Chương 5:
Mắt anh khép hờ đột nhiên mở ra, lòng bàn tay nóng hổi nắm lấy tay cô, làm cô ngả vào ngực anh.
Mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc lẫn cùng mùi rượu, Bối Duyệt hít sâu một hơi luyến tiếc phả hơi thở của anh ra. Không biết ai khẩn trương, cô có thể cảm giác hơi thở anh càng lúc càng gần.
Lọt vào tai cô, ngứa.
“Gọi cái gì?” Bàn tay anh vuốt ve eo, mang theo uy hϊếp: “Chú sao?”
Bối Duyệt trong lòng ngực anh không thể động đậy, cũng không muốn động. Cô tìm vị trí thoải mái , áp mặt vào lòng anh nhẹ cọ: “Lăng Thanh Thầm.”
Cằm Lăng Thanh Thầm đặt trên đỉnh đầu cô, nghe cô ngọt ngào gọi, trong cổ họng khẽ ừ một tiếng.
“Vật nhỏ nhẫn tâm ... Lâu như vậy không tới, muốn trốn anh sao?”
Lão nam nhân nhịn đến mức khó chịu, hung hăng xoa nắn vật nhỏ mềm mại, hạ thân thô to kiêu ngạo mà đâm vào mông cô.
Bối Duyệt xấu hổ, nhưng cô rất thích Lăng Thanh Thầm bá đạo ôm cô, để cô có thể cảm nhận được anh, không cần đẩy anh ra.
Trong lòng cảm giác ngọt ngào, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không có.”
“Nói dối.”
Tay anh tiến vào váy ngủ: “Tiểu gia hỏa nói dối... Phải trừng phạt...”
Bàn tay đặt trên eo cô, nhẫn tâm mạnh mẽ xoa bóp.
“Đau...” Da thịt non mềm đều bị nhéo đỏ lên.
Lăng Thanh Thầm giả vờ không nghe, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt eo cô, vòng eo nhỏ gọn bất cứ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy. Bàn tay càng thêm làm càn, hướng về phía bầu ngực mềm mại.
Nụ hôn nóng bỏng áp xuống cánh môi, mạnh mẽ cái liền hung hăng cạy răng môi cô ra, đầu lưỡi ở trong miệng cô tùy ý càn quét. Đùa giỡn đủ rồi, mới mυ"ŧ đầu lưỡi cô nhu tình hòa quyện bên nhau.
Bàn tay vuốt ngực vẫn bá đạo như cũ, bầu vυ" non mềm nằm gọn trong lòng bàn tay anh, hết xoa lại nắn.
Dươиɠ ѵậŧ giữa háng càng lúc càng cứng, động tác hông mạnh mẽ chạm kẽ mông cô.
Bối Duyệt cho rằng bây giờ anh liền muốn cô.
Nhưng, thời điểm anh xốc váy cô lên, không gian mê loạn đột nhiên im bặt.
Dươиɠ ѵậŧ anh vẫn cứng như cũ, kiêu ngạo đứng thẳng làm đũng quần dựng lên. Có thể nhìn ra anh nhịn khó chịu cỡ nào, nhưng anh buông cô ra, không hề đυ.ng vào nữa.
“Duyệt Duyệt, em lên lầu trước đi.”
Độ ấm bàn tay anh còn sót lại, đầṳ ѵú của cô được anh sờ cứng.
Tiểu huyệt cô ướt dầm dề, chỉ còn chờ dươиɠ ѵậŧ anh tới lấp đầy cô.
Lăng Thanh Thầm đối diện với ánh mắt trách cứ của cô, yết hầu lăn lộn: “Bé ngoan, em lên lầu nhé."
“Em không muốn.” Vì cái gì luôn đẩy cô ra?
Cô tới gần anh, có ý muốn chạm vào.
Tay cô sắp đυ.ng vào đũng quẫn dựng thẳng, anh nhanh chóng ngăn lại.
“Em... Còn nhỏ, anh không thể...”
/194
|