìn về hướng của Tân, ánh mắt đượm buồn, tâm trạng và cảm xúc đang hổn độn...

/67

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status