Vừa quẹo qua ngõ ngoặc là Mẫn Tuệ đứng lại.
Nàng nhìn về phía Đức Uy đang đứng thật lâu, mãi cho đến khi hắn đi rồi mà nàng vẫn chưa cất bước.
Vẻ mặt của nàng trông thật là thảm não.
Mông Bất Danh lên tiếng :
- Cô nương, thật lão không hiểu được ý định của cô nương về chuyện phản công này ra sao cả, tại sao để Đức Uy đi một mình?
Mẫn Tuệ quay lại thở dài :
- Mông lão gia, tôi còn có việc phải làm mà không thể có mặt Đức Uy.
Mông Bất Danh gật gù :
- Ta cũng nghi ngờ như thế, nhưng không hiểu rõ ý định của cô nương...
Trầm ngâm thật lâu, Mẫn Tuệ vụt hỏi :
- Mông lão gia là người từng hoạt động nhiều về phương Bắc, nhưng quanh đây chắc lão gia rành đường lắm phải không? Từ đây cách thành Nam xa hay gần? Đường có dễ đi không?
Mông Bất Danh cau mặt :
- Cô nương muốn...
Mẫn Tuệ chận nói :
- Tôi muốn gặp Thất Cách Cách.
Mông Bất Danh lẳng lặng thở dài...
Thật lâu, ông ta ngẩng mặt :
- Lão biết dụng ý của cô nương, nhưng không biết cô nương có nắm chắc được không?
Mẫn Tuệ lắc đầu :
- Ngay bây giờ thì tôi không dám quyết đoán, nhưng tôi thấy rằng mình phải hết sức mình rồi mới biết được hay không.
Mông Bất Danh gật đầu :
- Bằng vào tấm lòng thành của cô nương, có lẽ trời cao cũng sẽ phò hộ. Đi, chúng ta cứ làm hết sức mình...
Ông ta quay đầu đi trước, Mẫn Tuệ bám sát theo sau.
Họ không thể công nhiên trên đường cái, họ đi bằng vào những nơi vắng nhất và quả thật, lão họ Mông này quá rành đường.
* * * * *
Từ phía Đông thành đi ngược lên hướng Nam, giá như cứ đường hoàng mà đi thì cũng không xa lắm, nhưng Mông Bất Danh dẫn Mẫn Tuệ quanh lộn quá nhiều đường, thành ra phải mất một lúc khá lâu mới tới thành Nam.
Mông Bất Danh tìm ra ngôi miếu cổ không khó khăn gì mấy.
Đứng từ xa nhìn lại, ngôi miếu vắng hoe.
Mẫn Tuệ cau mặt :
- Không biết có phải ngôi miếu này không?
Mông Bất Danh đáp :
- Chắc như thế, vì chung quanh đây không có ngôi miếu hoang nào khác nữa.
Ngần ngừ một chút, Mông Bất Danh hỏi :
- Cô nương xem chừng Thất Cách Cách còn ở đây không?
Mẫn Tuệ lắc đầu :
- Làm sao biết được, không thấy gì khả nghi cả, nhưng nếu lỡ ra nàng đã đi thì mình tìm nơi khác, nhất định phải tìm cho được.
Mông Bất Danh thở dài :
- Lòng của cô nương quá tốt, nhưng tôi rất ngại không thành.
Mẫn Tuệ nói :
- Thành hay không là một việc, mình làm hết sức lại là một việc khác. Cứ cố gắng cho đến tận cùng, ít nhất là về tình cảm phải đem lại phần nào kết quả.
Mông Bất Danh làm thinh, ông ta chầm chậm đi về phía ngôi miếu cổ.
Đi đến gần chút nữa, ông ta đứng lại lắc đầu :
- Sao không động tịnh mà cũng không thấy có đèn...
Mẫn Tuệ làm thinh, nàng cứ xăm xúi đi vào. Nhưng khi đến gần tới, Mông Bất Danh đưa tay cản lại.
Ông ta bước tới trước một bước và lên tiếng :
- Dương cô nương đến cầu kiến Thất Cách Cách, chẳng hay...
Ông ta nói chưa dứt lời thì từ trong cửa miếu có một bóng thoát ra...
Mông Bất Danh đẩy Dương Mẫn Tuệ lui lại, nhưng nàng đã nhận ra bóng người quen nên vội kêu :
- Tiểu Hỷ...
Tiểu Hỷ chạy lại gần vòng tay quì xuống :
- Tiểu Hỷ bái kiến Dương tiểu thơ.
Mẫn Tuệ bước nhanh tới đỡ cô ta đứng dậy và nói :
- Tiểu Hỷ, đừng làm thế, vẫn yên lành phải không?
Tiểu Hỷ đứng lên nói :
- Đa tạ tiểu thơ...
Mẫn Tuệ hỏi :
- Thất Cách Cách...
Có bóng người trong miếu bước ra và lên tiếng :
- Dương thư thư...
Thất Cách Cách dẫn ba cô tỳ nữ đi ra, nàng đi thật nhanh đến trước và nắm tay Mẫn Tuệ, cả hai nghẹn ngào nói không thành tiếng...
Nhưng chỉ thoáng qua, Thất Cách Cách trấn tĩnh thật nhanh, nàng quay lại phía Mông Bất Danh vòng tay cúi đầu thật thấp :
- Tiểu nữ xin tham kiến Mông lão gia.
Thái độ của nàng thật là hiền dịu, nếu không biết thì tưởng chừng như nàng là một cô gái mạt học trong võ lâm...
Mông Bất Danh vừa cảm động vừa ngạc nhiên :
- Không dám, Thất Cách Cách biết kẻ nghèo nầy sao?
Thất Cách Cách cười :
- Tiểu nữ nghe danh và ngưỡng mộ lão gia lâu lắm rồi...
Mông Bất Danh nói bằng một giọng thật tình :
- Lão có nghe có biết Thất Cách Cách là một kỳ nữ, nhưng chính hôm nay mới được biết mặt lần đầu.
Thất Cách Cách cúi đầu :
- Lão gia quá khen, chớ thật thì tiểu nữ không đáng được như thế, chỉ nhờ Dương thư thư và chư vị thương tình...
Dáng cách của nàng không lộ một chút gì tỏ ra một con người đã từng chỉ huy đoàn gián điệp Mãn Châu, tất cả uy phong nghiêm cách đều được ẩn mất, trông nàng thật dịu hiền y như một cô gái nề nếp bình thường.
Cũng có thể do hoàn cảnh mà cũng có thể đứng trước thâm tình của Mẫn Tuệ làm cho nàng cảm động nên nàng muốn dùng tư cách người bạn, hơn lên chút nữa là một người em nhỏ để đối xử cho trọn tình...
Nàng lại bước lên nắm tay Mẫn Tuệ, giọng nàng thật xúc động :
- Thư thư, trên đời thật là toàn chuyện bất ngờ, từ ngày chia tay tại Trường An, lòng tôi hoài niệm không nguôi và cứ tưởng chừng rằng kiếp này không mong gì gặp lại...
Mẫn Tuệ siết tay Thất Cách Cách, nàng nói thật dịu dàng :
- Tôi cũng không hơn gì Cách Cách đâu, tôi nghĩ hai phương trời chắc chắn sẽ kéo dài hơn và hoàn toàn ngăn cách, chính vì thế cho nên khi nghe tin Thất Cách Cách có mặt nơi đây là tôi nóng nảy, ước gì không chắp được đôi cánh để bay nhanh gặp bạn...
Thất Cách Cách nói :
- Lòng thương của thư thư làm cho tôi muốn rơi nước mắt...
Nàng cúi đầu, nàng không rơi nước mắt nhưng hai mắt đỏ hoe.
Dương Mẫn Tuệ cứ nắm chặt tay người bạn gái mà nàng đã xem như em, nàng cảm nghe mũi mình cay xé, nàng không còn nói được...
Họ đối với nhau không còn rào đón e dè gì nữa cả, tình của họ đã hòa vào nhau, họ không nói mà cảm nghe như đã nói thật nhiều.
Thật lâu như để làm cho bớt nỗi bồi hồi, Thất Cách Cách ngẩng mặt lên nhoẻn miệng cười :
- Cứ lo mừng mà quên, đứng đây sao tiện, xin mời lão gia và thư thư vào trong ngồi nghỉ.
Mông Bất Danh lắc đầu :
- Thôi, hai chị em hãy vào trong nói chuyện tâm tình đi để lão phu đứng ngoài này đón gió cho thoải mái.
Nói là đón gió, nhưng Mẫn Tuệ và Thất Cách Cách hiểu là không phải thế, họ biết Mông lão muốn để cho hai người tâm tình được tự nhiên và thêm nữa là đứng ngoài để canh phòng.
Mẫn Tuệ vội nói :
- Thôi, cứ để cho lão gia ở ngoài đi, chị em mình nói chuyện chắc lão gia cũng không muốn chen vào đâu.
Thất Cách Cách vòng tay :
- Lão gia, như thế thì chị em chúng tôi xin phép lão gia...
Mông Bất Danh khoát tay :
- Xin nhị vị cứ tự nhiên, lão phu muốn tự do.
Thất Cách Cách cúi đầu lần nữa rồi kéo tay Mẫn Tuệ vào trong miếu.
* * * * *
Bất cứ một cuộc họp mặt nào mà cả đôi bên đều cảm thấy trước là không thể kéo dài thì càng khiến cho câu mở đầu quá khó khăn, vì không phải gặp nhau để giải quyết một vài công chuyện tầm thường, mà giữa Mẫn Tuệ và Thất Cách Cách đã mang máng biết rằng đây là nỗi khó khăn của tình của lý, nỗi khó khăn mà sức người trở thành bất lực.
Hai người ngồi trên đống cỏ khô, họ cố tránh tia mắt của nhau, họ sợ nhìn thấy lòng nhau trước khi nói ra thành tiếng.
Là con gái như nhau, họ rất dễ thông cảm, nhứt là giữa Thất Cách Cách và Dương Mẫn Tuệ, họ hiểu lòng bạn còn muốn hơn cả lòng mình.
Và cũng chính vì thế mà làm họ khó mở lời.
Chừng như không thể lặng thinh mãi, Thất Cách Cách lên tiếng :
- Thư thư đã gặp Lý huynh rồi phải không?
Đúng là hỏi để cho có hỏi, hỏi để phá không khí nặng nề, chớ nếu không gặp Đức Uy thì làm sao Mẫn Tuệ lại đến đây?
Mẫn Tuệ gật đầu :
- Nhưng anh ấy không biết tôi đến đây tìm gặp Cách Cách, vì tôi không nói. Tôi không muốn anh ấy biết chuyện riêng của chúng mình. Chuyện đàn bà con gái thì ai lại cho đàn ông biết, phải không?
Thất Cách Cách gật đầu cười :
- Đúng rồi, thư thư nói phải lắm, đâu phải cứ chuyện gì cũng phải cho anh ta biết...
Mẫn Tuệ nhìn chăm chăm Thất Cách Cách và nói giọng buồn buồn :
- Tại sao muội muội ốm vậy? Ốm hơn ở Trường An nhiều lắm.
Thất Cách Cách cười :
- Đi đây đi đó nhiều quá nên tiểu muội mất sức đấy.
Mẫn Tuệ nhìn sâu vào mắt Thất Cách Cách như muốn nói với nàng rằng câu nói ấy không thật và nàng hỏi nhẹ :
- Có phải không, muội muội?
Thất Cách Cách mỉm cười :
- Chớ thư thư cho là không phải sao?
Mẫn Tuệ lắc đầu :
- Tôi thấy không phải bịnh mà cũng không phải vì quá vất vả, có lẽ chỉ có trong lòng muội muội biết rõ mà thôi...
Thất Cách Cách cười, tự nhiên nụ cười của nàng thật thê lương, nàng tránh tia mắt của Mẫn Tuệ và hỏi sang chuyện khác :
- Chị Thiên Hương đâu, thư thư?
Mẫn Tuệ cúi mặt thở dài...
Thất Cách Cách rúng động, nàng nắm tay Mẫn Tuệ gặn hỏi :
- Sao vậy? Thư thư, chị Thiên Hương đâu?
Mẫn Tuệ ngẩng mặt lên, mắt nàng ửng đỏ. Nàng thuật lại cho Thất Cách Cách nghe chuyện của Thiên Hương và cuối cùng, nàng hỏi :
- Lý huynh không nói cho muội nghe về chuyện đó sao?
Thất Cách Cách lắc đầu :
- Không...
Nàng chắc lưỡi thở ra và nói tiếp :
- Thật là tội nghiệp cho chị Thiên Hương, chị ấy quả là con người đáng kính...
Và nàng lại cau mặt :
- Nhưng không hiểu tại sao Lý huynh lại không cho tôi biết?
Mẫn Tuệ nói :
- Có lẽ anh ấy sợ muội muội buồn.
Thất Cách Cách chắc lưỡi :
- Chị Thiên Hương thật đáng thương...
Mẫn Tuệ hỏi :
- Còn ai nữa?
Đang nghĩ về Thiên Hương, nghĩ về cái đáng thương của Thiên Hương và liên tưởng đến hoàn cảnh cũng đáng thương của mình, Thất Cách Cách bỗng lặng người...
Câu hỏi của Mẫn Tuệ nàng không nghe thấy...
Thiên Hương vì hoàn cảnh éo le, vì cha chết cùng một bè với giặc, nàng không thể làm gì khác hơn được, nàng phải xuất gia, nhưng ít ra nàng cũng đã từng là vị hôn thê của Đức Uy, còn mình thì sao?
Thất Cách Cách bỗng nghe lòng chua xót.
Ngày mai, khi đại quân của Mãn Châu ngập cả Trung Nguyên lúc bấy giờ ai là giặc và ai là thù?
Vì đại nghĩa, Thiên Hương đã phải vứt bỏ cuộc đời, nàng tìm lấy sự yên vui trong câu kinh tiếng kệ, nàng có thể kiêu hãnh với mọi người, nàng có thể kiêu hãnh nhìn mặt người yêu mà không hổ thẹn, còn mình?
Thất Cách Cách thở dài...
Thiên Hương đã tìm được thanh tĩnh sau khi nàng đã đóng góp cho lẽ phải, đã giúp ích cho người yêu, lòng nàng thật thanh thản.
Thất Cách Cách bỗng nghe lòng rúng động khi nghĩ đến mình, khi đem mình ra so sánh với Thiên Hương.
Nàng bỗng thấy mình gần như vô lý...
Nàng hy sinh mối tình tha thiết của nàng để nàng đạt được một cái gì?
Có phải nàng cũng vì đại nghĩa như Thiên Hương?
Thiên Hương hy sinh vì giang sơn, vì dân tộc, còn nàng, nàng hy sinh vì một cái gì?
Giang sơn của nàng đâu có bị ai giày xéo? Dân tộc nàng đâu có đòi nàng phải hy sinh?
Vậy tại sao nàng không được trọn vẹn với tình?
Thất Cách Cách lắc đầu, nàng không muốn nghĩ thêm...
Và cho đến bây giờ, nàng mới mường tượng nhớ rằng Mẫn Tuệ vừa có hỏi một câu, nàng không nghe rõ, nhưng nàng hỏi lại :
-Chi đó thư thư...
Mẫn Tuệ mỉm cười :
- Không nghe à?
Thất Cách Cách cũng cười, nàng cười nhưng lại thở ra :
- Em đang nghĩ về chị Thiên Hương...
Mẫn Tuệ chắc lưỡi :
- Thôi, đừng nói về chị ấy nữa, nói riết rồi mình dám mất trí luôn.
Thất Cách Cách nói :
- Cho dầu bằng cách gì, cũng chính do cha của chị ấy hại cuộc đời của con mình, biết trước như thế nầy thì tôi đã không đến Trường An, không tìm cách để cấu kết với Tổ Tài Thần.
Mẫn Tuệ lắc đầu :
- Không có muội muội thì có người khác, con người của ông ta như thế, sớm muộn gì rồi cũng thế, chuyện bán đứng Thiên Hương cho Trương Tam Dõng là bằng cớ hiển nhiên về lòng dạ đen tối của con người ấy.
Nàng thở dài và nói tiếp :
- Nhưng bây giờ mình cũng không biết phải trách ai, nếu có thì chắc lại cũng phải đổ trút vào binh đao loạn lạc. Trong bất cứ một cuộc chiến nào, trong bất cứ một cuộc loạn lạc nào, sự tàn phá của nó thật là khủng khiếp, không phải chỉ tàn phá về vật chất mà là sự sụp đổ về lòng người, không có thảm cảnh nào ghê gớm hơn thảm cảnh của chiến tranh.
Thất Cách Cách lặng thinh.
Không hiểu sao, lòng nàng bỗng nghe xao xuyến hơn bao giờ hết.
Hồi lâu, nàng lắc đầu nhè nhẹ :
- Không ai muốn có biến loạn, không ai muốn có chuyện chém giết lẫn nhau, có chăng cũng chỉ ở trong lòng một số ít con người vị kỷ, tham lam, nhưng khốn nỗi là tất cả lại phải bị quay cuồng theo cái tham vọng đê hèn đó... Không ai muốn, thế nhưng khi một thiểu số người đề xướng đao binh thì tất cả lại lao đầu vào giết chóc... Con người thật đúng là đã nằm trong một khuôn khổ để cho người khác giật dây...
Mẫn Tuệ nói :
- Cái đau hơn hết là ai cũng biết như thế, hay đúng hơn là có một số người đã hiểu rõ ràng như thế mà vẫn không thể thoát ra, với họ, bị người ta dẫn vào người một cái “nhãn”, cái “nhãn hiệu” ấy lại trở thành tránh vụ là gì...
Thất Cách Cách cúi mặt thở dài...
Có phải như thế hay không?
Có phải cái “nhãn hiệu” đẹp đẽ đã từng hãm con người, đã cột trói con người vào vòng tội lỗi?
Chính những cái “nhãn hiệu” đẹp đẽ đó đã làm thương tổn người khác mà cũng làm tan nát chính bản thân mình?
Nàng lắc lắc đầu thật mạnh như cố đuổi xua những ý nghĩa sáng suốt mà lại trở thành đen tối.
Mẫn Tuệ kêu nho nhỏ :
- Muội muội...
Thất Cách Cách mỉm cười khô héo :
- Thôi, thư thư, chúng ta bỏ những cái đó đi, đúng như thư thư đã nói, nghĩ mãi rồi có lẽ phát điên luôn.
Mẫn Tuệ nói :
- Đúng rồi, muội muội, mình nói chuyện của mình đi, đừng nói về thiên hạ, không nói chuyện công nữa, nói chuyện tư nghe?
Thất Cách Cách chớp chớp mắt :
- Tự nhiên là được...
Mẫn Tuệ nói :
- Đêm nay tôi đến đây, ngoài viếng thăm muội muội, tôi có việc muốn bàn. Muốn yêu cầu muội muội...
Thất Cách Cách ngó Mẫn Tuệ như háy :
- Ghê chưa, thư thư khách sáo ghê chưa? Ai đời thư thư mà lại đi yêu cầu muội muội, nói nghe giống... người dưng ghê.
Vừa nói nàng vừa nhìn Mẫn Tuệ cười thân mật, thật vui cốt để làm không khí loãng bớt ra, thế nhưng khi nàng nói vừa dứt thì Mẫn Tuệ vùng nhỏm mình lên và quì thụp ngay trước mặt nàng...
Thất Cách Cách hoảng hốt đưa tay ôm lấy Mẫn Tuệ, giọng nàng run run :
- Thư thư, đừng làm như thế.
Mẫn Tuệ nói bằng giọng cực kỳ khẩn khoản :
- Muội muội, tôi đến đây là để thay mặt Đức Uy để cầu nhân...
Thất Cách Cách vịn vào vai Mẫn Tuệ, nàng chắc lưỡi, nước mắt nàng ứa ra :
- Thư thư, chị làm chi cho khổ sở thế nầy...
Mẫn Tuệ nói :
- Vì Đức Uy, vì tôi mà cũng là vì tất cả chúng ta...
Thất Cách Cách lắc đầu, không phải lắc đầu với Mẫn Tuệ, nàng lắc đầu như đang cố xua đuổi một ý nghĩ mềm yếu đang muốn xô nàng ngã sấp, nàng nói :
- Thư thư, đừng... đừng chị...
Mẫn Tuệ nói :
- Muội muội, không lẽ muội không thương Đức Uy một chút nào cả sao? Không lẽ muội muội không nghĩ đến tình tôi một chút nào cả sao? Muội muội không thương cả muội muội nữa sao? Muội muội...
Thất Cách Cách cúi mặt...
Thật lâu, nàng ngẩng đầu lên, mặt nàng rắn lại :
- Thư thư, tại Trường An lúc nọ, tiểu muội đã nói rồi, thư thư đừng làm như thế...
Mẫn Tuệ nói :
- Tôi biết, chính tôi ngày đêm không yên được cũng vì chuyện đó, muội muội, thật lòng muội muội không còn nghĩ đến Đức Uy sao?
Thất Cách Cách lắc đầu :
- Chuyện không phải như thế, tại Trường An tiểu muội đã nói rồi, thư thư đừng hỏi nữa.
Giọng Mẫn Tuệ dàu dàu :
- Không lẽ muội muội không thể cải ý được sao?
Thất Cách Cách lắc đầu :
- Không được đâu, thư thư...
Mẫn Tuệ chảy nước mắt :
- Muội muội...
Thất Cách Cách chắc lưỡi :
- Thư thư, yêu một người, không nhứt thiết phải... phải là trọn đời chồng vợ, chị không thấy chị Thiên Hương đó hay sao? Vì tình thế bức bách, chị Thiên Hương không thể cải sửa ý mình, chính tiểu muội cũng thế, nếu tiểu muội cải sửa lập trường thì chẳng hóa ra tiểu muội lại giết cha giết chú hay sao? Và nếu quả thế thì thư thư cũng muốn cho tiểu muội đi vào con đường của chị Thiên Hương hay sao?
Mẫn Tuệ nói :
- Nếu không như thế thì trở lại muội muội đã phải hy sinh...
Thất Cách Cách nói :
- Thư thư, trong chiến loạn biết bao nhiêu người đã phải hy sinh, chính chị Thiên Hương cũng phải hy sinh.
Mẫn Tuệ nói :
- Nhưng trường hợp của muội muội thì có khác...
Thất Cách Cách lắc đầu :
- Không có gì khác cả, thư thư, chị Thiên Hương sở dĩ xuống tóc qui y là vì chị ấy đã giết cha, đành rằng chuyện giết đó là vì chị đã đến bước đường cùng và vì đến bước đường cùng cho nên chị ấy phải hy sinh. Chị có đau xót cho hoàn cảnh của chị Thiên Hương không? Chị có muốn tiểu muội cũng làm như thế hay không?
Mẫn Tuệ nói :
- Tôi không dám động gì đến vấn đề trung hiếu của muội muội cả, nhưng tôi quá đau lòng trước cái khổ tâm của muội muội...
Vành môi xanh mét của Thất Cách Cách run run, nàng ngồi sững và đôi mắt rưng rưng nhìn những giọt sáp sắp đang chảy dài trên thân cây bạch lạp...
Thật lâu nàng mới nói :
- Tôi không thể phủ nhận mà cũng không muốn phủ nhận, thư thư nói đúng, tôi đau đớn lắm. Đúng như nhận xét của thư thư, tiểu muội ốm nhiều hơn lúc ở Trường An, không phải bịnh mà vì đau khổ, sự đau khổ giày vò làm cho tiểu muội ngày một sút đi, nhưng mà, thư thư, biết làm sao bây giờ? Đau khổ hơn nữa, đau khổ cho đến chết cũng không làm sao được nữa. Tiểu muội không muốn nói câu nầy, giả như đổi lại thư thư là tiểu muội, trong trường hợp nầy, thư thư cũng phải cắn răng chịu sự đau khổ mà thôi.
Mẫn Tuệ tránh không hồi đáp, có lẽ nàng cũng không thể đáp được một vấn đề quá sức của nàng, nàng chỉ nói khác đi :
- Muội muội, chắc muội cũng đã có biết rằng có người không được trọn vẹn với tình, trọn đời người ấy như là một kẻ chết chưa chôn, như một cái xác không hồn...
Thất Cách Cách nói :
- Người đó là tiểu muội, có thể hơn nữa, tiểu muội sẽ là một cái xác trống không, tiểu muội sẽ đau khổ nhiều hơn nữa, nhưng biết làm sao được? Tiểu muội tin rằng thư thư cũng không biết làm sao.
Mẫn Tuệ nghẹn ngào. Nàng không nói nữa, nước mắt nàng đầm đìa trên má.
Thất Cách Cách cắn chắc răng, nàng cố nuốt nước mắt trở vào, nàng nói :
- Thư thư, trong tình cảnh nầy và nhứt là những ngày sắp tới, chúng mình, chị em mình gặp nhau khó lắm, mình nên lợi dụng lúc còn gặp nhau được để vui cho trọn với nhau, mình nói với nhau những chuyện khác đi chị.
Mẫn Tuệ không lau nước mắt, nàng không còn muốn ngăn nỗi đau thương, nàng vừa khóc vừa nói với Thất Cách Cách :
- Chẳng thà tự mình đau khổ, còn hơn thấy người thân yêu của mình đau khổ, muội muội, tôi không làm sao chịu nổi.
Thất Cách Cách cố nở nụ cười, nụ cười của nàng mà Mẫn Tuệ cảm thấy như một trái tim tan nát :
- Có một điều nầy thật tình tôi không muốn nói, nhưng bây giờ vẫn phải nói ra, chỉ có hai trường hợp mà tiểu muội có thể cùng chung một nhà với thư thư. Thứ nhứt, Mãn Châu triệt binh, giữa hai nước chúng ta không còn chiến tranh, không còn thù nghịch, chuyện đó, tiểu muội sợ rằng khó có. Thứ hai, Mãn Châu thống nhứt Trung Nguyên, tiểu muội sẽ tự đến cầu thân, nhưng lúc bấy giờ chắc chắn Đức Uy sẽ không còn nhìn vào mặt tiểu muội nữa.
Mẫn Tuệ nói :
- Muội muội, có thể hy vọng vào chuyện thứ nhứt được chăng?
Thất Cách Cách lắc đầu, giọng nàng đầy tuyệt vọng :
- Không thể có được đâu, thư thư, tiểu muội là người Mãn Châu, tiểu muội biết người Mãn Châu hơn ai hết.
Hình như nói đến chuyện nầy làm cho nàng xúc động, nàng nghẹn ngang và nước mắt vụt trào ra...
Nàng nhìn về phía Đức Uy đang đứng thật lâu, mãi cho đến khi hắn đi rồi mà nàng vẫn chưa cất bước.
Vẻ mặt của nàng trông thật là thảm não.
Mông Bất Danh lên tiếng :
- Cô nương, thật lão không hiểu được ý định của cô nương về chuyện phản công này ra sao cả, tại sao để Đức Uy đi một mình?
Mẫn Tuệ quay lại thở dài :
- Mông lão gia, tôi còn có việc phải làm mà không thể có mặt Đức Uy.
Mông Bất Danh gật gù :
- Ta cũng nghi ngờ như thế, nhưng không hiểu rõ ý định của cô nương...
Trầm ngâm thật lâu, Mẫn Tuệ vụt hỏi :
- Mông lão gia là người từng hoạt động nhiều về phương Bắc, nhưng quanh đây chắc lão gia rành đường lắm phải không? Từ đây cách thành Nam xa hay gần? Đường có dễ đi không?
Mông Bất Danh cau mặt :
- Cô nương muốn...
Mẫn Tuệ chận nói :
- Tôi muốn gặp Thất Cách Cách.
Mông Bất Danh lẳng lặng thở dài...
Thật lâu, ông ta ngẩng mặt :
- Lão biết dụng ý của cô nương, nhưng không biết cô nương có nắm chắc được không?
Mẫn Tuệ lắc đầu :
- Ngay bây giờ thì tôi không dám quyết đoán, nhưng tôi thấy rằng mình phải hết sức mình rồi mới biết được hay không.
Mông Bất Danh gật đầu :
- Bằng vào tấm lòng thành của cô nương, có lẽ trời cao cũng sẽ phò hộ. Đi, chúng ta cứ làm hết sức mình...
Ông ta quay đầu đi trước, Mẫn Tuệ bám sát theo sau.
Họ không thể công nhiên trên đường cái, họ đi bằng vào những nơi vắng nhất và quả thật, lão họ Mông này quá rành đường.
* * * * *
Từ phía Đông thành đi ngược lên hướng Nam, giá như cứ đường hoàng mà đi thì cũng không xa lắm, nhưng Mông Bất Danh dẫn Mẫn Tuệ quanh lộn quá nhiều đường, thành ra phải mất một lúc khá lâu mới tới thành Nam.
Mông Bất Danh tìm ra ngôi miếu cổ không khó khăn gì mấy.
Đứng từ xa nhìn lại, ngôi miếu vắng hoe.
Mẫn Tuệ cau mặt :
- Không biết có phải ngôi miếu này không?
Mông Bất Danh đáp :
- Chắc như thế, vì chung quanh đây không có ngôi miếu hoang nào khác nữa.
Ngần ngừ một chút, Mông Bất Danh hỏi :
- Cô nương xem chừng Thất Cách Cách còn ở đây không?
Mẫn Tuệ lắc đầu :
- Làm sao biết được, không thấy gì khả nghi cả, nhưng nếu lỡ ra nàng đã đi thì mình tìm nơi khác, nhất định phải tìm cho được.
Mông Bất Danh thở dài :
- Lòng của cô nương quá tốt, nhưng tôi rất ngại không thành.
Mẫn Tuệ nói :
- Thành hay không là một việc, mình làm hết sức lại là một việc khác. Cứ cố gắng cho đến tận cùng, ít nhất là về tình cảm phải đem lại phần nào kết quả.
Mông Bất Danh làm thinh, ông ta chầm chậm đi về phía ngôi miếu cổ.
Đi đến gần chút nữa, ông ta đứng lại lắc đầu :
- Sao không động tịnh mà cũng không thấy có đèn...
Mẫn Tuệ làm thinh, nàng cứ xăm xúi đi vào. Nhưng khi đến gần tới, Mông Bất Danh đưa tay cản lại.
Ông ta bước tới trước một bước và lên tiếng :
- Dương cô nương đến cầu kiến Thất Cách Cách, chẳng hay...
Ông ta nói chưa dứt lời thì từ trong cửa miếu có một bóng thoát ra...
Mông Bất Danh đẩy Dương Mẫn Tuệ lui lại, nhưng nàng đã nhận ra bóng người quen nên vội kêu :
- Tiểu Hỷ...
Tiểu Hỷ chạy lại gần vòng tay quì xuống :
- Tiểu Hỷ bái kiến Dương tiểu thơ.
Mẫn Tuệ bước nhanh tới đỡ cô ta đứng dậy và nói :
- Tiểu Hỷ, đừng làm thế, vẫn yên lành phải không?
Tiểu Hỷ đứng lên nói :
- Đa tạ tiểu thơ...
Mẫn Tuệ hỏi :
- Thất Cách Cách...
Có bóng người trong miếu bước ra và lên tiếng :
- Dương thư thư...
Thất Cách Cách dẫn ba cô tỳ nữ đi ra, nàng đi thật nhanh đến trước và nắm tay Mẫn Tuệ, cả hai nghẹn ngào nói không thành tiếng...
Nhưng chỉ thoáng qua, Thất Cách Cách trấn tĩnh thật nhanh, nàng quay lại phía Mông Bất Danh vòng tay cúi đầu thật thấp :
- Tiểu nữ xin tham kiến Mông lão gia.
Thái độ của nàng thật là hiền dịu, nếu không biết thì tưởng chừng như nàng là một cô gái mạt học trong võ lâm...
Mông Bất Danh vừa cảm động vừa ngạc nhiên :
- Không dám, Thất Cách Cách biết kẻ nghèo nầy sao?
Thất Cách Cách cười :
- Tiểu nữ nghe danh và ngưỡng mộ lão gia lâu lắm rồi...
Mông Bất Danh nói bằng một giọng thật tình :
- Lão có nghe có biết Thất Cách Cách là một kỳ nữ, nhưng chính hôm nay mới được biết mặt lần đầu.
Thất Cách Cách cúi đầu :
- Lão gia quá khen, chớ thật thì tiểu nữ không đáng được như thế, chỉ nhờ Dương thư thư và chư vị thương tình...
Dáng cách của nàng không lộ một chút gì tỏ ra một con người đã từng chỉ huy đoàn gián điệp Mãn Châu, tất cả uy phong nghiêm cách đều được ẩn mất, trông nàng thật dịu hiền y như một cô gái nề nếp bình thường.
Cũng có thể do hoàn cảnh mà cũng có thể đứng trước thâm tình của Mẫn Tuệ làm cho nàng cảm động nên nàng muốn dùng tư cách người bạn, hơn lên chút nữa là một người em nhỏ để đối xử cho trọn tình...
Nàng lại bước lên nắm tay Mẫn Tuệ, giọng nàng thật xúc động :
- Thư thư, trên đời thật là toàn chuyện bất ngờ, từ ngày chia tay tại Trường An, lòng tôi hoài niệm không nguôi và cứ tưởng chừng rằng kiếp này không mong gì gặp lại...
Mẫn Tuệ siết tay Thất Cách Cách, nàng nói thật dịu dàng :
- Tôi cũng không hơn gì Cách Cách đâu, tôi nghĩ hai phương trời chắc chắn sẽ kéo dài hơn và hoàn toàn ngăn cách, chính vì thế cho nên khi nghe tin Thất Cách Cách có mặt nơi đây là tôi nóng nảy, ước gì không chắp được đôi cánh để bay nhanh gặp bạn...
Thất Cách Cách nói :
- Lòng thương của thư thư làm cho tôi muốn rơi nước mắt...
Nàng cúi đầu, nàng không rơi nước mắt nhưng hai mắt đỏ hoe.
Dương Mẫn Tuệ cứ nắm chặt tay người bạn gái mà nàng đã xem như em, nàng cảm nghe mũi mình cay xé, nàng không còn nói được...
Họ đối với nhau không còn rào đón e dè gì nữa cả, tình của họ đã hòa vào nhau, họ không nói mà cảm nghe như đã nói thật nhiều.
Thật lâu như để làm cho bớt nỗi bồi hồi, Thất Cách Cách ngẩng mặt lên nhoẻn miệng cười :
- Cứ lo mừng mà quên, đứng đây sao tiện, xin mời lão gia và thư thư vào trong ngồi nghỉ.
Mông Bất Danh lắc đầu :
- Thôi, hai chị em hãy vào trong nói chuyện tâm tình đi để lão phu đứng ngoài này đón gió cho thoải mái.
Nói là đón gió, nhưng Mẫn Tuệ và Thất Cách Cách hiểu là không phải thế, họ biết Mông lão muốn để cho hai người tâm tình được tự nhiên và thêm nữa là đứng ngoài để canh phòng.
Mẫn Tuệ vội nói :
- Thôi, cứ để cho lão gia ở ngoài đi, chị em mình nói chuyện chắc lão gia cũng không muốn chen vào đâu.
Thất Cách Cách vòng tay :
- Lão gia, như thế thì chị em chúng tôi xin phép lão gia...
Mông Bất Danh khoát tay :
- Xin nhị vị cứ tự nhiên, lão phu muốn tự do.
Thất Cách Cách cúi đầu lần nữa rồi kéo tay Mẫn Tuệ vào trong miếu.
* * * * *
Bất cứ một cuộc họp mặt nào mà cả đôi bên đều cảm thấy trước là không thể kéo dài thì càng khiến cho câu mở đầu quá khó khăn, vì không phải gặp nhau để giải quyết một vài công chuyện tầm thường, mà giữa Mẫn Tuệ và Thất Cách Cách đã mang máng biết rằng đây là nỗi khó khăn của tình của lý, nỗi khó khăn mà sức người trở thành bất lực.
Hai người ngồi trên đống cỏ khô, họ cố tránh tia mắt của nhau, họ sợ nhìn thấy lòng nhau trước khi nói ra thành tiếng.
Là con gái như nhau, họ rất dễ thông cảm, nhứt là giữa Thất Cách Cách và Dương Mẫn Tuệ, họ hiểu lòng bạn còn muốn hơn cả lòng mình.
Và cũng chính vì thế mà làm họ khó mở lời.
Chừng như không thể lặng thinh mãi, Thất Cách Cách lên tiếng :
- Thư thư đã gặp Lý huynh rồi phải không?
Đúng là hỏi để cho có hỏi, hỏi để phá không khí nặng nề, chớ nếu không gặp Đức Uy thì làm sao Mẫn Tuệ lại đến đây?
Mẫn Tuệ gật đầu :
- Nhưng anh ấy không biết tôi đến đây tìm gặp Cách Cách, vì tôi không nói. Tôi không muốn anh ấy biết chuyện riêng của chúng mình. Chuyện đàn bà con gái thì ai lại cho đàn ông biết, phải không?
Thất Cách Cách gật đầu cười :
- Đúng rồi, thư thư nói phải lắm, đâu phải cứ chuyện gì cũng phải cho anh ta biết...
Mẫn Tuệ nhìn chăm chăm Thất Cách Cách và nói giọng buồn buồn :
- Tại sao muội muội ốm vậy? Ốm hơn ở Trường An nhiều lắm.
Thất Cách Cách cười :
- Đi đây đi đó nhiều quá nên tiểu muội mất sức đấy.
Mẫn Tuệ nhìn sâu vào mắt Thất Cách Cách như muốn nói với nàng rằng câu nói ấy không thật và nàng hỏi nhẹ :
- Có phải không, muội muội?
Thất Cách Cách mỉm cười :
- Chớ thư thư cho là không phải sao?
Mẫn Tuệ lắc đầu :
- Tôi thấy không phải bịnh mà cũng không phải vì quá vất vả, có lẽ chỉ có trong lòng muội muội biết rõ mà thôi...
Thất Cách Cách cười, tự nhiên nụ cười của nàng thật thê lương, nàng tránh tia mắt của Mẫn Tuệ và hỏi sang chuyện khác :
- Chị Thiên Hương đâu, thư thư?
Mẫn Tuệ cúi mặt thở dài...
Thất Cách Cách rúng động, nàng nắm tay Mẫn Tuệ gặn hỏi :
- Sao vậy? Thư thư, chị Thiên Hương đâu?
Mẫn Tuệ ngẩng mặt lên, mắt nàng ửng đỏ. Nàng thuật lại cho Thất Cách Cách nghe chuyện của Thiên Hương và cuối cùng, nàng hỏi :
- Lý huynh không nói cho muội nghe về chuyện đó sao?
Thất Cách Cách lắc đầu :
- Không...
Nàng chắc lưỡi thở ra và nói tiếp :
- Thật là tội nghiệp cho chị Thiên Hương, chị ấy quả là con người đáng kính...
Và nàng lại cau mặt :
- Nhưng không hiểu tại sao Lý huynh lại không cho tôi biết?
Mẫn Tuệ nói :
- Có lẽ anh ấy sợ muội muội buồn.
Thất Cách Cách chắc lưỡi :
- Chị Thiên Hương thật đáng thương...
Mẫn Tuệ hỏi :
- Còn ai nữa?
Đang nghĩ về Thiên Hương, nghĩ về cái đáng thương của Thiên Hương và liên tưởng đến hoàn cảnh cũng đáng thương của mình, Thất Cách Cách bỗng lặng người...
Câu hỏi của Mẫn Tuệ nàng không nghe thấy...
Thiên Hương vì hoàn cảnh éo le, vì cha chết cùng một bè với giặc, nàng không thể làm gì khác hơn được, nàng phải xuất gia, nhưng ít ra nàng cũng đã từng là vị hôn thê của Đức Uy, còn mình thì sao?
Thất Cách Cách bỗng nghe lòng chua xót.
Ngày mai, khi đại quân của Mãn Châu ngập cả Trung Nguyên lúc bấy giờ ai là giặc và ai là thù?
Vì đại nghĩa, Thiên Hương đã phải vứt bỏ cuộc đời, nàng tìm lấy sự yên vui trong câu kinh tiếng kệ, nàng có thể kiêu hãnh với mọi người, nàng có thể kiêu hãnh nhìn mặt người yêu mà không hổ thẹn, còn mình?
Thất Cách Cách thở dài...
Thiên Hương đã tìm được thanh tĩnh sau khi nàng đã đóng góp cho lẽ phải, đã giúp ích cho người yêu, lòng nàng thật thanh thản.
Thất Cách Cách bỗng nghe lòng rúng động khi nghĩ đến mình, khi đem mình ra so sánh với Thiên Hương.
Nàng bỗng thấy mình gần như vô lý...
Nàng hy sinh mối tình tha thiết của nàng để nàng đạt được một cái gì?
Có phải nàng cũng vì đại nghĩa như Thiên Hương?
Thiên Hương hy sinh vì giang sơn, vì dân tộc, còn nàng, nàng hy sinh vì một cái gì?
Giang sơn của nàng đâu có bị ai giày xéo? Dân tộc nàng đâu có đòi nàng phải hy sinh?
Vậy tại sao nàng không được trọn vẹn với tình?
Thất Cách Cách lắc đầu, nàng không muốn nghĩ thêm...
Và cho đến bây giờ, nàng mới mường tượng nhớ rằng Mẫn Tuệ vừa có hỏi một câu, nàng không nghe rõ, nhưng nàng hỏi lại :
-Chi đó thư thư...
Mẫn Tuệ mỉm cười :
- Không nghe à?
Thất Cách Cách cũng cười, nàng cười nhưng lại thở ra :
- Em đang nghĩ về chị Thiên Hương...
Mẫn Tuệ chắc lưỡi :
- Thôi, đừng nói về chị ấy nữa, nói riết rồi mình dám mất trí luôn.
Thất Cách Cách nói :
- Cho dầu bằng cách gì, cũng chính do cha của chị ấy hại cuộc đời của con mình, biết trước như thế nầy thì tôi đã không đến Trường An, không tìm cách để cấu kết với Tổ Tài Thần.
Mẫn Tuệ lắc đầu :
- Không có muội muội thì có người khác, con người của ông ta như thế, sớm muộn gì rồi cũng thế, chuyện bán đứng Thiên Hương cho Trương Tam Dõng là bằng cớ hiển nhiên về lòng dạ đen tối của con người ấy.
Nàng thở dài và nói tiếp :
- Nhưng bây giờ mình cũng không biết phải trách ai, nếu có thì chắc lại cũng phải đổ trút vào binh đao loạn lạc. Trong bất cứ một cuộc chiến nào, trong bất cứ một cuộc loạn lạc nào, sự tàn phá của nó thật là khủng khiếp, không phải chỉ tàn phá về vật chất mà là sự sụp đổ về lòng người, không có thảm cảnh nào ghê gớm hơn thảm cảnh của chiến tranh.
Thất Cách Cách lặng thinh.
Không hiểu sao, lòng nàng bỗng nghe xao xuyến hơn bao giờ hết.
Hồi lâu, nàng lắc đầu nhè nhẹ :
- Không ai muốn có biến loạn, không ai muốn có chuyện chém giết lẫn nhau, có chăng cũng chỉ ở trong lòng một số ít con người vị kỷ, tham lam, nhưng khốn nỗi là tất cả lại phải bị quay cuồng theo cái tham vọng đê hèn đó... Không ai muốn, thế nhưng khi một thiểu số người đề xướng đao binh thì tất cả lại lao đầu vào giết chóc... Con người thật đúng là đã nằm trong một khuôn khổ để cho người khác giật dây...
Mẫn Tuệ nói :
- Cái đau hơn hết là ai cũng biết như thế, hay đúng hơn là có một số người đã hiểu rõ ràng như thế mà vẫn không thể thoát ra, với họ, bị người ta dẫn vào người một cái “nhãn”, cái “nhãn hiệu” ấy lại trở thành tránh vụ là gì...
Thất Cách Cách cúi mặt thở dài...
Có phải như thế hay không?
Có phải cái “nhãn hiệu” đẹp đẽ đã từng hãm con người, đã cột trói con người vào vòng tội lỗi?
Chính những cái “nhãn hiệu” đẹp đẽ đó đã làm thương tổn người khác mà cũng làm tan nát chính bản thân mình?
Nàng lắc lắc đầu thật mạnh như cố đuổi xua những ý nghĩa sáng suốt mà lại trở thành đen tối.
Mẫn Tuệ kêu nho nhỏ :
- Muội muội...
Thất Cách Cách mỉm cười khô héo :
- Thôi, thư thư, chúng ta bỏ những cái đó đi, đúng như thư thư đã nói, nghĩ mãi rồi có lẽ phát điên luôn.
Mẫn Tuệ nói :
- Đúng rồi, muội muội, mình nói chuyện của mình đi, đừng nói về thiên hạ, không nói chuyện công nữa, nói chuyện tư nghe?
Thất Cách Cách chớp chớp mắt :
- Tự nhiên là được...
Mẫn Tuệ nói :
- Đêm nay tôi đến đây, ngoài viếng thăm muội muội, tôi có việc muốn bàn. Muốn yêu cầu muội muội...
Thất Cách Cách ngó Mẫn Tuệ như háy :
- Ghê chưa, thư thư khách sáo ghê chưa? Ai đời thư thư mà lại đi yêu cầu muội muội, nói nghe giống... người dưng ghê.
Vừa nói nàng vừa nhìn Mẫn Tuệ cười thân mật, thật vui cốt để làm không khí loãng bớt ra, thế nhưng khi nàng nói vừa dứt thì Mẫn Tuệ vùng nhỏm mình lên và quì thụp ngay trước mặt nàng...
Thất Cách Cách hoảng hốt đưa tay ôm lấy Mẫn Tuệ, giọng nàng run run :
- Thư thư, đừng làm như thế.
Mẫn Tuệ nói bằng giọng cực kỳ khẩn khoản :
- Muội muội, tôi đến đây là để thay mặt Đức Uy để cầu nhân...
Thất Cách Cách vịn vào vai Mẫn Tuệ, nàng chắc lưỡi, nước mắt nàng ứa ra :
- Thư thư, chị làm chi cho khổ sở thế nầy...
Mẫn Tuệ nói :
- Vì Đức Uy, vì tôi mà cũng là vì tất cả chúng ta...
Thất Cách Cách lắc đầu, không phải lắc đầu với Mẫn Tuệ, nàng lắc đầu như đang cố xua đuổi một ý nghĩ mềm yếu đang muốn xô nàng ngã sấp, nàng nói :
- Thư thư, đừng... đừng chị...
Mẫn Tuệ nói :
- Muội muội, không lẽ muội không thương Đức Uy một chút nào cả sao? Không lẽ muội muội không nghĩ đến tình tôi một chút nào cả sao? Muội muội không thương cả muội muội nữa sao? Muội muội...
Thất Cách Cách cúi mặt...
Thật lâu, nàng ngẩng đầu lên, mặt nàng rắn lại :
- Thư thư, tại Trường An lúc nọ, tiểu muội đã nói rồi, thư thư đừng làm như thế...
Mẫn Tuệ nói :
- Tôi biết, chính tôi ngày đêm không yên được cũng vì chuyện đó, muội muội, thật lòng muội muội không còn nghĩ đến Đức Uy sao?
Thất Cách Cách lắc đầu :
- Chuyện không phải như thế, tại Trường An tiểu muội đã nói rồi, thư thư đừng hỏi nữa.
Giọng Mẫn Tuệ dàu dàu :
- Không lẽ muội muội không thể cải ý được sao?
Thất Cách Cách lắc đầu :
- Không được đâu, thư thư...
Mẫn Tuệ chảy nước mắt :
- Muội muội...
Thất Cách Cách chắc lưỡi :
- Thư thư, yêu một người, không nhứt thiết phải... phải là trọn đời chồng vợ, chị không thấy chị Thiên Hương đó hay sao? Vì tình thế bức bách, chị Thiên Hương không thể cải sửa ý mình, chính tiểu muội cũng thế, nếu tiểu muội cải sửa lập trường thì chẳng hóa ra tiểu muội lại giết cha giết chú hay sao? Và nếu quả thế thì thư thư cũng muốn cho tiểu muội đi vào con đường của chị Thiên Hương hay sao?
Mẫn Tuệ nói :
- Nếu không như thế thì trở lại muội muội đã phải hy sinh...
Thất Cách Cách nói :
- Thư thư, trong chiến loạn biết bao nhiêu người đã phải hy sinh, chính chị Thiên Hương cũng phải hy sinh.
Mẫn Tuệ nói :
- Nhưng trường hợp của muội muội thì có khác...
Thất Cách Cách lắc đầu :
- Không có gì khác cả, thư thư, chị Thiên Hương sở dĩ xuống tóc qui y là vì chị ấy đã giết cha, đành rằng chuyện giết đó là vì chị đã đến bước đường cùng và vì đến bước đường cùng cho nên chị ấy phải hy sinh. Chị có đau xót cho hoàn cảnh của chị Thiên Hương không? Chị có muốn tiểu muội cũng làm như thế hay không?
Mẫn Tuệ nói :
- Tôi không dám động gì đến vấn đề trung hiếu của muội muội cả, nhưng tôi quá đau lòng trước cái khổ tâm của muội muội...
Vành môi xanh mét của Thất Cách Cách run run, nàng ngồi sững và đôi mắt rưng rưng nhìn những giọt sáp sắp đang chảy dài trên thân cây bạch lạp...
Thật lâu nàng mới nói :
- Tôi không thể phủ nhận mà cũng không muốn phủ nhận, thư thư nói đúng, tôi đau đớn lắm. Đúng như nhận xét của thư thư, tiểu muội ốm nhiều hơn lúc ở Trường An, không phải bịnh mà vì đau khổ, sự đau khổ giày vò làm cho tiểu muội ngày một sút đi, nhưng mà, thư thư, biết làm sao bây giờ? Đau khổ hơn nữa, đau khổ cho đến chết cũng không làm sao được nữa. Tiểu muội không muốn nói câu nầy, giả như đổi lại thư thư là tiểu muội, trong trường hợp nầy, thư thư cũng phải cắn răng chịu sự đau khổ mà thôi.
Mẫn Tuệ tránh không hồi đáp, có lẽ nàng cũng không thể đáp được một vấn đề quá sức của nàng, nàng chỉ nói khác đi :
- Muội muội, chắc muội cũng đã có biết rằng có người không được trọn vẹn với tình, trọn đời người ấy như là một kẻ chết chưa chôn, như một cái xác không hồn...
Thất Cách Cách nói :
- Người đó là tiểu muội, có thể hơn nữa, tiểu muội sẽ là một cái xác trống không, tiểu muội sẽ đau khổ nhiều hơn nữa, nhưng biết làm sao được? Tiểu muội tin rằng thư thư cũng không biết làm sao.
Mẫn Tuệ nghẹn ngào. Nàng không nói nữa, nước mắt nàng đầm đìa trên má.
Thất Cách Cách cắn chắc răng, nàng cố nuốt nước mắt trở vào, nàng nói :
- Thư thư, trong tình cảnh nầy và nhứt là những ngày sắp tới, chúng mình, chị em mình gặp nhau khó lắm, mình nên lợi dụng lúc còn gặp nhau được để vui cho trọn với nhau, mình nói với nhau những chuyện khác đi chị.
Mẫn Tuệ không lau nước mắt, nàng không còn muốn ngăn nỗi đau thương, nàng vừa khóc vừa nói với Thất Cách Cách :
- Chẳng thà tự mình đau khổ, còn hơn thấy người thân yêu của mình đau khổ, muội muội, tôi không làm sao chịu nổi.
Thất Cách Cách cố nở nụ cười, nụ cười của nàng mà Mẫn Tuệ cảm thấy như một trái tim tan nát :
- Có một điều nầy thật tình tôi không muốn nói, nhưng bây giờ vẫn phải nói ra, chỉ có hai trường hợp mà tiểu muội có thể cùng chung một nhà với thư thư. Thứ nhứt, Mãn Châu triệt binh, giữa hai nước chúng ta không còn chiến tranh, không còn thù nghịch, chuyện đó, tiểu muội sợ rằng khó có. Thứ hai, Mãn Châu thống nhứt Trung Nguyên, tiểu muội sẽ tự đến cầu thân, nhưng lúc bấy giờ chắc chắn Đức Uy sẽ không còn nhìn vào mặt tiểu muội nữa.
Mẫn Tuệ nói :
- Muội muội, có thể hy vọng vào chuyện thứ nhứt được chăng?
Thất Cách Cách lắc đầu, giọng nàng đầy tuyệt vọng :
- Không thể có được đâu, thư thư, tiểu muội là người Mãn Châu, tiểu muội biết người Mãn Châu hơn ai hết.
Hình như nói đến chuyện nầy làm cho nàng xúc động, nàng nghẹn ngang và nước mắt vụt trào ra...
/92
|