Cô Gái Địa Ngục

Chương 24 - Trả thù

/122


Edit: Frenalis

Hắn thiết lập một âm mưu tàn độc, bắt Văn Tú thường xuyên ăn kẹo và không cho cô ấy tập thể dục, hắn nói sinh ra một đứa con mập mạp là điềm lành. Văn Tú hoàn toàn không hề nghi ngờ chồng mình, đương nhiên đứa trẻ trong bụng cô ấy đã bị dinh dưỡng quá đà và biến thành thai to.

Đến lúc sinh con, hắn không chịu đưa Văn Tú đến bệnh viện, mãi đến khi Văn Tú chảy máu nhiều, hắn mới bắt taxi từ từ chở cô đến đó. Khi họ đến bệnh viện, bác sĩ nói phải mổ ngay, nếu không cả người lớn và trẻ em đều nguy hiểm, đồng thời yêu cầu hắn nhanh chóng ký giấy phẫu thuật. Trương Thọ từ chối ký, cho rằng sinh mổ không tốt cho đứa bé và phải được sinh tự nhiên.

Bác sĩ đã mấy lần thúc giục nhưng hắn không chịu ký. Ca phẫu thuật không thể thực hiện nếu không có chữ ký của người thân, kéo dài hàng giờ đồng hồ, Văn Tú không thể cầm cự và qua đời, đứa con trong bụng cũng không thể cứu được.

Trương Thọ bắt đầu gây rối, thậm chí còn xuất tiền mời một đám chuyên môn y tế để gây náo loạn trong bệnh viện. Để xoa dịu sự việc, bệnh viện đã trả cho hắn một số tiền lớn, hắn lấy số tiền đó cộng với thừa kế tài sản của vợ và vui vẻ kết hôn với Hồ Thước. Khi kết hôn, Hồ Thước đã có thai.

Đọc xong ký ức của ma nữ, tôi quả thực tức muốn chết.

Cầm thú! Quả nhiên là đồ cầm thú!

Hắn lợi dụng sơ hở của pháp luật, lợi dụng nguy cơ phụ nữ sinh con để giết vợ một cách hợp pháp và moi số tiền lớn từ bệnh viện. Trách không được Văn Tú muốn quấn lấy hắn, loại người này, chết chưa hết tội.

Tôi nhìn Văn Tú và cái bụng to của cô ấy, nắm chặt tay hỏi: "Muốn trả thù không?"

Văn Tú gật đầu với tôi.

"Vậy tôi sẽ giúp cô." Tôi nói: "Đi theo tôi."

Tôi bắt một chiếc taxi khác và trở về cửa hàng vòng hoa, tìm thấy cuốn sách của bà tôi, trong đó có nói về cách nuôi quỷ. Tôi đọc kỹ cuốn sách và nói với Văn Tú: "Tôi có thể giúp cô báo thù tên cặn bã đó. Sau đó tôi sẽ đưa hai mẹ con cô vào chùa để siêu độ, cô thấy thế nào?"

Văn Tú gật đầu.

Tôi bắt đầu làm tượng người giấy, một bức tượng có chiều cao ngang bằng Văn Tú, sau đó tôi vẽ khuôn mặt của cô ấy lên giấy và hỏi ngày sinh tháng đẻ. Cô ấy không nói được nên mấp máy môi, tôi đọc hình dáng môi của cô ấy, viết xuống ngày sinh, cô ấy nhìn vào gật đầu. Tôi cắn đứt ngón trỏ, dùng máu của chính mình viết ngày sinh lên mặt sau của tượng giấy, đồng thời vẽ một lá bùa lên trên đỉnh đầu của tượng giấy.

Đây là lần đầu tiên tôi vẽ bùa, nhưng tôi là sinh viên mỹ thuật và có năng khiếu tốt nên vẽ giống hệt lá bùa theo như trong sách. Khi vẽ bùa kết thúc, oán khí của Văn Tú bỗng dưng phun trào, nhanh chóng tăng lên, cho đến khi hoàn toàn biến thành ác quỷ.

"Đi đi, xong việc thì trở lại. Nếu như cô không trở lại hoặc làm tổn thương người vô tội, tôi sẽ đốt người giấy này, lúc đó cô sẽ bị hồn phi phách tán."



Văn Tú gật đầu rồi biến mất ra ngoài cửa. Tôi cầm người giấy lên, cảm thấy mình có mối liên hệ với người giấy cùng Văn Tú, trước mắt cũng xuất hiện một vài hình ảnh. Tôi chợt bàng hoàng vì thực sự là tôi có thể nhìn thấy những gì Văn Tú đang nhìn thấy.

Trong sách nói người nuôi quỷ cùng quỷ là tâm ý tương thông với nhau, có khả năng hoàn toàn khống chế quỷ nuôi. Chỉ có điều, cũng không phải là tất cả người nuôi quỷ đều có thể cùng quỷ nuôi tâm ý tương thông, chỉ có người thiên phú cực cao mới có thể tiến nhập loại trạng thái kia. Không nghĩ tới, tôi lại là người nuôi quỷ có thiên phú như vậy.

Tôi thấy Văn Tú băng qua nửa thành phố với tốc độ cực nhanh để đến nhà Trương Thọ, chỗ bất động sản này vốn là tài sản trước hôn nhân của Văn Tú nhưng nay đã trở thành ngôi nhà mới của Trương Thọ và tiểu tam.

Trời đã khuya, Hồ Thước vẫn đang chơi mạt chược với ba người bạn thân, đứa bé mới ba tháng tuổi, cô ta cũng không quan tâm chút nào. Hồ Thước sinh cũng là con gái. Trương Thọ ở nhà nhưng không quan tâm đến con gái, cẩn thận đi đến bên Hồ Thước, bưng trà, rót nước. Dù sao chú của Hồ Thước là cũng giám đốc công ty, sau này hắn sẽ phải dựa vào cô ta để được nâng đỡ.

Đứa bé có vẻ đói bụng và bắt đầu khóc, Hồ Thước tỏ ra mất kiên nhẫn hét vào mặt Trương Thọ: "Đi xem tại sao con khốn đó lại khóc nữa".

Trương Thọ giận vợ nên trút giận lên con gái, bế đứa bé lên nhéo thật mạnh, đứa bé lại càng khóc thảm thiết hơn, ném con trở lại lên giường rồi đóng cửa phòng đi ra ngoài.

"Không có việc gì. Để nó khóc rèn luyện lượng hô hấp."

Tay tôi đang cầm người giấy siết chặt lại, chỉ hận không thể giết chết hắn ngay tại chỗ.

Hồ Thước lại kêu đói, bảo hắn đi nấu ăn, hắn đành phải vào bếp dùng dao thái rau. Đột nhiên có một tiếng động vang lên, bóng đèn trên đầu hắn vỡ tan. Hắn nhỏ giọng chửi rủa rồi cầm con dao làm bếp bước ra ngoài, muốn tìm một bóng đèn thay thế nhưng lại phát hiện có gì đó không ổn. Khi ngẩng đầu lên, hắn ta sợ hãi đến mức đánh rơi con dao làm bếp.

Bốn người phụ nữ ngồi trên bàn mạt chược tất cả đều là khuôn mặt của người đã chết - Văn Tú. Bọn họ vừa chà mạt chược, vừa quay đầu lại, khuôn mặt âm trầm kinh khủng, nhe răng lộ ra nụ cười ghê rợn.

Trương Thọ hai chân nhũn ra, ngồi bệt dưới đất, sợ hãi nói: "Văn Tú, chuyện không liên quan đến tôi, là do cô không sinh được đứa bé, không phải tôi."

Hắn thấy hoa mắt, vội vàng nhìn kỹ thì thấy trên bàn mạt chược không có Văn Tú, rõ ràng là Hồ Thước và bạn thân của cô ta.

Hồ Thước vừa nghe đến chữ Văn Tú thì lập tức nhảy dựng lên, lao tới hét lên: "Sao anh còn nhắc đến con tiện nhân đó nữa? Nói đi, anh còn nhớ đến con quỷ chết tiệt đó đúng không? Đã như vậy thì cút xuống dưới tìm cô ta đi".

Ánh đèn trong phòng khách nhấp nháy hai lần, trong mắt Trương Thọ, Hồ Thước lại biến thành Văn Tú, nữ quỷ đáng sợ duỗi móng vuốt dài về phía hắn.

"A, Văn Tú, đừng giết tôi, đừng giết tôi." Hắn hét lớn, Hồ Thước càng tức giận hơn, tát lên mặt hắn vài cái: "Tôi đã bảo anh đừng nhắc đến cô ta nữa, cho anh nhắc, cho anh nhắc này!



"Cút đi, cút đi!" Trương Thọ dưới tình thế cấp bách cầm lấy con dao làm bếp vung vẩy trước mặt, vốn chỉ định đuổi đi, nhưng lại nghe thấy một tiếng hét.

Khi định thần lại, hắn phát hiện con dao làm bếp trong tay đã cứa vào cổ Văn Tú, máu phun ra lên bức tường trắng như một đoá hoa đỏ thẫm.

"A, giết người rồi!" Ba người bạn của Hồ Thước đồng loạt đứng dậy lao ra ngoài, Trương Thọ tròng mắt đỏ ngầu, đẩy Hồ Thước ra đuổi theo: "Không được rời đi, không ai được rời đi!"

Tôi liền ra lệnh cho Văn Tú: "Ba người phụ nữ này vô tội, đừng để Trương Thọ làm hại họ".

Văn Tú lập tức ra tay, chiếc ghế đẩu bên cạnh trượt tới chặn chân Trương Thọ, hắn ngã nhào xuống đất, ba người phụ nữ nhân cơ hội tẩu thoát khỏi nhà. Trương Thọ hoảng sợ nhìn khắp phòng đầy máu, vậy mà bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.

Thù của Văn Tú cuối cùng cũng được báo, nhưng cô ấy lại không rời đi, mà đi vào phòng sau nhìn đứa bé gái vẫn đang khóc trên giường.

Tôi giật mình: "Văn Tú, đừng làm tổn thương nó, đứa bé vô tội."

Văn Tú đưa tay về phía đứa bé, trong lòng tôi khẩn trương tìm bật lửa: "Văn Tú, ngừng tay, nếu không tôi sẽ đốt người giấy!"

Văn Tú bế đứa bé lên. Tôi bấm bật lửa nhưng lại chợt dừng lại. Văn Tú ôm đứa bé vào lòng, nhẹ nhàng đung đưa như đang dỗ ngủ. Dần dần đứa bé ngừng khóc, mở to đôi mắt mỉm cười ngọt ngào với Văn Tú.

Đứa bé mới sinh Thiên Nhãn còn chưa nhắm nên có thể nhìn thấy ma quỷ. Văn Tú nhìn đứa bé trong tay, lộ ra vẻ yêu thương và thoả mãn, rồi nhẹ nhàng đặt đứa bé trở lại giường. Tôi tắt bật lửa, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Cảnh sát nhanh chóng có mặt, Trương Thọ bị còng tay lôi ra khỏi nhà, Văn Tú cũng quay lại nhà tôi ngay sau đó.

Tôi nói với cô ấy: "Cô nhập thân vào người giấy đi, ngày mai tôi sẽ đưa cô đến chùa."

Cô ấy nhìn tôi, cúi đầu chào tôi thật sâu rồi biến thành vô số mảnh vỡ và đột nhiên nhập vào cơ thể tôi. Tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng, ở trong lòng mắng một câu thô tục, ngã ngửa ra sau, không còn biết gì nữa.

Khi tôi tỉnh dậy, nhìn đồng hồ thấy mình đã bất tỉnh suốt một ngày, tôi thầm oán hận Văn Tú đã lấy oán trả ơn. Cũng không biết cô ấy đã làm gì trên người tôi.

Tôi soi gương thì không thấy bị quỷ hồn nhập, nếu bị nhập thì trong mắt Âm Dương của tôi sẽ thấy hai cái bóng chồng lên nhau. Tôi lại kiểm tra cơ thể, dường như không có vấn đề gì, không chỉ vậy, tôi còn cảm thấy thị lực và thính giác của mình tốt hơn, sức lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn, chiếc bàn trong nhà tôi được làm bằng gỗ nguyên khối, trước kia tôi khó di chuyển nó, nhưng bây giờ lại có thể nâng nó lên dễ dàng.

Tôi không hiểu chuyện gì nên tìm một cuốn sách đọc, lật giở suốt buổi chiều, liền tìm thấy một đoạn chữ do bà tôi viết.

/122

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status