- Đây là những gì ảnh mà camera trường quay lại.
- Tao ra lệnh cho mày phải hành hạ con nhỏ đó thật ác độc cho tao. Chỉ là một đứa hầu mà dám tranh giành người yêu với tao sao? Hừ... tao sẽ khiến nó bị người khác căm ghét, bị người khác sỉ nhục. Ha ha ha...
Hình ảnh Tuệ Dao nói chuyện cùng đám nữ sinh hiện lên rõ nét. Mọi người nhìn thấy cô ta thì há hốc mồm ngạc nhiên.
- Tuệ Dao... Cô ta sao lại ác độc như vậy?
- Thật đáng kinh tởm.
- Vậy mà ngay lúc đầu tôi còn tưởng cô ta ngoan hiền.
- Đúng là loại giả tạo mà.
Mộc Nhiên Nhiên thật sự kinh ngạc. Chị ta lại có thể nhẫn tâm vậy sao? Cô cũng đâu có làm gì chị ta chứ?
Lúc này, Lâm Tuệ Dao như gục xuống. Cô ta khóc.
- Các người.... các người.... Tôi thua rồi.
Nhìn cô ta như vậy, Nhiên Nhiên có chút động lòng. Cô nhìn Du Hạo Thần.
Bắt gặp ánh mắt của cô, tay cậu càng siết chặt tay cô. Cậu nhỏ giọng nói:
- Đừng lo. Cô ta sẽ không sao?
Nhiên Nhiên nghe cậu nói, gật nhẹ đầu.
Lưu Hoàng Thiên nhìn Tuệ Dao, gương mặt anh tuấn lãnh đạm nói:
- Chỉ cần cô nhận sai. Chúng tôi sẽ tha lỗi cho cô.
Lâm Tuệ Dao nắm chặt gấu váy, đôi mắt tỏ ra cay độc đến đáng sợ:
- Nhận lỗi sao? Các người đừng có mơ. Hãy đợi đi. Tôi sẽ bắt từng người từng người phải trả giá. Mộc Nhiên Nhiên, xem như mày thắng tao lần này. Hừ...
Cô ta đứng dậy, bước ra khỏi trường.
Mọi người không ngừng bàn tán về cô ta.
- Đã làm sai còn không chịu nhận lỗi.
- Không biết rốt cuộc cô ta đang nghĩ gì?
- Loại người như vậy đáng để chúng ta bàn tán sao?
Du Hạo Thần nhìn cô ta bỏ đi, nói với mọi người:
- Mọi người giải tán đi. Chuyện của Tuệ Dao, tôi không muốn nhắc lại. Ai dám gây rối, xem như không nể mặt tôi. Còn nữa.... Tôi không cho phép mọi người đụng đến Nhiên Nhiên. Nếu tôi biết ai gây chuyện với em ấy thì đừng trách tôi không báo trước.
Nói rồi cậu nắm tay Nhiên Nhiên đưa đi. Lưu Hoàng Thiên nhìn theo hai người họ, cười khổ.
Nhiên Nhiên của anh....
Con bé ngốc này....
Anh phải từ bỏ rồi....
Mong em sẽ hạnh phúc....
Du Hạo Thần, tôi tin cậu.....
- ------------------------------------------------------------
Du Hạo Thần nắm tay Nhiên Nhiên đến thư viện.
Thư viện yên ắng đến mức chỉ nghe tiếng thở của hai người họ.
- Cậu... cậu chủ.
Nhiên Nhiên nhỏ giọng gọi, mặt không dám ngẩng lên nhìn cậu.
Du Hạo Thần nhìn bộ dáng của cô, cười khẽ một cái:
- Tôi ở đây mà. Sao em cứ cúi xuống đất vậy?
- Tại....tại....
- Nhiên Nhiên!!
- Dạ, cậu gọi em.
- Tôi sẽ không để người khác làm tổn thương em thêm lần nào nữa. Hãy tin tôi.
Cậu cất giọng nói trầm ấm, ánh mắt nhìn cô ôn nhu đến kì lạ.
Nhiên Nhiên nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của cậu, trái tim đập liên hồi. Cô như bị xoáy sâu vào ánh mắt dịu dàng ấy.
- Cậu... chủ....
Nhìn gương mặt của cô lúc này, cậu phì cười:
- Em đỏ mặt sao?
Nghe cậu nói, Nhiên Nhiên lắp bắp. Cô lấy tay sờ soạng mặt mình:
- Đâu... đâu.... có...
- Sao em lại đỏ mặt?
- Không có... em không có....
- Không có thật không?
- Thật thật ạ!
Du Hạo Thần nhìn cô, mỉm cười nham hiểm. Cậu cúi đầu xuống, hôn vào má cô một cái:
- Như vậy.... đủ làm em đỏ mặt chưa?
- Cậu.... cậu....
Nhiên Nhiên bị cậu làm cho bất động. Cô lắp bắp rồi chạy biến đi.
Du Hạo Thần nhìn theo cô, khóe miệng khẽ nhếch lên. Con heo ngu ngốc này... Em rõ ràng là đỏ mặt.
- -----------------------------------------------------------
Nhiên Nhiên chạy biến vào lớp, cô ngồi vào ghế ôm mặt.
Khả Hân ở bên nhìn cô như vậy, phì cười:
- Nhiên Nhiên à, cậu sao vậy?
- Mình không sao đâu Hân Hân.
- Thật là không sao? Mặt cậu đang đỏ kìa.
- Mình không sao thật nha.
- Nhiên Nhiên.
Giọng Giản Thiếu Phàm chen ngang cuộc nói chuyện của cô.
Nhìn thấy anh, Nhiên Nhiên khẽ cười:
- Chào cậu, Giản Thiếu Phàm. - À ờ mình có chuyện muốn nói với cậu.
- Là chuyện gì à?
- À.... là....
Giản Thiếu Phàm nhìn sang Khả Hân đá mắt.
Khả Hân hiểu ý vội lôi Tử Kỳ đi.
- Thôi tụi mình đi ăn sáng đây. Hai cậu cứ nói chuyện nha. Tạm biệt.
- Ơ...Hân Hân.
Nhiên Nhiên chưa kịp nói gì thì Khả Hân đã biến mất tâm.
Giản Thiếu Phàm ngồi vào ghế Khả Hân, nhìn Nhiên Nhiên cười dịu dàng:
- À... Chuyện mình muốn nói là.... Chủ nhật này, cậu đi chơi cùng mình được không?
- Đi chơi á?
Giản Thiếu Phàm gật đầu:
- Được không?
Anh nhìn cô như năn nỉ. Gương mặt anh tuấn chăm chú chờ đợi câu trả lời của cô:
- À... Ờ được.
- Thật sao?
Nhiên Nhiên gật đầu. Giây phút nhìn vào mắt anh, cô không thể từ chối được.
Giản Thiếu Phàm nhận được câu trả lời của cô, vui vẻ cười để lộ hai má lúm đồng tiền.
- ----------------------------------------------------------
Chiều......
Nhiên Nhiên bước ra cổng trường. Nhìn thấy Du Hạo Thần, cô cười tươi rói chạy lại:
- Cậu chủ!
Nghe giọng cô, Du Hạo Thần ngẩng mặt lên:
- Về thôi.
- Vâng.
Nhiên Nhiên bước vào xe. Chuyện lúc sáng vẫn khiến cô rất ngại.
Để xua tan không khí ngại ngùng trong xe, Du Hạo Thần khẽ hắng giọng:
- Đi ăn tối không?
- Ơ... dạ.
- Chú Lý, đến nhà hàng Love Rain.
Du Hạo Thần xoay đầu nói với Lý Tân.
- Vâng... Thưa cậu.
- ------------------------------------------------------------
Love Rain.....
Du Hạo Thần bước xuống, đút tay vào túi quần đi vào. Nhiên Nhiên đi theo sau cậu.
- Chào quý khách. Quý khách muốn dùng gì ạ?
Người phục vụ vừa hỏi vừa chăm chú nhìn gương mặt dễ thương của Nhiên Nhiên.
Du Hạo Thần thấy mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm Nhiên Nhiên, đáy lòng tỏ ra khó chịu. Cậu lạnh giọng:
- Nhìn đủ chưa?
- Ơ xin lỗi quý khách.
- Muốn bị đuổi việc?
- Không... không ạ!! Quý khách cứ gọi món.
- Cho tôi món này.... và món này....
- Vâng vâng ạ.
Người phục vụ vừa lau mồ hôi vừa đi vào.
Nhiên Nhiên nhìn mặt cậu có chút khó coi, nhỏ giọng hỏi:
- Cậu chủ! Cậu không sao chứ?
- Không sao?
Du Hạo Thần lạnh lùng phun ra một câu.
- Cậu... cậu lại giận em sao?
- Không có!!
- Cậu... em có chuyện này muốn nói.
- Chuyện gì?
Du Hạo Thần hơi cau mày.
- Chủ nhật này... em đi chơi cùng Giản Thiếu Phàm được không?
Câu nói của cô khiến cậu đen mặt:
- Không!!!
- Cậu... một lần này thôi....
- Tôi nói không là không.
- Cậu chủ.... dù sao cậu ấy cũng rất đáng thương.
- Em muốn cãi lời tôi sao?
- Em không dám. Nhưng....mà Giản Thiếu Phàm thật sự đáng thương. Em đã từ chối cậu ấy.
Nghe đến đây, Du Hạo Thần nhăn mày:
- Cậu ta tỏ tình với em?
Nhiên Nhiên gật đầu.
Nhận được cái gật đầu của cô. Đầu cậu như muốn bốc khói. Thằng nhóc đó.... Nó dám đi trước cậu một bước sao? Aisssssss. Điên mất.....
~~~~~~~~~
Các nàng à, ta đã comeback rồi đây. Nhưng mà ta lười quá. Bệnh này làm sao chữa đây. Ta cũng muốn full sớm truyện. Mà cái tính lười không bỏ được. Haizzzz....thành thật xin lỗi các độc giả thân thương của ta.
- Tao ra lệnh cho mày phải hành hạ con nhỏ đó thật ác độc cho tao. Chỉ là một đứa hầu mà dám tranh giành người yêu với tao sao? Hừ... tao sẽ khiến nó bị người khác căm ghét, bị người khác sỉ nhục. Ha ha ha...
Hình ảnh Tuệ Dao nói chuyện cùng đám nữ sinh hiện lên rõ nét. Mọi người nhìn thấy cô ta thì há hốc mồm ngạc nhiên.
- Tuệ Dao... Cô ta sao lại ác độc như vậy?
- Thật đáng kinh tởm.
- Vậy mà ngay lúc đầu tôi còn tưởng cô ta ngoan hiền.
- Đúng là loại giả tạo mà.
Mộc Nhiên Nhiên thật sự kinh ngạc. Chị ta lại có thể nhẫn tâm vậy sao? Cô cũng đâu có làm gì chị ta chứ?
Lúc này, Lâm Tuệ Dao như gục xuống. Cô ta khóc.
- Các người.... các người.... Tôi thua rồi.
Nhìn cô ta như vậy, Nhiên Nhiên có chút động lòng. Cô nhìn Du Hạo Thần.
Bắt gặp ánh mắt của cô, tay cậu càng siết chặt tay cô. Cậu nhỏ giọng nói:
- Đừng lo. Cô ta sẽ không sao?
Nhiên Nhiên nghe cậu nói, gật nhẹ đầu.
Lưu Hoàng Thiên nhìn Tuệ Dao, gương mặt anh tuấn lãnh đạm nói:
- Chỉ cần cô nhận sai. Chúng tôi sẽ tha lỗi cho cô.
Lâm Tuệ Dao nắm chặt gấu váy, đôi mắt tỏ ra cay độc đến đáng sợ:
- Nhận lỗi sao? Các người đừng có mơ. Hãy đợi đi. Tôi sẽ bắt từng người từng người phải trả giá. Mộc Nhiên Nhiên, xem như mày thắng tao lần này. Hừ...
Cô ta đứng dậy, bước ra khỏi trường.
Mọi người không ngừng bàn tán về cô ta.
- Đã làm sai còn không chịu nhận lỗi.
- Không biết rốt cuộc cô ta đang nghĩ gì?
- Loại người như vậy đáng để chúng ta bàn tán sao?
Du Hạo Thần nhìn cô ta bỏ đi, nói với mọi người:
- Mọi người giải tán đi. Chuyện của Tuệ Dao, tôi không muốn nhắc lại. Ai dám gây rối, xem như không nể mặt tôi. Còn nữa.... Tôi không cho phép mọi người đụng đến Nhiên Nhiên. Nếu tôi biết ai gây chuyện với em ấy thì đừng trách tôi không báo trước.
Nói rồi cậu nắm tay Nhiên Nhiên đưa đi. Lưu Hoàng Thiên nhìn theo hai người họ, cười khổ.
Nhiên Nhiên của anh....
Con bé ngốc này....
Anh phải từ bỏ rồi....
Mong em sẽ hạnh phúc....
Du Hạo Thần, tôi tin cậu.....
- ------------------------------------------------------------
Du Hạo Thần nắm tay Nhiên Nhiên đến thư viện.
Thư viện yên ắng đến mức chỉ nghe tiếng thở của hai người họ.
- Cậu... cậu chủ.
Nhiên Nhiên nhỏ giọng gọi, mặt không dám ngẩng lên nhìn cậu.
Du Hạo Thần nhìn bộ dáng của cô, cười khẽ một cái:
- Tôi ở đây mà. Sao em cứ cúi xuống đất vậy?
- Tại....tại....
- Nhiên Nhiên!!
- Dạ, cậu gọi em.
- Tôi sẽ không để người khác làm tổn thương em thêm lần nào nữa. Hãy tin tôi.
Cậu cất giọng nói trầm ấm, ánh mắt nhìn cô ôn nhu đến kì lạ.
Nhiên Nhiên nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của cậu, trái tim đập liên hồi. Cô như bị xoáy sâu vào ánh mắt dịu dàng ấy.
- Cậu... chủ....
Nhìn gương mặt của cô lúc này, cậu phì cười:
- Em đỏ mặt sao?
Nghe cậu nói, Nhiên Nhiên lắp bắp. Cô lấy tay sờ soạng mặt mình:
- Đâu... đâu.... có...
- Sao em lại đỏ mặt?
- Không có... em không có....
- Không có thật không?
- Thật thật ạ!
Du Hạo Thần nhìn cô, mỉm cười nham hiểm. Cậu cúi đầu xuống, hôn vào má cô một cái:
- Như vậy.... đủ làm em đỏ mặt chưa?
- Cậu.... cậu....
Nhiên Nhiên bị cậu làm cho bất động. Cô lắp bắp rồi chạy biến đi.
Du Hạo Thần nhìn theo cô, khóe miệng khẽ nhếch lên. Con heo ngu ngốc này... Em rõ ràng là đỏ mặt.
- -----------------------------------------------------------
Nhiên Nhiên chạy biến vào lớp, cô ngồi vào ghế ôm mặt.
Khả Hân ở bên nhìn cô như vậy, phì cười:
- Nhiên Nhiên à, cậu sao vậy?
- Mình không sao đâu Hân Hân.
- Thật là không sao? Mặt cậu đang đỏ kìa.
- Mình không sao thật nha.
- Nhiên Nhiên.
Giọng Giản Thiếu Phàm chen ngang cuộc nói chuyện của cô.
Nhìn thấy anh, Nhiên Nhiên khẽ cười:
- Chào cậu, Giản Thiếu Phàm. - À ờ mình có chuyện muốn nói với cậu.
- Là chuyện gì à?
- À.... là....
Giản Thiếu Phàm nhìn sang Khả Hân đá mắt.
Khả Hân hiểu ý vội lôi Tử Kỳ đi.
- Thôi tụi mình đi ăn sáng đây. Hai cậu cứ nói chuyện nha. Tạm biệt.
- Ơ...Hân Hân.
Nhiên Nhiên chưa kịp nói gì thì Khả Hân đã biến mất tâm.
Giản Thiếu Phàm ngồi vào ghế Khả Hân, nhìn Nhiên Nhiên cười dịu dàng:
- À... Chuyện mình muốn nói là.... Chủ nhật này, cậu đi chơi cùng mình được không?
- Đi chơi á?
Giản Thiếu Phàm gật đầu:
- Được không?
Anh nhìn cô như năn nỉ. Gương mặt anh tuấn chăm chú chờ đợi câu trả lời của cô:
- À... Ờ được.
- Thật sao?
Nhiên Nhiên gật đầu. Giây phút nhìn vào mắt anh, cô không thể từ chối được.
Giản Thiếu Phàm nhận được câu trả lời của cô, vui vẻ cười để lộ hai má lúm đồng tiền.
- ----------------------------------------------------------
Chiều......
Nhiên Nhiên bước ra cổng trường. Nhìn thấy Du Hạo Thần, cô cười tươi rói chạy lại:
- Cậu chủ!
Nghe giọng cô, Du Hạo Thần ngẩng mặt lên:
- Về thôi.
- Vâng.
Nhiên Nhiên bước vào xe. Chuyện lúc sáng vẫn khiến cô rất ngại.
Để xua tan không khí ngại ngùng trong xe, Du Hạo Thần khẽ hắng giọng:
- Đi ăn tối không?
- Ơ... dạ.
- Chú Lý, đến nhà hàng Love Rain.
Du Hạo Thần xoay đầu nói với Lý Tân.
- Vâng... Thưa cậu.
- ------------------------------------------------------------
Love Rain.....
Du Hạo Thần bước xuống, đút tay vào túi quần đi vào. Nhiên Nhiên đi theo sau cậu.
- Chào quý khách. Quý khách muốn dùng gì ạ?
Người phục vụ vừa hỏi vừa chăm chú nhìn gương mặt dễ thương của Nhiên Nhiên.
Du Hạo Thần thấy mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm Nhiên Nhiên, đáy lòng tỏ ra khó chịu. Cậu lạnh giọng:
- Nhìn đủ chưa?
- Ơ xin lỗi quý khách.
- Muốn bị đuổi việc?
- Không... không ạ!! Quý khách cứ gọi món.
- Cho tôi món này.... và món này....
- Vâng vâng ạ.
Người phục vụ vừa lau mồ hôi vừa đi vào.
Nhiên Nhiên nhìn mặt cậu có chút khó coi, nhỏ giọng hỏi:
- Cậu chủ! Cậu không sao chứ?
- Không sao?
Du Hạo Thần lạnh lùng phun ra một câu.
- Cậu... cậu lại giận em sao?
- Không có!!
- Cậu... em có chuyện này muốn nói.
- Chuyện gì?
Du Hạo Thần hơi cau mày.
- Chủ nhật này... em đi chơi cùng Giản Thiếu Phàm được không?
Câu nói của cô khiến cậu đen mặt:
- Không!!!
- Cậu... một lần này thôi....
- Tôi nói không là không.
- Cậu chủ.... dù sao cậu ấy cũng rất đáng thương.
- Em muốn cãi lời tôi sao?
- Em không dám. Nhưng....mà Giản Thiếu Phàm thật sự đáng thương. Em đã từ chối cậu ấy.
Nghe đến đây, Du Hạo Thần nhăn mày:
- Cậu ta tỏ tình với em?
Nhiên Nhiên gật đầu.
Nhận được cái gật đầu của cô. Đầu cậu như muốn bốc khói. Thằng nhóc đó.... Nó dám đi trước cậu một bước sao? Aisssssss. Điên mất.....
~~~~~~~~~
Các nàng à, ta đã comeback rồi đây. Nhưng mà ta lười quá. Bệnh này làm sao chữa đây. Ta cũng muốn full sớm truyện. Mà cái tính lười không bỏ được. Haizzzz....thành thật xin lỗi các độc giả thân thương của ta.
/47
|