Chàng bèn quay đầu lại nhìn Tạ Tốn và hỏi:
-Tạ tiền bối có lẽ người lái đò đã sai lạc phương hướng. Thuyền của chúng ta đang đi về phía Ðông phải không?
Tạ Tốn đáp:
-Phải, tôi đã bảo y lái thuyền về phía Ðông.
Tố Tố cũng giật mình kinh hãi vội hỏi:
-Nếu đi về phía Ðông nghĩa là đi về biển cả, tiền bối đinh đưa chúng tôi đi đâu thế?
Tạ Tốn rót 1 chén rượu nhấm nháp 1 vài hớp, tỏ vẻ đắc chí rối mới ung dung trẳ lời:
-Rợu này là rượu nữ trinh, ở Triệu Hưng, cất từ hai mươi năm trước hai vị đừng tưởng là rượu mới.
Tố Tố vội hỏi;
-Tại sao tiền bối không bảo người lái thuyền quay đầu lại.
Tạ Tốn đáp:
-Khi ở trên đảo, tôi chẳng đã nói rồi là gì? Tôi lấy được thanh đao này cần phải kiếm 1 nơi yên tĩnh để nghĩ ngợi vài năm để được hiểu rõ tại sao bảo đao đó lại là võ lâm chí tôn? Tại sao trong các anh hùng thiên hạ không ai dám trái lịnh của người cầm đao? Ở trong đại lục mà nghiên cứu lỡ có ai biết tôi đã cướp được nó, tât nhiên ngày nào cũng có người đến mưu toan cướp lại thì suốt ngày cứ phải lo đối phó, tôi còn thời giờ đâu mà tĩnh tâm nghĩ ra những điều khó hiểu. Nếu Trương Tam Phong tiên sinh hay Bạch Mi giáo chủ tới cướp thì họ Tạ này chắc đâu thắng nổi họ! Vì thế tôi mới phải tìm 1 đảo hoang nào, không có vết chân người lui tới, để định cư.
Tố Tố liền nói:
-Nếu vậy tiền bối cho hai chúng tôi về trước.
Tạ Tốn vừa cười vừa nói :
-Nếu cho hai vị về tới Trung Nguyên, hành tung của tôi sẽ bị tiết lộ ngay.
Thuý Sơn đột nhiên đứng dậy quát:
-Tiền bối định đoạt như thế nào?
Tạ Tốn từ từ đáp:
-Ðành phải làm phiền hai vị một thời gian, mời hai vị ở trên đảo hoang với tôi vài năm. Khi nào tôi nghĩ ra được những bí mật của bảo đao lúc ấy ba chúng ta sẽ trở về lục địa.
Thuý Sơn lại hỏi:
-Nếu đến mười năm mà tiền bối không nghĩ thấu việc đó thì sao?
Tạ Tốn vừa cười vừa nói:
-Thì hai vị ở trên đảo này suôt thời gian đó. Nếu suôt đời tôi không nghĩ ra thì hai vị cũng phải ỏ với tôi suốt đời. Hai vị là trai tài gái sắc, tình đầu ý hợp, ở trên hoang đảo kết thành chồng vợ, sanh con đẻ cái, không tốt hay sao?
Thuý Sơn cả giận vỗ bàn quát:
-Tiền bối chớ nói bậy bạ như vậy.
Chàng vừa nói vừa nhìn Tố Tố hổ thẹn cúi đầu xuống, hai má đỏ bừng.
Thuý Sơn kinh hãi thầm tự nhủ:
-Nếu ta cứ ở gần nàng mãi, thế nào ta cũng không sao kềm lòng được. Tạ Tốn là một cường địch, Tố Tố là một cường địch tâm hồn bất định của ta cũng là một cường địch. Như vậy nguy cơ mai phục bốn bề. Ta rời khỏi đây sớm giờ phút nào hay giờ phút nấy.
Nghĩ đoạn, chàng cố nén lòng tức giận và cất tiếng nói:
-Tạ tiền bối , tại hạ xin giữ chữ tín, quyết không tiết lộ hành tung của tiền bối. Bây giờ, tạ hạ xin thề rất nặng là quyết không thổ lộ cho một người nào biết những điều gì mà mắt và tai tại hạ thấy và nghe trong ngày hôm nay.
Tạ Tốn đáp:
-Tôi vẫn biết Truơng như là hiệp nghĩa danh gia, một lời hứa đáng giá nghìn vàng và cũng nặng như Thái Sơn, trên giang hồ đã có nhiều người đồn đại như vậy rồi. Nhưng năm tôi hai mươi lăm tuổi tôi đã lập lời thề rất nặng. Ðây, như thử xem ngón tay tôi.
Nói xong, y giơ tay ra cho hai người xem. Thuý Sơn và Tạ Tốn thấy ngón tay út và ngón tay vô danh của Tạ Tốn đều bị cụt.
Tạ Tốn thản nhiên tiếp:
-Năm đó, tôi bị một người mà bình sinh tôi rất kính ngưỡng, rất yêu mến lừa dối, khiến tôi thân bại danh liệt, nhà tan cửa nát, mẹ và vợ con đều bị giết. Vì thế tôi mới chặt tay này và thề. Tôi thề từ lúc đó cho đến ngày chết, quyết không tín nhiệm một người nào. Năm nay tôi đã được bốn mươi lăm tuổi, trong hai mươi năm trời tôi chỉ làm bạn với cầm thú và tôi chỉ tin cầm thú, chứ không tin người nữa. Hai mươi năm qua , tôi không giết cầm thú mà chỉ giết người. Tôi ăn chay ăn rau cỏ, tuyệt đối không ăn thịt cầm thú. Trái lại tôi rất thích ăn thịt người.
Thuý Sơn nghe nói rùng mình:
-Thảo nào, lúc y gảy khúc Quảng Lăng Tán, tiếng đàn nghe bi đát đến thế và y có võ công tuyệt thế như vậy mà trên giang hồ này không ai biết tới tên tuổi y. chắc hai mươi năm trước y đã gặp một việc rất thê thảm nên bây giờ y mới chán ghét người đời như vậy.
Chàng thấy Tạ Tốn tàn nhẫn mà sanh lòng oán ghét, nhưng bây giờ chàng thấy Tạ Tốn kể rõ như vậy, bỗng sanh lòng thông cảm và thương hại. Chàng ngẫm nghĩ giây lát , liền lên tiếng hỏi:
-Tạ tiền bối bấy nhiêu lâu chắc tiền bối đã trả được mối thâm thù đại hận rồi phải không?
Tạ Tốn đáp:
-Chưa! Kẻ thù của tôi là người võ công rất cao, tôi vẫn còn kém y.
Thuý Sơn và Tố Tố không hẹn mà nên, cùng đồng thanh kêu ủa một tiếng và nói:
-Người đó là ai? Y lại giỏi hơn tiền bối ?
Tạ Tốn đáp:
-Việc GÌ tôi phải nói lên tên họ của y ra cho hai vị biết, để mà mang nhục vào thân? Nếu không vì mối thâm thù đại hận này, việc gì tôi phải mất công đi cướp thanh bảo đao Ðồ Long? Việc gì tôi phải khổ tâm để nghĩ ngợi những bí mật của bảo dao đó? Nàng không hiểu tai sao tôi vừa gặp như đã mến ngay, cứ theo tính nết ngày thường của tôi tôi quyết không để cho hai vị sống tới bây giờ, và không sống thêm vài năm nữa. Tại sao tôi lại phá thuờng lệ như thế?
Có lẽ là số trời run rủi cũng nên.
Tố Tố vội hỏi;
-Sao lại sống thêm vài năm nữa?
Tạ Tốn lạnh lùng đáp:
-Chờ khi nào tôi thấu rõ được những bí mật trong thanh dao, và sắp rời khỏi hoang đảo là tôi sẽ giết hai vị. Tôi nghĩ muộn ngày nào, hai vị được sống thêm một ngày.
Tạ Tốn liền đỡ lời:
-Hừ, con dao này chỉ nặng nề, sắc bén, lửa đốt không cháy, chớ có bí mật gì đâu? Còn câu hiệu lịnh mà thiên hạ nói rằng ai cũng phải tuân theo chỉ ý nói con dao này có thể xưng vương xưng bá với tất cả các vũ khí trong thiên hạ thôi.
Tạ Tốn thở dài đáp:
-Nếu quả thật như vậy, chúng ta sẽ sống trên hoang đảo suốt đời mất.
Nói tới đó, y đột nhiên tỏ vẻ rầu rỉ và thất vọng. Sỡ dĩ y có thái độ ấy là vì y cho rằng nếu mấy câu đó giản dị như lời giải của Tố Tố vừa rồi, thì y sẽ không còn hy vọng trả thù được nữa.
Thuý Sơn thấy thần sắc Tạ Tốn biến đổi như vây, định lên tiếng an ủi vài lời. Ngờ đâu Tạ Tốn đột nhiên thổi tắt ngọn nến và nói:
-Ði ngủ đi!
Tốï Tố quần áo mỏng mảnh, chịu không nổi gió lạnh ngoài khoang thổi vào, mình mẩy chân tay run lẩy bẩy. Thấy vậy, Thuý Sơn bèn khẽ hỏi:
-Hân cô nương thấy lạnh phải không?
Tố Tố giọng run run đáp:
-Em còn chịu nổi, không sao .
Thuý Sơn cởi cái áo dài ra đưa cho nàng và nói:
-Cô nương lấy cái áo này mặc cho đỡ lạnh.
Cảm động vô cùng, Tố Tố đáp:
-Khỏi cần, anh không thấy lạnh sao?
Thuý Sơn trả lời
-Tôi không sợ lạnh.
Tố Tố đỡ cái áo của chàng và phủ luôn lên vai. Nàng thấy trong áo có hơi ấm của chàng
(thiếu hai trag)
Tựa vào vai mình, mùi thơm nhẹ nhàng bay lên đưa tận mũi.
Chàng đang định nói vơi nàng mấy lời ân ái, nhưng sực nghĩ: "Kẻ địch trước mắt sao ta không cầm lòng được? Chẳng lẽ ta đã quên hét những lời dặn của ân sư hay sao? Dù nàng với ta có yêu nhau thật, nàng là ân nhân của Dư Tam ca ta thật nhưng nàng xuất thân từ tà giáo, hành vi không được chánh đáng, vậy ta cần thưa cùng ân sư hay rõ là phải được ân sư cho phép nhờ người làm mai mối đưa sính lễ, cưới hỏi đường hoàng. Chớ ta không nên ở trong bóng tối nghĩ những trò nhơ nhuốc ấy" .
Nghĩ tói đó, chàng liền ngồi phắt dậy khẽ nói với Tố Tố:
-Bây giờ chúng ta cần phải hạ kẻ địch mới mong thoát thân.
Tiếng đang say mê đắm đuối trong bể tình, bỗng nghe chàng nói, ngẩn người ra và nói:
-Sao cơ.
Thuý Sơn trả lời:
-Dù chúng ta ở trong hoàn cảnh ngặt nghèo, nhưng cũng phải hành sự một cách quang minh chính đại. Nhân lúc y ngủ say mà ra tay tấn công lén thì không phải là hành vi của một đấng đại trượng phu. Ðể anh đánh thức y dậy, rồi tỷ thí chưởng lực với y một phen. Lúc ấy em dùng kim châm bắn vào yếu huyệt của hắn. Chúng ta hai địch một dù có đắc thắng cũng không hay ho gì, nhưng võ công của chúng ta đối với y hơn kém quá xa, chúng ta đành phải hai đấu một vậy.
Lời nói của chàng nhỏ như tiếng muỗi vo ve, và chàng lại kê miệng sát tận tai nàng mà nói, ngờ đâu Tố Tố chưa kịp trả lời thì Tạ Tốn đang ở khoang sau, bỗng ha hả cười và lên tiếng:
-Các người giở trò đánh lén thì Tạ Tốn này tuy không bị các người hạ sát, nhưng các người cũng còn có hy vọng thắng. Chớ hai người mà đòi đương đầu một cách quanh minh chính đại để bảo tồn hiệp nghĩa môn phong của danh môn chính phái, tức là tự rước lấy cái khổ vào thân thôi.
Y nói vừa dứt lời, đã lanh lẹ lướt tới trước mặt Thuý Sơn nhắm ngực chàng đánh luôn một chưởng.
Trong lúc y nói chuyện, Thuý Sơn đã vận chân khí để hộ thân, nên khi Tạ Tốn giơ chưởng đánh lên, chàng liền giơ hữu chưởng ra dùng thế miên chưởng của sư môn mà đỡ.
Song chưởng của hai người va chạm chỉ nghe kêu "suỵt" rất khẽ.
Thuý Sơn cảm thấy ngực bị chấn động và chưởng của đối phương như bài sơn hải đảo đẹ mạnh xuống. Nhưng cánh
tay của chàng đã rút về sau tám tấc, khiến sự phòng thủ của chàng càng tiện lợi hơn. Tuy chàng biết không sao đả thương đối phương, nhưng dù Tạ Tốn vận sức chưởng như thế nào ,
nhất thời không phá nổi chưởng lực phòng thủ của chàng.
Tạ Tốn đẩy luôn ba lần chưởng lực và lấy làm lạ là chưởng của Thuý Sơn tuy yếu nhưng không suy đuối, không kiệt sức, mà chưởng lực của y càng nặng và mạnh bao nhiêu thì Thuý Sơn càng dẻo dai hơn. Lúc ấy thuyền dưới chân hai người kêu lách cách vị chịu không được sức tỷ thí của hai bên hình nh sắp gảy vậy. Nếu hai người còn tăng thêm sức
mạnh thì đáy thuyền thế nào cũng bị lủng.
Lúc ấy, Tạ Tốn giơ tả chưởng lên, nhắm đầu Thuý Sơn đè mạnh xuống.
Thuý Sơn giơ cánh tay lên dùng thế Hoàng Gia Lim Lương (xà ngang đỡ trần nhà) chống đỡ, thì cảm thấy sức mạnh âm nhu tấn công phía trước ngực của đối phương tới liên miên bất tuyệt và sức mạnh của địch ở trên đầu đè xuống nặng ngàn cân, mạnh như vũ bão.
Chàng thấy song chưởng của Tạ Tốn đồng thời phát sinh ra hai kình lực tương phản và oai mãnh khôn tả. Người có võ công như vậy quả trong đời chàng chưa nghe nói bao giờ. Cũng may võ công của Võ Ðang sở trường về liên miên và kín đáo, sức dẻo dai hơn các môn phái khác. Tuy võ công của hai người hơn kém nhau rất xa, Thuý Sơn vốn dĩ đứng ở vị trí kẻ bại nhưng chàng vẫn vận tâm pháp của sư môn ra, dùng sức đối phương làm tản mát sức đối phương, nên chỉ bốn lạng mà có thể chống đỡ nổi ngàn cân. Vì thế nhất thời Tạ Tốn không sao hạ nổi Thuý Sơn. Hai người cầm cự giây lát, Thuý Sơn mồ hôi toát ra như mưa vừa lo âu vừa nghĩ thầm: "Tại sao Hận cô nương không ra tay hại y , lúc này y đang vận toàn lực tấn công ta, nếu Hân cô nương dùng kim châm bắn bào yếu huỵet của y dù không thắng y ít nhứt cũng phải thâu tay lại chống đỡ. Chỉ cần một cơ hội mỏng manh ta sẽ phản công ngay."
Còn Tạ Tốn cũng nghĩ y dùng song chưởng tấn công, thế nào Thuý Sơn cũng bị trọng thương ngay. Ngờ đâu Thuý Sơn tuổi tác còn trẻ mà nội công phi phàm đến thế, chịu đựng khá lâu rồi mà vẫn chưa thua . Hai người vừa đấu chưởng lực với nhau vừa để ý đến hành động của Tố Tố. Ðang lúc vận khí chống đỡ, Thuý Sơn không dám mở miệng ra nói, còn
Tạ Tốn thì vẫn ung dung như thường và hỏi:
-Cô bé kia, sao không giơ tay giơ chân ra tấn công đi? Nếu kim trâm của cô bay ra khỏi tay, tôi sẽ lập tức nhấn mạnh chưởng lực, người yêu của cô sẽ không sống được đến một giờ.
Tố Tố liền đáp:
-Tạ tiền bối, mau thâu chưởng lực lại ngay, chúng tôi bằng lòng theo tiền bối rồi.
Tạ Tốn hỏi Thuý Sơn:
-Còn Trương tướng công nghĩ sao?
Thuý Sơn lòng sổt ruột vô cùng, vẫn nghĩ thầm:"Ném phi trâm đi! Ném phi trâm đi! Dịp may duy nhất này, chỉ thoáng cái là mất liền, sao nàng để lỡ như vậy?"
Tố Tố xen lời:
-Tạ tiền bối mau thâu chưởng lại, bằng không tôi sẽ thí mạng với Tạ tiền bối ngay.
Sự thực, Tạ Tốn cũng sợ Tố Tố dùng kim trâm ném trộm. Vì khoang thuyền nhỏ hẹp, mà kim trâm lại nhỏ như sợi tơ, phát ra trong bóng tối như vô hình, không tiếng tăm, rất khó chống đỡ hay né tránh. Huống hồ hai tay y đang tấn công Thuý Sơn, nên y nghĩ thầm" "Cô bé này sợ oai ta, nên không dám ra tay. Nếu đến lúc nàng ra tay tấn công ta, có lẽ cả ba đều bị thương hết."
Y định lên tiếng nói, nhưng Tố Tố đã lên tiếng trước:
-Sự thực tôi không có ác tâm hại tiền bối đâu.
Tạ Tốn lên tiếng:
-Cô lập thệ hộ Trương tướng công đi.
Ngẫm nghĩ giây lát, Tố Tố liền hỏi:
-Trương ngũ ca, chúng ta không phải là đối thủ của Tạ tiền bối. Chúng ta phải theo Tạ tiền bối ra hoang đảo năm sáu tháng gì đó. Với trí thông minh của Tạ tiền bối, thì nghĩ ra sự bí mật của con đao Ðồ Long không phải là chuyện khó. Vậy em lập thệ hộ anh nhé.
Thuý Sơn nghĩ thầm"Lập thệ làm quái gì, mau ném kim trâm đi"
Thấy Thuý Sơn không nói năng gì, Tố Tố liền tiếp:
-Chúng tôi Hân Tố Tố và Trương Thuý Sơn đều thề quyết chí ra đảo với Tạ tiền bối cho tới khi phát hiện sự bí mật của con dao Ðồ Long, nếu chúng tôi đem lòng phản trắc sẽ chết dưới đao kiếm.
Tạ Tốn nghe vậy vừa cười vừa nói:
-Người học võ như chúng ta, chết dưới đao kiếm không có gì lạ cả.
Tố Tố nghiến răng mím môi thề lại:
-Nếu chúng tôi giữa đường phản bội Tạ tiền bối sẽ không sống quá hai mươi tuổi. Như thế tiền bối đã mãn ý chưa?
Tạ Tốn nghe xong cười ha hả thu chưởng lại. Thuý Sơn tuy thoát được sức nặng của đối phương, nhưng đã uể oải ngồi phịch xuống ván thuyền.
Tố Tố vội quẹt lửa thắp đèn lên soi, thấy mặt Thuý Sơn nhợt nhạt không còn chút máu và hơi thở yếu ớt, thì lo âu vô cùng, hai hàng lệ từ từ tuôn dài trên má.
Tạ Tốn vừa cười vừa nói:
-Ðệ tử phái Võ Ðang quả thật danh bất hư truyền, đáng được xưng hùng xưng bá ở võ lâm Trung nguyên .
Tố Tố móc trong túi lấy khăn ra lau mồ hôi cho Thuý Sơn.
Thuý Sơn đang hận nàng bỏ lỡ dịp may, không dùng kim trâm đánh lén kẻ địch, nhưng lúc này thấy nàng hai hàng nước
mắt rơi lã chã, mặt nàng lộ vẻ lo âu, và sự quan tâm của nàng rất chân thật nên cảm động vô cùng, thở dài một tiếng, lại định an ủi nàng vài câu, bỗng trước mắt tối sầm, rồi chàng mơ mơ màng màng, hầu như bất tỉnh.
Chàng bỗng nghe Tố Tố la lớn:
-Này họ Tạ,ngươi đã làm cho Trương ngũ ca ta mỏi mệt đến chết ngất như thế này, ta phải thí mạng với ngươi một phen mới được.
Nhưng chàng bỗng nhiên nghe Tố Tố vÀ Tạ Tốn đồng thời thất thanh la lớn, trong tiếng hét của hai người có xen lẫn tiếng gió thổi, sóng nổi gió đập rất mạnh, hình như phong ba bão táp nổi lên. Chàng thấy lạnh buốt, miệng mũi đều có nước muối tràn vào, chàng đang mơ màng, bị lạnh tạt vào mặt thức tỉnh ngay.
Chàng tự hỏi:
"Có lẽ thuyền đắm"
Chàng không biết bơi, nên hãi sợ vô cùng, liền nín hơi gượng đứng dậy, thấy thân thuyền nghiêng về phía trái, nước tràn vào và chỉ nghe cuông phong thổi ào ào, hình như trời đổ đất sụp. Chàng không hiểu làm sao cả, bỗng nghe Tạ Tốn quát:
-Trương Thuý Sơn, mau ra đuôi thuyền giữ chắt lấy lái.
Tiếng quát của y như sấm động, tuy giữa cơn gió bão ào ào mà vẫn nghe ró giọng uy nghiêm.
Thuý Sơn không kịp nghĩ ngợi tung mình chạy ra phía sau thuyền, thoáng thấy thoáng thấy một bóng đen tung lên: gã lái đã bị làn sóng bạc lôi cuốn ra ngoài thuyền và bắn đi xa mấy trượng chìm xuống đáy bể .
Thuý Sơn chưa đi tới đàng lái, một làn trận sóng như bờ tường đánh ập tới, khiến những ván gỗ bay tung toé.
Chàng phải giở hết tài năng ra, hai chân đứng trên mặt thuyền, vững như đóng đinh, nhờ vậy mới khỏi bị làn sóng đó cuốn đi.
Chờ cho làn sóng qua rồi, chàng nhanh chân đi tới cạnh lái, giơ tay nắm chặt lấy chiếc lái trong khi con thuyền đang tròng trành. Chàng bỗng nghe tiếng kêu "lạc cạch", thì ra Tạ Tốn đã múa chiếc Lang Nha Bổng đánh gảy hết cột buồm trước mũi thuyền và giữa thuyền.
Hai cột buồn đó lôi cả hai tâm buồm rơi xuống mặt biển, nhưng thế gió quá lớn, cái buồm ở phía sau thuyền không chịu nổi, chiếc thuyền vẫn lắc lư như người say rượu.
Tạ Tốn vội chạy đến định hạ nốt chiếc buồm đó. Nhưng dù võ công của y có lợi hại đến đâu trước oai lực của thiên nhiên, y cũng đành bó tay.
Y thấy hạ mãi không được tấm buồm đó, liền lớn tiếng mắng chửi:
-Lão tặc kia! Mi cứ thổi những gió quái quỉ này làm gì?
Y thấy nếu còn do dự, thì chiếc thuyền sẽ bị lật úp nên giơ tay bổng lên đánh gãy nốt.
Ba cột buồm bị đánh gãy, chiếc thuyền lênh đênh trên mặt sóng không khác gì du hồn chỉ theo gió mà phiêu lưu.
Thuý Sơn lớn tiếng gọi:
-Hân cô nương ở đâu?
Chàng gọi luôn mấy tiếng mà không nghe tiếng trả lời của Tố Tố, tiếng kêu của chàng sau cùng có xen lẫn tiếng khóc.
Ðột nhiên chàng thấy có một bàn tay nắm lấy đầu gối mình sau một làn sóng phủ qua đầu.
Liền đó có một người ôm ngang lưng chàng rồi giơ tay khẽ ôm lấy cổ chàng và khẽ nói:
-Trương ngũ ca anh nhớ em đến thế ?
Nhận đúng tiếng của Tố Tố, Thuý Sơn cả mừng, tay phải nắm chặt lấy lái, đưa tay trái ra ôm lấy ngang lưng nàng mà nói:
-Ða tạ trời đất!
Mỗi lần sóng lớn đánh tới, cái chết gần kề, Thuý Sơn lo ngại cho sự sống còn của Tố Tố hơn là của mình. Chàng vừa mừng rỡ vừa kinh hãi và nghĩ thầm: "nàng vẫn ở cạnh ta đây, có rơi xuống bể đâu!"
Tố Tố liền nói:
-Trương ngũ ca ơi, có chết thì ta cùng chết một chỗ!
Nếu gặp nhau ở cảnh ngộ tầm thường, hai người dù yêu thương nhau tới đâu cũng không thể hoà hợp với nhau một nhịp điệu nhanh như thế được. Lúc này, cả hai người ghì chặt lấy nhau, mặc dù xung quanh tối đen như mực, chiếc thuyền tròng trành như sắp bị sóng đánh vỡ hai lòng đều cảm thấy sung sướng vô cùng.
Sau khi đối chưởng với Tạ Tốn, Thuý Sơn đã mỏi mệt đến kiệt sức, nhưng giờ đây có ân tình của Tố Tố khích lệ,chàng cảm thấy tinh thần phấn khởi khởi lại, nên dù sóng to gió mạnh đến đâu, chàng vẫn lái được thuyền.
Những người chèo câm điếc đều bị sóng gió lôi cuốn, rơi cả xuống biển. Cũng may chiếc thuyền đó rất kiên cố, tuy ván và nóc thuyền đã bị sóng gió lôi cuốn đi hết mà thân thuyền vẫn trơ trơ.
Trên trời mây đen phủ kín, mưa xuống như trút bốn bề sóng nổi cao như núi. Lúc ấy ba người không sao phân biệt ra phương hướng, vả lại dù có phân biệt Nam Bắc Ðông Tây nhưng cột buồm đã gãy hét, cũng không sao lái điều kiện con thuyền theo ý muốn.
Tạ Tốn dọn dẹp đằng sau mũi xong, liền đi tới phía sau và nói:
-Chú em họ Trương tài ba thật. Bây giờ hãy nhường cho tôi cầm lái, hai người nên vào trong khoang nghỉ ngơi lấy sức. Thuý Sơn đứng dậy trao tay lái, rồi cầm tay dắt Tố Tố định bước đi vào trong khoang. Bất ngờ một con sóng to đánh tới, chàng cùng Tố Tố bị bắn
(xin lỗi, truyện thiếu hai trang)
Thuý Sơn đi ra phía sau thuyền và nói:
-Cám ơn Tạ Tiền bối đã cứu chúng tôi thoát nạn.
Tạ Tốn lạnh lùng đáp:
-Tướng công nói câu ấy hãy còn hơi sớm, vì tánh mạng của ba chúng ta chín muơi phần trăm vẫn còn trong tay lão tặc thiên kia.
Từ thuở bé đến giờ, Thuý Sơn chưa nghe ai nói tới hai chữ "tặc thiên" bao giờ, nên nghĩ thầm:" người ghét đời đến nên giận cả trời"
Rồi chàng sực nghĩ lại chiếc thuyền nhỏ này lênh đênh trên biển cả, chắc không còn hy vọng gì trở về đất liền được.
Chàng đã yêu Tố Tố, nên càng lưu luyến thời gian gấp bội. Và chàng thấy Tạ Tốn gọi trời là lão tặc thiên cũng không quá đáng.
Chàng thở dài một tiếng, rồi đỡ tay cho Tạ Tốn, cầm chặt tay lái. Cầm cự với sóng gió một đêm, Tạ Tốn cảm thấy mỏi mệt, liền vào trong khoang nghỉ ngơi.
Tố Tố ngồi cạnh Thuý Sơn , ngẩng mặt lên nhìn trăng sao trên trời. Nàng hướng về phía Bắc định tìm sao Bắc Ðẩu. Sau khi tìm kiếm thấy vì sao đó rồi, nàng mới hay thuyền đang đi về phía Bắc, liền nói với Thuý Sơn:
-Ngũ ca, thuyền của chúng ta đang đi về phía Bắc đấy.
Thuý Sơn đáp:
-Phải. Tốt hơn hết là đi về phía Tây. Về phía đó chúng ta mới có hy vọng trở về quê hương.
Tố Tố ngẩn người ra giây lát, rồi hỏi tiếp:
-Nếu thuyền này cứ thẳng về phia Ðông chúng ta sẽ di tới đâu?
Thuý Sơn liền đáp:
-Hướng Ðông là biển cả vô tận, chỉ phiêu lưu về phía đó bảy tám ngày nữa là chúng ta sẽ hết nước uống.
Tố Tố đang say đắm trong hoàn cảnh trớ trêu, không muốn nghĩ tới những chuyện xui xẻo, nàng nói với Thuý Sơn:
-Em nghe nói ở biển Ðông có một ngọn núi tiên. Trên núi có những tiên môn phái trường sinh bất tử. Chưa biết chừng chúng ta phải phiêu lưu tới núi tiên, được gặp các vị tiên đẹp đẽ.
Nói tới đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn dải ngân hà và tiếp
-Chưa biết chừng thuyền chúng ta phiêu lưu tới dãy ngân hà cũng nên. Lúc đó chúng ta sẽ điều kiện gặp Ngưu lang Chức nữ gặp nhau trên cầu chim thước.
Thuý Sơn vừa cười vừa nói:
-Chúng ta sẽ tằng Ngưu Lang chiếc thuyền này để khi nào chàng muốn gặp chức nữ thì chèo thuyền qua ngân hà mà gặp nàng, khỏi phải đợi tới mùng bảy , một năm một lần như trước.
-Anh tặng Ngưu lang chiếc thuyền này rồi khi chúng ta muốn gặp nhau thì làm cách nào?
-Trên trời,dưới đất, nhân gian đáy biển, bất cứ ở đâu chúng ta cũng gần nhau thì chiếc thuyền này có ích lợi gì đâu?
Tố Tố cười, mặt như hoa nở, cầm tay Thuý Sơn vuốt ve hoài.
Hai người đắm đuối trong tình ý tốt đẹp, hình như có rất nhiều lời muốn nói vói nhau, là lại cảm thấy khỏi cần nói nửa lời.
Lát sau, thấy Tố Tố im lặng không nói, Thuý Sơn cúi đầu nhìn mặt nàng mới hay hai mắt nàng đang đẫm lệ, kinh ngạc vô cùng, vội hỏi:
-Em nghĩ ngợi gì thế?
Tố Tố khẽ đáp:
-Trên trời,dưới đất, nhân gian đáy biển em vẫn được gần anh, nhưng sau này khi chúng ta chết đi thì anh sẽ được lên thiên đàng, còn em phải xuống địa ngục.
Thuý Sơn an ủi:
-Em chớ nghĩ vớ vẩn như vậy.
Tố Tố thở dài một tiếng rồi tiếp:
-Em tự biết đời em làm rất nhiều điều ác, chém giết không biết bao nhiêu người vô tội, Thuý Sơn bỗng giật mình kinh hãi, cảm thấy hai người chánh tà khác xa, khó mà nên vợ nên chồng, những ngày gần đây, hai người đã yêu nhau rất khắng khít, hơn nữa, đang ở trên biển mênh mông, cửu tử nhất sinh thì nghĩ tời những điều đó làm gì, nên chàng an ủi nàng:
-Từ giờ, em biết cải tà qui thiện, tích nhiều công đức vào thì sẽ khỏi bị lo âu về tương lai.
Cổ nhân đã dạy "Thiếu mạc như chỉ qua năng cửi"
Tố Tố im lặng một hồi rồi bỗng lên tiếng khẽ hát một khúc "Tình ca" cổ.
Tạ Tốn nằm trong khoang thuyền bỗng lớn tiếng khen ngợi:
-Bài ca hay lắm. Hân cô nương còn hợp ý tôi hơn là Trương tướng công là người giả nhân giả nghĩa.
Tố Tố đáp:
-Tôi với tiền bối là người ác sau này nhận hậu quả không được tốt.
Thuý Sơn khẽ nó:
-Nếu em bị hậu quả không tôt thì anh cũng không tốt gì hơn em.
Tố Tố vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, chỉ nói được hai tiếng:
-Ngũ ca.. Nàng không sao tiếp thêm.
Sáng hôm sau, Tạ Tốn dùng Lang Nha Bổng đánh chết một con cá 10 cân. Lang Nha Bổng đó phía đầu có gai nhọn, dùng để đánh cá có thể nói là bách phát bách trúng.
Ba người nhịn đói hai ngày, nên ăn cá sống, cũng thấy ngon vô cùng.
Trên thuyền không có nước ngọt, ba người đành phải ép nước cá ra để uống cho đỡ khát.
Thuỷ triều chảy về hướng Bắc, nên chiếc thuyền cứ trôi theo giòng nước. Hễ tới khuya, sao Bắc đẩu lại hiện ra trên mũi thuyền chiếu chói lọi. Còn ban ngày, mặt trời mọc ở bên trái và lặn ở bên phải.
10 mấy ngày liền, thuyền trôi không thay đổi phương hướng. Khí hậu càng ngày càng lạnh, nhờ có nội công tinh thâm, Tạ Tốn và Thuý Sơn còn chịu được, riêng Tố Tố không chịu đựng nổi, nên càng ngày càng tiều tuỵ. Tuy Trương Thuý Sơn và Tạ Tốn đã cởi ào ngoài ra cho nàng mặc, mà nàng vẫn còn thấy lạnh. Nàng gượng cười ra vẻ làm vui can đảm chống chọi với tiết trời, Thuý Sơn cũng phải ái ngại cho nàng. Chàng chỉ nghĩ thuyền cứ trôi về phía Bắc như thế này thì vài ngày nữa là nàng sẽ chết rét. Ngờ đâu trời không diệt người, chiếc thuyền đột nhiên trôi tới gần một đàn hải báo.
Tạ Tốn dùng Lang Nha Bổng đánh chết mấy con, rồi ba người lột da phủ lên mình.
Da hải báo quả là thứ da rất ấm, thịt lại ngon, nên ba người hoan hỉ vô cùng. Ðêm hôm sau, ba người ở mũi thuyền nói chuyện phiếm, Tố Tố vừa cười vừa nói:
-Trên thế gian này, tốt nhất là loại cầm thú nào?
Rồi ba người đều khúc khích cười và cùng dáp:
-Hải báo!
Ðang lúc ấy, bỗng nghe có mấy tiếng lỏm bỏm, tiếp theo là tiếng Long cong.
Cả ba ngẩn ngời, Tạ Tốn biến sắc nói:
-Băng nổi.. Băng nổi..
Ðoạn y thọc cây Lang Nha Bổng xuống dưới nước máy cái quả nhiên va chạm những tảng băng rất cứng rắn. Ba người trong long cảm thấy giá lạnh như hàn băng.
Vì ai nấy cũng biết nếu thuyền trôi càng về phía Bắc càng gặp những tảng băng tuyết nổi lênh đênh tren mặt biển. Rồi thế nào thuyền cũng bị những tảng băng này giữ chặt, không sao trôi đi được nữa. Tới lúc đó tánh mạng ba người sẽ hết. Ðêm hôm đó, ba người chỉ nghe tiếng "long cong" của các tảng băng va vào nhau liên miên.
Sáng sớm hôm sau, ba người đã thấy những tảng băng nổi trên mặt biển to bằng cái chậu.
Tạ Tốn gượng cười nói:
-Tôi si tâm vọng tưởng, muốn nghiên cứu cho ra bí mât của thanh bảo đao Ðồ Long, không ngờ lại tới biển băng và làm người băng. Bây giờ thì danh chánh ngôn thuận, tôi đã làm băng nhân cho hai vị.
Tố Tố mặt đỏ bừng, giơ tay nắm chặt tay của Thuý Sơn .
Tạ Tốn tay cầm con dao Ðồ Long, hậm hực nói tiếp:
-Bây giờ, thà ta cho ngươi xuống Long cung sâu muôn trượng để ngươi tìm Ðồ Long mẹ của ngươi.
Y định nén con dao xuống biển nhưng y sực nghĩ lại không nỡ vứt đi, liền thở dài một tiếng , ném thanh đao vào trong khoang thuyền.
Thuyền lại trôi về phía Bắc bốn ngày nữa, những băng nổi trên mặt biển đã to như cái mặt bàn hoặc bằng căn phòng nhỏ.
Ba người biết không sao thoát khỏi nên không nghĩ đến chuyện sống chết nữa. Ðêm hôm ấy, ba người đang yên lành trong giấc ngủ thì bỗng có tiếng kêu "ùm" thật lớn, thân thuyền bị chấn động rất mạnh.
Tạ Tốn bình tĩnh vội la lớn:
-Hay lắm Hay lắm, đã va phải núi băng rồi.
Thuý Sơn và Tố Tố nhìn nhau gượng cười, rồi ôm chặt lấy nhau. Hai người cảm thấy dưới chân, nước giá buốt đang dâng lên tới bắp đùi. Hai người biết thuyền bị thủng.
Tạ Tốn lại la lớn:
-Chúng ta mau nhảy lên núi băng, sống thêm ngày nào hay ngày nấy. Lão tặc thiên muốn ta chết ngay, nhưng ta nhứt định không chịu chết vội.
Thuý Sơn va Tố Tố nhảy tới đằng mũi thuyền, thấy núi băng ở phía trước, dưới ánh sáng trăng chói lọi và đẹp vô cùng. Tạ Tốn nhảy lên trên một tảng băng ở bên rìa núi và chìa lang nha bổng ra đón hai người lên.
Hai người vừa lên được trên núi băng thì thuyền đã dần dần chìm lỉm xuống đáy biển.
Tạ Tốn trải tấm da báo trên mặt băng, rồi ba người sát cánh nhau ngồi. Núi băng đó tựa như một khoảng núi nhỏ trên lục địa, bề ngang rộng chừng 10 bảy 10 tám trượng, bề dọc chừng năm mươi trượng, rộng hơn chiếc thuyền của ba người nhiều.
Tạ Tốn ngẩng mặt lên trời rú một tiếng thật dài rồi nói:
-Ở trên thuyền chúng ta buồn chết được, bây giờ ở trên núi băng hình như thích thú lắm.
Tuy núi băng rất trơn, nhưng bước đi của Tạ Tốn vững chắc như đi trên đất bằng.
Núi băng đó cũng thuận gió mà trôi thẳng về phía Bắc, Tạ Tốn vừa cười vừa nói:
-Lão tặc thiên đã tặng chúng ta đến gặp Bắc Cực Tiên ông.
Hình như Tạ Tốn chỉ cần có người bên cạnh là đủ sung sướ¨ng, dù trời có sụp đổ đi nữa cũng không sợ hãi.
Trong ba người, chỉ có Thuý Sơn là cau mày buồn rầu vì tình cảnh trước mắt.
Núi băng lại trôi về phía Bắc bảy tám ngày nữa. Ban ngày phản chiếu ánh mặt trời da thịt của ba người bị cháy xém, đau đớn vô cùng. Vì thế, ba người lấy da hải báo phủ lên đầu nằm ngủ. Ðêm tối, ba người mới thức dậy bắt cá săn hải báo. Có một điều lạ là khi núi băng trôi về phía Bắc, ba người cảm thấy ngày dài hơn đêm nhiều.
Thuý Sơn và Tố Tố chịu không nổi hoàn cảnh ấy nên mặt mũi tiều tuỵ vô cùng. Còn Tạ Tốn thì tinh thần cũng trở nên thất thường, hai mắt tia ra những ánh sáng chói lọi. Thỉnh thoảng y lại nhìn lên trời mẵng chửi cho tới khi mỏi miệng mới thôi.
Một đêm nọ, vì ban ngày mất ngủ, Thuý Sơn đang ôm tấm da hải báo ngủ say, bỗng nghe Tố Tố kêu la:
-Buông tôi ra! Buông tôi ra!
Thuý Sơn nhảy phắt lên thì Tạ Tốn đang ôm chặt Tố Tố, mồm thở khò khè tựa như một con dã thú đang gầm gừ. Mấy ngày gần đây, Thuý Sơn thấy thái độ của Tạ Tốn thay đổi nhiều, lòng đã lo ngại, nhưng chàng không ngờ một võ lâm tiền bối như y mà lại giở trò phi lễ với một thiếu nữ!
Chàng vừa kinh hãi vừa tức giạn, tung mình nhảy tới quát:
-Có chịu buông ra không?
Tạ Tốn vừa cười vừa đáp:
-Dù sao chúng ta cũng phải chết, hà tất phải nói tới lễ phép quái gì? Trên lục địa, họ Tạ đã không tin cái trò lễ nghĩa liêm sĩ đói lừa người ấy, huống hồ ngày nay.
Thuý Sơn lên tiếng:
-Nếu tiền bối không buông tay, tôi thí mạng với tiền bối ngay.
Tạ Tốn cười nhạt hỏi lại:
-Nàng là người thế nào của ngươi, ai khiến ngươi dính tới việc này?
Y vừa nói hai tay vừa ghì chặt thêm. Thuý Sơn hậm hực đáp:
-Nàng là vợ tôi, tôi là chồng nàng. Tạ tiền bối nên rõ đại trượng phu lúc sống phải quang minh, lúc chết mới được thảnh thơi. Tuy trên núi băng này không có người thứ tư rõ biết, nhưng mình làm việc đê tiện phải hổ thẹn với lương tâm.
Tạ Tốn cười ha hả và đáp:
-Tại hạ xưa nay không biết cái gì là thiện ác. Ta thấy Hân cô nương đẹp như hoa nở thì chiếm đoạt cho được, dẫu ngươi là chồng của nàng, cũng phải đứng sang bên và ngoan ngoãn đứng yên đó mà nhìn. Nếu ngươi nói thêm một câu nào nữa, ta dùng chưởng đánh ngươi ngã ngay xuống dưới băng.
Thuý Sơn nghe Tạ Tốn nói như vậy, liền la lớn:
-Ðược lắm! Chúng ta cùng chết một thể!
Ðoạn chàng vạn sức và cánh tay phải, nhằm sau lưng Tạ Tốn đánh tới.
Tạ Tốn chỉ giơ tay về phía sau chống đỡ, thế mà Thuý Sơn loạng choạng lui về phía sau.
Núi băng trơn, không sao đứng vững được, chàng té ngã ngay.
Tạ Tốn lại giơ chân phải lên, nhắm lưng chàng mà đá tới.
Thuý Sơn biến thế rất lẹ, dùng tay chống mạn một cái, thân mình vọt phắt lên, bèn giở chuởng ra điểm vào các yếu huyệt ở đầu gối của đối phương. Tay chàng chưa động, Tạ Tốn đã giơ hữu chưởng lên nhắm vào đầu chàng đánh tới, tay trái thì ôm chặt lấy ngang lưng Tố Tố.
Tố Tố vội giơ hai ngón tay trái ra điểm vào yếu huyệt ở yết hầu Tạ Tốn, nhưng Tạ Tốn không thèm chống đỡ, cứ vận hết chưởng lực mà nhắm đầu Thuý Sơn đánh xuống.
Thuý Sơn giơ song chưởng lên đỡ lấy chưởng của địch, bỗng cảm thấy khó thở. Tuy trong bóng tối, Tố Tố nhắm huyệt rất trúng. Hai ngón tay của nàng điểm trúng ngay huyệt yết hầu của Tạ Tốn, ngờ đâu cổ y vừa cứng vừa dai, khiến ngón tay của nàng cảm thấy tê buốt.
Nàng kinh hãi vô cùng và nghĩ thầm: "Dù người có luyện kim chung chảo va thiết bố sam mà bị điểm huyệt cũng không chịu nổi hai ngón tay của ta. Không hiểu sao người này lại có tiềm lực đẩy bắn được ngón tay của ta ra thật võ công của lão quá kỳ lạ, bình sinh ta chưa nghe bao giờ?
Lúc ấy nàng đang bị Tạ Tốn ôm chặt tay phải bị kẹp dưới nách của y, chỉ có tay trái là được tự do. Nàng điểm huỵệt không hiệu quả bèn nhìn vào mặt Tạ Tốn thì thấy dưới ánh sáng phản chiếu của núi băng, hai mắt y đỏ như máu, như xẹt lửa vậy. Nàng sực nhớ lúc còn nhỏ theo cha vào núi săn có thấy một con hổ bị thương nặng mà vẫn cố cầm cự, hai mắt hổ lúc bấy giờ cũng giỗng mắt Tạ Tốn.
Nàng bỗng nghĩ:
"Sao lúc thường y nho nhã và lễ phép, tuy tính tình hơi quái dị một chút, nhưng dẫu sao y cũng là một kỳ nam tử văn võ song toàn. Hôm nay y đột nhiên có những cử chỉ vô lễ, có lẽ bị kích thích thái quá cũng nên.
Ðoạn nàng thấy phía Bắc có một ánh sáng ngũ sắc loé lên rất đẹp. Với giọng nhu mì, nàng khẽ nói:
-Tạ tiền bối hãy nghỉ giây lát và nhìn xem cảnh trời rất đẹp như cảnh tiên.
Tạ Tốn liền quay về phía Bắc nhìn thấy những tia sáng chói lọi nọ, bỗng rùng mình một cái, buông Tố Tố ra. Ðồng thời Thuý Sơn cũng cảm thấy chưởng lực của y giảm hẳn.
Tạ Tốn khoanh tay ra phía sau, quay người về phía Bắc, rồi leo lên cao đứng nhìn về phía có ánh sáng chói lọi, đứng ngắm nghía một hồi. Thì ra lúc này ba người đã sắp tới bắc cực rồi. Ánh sáng ngũ sắc đó là một kỳ cảnh của Bắc cực.
Tạ Tốn là người rất bác học mà cũng không biết tại sao lại có những ánh sáng đẹp như vậy.
Thuý Sơn cầm tay Tố Tố, trống ngực hai người vẫn còn đập mạnh.
Ðêm hôm đó, Tạ Tốn cứ đứng yên nhìn về phía Bắc cho tới sáng hôm sau, khi ánh sáng ngũ sắc đó lẫn khuất mới thôi.
Y có vẻ hổ thẹn với cử chỉ đêm hôm trước, nhưng y cũng không nhắc tới mà cũng không dám nhìn Tố Tố.
Lời ăn tiếng nói lại hoà nhã như trước.
Mấy ngày hôm sau, núi băng vẫn cứ trôi về phía Bắc.
Tạ Tốn luôn mồm mắng chửi trời xanh và tánh nết của y cũng điên cuồng lên.
Thỉnh thoảng hai mắt của y lại tia ra những tía sáng hung ác.
Tuy Thuý Sơn và Tố Tố không nhắc đến chuyện cũ nhưng cả hai lúc nào cũng ngấm ngầm đề phòng, chỉ sợ đột nhiên y giở thú tánh.
Một hôm, sắp tới giờ tuất, mặt trời ngừng ở phía tây, mãi mà không lặn xuống đáy biển.
Ðột nhiên Tạ Tốn tung mình nhảy lên chỉ mặt trời lên tiếng mắng chửi:
-Cả thái dương kia, mi cũng hà hiếp ta. Tắc thái dương kia, nếu ta có cung tên. Ta sẽ bắn thủng ngay.
Mắng chửi xong, y nhặt một miếng băng to bằng quả đấm, nhắm mặt trời ném liền.
Thuý Sơn và Tố Tố nhìn nhau kinh hãi và đều nghĩ thầm:
-Người này khoẻ thật, mới ném tảng băng đi xa như vậy. Nếu chúng ta thì chỉ ném được nửa đường là cùng.
Luôn một hồi, Tạ Tốn đã ném 10 mấy tảng băng mà sức ném vẫn không suy giảm chút nào.
Y thấy ném mải mà không trúng được mặt trời, lửa giận nổi lên, vừa nhảy vừa đá lung tung.
Tố Tố thấy vậy liền khuyên:
-Tạ tiền bối hãy nghỉ ngơi giây lát, giận thái dương làm gì cho mệt.
Tạ Tốn quay lại, hai mắt đỏ ngầu, nổi đầy gân máu.
Tố Tố thấy vậy kinh hãi, gượng cười một tiếng.
Tạ Tốn đột nhiên la lớn nhảy lại ôm chặt lấy nàng và quát tháo:
-Bóp chét mi! bóp chét mi!
Tố Tố hình như bị một vòng sắt xiết chặt lấy thân.
Thuý Sơn thấy vậy vội kéo tay Tạ Tốn để gỡ cho Tố Tố, nhưng không sao nhúc nhích được một ly. Chàng thấy Tố Tố đã trợn mắt lè lưỡi, sắp nghẹt thở đến nơi, liền vung quyền đánh vào thần đạo huyệt ở trên lưng Tạ Tốn một đấm. Ngờ đâu chàng cảm thấy tay mình đấm vào sắt đá.
Tạ Tốn vẫn gầm gừ như một mãnh thú, hai tay ôm chặt Tố Tố.
Thuý Sơn liền lớn tiếng nói:
-Nếu tiền bối không buông thì tại hạ sẽ dùng khí giới đối phó.
Thấy Tạ Tốn không thèm trả lời, chàng liền rút phán quan bút ra điểm vào hai yếu huyệt ở vai và khuỷ tay trái của Tạ Tốn một cái.
Tạ Tốn lợi hại thật, vì người thường bị điểm huyệt như vậy cánh tay bị phế tức thì, nhưng y chỉ cảm thấy tê tái bèn quay tay phải lại chớp luôn cây phán quan bút của Thuý Sơn mà ném ra xa.
Nhân đó Tố Tố liền chui thoát ra khỏi cánh tay của Tạ Tốn. Nhưng Tạ Tốn đã giơ tả chưởng đánh vào đầu Thuý Sơn, còn tay phải nhắm ngực của Thuý Sơn chộp tới, chỉ nghe soẹt một tiếng là miếng da hải báo trên ngực Thuý Sơn đã bị xé rách một mảnh.
Thuý Sơn tự biết nếu chàng giở khinh công ra tránh né thì Tố Tố thể nào cũng bị đối phương bắt được, nên liền giở miên chưởng ra, để rút chưởng lực của Tạ Tốn.
Ngờ đâu, bàn tay của chàng vừa đụng vào Tạ Tốn thì bị nắm chặt, không sao rút ra được.
Chàng đành vận nội lực để phản kháng nhưng chàng cảm thấy đầu óc choáng váng tâm thần bất định. Lần này là lần thứ ba, Thuý Sơn đấu chưởng lực với y mà hai lần trước tình hình không như thế này.
Có lẽ mấy ngày hôm nay vì trí óc của y rối loạn, nên có sự biết đổi lạ lùng như thế.
Tạ Tốn chế ngự được Thuý Sơn rồi, vừa lôi vừa kéo chàng đi để đuổi bắt Tố Tố.
Tố Tố vừa tung mình nhảy lên, hai chân chưa kịp xuống đất thì Tạ Tốn đã giơ chân lên đá mấy miếng băng nhỏ bay tới, trúng vào đùi bên phải của nàng. Nàng chỉ kêu được hai tiếng "ối cha" liền ngã lăn ra.
Tạ Tốn đột nhiên dùng chưởng lực đánh bắn Thuý Sơn ra ngoài xa mấy trượng. Chỗ Thuý Sơn rơi xuống ở ngay rìa núi băng, vì quá trơn nên chàng trượt chân ngã xuống biển liền.
Thuý Sơn kêu thầm "nguy tai". Chàng vội giơ cái móc bạc bên trái ra móc vào mép núi băng, mượn thế nhảy trơ lên vừa nghĩ thầm: "Chắc lúc này Tố Tố đã lọt vào tay tên quỉ đó rồi"
Không ngờ dưới ánh sáng trăng, chàng lại thấy Tạ Tốn hai tay ôm mắt rên rỉ kêu đau, còn Tố Tố thì nằm gục dưới đất. Chàng vội chạy lại đỡ dậy. Tố Tố rỉ tai Thuý Sơn:
-Em ... em đã ném mù hai mắt ..
Nàng nói chưa dứt, Tạ Tốn đã thét lên một tiếng như hổ gầm, xông ngay lại.
Thuý Sơn ôm Tố Tố lăn ra xa mấy vòng tránh né.
Hai người nghe ở chỗ vừa rồi có mấy tiếng :Lốc cốc. Thì ra Tạ Tốn đã thọc 10 ngón tay vào trong núi băng và khi đứng dậy, hai tay y đang nâng một tảng băng hơn trăm cân và y đang lắng nghe để nghe tiếng động, xem Thuý Sơn và Tố Tố ở đâu để ném tảng băng vào hai người.
Tố Tố đang định nhảy lên để tránh né Thuý Sơn đã túm lưng nàng, rồi hai người cùng núp cả vào trong cái khe núi băng không dám thở mạnh. Sau khi ném tảng băng, Tạ Tốn vẫn đứng yên lắng tai nghe hình như muốn tìm chỗ ẩn thân của hai người.
Thuý Sơn thấy hai mắt của y nhỏ những dòng máu tươi, nên biết trong lúc nguy cấp, Tố Tố đã dùng kim trâm bắn mù hai mắt y rồi. Lúc đang đam mê y không quan tâm mới phải trúng kim trâm.
Tuy vậy y vẫn linh mẫn, hễ nghe một chút tiếng đọng la nhảy xổ lại ngay.
Cũng may có tiếng sấm, tiếng gió và tiếng băng va chạm vào nhau, che lấp tiếng thở của hai người, nên y mới không biết hai người ẩn núp ở đâu.
Nếu ở trong tình hình khác có lẽ hai người không sao thoát khỏi y.
Lắng nghe giây lát, Tạ Tốn vẫn không biết chỗ của hai người ẩn núp. Y cảm thấy hai mắt đau nhức khôn tả và trước mặt chỉ thấy tối đen, y vừa cuống giận vừa sợ hãi.
-Tạ tiền bối có lẽ người lái đò đã sai lạc phương hướng. Thuyền của chúng ta đang đi về phía Ðông phải không?
Tạ Tốn đáp:
-Phải, tôi đã bảo y lái thuyền về phía Ðông.
Tố Tố cũng giật mình kinh hãi vội hỏi:
-Nếu đi về phía Ðông nghĩa là đi về biển cả, tiền bối đinh đưa chúng tôi đi đâu thế?
Tạ Tốn rót 1 chén rượu nhấm nháp 1 vài hớp, tỏ vẻ đắc chí rối mới ung dung trẳ lời:
-Rợu này là rượu nữ trinh, ở Triệu Hưng, cất từ hai mươi năm trước hai vị đừng tưởng là rượu mới.
Tố Tố vội hỏi;
-Tại sao tiền bối không bảo người lái thuyền quay đầu lại.
Tạ Tốn đáp:
-Khi ở trên đảo, tôi chẳng đã nói rồi là gì? Tôi lấy được thanh đao này cần phải kiếm 1 nơi yên tĩnh để nghĩ ngợi vài năm để được hiểu rõ tại sao bảo đao đó lại là võ lâm chí tôn? Tại sao trong các anh hùng thiên hạ không ai dám trái lịnh của người cầm đao? Ở trong đại lục mà nghiên cứu lỡ có ai biết tôi đã cướp được nó, tât nhiên ngày nào cũng có người đến mưu toan cướp lại thì suốt ngày cứ phải lo đối phó, tôi còn thời giờ đâu mà tĩnh tâm nghĩ ra những điều khó hiểu. Nếu Trương Tam Phong tiên sinh hay Bạch Mi giáo chủ tới cướp thì họ Tạ này chắc đâu thắng nổi họ! Vì thế tôi mới phải tìm 1 đảo hoang nào, không có vết chân người lui tới, để định cư.
Tố Tố liền nói:
-Nếu vậy tiền bối cho hai chúng tôi về trước.
Tạ Tốn vừa cười vừa nói :
-Nếu cho hai vị về tới Trung Nguyên, hành tung của tôi sẽ bị tiết lộ ngay.
Thuý Sơn đột nhiên đứng dậy quát:
-Tiền bối định đoạt như thế nào?
Tạ Tốn từ từ đáp:
-Ðành phải làm phiền hai vị một thời gian, mời hai vị ở trên đảo hoang với tôi vài năm. Khi nào tôi nghĩ ra được những bí mật của bảo đao lúc ấy ba chúng ta sẽ trở về lục địa.
Thuý Sơn lại hỏi:
-Nếu đến mười năm mà tiền bối không nghĩ thấu việc đó thì sao?
Tạ Tốn vừa cười vừa nói:
-Thì hai vị ở trên đảo này suôt thời gian đó. Nếu suôt đời tôi không nghĩ ra thì hai vị cũng phải ỏ với tôi suốt đời. Hai vị là trai tài gái sắc, tình đầu ý hợp, ở trên hoang đảo kết thành chồng vợ, sanh con đẻ cái, không tốt hay sao?
Thuý Sơn cả giận vỗ bàn quát:
-Tiền bối chớ nói bậy bạ như vậy.
Chàng vừa nói vừa nhìn Tố Tố hổ thẹn cúi đầu xuống, hai má đỏ bừng.
Thuý Sơn kinh hãi thầm tự nhủ:
-Nếu ta cứ ở gần nàng mãi, thế nào ta cũng không sao kềm lòng được. Tạ Tốn là một cường địch, Tố Tố là một cường địch tâm hồn bất định của ta cũng là một cường địch. Như vậy nguy cơ mai phục bốn bề. Ta rời khỏi đây sớm giờ phút nào hay giờ phút nấy.
Nghĩ đoạn, chàng cố nén lòng tức giận và cất tiếng nói:
-Tạ tiền bối , tại hạ xin giữ chữ tín, quyết không tiết lộ hành tung của tiền bối. Bây giờ, tạ hạ xin thề rất nặng là quyết không thổ lộ cho một người nào biết những điều gì mà mắt và tai tại hạ thấy và nghe trong ngày hôm nay.
Tạ Tốn đáp:
-Tôi vẫn biết Truơng như là hiệp nghĩa danh gia, một lời hứa đáng giá nghìn vàng và cũng nặng như Thái Sơn, trên giang hồ đã có nhiều người đồn đại như vậy rồi. Nhưng năm tôi hai mươi lăm tuổi tôi đã lập lời thề rất nặng. Ðây, như thử xem ngón tay tôi.
Nói xong, y giơ tay ra cho hai người xem. Thuý Sơn và Tạ Tốn thấy ngón tay út và ngón tay vô danh của Tạ Tốn đều bị cụt.
Tạ Tốn thản nhiên tiếp:
-Năm đó, tôi bị một người mà bình sinh tôi rất kính ngưỡng, rất yêu mến lừa dối, khiến tôi thân bại danh liệt, nhà tan cửa nát, mẹ và vợ con đều bị giết. Vì thế tôi mới chặt tay này và thề. Tôi thề từ lúc đó cho đến ngày chết, quyết không tín nhiệm một người nào. Năm nay tôi đã được bốn mươi lăm tuổi, trong hai mươi năm trời tôi chỉ làm bạn với cầm thú và tôi chỉ tin cầm thú, chứ không tin người nữa. Hai mươi năm qua , tôi không giết cầm thú mà chỉ giết người. Tôi ăn chay ăn rau cỏ, tuyệt đối không ăn thịt cầm thú. Trái lại tôi rất thích ăn thịt người.
Thuý Sơn nghe nói rùng mình:
-Thảo nào, lúc y gảy khúc Quảng Lăng Tán, tiếng đàn nghe bi đát đến thế và y có võ công tuyệt thế như vậy mà trên giang hồ này không ai biết tới tên tuổi y. chắc hai mươi năm trước y đã gặp một việc rất thê thảm nên bây giờ y mới chán ghét người đời như vậy.
Chàng thấy Tạ Tốn tàn nhẫn mà sanh lòng oán ghét, nhưng bây giờ chàng thấy Tạ Tốn kể rõ như vậy, bỗng sanh lòng thông cảm và thương hại. Chàng ngẫm nghĩ giây lát , liền lên tiếng hỏi:
-Tạ tiền bối bấy nhiêu lâu chắc tiền bối đã trả được mối thâm thù đại hận rồi phải không?
Tạ Tốn đáp:
-Chưa! Kẻ thù của tôi là người võ công rất cao, tôi vẫn còn kém y.
Thuý Sơn và Tố Tố không hẹn mà nên, cùng đồng thanh kêu ủa một tiếng và nói:
-Người đó là ai? Y lại giỏi hơn tiền bối ?
Tạ Tốn đáp:
-Việc GÌ tôi phải nói lên tên họ của y ra cho hai vị biết, để mà mang nhục vào thân? Nếu không vì mối thâm thù đại hận này, việc gì tôi phải mất công đi cướp thanh bảo đao Ðồ Long? Việc gì tôi phải khổ tâm để nghĩ ngợi những bí mật của bảo dao đó? Nàng không hiểu tai sao tôi vừa gặp như đã mến ngay, cứ theo tính nết ngày thường của tôi tôi quyết không để cho hai vị sống tới bây giờ, và không sống thêm vài năm nữa. Tại sao tôi lại phá thuờng lệ như thế?
Có lẽ là số trời run rủi cũng nên.
Tố Tố vội hỏi;
-Sao lại sống thêm vài năm nữa?
Tạ Tốn lạnh lùng đáp:
-Chờ khi nào tôi thấu rõ được những bí mật trong thanh dao, và sắp rời khỏi hoang đảo là tôi sẽ giết hai vị. Tôi nghĩ muộn ngày nào, hai vị được sống thêm một ngày.
Tạ Tốn liền đỡ lời:
-Hừ, con dao này chỉ nặng nề, sắc bén, lửa đốt không cháy, chớ có bí mật gì đâu? Còn câu hiệu lịnh mà thiên hạ nói rằng ai cũng phải tuân theo chỉ ý nói con dao này có thể xưng vương xưng bá với tất cả các vũ khí trong thiên hạ thôi.
Tạ Tốn thở dài đáp:
-Nếu quả thật như vậy, chúng ta sẽ sống trên hoang đảo suốt đời mất.
Nói tới đó, y đột nhiên tỏ vẻ rầu rỉ và thất vọng. Sỡ dĩ y có thái độ ấy là vì y cho rằng nếu mấy câu đó giản dị như lời giải của Tố Tố vừa rồi, thì y sẽ không còn hy vọng trả thù được nữa.
Thuý Sơn thấy thần sắc Tạ Tốn biến đổi như vây, định lên tiếng an ủi vài lời. Ngờ đâu Tạ Tốn đột nhiên thổi tắt ngọn nến và nói:
-Ði ngủ đi!
Tốï Tố quần áo mỏng mảnh, chịu không nổi gió lạnh ngoài khoang thổi vào, mình mẩy chân tay run lẩy bẩy. Thấy vậy, Thuý Sơn bèn khẽ hỏi:
-Hân cô nương thấy lạnh phải không?
Tố Tố giọng run run đáp:
-Em còn chịu nổi, không sao .
Thuý Sơn cởi cái áo dài ra đưa cho nàng và nói:
-Cô nương lấy cái áo này mặc cho đỡ lạnh.
Cảm động vô cùng, Tố Tố đáp:
-Khỏi cần, anh không thấy lạnh sao?
Thuý Sơn trả lời
-Tôi không sợ lạnh.
Tố Tố đỡ cái áo của chàng và phủ luôn lên vai. Nàng thấy trong áo có hơi ấm của chàng
(thiếu hai trag)
Tựa vào vai mình, mùi thơm nhẹ nhàng bay lên đưa tận mũi.
Chàng đang định nói vơi nàng mấy lời ân ái, nhưng sực nghĩ: "Kẻ địch trước mắt sao ta không cầm lòng được? Chẳng lẽ ta đã quên hét những lời dặn của ân sư hay sao? Dù nàng với ta có yêu nhau thật, nàng là ân nhân của Dư Tam ca ta thật nhưng nàng xuất thân từ tà giáo, hành vi không được chánh đáng, vậy ta cần thưa cùng ân sư hay rõ là phải được ân sư cho phép nhờ người làm mai mối đưa sính lễ, cưới hỏi đường hoàng. Chớ ta không nên ở trong bóng tối nghĩ những trò nhơ nhuốc ấy" .
Nghĩ tói đó, chàng liền ngồi phắt dậy khẽ nói với Tố Tố:
-Bây giờ chúng ta cần phải hạ kẻ địch mới mong thoát thân.
Tiếng đang say mê đắm đuối trong bể tình, bỗng nghe chàng nói, ngẩn người ra và nói:
-Sao cơ.
Thuý Sơn trả lời:
-Dù chúng ta ở trong hoàn cảnh ngặt nghèo, nhưng cũng phải hành sự một cách quang minh chính đại. Nhân lúc y ngủ say mà ra tay tấn công lén thì không phải là hành vi của một đấng đại trượng phu. Ðể anh đánh thức y dậy, rồi tỷ thí chưởng lực với y một phen. Lúc ấy em dùng kim châm bắn vào yếu huyệt của hắn. Chúng ta hai địch một dù có đắc thắng cũng không hay ho gì, nhưng võ công của chúng ta đối với y hơn kém quá xa, chúng ta đành phải hai đấu một vậy.
Lời nói của chàng nhỏ như tiếng muỗi vo ve, và chàng lại kê miệng sát tận tai nàng mà nói, ngờ đâu Tố Tố chưa kịp trả lời thì Tạ Tốn đang ở khoang sau, bỗng ha hả cười và lên tiếng:
-Các người giở trò đánh lén thì Tạ Tốn này tuy không bị các người hạ sát, nhưng các người cũng còn có hy vọng thắng. Chớ hai người mà đòi đương đầu một cách quanh minh chính đại để bảo tồn hiệp nghĩa môn phong của danh môn chính phái, tức là tự rước lấy cái khổ vào thân thôi.
Y nói vừa dứt lời, đã lanh lẹ lướt tới trước mặt Thuý Sơn nhắm ngực chàng đánh luôn một chưởng.
Trong lúc y nói chuyện, Thuý Sơn đã vận chân khí để hộ thân, nên khi Tạ Tốn giơ chưởng đánh lên, chàng liền giơ hữu chưởng ra dùng thế miên chưởng của sư môn mà đỡ.
Song chưởng của hai người va chạm chỉ nghe kêu "suỵt" rất khẽ.
Thuý Sơn cảm thấy ngực bị chấn động và chưởng của đối phương như bài sơn hải đảo đẹ mạnh xuống. Nhưng cánh
tay của chàng đã rút về sau tám tấc, khiến sự phòng thủ của chàng càng tiện lợi hơn. Tuy chàng biết không sao đả thương đối phương, nhưng dù Tạ Tốn vận sức chưởng như thế nào ,
nhất thời không phá nổi chưởng lực phòng thủ của chàng.
Tạ Tốn đẩy luôn ba lần chưởng lực và lấy làm lạ là chưởng của Thuý Sơn tuy yếu nhưng không suy đuối, không kiệt sức, mà chưởng lực của y càng nặng và mạnh bao nhiêu thì Thuý Sơn càng dẻo dai hơn. Lúc ấy thuyền dưới chân hai người kêu lách cách vị chịu không được sức tỷ thí của hai bên hình nh sắp gảy vậy. Nếu hai người còn tăng thêm sức
mạnh thì đáy thuyền thế nào cũng bị lủng.
Lúc ấy, Tạ Tốn giơ tả chưởng lên, nhắm đầu Thuý Sơn đè mạnh xuống.
Thuý Sơn giơ cánh tay lên dùng thế Hoàng Gia Lim Lương (xà ngang đỡ trần nhà) chống đỡ, thì cảm thấy sức mạnh âm nhu tấn công phía trước ngực của đối phương tới liên miên bất tuyệt và sức mạnh của địch ở trên đầu đè xuống nặng ngàn cân, mạnh như vũ bão.
Chàng thấy song chưởng của Tạ Tốn đồng thời phát sinh ra hai kình lực tương phản và oai mãnh khôn tả. Người có võ công như vậy quả trong đời chàng chưa nghe nói bao giờ. Cũng may võ công của Võ Ðang sở trường về liên miên và kín đáo, sức dẻo dai hơn các môn phái khác. Tuy võ công của hai người hơn kém nhau rất xa, Thuý Sơn vốn dĩ đứng ở vị trí kẻ bại nhưng chàng vẫn vận tâm pháp của sư môn ra, dùng sức đối phương làm tản mát sức đối phương, nên chỉ bốn lạng mà có thể chống đỡ nổi ngàn cân. Vì thế nhất thời Tạ Tốn không sao hạ nổi Thuý Sơn. Hai người cầm cự giây lát, Thuý Sơn mồ hôi toát ra như mưa vừa lo âu vừa nghĩ thầm: "Tại sao Hận cô nương không ra tay hại y , lúc này y đang vận toàn lực tấn công ta, nếu Hân cô nương dùng kim châm bắn bào yếu huỵet của y dù không thắng y ít nhứt cũng phải thâu tay lại chống đỡ. Chỉ cần một cơ hội mỏng manh ta sẽ phản công ngay."
Còn Tạ Tốn cũng nghĩ y dùng song chưởng tấn công, thế nào Thuý Sơn cũng bị trọng thương ngay. Ngờ đâu Thuý Sơn tuổi tác còn trẻ mà nội công phi phàm đến thế, chịu đựng khá lâu rồi mà vẫn chưa thua . Hai người vừa đấu chưởng lực với nhau vừa để ý đến hành động của Tố Tố. Ðang lúc vận khí chống đỡ, Thuý Sơn không dám mở miệng ra nói, còn
Tạ Tốn thì vẫn ung dung như thường và hỏi:
-Cô bé kia, sao không giơ tay giơ chân ra tấn công đi? Nếu kim trâm của cô bay ra khỏi tay, tôi sẽ lập tức nhấn mạnh chưởng lực, người yêu của cô sẽ không sống được đến một giờ.
Tố Tố liền đáp:
-Tạ tiền bối, mau thâu chưởng lực lại ngay, chúng tôi bằng lòng theo tiền bối rồi.
Tạ Tốn hỏi Thuý Sơn:
-Còn Trương tướng công nghĩ sao?
Thuý Sơn lòng sổt ruột vô cùng, vẫn nghĩ thầm:"Ném phi trâm đi! Ném phi trâm đi! Dịp may duy nhất này, chỉ thoáng cái là mất liền, sao nàng để lỡ như vậy?"
Tố Tố xen lời:
-Tạ tiền bối mau thâu chưởng lại, bằng không tôi sẽ thí mạng với Tạ tiền bối ngay.
Sự thực, Tạ Tốn cũng sợ Tố Tố dùng kim trâm ném trộm. Vì khoang thuyền nhỏ hẹp, mà kim trâm lại nhỏ như sợi tơ, phát ra trong bóng tối như vô hình, không tiếng tăm, rất khó chống đỡ hay né tránh. Huống hồ hai tay y đang tấn công Thuý Sơn, nên y nghĩ thầm" "Cô bé này sợ oai ta, nên không dám ra tay. Nếu đến lúc nàng ra tay tấn công ta, có lẽ cả ba đều bị thương hết."
Y định lên tiếng nói, nhưng Tố Tố đã lên tiếng trước:
-Sự thực tôi không có ác tâm hại tiền bối đâu.
Tạ Tốn lên tiếng:
-Cô lập thệ hộ Trương tướng công đi.
Ngẫm nghĩ giây lát, Tố Tố liền hỏi:
-Trương ngũ ca, chúng ta không phải là đối thủ của Tạ tiền bối. Chúng ta phải theo Tạ tiền bối ra hoang đảo năm sáu tháng gì đó. Với trí thông minh của Tạ tiền bối, thì nghĩ ra sự bí mật của con đao Ðồ Long không phải là chuyện khó. Vậy em lập thệ hộ anh nhé.
Thuý Sơn nghĩ thầm"Lập thệ làm quái gì, mau ném kim trâm đi"
Thấy Thuý Sơn không nói năng gì, Tố Tố liền tiếp:
-Chúng tôi Hân Tố Tố và Trương Thuý Sơn đều thề quyết chí ra đảo với Tạ tiền bối cho tới khi phát hiện sự bí mật của con dao Ðồ Long, nếu chúng tôi đem lòng phản trắc sẽ chết dưới đao kiếm.
Tạ Tốn nghe vậy vừa cười vừa nói:
-Người học võ như chúng ta, chết dưới đao kiếm không có gì lạ cả.
Tố Tố nghiến răng mím môi thề lại:
-Nếu chúng tôi giữa đường phản bội Tạ tiền bối sẽ không sống quá hai mươi tuổi. Như thế tiền bối đã mãn ý chưa?
Tạ Tốn nghe xong cười ha hả thu chưởng lại. Thuý Sơn tuy thoát được sức nặng của đối phương, nhưng đã uể oải ngồi phịch xuống ván thuyền.
Tố Tố vội quẹt lửa thắp đèn lên soi, thấy mặt Thuý Sơn nhợt nhạt không còn chút máu và hơi thở yếu ớt, thì lo âu vô cùng, hai hàng lệ từ từ tuôn dài trên má.
Tạ Tốn vừa cười vừa nói:
-Ðệ tử phái Võ Ðang quả thật danh bất hư truyền, đáng được xưng hùng xưng bá ở võ lâm Trung nguyên .
Tố Tố móc trong túi lấy khăn ra lau mồ hôi cho Thuý Sơn.
Thuý Sơn đang hận nàng bỏ lỡ dịp may, không dùng kim trâm đánh lén kẻ địch, nhưng lúc này thấy nàng hai hàng nước
mắt rơi lã chã, mặt nàng lộ vẻ lo âu, và sự quan tâm của nàng rất chân thật nên cảm động vô cùng, thở dài một tiếng, lại định an ủi nàng vài câu, bỗng trước mắt tối sầm, rồi chàng mơ mơ màng màng, hầu như bất tỉnh.
Chàng bỗng nghe Tố Tố la lớn:
-Này họ Tạ,ngươi đã làm cho Trương ngũ ca ta mỏi mệt đến chết ngất như thế này, ta phải thí mạng với ngươi một phen mới được.
Nhưng chàng bỗng nhiên nghe Tố Tố vÀ Tạ Tốn đồng thời thất thanh la lớn, trong tiếng hét của hai người có xen lẫn tiếng gió thổi, sóng nổi gió đập rất mạnh, hình như phong ba bão táp nổi lên. Chàng thấy lạnh buốt, miệng mũi đều có nước muối tràn vào, chàng đang mơ màng, bị lạnh tạt vào mặt thức tỉnh ngay.
Chàng tự hỏi:
"Có lẽ thuyền đắm"
Chàng không biết bơi, nên hãi sợ vô cùng, liền nín hơi gượng đứng dậy, thấy thân thuyền nghiêng về phía trái, nước tràn vào và chỉ nghe cuông phong thổi ào ào, hình như trời đổ đất sụp. Chàng không hiểu làm sao cả, bỗng nghe Tạ Tốn quát:
-Trương Thuý Sơn, mau ra đuôi thuyền giữ chắt lấy lái.
Tiếng quát của y như sấm động, tuy giữa cơn gió bão ào ào mà vẫn nghe ró giọng uy nghiêm.
Thuý Sơn không kịp nghĩ ngợi tung mình chạy ra phía sau thuyền, thoáng thấy thoáng thấy một bóng đen tung lên: gã lái đã bị làn sóng bạc lôi cuốn ra ngoài thuyền và bắn đi xa mấy trượng chìm xuống đáy bể .
Thuý Sơn chưa đi tới đàng lái, một làn trận sóng như bờ tường đánh ập tới, khiến những ván gỗ bay tung toé.
Chàng phải giở hết tài năng ra, hai chân đứng trên mặt thuyền, vững như đóng đinh, nhờ vậy mới khỏi bị làn sóng đó cuốn đi.
Chờ cho làn sóng qua rồi, chàng nhanh chân đi tới cạnh lái, giơ tay nắm chặt lấy chiếc lái trong khi con thuyền đang tròng trành. Chàng bỗng nghe tiếng kêu "lạc cạch", thì ra Tạ Tốn đã múa chiếc Lang Nha Bổng đánh gảy hết cột buồm trước mũi thuyền và giữa thuyền.
Hai cột buồn đó lôi cả hai tâm buồm rơi xuống mặt biển, nhưng thế gió quá lớn, cái buồm ở phía sau thuyền không chịu nổi, chiếc thuyền vẫn lắc lư như người say rượu.
Tạ Tốn vội chạy đến định hạ nốt chiếc buồm đó. Nhưng dù võ công của y có lợi hại đến đâu trước oai lực của thiên nhiên, y cũng đành bó tay.
Y thấy hạ mãi không được tấm buồm đó, liền lớn tiếng mắng chửi:
-Lão tặc kia! Mi cứ thổi những gió quái quỉ này làm gì?
Y thấy nếu còn do dự, thì chiếc thuyền sẽ bị lật úp nên giơ tay bổng lên đánh gãy nốt.
Ba cột buồm bị đánh gãy, chiếc thuyền lênh đênh trên mặt sóng không khác gì du hồn chỉ theo gió mà phiêu lưu.
Thuý Sơn lớn tiếng gọi:
-Hân cô nương ở đâu?
Chàng gọi luôn mấy tiếng mà không nghe tiếng trả lời của Tố Tố, tiếng kêu của chàng sau cùng có xen lẫn tiếng khóc.
Ðột nhiên chàng thấy có một bàn tay nắm lấy đầu gối mình sau một làn sóng phủ qua đầu.
Liền đó có một người ôm ngang lưng chàng rồi giơ tay khẽ ôm lấy cổ chàng và khẽ nói:
-Trương ngũ ca anh nhớ em đến thế ?
Nhận đúng tiếng của Tố Tố, Thuý Sơn cả mừng, tay phải nắm chặt lấy lái, đưa tay trái ra ôm lấy ngang lưng nàng mà nói:
-Ða tạ trời đất!
Mỗi lần sóng lớn đánh tới, cái chết gần kề, Thuý Sơn lo ngại cho sự sống còn của Tố Tố hơn là của mình. Chàng vừa mừng rỡ vừa kinh hãi và nghĩ thầm: "nàng vẫn ở cạnh ta đây, có rơi xuống bể đâu!"
Tố Tố liền nói:
-Trương ngũ ca ơi, có chết thì ta cùng chết một chỗ!
Nếu gặp nhau ở cảnh ngộ tầm thường, hai người dù yêu thương nhau tới đâu cũng không thể hoà hợp với nhau một nhịp điệu nhanh như thế được. Lúc này, cả hai người ghì chặt lấy nhau, mặc dù xung quanh tối đen như mực, chiếc thuyền tròng trành như sắp bị sóng đánh vỡ hai lòng đều cảm thấy sung sướng vô cùng.
Sau khi đối chưởng với Tạ Tốn, Thuý Sơn đã mỏi mệt đến kiệt sức, nhưng giờ đây có ân tình của Tố Tố khích lệ,chàng cảm thấy tinh thần phấn khởi khởi lại, nên dù sóng to gió mạnh đến đâu, chàng vẫn lái được thuyền.
Những người chèo câm điếc đều bị sóng gió lôi cuốn, rơi cả xuống biển. Cũng may chiếc thuyền đó rất kiên cố, tuy ván và nóc thuyền đã bị sóng gió lôi cuốn đi hết mà thân thuyền vẫn trơ trơ.
Trên trời mây đen phủ kín, mưa xuống như trút bốn bề sóng nổi cao như núi. Lúc ấy ba người không sao phân biệt ra phương hướng, vả lại dù có phân biệt Nam Bắc Ðông Tây nhưng cột buồm đã gãy hét, cũng không sao lái điều kiện con thuyền theo ý muốn.
Tạ Tốn dọn dẹp đằng sau mũi xong, liền đi tới phía sau và nói:
-Chú em họ Trương tài ba thật. Bây giờ hãy nhường cho tôi cầm lái, hai người nên vào trong khoang nghỉ ngơi lấy sức. Thuý Sơn đứng dậy trao tay lái, rồi cầm tay dắt Tố Tố định bước đi vào trong khoang. Bất ngờ một con sóng to đánh tới, chàng cùng Tố Tố bị bắn
(xin lỗi, truyện thiếu hai trang)
Thuý Sơn đi ra phía sau thuyền và nói:
-Cám ơn Tạ Tiền bối đã cứu chúng tôi thoát nạn.
Tạ Tốn lạnh lùng đáp:
-Tướng công nói câu ấy hãy còn hơi sớm, vì tánh mạng của ba chúng ta chín muơi phần trăm vẫn còn trong tay lão tặc thiên kia.
Từ thuở bé đến giờ, Thuý Sơn chưa nghe ai nói tới hai chữ "tặc thiên" bao giờ, nên nghĩ thầm:" người ghét đời đến nên giận cả trời"
Rồi chàng sực nghĩ lại chiếc thuyền nhỏ này lênh đênh trên biển cả, chắc không còn hy vọng gì trở về đất liền được.
Chàng đã yêu Tố Tố, nên càng lưu luyến thời gian gấp bội. Và chàng thấy Tạ Tốn gọi trời là lão tặc thiên cũng không quá đáng.
Chàng thở dài một tiếng, rồi đỡ tay cho Tạ Tốn, cầm chặt tay lái. Cầm cự với sóng gió một đêm, Tạ Tốn cảm thấy mỏi mệt, liền vào trong khoang nghỉ ngơi.
Tố Tố ngồi cạnh Thuý Sơn , ngẩng mặt lên nhìn trăng sao trên trời. Nàng hướng về phía Bắc định tìm sao Bắc Ðẩu. Sau khi tìm kiếm thấy vì sao đó rồi, nàng mới hay thuyền đang đi về phía Bắc, liền nói với Thuý Sơn:
-Ngũ ca, thuyền của chúng ta đang đi về phía Bắc đấy.
Thuý Sơn đáp:
-Phải. Tốt hơn hết là đi về phía Tây. Về phía đó chúng ta mới có hy vọng trở về quê hương.
Tố Tố ngẩn người ra giây lát, rồi hỏi tiếp:
-Nếu thuyền này cứ thẳng về phia Ðông chúng ta sẽ di tới đâu?
Thuý Sơn liền đáp:
-Hướng Ðông là biển cả vô tận, chỉ phiêu lưu về phía đó bảy tám ngày nữa là chúng ta sẽ hết nước uống.
Tố Tố đang say đắm trong hoàn cảnh trớ trêu, không muốn nghĩ tới những chuyện xui xẻo, nàng nói với Thuý Sơn:
-Em nghe nói ở biển Ðông có một ngọn núi tiên. Trên núi có những tiên môn phái trường sinh bất tử. Chưa biết chừng chúng ta phải phiêu lưu tới núi tiên, được gặp các vị tiên đẹp đẽ.
Nói tới đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn dải ngân hà và tiếp
-Chưa biết chừng thuyền chúng ta phiêu lưu tới dãy ngân hà cũng nên. Lúc đó chúng ta sẽ điều kiện gặp Ngưu lang Chức nữ gặp nhau trên cầu chim thước.
Thuý Sơn vừa cười vừa nói:
-Chúng ta sẽ tằng Ngưu Lang chiếc thuyền này để khi nào chàng muốn gặp chức nữ thì chèo thuyền qua ngân hà mà gặp nàng, khỏi phải đợi tới mùng bảy , một năm một lần như trước.
-Anh tặng Ngưu lang chiếc thuyền này rồi khi chúng ta muốn gặp nhau thì làm cách nào?
-Trên trời,dưới đất, nhân gian đáy biển, bất cứ ở đâu chúng ta cũng gần nhau thì chiếc thuyền này có ích lợi gì đâu?
Tố Tố cười, mặt như hoa nở, cầm tay Thuý Sơn vuốt ve hoài.
Hai người đắm đuối trong tình ý tốt đẹp, hình như có rất nhiều lời muốn nói vói nhau, là lại cảm thấy khỏi cần nói nửa lời.
Lát sau, thấy Tố Tố im lặng không nói, Thuý Sơn cúi đầu nhìn mặt nàng mới hay hai mắt nàng đang đẫm lệ, kinh ngạc vô cùng, vội hỏi:
-Em nghĩ ngợi gì thế?
Tố Tố khẽ đáp:
-Trên trời,dưới đất, nhân gian đáy biển em vẫn được gần anh, nhưng sau này khi chúng ta chết đi thì anh sẽ được lên thiên đàng, còn em phải xuống địa ngục.
Thuý Sơn an ủi:
-Em chớ nghĩ vớ vẩn như vậy.
Tố Tố thở dài một tiếng rồi tiếp:
-Em tự biết đời em làm rất nhiều điều ác, chém giết không biết bao nhiêu người vô tội, Thuý Sơn bỗng giật mình kinh hãi, cảm thấy hai người chánh tà khác xa, khó mà nên vợ nên chồng, những ngày gần đây, hai người đã yêu nhau rất khắng khít, hơn nữa, đang ở trên biển mênh mông, cửu tử nhất sinh thì nghĩ tời những điều đó làm gì, nên chàng an ủi nàng:
-Từ giờ, em biết cải tà qui thiện, tích nhiều công đức vào thì sẽ khỏi bị lo âu về tương lai.
Cổ nhân đã dạy "Thiếu mạc như chỉ qua năng cửi"
Tố Tố im lặng một hồi rồi bỗng lên tiếng khẽ hát một khúc "Tình ca" cổ.
Tạ Tốn nằm trong khoang thuyền bỗng lớn tiếng khen ngợi:
-Bài ca hay lắm. Hân cô nương còn hợp ý tôi hơn là Trương tướng công là người giả nhân giả nghĩa.
Tố Tố đáp:
-Tôi với tiền bối là người ác sau này nhận hậu quả không được tốt.
Thuý Sơn khẽ nó:
-Nếu em bị hậu quả không tôt thì anh cũng không tốt gì hơn em.
Tố Tố vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, chỉ nói được hai tiếng:
-Ngũ ca.. Nàng không sao tiếp thêm.
Sáng hôm sau, Tạ Tốn dùng Lang Nha Bổng đánh chết một con cá 10 cân. Lang Nha Bổng đó phía đầu có gai nhọn, dùng để đánh cá có thể nói là bách phát bách trúng.
Ba người nhịn đói hai ngày, nên ăn cá sống, cũng thấy ngon vô cùng.
Trên thuyền không có nước ngọt, ba người đành phải ép nước cá ra để uống cho đỡ khát.
Thuỷ triều chảy về hướng Bắc, nên chiếc thuyền cứ trôi theo giòng nước. Hễ tới khuya, sao Bắc đẩu lại hiện ra trên mũi thuyền chiếu chói lọi. Còn ban ngày, mặt trời mọc ở bên trái và lặn ở bên phải.
10 mấy ngày liền, thuyền trôi không thay đổi phương hướng. Khí hậu càng ngày càng lạnh, nhờ có nội công tinh thâm, Tạ Tốn và Thuý Sơn còn chịu được, riêng Tố Tố không chịu đựng nổi, nên càng ngày càng tiều tuỵ. Tuy Trương Thuý Sơn và Tạ Tốn đã cởi ào ngoài ra cho nàng mặc, mà nàng vẫn còn thấy lạnh. Nàng gượng cười ra vẻ làm vui can đảm chống chọi với tiết trời, Thuý Sơn cũng phải ái ngại cho nàng. Chàng chỉ nghĩ thuyền cứ trôi về phía Bắc như thế này thì vài ngày nữa là nàng sẽ chết rét. Ngờ đâu trời không diệt người, chiếc thuyền đột nhiên trôi tới gần một đàn hải báo.
Tạ Tốn dùng Lang Nha Bổng đánh chết mấy con, rồi ba người lột da phủ lên mình.
Da hải báo quả là thứ da rất ấm, thịt lại ngon, nên ba người hoan hỉ vô cùng. Ðêm hôm sau, ba người ở mũi thuyền nói chuyện phiếm, Tố Tố vừa cười vừa nói:
-Trên thế gian này, tốt nhất là loại cầm thú nào?
Rồi ba người đều khúc khích cười và cùng dáp:
-Hải báo!
Ðang lúc ấy, bỗng nghe có mấy tiếng lỏm bỏm, tiếp theo là tiếng Long cong.
Cả ba ngẩn ngời, Tạ Tốn biến sắc nói:
-Băng nổi.. Băng nổi..
Ðoạn y thọc cây Lang Nha Bổng xuống dưới nước máy cái quả nhiên va chạm những tảng băng rất cứng rắn. Ba người trong long cảm thấy giá lạnh như hàn băng.
Vì ai nấy cũng biết nếu thuyền trôi càng về phía Bắc càng gặp những tảng băng tuyết nổi lênh đênh tren mặt biển. Rồi thế nào thuyền cũng bị những tảng băng này giữ chặt, không sao trôi đi được nữa. Tới lúc đó tánh mạng ba người sẽ hết. Ðêm hôm đó, ba người chỉ nghe tiếng "long cong" của các tảng băng va vào nhau liên miên.
Sáng sớm hôm sau, ba người đã thấy những tảng băng nổi trên mặt biển to bằng cái chậu.
Tạ Tốn gượng cười nói:
-Tôi si tâm vọng tưởng, muốn nghiên cứu cho ra bí mât của thanh bảo đao Ðồ Long, không ngờ lại tới biển băng và làm người băng. Bây giờ thì danh chánh ngôn thuận, tôi đã làm băng nhân cho hai vị.
Tố Tố mặt đỏ bừng, giơ tay nắm chặt tay của Thuý Sơn .
Tạ Tốn tay cầm con dao Ðồ Long, hậm hực nói tiếp:
-Bây giờ, thà ta cho ngươi xuống Long cung sâu muôn trượng để ngươi tìm Ðồ Long mẹ của ngươi.
Y định nén con dao xuống biển nhưng y sực nghĩ lại không nỡ vứt đi, liền thở dài một tiếng , ném thanh đao vào trong khoang thuyền.
Thuyền lại trôi về phía Bắc bốn ngày nữa, những băng nổi trên mặt biển đã to như cái mặt bàn hoặc bằng căn phòng nhỏ.
Ba người biết không sao thoát khỏi nên không nghĩ đến chuyện sống chết nữa. Ðêm hôm ấy, ba người đang yên lành trong giấc ngủ thì bỗng có tiếng kêu "ùm" thật lớn, thân thuyền bị chấn động rất mạnh.
Tạ Tốn bình tĩnh vội la lớn:
-Hay lắm Hay lắm, đã va phải núi băng rồi.
Thuý Sơn và Tố Tố nhìn nhau gượng cười, rồi ôm chặt lấy nhau. Hai người cảm thấy dưới chân, nước giá buốt đang dâng lên tới bắp đùi. Hai người biết thuyền bị thủng.
Tạ Tốn lại la lớn:
-Chúng ta mau nhảy lên núi băng, sống thêm ngày nào hay ngày nấy. Lão tặc thiên muốn ta chết ngay, nhưng ta nhứt định không chịu chết vội.
Thuý Sơn va Tố Tố nhảy tới đằng mũi thuyền, thấy núi băng ở phía trước, dưới ánh sáng trăng chói lọi và đẹp vô cùng. Tạ Tốn nhảy lên trên một tảng băng ở bên rìa núi và chìa lang nha bổng ra đón hai người lên.
Hai người vừa lên được trên núi băng thì thuyền đã dần dần chìm lỉm xuống đáy biển.
Tạ Tốn trải tấm da báo trên mặt băng, rồi ba người sát cánh nhau ngồi. Núi băng đó tựa như một khoảng núi nhỏ trên lục địa, bề ngang rộng chừng 10 bảy 10 tám trượng, bề dọc chừng năm mươi trượng, rộng hơn chiếc thuyền của ba người nhiều.
Tạ Tốn ngẩng mặt lên trời rú một tiếng thật dài rồi nói:
-Ở trên thuyền chúng ta buồn chết được, bây giờ ở trên núi băng hình như thích thú lắm.
Tuy núi băng rất trơn, nhưng bước đi của Tạ Tốn vững chắc như đi trên đất bằng.
Núi băng đó cũng thuận gió mà trôi thẳng về phía Bắc, Tạ Tốn vừa cười vừa nói:
-Lão tặc thiên đã tặng chúng ta đến gặp Bắc Cực Tiên ông.
Hình như Tạ Tốn chỉ cần có người bên cạnh là đủ sung sướ¨ng, dù trời có sụp đổ đi nữa cũng không sợ hãi.
Trong ba người, chỉ có Thuý Sơn là cau mày buồn rầu vì tình cảnh trước mắt.
Núi băng lại trôi về phía Bắc bảy tám ngày nữa. Ban ngày phản chiếu ánh mặt trời da thịt của ba người bị cháy xém, đau đớn vô cùng. Vì thế, ba người lấy da hải báo phủ lên đầu nằm ngủ. Ðêm tối, ba người mới thức dậy bắt cá săn hải báo. Có một điều lạ là khi núi băng trôi về phía Bắc, ba người cảm thấy ngày dài hơn đêm nhiều.
Thuý Sơn và Tố Tố chịu không nổi hoàn cảnh ấy nên mặt mũi tiều tuỵ vô cùng. Còn Tạ Tốn thì tinh thần cũng trở nên thất thường, hai mắt tia ra những ánh sáng chói lọi. Thỉnh thoảng y lại nhìn lên trời mẵng chửi cho tới khi mỏi miệng mới thôi.
Một đêm nọ, vì ban ngày mất ngủ, Thuý Sơn đang ôm tấm da hải báo ngủ say, bỗng nghe Tố Tố kêu la:
-Buông tôi ra! Buông tôi ra!
Thuý Sơn nhảy phắt lên thì Tạ Tốn đang ôm chặt Tố Tố, mồm thở khò khè tựa như một con dã thú đang gầm gừ. Mấy ngày gần đây, Thuý Sơn thấy thái độ của Tạ Tốn thay đổi nhiều, lòng đã lo ngại, nhưng chàng không ngờ một võ lâm tiền bối như y mà lại giở trò phi lễ với một thiếu nữ!
Chàng vừa kinh hãi vừa tức giạn, tung mình nhảy tới quát:
-Có chịu buông ra không?
Tạ Tốn vừa cười vừa đáp:
-Dù sao chúng ta cũng phải chết, hà tất phải nói tới lễ phép quái gì? Trên lục địa, họ Tạ đã không tin cái trò lễ nghĩa liêm sĩ đói lừa người ấy, huống hồ ngày nay.
Thuý Sơn lên tiếng:
-Nếu tiền bối không buông tay, tôi thí mạng với tiền bối ngay.
Tạ Tốn cười nhạt hỏi lại:
-Nàng là người thế nào của ngươi, ai khiến ngươi dính tới việc này?
Y vừa nói hai tay vừa ghì chặt thêm. Thuý Sơn hậm hực đáp:
-Nàng là vợ tôi, tôi là chồng nàng. Tạ tiền bối nên rõ đại trượng phu lúc sống phải quang minh, lúc chết mới được thảnh thơi. Tuy trên núi băng này không có người thứ tư rõ biết, nhưng mình làm việc đê tiện phải hổ thẹn với lương tâm.
Tạ Tốn cười ha hả và đáp:
-Tại hạ xưa nay không biết cái gì là thiện ác. Ta thấy Hân cô nương đẹp như hoa nở thì chiếm đoạt cho được, dẫu ngươi là chồng của nàng, cũng phải đứng sang bên và ngoan ngoãn đứng yên đó mà nhìn. Nếu ngươi nói thêm một câu nào nữa, ta dùng chưởng đánh ngươi ngã ngay xuống dưới băng.
Thuý Sơn nghe Tạ Tốn nói như vậy, liền la lớn:
-Ðược lắm! Chúng ta cùng chết một thể!
Ðoạn chàng vạn sức và cánh tay phải, nhằm sau lưng Tạ Tốn đánh tới.
Tạ Tốn chỉ giơ tay về phía sau chống đỡ, thế mà Thuý Sơn loạng choạng lui về phía sau.
Núi băng trơn, không sao đứng vững được, chàng té ngã ngay.
Tạ Tốn lại giơ chân phải lên, nhắm lưng chàng mà đá tới.
Thuý Sơn biến thế rất lẹ, dùng tay chống mạn một cái, thân mình vọt phắt lên, bèn giở chuởng ra điểm vào các yếu huyệt ở đầu gối của đối phương. Tay chàng chưa động, Tạ Tốn đã giơ hữu chưởng lên nhắm vào đầu chàng đánh tới, tay trái thì ôm chặt lấy ngang lưng Tố Tố.
Tố Tố vội giơ hai ngón tay trái ra điểm vào yếu huyệt ở yết hầu Tạ Tốn, nhưng Tạ Tốn không thèm chống đỡ, cứ vận hết chưởng lực mà nhắm đầu Thuý Sơn đánh xuống.
Thuý Sơn giơ song chưởng lên đỡ lấy chưởng của địch, bỗng cảm thấy khó thở. Tuy trong bóng tối, Tố Tố nhắm huyệt rất trúng. Hai ngón tay của nàng điểm trúng ngay huyệt yết hầu của Tạ Tốn, ngờ đâu cổ y vừa cứng vừa dai, khiến ngón tay của nàng cảm thấy tê buốt.
Nàng kinh hãi vô cùng và nghĩ thầm: "Dù người có luyện kim chung chảo va thiết bố sam mà bị điểm huyệt cũng không chịu nổi hai ngón tay của ta. Không hiểu sao người này lại có tiềm lực đẩy bắn được ngón tay của ta ra thật võ công của lão quá kỳ lạ, bình sinh ta chưa nghe bao giờ?
Lúc ấy nàng đang bị Tạ Tốn ôm chặt tay phải bị kẹp dưới nách của y, chỉ có tay trái là được tự do. Nàng điểm huỵệt không hiệu quả bèn nhìn vào mặt Tạ Tốn thì thấy dưới ánh sáng phản chiếu của núi băng, hai mắt y đỏ như máu, như xẹt lửa vậy. Nàng sực nhớ lúc còn nhỏ theo cha vào núi săn có thấy một con hổ bị thương nặng mà vẫn cố cầm cự, hai mắt hổ lúc bấy giờ cũng giỗng mắt Tạ Tốn.
Nàng bỗng nghĩ:
"Sao lúc thường y nho nhã và lễ phép, tuy tính tình hơi quái dị một chút, nhưng dẫu sao y cũng là một kỳ nam tử văn võ song toàn. Hôm nay y đột nhiên có những cử chỉ vô lễ, có lẽ bị kích thích thái quá cũng nên.
Ðoạn nàng thấy phía Bắc có một ánh sáng ngũ sắc loé lên rất đẹp. Với giọng nhu mì, nàng khẽ nói:
-Tạ tiền bối hãy nghỉ giây lát và nhìn xem cảnh trời rất đẹp như cảnh tiên.
Tạ Tốn liền quay về phía Bắc nhìn thấy những tia sáng chói lọi nọ, bỗng rùng mình một cái, buông Tố Tố ra. Ðồng thời Thuý Sơn cũng cảm thấy chưởng lực của y giảm hẳn.
Tạ Tốn khoanh tay ra phía sau, quay người về phía Bắc, rồi leo lên cao đứng nhìn về phía có ánh sáng chói lọi, đứng ngắm nghía một hồi. Thì ra lúc này ba người đã sắp tới bắc cực rồi. Ánh sáng ngũ sắc đó là một kỳ cảnh của Bắc cực.
Tạ Tốn là người rất bác học mà cũng không biết tại sao lại có những ánh sáng đẹp như vậy.
Thuý Sơn cầm tay Tố Tố, trống ngực hai người vẫn còn đập mạnh.
Ðêm hôm đó, Tạ Tốn cứ đứng yên nhìn về phía Bắc cho tới sáng hôm sau, khi ánh sáng ngũ sắc đó lẫn khuất mới thôi.
Y có vẻ hổ thẹn với cử chỉ đêm hôm trước, nhưng y cũng không nhắc tới mà cũng không dám nhìn Tố Tố.
Lời ăn tiếng nói lại hoà nhã như trước.
Mấy ngày hôm sau, núi băng vẫn cứ trôi về phía Bắc.
Tạ Tốn luôn mồm mắng chửi trời xanh và tánh nết của y cũng điên cuồng lên.
Thỉnh thoảng hai mắt của y lại tia ra những tía sáng hung ác.
Tuy Thuý Sơn và Tố Tố không nhắc đến chuyện cũ nhưng cả hai lúc nào cũng ngấm ngầm đề phòng, chỉ sợ đột nhiên y giở thú tánh.
Một hôm, sắp tới giờ tuất, mặt trời ngừng ở phía tây, mãi mà không lặn xuống đáy biển.
Ðột nhiên Tạ Tốn tung mình nhảy lên chỉ mặt trời lên tiếng mắng chửi:
-Cả thái dương kia, mi cũng hà hiếp ta. Tắc thái dương kia, nếu ta có cung tên. Ta sẽ bắn thủng ngay.
Mắng chửi xong, y nhặt một miếng băng to bằng quả đấm, nhắm mặt trời ném liền.
Thuý Sơn và Tố Tố nhìn nhau kinh hãi và đều nghĩ thầm:
-Người này khoẻ thật, mới ném tảng băng đi xa như vậy. Nếu chúng ta thì chỉ ném được nửa đường là cùng.
Luôn một hồi, Tạ Tốn đã ném 10 mấy tảng băng mà sức ném vẫn không suy giảm chút nào.
Y thấy ném mải mà không trúng được mặt trời, lửa giận nổi lên, vừa nhảy vừa đá lung tung.
Tố Tố thấy vậy liền khuyên:
-Tạ tiền bối hãy nghỉ ngơi giây lát, giận thái dương làm gì cho mệt.
Tạ Tốn quay lại, hai mắt đỏ ngầu, nổi đầy gân máu.
Tố Tố thấy vậy kinh hãi, gượng cười một tiếng.
Tạ Tốn đột nhiên la lớn nhảy lại ôm chặt lấy nàng và quát tháo:
-Bóp chét mi! bóp chét mi!
Tố Tố hình như bị một vòng sắt xiết chặt lấy thân.
Thuý Sơn thấy vậy vội kéo tay Tạ Tốn để gỡ cho Tố Tố, nhưng không sao nhúc nhích được một ly. Chàng thấy Tố Tố đã trợn mắt lè lưỡi, sắp nghẹt thở đến nơi, liền vung quyền đánh vào thần đạo huyệt ở trên lưng Tạ Tốn một đấm. Ngờ đâu chàng cảm thấy tay mình đấm vào sắt đá.
Tạ Tốn vẫn gầm gừ như một mãnh thú, hai tay ôm chặt Tố Tố.
Thuý Sơn liền lớn tiếng nói:
-Nếu tiền bối không buông thì tại hạ sẽ dùng khí giới đối phó.
Thấy Tạ Tốn không thèm trả lời, chàng liền rút phán quan bút ra điểm vào hai yếu huyệt ở vai và khuỷ tay trái của Tạ Tốn một cái.
Tạ Tốn lợi hại thật, vì người thường bị điểm huyệt như vậy cánh tay bị phế tức thì, nhưng y chỉ cảm thấy tê tái bèn quay tay phải lại chớp luôn cây phán quan bút của Thuý Sơn mà ném ra xa.
Nhân đó Tố Tố liền chui thoát ra khỏi cánh tay của Tạ Tốn. Nhưng Tạ Tốn đã giơ tả chưởng đánh vào đầu Thuý Sơn, còn tay phải nhắm ngực của Thuý Sơn chộp tới, chỉ nghe soẹt một tiếng là miếng da hải báo trên ngực Thuý Sơn đã bị xé rách một mảnh.
Thuý Sơn tự biết nếu chàng giở khinh công ra tránh né thì Tố Tố thể nào cũng bị đối phương bắt được, nên liền giở miên chưởng ra, để rút chưởng lực của Tạ Tốn.
Ngờ đâu, bàn tay của chàng vừa đụng vào Tạ Tốn thì bị nắm chặt, không sao rút ra được.
Chàng đành vận nội lực để phản kháng nhưng chàng cảm thấy đầu óc choáng váng tâm thần bất định. Lần này là lần thứ ba, Thuý Sơn đấu chưởng lực với y mà hai lần trước tình hình không như thế này.
Có lẽ mấy ngày hôm nay vì trí óc của y rối loạn, nên có sự biết đổi lạ lùng như thế.
Tạ Tốn chế ngự được Thuý Sơn rồi, vừa lôi vừa kéo chàng đi để đuổi bắt Tố Tố.
Tố Tố vừa tung mình nhảy lên, hai chân chưa kịp xuống đất thì Tạ Tốn đã giơ chân lên đá mấy miếng băng nhỏ bay tới, trúng vào đùi bên phải của nàng. Nàng chỉ kêu được hai tiếng "ối cha" liền ngã lăn ra.
Tạ Tốn đột nhiên dùng chưởng lực đánh bắn Thuý Sơn ra ngoài xa mấy trượng. Chỗ Thuý Sơn rơi xuống ở ngay rìa núi băng, vì quá trơn nên chàng trượt chân ngã xuống biển liền.
Thuý Sơn kêu thầm "nguy tai". Chàng vội giơ cái móc bạc bên trái ra móc vào mép núi băng, mượn thế nhảy trơ lên vừa nghĩ thầm: "Chắc lúc này Tố Tố đã lọt vào tay tên quỉ đó rồi"
Không ngờ dưới ánh sáng trăng, chàng lại thấy Tạ Tốn hai tay ôm mắt rên rỉ kêu đau, còn Tố Tố thì nằm gục dưới đất. Chàng vội chạy lại đỡ dậy. Tố Tố rỉ tai Thuý Sơn:
-Em ... em đã ném mù hai mắt ..
Nàng nói chưa dứt, Tạ Tốn đã thét lên một tiếng như hổ gầm, xông ngay lại.
Thuý Sơn ôm Tố Tố lăn ra xa mấy vòng tránh né.
Hai người nghe ở chỗ vừa rồi có mấy tiếng :Lốc cốc. Thì ra Tạ Tốn đã thọc 10 ngón tay vào trong núi băng và khi đứng dậy, hai tay y đang nâng một tảng băng hơn trăm cân và y đang lắng nghe để nghe tiếng động, xem Thuý Sơn và Tố Tố ở đâu để ném tảng băng vào hai người.
Tố Tố đang định nhảy lên để tránh né Thuý Sơn đã túm lưng nàng, rồi hai người cùng núp cả vào trong cái khe núi băng không dám thở mạnh. Sau khi ném tảng băng, Tạ Tốn vẫn đứng yên lắng tai nghe hình như muốn tìm chỗ ẩn thân của hai người.
Thuý Sơn thấy hai mắt của y nhỏ những dòng máu tươi, nên biết trong lúc nguy cấp, Tố Tố đã dùng kim trâm bắn mù hai mắt y rồi. Lúc đang đam mê y không quan tâm mới phải trúng kim trâm.
Tuy vậy y vẫn linh mẫn, hễ nghe một chút tiếng đọng la nhảy xổ lại ngay.
Cũng may có tiếng sấm, tiếng gió và tiếng băng va chạm vào nhau, che lấp tiếng thở của hai người, nên y mới không biết hai người ẩn núp ở đâu.
Nếu ở trong tình hình khác có lẽ hai người không sao thoát khỏi y.
Lắng nghe giây lát, Tạ Tốn vẫn không biết chỗ của hai người ẩn núp. Y cảm thấy hai mắt đau nhức khôn tả và trước mặt chỉ thấy tối đen, y vừa cuống giận vừa sợ hãi.
/102
|