“Cảm giác tuyệt vời nhất chính là lúc bạn nhìn về phía anh ấy và nhận ra rằng anh ấy cũng đang nhìn bạn”
***Một năm sau***
JADE
“Chúc mừng năm mới!”
Khoảng một triệu người tập trung ở quảng trường Thời Đại cùng nhau chào đón khoảnh khắc chuyển giao sang năm mới. Pháo hoa rực rỡ khắp bầu trời New York. Không gian tràn ngập hoa giấy bay. Mọi nơi đều vang lên tiếng cười cùng những lời đón chào năm mới.
Tất cả mọi người đều vô cùng hạnh phúc. Họ ôm nhau. Hôn nhau. Một vài người thậm chí còn bật khóc nhưng không phải vì buồn đau mà vì hạnh phúc, vì hy vọng và cả một cơ hội để có thể khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Nó giống như bắt đầu một cuộc sống mới, một khởi đầu mới và đặt ra một mục tiêu mới – giống như trang giấy đầu tiên trong cuốn sách 365 tờ.
Tôi đang ở quảng trường Thời Đại cùng với em gái tôi Sapphire và bạn bè thân thiết cũng như hàng xóm của chúng tôi, Jason, Walter, Vera và Megan.
Jason và Walter là cặp đôi đồng tính sống bên cạnh nhà chúng tôi. Họ đã nhận nuôi một bé gái rất xinh tên là Thea. Mẹ tôi chính là người chăm sóc con bé mỗi ngày.
Jason là một nhà báo cho một tờ nhật báo nổi tiếng tại New York. Trước đây anh ấy từng là một người mẫu quảng cáo nhờ vẻ ngoài vô cùng điển trai của mình. Người yêu của Jason, Walter, làm chuyên gia trang điểm. Anh ấy làm việc cho một salon làm đẹp cho người nổi tiếng tại Manhattan.
Vera và Megan là chị em. Vera là một chuyên gia điều trị bằng lao động còn em gái cô Megan là một y tá. Họ sống cùng với cha của mình, một người đàn ông góa vợ, bác sĩ Simon Barnes trong căn hộ kế bên Jason và Will. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ. Chúng tôi đã uống bia và ăn uống trong một quán ăn mới ở trung tâm quảng trường Thời Đại. Một trong những DJ khỏi nhất của New York đã chơi những bản nhạc vô cùng sôi động, chúng tôi đã nhảy nhót hát hò, chúc mừng cùng nhau.
Khi chúng tôi đang trên đường quay trở về nhà thì tôi vô tình đâm phải một ai đó – đồng nghiệp của tôi, Rodrick. Anh ta làm việc tại văn phòng thiết kế nội thất và kiến trúc và được biết đến như một người rất thích tiệc tùng. Anh ta đang đi cùng với bạn bè của mình. Có khoảng 6 người và hầu hết đều là phụ nữ.
“Jade cô đang ở đây sao! Thật không thể tin nổi. Tôi cứ tưởng rằng cô sẽ chỉ ở nhà và đan áo len cho mèo trong dịp năm mới thôi chứ! Hahaha!” Rodrick cười phá lên. Bạn của anh ta cũng nhại theo và cười lớn.
“Xin chào Rodrick. Chúc mừng năm mới.” Tôi cười với anh ta.
“Chuyện gì mà vui vậy em yêu?” Jason đứng phía sau tôi ngắt lời.
“Em yêu?” Rodrick hỏi. Anh ta nhướn một bên lông mày đầy khó hiểu.
“Đúng vậy, EM YÊU. Đó là từ dành cho những người yêu nhau mà. Hay tôi phải đánh vần nó cho anh?”
“Ồ, xin lỗi… tôi cứ nghĩ… tôi không biết rằng cô ấy đã có người yêu.” Rodrick lắp bắp. Anh ta bước lùi về phía sau một bước.
“Giờ thì anh biết rồi đấy. Chúng tôi đã bên nhau được một thời gian rồi.” Jason hất mặt. Trông anh ấy có vẻ rất khó chịu với cái thái độ khinh khỉnh của Rodrick.
“Thật sao?” Rodrick nhìn tôi chằm chằm. Mắt anh ta trợn tròn lên đầy vẻ tò mò.
“Ừm… Ờ…à…” và giờ thì tôi là người lắp bắp. Tôi không biết cách nói dối.
Ôi… Tại sao Jason lại phải nói dối cơ chứ. Tôi chắc rằng tôi sẽ trở thành trung tâm của mọi lời đồn thổi khi quay lại làm việc vào thứ hai.
“Yeah, từ ngày còn đi học.” Jason đáp.
“À… nhân tiện thì tôi là Rodrick Philips, tôi là nhà thiết kế nội thất của tập đoàn Petrakis. Jade và tôi là đồng nghiệp.”
Jason gật đầu và giới thiệu về bản thân mình. “Jason Smith, nhà báo”
“Này, chúng ta phải đi thôi.” Walter, người yêu thật sự của Jason xuất hiện và bảo chúng tôi đi nhanh lên.
“Chào Rodrick. Hẹn gặp lại anh ở văn phòng.”
“Chào Jade, chúc mừng năm mới.” Rodrick đáp.
Một năm tám tháng. Đó là khoảng thời gian mà tôi làm việc với Eros, pha café cho anh ta cùng như trợ lí riêng.
Kể từ khi Pamela Leech bị đuổi việc, tôi làm việc với anh ta nhiều hơn để giúp anh ta trong vấn đề quản lí cũng như hỗ trợ. Tôi giống như là người giúp anh ta liên lạc với những người trong và ngoài công ty, duy trì hệ thống văn phòng, ghi chép tại các cuộc họp, gọi video, gặp mặt các vị quan chức cao cấp, sắp xếp và duy trì lịch trình, xếp lịch hẹn, giải quyết các loại giấy tờ, email, fax, báo cáo, thuyết trình cho anh ta, sắp xếp và tham dự các cuộc họp và đảm bảo rằng anh ta đã được chuẩn bị kỹ càng để gặp mặt cũng như là liên lạc với khách hàng, những nhà đầu tư và những nhân viên khác.
Tôi cũng phải giúp anh ta trong những vấn đề riêng tư như là mua quà, hoa cho gia đình hoặc bạn bè của anh ta (kể cả phụ nữ) vào những dịp đặc biệt hoặc chẳng vì lí do gì. Tôi sắp xếp các cuộc hẹn để cắt tóc, thử vest hay thậm chí là cuộc hẹn với nha sĩ cho anh ta,…
Tôi mua áo sơ-mi cho anh ta, chọn cà-vạt… và không, không bao gồm đồ lót.
Tôi luôn đi cùng với Eros trong mọi cuộc giao dịch kinh doanh mà anh ta tham gia không kể là ở đâu. Dublin, Istanbul, Amsterdam, HongKong, Tokio, Dubai, Qatar, Úc,… Đúng vậy, đó quả thật là giấc mơ trở thành sự thật – được du lịch vòng quanh thế giới, trải nghiệm những nền văn hóa khác nhau, gặp gỡ những con người khác nhau.
Anh ta cũng yêu cầu tôi đi cùng anh ta trong các sự kiện gây quỹ từ thiện, party hay những sự kiện mà anh ta là người phát biểu, khách mời danh dự hay cắt băng khánh thành… Nhưng thường xuyên hơn đó là những dịp đặc biệt của gia đình như sinh nhật, đám cưới, lễ kỷ niệm…
Và dĩ nhiên – tôi vẫn pha café cho anh ta. Và tôi nhận ra rằng dù tôi có dùng loại café gì, có dùng loại nước gì thì anh ta cũng vẫn thích café mà tôi pha.
Tôi làm việc từ 9 giờ tới 5 giờ chiều từ thứ hai tới thứ sáu và 9 giờ sáng đến 12 giờ trưa vào thứ bảy. Tôi thường hiếm khi phải làm việc ngoài giờ vì Eros biết tôi đang phải tham gia khóa học trực tuyến. thực ra thì tôi sắp xếp việc học và làm rất tốt. Đó chỉ là vấn đề quản lí thời gian thôi.
Anh ta tới đón tôi đi làm mỗi buổi sáng, tôi bảo anh ta không cần làm vậy nhung anh ta vẫn làm. Anh ta nói rằng anh ta chỉ muốn đảm bảo rằng tôi sẽ không vắng mặt hay đi muộn bởi anh ta không tha thứ cho nhân viên đi làm muộn.
Anh ta mua hoa, socola, bánh kem, hoa quả, nước hoa, máy ảnh, sách, ví… cho tôi. Anh ta rất thích tặng quà cho tôi thậm chí là khi chẳng vào dịp gì.
“Em có thích nó không?” Anh ta luôn hỏi như vậy mỗi lần tặng cho tôi thứ gì đó.
“Vâng, tôi thích.” Anh ta gật đầu cười đầy thỏa mãn sua đó quay người bước đi.
Thỉnh thoảng anh ta cũng hỏi tôi về bài tập của khóa học. cũng có những lúc anh ta giúp tôi làm bài luận. Anh ta vô cùng tài giỏi trong vai trò một doanh nhân cũng như tất cả các lĩnh vực khác. Anh ta dạy tôi những kiến thức để điều hành một công ty, những chiến lược trong việc lên kế hoạch, quản lí nhân viên cũng như là toàn bộ tổ chức. Anh ta trở thành cố vấn của tôi.
Ngoài kinh doanh thfi anh ta rất thích nói chuyện về những sự kiện xảy ra gần đó. ANh ta đọc báo mỗi buổi sáng, xem tin tức trên tivi hoặc internet mỗi tối. Anh ta thường nói chuyện với tôi về những vấn đề đó. Vì vậy tôi cũng làm như thế, cập nhật thông tin liên tục để có thể trả lời lại anh ta. Và giờ thì tôi cảm thấy nó khá thú vị. Tôi nhận ra rằng việc biết chính xác những gì đang xảy ra tại đất nước mình cũng như toàn Thế giới là hết sức quan trọng.
Khi chỉ có hai chúng tôi như ở trên đường hay trong máy bay, anh ta thường khiến tôi cười rất nhiều. Anh ta kể cho tôi về những chuyện cười mà anh ta đã từng nghe, về bộ phim thú vị mà anh ta xem và cuốn sách anh ta vô cùng thích “Chúa tể của những chiếc nhẫn”. Anh gta rất thích kể cho tôi nghe về những hiện tượng kỳ lạ và những câu chuyện thú vị về con người cũng như đất nước. Tôi học hỏi rất nhiều từ anh ta.
Gần đây anh ta trở nên rất nhạy cảm. Anh ta lúc nào cũng buồn phiền và bối rối. Anh ta chỉ ngổi ở bàn và suy nghĩ. Anh ta hoàn toàn không có tâm trạng để làm việc chút nào.
“Ngài ổn chứ? Có điều gì đang khiến ngài phiền lòng sao?”
Anh ta gật đầu
“Là gì vậy? Ngài có thể nói cho tôi nếu ngài muốn. Tôi sẽ không nói với ai đâu.”
“Tôi biết, Jade. Tôi tin em. Nhưng…” Anh ta lưỡng lự.
“Nhưng gì?”
“Nhưng em không thích tôi nếu tôi nói ra điều đó.”
“Tôi nghĩ là giờ tôi đã hiểu ngài rõ hơn. Và tôi không nghĩ rằng điều đó tồi tệ đến mức tôi phải thay đổi cái nhìn về ngài.”
Anh ta gật đầu, hít sâu. Anh ta kể cho tôi nghe rằng cách đây 5 năm, anh ta từng làm một điều vô cùng tôi tệ đối với em gái và bạn thân của mình, Inigo và điều đó đã khiến họ chia tay. Và giờ anh ta rất muốn sửa chữa lỗi lầm đó.
Cảm giác tội lỗi khiến anh ta không thể nào thoải mái được. Gần đây nó càng khiến anh phát điên. Dự án hợp tác giữa hai tập đoàn Petrakis và Monteiro nhằm xây dựng một khách sạn sacng trọng bậc nhất thế giới ở California được thành lập. Vì vậy anh ta phải làm việc với Inigo thường xuyên hơn. Thêm vào đó thì Chloe mới tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế nội thật lại trường thiết kệ nội thất New York. Và giờ thì cô ấy đã sẵn sàng để sử dụng những kiến thức mà mình có được để đóng góp cho việc kinh doanh của gia đình. Inigo và Chloe sẽ làm việc cùng nhau…. Và điều đó hoàn toàn là một thảm họa – giống như THẾ CHIẾN 3 vậy.
Sau khi anh ta kể cho tôi nghe về việc mà anh ta đã làm… Đúng vậy, tôi cảm thấy rất thất vọng về anh ta. Nhưng tôi chấp nhận bởi anh cũng là một con người mà con người thì cũng có những sai lầm… và quan trọng hơn cả là anh ta cảm thấy hối hận về những việc mình đã làm. Anh ta chỉ làm đúng vai trò của một người anh, một người con. Nghe lời cha mẹ để bảo vệ đứa em gái bé nhỏ và làm tổn thương tới cô ấy cũng như bạn thân nhất của mình.
“Vẫn chưa muộn đâu. Ngài vẫn có thể sửa chữa những lỗi lầm đó. Chúng ta cần tìm cách đưa họ lại với nhau.” Tôi an ủi. Nhìn thấy anh ta như vậy thật sự khiến tôi đau lòng. Mềm yếu. Phiềm muộn. Khổ sở. Hoàn toàn không giống với người đàn ông thô lỗ, kiêu ngạo, quỷ quyệt mà tôi biết.
Tôi rất ngạc nhiên khi anh ta dột nhiên nắm lấy tay tôi. Tôi cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người. Cảm giác được chôn giấu trong sâu thẳm trong trái tim bỗng bùng cháy. Sau đó, tôi nhớ về nụ hôn đó.
Nụ hôn đã xảy ra cách đây 1 năm. Nụ hôn chưa bao giờ được đề cập tới hay giải thích. Giống như nó chưa từng xảy ra. Giống như nó chẳng là gì. Một nụ hôn đã hoàn toàn bị lãng quên.
Nhưng làm sao tôi có thể quên được cơ chứ. Nó luôn ám ảnh tôi mỗi ngày. Nó hoàn toàn phá vỡ bức tường ngăn cách tôi tạo ra giữa hai chúng tôi. Tôi bắt đầu nghĩ về anh ta… quan tâm anh ta… và… thích anh ta.
Mỗi khi chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt anh ta nhìn tôi như thể chúng tôi đang hôn nahu. Mỗi lần chúng tôi chạm tay, trái tim tôi lại đập lỗi một nhịp. Mỗi khi chúng tôi ở bên nhau, nó giống hệt như khi chơi mất trò mạo hiểm, cô thể tôi trở nên hết sực phấn khích.
Thời gian dần qua… Tôi cảm thấy rất bình yên, như ở nhà, khi ở bên anh ta… hết sức an toàn. Anh ta không chỉ là một người sếp, mà là một người thầy, một người cố vấn và một người bạn của tôi nữa.
***Một năm sau***
JADE
“Chúc mừng năm mới!”
Khoảng một triệu người tập trung ở quảng trường Thời Đại cùng nhau chào đón khoảnh khắc chuyển giao sang năm mới. Pháo hoa rực rỡ khắp bầu trời New York. Không gian tràn ngập hoa giấy bay. Mọi nơi đều vang lên tiếng cười cùng những lời đón chào năm mới.
Tất cả mọi người đều vô cùng hạnh phúc. Họ ôm nhau. Hôn nhau. Một vài người thậm chí còn bật khóc nhưng không phải vì buồn đau mà vì hạnh phúc, vì hy vọng và cả một cơ hội để có thể khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Nó giống như bắt đầu một cuộc sống mới, một khởi đầu mới và đặt ra một mục tiêu mới – giống như trang giấy đầu tiên trong cuốn sách 365 tờ.
Tôi đang ở quảng trường Thời Đại cùng với em gái tôi Sapphire và bạn bè thân thiết cũng như hàng xóm của chúng tôi, Jason, Walter, Vera và Megan.
Jason và Walter là cặp đôi đồng tính sống bên cạnh nhà chúng tôi. Họ đã nhận nuôi một bé gái rất xinh tên là Thea. Mẹ tôi chính là người chăm sóc con bé mỗi ngày.
Jason là một nhà báo cho một tờ nhật báo nổi tiếng tại New York. Trước đây anh ấy từng là một người mẫu quảng cáo nhờ vẻ ngoài vô cùng điển trai của mình. Người yêu của Jason, Walter, làm chuyên gia trang điểm. Anh ấy làm việc cho một salon làm đẹp cho người nổi tiếng tại Manhattan.
Vera và Megan là chị em. Vera là một chuyên gia điều trị bằng lao động còn em gái cô Megan là một y tá. Họ sống cùng với cha của mình, một người đàn ông góa vợ, bác sĩ Simon Barnes trong căn hộ kế bên Jason và Will. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ. Chúng tôi đã uống bia và ăn uống trong một quán ăn mới ở trung tâm quảng trường Thời Đại. Một trong những DJ khỏi nhất của New York đã chơi những bản nhạc vô cùng sôi động, chúng tôi đã nhảy nhót hát hò, chúc mừng cùng nhau.
Khi chúng tôi đang trên đường quay trở về nhà thì tôi vô tình đâm phải một ai đó – đồng nghiệp của tôi, Rodrick. Anh ta làm việc tại văn phòng thiết kế nội thất và kiến trúc và được biết đến như một người rất thích tiệc tùng. Anh ta đang đi cùng với bạn bè của mình. Có khoảng 6 người và hầu hết đều là phụ nữ.
“Jade cô đang ở đây sao! Thật không thể tin nổi. Tôi cứ tưởng rằng cô sẽ chỉ ở nhà và đan áo len cho mèo trong dịp năm mới thôi chứ! Hahaha!” Rodrick cười phá lên. Bạn của anh ta cũng nhại theo và cười lớn.
“Xin chào Rodrick. Chúc mừng năm mới.” Tôi cười với anh ta.
“Chuyện gì mà vui vậy em yêu?” Jason đứng phía sau tôi ngắt lời.
“Em yêu?” Rodrick hỏi. Anh ta nhướn một bên lông mày đầy khó hiểu.
“Đúng vậy, EM YÊU. Đó là từ dành cho những người yêu nhau mà. Hay tôi phải đánh vần nó cho anh?”
“Ồ, xin lỗi… tôi cứ nghĩ… tôi không biết rằng cô ấy đã có người yêu.” Rodrick lắp bắp. Anh ta bước lùi về phía sau một bước.
“Giờ thì anh biết rồi đấy. Chúng tôi đã bên nhau được một thời gian rồi.” Jason hất mặt. Trông anh ấy có vẻ rất khó chịu với cái thái độ khinh khỉnh của Rodrick.
“Thật sao?” Rodrick nhìn tôi chằm chằm. Mắt anh ta trợn tròn lên đầy vẻ tò mò.
“Ừm… Ờ…à…” và giờ thì tôi là người lắp bắp. Tôi không biết cách nói dối.
Ôi… Tại sao Jason lại phải nói dối cơ chứ. Tôi chắc rằng tôi sẽ trở thành trung tâm của mọi lời đồn thổi khi quay lại làm việc vào thứ hai.
“Yeah, từ ngày còn đi học.” Jason đáp.
“À… nhân tiện thì tôi là Rodrick Philips, tôi là nhà thiết kế nội thất của tập đoàn Petrakis. Jade và tôi là đồng nghiệp.”
Jason gật đầu và giới thiệu về bản thân mình. “Jason Smith, nhà báo”
“Này, chúng ta phải đi thôi.” Walter, người yêu thật sự của Jason xuất hiện và bảo chúng tôi đi nhanh lên.
“Chào Rodrick. Hẹn gặp lại anh ở văn phòng.”
“Chào Jade, chúc mừng năm mới.” Rodrick đáp.
Một năm tám tháng. Đó là khoảng thời gian mà tôi làm việc với Eros, pha café cho anh ta cùng như trợ lí riêng.
Kể từ khi Pamela Leech bị đuổi việc, tôi làm việc với anh ta nhiều hơn để giúp anh ta trong vấn đề quản lí cũng như hỗ trợ. Tôi giống như là người giúp anh ta liên lạc với những người trong và ngoài công ty, duy trì hệ thống văn phòng, ghi chép tại các cuộc họp, gọi video, gặp mặt các vị quan chức cao cấp, sắp xếp và duy trì lịch trình, xếp lịch hẹn, giải quyết các loại giấy tờ, email, fax, báo cáo, thuyết trình cho anh ta, sắp xếp và tham dự các cuộc họp và đảm bảo rằng anh ta đã được chuẩn bị kỹ càng để gặp mặt cũng như là liên lạc với khách hàng, những nhà đầu tư và những nhân viên khác.
Tôi cũng phải giúp anh ta trong những vấn đề riêng tư như là mua quà, hoa cho gia đình hoặc bạn bè của anh ta (kể cả phụ nữ) vào những dịp đặc biệt hoặc chẳng vì lí do gì. Tôi sắp xếp các cuộc hẹn để cắt tóc, thử vest hay thậm chí là cuộc hẹn với nha sĩ cho anh ta,…
Tôi mua áo sơ-mi cho anh ta, chọn cà-vạt… và không, không bao gồm đồ lót.
Tôi luôn đi cùng với Eros trong mọi cuộc giao dịch kinh doanh mà anh ta tham gia không kể là ở đâu. Dublin, Istanbul, Amsterdam, HongKong, Tokio, Dubai, Qatar, Úc,… Đúng vậy, đó quả thật là giấc mơ trở thành sự thật – được du lịch vòng quanh thế giới, trải nghiệm những nền văn hóa khác nhau, gặp gỡ những con người khác nhau.
Anh ta cũng yêu cầu tôi đi cùng anh ta trong các sự kiện gây quỹ từ thiện, party hay những sự kiện mà anh ta là người phát biểu, khách mời danh dự hay cắt băng khánh thành… Nhưng thường xuyên hơn đó là những dịp đặc biệt của gia đình như sinh nhật, đám cưới, lễ kỷ niệm…
Và dĩ nhiên – tôi vẫn pha café cho anh ta. Và tôi nhận ra rằng dù tôi có dùng loại café gì, có dùng loại nước gì thì anh ta cũng vẫn thích café mà tôi pha.
Tôi làm việc từ 9 giờ tới 5 giờ chiều từ thứ hai tới thứ sáu và 9 giờ sáng đến 12 giờ trưa vào thứ bảy. Tôi thường hiếm khi phải làm việc ngoài giờ vì Eros biết tôi đang phải tham gia khóa học trực tuyến. thực ra thì tôi sắp xếp việc học và làm rất tốt. Đó chỉ là vấn đề quản lí thời gian thôi.
Anh ta tới đón tôi đi làm mỗi buổi sáng, tôi bảo anh ta không cần làm vậy nhung anh ta vẫn làm. Anh ta nói rằng anh ta chỉ muốn đảm bảo rằng tôi sẽ không vắng mặt hay đi muộn bởi anh ta không tha thứ cho nhân viên đi làm muộn.
Anh ta mua hoa, socola, bánh kem, hoa quả, nước hoa, máy ảnh, sách, ví… cho tôi. Anh ta rất thích tặng quà cho tôi thậm chí là khi chẳng vào dịp gì.
“Em có thích nó không?” Anh ta luôn hỏi như vậy mỗi lần tặng cho tôi thứ gì đó.
“Vâng, tôi thích.” Anh ta gật đầu cười đầy thỏa mãn sua đó quay người bước đi.
Thỉnh thoảng anh ta cũng hỏi tôi về bài tập của khóa học. cũng có những lúc anh ta giúp tôi làm bài luận. Anh ta vô cùng tài giỏi trong vai trò một doanh nhân cũng như tất cả các lĩnh vực khác. Anh ta dạy tôi những kiến thức để điều hành một công ty, những chiến lược trong việc lên kế hoạch, quản lí nhân viên cũng như là toàn bộ tổ chức. Anh ta trở thành cố vấn của tôi.
Ngoài kinh doanh thfi anh ta rất thích nói chuyện về những sự kiện xảy ra gần đó. ANh ta đọc báo mỗi buổi sáng, xem tin tức trên tivi hoặc internet mỗi tối. Anh ta thường nói chuyện với tôi về những vấn đề đó. Vì vậy tôi cũng làm như thế, cập nhật thông tin liên tục để có thể trả lời lại anh ta. Và giờ thì tôi cảm thấy nó khá thú vị. Tôi nhận ra rằng việc biết chính xác những gì đang xảy ra tại đất nước mình cũng như toàn Thế giới là hết sức quan trọng.
Khi chỉ có hai chúng tôi như ở trên đường hay trong máy bay, anh ta thường khiến tôi cười rất nhiều. Anh ta kể cho tôi về những chuyện cười mà anh ta đã từng nghe, về bộ phim thú vị mà anh ta xem và cuốn sách anh ta vô cùng thích “Chúa tể của những chiếc nhẫn”. Anh gta rất thích kể cho tôi nghe về những hiện tượng kỳ lạ và những câu chuyện thú vị về con người cũng như đất nước. Tôi học hỏi rất nhiều từ anh ta.
Gần đây anh ta trở nên rất nhạy cảm. Anh ta lúc nào cũng buồn phiền và bối rối. Anh ta chỉ ngổi ở bàn và suy nghĩ. Anh ta hoàn toàn không có tâm trạng để làm việc chút nào.
“Ngài ổn chứ? Có điều gì đang khiến ngài phiền lòng sao?”
Anh ta gật đầu
“Là gì vậy? Ngài có thể nói cho tôi nếu ngài muốn. Tôi sẽ không nói với ai đâu.”
“Tôi biết, Jade. Tôi tin em. Nhưng…” Anh ta lưỡng lự.
“Nhưng gì?”
“Nhưng em không thích tôi nếu tôi nói ra điều đó.”
“Tôi nghĩ là giờ tôi đã hiểu ngài rõ hơn. Và tôi không nghĩ rằng điều đó tồi tệ đến mức tôi phải thay đổi cái nhìn về ngài.”
Anh ta gật đầu, hít sâu. Anh ta kể cho tôi nghe rằng cách đây 5 năm, anh ta từng làm một điều vô cùng tôi tệ đối với em gái và bạn thân của mình, Inigo và điều đó đã khiến họ chia tay. Và giờ anh ta rất muốn sửa chữa lỗi lầm đó.
Cảm giác tội lỗi khiến anh ta không thể nào thoải mái được. Gần đây nó càng khiến anh phát điên. Dự án hợp tác giữa hai tập đoàn Petrakis và Monteiro nhằm xây dựng một khách sạn sacng trọng bậc nhất thế giới ở California được thành lập. Vì vậy anh ta phải làm việc với Inigo thường xuyên hơn. Thêm vào đó thì Chloe mới tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế nội thật lại trường thiết kệ nội thất New York. Và giờ thì cô ấy đã sẵn sàng để sử dụng những kiến thức mà mình có được để đóng góp cho việc kinh doanh của gia đình. Inigo và Chloe sẽ làm việc cùng nhau…. Và điều đó hoàn toàn là một thảm họa – giống như THẾ CHIẾN 3 vậy.
Sau khi anh ta kể cho tôi nghe về việc mà anh ta đã làm… Đúng vậy, tôi cảm thấy rất thất vọng về anh ta. Nhưng tôi chấp nhận bởi anh cũng là một con người mà con người thì cũng có những sai lầm… và quan trọng hơn cả là anh ta cảm thấy hối hận về những việc mình đã làm. Anh ta chỉ làm đúng vai trò của một người anh, một người con. Nghe lời cha mẹ để bảo vệ đứa em gái bé nhỏ và làm tổn thương tới cô ấy cũng như bạn thân nhất của mình.
“Vẫn chưa muộn đâu. Ngài vẫn có thể sửa chữa những lỗi lầm đó. Chúng ta cần tìm cách đưa họ lại với nhau.” Tôi an ủi. Nhìn thấy anh ta như vậy thật sự khiến tôi đau lòng. Mềm yếu. Phiềm muộn. Khổ sở. Hoàn toàn không giống với người đàn ông thô lỗ, kiêu ngạo, quỷ quyệt mà tôi biết.
Tôi rất ngạc nhiên khi anh ta dột nhiên nắm lấy tay tôi. Tôi cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người. Cảm giác được chôn giấu trong sâu thẳm trong trái tim bỗng bùng cháy. Sau đó, tôi nhớ về nụ hôn đó.
Nụ hôn đã xảy ra cách đây 1 năm. Nụ hôn chưa bao giờ được đề cập tới hay giải thích. Giống như nó chưa từng xảy ra. Giống như nó chẳng là gì. Một nụ hôn đã hoàn toàn bị lãng quên.
Nhưng làm sao tôi có thể quên được cơ chứ. Nó luôn ám ảnh tôi mỗi ngày. Nó hoàn toàn phá vỡ bức tường ngăn cách tôi tạo ra giữa hai chúng tôi. Tôi bắt đầu nghĩ về anh ta… quan tâm anh ta… và… thích anh ta.
Mỗi khi chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt anh ta nhìn tôi như thể chúng tôi đang hôn nahu. Mỗi lần chúng tôi chạm tay, trái tim tôi lại đập lỗi một nhịp. Mỗi khi chúng tôi ở bên nhau, nó giống hệt như khi chơi mất trò mạo hiểm, cô thể tôi trở nên hết sực phấn khích.
Thời gian dần qua… Tôi cảm thấy rất bình yên, như ở nhà, khi ở bên anh ta… hết sức an toàn. Anh ta không chỉ là một người sếp, mà là một người thầy, một người cố vấn và một người bạn của tôi nữa.
/51
|