Edit: Mộc Tử Đằng
Đinh Nhàn giật mình, trong nháy mắt khi quay đầu qua liền thấy được người phụ nữ đứng trước cửa phòng, nhìn dáng vẻ khoảng chừng 40 tuổi, trang điểm xinh đẹp, quần áo màu trắng trang nhã, lộ ra vài phần tao nhã và giỏi giang.
Bà ấy đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hai người chạm nhau, mặt Đinh Nhàn đỏ bừng lên, không còn kịp suy nghĩ gì nữa, nhanh chóng leo xuống khỏi người anh, lúc này Khương Ngã cũng phản ứng lại, vội vàng xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: Mẹ không thấy gì hết! Các con cứ tiếp tục! Ngàn vạn lần đừng dừng lại!
...
...
Khương Ngã vui muốn chết, dặn dò đôi câu với người giúp việc rồi vội vàng chạy về phòng mình, Thời Hoành Thâm mới vừa tắm xong đi ra thấy dáng vẻ đó của bà, không khỏi nói: Cũng đã một bó tuổi rồi, làm gì mà như đứa con nít thế.
Hoành Thâm, anh đoán xem em vừa mới nhìn thấy gì!
Thời Hoành Thâm cười một cái, thả khăn lông xuống, hỏi bà: Thấy gì?
Khương Ngã người này, lúc làm việc và lúc không có ai là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau, lúc làm việc, đôi khi có ý kiến bất đồng với Thời Hoành Thâm có thể tranh luận tới mười ngày nửa tháng, còn khi bỏ công việc qua một bên, ở trước mặt chồng, bà chính là một người phụ nữ đáng yêu, nhiều khi còn làm nũng nữa.
Trừ việc này, bà còn là một người mẹ tốt, luôn quan tâm đến con trai của mình, tối nay có việc bận nhưng vẫn chạy về nhà, chỉ vì muốn nhìn bạn gái của con trai một cái, ngược lại không ngờ để cho bà bắt gặp một màn kịch tính như vậy, bà quả thực bị dọa rồi.
Đinh Nhàn, chính là cô gái đó, con bé nằm trên người Thời Dịch... Khó nén kích động, bà nói tiếp: Cô gái đó nhìn dáng vẻ là người dịu dàng ít nói, không ngờ bên trong lại là một người nhiệt tình như vậy, còn Thời Dịch của chúng ta lại thích kiểu người này, trái lại, nếu hai đứa nó bình tĩnh sẽ không cọ ra tia lửa được.
Con trai bà cũng sắp 30 tuổi rồi, đây là lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, hơn nữa còn tự nguyện dẫn người về nhà, chứng tỏ con bà thật sự động lòng.
Khương Ngã nói: Trước kia em còn lo lắng cho Thời Dịch không tìm được bạn gái, bây giờ phải gọi điện cho Thẩm Ngạn để thằng bé giúp Thời Dịch một tay, hiện tại nhìn lại đúng là em lo lắng nhiều rồi.
Thời Hoành Thâm đưa máy sấy tóc cho bà, giống như thường ngày nằm lên đùi bà: Bây giờ người ta ba mươi mấy tuổi mới yêu rồi kết hôn là chuyện rất bình thường.
Khương Ngã vừa sấy tóc cho ông vừa nói: Nhưng mà cô bé kia nhìn còn nhỏ tuổi lắm, không đến hai mươi, vẫn còn đang học đại học.
Thời Hoành Thâm nói: Thời Dịch thích là được.
Bây giờ yêu đương tự do rất được xem trọng, hôn nhân tự do, chỉ cần hai người tình nguyện bên nhau, không làm việc xấu gì thì người ngoài hay kể cả cha mẹ cũng không nên can thiệp, phải tôn trọng lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau, hiểu cho nhau, thì gia đình mới vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn được.
Em còn nghĩ, chờ Thời Dịch có con sẽ không quản chuyện công ty nữa, bây giờ có lẽ còn phải quản thêm vài năm nữa, dù sao cũng phải đợi con bé tốt nghiệp rồi mới sinh con được. Bà dừng một chút lại nói tiếp: Cũng không biết Thời Dịch nghĩ thế nào.
Khương Ngã thích trẻ con, sau khi kết hôn với Thời Hoành Thâm bà vốn định muốn sinh ba đứa, nhưng ai ngờ lúc sinh Thời Dịch thì tử cung bị tổn thương nghiêm trọng, không cách nào mang thai được nữa, đây là tiếc nuối lớn nhất của bà.
Thời Hoành Thâm hôn bà một cái, cầm tay bà nói: Em bận tâm nhiều như vậy làm gì, chuyện tình cảm cứ thuận theo tự nhiên đi, như vậy mới có thể nước chảy thành sông được, con lớn rồi tự có suy nghĩ của mình, chúng làm cha mẹ cũng không thể can thiệp nhiều quá.
Haiz, đứa nhỏ Thời Dịch này quá độc lập, từ nhỏ đến lớn không để chúng ta phải bận tâm quá nhiều, tính tình cũng lạnh lùng, không biết giống ai nữa.
Thời Hoành Thâm cười: Đại khái giống anh, lúc còn trẻ anh cũng lạnh lùng như vậy.
Thôi đi, anh chỉ giả bộ thôi.
Nhớ lúc hai người mới quen nhau, Thời Hoành Thâm lạnh lùng vô cùng, bạn nói mười câu, khi tâm tình tốt thì ông đáp lại vài câu, còn nếu tâm tình không tốt thì một chữ cũng không nói, không cần quan tâm bạn là con gái hay là ai, có lúng túng hay không. Khương Ngã có dáng người rất đẹp, được rất nhiều người theo đuổi, kết quả người đàn ông này một chút phản ứng đối với bà cũng không có, bà là một người cao ngạo tất nhiên sẽ không bỏ qua chuyện này.
Lúc mới đầu bà chẳng qua cảm thấy người đàn ông này không hề giống với những người khác, ôm tâm tình muốn chinh phục ông mà tiếp cận ông, ngược lại không ngờ tự mang mình cho người ta, lúc sống chung mới biết, người đàn ông này lúc không có ai còn có rất nhiều mặt.
Tính cách Thời Hoành Thâm thay đổi một phần lớn là do Khương Ngã, sau khi cưới, Khương Ngã cố ý chỉnh ông, chỉ cần ông có thái độ không đúng bà liền khóa cửa phòng lại không cho ông vào ngủ, ý đồ xấu của bà lại rất nhiều, giả bộ tức giận, giả bộ đau lòng, Thời Hoành Thâm không thể làm to chuyện với bà, chỉ có thể ra sofa nằm ngủ mới dỗ dành được bà, nếu không ngày hôm sau sẽ tiếp tục không được vào phòng.
Lạnh lùng ở trước mặt vợ không tồn tại.
...
Bên này, bị quấy rầy chuyện tốt, Thời Dịch có chút đau đầu, cô gái nhỏ nằm cạnh anh, che mặt, lỗ tai ửng đỏ, hoàn toàn không còn hứng thú trêu chọc anh nữa.
Anh đưa tay kéo cô qua nhưng cô né tránh đi: Không cho anh chạm vào em!
Xấu hổ chết đi được, bị gặp phải thì thôi đi, lại gặp ngay lúc cô đang ngồi trên người Thời Dịch, mất mặt quá, không biết mẹ anh sẽ nghĩ thế nào về cô.
Bà ấy nhất định sẽ cảm thấy cô gái này không biết xấu hổ, không biết dè dặt, vừa mới tới đã không chờ được, không được, con trai bà nhất định không thể ở cạnh người phụ nữ tùy tiện như thế này được.
Đinh Nhàn cào cào tóc, vùi đầu trong chăn, giận mình đến mức đập giường bình bịch, A a a a a tại sao em chủ động vậy làm gì chứ, phiền chết phiền chết!
Còn đang suy nghĩ phải làm sao để để lại ấn tượng tốt, bù lại việc nghe điện thoại lúng túng lần trước, lần này thì hay rồi, dì chắc chắn sẽ có ấn tượng sâu sắc với cô, nói không chừng sau này mỗi khi thấy cô đều sẽ nhớ tới hình ảnh cô ngồi lên người anh, thật là...
Sợ cái gì, mẹ anh là người rất tiến bộ. Thời Dịch kéo người qua, chỉnh tóc cô lại, rồi tiện thể hôn lên trán cô một cái, Em không nghe mẹ anh nói gì hả?
Người đàn ông lại cúi đầu hôn môi cô, Đinh Nhàn né đi: Nói gì?
Thời Dịch cười một tiếng, thổi hơi nóng bên tai cô, gằn từng chữ một: Ngàn, vạn, lần, không, được, dừng, lại.
Đinh Nhàn: ...
Dì hình như thật sự có nói vậy.
Thời Dịch nói xong, hôn rái tai cô, làm cho cô hô hấp có chút loạn, sau đó ôm cô trở mình, Đinh Nhàn sợ hết hồn, đè ngực anh muốn đứng lên, nhưng người đàn ông không thuận theo, tách hai chân cô ra đẩy một cái, làm cho cơ thể hai người dính sát nhau hơn, mặt cô gái nhỏ nóng lên, giùng giằng muốn xuống, anh lại giữ chặt eo cô, không cho cô được như ý nguyện.
Đinh Nhàn chỉ cảm thấy cả người mình như bị thiêu rụi hết rồi, bắt lấy tay anh: Anh bỏ ra.
Thời Dịch đưa tay kéo cô xuống, hôn một cái nói: Tiếp tục.
Mới vừa rồi cô gái nhỏ làm như vậy anh còn rất hưởng thụ, nếu không phải đột nhiên bị cắt đứt thì lúc này nói không chừng hai người đã tiến thêm một bước nữa rồi.
Không muốn.
Đinh Nhàn nghiêng mặt đi, tiếp tục cái quỷ gì chứ, bây giờ cô luôn có cảm giác dì sẽ đột nhiên xuất hiện trước cửa, giống như giáo viên chủ nhiệm năm cấp ba vậy, thỉnh thoảng xuất hiện trước phòng học, ánh mắt đó làm cho người ta hoảng sợ, nhìn xuyên qua kính cửa sổ về phía cô, suy nghĩ lại đã thấy sợ rồi.
Biết là lửa trong người anh không thể nói tắt là tắt được, cô nói: Anh tự đi tắm đi.
Thời Dịch cười: Không phải nói muốn cùng tắm à?
Đinh Nhàn không để ý tới anh, đưa tay luồn vào vạt áo sau lưng muốn cài móc áo ngực, kết quả mò cả nữa ngày cũng chỉ kéo được một bên áo, người đàn ông đưa tay vào, tùy tiện tìm được bên kia, cô cho là anh muốn giúp mình nên Đinh Nhàn cố ý quay lưng lại để tiện cho anh, ai ngờ người này đặc biệt muốn chơi xấu, cô vừa mới xoay người thì tay anh liền thay đổi phương hướng, thẳng tiến vào trong áo ngực, cô khẽ hô một tiếng, còn chưa kịp chống cự đã bị người đàn ông dùng một tay khác khống chế eo, cô không thể không nằm lên người anh, khó chịu cọ cọ hai cái, chân mày nhíu lại, thanh âm hơi run rẩy: Anh Thời Dịch.
Thời Dịch nghe mà miệng đắng lưỡi khô, chặn môi cô lại, đầu lưỡi tùy ý dò xét đi vào, bất chấp triền miên.
Đinh Nhàn bị tay anh sờ mó khiến cho đỏ cả mặt, theo bản năng bắt lấy tay anh, nhưng người đàn ông không có dấu hiệu dừng lại, một tay khác cũng đưa vào, trực tiếp nắm lấy, cô giật mình người hơi rụt lại, thật vất vả mới tránh được môi anh, Khoan đã, có người đi vào thì làm sao.
Không có sự dặn dò, người giúp việc sẽ không tùy ý đi vào, Thời Dịch cũng không nói cho cô biết điều này, khẽ cắn vành tai cô, ôm người đi vào phòng tắm.
Đặt cô lên bồn rửa tay, một bên hôn cô, một bên cởi áo của mình, cả người Đinh Nhàn mềm nhũn, cô vòng tay ôm cổ anh, mượn lực ngước đầu lên đón nhận sự tiến công có chút gấp gáp nhưng vẫn không mất vẻ dịu dàng của anh.
Thời Dịch cởi áo sơ mi ném qua một bên, rồi cởi quần áo cô, Đinh Nhàn đã sớm ý loạn tình mê, cô theo bản năng hơi cúi người ôm anh, thấy hành động này của cô, Thời Dịch như được khích lệ tăng nhanh tốc độ trong tay, đồng thời vẫn tiếp tục hôn, trong phòng tắm mập mờ, vang lên tiếng hít thở gấp gáp của hai người, âm thanh tràn ngập bên tai, như được phóng đại gấp mấy lần, không ngừng kích thích thần kinh đại não, bỗng thấy trên người chợt lạnh, Đinh Nhàn co người lại, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện người đàn ông đã ôm cô đến bồn tắm.
Thời Dịch điều chỉnh nhiệt độ xong thì mở vòi nước ra, thấy cô lạnh đến co người liền lấy nước tưới lên người cô, nước dọc theo làn da trắng nõn của cô một đường chảy xuống, hơi nước trong nhà tắm làm thành lớp sương mù mờ ảo, nhìn rất hài hòa với cô, người đàn ông nhìn mà không khỏi huyết mạch sôi trào.
Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, sâu thẳm, tràn đầy ham muốn, đây là lần đầu tiên cô khỏa thân trước mặt anh nên không tránh khỏi thẹn thùng, dùng hai tay che ngực lại, khẽ cúi đầu, không dám nhìn anh, Thời Dịch nhìn dáng vẻ thẹn thùng có chút lấy lòng này của cô, nhịn cười, khàn giọng nói: Lấy tay ra.
Không muốn. Cô giương mắt, chống với ánh mắt của anh, bên tai càng đỏ hơn.
Thời Dịch nghiêng người đến, cách môi cô một centimet thì dừng lại, anh nhìn cô, không che giấu dục vọng trong mắt nói: Đinh Nhàn, em nói đúng, anh muốn em.
Mỗi đêm ôm người ngủ, trong mơ cũng chỉ có cô, Thời Dịch có lúc nghĩ, cô nhóc này có phải có độc hay không mà dễ dàng khuấy động lòng anh như vậy, ngay cả trong mơ cũng không buông tha, làm cho anh khác thường như một đứa nhóc tuổi dậy thì vậy.
Yết hầu hơi chuyển động, giọng khàn khàn bổ sung thêm: Vô cùng muốn.
Đang lúc nói chuyện. hơi thở nặng nề của anh phả ra, hòa lẫn với cô, cùng nhau hòa quyện vào, trong lòng Đinh Nhàn rối loạn, cô nghe thấy tiếng hít thở của anh thì như bị đầu độc, từ từ thả tay xuống.
Thời Dịch đưa tay ra, lấy ra vậy che chắn cuối cùng trên người cô, nhìn vào ánh mắt có hơi nước của cô, nhẹ giọng hỏi: Có sợ không?
Đinh Nhàn lắc đầu, dừng một chút, thấp giọng nói: Anh nhớ nhẹ một chút nha.
Sắc mặt cô gái nhỏ đỏ ửng, tiếng nói phát ra vo ve như tiếng muỗi kêu, bay vào trong tai người đàn ông giống như lời mời, Thời Dịch nhanh chóng cởi thắt lưng, đứng thẳng người lên cởi hết quần áo trên người mình ra.
Nước trong bồn tắm đã đầy, anh bước vào, nước tràn ra ngoài, Đinh Nhàn theo bản năng hơi né người nhưng lại bị người đàn ông ôm vào trong ngực, dường như sợ cô bị xấu hổ, động tác của anh rất dịu dàng, hôn tỉ mỉ từng chút một, vô cùng kiên nhẫn dẫn dắt cô, cho đến khi cô gái nhỏ nằm trong ngực anh thở hổn hển, anh mới chậm rãi điều chỉnh tư thế, nâng eo cô lên, mới vừa muốn động thân, cô gái nhỏ bỗng nhiên đưa tay để trước ngực anh: Chờ một chút, bao đâu?
Đinh Nhàn giật mình, trong nháy mắt khi quay đầu qua liền thấy được người phụ nữ đứng trước cửa phòng, nhìn dáng vẻ khoảng chừng 40 tuổi, trang điểm xinh đẹp, quần áo màu trắng trang nhã, lộ ra vài phần tao nhã và giỏi giang.
Bà ấy đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hai người chạm nhau, mặt Đinh Nhàn đỏ bừng lên, không còn kịp suy nghĩ gì nữa, nhanh chóng leo xuống khỏi người anh, lúc này Khương Ngã cũng phản ứng lại, vội vàng xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: Mẹ không thấy gì hết! Các con cứ tiếp tục! Ngàn vạn lần đừng dừng lại!
...
...
Khương Ngã vui muốn chết, dặn dò đôi câu với người giúp việc rồi vội vàng chạy về phòng mình, Thời Hoành Thâm mới vừa tắm xong đi ra thấy dáng vẻ đó của bà, không khỏi nói: Cũng đã một bó tuổi rồi, làm gì mà như đứa con nít thế.
Hoành Thâm, anh đoán xem em vừa mới nhìn thấy gì!
Thời Hoành Thâm cười một cái, thả khăn lông xuống, hỏi bà: Thấy gì?
Khương Ngã người này, lúc làm việc và lúc không có ai là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau, lúc làm việc, đôi khi có ý kiến bất đồng với Thời Hoành Thâm có thể tranh luận tới mười ngày nửa tháng, còn khi bỏ công việc qua một bên, ở trước mặt chồng, bà chính là một người phụ nữ đáng yêu, nhiều khi còn làm nũng nữa.
Trừ việc này, bà còn là một người mẹ tốt, luôn quan tâm đến con trai của mình, tối nay có việc bận nhưng vẫn chạy về nhà, chỉ vì muốn nhìn bạn gái của con trai một cái, ngược lại không ngờ để cho bà bắt gặp một màn kịch tính như vậy, bà quả thực bị dọa rồi.
Đinh Nhàn, chính là cô gái đó, con bé nằm trên người Thời Dịch... Khó nén kích động, bà nói tiếp: Cô gái đó nhìn dáng vẻ là người dịu dàng ít nói, không ngờ bên trong lại là một người nhiệt tình như vậy, còn Thời Dịch của chúng ta lại thích kiểu người này, trái lại, nếu hai đứa nó bình tĩnh sẽ không cọ ra tia lửa được.
Con trai bà cũng sắp 30 tuổi rồi, đây là lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, hơn nữa còn tự nguyện dẫn người về nhà, chứng tỏ con bà thật sự động lòng.
Khương Ngã nói: Trước kia em còn lo lắng cho Thời Dịch không tìm được bạn gái, bây giờ phải gọi điện cho Thẩm Ngạn để thằng bé giúp Thời Dịch một tay, hiện tại nhìn lại đúng là em lo lắng nhiều rồi.
Thời Hoành Thâm đưa máy sấy tóc cho bà, giống như thường ngày nằm lên đùi bà: Bây giờ người ta ba mươi mấy tuổi mới yêu rồi kết hôn là chuyện rất bình thường.
Khương Ngã vừa sấy tóc cho ông vừa nói: Nhưng mà cô bé kia nhìn còn nhỏ tuổi lắm, không đến hai mươi, vẫn còn đang học đại học.
Thời Hoành Thâm nói: Thời Dịch thích là được.
Bây giờ yêu đương tự do rất được xem trọng, hôn nhân tự do, chỉ cần hai người tình nguyện bên nhau, không làm việc xấu gì thì người ngoài hay kể cả cha mẹ cũng không nên can thiệp, phải tôn trọng lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau, hiểu cho nhau, thì gia đình mới vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn được.
Em còn nghĩ, chờ Thời Dịch có con sẽ không quản chuyện công ty nữa, bây giờ có lẽ còn phải quản thêm vài năm nữa, dù sao cũng phải đợi con bé tốt nghiệp rồi mới sinh con được. Bà dừng một chút lại nói tiếp: Cũng không biết Thời Dịch nghĩ thế nào.
Khương Ngã thích trẻ con, sau khi kết hôn với Thời Hoành Thâm bà vốn định muốn sinh ba đứa, nhưng ai ngờ lúc sinh Thời Dịch thì tử cung bị tổn thương nghiêm trọng, không cách nào mang thai được nữa, đây là tiếc nuối lớn nhất của bà.
Thời Hoành Thâm hôn bà một cái, cầm tay bà nói: Em bận tâm nhiều như vậy làm gì, chuyện tình cảm cứ thuận theo tự nhiên đi, như vậy mới có thể nước chảy thành sông được, con lớn rồi tự có suy nghĩ của mình, chúng làm cha mẹ cũng không thể can thiệp nhiều quá.
Haiz, đứa nhỏ Thời Dịch này quá độc lập, từ nhỏ đến lớn không để chúng ta phải bận tâm quá nhiều, tính tình cũng lạnh lùng, không biết giống ai nữa.
Thời Hoành Thâm cười: Đại khái giống anh, lúc còn trẻ anh cũng lạnh lùng như vậy.
Thôi đi, anh chỉ giả bộ thôi.
Nhớ lúc hai người mới quen nhau, Thời Hoành Thâm lạnh lùng vô cùng, bạn nói mười câu, khi tâm tình tốt thì ông đáp lại vài câu, còn nếu tâm tình không tốt thì một chữ cũng không nói, không cần quan tâm bạn là con gái hay là ai, có lúng túng hay không. Khương Ngã có dáng người rất đẹp, được rất nhiều người theo đuổi, kết quả người đàn ông này một chút phản ứng đối với bà cũng không có, bà là một người cao ngạo tất nhiên sẽ không bỏ qua chuyện này.
Lúc mới đầu bà chẳng qua cảm thấy người đàn ông này không hề giống với những người khác, ôm tâm tình muốn chinh phục ông mà tiếp cận ông, ngược lại không ngờ tự mang mình cho người ta, lúc sống chung mới biết, người đàn ông này lúc không có ai còn có rất nhiều mặt.
Tính cách Thời Hoành Thâm thay đổi một phần lớn là do Khương Ngã, sau khi cưới, Khương Ngã cố ý chỉnh ông, chỉ cần ông có thái độ không đúng bà liền khóa cửa phòng lại không cho ông vào ngủ, ý đồ xấu của bà lại rất nhiều, giả bộ tức giận, giả bộ đau lòng, Thời Hoành Thâm không thể làm to chuyện với bà, chỉ có thể ra sofa nằm ngủ mới dỗ dành được bà, nếu không ngày hôm sau sẽ tiếp tục không được vào phòng.
Lạnh lùng ở trước mặt vợ không tồn tại.
...
Bên này, bị quấy rầy chuyện tốt, Thời Dịch có chút đau đầu, cô gái nhỏ nằm cạnh anh, che mặt, lỗ tai ửng đỏ, hoàn toàn không còn hứng thú trêu chọc anh nữa.
Anh đưa tay kéo cô qua nhưng cô né tránh đi: Không cho anh chạm vào em!
Xấu hổ chết đi được, bị gặp phải thì thôi đi, lại gặp ngay lúc cô đang ngồi trên người Thời Dịch, mất mặt quá, không biết mẹ anh sẽ nghĩ thế nào về cô.
Bà ấy nhất định sẽ cảm thấy cô gái này không biết xấu hổ, không biết dè dặt, vừa mới tới đã không chờ được, không được, con trai bà nhất định không thể ở cạnh người phụ nữ tùy tiện như thế này được.
Đinh Nhàn cào cào tóc, vùi đầu trong chăn, giận mình đến mức đập giường bình bịch, A a a a a tại sao em chủ động vậy làm gì chứ, phiền chết phiền chết!
Còn đang suy nghĩ phải làm sao để để lại ấn tượng tốt, bù lại việc nghe điện thoại lúng túng lần trước, lần này thì hay rồi, dì chắc chắn sẽ có ấn tượng sâu sắc với cô, nói không chừng sau này mỗi khi thấy cô đều sẽ nhớ tới hình ảnh cô ngồi lên người anh, thật là...
Sợ cái gì, mẹ anh là người rất tiến bộ. Thời Dịch kéo người qua, chỉnh tóc cô lại, rồi tiện thể hôn lên trán cô một cái, Em không nghe mẹ anh nói gì hả?
Người đàn ông lại cúi đầu hôn môi cô, Đinh Nhàn né đi: Nói gì?
Thời Dịch cười một tiếng, thổi hơi nóng bên tai cô, gằn từng chữ một: Ngàn, vạn, lần, không, được, dừng, lại.
Đinh Nhàn: ...
Dì hình như thật sự có nói vậy.
Thời Dịch nói xong, hôn rái tai cô, làm cho cô hô hấp có chút loạn, sau đó ôm cô trở mình, Đinh Nhàn sợ hết hồn, đè ngực anh muốn đứng lên, nhưng người đàn ông không thuận theo, tách hai chân cô ra đẩy một cái, làm cho cơ thể hai người dính sát nhau hơn, mặt cô gái nhỏ nóng lên, giùng giằng muốn xuống, anh lại giữ chặt eo cô, không cho cô được như ý nguyện.
Đinh Nhàn chỉ cảm thấy cả người mình như bị thiêu rụi hết rồi, bắt lấy tay anh: Anh bỏ ra.
Thời Dịch đưa tay kéo cô xuống, hôn một cái nói: Tiếp tục.
Mới vừa rồi cô gái nhỏ làm như vậy anh còn rất hưởng thụ, nếu không phải đột nhiên bị cắt đứt thì lúc này nói không chừng hai người đã tiến thêm một bước nữa rồi.
Không muốn.
Đinh Nhàn nghiêng mặt đi, tiếp tục cái quỷ gì chứ, bây giờ cô luôn có cảm giác dì sẽ đột nhiên xuất hiện trước cửa, giống như giáo viên chủ nhiệm năm cấp ba vậy, thỉnh thoảng xuất hiện trước phòng học, ánh mắt đó làm cho người ta hoảng sợ, nhìn xuyên qua kính cửa sổ về phía cô, suy nghĩ lại đã thấy sợ rồi.
Biết là lửa trong người anh không thể nói tắt là tắt được, cô nói: Anh tự đi tắm đi.
Thời Dịch cười: Không phải nói muốn cùng tắm à?
Đinh Nhàn không để ý tới anh, đưa tay luồn vào vạt áo sau lưng muốn cài móc áo ngực, kết quả mò cả nữa ngày cũng chỉ kéo được một bên áo, người đàn ông đưa tay vào, tùy tiện tìm được bên kia, cô cho là anh muốn giúp mình nên Đinh Nhàn cố ý quay lưng lại để tiện cho anh, ai ngờ người này đặc biệt muốn chơi xấu, cô vừa mới xoay người thì tay anh liền thay đổi phương hướng, thẳng tiến vào trong áo ngực, cô khẽ hô một tiếng, còn chưa kịp chống cự đã bị người đàn ông dùng một tay khác khống chế eo, cô không thể không nằm lên người anh, khó chịu cọ cọ hai cái, chân mày nhíu lại, thanh âm hơi run rẩy: Anh Thời Dịch.
Thời Dịch nghe mà miệng đắng lưỡi khô, chặn môi cô lại, đầu lưỡi tùy ý dò xét đi vào, bất chấp triền miên.
Đinh Nhàn bị tay anh sờ mó khiến cho đỏ cả mặt, theo bản năng bắt lấy tay anh, nhưng người đàn ông không có dấu hiệu dừng lại, một tay khác cũng đưa vào, trực tiếp nắm lấy, cô giật mình người hơi rụt lại, thật vất vả mới tránh được môi anh, Khoan đã, có người đi vào thì làm sao.
Không có sự dặn dò, người giúp việc sẽ không tùy ý đi vào, Thời Dịch cũng không nói cho cô biết điều này, khẽ cắn vành tai cô, ôm người đi vào phòng tắm.
Đặt cô lên bồn rửa tay, một bên hôn cô, một bên cởi áo của mình, cả người Đinh Nhàn mềm nhũn, cô vòng tay ôm cổ anh, mượn lực ngước đầu lên đón nhận sự tiến công có chút gấp gáp nhưng vẫn không mất vẻ dịu dàng của anh.
Thời Dịch cởi áo sơ mi ném qua một bên, rồi cởi quần áo cô, Đinh Nhàn đã sớm ý loạn tình mê, cô theo bản năng hơi cúi người ôm anh, thấy hành động này của cô, Thời Dịch như được khích lệ tăng nhanh tốc độ trong tay, đồng thời vẫn tiếp tục hôn, trong phòng tắm mập mờ, vang lên tiếng hít thở gấp gáp của hai người, âm thanh tràn ngập bên tai, như được phóng đại gấp mấy lần, không ngừng kích thích thần kinh đại não, bỗng thấy trên người chợt lạnh, Đinh Nhàn co người lại, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện người đàn ông đã ôm cô đến bồn tắm.
Thời Dịch điều chỉnh nhiệt độ xong thì mở vòi nước ra, thấy cô lạnh đến co người liền lấy nước tưới lên người cô, nước dọc theo làn da trắng nõn của cô một đường chảy xuống, hơi nước trong nhà tắm làm thành lớp sương mù mờ ảo, nhìn rất hài hòa với cô, người đàn ông nhìn mà không khỏi huyết mạch sôi trào.
Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, sâu thẳm, tràn đầy ham muốn, đây là lần đầu tiên cô khỏa thân trước mặt anh nên không tránh khỏi thẹn thùng, dùng hai tay che ngực lại, khẽ cúi đầu, không dám nhìn anh, Thời Dịch nhìn dáng vẻ thẹn thùng có chút lấy lòng này của cô, nhịn cười, khàn giọng nói: Lấy tay ra.
Không muốn. Cô giương mắt, chống với ánh mắt của anh, bên tai càng đỏ hơn.
Thời Dịch nghiêng người đến, cách môi cô một centimet thì dừng lại, anh nhìn cô, không che giấu dục vọng trong mắt nói: Đinh Nhàn, em nói đúng, anh muốn em.
Mỗi đêm ôm người ngủ, trong mơ cũng chỉ có cô, Thời Dịch có lúc nghĩ, cô nhóc này có phải có độc hay không mà dễ dàng khuấy động lòng anh như vậy, ngay cả trong mơ cũng không buông tha, làm cho anh khác thường như một đứa nhóc tuổi dậy thì vậy.
Yết hầu hơi chuyển động, giọng khàn khàn bổ sung thêm: Vô cùng muốn.
Đang lúc nói chuyện. hơi thở nặng nề của anh phả ra, hòa lẫn với cô, cùng nhau hòa quyện vào, trong lòng Đinh Nhàn rối loạn, cô nghe thấy tiếng hít thở của anh thì như bị đầu độc, từ từ thả tay xuống.
Thời Dịch đưa tay ra, lấy ra vậy che chắn cuối cùng trên người cô, nhìn vào ánh mắt có hơi nước của cô, nhẹ giọng hỏi: Có sợ không?
Đinh Nhàn lắc đầu, dừng một chút, thấp giọng nói: Anh nhớ nhẹ một chút nha.
Sắc mặt cô gái nhỏ đỏ ửng, tiếng nói phát ra vo ve như tiếng muỗi kêu, bay vào trong tai người đàn ông giống như lời mời, Thời Dịch nhanh chóng cởi thắt lưng, đứng thẳng người lên cởi hết quần áo trên người mình ra.
Nước trong bồn tắm đã đầy, anh bước vào, nước tràn ra ngoài, Đinh Nhàn theo bản năng hơi né người nhưng lại bị người đàn ông ôm vào trong ngực, dường như sợ cô bị xấu hổ, động tác của anh rất dịu dàng, hôn tỉ mỉ từng chút một, vô cùng kiên nhẫn dẫn dắt cô, cho đến khi cô gái nhỏ nằm trong ngực anh thở hổn hển, anh mới chậm rãi điều chỉnh tư thế, nâng eo cô lên, mới vừa muốn động thân, cô gái nhỏ bỗng nhiên đưa tay để trước ngực anh: Chờ một chút, bao đâu?
/70
|