Chương 15:
Bối Duyệt không thấy ba ba kém cỏi, ông luôn cười ôn nhu. Học vấn cũng tốt, thường đọc sách giảng đạo lý cho cô, cô nghe không hiểu ngơ ngác nhìn ông, ông cũng không giận.
Chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Đã quên cục cưng của chúng ta còn nhỏ, đương nhiên nghe không hiểu cái này.”
Bối Quốc Đống có học vấn cao, ông là thầy giáo. Tuy kiếm tiền không nhiều lắm, nhưng đủ nuôi gia đình, thậm chí còn tích cóp mua được căn nhà nhỏ này vì người nhà che mưa chắn gió.
Ông luôn sống giản dị nhàn, cả ngày bị vợ oán trách cũng luôn bao dung. Ông không bệnh không tật, cuối cùng vì cứu học sinh mà mất mạng.
Cũng dựa vào cái mạng ông, đổi lấy một số tiền, sau khi ông chết Lý Vĩnh Mai cũng không phải đi ra ngoài bôn ba chịu khổ. Nhưng tiền sớm muộn sẽ hết, Bối Duyệt chưa kịp lên cấp 2, trong nhà đã thường xuyên trứng chọi đá.
May mắn Bối Duyệt học hành tốt có thể nhận học bổng, trường học cũng biết tình hình gia đình của cô nên miễn giảm một phần chi phí. Dù thế, sinh hoạt vẫn cứ gian nan vất vả.
Một người phụ nữ mất chồng, đã không biết nghĩ cách xây dựng lại gia đình đằng này luôn miệng oán trách ông chết quá sớm, để lại cho bà cục diện rối rắm: “Đang yên đang lành đi cứu làm cái gì, tồn tại đã không có bản lĩnh, khi chết còn hại người.”
Chê tiền bồi thường quá ít.
Đến một ngày, Bối Duyệt đã hoàn toàn không thể trông cậy vào người mẹ nagf.
Thậm chí cô thay ông bi ai, cưới một người phụ nữ như vậy, cả đời cũng không nếm được tư vị tình yêu, sinh hoạt vợ chồng. Người đã không còn, những vẫn bị chửi.
Lý Vĩnh Mai đã hết thuốc chữa.
Đôi khi Bối Duyệt muốn lớn tiếng chất vấn bà, vậy mấy gả đàn ông mẹ tìm về có cho mẹ cái gì chưa?! Mấy gả có tiền đồ sự nghiệp, cho mẹ tiền vàng núi bạc sao? Vậy sao còn muốn bán nhà của ông ấy, xài tiền bán mạng của ông ấy?!
Cô nhớ tới ngày đó, trong lòng tràn ngập phẫn nộ. Ngồi trên ban công Lăng gia khóc nấc lên, sau lưng có người cũng không hay. Đúng lúc này, một cái khăn để trước mặt Bối Duyệt.
Cô hoảng loạn lật đật dùng tay áo che kín đôi mắt đỏ bừng.
Lăng Thanh Thầm ‘"ôi"" một tiếng: “Đừng dùng tay áo lau, cẩn thận làm đau mắt.”
Anh đưa khăn tay: “Dùng cái này đi, lau nhẹ một chút.”
Thời điểm đau buồn được người khác an ủi sẽ càng thêm tủi thân, cứ như vậy nước mắt cô chảy càng nhiều. Lăng Thanh Thầm cũng không biết làm thế nào cho phải, chỉ biết nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Cô gái nhỏ, có chuyện gì sak?”
Bối Duyệt lắc đầu, khịt mũi xin lỗi: “Chú Lăng, cháu xin lỗi.” Lăng Thanh Thầm sửng sốt một giây: “Bé ngốc, có gì mà phải xin lỗi? Chỉ là, có thể nói cho chú biết lý do vì sao lại khóc nhè không, Nhiên Nhiên bắt nạt?”
“Không có, Nhiên Nhiên đối với cháu rất tốt.” Cô uất nghẹn phun ra một câu, khóc đã lâu giọng nói hơi khàn: “Chỉ là cháu nhớ ba ba.”
Anh ngồi cạnh cô, thấy cô ngại ngùng, khuyên nhủ: “Phát tiết cảm xúc là nhân chi thường tình*, hồi lúc mẹ Nhiên Nhiên mới mất, buổi tối chú cũng thường xuyên lén khóc.”
*Nhân chi thường tình: tình cảm thông thường.
Ánh mắt cô nhìn anh với vẻ không thể tin được, anh ngượng ngùng cười cười: “Đây là bí mật của chú, không được nói cho Nhiên Nhiên nha, bằng không con bé sẽ cười chú.”
Anh vuốt ve đầu cô, làm giống Lăng Nhiên.
“Bé ngoan, mỗi ngày phải luôn vui vẻ thì ba con mới yên tâm.” Anh chỉ vào ngôi sao trên trời: “Ông ấy ở trên đó luôn theo dõi con, chung quy lại một ngày nào đó sẽ có người thay thế ông ấy yêu thương con.”
Bối Duyệt rất muốn hỏi: “Vậy còn chú, cũng sẽ có người thay mẹ Nhiên Nhiên yêu thương chú sao?”
Cô bị suy nghĩ của bản thân làm cho hoảng sợ, im lặng nuốt những lời này.
Kí ức hôm đó luôn tồn tại một cách đặc biệt trong đầu cô, có lẽ từ ngày đó. Lăng Thanh Thầm đối với cô mà nói, không phải ba của bạn thân mà là một người đàn ông.
Có thể hôn môi ôm ấp... Đặc biệt là làʍ t̠ìиɦ.
/194
|