Edit: Mộc Tử Đằng
Đêm đó Đinh Nhàn cũng không biết mình ngủ thiếp đi lúc mấy giờ, cô ngủ rất không yên ổn chút nào, lúc ngủ còn giật mình tỉnh lại mấy lần, cô mơ thấy một đống thứ ngổn ngang, ngày hôm sau tỉnh lại mà người còn có chút lâng lâng.
Cô đứng ngồi không yên mấy phút, lại nhớ đến lời nói của anh vào ngày hôm qua cuối cùng cũng đón nhận sự thật này.
Anh phải đi.
Sau này cũng chỉ có mình cô trong căn nhà lớn này.
Vẫn như thường ngày, cô thức dậy đánh răng rửa mặt, so với hôm qua thì bây giờ cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nếu không thể làm gì được thì cũng chỉ có thể tiếp nhận thôi.
Nếu không thì còn phải thế nào nữa? Khóc nháo lên cũng không thể thay đổi được tình hình, hơn nữa anh chỉ đi công tác thôi mà.
Tắm bằng nước lạnh nên đầu óc cũng thanh tỉnh lại, sau khi mặc quần áo xong Đinh Nhàn treo lại khăn lông lên giá rồi đi ra ngoài, lúc đi ra vừa vặn chạm mặt với Thời Dịch cũng đi ra từ phòng anh.
Trên người anh đang mặc quần áo ở nhà màu xám tro, mặt mũi sạch sẽ, anh đã khôi phục lại dáng vẻ trước đây.
Dường như không ngờ đến cô sẽ thức dậy sớm như thế này, anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi hỏi: Sao không ngủ thêm chút nữa?
Không ngủ được. Đinh Nhàn nói đúng sự thật.
Thời Dịch mím chặc môi không nói gì nữa mà xoay người đi đến phòng khách.
Buổi chiều lúc Đinh Nhàn tan học, cô và Địch Nhiên lại đi đến bệnh viện.
Thời Dịch đã hỏi qua tình huống của Giang Ti Kỳ với bác sĩ chữa trị, hai người cùng nhau thảo luận và đưa ra kết luận, tay phải của Giang Ti Kỳ nếu như thường xuyên tập vật lý trị liệu thì có thể từ từ khôi phục một ít, mặc dù điều này có khả năng rất nhỏ nhưng vẫn có hy vọng còn hơn không.
Ban đầu bác sĩ cũng đã nói qua việc này nhưng có lẽ tâm tình cô ấy quá kích động, luôn nghĩ chuyện bi quan nên không nghe vào tai.
Địch Nhiên cũng ở đây, còn mua một đống quà vặt mà ngày thường Giang Ti Kỳ thích ăn, nhất là gói miếng cay liền mua một túi lớn.
Đinh Nhàn xé gói bánh ra cầm một thanh cay đưa đến miệng cô ấy: Người ham ăn như cậu mà không thèm ăn cái gì tớ nhìn có chút không quen chút nào, đã lâu như vậy chưa được ăn có phải rất nhớ mùi này hay không hả?
Đinh Nhàn cố ý dụ dỗ cô ấy nhưng Giang Ti Kỳ lại không có nữa điểm hứng thú nào, cô ấy nghiêng đầu sang hướng khác nói: Nhàn Nhàn, bây giờ tớ không có khẩu vị gì đâu.
Địch Nhiên nói: Vậy chúng ta ăn hết đi, không chừa lại một miếng nào cho cậu ấy luôn.
Đinh Nhàn kín đáo đưa gói miếng cay cho cậu ta: Nhiệm vụ nặng nề này giao lại cho cậu đó.
Ăn cay liên tục nhiều như vậy mà miệng không sưng to lên mới là lạ đó.
Giang Ti Kỳ vốn có thể ăn cay, cô ấy thích loại bánh cay này, so với các loại bánh khác thì gói miếng cay này là cay nhất, Địch Nhiên có ăn thử một lần, kết quả là bị vị cay làm sặc đến nước mắt chảy ròng ròng, lúc nói chuyện mà cổ họng vô cùng khó chịu như bị lửa đốt vậy.
Nói thật là cậu ta có chút sợ, nhưng mà nhìn thấy Giang Ti Kỳ như vậy thì cậu liều mạng lấy một thanh cay, không sợ gì bắt đầu ăn.
Một miếng nằm trong miệng, nhai hai cái liền trực tiếp nuốt xuống, không để ý đến sự khó chịu lại tiếp tục ăn.
Cậu ta cay đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, còn cố tình phát ra lời khen ngợi: Oa, ngon thật đấy.
Đinh Nhàn rót cho cậu ta ly nước, lúc bưng qua thì nghe Giang Ti Kỳ nói: Cậu đừng ăn nữa, chừa cho tớ một miếng với.
Địch Nhiên lập tức ngừng ăn: Tốt tốt tốt, tớ không ăn nữa, cho cậu, cho cậu hết này.
Giang Ti Kỳ ngồi dậy: Bây giờ phải ăn.
Địch Nhiên cười một tiếng đưa gói bánh cho cô ấy.
Đinh Nhàn và mẹ Giang thấy vậy cuối cùng cũng yên tâm đôi chút.
Không hề nghĩ rằng thứ làm cho Giang Ti Kỳ khôi phục lại tâm trạng lại là một gói miếng cay.
Đinh Nhàn đi ra ngoài phòng bênh, Thời Dịch đang trò chuyện cùng với một vị bác sĩ, cô đứng một bên yên tĩnh chờ đợi.
Bác sĩ kia chú ý đến cô, nói: Giáo sư Thời, không quấy rầy cậu nữa, lần sau chúng ta trò chuyện tiếp.
Thời Dịch cười một tiếng, nghiêng đầu hỏi Đinh Nhàn: Buổi tối muốn ăn gì?
Đinh Nhàn suy nghĩ một chút rồi nói: Em muốn ăn bò bít tết.
Tốt nhất là ở nơi có rượu vang đỏ.
Ngồi đối diện bản thân là người yêu.
Thật quá hoàn mỹ mà.
Thời Dịch không ngờ được là cô nói đến yêu cầu này, suy nghĩ một chút thấy mình sắp đi rồi nên chiều theo ý cô.
Đến nhà hàng bò bít tết, hai người chọn một bàn rồi ngồi xuống, người phục vụ còn chưa mang thực đơn ra thì Đinh Nhàn đã chộn rộn không yên.
Biết nha đầu này lại đang nghĩ đến rượu vang đỏ thì Thời Dịch liền gọi nước ép trái cây.
Đinh Nhàn bất mãn kháng nghị: Bò bít tết phải phối hợp với rượu vang đỏ mới đúng chứ.
Thời Dịch lườm cô một cái.
Anh Thời Dịch.
Không được.
Em không thích uống nước trái cây.
Vậy thì không uống.
Em muốn uống rượu vang đỏ. Đinh Nhàn đưa ngón trỏ và ngón cái lên ra dấu nói: Chỉ uống một ít thế này thôi, một ít thôi.
Tửu lượng không tốt mà còn thèm uống nữa.
Người đàn ông nhìn về phía cô, đôi con ngươi hơi trầm xuống lộ ra vẻ không biết phải làm sao.
Người phục vụ hé miệng cười trộm nói: Nhà hàng chúng tôi có ưu đãi bữa ăn dành cho các cặp tình nhân, gọi thêm rượu vang đỏ sẽ được giảm giá 50%, tiên sinh, nếu bạn gái ngài muốn uống thì ngài nên gọi một chai đi, nếu như cô ấy uống say thì cũng còn có ngài mà.
Tình nhân?
Bạn gái?
Hai người đều sửng sốt mọt chút.
Mặt Đinh Nhàn đỏ lên, theo bản năng nhìn xung quanh một chút, phần lớn trong nhà hàng đều là các cặp đôi, cũng khó trách người khác hiểu lầm như vậy.
Thời Dịch ho nhẹ một tiếng nhưng không giải thích gì, không chống lại được ánh mắt đáng thương của cô gái nhỏ nên cuối cùng cầm thực đơn lên gọi một chai.
Sau đó nhìn về phía cô, nhàn nhạt nói: Lúc tôi không có ở nhà không có phép uống rượu.
Đinh Nhàn cười nói: Vâng.
Ở nhà còn hai chai ngày mai tôi mang đi tặng người khác luôn.
...
Thật ra thì Đinh Nhàn đâu hiểu những thứ tình thú như thế này, đơn giản chỉ là học hỏi từ trên tivi thôi, chờ bò bít tết được mang lên, dao nĩa để trước mặt, ngược lại lúc này cô lại luống cuống tay chân.
Chưa từng đi ăn bò bít tết nên nhất thời không biết phải cầm dao cắt như thế nào, thật là muốn dùng tay trực tiếp cầm lên ăn cho rồi.
Cô nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình, anh đang cúi đầu chuyên tâm, một tay cầm dao một tay cầm nĩa, động tác cắt thịt vô cùng ung dung và thong thả, cô nhìn mà thấy ý đẹp cảnh vui.
Đinh Nhàn học theo dáng vẻ của anh bắt đầu cằm dao nĩa lên cắt thịt bò.
Có lẽ cô dùng chưa thuận tay lắm nên hơi tốn sức, đành dứt khoát cành thành hai khối lớn rồi để dao qua một bên sau đó dùng nĩa ghim vào rồi đưa lên miệng lên ăn.
Cô cúi đầu mới vừa cắt tiếp thịt bò liền thấy được ánh mắt anh đang nhìn mình, trong mắt lúc này mang theo ý cười nhàn nhạt.
Động tác cô ngừng lại một chút, cảm thấy quẫn bách rồi.
Sau đó vội vàng cúi đầu cắt đứt miếng thịt.
Thời Dịch thu lại nụ cười sau đó lấy đĩa bò bít tết mà mình đã cắt xong đổi với cô.
Đinh Nhàn kinh ngạc nhìn anh, theo bản năng muốn nói: Miếng thịt đó em đã ăn qua rồi mà.
Anh...không ngại sao?
Bữa ăn này thật giống như bữa tiệc chia tay của hai người họ, chạm ly, uống rượu, không nói lời thừa thải nào.
Vào ngày Thời Dịch đi vừa vặn là cuối tuần, Đinh Nhàn và Thời Nặc cùng đưa anh đến nhà ga.
Thời Nặc ôm anh, khóc không ra hình dáng gì.
Anh, lúc nào anh về?
Thời Dịch bất đắc dĩ nói: Không phải đã nói rồi sao, một năm.
Vậy.. Thời Nặc ngẩng đầu lên hỏi tiếp: Vậy tết âm lịch anh có về không?
Xem tình hình đã.
Nếu em và Đinh Nhàn nhớ anh thì phải làm thế nào?
Thời Dịch xoa đầu cậu nhóc, nhẹ giọng nói: Chờ em thi đậu một trường cao trung tốt thì anh sẽ trở về.
Đinh Nhàn đứng một bên luôn cảm thấy những lời này của anh cũng như nói với chính cô.
Nhìn anh kéo theo vali hành lý thì trong mắt cô có chút ê ẩm muốn khóc.
Cố gắng nhịn lại, đi qua ôm anh một cái rồi mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt với anh.
Chỉ một năm thôi, hết một năm này cô cũng sẽ tốt nghiệp.
Anh Thời Dịch, hãy chờ em!
***
Sau khi Thời Dịch đi, cuộc sống của cô trôi qua rất yên tĩnh, Đinh Nhàn dùng việc học để làm cho mình bận rộn, mỗi ngày đều bận bịu vô cùng, làm như vậy ngược lại sẽ không có nhiều thời gian nghĩ về anh.
Giang Ti Kỳ rất nhanh cũng quay về trường học, cô ấy bắt đầu ăn cơm bằng tay trái, viết chữ bằng tay trái, dần dần cùng thành thói quen.
Cô ấy vẫn thường xuyên cãi vã với Địch Nhiên nhưng mà Địch Nhiên luôn nhường cô ấy, thỉnh thoảng còn nghĩ ra vài trò để chọc cười cô ấy.
Không biết từ nơi nào đi ra mà trong lớp lại xuất hiện một con chuột hamster màu xám trắng đang linh hoạt bò trên mặt đất, trong lớp có nữ sinh không nhìn rõ còn tưởng là con chuột mà bị dọa sợ kêu lên, Địch Nhiên nhanh tay bắt lấy nó.
Lúc trước thường là Giang Ti Kỳ trêu chọc Đinh Nhàn, nhưng bây giờ Đinh Nhàn rốt cuộc cũng có cơ hội trêu chọc lại, cô híp mắt nhìn cô ấy, ý vị sâu xa nói: Hai người...
Lời cô còn chưa nói hết thì Giang Ti Kỳ đã nói xen vào: Cậu đừng đoán mò lung tung, tớ và cậu ta không có gì cả.
Đinh Nhàn buồn rầu: Tớ còn chưa nói gì mà.
Giang Ti Kỳ hừ một tiếng rồi quay xuống nói chuyện với cô: Giáo sư Thời của cậu thì sao, cậu cứ như vậy mà yên tâm được à?
Đinh Nhàn trừng mắt nhìn cô ấy.
Giang Ti Kỳ chậc chậc mấy tiếng rồi nói tiếp: Giáo sư Thời đẹp trai như vậy nha, các bác sĩ và y tá nữ đều nhung nhớ đến nha, tiểu Nhàn Nhàn à, cậu cạnh tranh hơi bị nhiều người rồi đó~
Đâm đúng chỗ đau mà.
Đinh Nhàn quay đi, lười để ý đến cô ấy.
Lớp 12 trôi qua rất nhanh, mỗi ngày đều đếm ngược thời gian, ngày còn lại càng ít dần đi, con số trên bảng đen kia dần dần chỉ còn lại không bao nhiêu ngày nữa, tất cả mọi người đều khẩn trương, chủ nhiệm lớp, giáo viên bộ môn và các phụ huynh mỗi ngày đều ân cần dạy bảo, nhấn mạnh việc thi đại học mới là quan trọng nhất.
Thi đại học không phải trò đùa, nó chính là một bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời các em, nó quyết định tương lại của các em! Các bạn học, phải nắm thật chặc thời gian còn lại mà cố gắng hết sức, lúc thi phải hết sức cẩn thận!
Đề thi đơn giản như vậy mà còn làm sai! Các em có biết là chỉ sai một lỗi nhỏ nhất cũng sẽ làm cho các em bỏ qua một ngôi trường đại học tốt không!
Thi đại học không phải vì cha mẹ càng không phải vì thầy cô mà là vì chính bản thân các em, vì tiền đồ của các em mà thôi!
Bây giờ các em thấy thầy dài dòng, chờ các em trưởng thành thì lúc ấy mới thấy được tầm quan trọng này. Hãy nhìn lại cha mẹ của các em, họ ngậm đắng nuốt cay làm việc cực nhọc để cho các em đi học, vì điều gì? Còn không phải là vì hy vọng các em có thể được học trong một ngôi trường tốt sao, học thêm chút kiến thức để tương lai trở thành một người tốt đóng góp cho xã hội này!
Trong không khí vừa phấn chấn vừa khẩn trương này thì rốt cuộc kỳ thi đại học cũng đến.
Đêm trước ngày thi đại học, Đinh Nhàn nằm trên giường nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, vang vọng bên tai chính là những lời nói đó của thầy giáo.
Nằm một lúc cô lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn gửi đi.
[Anh Thời Dịch, em muốn thi đại học.]
Sau khi anh đi, cô rất ít khi gửi tin nhắn cho anh, không phải là không muốn mà vì cô sợ liên lạc với anh lại càng nhớ anh nhiều hơn.
Người bên kia rất lâu không hồi âm lại, lâu đến mức Đinh Nhàn hoài nghi rằng anh có đổi số hay không.
Cho đến khi cô chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì điện thoại rung lên, hiển thị tin nhắn đến.
[Tốt, tốt lắm. Đừng quá khẩn trương, chỉ cần mấy phần trọng điểm em đều nắm chắc là được, cứ phát huy như bình thường sẽ không có vấn đề gì đâu.]
Cô vừa mới xem xong lại có một tin nhắn đến nữa: [Đi ngủ sớm một chút, bảo đảm phải ngủ đủ giấc, ngày mai dùng toàn lực chiến đấu.]
Đinh Nhàn ngồi xếp bằng lại, nhắn hỏi anh: [Thi tốt anh có khen thưởng gì không?]
Ước chừng qua một phút sau anh mới trả lời lại: [Mấy tháng nữa tôi đã về rồi.]
Đinh Nhàn không khỏi cười một tiếng, đây cũng xem như là một phần thưởng với cô đi.
Giấc ngủ đêm nay đặc biệt an ổn.
Sáng sớm thức dậy rồi đi đến trường thi.
Trước khi thi Đinh Nhàn khẩn trương vô cùng, sợ mình không làm được, nhưng khi bắt đầu thi ngược lại cô rất bình tĩnh, cẩn thẩn đọc kỹ đề rồi múa bút thành văn.
***
Giữa tháng bảy, Đinh Nhàn mua một tấm vé xe lửa, cô không biết mình lấy dũng cảm từ đâu mà liền xách theo vali lên đường đến thành phố D.
Đường đi cũng không xa, mất khoảng sáu giờ là đến nơi.
Xuống xe lửa, cô dựa vào bản đồ trên điện thoại tìm tuyến giao thông công cộng để đi.
Bên này, Thời Dịch vừa mới kết thúc một ca giải phẫu, đang đi ra với đồng nghiệp, hai người trò chuyện nhưng mới vừa xuống lầu liền nghe y tá nói: Giáo sư Thời, có một cô gái đến tìm anh, ở cửa bệnh viện chờ anh cũng khá lâu rồi.
Thời Dịch hơi sửng sờ, theo bản năng nghĩ đến người kia.
Vị bác sĩ bên cạnh bát quái hỏi: Bạn gái hả?
Không phải. Thời Dịch cười một tiếng, Chỉ là một tiểu nha đầu.
Nói xong anh liền nhanh chân đi xuống lầu.
Anh đi nhanh hơn rất nhiều so với ngày thường, nói là đi chi bằng nói là chạy thì đúng hơn.
Còn không thừa nhận, nhìn cậu ta gấp gáp như vậy kìa, tuyệt đối là bạn gái rồi. Vị bác sĩ đó có quan hệ khá tốt với Thời Dịch, nghiêng đầu hỏi y tá: Này, dáng dấp cô gái đó thế nào?
Mặc một cái váy ngắn, nhìn rất xinh đẹp. Y tá suy nghĩ một chút còn nói thêm: Còn rất trẻ, chắc cũng chỉ hai mươi tuổi thôi.
Ôi, là tiểu mỹ nữ à. Bác sĩ đó không khỏi than thở, Haiz, những người mến mộ ở bệnh viện chúng ta đều phải thương tâm rơi lệ hết rồi!
Đến lầu một, Thời Dịch giảm tốc độ lại, theo bản năng nhìn ra cửa.
Đứng cách đó không xa là một bóng dáng mảnh mai, mặc váy ngắn xinh đẹp, đôi chân thon dài trắng như tuyết, nhìn vào vô cùng sáng chói.
Đêm đó Đinh Nhàn cũng không biết mình ngủ thiếp đi lúc mấy giờ, cô ngủ rất không yên ổn chút nào, lúc ngủ còn giật mình tỉnh lại mấy lần, cô mơ thấy một đống thứ ngổn ngang, ngày hôm sau tỉnh lại mà người còn có chút lâng lâng.
Cô đứng ngồi không yên mấy phút, lại nhớ đến lời nói của anh vào ngày hôm qua cuối cùng cũng đón nhận sự thật này.
Anh phải đi.
Sau này cũng chỉ có mình cô trong căn nhà lớn này.
Vẫn như thường ngày, cô thức dậy đánh răng rửa mặt, so với hôm qua thì bây giờ cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nếu không thể làm gì được thì cũng chỉ có thể tiếp nhận thôi.
Nếu không thì còn phải thế nào nữa? Khóc nháo lên cũng không thể thay đổi được tình hình, hơn nữa anh chỉ đi công tác thôi mà.
Tắm bằng nước lạnh nên đầu óc cũng thanh tỉnh lại, sau khi mặc quần áo xong Đinh Nhàn treo lại khăn lông lên giá rồi đi ra ngoài, lúc đi ra vừa vặn chạm mặt với Thời Dịch cũng đi ra từ phòng anh.
Trên người anh đang mặc quần áo ở nhà màu xám tro, mặt mũi sạch sẽ, anh đã khôi phục lại dáng vẻ trước đây.
Dường như không ngờ đến cô sẽ thức dậy sớm như thế này, anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi hỏi: Sao không ngủ thêm chút nữa?
Không ngủ được. Đinh Nhàn nói đúng sự thật.
Thời Dịch mím chặc môi không nói gì nữa mà xoay người đi đến phòng khách.
Buổi chiều lúc Đinh Nhàn tan học, cô và Địch Nhiên lại đi đến bệnh viện.
Thời Dịch đã hỏi qua tình huống của Giang Ti Kỳ với bác sĩ chữa trị, hai người cùng nhau thảo luận và đưa ra kết luận, tay phải của Giang Ti Kỳ nếu như thường xuyên tập vật lý trị liệu thì có thể từ từ khôi phục một ít, mặc dù điều này có khả năng rất nhỏ nhưng vẫn có hy vọng còn hơn không.
Ban đầu bác sĩ cũng đã nói qua việc này nhưng có lẽ tâm tình cô ấy quá kích động, luôn nghĩ chuyện bi quan nên không nghe vào tai.
Địch Nhiên cũng ở đây, còn mua một đống quà vặt mà ngày thường Giang Ti Kỳ thích ăn, nhất là gói miếng cay liền mua một túi lớn.
Đinh Nhàn xé gói bánh ra cầm một thanh cay đưa đến miệng cô ấy: Người ham ăn như cậu mà không thèm ăn cái gì tớ nhìn có chút không quen chút nào, đã lâu như vậy chưa được ăn có phải rất nhớ mùi này hay không hả?
Đinh Nhàn cố ý dụ dỗ cô ấy nhưng Giang Ti Kỳ lại không có nữa điểm hứng thú nào, cô ấy nghiêng đầu sang hướng khác nói: Nhàn Nhàn, bây giờ tớ không có khẩu vị gì đâu.
Địch Nhiên nói: Vậy chúng ta ăn hết đi, không chừa lại một miếng nào cho cậu ấy luôn.
Đinh Nhàn kín đáo đưa gói miếng cay cho cậu ta: Nhiệm vụ nặng nề này giao lại cho cậu đó.
Ăn cay liên tục nhiều như vậy mà miệng không sưng to lên mới là lạ đó.
Giang Ti Kỳ vốn có thể ăn cay, cô ấy thích loại bánh cay này, so với các loại bánh khác thì gói miếng cay này là cay nhất, Địch Nhiên có ăn thử một lần, kết quả là bị vị cay làm sặc đến nước mắt chảy ròng ròng, lúc nói chuyện mà cổ họng vô cùng khó chịu như bị lửa đốt vậy.
Nói thật là cậu ta có chút sợ, nhưng mà nhìn thấy Giang Ti Kỳ như vậy thì cậu liều mạng lấy một thanh cay, không sợ gì bắt đầu ăn.
Một miếng nằm trong miệng, nhai hai cái liền trực tiếp nuốt xuống, không để ý đến sự khó chịu lại tiếp tục ăn.
Cậu ta cay đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, còn cố tình phát ra lời khen ngợi: Oa, ngon thật đấy.
Đinh Nhàn rót cho cậu ta ly nước, lúc bưng qua thì nghe Giang Ti Kỳ nói: Cậu đừng ăn nữa, chừa cho tớ một miếng với.
Địch Nhiên lập tức ngừng ăn: Tốt tốt tốt, tớ không ăn nữa, cho cậu, cho cậu hết này.
Giang Ti Kỳ ngồi dậy: Bây giờ phải ăn.
Địch Nhiên cười một tiếng đưa gói bánh cho cô ấy.
Đinh Nhàn và mẹ Giang thấy vậy cuối cùng cũng yên tâm đôi chút.
Không hề nghĩ rằng thứ làm cho Giang Ti Kỳ khôi phục lại tâm trạng lại là một gói miếng cay.
Đinh Nhàn đi ra ngoài phòng bênh, Thời Dịch đang trò chuyện cùng với một vị bác sĩ, cô đứng một bên yên tĩnh chờ đợi.
Bác sĩ kia chú ý đến cô, nói: Giáo sư Thời, không quấy rầy cậu nữa, lần sau chúng ta trò chuyện tiếp.
Thời Dịch cười một tiếng, nghiêng đầu hỏi Đinh Nhàn: Buổi tối muốn ăn gì?
Đinh Nhàn suy nghĩ một chút rồi nói: Em muốn ăn bò bít tết.
Tốt nhất là ở nơi có rượu vang đỏ.
Ngồi đối diện bản thân là người yêu.
Thật quá hoàn mỹ mà.
Thời Dịch không ngờ được là cô nói đến yêu cầu này, suy nghĩ một chút thấy mình sắp đi rồi nên chiều theo ý cô.
Đến nhà hàng bò bít tết, hai người chọn một bàn rồi ngồi xuống, người phục vụ còn chưa mang thực đơn ra thì Đinh Nhàn đã chộn rộn không yên.
Biết nha đầu này lại đang nghĩ đến rượu vang đỏ thì Thời Dịch liền gọi nước ép trái cây.
Đinh Nhàn bất mãn kháng nghị: Bò bít tết phải phối hợp với rượu vang đỏ mới đúng chứ.
Thời Dịch lườm cô một cái.
Anh Thời Dịch.
Không được.
Em không thích uống nước trái cây.
Vậy thì không uống.
Em muốn uống rượu vang đỏ. Đinh Nhàn đưa ngón trỏ và ngón cái lên ra dấu nói: Chỉ uống một ít thế này thôi, một ít thôi.
Tửu lượng không tốt mà còn thèm uống nữa.
Người đàn ông nhìn về phía cô, đôi con ngươi hơi trầm xuống lộ ra vẻ không biết phải làm sao.
Người phục vụ hé miệng cười trộm nói: Nhà hàng chúng tôi có ưu đãi bữa ăn dành cho các cặp tình nhân, gọi thêm rượu vang đỏ sẽ được giảm giá 50%, tiên sinh, nếu bạn gái ngài muốn uống thì ngài nên gọi một chai đi, nếu như cô ấy uống say thì cũng còn có ngài mà.
Tình nhân?
Bạn gái?
Hai người đều sửng sốt mọt chút.
Mặt Đinh Nhàn đỏ lên, theo bản năng nhìn xung quanh một chút, phần lớn trong nhà hàng đều là các cặp đôi, cũng khó trách người khác hiểu lầm như vậy.
Thời Dịch ho nhẹ một tiếng nhưng không giải thích gì, không chống lại được ánh mắt đáng thương của cô gái nhỏ nên cuối cùng cầm thực đơn lên gọi một chai.
Sau đó nhìn về phía cô, nhàn nhạt nói: Lúc tôi không có ở nhà không có phép uống rượu.
Đinh Nhàn cười nói: Vâng.
Ở nhà còn hai chai ngày mai tôi mang đi tặng người khác luôn.
...
Thật ra thì Đinh Nhàn đâu hiểu những thứ tình thú như thế này, đơn giản chỉ là học hỏi từ trên tivi thôi, chờ bò bít tết được mang lên, dao nĩa để trước mặt, ngược lại lúc này cô lại luống cuống tay chân.
Chưa từng đi ăn bò bít tết nên nhất thời không biết phải cầm dao cắt như thế nào, thật là muốn dùng tay trực tiếp cầm lên ăn cho rồi.
Cô nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình, anh đang cúi đầu chuyên tâm, một tay cầm dao một tay cầm nĩa, động tác cắt thịt vô cùng ung dung và thong thả, cô nhìn mà thấy ý đẹp cảnh vui.
Đinh Nhàn học theo dáng vẻ của anh bắt đầu cằm dao nĩa lên cắt thịt bò.
Có lẽ cô dùng chưa thuận tay lắm nên hơi tốn sức, đành dứt khoát cành thành hai khối lớn rồi để dao qua một bên sau đó dùng nĩa ghim vào rồi đưa lên miệng lên ăn.
Cô cúi đầu mới vừa cắt tiếp thịt bò liền thấy được ánh mắt anh đang nhìn mình, trong mắt lúc này mang theo ý cười nhàn nhạt.
Động tác cô ngừng lại một chút, cảm thấy quẫn bách rồi.
Sau đó vội vàng cúi đầu cắt đứt miếng thịt.
Thời Dịch thu lại nụ cười sau đó lấy đĩa bò bít tết mà mình đã cắt xong đổi với cô.
Đinh Nhàn kinh ngạc nhìn anh, theo bản năng muốn nói: Miếng thịt đó em đã ăn qua rồi mà.
Anh...không ngại sao?
Bữa ăn này thật giống như bữa tiệc chia tay của hai người họ, chạm ly, uống rượu, không nói lời thừa thải nào.
Vào ngày Thời Dịch đi vừa vặn là cuối tuần, Đinh Nhàn và Thời Nặc cùng đưa anh đến nhà ga.
Thời Nặc ôm anh, khóc không ra hình dáng gì.
Anh, lúc nào anh về?
Thời Dịch bất đắc dĩ nói: Không phải đã nói rồi sao, một năm.
Vậy.. Thời Nặc ngẩng đầu lên hỏi tiếp: Vậy tết âm lịch anh có về không?
Xem tình hình đã.
Nếu em và Đinh Nhàn nhớ anh thì phải làm thế nào?
Thời Dịch xoa đầu cậu nhóc, nhẹ giọng nói: Chờ em thi đậu một trường cao trung tốt thì anh sẽ trở về.
Đinh Nhàn đứng một bên luôn cảm thấy những lời này của anh cũng như nói với chính cô.
Nhìn anh kéo theo vali hành lý thì trong mắt cô có chút ê ẩm muốn khóc.
Cố gắng nhịn lại, đi qua ôm anh một cái rồi mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt với anh.
Chỉ một năm thôi, hết một năm này cô cũng sẽ tốt nghiệp.
Anh Thời Dịch, hãy chờ em!
***
Sau khi Thời Dịch đi, cuộc sống của cô trôi qua rất yên tĩnh, Đinh Nhàn dùng việc học để làm cho mình bận rộn, mỗi ngày đều bận bịu vô cùng, làm như vậy ngược lại sẽ không có nhiều thời gian nghĩ về anh.
Giang Ti Kỳ rất nhanh cũng quay về trường học, cô ấy bắt đầu ăn cơm bằng tay trái, viết chữ bằng tay trái, dần dần cùng thành thói quen.
Cô ấy vẫn thường xuyên cãi vã với Địch Nhiên nhưng mà Địch Nhiên luôn nhường cô ấy, thỉnh thoảng còn nghĩ ra vài trò để chọc cười cô ấy.
Không biết từ nơi nào đi ra mà trong lớp lại xuất hiện một con chuột hamster màu xám trắng đang linh hoạt bò trên mặt đất, trong lớp có nữ sinh không nhìn rõ còn tưởng là con chuột mà bị dọa sợ kêu lên, Địch Nhiên nhanh tay bắt lấy nó.
Lúc trước thường là Giang Ti Kỳ trêu chọc Đinh Nhàn, nhưng bây giờ Đinh Nhàn rốt cuộc cũng có cơ hội trêu chọc lại, cô híp mắt nhìn cô ấy, ý vị sâu xa nói: Hai người...
Lời cô còn chưa nói hết thì Giang Ti Kỳ đã nói xen vào: Cậu đừng đoán mò lung tung, tớ và cậu ta không có gì cả.
Đinh Nhàn buồn rầu: Tớ còn chưa nói gì mà.
Giang Ti Kỳ hừ một tiếng rồi quay xuống nói chuyện với cô: Giáo sư Thời của cậu thì sao, cậu cứ như vậy mà yên tâm được à?
Đinh Nhàn trừng mắt nhìn cô ấy.
Giang Ti Kỳ chậc chậc mấy tiếng rồi nói tiếp: Giáo sư Thời đẹp trai như vậy nha, các bác sĩ và y tá nữ đều nhung nhớ đến nha, tiểu Nhàn Nhàn à, cậu cạnh tranh hơi bị nhiều người rồi đó~
Đâm đúng chỗ đau mà.
Đinh Nhàn quay đi, lười để ý đến cô ấy.
Lớp 12 trôi qua rất nhanh, mỗi ngày đều đếm ngược thời gian, ngày còn lại càng ít dần đi, con số trên bảng đen kia dần dần chỉ còn lại không bao nhiêu ngày nữa, tất cả mọi người đều khẩn trương, chủ nhiệm lớp, giáo viên bộ môn và các phụ huynh mỗi ngày đều ân cần dạy bảo, nhấn mạnh việc thi đại học mới là quan trọng nhất.
Thi đại học không phải trò đùa, nó chính là một bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời các em, nó quyết định tương lại của các em! Các bạn học, phải nắm thật chặc thời gian còn lại mà cố gắng hết sức, lúc thi phải hết sức cẩn thận!
Đề thi đơn giản như vậy mà còn làm sai! Các em có biết là chỉ sai một lỗi nhỏ nhất cũng sẽ làm cho các em bỏ qua một ngôi trường đại học tốt không!
Thi đại học không phải vì cha mẹ càng không phải vì thầy cô mà là vì chính bản thân các em, vì tiền đồ của các em mà thôi!
Bây giờ các em thấy thầy dài dòng, chờ các em trưởng thành thì lúc ấy mới thấy được tầm quan trọng này. Hãy nhìn lại cha mẹ của các em, họ ngậm đắng nuốt cay làm việc cực nhọc để cho các em đi học, vì điều gì? Còn không phải là vì hy vọng các em có thể được học trong một ngôi trường tốt sao, học thêm chút kiến thức để tương lai trở thành một người tốt đóng góp cho xã hội này!
Trong không khí vừa phấn chấn vừa khẩn trương này thì rốt cuộc kỳ thi đại học cũng đến.
Đêm trước ngày thi đại học, Đinh Nhàn nằm trên giường nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, vang vọng bên tai chính là những lời nói đó của thầy giáo.
Nằm một lúc cô lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn gửi đi.
[Anh Thời Dịch, em muốn thi đại học.]
Sau khi anh đi, cô rất ít khi gửi tin nhắn cho anh, không phải là không muốn mà vì cô sợ liên lạc với anh lại càng nhớ anh nhiều hơn.
Người bên kia rất lâu không hồi âm lại, lâu đến mức Đinh Nhàn hoài nghi rằng anh có đổi số hay không.
Cho đến khi cô chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì điện thoại rung lên, hiển thị tin nhắn đến.
[Tốt, tốt lắm. Đừng quá khẩn trương, chỉ cần mấy phần trọng điểm em đều nắm chắc là được, cứ phát huy như bình thường sẽ không có vấn đề gì đâu.]
Cô vừa mới xem xong lại có một tin nhắn đến nữa: [Đi ngủ sớm một chút, bảo đảm phải ngủ đủ giấc, ngày mai dùng toàn lực chiến đấu.]
Đinh Nhàn ngồi xếp bằng lại, nhắn hỏi anh: [Thi tốt anh có khen thưởng gì không?]
Ước chừng qua một phút sau anh mới trả lời lại: [Mấy tháng nữa tôi đã về rồi.]
Đinh Nhàn không khỏi cười một tiếng, đây cũng xem như là một phần thưởng với cô đi.
Giấc ngủ đêm nay đặc biệt an ổn.
Sáng sớm thức dậy rồi đi đến trường thi.
Trước khi thi Đinh Nhàn khẩn trương vô cùng, sợ mình không làm được, nhưng khi bắt đầu thi ngược lại cô rất bình tĩnh, cẩn thẩn đọc kỹ đề rồi múa bút thành văn.
***
Giữa tháng bảy, Đinh Nhàn mua một tấm vé xe lửa, cô không biết mình lấy dũng cảm từ đâu mà liền xách theo vali lên đường đến thành phố D.
Đường đi cũng không xa, mất khoảng sáu giờ là đến nơi.
Xuống xe lửa, cô dựa vào bản đồ trên điện thoại tìm tuyến giao thông công cộng để đi.
Bên này, Thời Dịch vừa mới kết thúc một ca giải phẫu, đang đi ra với đồng nghiệp, hai người trò chuyện nhưng mới vừa xuống lầu liền nghe y tá nói: Giáo sư Thời, có một cô gái đến tìm anh, ở cửa bệnh viện chờ anh cũng khá lâu rồi.
Thời Dịch hơi sửng sờ, theo bản năng nghĩ đến người kia.
Vị bác sĩ bên cạnh bát quái hỏi: Bạn gái hả?
Không phải. Thời Dịch cười một tiếng, Chỉ là một tiểu nha đầu.
Nói xong anh liền nhanh chân đi xuống lầu.
Anh đi nhanh hơn rất nhiều so với ngày thường, nói là đi chi bằng nói là chạy thì đúng hơn.
Còn không thừa nhận, nhìn cậu ta gấp gáp như vậy kìa, tuyệt đối là bạn gái rồi. Vị bác sĩ đó có quan hệ khá tốt với Thời Dịch, nghiêng đầu hỏi y tá: Này, dáng dấp cô gái đó thế nào?
Mặc một cái váy ngắn, nhìn rất xinh đẹp. Y tá suy nghĩ một chút còn nói thêm: Còn rất trẻ, chắc cũng chỉ hai mươi tuổi thôi.
Ôi, là tiểu mỹ nữ à. Bác sĩ đó không khỏi than thở, Haiz, những người mến mộ ở bệnh viện chúng ta đều phải thương tâm rơi lệ hết rồi!
Đến lầu một, Thời Dịch giảm tốc độ lại, theo bản năng nhìn ra cửa.
Đứng cách đó không xa là một bóng dáng mảnh mai, mặc váy ngắn xinh đẹp, đôi chân thon dài trắng như tuyết, nhìn vào vô cùng sáng chói.
/70
|