Chương 12:
Lăng Nhiên ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, Bối Duyệt chắc chắn nhóc con này tối qua lại thức khuya đọc tiểu thuyết, nên mới ngủ nướng tới tận bây giờ.
Nhìn xem, đôi mắt đã thâm đen.
“Duyệt Duyệt, tớ đói.” Lăng Nhiên xoa bụng, dáng vẻ hai cha con lúc ngủ dậy thật giống nhau.
Bối Duyệt chuyển sang làm bài tập tiếng anh “Trong nồi có cháo cậu ăn lót bụng đã, lát nữa dì đi chợ về rồi nấu cơm trưa.”
“Wowww, đây là món tớ thích nhất nè, cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo. Mẹ Duyệt Duyệt, yêu cậu nhất.”
Bối Duyệt biết Lăng Nhiên sẽ chạy tới làm nũng lập tức né tránh: “Đừng đừng đừng, ăn xong thì tới làm đề với tớ, buổi tối tớ sẽ về nhà.”
Lăng Nhiên nghe thấy tối nay cô sẽ về nhà, khuôn mặt nhỏ buồn bã: “Ôi...Hôm nay về rồi sao, nay mới thứ bảy mà.” Lăng Nhiên bĩu môi làm nũng: “Cậu đi rồi tớ lại ở nhà một mình, thật nhàm chán...”
Bối Duyệt cười nói: “Tóm lại hôm nay tớ về nhà đó nha.”
Lăng Nhiên muốn nói cậu mãi mãi ở nhà tớ thì tốt rồi, nhưng nghĩ tới mẹ Bối Duyệt, vẫn nuốt vào trong, mất hứng thú ăn uống.
“Được rồi, thứ hai lại gặp nhau ở trường rồi mà.”
“Nhưng tớ sẽ nhớ cậu lắm.”
Bối Duyệt ngẩng đầu, ánh mắt nguy hiểm, cắn môi: “Yên tâm, tớ sẽ giao thêm bài tập cho cậu, để cậu khỏi nhớ thương sâu sắc với tớ.”
Lăng Nhiên cười nhào qua gãi lên eo cô: “Này, cậu thật đáng ghét.”
“Được được, không náo loạn nữa, tuần sau sẽ kiểm tra, sắp xếp thời gian học tập đi.”
Chạng vạng Bối Duyệt thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, bị học tập đè nặng một buổi trưa, Lăng Nhiên tàn tạ nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, cũng không làm nũng không cho cô về nhà.
Thậm chí còn nhảy nhót hôn gió: “Mẹ, thứ hai gặp lại.”
“Nhớ học thuộc từ đơn, thứ hai kiểm tra tớ không giúp cậu gian lận đâu đấy.”
“Aaaaa, tớ biết rồi.”
Bối Duyệt mang cặp, đẩy cô vào cửa. Từ trước đến nay cô ghét cảm giác ly biệt.
Bởi vì cô trải qua đã quá nhiều.
Ngẩng đầu nhìn trời, Mặt Trời còn chưa lặn. Ánh sáng rọi xuống, căn nhà đó cô luôn sợ hãi ghét bỏ mỗi lần quay về, nhưng vẫn phải về.
“Cô cũng không biết căn nhà ba cô để lại có thể xem là nhà không.” Ngồi trên xe buýt, cô nghĩ như vậy.
Gần về đến nhà, cảm xúc khó chịu càng mãnh liệt. Ngôi nhà mà cô gái nhỏ luôn sợ hãi khi trở về, thật là châm chọc.
Mở cửa, quả nhiên là một đống hỗn độn. Lọt vào tầm mắt không có chỗ để đặt chân, trên bàn có mấy bãi cơm thừa canh cặn, chén đũa dơ bẩn.
Thậm chí còn có mấy con dòi vẫn đang bò lúc nhúc.
Cửa buồng vệ sinh không đóng, mùi hôi thối từ trong bay ra, không biết miêu tả bằng từ gì… Thêm một sọt đồ dơ, bên trong chất đầy quần áo, một cái qυầи ɭóŧ của đàn ông tùy tiện vắt phía trên.
/194
|