part 14
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Không được, tôi làm sai, tôi chẳng muốn người khác chịu tội cùng (thật ra là tôi ko dám kéo)
-Thưa cô, dọn thư viện chỉ cần 1 mình em là được ạ_Tôi vội đứng lên thanh minh, nói là 1 mình chứ thế nào tôi chả kéo Tuyết Hoa ở lại cùng
-Hai người dọn sẽ nhanh hơn
Có trời mới biết cô đang nghĩ gì, có khi nào cô lấy việc công trả thù riêng ko? Nhật Nam coi cô như ko tồn tại, à không cậu ta coi cả lớp như ko tồn tại, căn bản là chẳng để giáo viên nào vào mắt, người nghiêm túc như cô Linh nhất định thấy bị sỉ nhục. Tôi ái ngại nhìn cậu ta, tôi ko cố ý nha, cậu đừng giận
Nhân lúc ra chơi tôi tranh thủ dọn lớp, như đã phân chia...tôi cầm thùng rác đi đổ, aizza thật khổ mà. Nỗi bức xúc lại tăng lên ngùn ngụt, thầy Toán đáng ghét, sao thầy ko niệm tình tôi là học sinh gương mẫu mà tha cho tôi chứ? Cũng bởi ko chú ý mà tôi đi đến chỗ cầu thang chân nam đá chân chiêu tự mình vấp ngã, thùng rác trong tay tôi bay lên, lượn thành hình vòng cung đẹp mắt, rác trong đó cũng bay lên rơi xuống như hoa rụng mùa xuân. Đấy,máu nghệ sĩ lại nổi lên rồi, đáng sợ hơn là tôi thấy bóng người đang đi đến, cũng đứng sững lại như tôi
-KHÔNGGGGGGGGGG....
Tôi bắt chước mấy vị nữ chính trong phim, vươn tay ra níu kéo, vẻ mặt tuyệt vọng, hét lên một tiếng thê lương xé lòng, não tôi phân tích phải chạy qua xin lỗi người ta, tim lại phân tích nên chuồn ngay lập tức. Vì sao à?
Thùng rác co chứa những j? Nước ngọt, xôi hộp, bánh mì, mì cốc, ti tỉ những thứ đồ ăn sáng mùi vị 1 khi kết hợp sẽ cố quên, chưa kể đến thành phần đen đen, bẩn bẩn ko xác định bám trong đó nữa. Tôi chôn chân đứng nhìn người kia bị rác lưu luyến dính đầy người. Hít một hơi sâu, tự nhủ mình là công dân gương mẫu, ko thể vô trách nhiệm và tôi tiến về phía người đó (thật ra là sợ ko chạy nổi)
-Xin lỗi, xin lỗi, em ko cố ý, xin lỗi
Tôi ríu rít cúi đầu, nhanh nhẹn phủi hết rác trên ng nọ, vẫn ko dám nhìn
-Được rồi, không sao, là anh ko kịp tránh
Âm thanh nhẹ nhàng mang theo ý cười văng vẳng bên tai, khiến tôi nhịn ko đc mà ngước lên. Thánh thần thiên địa ơi, Ngọc Hoàng thượng đế ơi, thánh Ala Chúa Giê su thần Zues và Đức Mẹ Đồng trinh ơi..sao lại là anh? Cái anh chàng mà tôi gặp ở hiệu sách hôm trước..tên gì ấy nhỉ? Sao lần gặp lại..lại rơi vào tình huống này, da mặt tôi dù có dày cx bị nung chín rồi. Đừng nhận ra tôi..Đừng nhận ra tôi..Đừng nhận ra tôi, anh đẹp trai như thế,trước mặt anh lại gây chuyện mất mặt như vậy, muốn chui xuống lỗ chết quá a!
-À!! Cô bé hôm trước..Khả Vy đúng ko?
Anh..tên gì nhỉ? Anh cười với tôi rất thân thiện, tôi luống cuống kéo anh chạy 1 mạch tới nhà vệ sinh, dùng nước lau sạch những vết dơ trên áo,tay chân lóng ngóng, chỉ biết làm theo bản năng. Kỳ Khôi cứ mặc kệ cho tôi vò nhăn nhúm áo, dùng nước bôi bẩn chỗ sạch mà mặc kệ chỗ bẩn (tác gỉa hết nói nổi lun)
Gió trên sân trường vẫn đem theo cái nắng đặc trưng của mùa hạ, oi nồng khó chịu vô cùng. Tôi cầm 2 chai nước chạy từ căn-teen đến ghế đá Kỳ Khôi đang ngồi, đưa nước cho anh lại cố tình làm thêm vẻ mặt hối lỗi. Kỳ Khôi chỉ cười, mở chai nước cho tôi
-Em xin lỗi, đã hại anh bị bẩn
-Không sao, dù sao anh cũng xong việc rồi
Anh lại cười, thú thật đấy là anh hiền, chứ nếu là tôi, có ại quăng rác vào người hay bất kể vô tình hay cố ý thì tôi đã sớm đào huyệt đem đi chôn ngay và luôn
-Mà sao anh lại ở đây?
-Anh có việc nên ghé qua, luôn tiện định ghé thăm đứa em cũng học ở trường này, nhưng chắc nên thôi rồi
Kỳ Khôi ái ngại nhìn xuống vạt áo ướt sũng, nhăn nhúm, còn tôi ái ngại nhìn khuôn mặt khuynh đảo chúng sinh của anh. Anh mà bước chân vào đây chỉ sợ sẽ chết trong tay đám con gái hám trai. Mà tôi lại là 1 ng tôn sùng cái đẹp, tất nhiên là ko muốn nhìn hoa vùi liễu dập rồi
-Bây h em phải về lớp, khi nào rảnh sẽ mời anh đi ăn coi như lời xin lỗi:)
Vừa nhác thấy bóng bác bảo vệ chuẩn bị đánh trống, tôi hối hả chào Kỳ Khôi rồi vội chạy lên lớp, còn chẳng kịp nhìn anh phản ứng như thế nào
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Không được, tôi làm sai, tôi chẳng muốn người khác chịu tội cùng (thật ra là tôi ko dám kéo)
-Thưa cô, dọn thư viện chỉ cần 1 mình em là được ạ_Tôi vội đứng lên thanh minh, nói là 1 mình chứ thế nào tôi chả kéo Tuyết Hoa ở lại cùng
-Hai người dọn sẽ nhanh hơn
Có trời mới biết cô đang nghĩ gì, có khi nào cô lấy việc công trả thù riêng ko? Nhật Nam coi cô như ko tồn tại, à không cậu ta coi cả lớp như ko tồn tại, căn bản là chẳng để giáo viên nào vào mắt, người nghiêm túc như cô Linh nhất định thấy bị sỉ nhục. Tôi ái ngại nhìn cậu ta, tôi ko cố ý nha, cậu đừng giận
Nhân lúc ra chơi tôi tranh thủ dọn lớp, như đã phân chia...tôi cầm thùng rác đi đổ, aizza thật khổ mà. Nỗi bức xúc lại tăng lên ngùn ngụt, thầy Toán đáng ghét, sao thầy ko niệm tình tôi là học sinh gương mẫu mà tha cho tôi chứ? Cũng bởi ko chú ý mà tôi đi đến chỗ cầu thang chân nam đá chân chiêu tự mình vấp ngã, thùng rác trong tay tôi bay lên, lượn thành hình vòng cung đẹp mắt, rác trong đó cũng bay lên rơi xuống như hoa rụng mùa xuân. Đấy,máu nghệ sĩ lại nổi lên rồi, đáng sợ hơn là tôi thấy bóng người đang đi đến, cũng đứng sững lại như tôi
-KHÔNGGGGGGGGGG....
Tôi bắt chước mấy vị nữ chính trong phim, vươn tay ra níu kéo, vẻ mặt tuyệt vọng, hét lên một tiếng thê lương xé lòng, não tôi phân tích phải chạy qua xin lỗi người ta, tim lại phân tích nên chuồn ngay lập tức. Vì sao à?
Thùng rác co chứa những j? Nước ngọt, xôi hộp, bánh mì, mì cốc, ti tỉ những thứ đồ ăn sáng mùi vị 1 khi kết hợp sẽ cố quên, chưa kể đến thành phần đen đen, bẩn bẩn ko xác định bám trong đó nữa. Tôi chôn chân đứng nhìn người kia bị rác lưu luyến dính đầy người. Hít một hơi sâu, tự nhủ mình là công dân gương mẫu, ko thể vô trách nhiệm và tôi tiến về phía người đó (thật ra là sợ ko chạy nổi)
-Xin lỗi, xin lỗi, em ko cố ý, xin lỗi
Tôi ríu rít cúi đầu, nhanh nhẹn phủi hết rác trên ng nọ, vẫn ko dám nhìn
-Được rồi, không sao, là anh ko kịp tránh
Âm thanh nhẹ nhàng mang theo ý cười văng vẳng bên tai, khiến tôi nhịn ko đc mà ngước lên. Thánh thần thiên địa ơi, Ngọc Hoàng thượng đế ơi, thánh Ala Chúa Giê su thần Zues và Đức Mẹ Đồng trinh ơi..sao lại là anh? Cái anh chàng mà tôi gặp ở hiệu sách hôm trước..tên gì ấy nhỉ? Sao lần gặp lại..lại rơi vào tình huống này, da mặt tôi dù có dày cx bị nung chín rồi. Đừng nhận ra tôi..Đừng nhận ra tôi..Đừng nhận ra tôi, anh đẹp trai như thế,trước mặt anh lại gây chuyện mất mặt như vậy, muốn chui xuống lỗ chết quá a!
-À!! Cô bé hôm trước..Khả Vy đúng ko?
Anh..tên gì nhỉ? Anh cười với tôi rất thân thiện, tôi luống cuống kéo anh chạy 1 mạch tới nhà vệ sinh, dùng nước lau sạch những vết dơ trên áo,tay chân lóng ngóng, chỉ biết làm theo bản năng. Kỳ Khôi cứ mặc kệ cho tôi vò nhăn nhúm áo, dùng nước bôi bẩn chỗ sạch mà mặc kệ chỗ bẩn (tác gỉa hết nói nổi lun)
Gió trên sân trường vẫn đem theo cái nắng đặc trưng của mùa hạ, oi nồng khó chịu vô cùng. Tôi cầm 2 chai nước chạy từ căn-teen đến ghế đá Kỳ Khôi đang ngồi, đưa nước cho anh lại cố tình làm thêm vẻ mặt hối lỗi. Kỳ Khôi chỉ cười, mở chai nước cho tôi
-Em xin lỗi, đã hại anh bị bẩn
-Không sao, dù sao anh cũng xong việc rồi
Anh lại cười, thú thật đấy là anh hiền, chứ nếu là tôi, có ại quăng rác vào người hay bất kể vô tình hay cố ý thì tôi đã sớm đào huyệt đem đi chôn ngay và luôn
-Mà sao anh lại ở đây?
-Anh có việc nên ghé qua, luôn tiện định ghé thăm đứa em cũng học ở trường này, nhưng chắc nên thôi rồi
Kỳ Khôi ái ngại nhìn xuống vạt áo ướt sũng, nhăn nhúm, còn tôi ái ngại nhìn khuôn mặt khuynh đảo chúng sinh của anh. Anh mà bước chân vào đây chỉ sợ sẽ chết trong tay đám con gái hám trai. Mà tôi lại là 1 ng tôn sùng cái đẹp, tất nhiên là ko muốn nhìn hoa vùi liễu dập rồi
-Bây h em phải về lớp, khi nào rảnh sẽ mời anh đi ăn coi như lời xin lỗi:)
Vừa nhác thấy bóng bác bảo vệ chuẩn bị đánh trống, tôi hối hả chào Kỳ Khôi rồi vội chạy lên lớp, còn chẳng kịp nhìn anh phản ứng như thế nào
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
/17
|