CHƯƠNG 12
Tôi nghe thấy cửa chính mở rồi đóng, nhưng không rời mắt khỏi quyển sách.
“Xin lỗi em về muộn. Nick. Anh nhận được tin nhắn không?”
“Có.” Tôi gỡ cặp kính ra, xoa mắt vài giây, rồi lại đeo lên.
Tiếng giày vứt xuống sàn; tiếng chùm chìa khóa kêu leng keng trên mặt bàn cạnh cửa. “Em thấy tồi quá.” Cậu ta nói vọng ra từ nhà tắm. “Bảo anh đến rồi lại làm việc tới tận đêm.”
“Thoải mái đi, Riley.” Tôi gõ vài thứ vào laptop. “Chỉ cần yên tĩnh thì học ở đâu cũng được.”
“Giá mà anh ở đó.” Cậu vừa nói vừa đi vào phòng ngủ.
Câu nói ấy khiến tôi chú ý. Tôi ngồi thẳng dậy và ngước lên. “Tệ đến thế cơ à?” Quen thói, tôi kiểm tra e-mail xem có ai cuống cuồng viết thư cho tôi không. Dù tôi đã đi học cả ngày được sáu tháng rồi, tôi vẫn thường cố vấn cho công ty khi cần.
Tiếng cười trầm trầm vang quanh tôi. “Không, Melanie giải quyết đâu vào đấy hết.” Cậu ta cúi người ôm tôi từ đằng sau. “Chỉ nhớ anh thôi.”
Tôi lướt dọc cánh tay đang vắt ngang ngực mình rồi lại học tiếp.
Cậu ta đặt một nụ hôn lên cổ tôi; tôi lật sách. Cậu ta cọ môi ngang má tôi; tôi mở bảng tính để chắc chắn rằng mình đã hiểu được kiến thức hôm nay học trong lớp. Cậu ta kéo răng qua vành tai tôi; tôi rên rỉ.
“Riley.” Tôi ngửa cổ. “Cậu bảo nếu tôi đến, cậu sẽ để tôi học.”
Cậu ta khựng lại, cười tà ác. “Em tưởng em nói dối trắng trợn lắm cơ.”
Kiên trì không bỏ cuộc, tôi tiếp tục tập trung vào đọc sách.
Riley tóm lấy cằm tôi, dịu dàng buộc tôi nhìn lên. “Nghỉ ngơi đi.”
“Không thể.” Tôi thở dài.
“Mắt anh thâm quầng rồi.”
“Đành vậy thôi. Học bổng chỉ giải quyết học phí—còn phải kiếm tiền trả chi phí sinh hoạt. Nghĩa là tôi cần nhận mọi cuộc gọi từ công ty cho đến khi lấy được bằng.”
Cậu ta cúi đầu. “Anh sẽ không phải chi trả nhiều đến thế nếu không cố bám víu lấy căn hộ của anh.” Cậu ta buông lỏng tay, trượt từ cằm xuống cổ rồi dừng lại tại ngực tôi. “Chuyển đến sống với em đi.”
Giật ra khỏi cậu ta, tôi vặn người trên ghế để ngẩng đầu nhìn cậu ta. “Cái gì?”
Riley đi vòng ra đằng trước và tì người xuống bàn. “Chuyển đến.”
“Không!”
Toàn thân cậu ta cứng ngắc lúc tôi bật hét lên. “Tại sao không?”
Tôi ngập ngừng, không rõ lắm vì sao tôi phải lớn tiếng như thế. “Nghe này, Riley..” Tôi định nói cái quái gì chứ? “Cậu to hơn, mạnh hơn, quyến rũ hơn, giàu hơn.” Tôi lắc đầu, nhìn chằm chằm vào cậu ta. “Bây giờ tôi còn chẳng có lấy một công việc thực sự. Nếu tôi chuyển tới và để cậu chăm lo cho mình, sẽ bị hạn chế, cậu có nghĩ thế không? Tôi sẽ thành bồ nhí của cậu.”
Cậu ta nghiêng đầu. “Không, em không nghĩ thế.”
“Nhưng—”
“Nếu có vấn đề kinh khủng nào đó xảy ra với tài sản được thừa kế của em thì sao, nếu đột nhiên em mất mọi thứ, anh sẽ để em ở chỗ anh và sắp xếp lại tất cả, phải không?”
Tôi nhăn trán, không hiểu ý cậu ta. “Dĩ nhiên, nhưng tình huống khác nhau mà.”
Cậu ta nhướn mày, rồi nói tiếp. “Và nếu em còn là sinh viên—ở Harvard, thậm chí là vậy—liệu—”
“Cậu có học ở Harvard.”
“Không phải bằng thạc sĩ. Và chắc chắn là không có học bổng.” Riley nhếch mép theo cái kiểu cậu ta vẫn làm mỗi khi biết mình sắp thắng. “Hơn nữa, vấn đề không phải ở chỗ ấy. Em đang hỏi anh, với các điều kiện như thế, liệu anh có nghĩ em là đứa chẳng ra gì chỉ vì em không có một việc làm tử tế không?”
Tôi rất ghét khi cậu ta nêu ra những vấn đề đúng đắn. “Không.” Tôi lẩm bẩm, nhìn xuống máy tính.
“Vậy thì anh chuyển tới đây cũng chẳng có gì to tát.” Cậu ta quỳ bên cạnh và siết đùi tôi. “Anh yêu em, phải không?”“Ừ.” Tôi trả lời, rồi giật nảy người khi nhận ra việc cậu ta vừa làm. “Ê!”
“Thừa nhận đi—anh đã giãy giụa muốn nói với em suốt mấy tuần nay rồi.”
Đôi lúc tôi thấy cậu ta hiểu tôi đến mức ấy quả thật là đáng sợ. “Nhưng đó là đặc quyền của tôi để quyết định khi nào thì nói—”
“Và anh sẽ để nó bóp nghẹt mình từ bên trong, khiến anh hồi hộp đến mức phải mất thêm cả năm nữa cho đến khi em được nghe.” Cậu ta nháy mắt. “Làm anh nói ra những gì mình đang cảm nhận sẽ dễ hơn khi hỏi bất ngờ, đảm bảo anh không có thời gian để nghĩ đến chết.”
Tôi nhìn cậu ta không chớp mắt, choáng váng.
Gương mặt cậu ta dịu lại. “Nhưng em đoán chuyển đến đây sống là một quyết định trọng đại. Anh cứ suy nghĩ kỹ vào.” Riley đứng lên, thả một nụ hôn lên tóc tôi trước khi đi tới giường. “Đừng học hành vất vả quá.” Cậu ta cởi đồ, chỉ còn lại cái áo ba lỗ và quần đùi.
Mất đúng một giây để quyết định xem tôi muốn gì, và tôi lưu bài lại trước khi đóng máy, đẩy nó vào chế độ ngủ.
Khi ánh sáng từ màn hình tắt ngúm, Riley xoay người, tò mò. “Anh làm gì thế?”
“Lên giường.” Tôi trả lời, nhấc mình khỏi ghế.
“Em chỉ đùa thôi, Nick. Bằng thạc sĩ của anh đấy—nên học càng nhiều càng tốt.”
Tôi nhe răng. “Sống ở đây thì còn đầy thời gian để học, đúng không?”
Cả gương mặt cậu ta sáng lên. nhìn như một đứa trẻ khổng lồ. “Thế hả?”
Khoanh tay trước ngực, tôi giả bộ nghiêm nghị. “Cậu sẽ để tôi học chứ? Vì lỡ mà tôi tuột hạng, tôi sẽ chuyển đến sống với Mrs. Everley. Bà ấy nướng bánh cho tôi đấy, cậu biết không?”
Riley bật cười, ôm chầm lấy tôi rồi thả tôi xuống giường. “Nhưng mà bà ấy không làm cho tai anh hồng lên được.”
Tôi ngồi dậy, giũ bỏ quần áo. “Không, rõ ràng.”
“Thế thì em chẳng có gì phải lo.” Cậu ta bò lên, mọi cơ bắp co duỗi với sức mạnh.
“Để xem.” Tôi ngả lưng. “Cậu chỉ có một cơ hội thôi.”
Cậu ta giữ mình bên trên tôi, dịu dàng gỡ cặp kính của tôi ra và đặt chúng lên tủ cạnh giường. “Đừng lo.” Cậu ta nói, cọ môi vào lông mày tôi. “Em sẽ không phá hỏng đâu.”
Cười toe toét, tôi nghiêng đầu cho một nụ hôn. “Tôi biết cậu sẽ không.”
Tôi vẫn gặp vấn đề với việc nói cho cậu ta nghe những gì tôi cảm thấy, nhưng tôi dám khẳng định đó là tại tôi thiếu kinh nghiệm, chứ không phải thiếu lòng tin. Riley… cậu ta không đùa giỡn, không bỡn cợt trái tim tôi. Lúc nào cũng rộng mở, chân thành.
Riley chạm mũi hai chúng tôi vào nhau. “Và nói cho chính xác, em không nghĩ em quyến rũ hơn anh.”
Cậu ta nghiêm túc. Tôi có thể thấy trong đôi mắt Riley. “Yêu cậu.” Tôi thì thầm, phát hiện ra rằng tôi nên chủ động nói, không phải do bị gạt, chỉ là để cậu ta biết.
Riley gật đầu rồi hôn tôi. “Em cũng yêu anh.”
Mọi thứ trôi tuột đi trong nụ hôn, và đôi tay đầy kỹ thuật của cậu ta chơi một giai điệu phức tạp trên người tôi. Riley Jamson và tôi đã xoay sở để rơi vào lưới tình.
Tỷ lệ là bao nhiêu ấy nhỉ?
HẾT
Tôi nghe thấy cửa chính mở rồi đóng, nhưng không rời mắt khỏi quyển sách.
“Xin lỗi em về muộn. Nick. Anh nhận được tin nhắn không?”
“Có.” Tôi gỡ cặp kính ra, xoa mắt vài giây, rồi lại đeo lên.
Tiếng giày vứt xuống sàn; tiếng chùm chìa khóa kêu leng keng trên mặt bàn cạnh cửa. “Em thấy tồi quá.” Cậu ta nói vọng ra từ nhà tắm. “Bảo anh đến rồi lại làm việc tới tận đêm.”
“Thoải mái đi, Riley.” Tôi gõ vài thứ vào laptop. “Chỉ cần yên tĩnh thì học ở đâu cũng được.”
“Giá mà anh ở đó.” Cậu vừa nói vừa đi vào phòng ngủ.
Câu nói ấy khiến tôi chú ý. Tôi ngồi thẳng dậy và ngước lên. “Tệ đến thế cơ à?” Quen thói, tôi kiểm tra e-mail xem có ai cuống cuồng viết thư cho tôi không. Dù tôi đã đi học cả ngày được sáu tháng rồi, tôi vẫn thường cố vấn cho công ty khi cần.
Tiếng cười trầm trầm vang quanh tôi. “Không, Melanie giải quyết đâu vào đấy hết.” Cậu ta cúi người ôm tôi từ đằng sau. “Chỉ nhớ anh thôi.”
Tôi lướt dọc cánh tay đang vắt ngang ngực mình rồi lại học tiếp.
Cậu ta đặt một nụ hôn lên cổ tôi; tôi lật sách. Cậu ta cọ môi ngang má tôi; tôi mở bảng tính để chắc chắn rằng mình đã hiểu được kiến thức hôm nay học trong lớp. Cậu ta kéo răng qua vành tai tôi; tôi rên rỉ.
“Riley.” Tôi ngửa cổ. “Cậu bảo nếu tôi đến, cậu sẽ để tôi học.”
Cậu ta khựng lại, cười tà ác. “Em tưởng em nói dối trắng trợn lắm cơ.”
Kiên trì không bỏ cuộc, tôi tiếp tục tập trung vào đọc sách.
Riley tóm lấy cằm tôi, dịu dàng buộc tôi nhìn lên. “Nghỉ ngơi đi.”
“Không thể.” Tôi thở dài.
“Mắt anh thâm quầng rồi.”
“Đành vậy thôi. Học bổng chỉ giải quyết học phí—còn phải kiếm tiền trả chi phí sinh hoạt. Nghĩa là tôi cần nhận mọi cuộc gọi từ công ty cho đến khi lấy được bằng.”
Cậu ta cúi đầu. “Anh sẽ không phải chi trả nhiều đến thế nếu không cố bám víu lấy căn hộ của anh.” Cậu ta buông lỏng tay, trượt từ cằm xuống cổ rồi dừng lại tại ngực tôi. “Chuyển đến sống với em đi.”
Giật ra khỏi cậu ta, tôi vặn người trên ghế để ngẩng đầu nhìn cậu ta. “Cái gì?”
Riley đi vòng ra đằng trước và tì người xuống bàn. “Chuyển đến.”
“Không!”
Toàn thân cậu ta cứng ngắc lúc tôi bật hét lên. “Tại sao không?”
Tôi ngập ngừng, không rõ lắm vì sao tôi phải lớn tiếng như thế. “Nghe này, Riley..” Tôi định nói cái quái gì chứ? “Cậu to hơn, mạnh hơn, quyến rũ hơn, giàu hơn.” Tôi lắc đầu, nhìn chằm chằm vào cậu ta. “Bây giờ tôi còn chẳng có lấy một công việc thực sự. Nếu tôi chuyển tới và để cậu chăm lo cho mình, sẽ bị hạn chế, cậu có nghĩ thế không? Tôi sẽ thành bồ nhí của cậu.”
Cậu ta nghiêng đầu. “Không, em không nghĩ thế.”
“Nhưng—”
“Nếu có vấn đề kinh khủng nào đó xảy ra với tài sản được thừa kế của em thì sao, nếu đột nhiên em mất mọi thứ, anh sẽ để em ở chỗ anh và sắp xếp lại tất cả, phải không?”
Tôi nhăn trán, không hiểu ý cậu ta. “Dĩ nhiên, nhưng tình huống khác nhau mà.”
Cậu ta nhướn mày, rồi nói tiếp. “Và nếu em còn là sinh viên—ở Harvard, thậm chí là vậy—liệu—”
“Cậu có học ở Harvard.”
“Không phải bằng thạc sĩ. Và chắc chắn là không có học bổng.” Riley nhếch mép theo cái kiểu cậu ta vẫn làm mỗi khi biết mình sắp thắng. “Hơn nữa, vấn đề không phải ở chỗ ấy. Em đang hỏi anh, với các điều kiện như thế, liệu anh có nghĩ em là đứa chẳng ra gì chỉ vì em không có một việc làm tử tế không?”
Tôi rất ghét khi cậu ta nêu ra những vấn đề đúng đắn. “Không.” Tôi lẩm bẩm, nhìn xuống máy tính.
“Vậy thì anh chuyển tới đây cũng chẳng có gì to tát.” Cậu ta quỳ bên cạnh và siết đùi tôi. “Anh yêu em, phải không?”“Ừ.” Tôi trả lời, rồi giật nảy người khi nhận ra việc cậu ta vừa làm. “Ê!”
“Thừa nhận đi—anh đã giãy giụa muốn nói với em suốt mấy tuần nay rồi.”
Đôi lúc tôi thấy cậu ta hiểu tôi đến mức ấy quả thật là đáng sợ. “Nhưng đó là đặc quyền của tôi để quyết định khi nào thì nói—”
“Và anh sẽ để nó bóp nghẹt mình từ bên trong, khiến anh hồi hộp đến mức phải mất thêm cả năm nữa cho đến khi em được nghe.” Cậu ta nháy mắt. “Làm anh nói ra những gì mình đang cảm nhận sẽ dễ hơn khi hỏi bất ngờ, đảm bảo anh không có thời gian để nghĩ đến chết.”
Tôi nhìn cậu ta không chớp mắt, choáng váng.
Gương mặt cậu ta dịu lại. “Nhưng em đoán chuyển đến đây sống là một quyết định trọng đại. Anh cứ suy nghĩ kỹ vào.” Riley đứng lên, thả một nụ hôn lên tóc tôi trước khi đi tới giường. “Đừng học hành vất vả quá.” Cậu ta cởi đồ, chỉ còn lại cái áo ba lỗ và quần đùi.
Mất đúng một giây để quyết định xem tôi muốn gì, và tôi lưu bài lại trước khi đóng máy, đẩy nó vào chế độ ngủ.
Khi ánh sáng từ màn hình tắt ngúm, Riley xoay người, tò mò. “Anh làm gì thế?”
“Lên giường.” Tôi trả lời, nhấc mình khỏi ghế.
“Em chỉ đùa thôi, Nick. Bằng thạc sĩ của anh đấy—nên học càng nhiều càng tốt.”
Tôi nhe răng. “Sống ở đây thì còn đầy thời gian để học, đúng không?”
Cả gương mặt cậu ta sáng lên. nhìn như một đứa trẻ khổng lồ. “Thế hả?”
Khoanh tay trước ngực, tôi giả bộ nghiêm nghị. “Cậu sẽ để tôi học chứ? Vì lỡ mà tôi tuột hạng, tôi sẽ chuyển đến sống với Mrs. Everley. Bà ấy nướng bánh cho tôi đấy, cậu biết không?”
Riley bật cười, ôm chầm lấy tôi rồi thả tôi xuống giường. “Nhưng mà bà ấy không làm cho tai anh hồng lên được.”
Tôi ngồi dậy, giũ bỏ quần áo. “Không, rõ ràng.”
“Thế thì em chẳng có gì phải lo.” Cậu ta bò lên, mọi cơ bắp co duỗi với sức mạnh.
“Để xem.” Tôi ngả lưng. “Cậu chỉ có một cơ hội thôi.”
Cậu ta giữ mình bên trên tôi, dịu dàng gỡ cặp kính của tôi ra và đặt chúng lên tủ cạnh giường. “Đừng lo.” Cậu ta nói, cọ môi vào lông mày tôi. “Em sẽ không phá hỏng đâu.”
Cười toe toét, tôi nghiêng đầu cho một nụ hôn. “Tôi biết cậu sẽ không.”
Tôi vẫn gặp vấn đề với việc nói cho cậu ta nghe những gì tôi cảm thấy, nhưng tôi dám khẳng định đó là tại tôi thiếu kinh nghiệm, chứ không phải thiếu lòng tin. Riley… cậu ta không đùa giỡn, không bỡn cợt trái tim tôi. Lúc nào cũng rộng mở, chân thành.
Riley chạm mũi hai chúng tôi vào nhau. “Và nói cho chính xác, em không nghĩ em quyến rũ hơn anh.”
Cậu ta nghiêm túc. Tôi có thể thấy trong đôi mắt Riley. “Yêu cậu.” Tôi thì thầm, phát hiện ra rằng tôi nên chủ động nói, không phải do bị gạt, chỉ là để cậu ta biết.
Riley gật đầu rồi hôn tôi. “Em cũng yêu anh.”
Mọi thứ trôi tuột đi trong nụ hôn, và đôi tay đầy kỹ thuật của cậu ta chơi một giai điệu phức tạp trên người tôi. Riley Jamson và tôi đã xoay sở để rơi vào lưới tình.
Tỷ lệ là bao nhiêu ấy nhỉ?
HẾT
/12
|