“Anh thật sự yêu em sao?”
“Đúng vậy.”
– Peeta Mellark & Katniss Everdeen, trích từ tiểu thuyết “Mockingjay” của Suzanne Collins.
Eros
Cái quái gì vậy? Tôi còn tưởng sắp cháy nhà tới nơi. Giọng hát của cô ấy quả thật không dễ nghe chút nào. Đầu tôi bắt đầu ong ong lên vì nó. Cô ấy chỉ nên tập trung vào việc pha cafe thôi, tuyệt đối đừng cố để trở thành ca sĩ.
Tôi đã vô tình ngủ thiếp đi trong lúc đang phỏng vấn cô ấy. Tối qua tôi ngủ không được ngon, tôi đã không thể chống lại cơn mệt mỏi ấy. Áp lực về việc hoàn thành một dự án hết sức quan trọng khiến tôi luôn cảm thấy căng thẳng, điều đó khiến cho việc ngủ đối với tôi đã trở thành một nhu cầu xa xỉ. Nó giống như một nỗi ám ảnh, sự khao khát sức mạnh, quyền lực.
Tôi nhìn cô ấy một cách chăm chú. Jade Collins. Trông cô thật trong sáng và ngây thơ. Biểu hiện của cô ấy, vừa ngạc nhiên lại vừa vui sướng.
“Tôi được nhận rồi?” Cô đáp lời? Cô lấy tay che miệng, mắt mở to. Đôi mắt của cô thật đẹp, vô cùng thu hút.
“Đúng vậy. Cô sẽ bắt đầu công việc vào sáng mai.” Tôi nói đấy chắc chắn.
“Vâng vâng vâng. Cảm ơn ngài rất nhiều, ngài Petrakis. Ngài đúng là vị cứu tinh của tôi. Ngài không biết được chuyện này có ý nghĩa như thế nào đối với tôi và gia đình tôi đâu.”
Cô ấy cứ nhảy tưng tưng lên, trông vô cùng hạnh phúc và vui sướng.
Tôi đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng cô ấy sẽ chạy tới gần, vòng đôi tay ôm lấy tôi. Không đời nào, cô ấy sẽ không làm thế. Nhưng nếu như vậy thì sao? Tôi tự hỏi không biết mình sẽ xử trí thế nào nếu điều đó xảy ra nữa.
Tôi cảm thấy rất thích thú với những hành động của cô ấy. Giống như một cô bé được tặng búp bê và bóng bay trong ngay sinh nhật vậy. Cô không ngần ngại thể hiện cảm xúc của mình mà chẳng cần biết xem điều đó có khiến cô trông thật buồn cười hoặc ngu ngốc hay không. Tôi rất thích tính cách của cô, đơn giản, không chút vờ vịt. Khác xa những cô gái mà tôi từng gặp.
“Đây là địa chỉ của tôi.” Tôi đưa cô ấy danh thiếp của mình. “Tôi muốn cô có mặt tại nhà tôi đúng 5 giờ sáng mai. Hãy chắc chắn rằng cô tới đó đúng giờ. Tôi sẽ không tha thứ cho những nhân viên đi làm muộn.”
Cô nhận lấy tờ danh thiếp bằng cả hai tay. “Tôi sẽ tới đó đúng giờ thưa ngài.” Nói rồi cô nhìn tôi và cười thật tươi, khoe hàm răng đều tăm tắp.
“Được rồi, vậy là đã xong. Cô có thể về rồi, cô Collins” Tôi nói. Mặc dù tôi cản thấy tính cách cô khá thú vị, nhưng tôi sẽ không thể hiện nó ra ngoài.
Tôi đã học được cách kiềm chế cảm xúc của mình. Tôi phải tỏ ra cứng rắn và mạnh mẽ. Tôi phải điều hành một tập đoàn xuyên quốc gia, hàng ngàn nhân viên đang phụ thuộc vào tôi trong đó có cả gia đình tôi nữa. Bất cứ một điểm yếu nho nhỏ nào lộ ra cũng có thể gây ra những hậu quả khôn lường. Trong thế giới thương trường đầy khắc nghiệt này, mọi thứ đều có thể gây nguy hại cho tôi và gia đình.
Tôi chuyển ánh nhìn về phía chiếc phong bì trên bàn. Tôi mở nó ra và lấy tài liệu bên trong, chuẩn bị nghiên cứu kế hoạch đối phó mà cha tôi chuẩn bị.
Nhưng khi tôi ngần đầu lên, Jade vẫn đứng ở đó, ngay trước mặt tôi, chưa hề dịch chuyển một cen ti mét nào. Cô ấy vẫn đang vặn vặn mấy đầu ngón tay của mình.
“Tôi nói rằng cô có thể đi được rồi.” Tôi nói, nhấn mạnh từng từ một. Tôi đang cố gắng doạ cô ấy một chút, nhằm tạo khoảng cách giữa chúng tôi.
“Um… Ah…”
“Cô còn câu hỏi nào khác không?”
“Um.. Tôi muốn biết tiền lương của tôi như thế nào, thưa ngài Petrakis.”
“Tôi là người biết giữ lời, cô Collins.
Ở quán cafe, tôi đã nói rằng sẽ trả cô gấp ba lần tiền lương hiện tại.”
Cô ấy gật đầu, rõ ràng là đang cố kìm nén để không cười. Cô ấy đang rất vui sướng.
“Còn gì nữa không?”
“Không thưa ngài. Cảm ơn ngài rất nhiều, ngài Petrakis.” Cô ấy lại xoắn mấy đầu ngón tay của mình một lần nữa. Tôi phát hiện ra rằng đó là thói quen của cô ấy.
Tôi gật đầu, giơ tay lên ý muốn tiễn khách. Tôi thấy cô bước ra khỏi văn phòng làm việc của tôi. Lúc cô ấy đang chuẩn bị mở cửa, cô quay đầu lại và nhìn tôi rồi nói
“Ngài Petrakis, tôi biết đây không phải việc của mình nhưng tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của mấy người đàn ông trong phòng vệ sinh, họ có đề cập tới xưởng đóng tàu ở Nhật. Họ nói rằng họ sẽ không đồng ý tiến hành kế hoạch đó trừ phi anh đồng ý tăng cổ phần cho họ.”
“Cái gì?” Tôi đứng bật dậy, vô cùng bất ngờ vì câu nói của cô “Cô chắc chứ?”
“Vâng. Họ nói anh muốn chiếm xưởng đóng tàu đó là bởi mỏ vàng bên dưới nó.”
“M* kiếp! Mấy tên hám tiền ngu ngốc!” Tôi la lên đầy giận giữ. Bao nhiêu thời gian và công sức tôi bỏ ra để thuyết phục họ đồng ý với dự án đó. Cuối cùng tất cả những gì mấy lão ấy cần chỉ là tăng cổ phần cho họ. Chó chết!
“Um.. Đó là tất cả những gì mà tôi nghe được, tôi đi đây” nói rồi cô lập tức quay người rời đi.
Khuya hôm đó, tôi ăn tối cùng với Kendra và gia đình tại một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất New York với các món hải sản ngon tuyệt từ khắp mọi nơi trên thế giới.
Tôi nhận ra rằng việc để cho Kendra gặp gỡ với bố mẹ tôi hoàn toàn không phải là một quyết định sáng suốt.
Cái quái gì thế không biết? Cô ta đang cố gắng quá mức để gây ấn tượng với gia đình tôi. Cô ta cứ không ngừng nói về thời trang, túi xách, giày dép, váy áo, trang sức thậm chí là cả về tiền, máy bay trực thăng và Lamborghinis. M* kiếp! Cô ta nói như thể chúng tôi đang có một mối quan hệ thật sự nghiêm túc vậy.
Tôi phải tống khứ cô ta ngay lập tức. Tôi biết cái kiểu của cô ta. Cô t đang cố gắng bám lấy tôi.
“Chúng cháu gặp nhau tại một bữa tiệc. Khoảng khắc bốn mắt chạm nhau, cháu đã biết anh ấy chính là người đàn ông mà cháu cần tìm.” Kendra nắm lấy tay tôi “Eros rất thu hút, lãng mạn và biết quan tâm.”
“wow! Chị có chắc là chị đang nói về anh trai em không thế?” Chloe, em gái tôi cau mày tỏ ý không đồng tình.
“Thôi nào, Chloe.” Mẹ tôi lên tiếng trách Chloe. “Anh trai con cũng có thể trở nên lãng mạn, giống như cha con vậy.”
“Anh nghĩ là anh vừa nhìn thấy Inigo bước vào nhà hàng cùng với một cô tóc vàng vô cùng xinh đẹp.” Dĩ nhiên, tôi đã bịa ra chuyện đó. Tôi biết rằng em gái tôi sẽ điên cuồng lên khi nhắc tới cái tên Inigo. Inigo là bạn trai cũ của con bé, anh ta đã đá con bé ngay trong ngày sinh nhật 16 tuổi của nó, cách đây gần 4 năm.
“Cái gì? Anh đang đùa phải không?” Chloe hoảng loạn, mặt con bé trắng bệch ra.
“Không, hắn ta đang đi tới ngay đằng sau em đấy.” Tôi trêu trọc. Chắc sau đó con bé sẽ căm hận tôi lắm.
Con bé quay lại, không hề nhìn thấy Inigo nào cả. Sau đó con bé quay về phía tôi. Đồ khốn.
“Chloe, đó không phải là từ mà một cô gái như con nên nói.” Cha tôi, ngài Markos Petrakis nghiêm nghị lên tiếng.
“Gì ạ? Con có nói gì đâu?” Chloe đảo mắt tỏ vẻ vô tội.
“Ôi, em thật ghen tị với gia đình anh. Anh đang trêu chọc con bé kìa, thật ngọt ngào. Giá mà em cũng có được một gia đình như vậy.” Kendra nói, rồi cô ta đôt nhiên ôm lấy tôi “Eros, em không muốn giấu nữa. Em muốn nói với anh điều này, ngay bây giờ, ngay tại đây. Nó vô cùng quan trọng.” Vừa nói, cô ta vừa lau lau mắt bằng giấy ăn trên bàn.
“Cái gì? Không lẽ cô…? Chúa ơi.” Tôi cảm thấy vô cùng bối rối. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch vội vã. Cô ta định nói gì vậy? Sao cô ta lại phải khóc cơ?
Tôi nhìn về phía cha mẹ và Chloe. Mặt họ cũng tái mét, đợi Kendra nói kết thúc lời mà cô ta định nói.
“Em rất hạnh phúc vì có cả gia đình anh ở đây và họ sẽ nghe được những gì mà em muốn nói với anh lúc này.”
“Kendra, cô muốn nói gì?” Tôi mệt mỏi vì cô ta cứ mải diễn kịch như vậy.
Cô ta thở sâu, nước mắt rơi xuống gò má “Eros, đây là lần đầu tiên em nói ra những lời này. Em chưa từng nói với bất cứ người đàn ông nào khác và em thề em sẽ chỉ nói với một mình anh thôi. Em muốn gia đình a cũng biết được điều này. “Cô ta dừng lại, nhìn hết từ cha mẹ tôi, em gái tôi rồi lại nhìn về phía tôi, vô cùng giả tạo “EM YÊU ANH, EROS. EM YÊU ANH RẤT NHIỀU, BẰNG CẢ TRÁI TIM EM.”
Tôi phun cả ngụm rượu mà tôi đang uống dở, ho dữ dội. Cô ta yêu tôi? M* kiếp. Tình yêu không có trong thoả thuận của chúng tôi khi chúng tôi lên giường với nhau. Cô ta đã đi quá giới hạn rồi. Giữa chúng tôi chỉ có tình dục thôi, không phải tình yêu. Cô ta đang nghĩ cái quái gì vậy? Tuyên bố yêu tôi trước mặt cả gia đình tôi? Cô ta định làm gì?
“Còn gì nữa không?”
“Em yêu anh. Điều đó không có nghĩa lý gì với anh sao? Anh là người đàn ông duy nhất em từng nói những lời này. Kendra nheo mắt, hàng lông mày của cô ta như muốn dính vào nhau.
Thạt ra, tôi và cả gia đình tôi nữa đều cảm thấy thật nhẹ nhõm. Tôi biết chúng tôi đều nghĩ giống nhau. Chúng tôi nghĩ rằng cô ta sẽ nói rằng cô ta đã có thai. Cảm ơn Chúa, không phải như vậy. Cô ta đã doạ chúng tôi một trận.
“Vậy em muốn anh nói gì cơ?” Tôi hỏi cô ta.
“Em muốn anh thừa nhận tình cảm của mình đối với em. Nói đi anh yêu, anh cũng yêu em phải không?” Giọng cô ta nũng nịu
Tôi nhìn thẳng vào cô ta và trả lời hết sức thành thật “KHÔNG.”
“Đúng vậy.”
– Peeta Mellark & Katniss Everdeen, trích từ tiểu thuyết “Mockingjay” của Suzanne Collins.
Eros
Cái quái gì vậy? Tôi còn tưởng sắp cháy nhà tới nơi. Giọng hát của cô ấy quả thật không dễ nghe chút nào. Đầu tôi bắt đầu ong ong lên vì nó. Cô ấy chỉ nên tập trung vào việc pha cafe thôi, tuyệt đối đừng cố để trở thành ca sĩ.
Tôi đã vô tình ngủ thiếp đi trong lúc đang phỏng vấn cô ấy. Tối qua tôi ngủ không được ngon, tôi đã không thể chống lại cơn mệt mỏi ấy. Áp lực về việc hoàn thành một dự án hết sức quan trọng khiến tôi luôn cảm thấy căng thẳng, điều đó khiến cho việc ngủ đối với tôi đã trở thành một nhu cầu xa xỉ. Nó giống như một nỗi ám ảnh, sự khao khát sức mạnh, quyền lực.
Tôi nhìn cô ấy một cách chăm chú. Jade Collins. Trông cô thật trong sáng và ngây thơ. Biểu hiện của cô ấy, vừa ngạc nhiên lại vừa vui sướng.
“Tôi được nhận rồi?” Cô đáp lời? Cô lấy tay che miệng, mắt mở to. Đôi mắt của cô thật đẹp, vô cùng thu hút.
“Đúng vậy. Cô sẽ bắt đầu công việc vào sáng mai.” Tôi nói đấy chắc chắn.
“Vâng vâng vâng. Cảm ơn ngài rất nhiều, ngài Petrakis. Ngài đúng là vị cứu tinh của tôi. Ngài không biết được chuyện này có ý nghĩa như thế nào đối với tôi và gia đình tôi đâu.”
Cô ấy cứ nhảy tưng tưng lên, trông vô cùng hạnh phúc và vui sướng.
Tôi đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng cô ấy sẽ chạy tới gần, vòng đôi tay ôm lấy tôi. Không đời nào, cô ấy sẽ không làm thế. Nhưng nếu như vậy thì sao? Tôi tự hỏi không biết mình sẽ xử trí thế nào nếu điều đó xảy ra nữa.
Tôi cảm thấy rất thích thú với những hành động của cô ấy. Giống như một cô bé được tặng búp bê và bóng bay trong ngay sinh nhật vậy. Cô không ngần ngại thể hiện cảm xúc của mình mà chẳng cần biết xem điều đó có khiến cô trông thật buồn cười hoặc ngu ngốc hay không. Tôi rất thích tính cách của cô, đơn giản, không chút vờ vịt. Khác xa những cô gái mà tôi từng gặp.
“Đây là địa chỉ của tôi.” Tôi đưa cô ấy danh thiếp của mình. “Tôi muốn cô có mặt tại nhà tôi đúng 5 giờ sáng mai. Hãy chắc chắn rằng cô tới đó đúng giờ. Tôi sẽ không tha thứ cho những nhân viên đi làm muộn.”
Cô nhận lấy tờ danh thiếp bằng cả hai tay. “Tôi sẽ tới đó đúng giờ thưa ngài.” Nói rồi cô nhìn tôi và cười thật tươi, khoe hàm răng đều tăm tắp.
“Được rồi, vậy là đã xong. Cô có thể về rồi, cô Collins” Tôi nói. Mặc dù tôi cản thấy tính cách cô khá thú vị, nhưng tôi sẽ không thể hiện nó ra ngoài.
Tôi đã học được cách kiềm chế cảm xúc của mình. Tôi phải tỏ ra cứng rắn và mạnh mẽ. Tôi phải điều hành một tập đoàn xuyên quốc gia, hàng ngàn nhân viên đang phụ thuộc vào tôi trong đó có cả gia đình tôi nữa. Bất cứ một điểm yếu nho nhỏ nào lộ ra cũng có thể gây ra những hậu quả khôn lường. Trong thế giới thương trường đầy khắc nghiệt này, mọi thứ đều có thể gây nguy hại cho tôi và gia đình.
Tôi chuyển ánh nhìn về phía chiếc phong bì trên bàn. Tôi mở nó ra và lấy tài liệu bên trong, chuẩn bị nghiên cứu kế hoạch đối phó mà cha tôi chuẩn bị.
Nhưng khi tôi ngần đầu lên, Jade vẫn đứng ở đó, ngay trước mặt tôi, chưa hề dịch chuyển một cen ti mét nào. Cô ấy vẫn đang vặn vặn mấy đầu ngón tay của mình.
“Tôi nói rằng cô có thể đi được rồi.” Tôi nói, nhấn mạnh từng từ một. Tôi đang cố gắng doạ cô ấy một chút, nhằm tạo khoảng cách giữa chúng tôi.
“Um… Ah…”
“Cô còn câu hỏi nào khác không?”
“Um.. Tôi muốn biết tiền lương của tôi như thế nào, thưa ngài Petrakis.”
“Tôi là người biết giữ lời, cô Collins.
Ở quán cafe, tôi đã nói rằng sẽ trả cô gấp ba lần tiền lương hiện tại.”
Cô ấy gật đầu, rõ ràng là đang cố kìm nén để không cười. Cô ấy đang rất vui sướng.
“Còn gì nữa không?”
“Không thưa ngài. Cảm ơn ngài rất nhiều, ngài Petrakis.” Cô ấy lại xoắn mấy đầu ngón tay của mình một lần nữa. Tôi phát hiện ra rằng đó là thói quen của cô ấy.
Tôi gật đầu, giơ tay lên ý muốn tiễn khách. Tôi thấy cô bước ra khỏi văn phòng làm việc của tôi. Lúc cô ấy đang chuẩn bị mở cửa, cô quay đầu lại và nhìn tôi rồi nói
“Ngài Petrakis, tôi biết đây không phải việc của mình nhưng tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của mấy người đàn ông trong phòng vệ sinh, họ có đề cập tới xưởng đóng tàu ở Nhật. Họ nói rằng họ sẽ không đồng ý tiến hành kế hoạch đó trừ phi anh đồng ý tăng cổ phần cho họ.”
“Cái gì?” Tôi đứng bật dậy, vô cùng bất ngờ vì câu nói của cô “Cô chắc chứ?”
“Vâng. Họ nói anh muốn chiếm xưởng đóng tàu đó là bởi mỏ vàng bên dưới nó.”
“M* kiếp! Mấy tên hám tiền ngu ngốc!” Tôi la lên đầy giận giữ. Bao nhiêu thời gian và công sức tôi bỏ ra để thuyết phục họ đồng ý với dự án đó. Cuối cùng tất cả những gì mấy lão ấy cần chỉ là tăng cổ phần cho họ. Chó chết!
“Um.. Đó là tất cả những gì mà tôi nghe được, tôi đi đây” nói rồi cô lập tức quay người rời đi.
Khuya hôm đó, tôi ăn tối cùng với Kendra và gia đình tại một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất New York với các món hải sản ngon tuyệt từ khắp mọi nơi trên thế giới.
Tôi nhận ra rằng việc để cho Kendra gặp gỡ với bố mẹ tôi hoàn toàn không phải là một quyết định sáng suốt.
Cái quái gì thế không biết? Cô ta đang cố gắng quá mức để gây ấn tượng với gia đình tôi. Cô ta cứ không ngừng nói về thời trang, túi xách, giày dép, váy áo, trang sức thậm chí là cả về tiền, máy bay trực thăng và Lamborghinis. M* kiếp! Cô ta nói như thể chúng tôi đang có một mối quan hệ thật sự nghiêm túc vậy.
Tôi phải tống khứ cô ta ngay lập tức. Tôi biết cái kiểu của cô ta. Cô t đang cố gắng bám lấy tôi.
“Chúng cháu gặp nhau tại một bữa tiệc. Khoảng khắc bốn mắt chạm nhau, cháu đã biết anh ấy chính là người đàn ông mà cháu cần tìm.” Kendra nắm lấy tay tôi “Eros rất thu hút, lãng mạn và biết quan tâm.”
“wow! Chị có chắc là chị đang nói về anh trai em không thế?” Chloe, em gái tôi cau mày tỏ ý không đồng tình.
“Thôi nào, Chloe.” Mẹ tôi lên tiếng trách Chloe. “Anh trai con cũng có thể trở nên lãng mạn, giống như cha con vậy.”
“Anh nghĩ là anh vừa nhìn thấy Inigo bước vào nhà hàng cùng với một cô tóc vàng vô cùng xinh đẹp.” Dĩ nhiên, tôi đã bịa ra chuyện đó. Tôi biết rằng em gái tôi sẽ điên cuồng lên khi nhắc tới cái tên Inigo. Inigo là bạn trai cũ của con bé, anh ta đã đá con bé ngay trong ngày sinh nhật 16 tuổi của nó, cách đây gần 4 năm.
“Cái gì? Anh đang đùa phải không?” Chloe hoảng loạn, mặt con bé trắng bệch ra.
“Không, hắn ta đang đi tới ngay đằng sau em đấy.” Tôi trêu trọc. Chắc sau đó con bé sẽ căm hận tôi lắm.
Con bé quay lại, không hề nhìn thấy Inigo nào cả. Sau đó con bé quay về phía tôi. Đồ khốn.
“Chloe, đó không phải là từ mà một cô gái như con nên nói.” Cha tôi, ngài Markos Petrakis nghiêm nghị lên tiếng.
“Gì ạ? Con có nói gì đâu?” Chloe đảo mắt tỏ vẻ vô tội.
“Ôi, em thật ghen tị với gia đình anh. Anh đang trêu chọc con bé kìa, thật ngọt ngào. Giá mà em cũng có được một gia đình như vậy.” Kendra nói, rồi cô ta đôt nhiên ôm lấy tôi “Eros, em không muốn giấu nữa. Em muốn nói với anh điều này, ngay bây giờ, ngay tại đây. Nó vô cùng quan trọng.” Vừa nói, cô ta vừa lau lau mắt bằng giấy ăn trên bàn.
“Cái gì? Không lẽ cô…? Chúa ơi.” Tôi cảm thấy vô cùng bối rối. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch vội vã. Cô ta định nói gì vậy? Sao cô ta lại phải khóc cơ?
Tôi nhìn về phía cha mẹ và Chloe. Mặt họ cũng tái mét, đợi Kendra nói kết thúc lời mà cô ta định nói.
“Em rất hạnh phúc vì có cả gia đình anh ở đây và họ sẽ nghe được những gì mà em muốn nói với anh lúc này.”
“Kendra, cô muốn nói gì?” Tôi mệt mỏi vì cô ta cứ mải diễn kịch như vậy.
Cô ta thở sâu, nước mắt rơi xuống gò má “Eros, đây là lần đầu tiên em nói ra những lời này. Em chưa từng nói với bất cứ người đàn ông nào khác và em thề em sẽ chỉ nói với một mình anh thôi. Em muốn gia đình a cũng biết được điều này. “Cô ta dừng lại, nhìn hết từ cha mẹ tôi, em gái tôi rồi lại nhìn về phía tôi, vô cùng giả tạo “EM YÊU ANH, EROS. EM YÊU ANH RẤT NHIỀU, BẰNG CẢ TRÁI TIM EM.”
Tôi phun cả ngụm rượu mà tôi đang uống dở, ho dữ dội. Cô ta yêu tôi? M* kiếp. Tình yêu không có trong thoả thuận của chúng tôi khi chúng tôi lên giường với nhau. Cô ta đã đi quá giới hạn rồi. Giữa chúng tôi chỉ có tình dục thôi, không phải tình yêu. Cô ta đang nghĩ cái quái gì vậy? Tuyên bố yêu tôi trước mặt cả gia đình tôi? Cô ta định làm gì?
“Còn gì nữa không?”
“Em yêu anh. Điều đó không có nghĩa lý gì với anh sao? Anh là người đàn ông duy nhất em từng nói những lời này. Kendra nheo mắt, hàng lông mày của cô ta như muốn dính vào nhau.
Thạt ra, tôi và cả gia đình tôi nữa đều cảm thấy thật nhẹ nhõm. Tôi biết chúng tôi đều nghĩ giống nhau. Chúng tôi nghĩ rằng cô ta sẽ nói rằng cô ta đã có thai. Cảm ơn Chúa, không phải như vậy. Cô ta đã doạ chúng tôi một trận.
“Vậy em muốn anh nói gì cơ?” Tôi hỏi cô ta.
“Em muốn anh thừa nhận tình cảm của mình đối với em. Nói đi anh yêu, anh cũng yêu em phải không?” Giọng cô ta nũng nịu
Tôi nhìn thẳng vào cô ta và trả lời hết sức thành thật “KHÔNG.”
/51
|