Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Chương 40

/92


Chiều hôm sau, lớp nó giở trại và đi về nhà, Hân Hân lại lên cơn sốt nên mọi việc gấp rút lắm. Một cậu bạn xung phong cõng Hân Hân ra xe. Nó đi cùng Tiểu Tiên ở cuối hàng vì cô bạn có nhiều chuyện muốn nói với nó lắm. Tiểu Tiên bảo không biết sao vừa gặp nó là muốn nói chuyện rồi còn bảo từ nó phát ra một sức hút vô hình làm nó phổng cả mũi.

Cả hai mải mê nói chuyện, ko để ý đã xa hàng từ lúc nào.

- Tiểu Tiên vào đây nhiều rồi nên rành đường lắm – Cô bạn mỉm cười với nó. Tiểu Tiên nói đúng, cô bạn đã từng vào đây rất nhiều và nắm mọi ngõ ngách của con đường dẫn ra ngoài.

- Ahhh! – Tiểu Tiên hét lên rồi khụy xuống ôm lấy cổ chân.

- Sao vậy? Trật chân hả? – Nó lo lắng.

- Uk, nhưng ko sao, Tiểu Tiên đi được mà – Nói rồi, cô đưa tay vào túi, bỗng khuôn mặt chuyển sắc hẳn.

- Bạn làm sao vậy? – Nó cúi xuống hỏi.

- Đồng… đồng hồ của mình. Híc! – Bất giác, cô bạn khóc nấc lên.

- Đồng hồ nào? Bạn mất đồng hồ à? Nó quý lắm sao? – Nó hỏi dồn dập.

- Không những quý, nó là bảo vật gia truyền nhà mình. Híc, làm sao đây, chắc lúc nãy giởi trại không để ý nên nó rơi ra lúc nào không biết. Híc, sao mình hậu đậu thế này hả Lam Bình. Đến một chiếc đồng hồ cũng không giữ nổi thì sống là gì? Híc…

- Bạn nói gì thế? Đồng hồ đâu có chân, chắc nó chỉ rơi đâu đó ở khu vực trại thôi! – Nó hốt hoảng.

Tiểu Tiên bất ngờ đừng bật dậy, chới với, cô bạn đi được một quãng thì ngã xuống và ôm lấy cổ chân. Nó chạy theo can ngăn vì thực sự lo cho cái chân đang bị thương củaTiểu Tiên.

- Chúng ta về trước rồi lúc nào huy động lực lượng tới tìm được ko?

- Không có đồng hồ chắc mình ko thể nhìn mặt ba mình, bạn về trước đi, mình biết đường, mình sẽ quay lại tìm. – Nói rồi, cô bạn cố chấp gượng đứng lên và cà nhắc về phía trước.

- Ahhh! Đau – Tiểu Tiên bị ngã.

- Tiểu Tiên ngồi đây đợi mình nha! Mình sẽ lại đó tìm đồng hồ giúp bạn được ko? Đừng đi đâu đó! – Nó dặn dò rồi bước đi.

Nó đi một mình tiến vào chỗ đang ngổn ngang những củi khô và bao bì. Lật từng đống lá, nó quyết giúp Tiểu Tiên tìm lại chiếc đồng hồ gia bảo.

- Ahh! Thấy rồi! – Nó hét lên mừng rỡ, cầm trên tay chiếc đồng hồ bị đứt dây đeo.

Nó tí tửng quay trở lại đường cũ để báo cho Tiểu Tiên tin vui này. Đằng kia, nó thấy cái cây cao cao có một tảng đá bên cạnh nhưng… trên tảng đá, chỗ cô bạn ngồi lúc nãy chẳng có ai cả. Tiểu Tiên biến mất một cách kỳ lạ…

- Tiểu Tiên, bạn ở đâu rồi? – Nó hét lên đầy tuyệt vọng, chân bước đi một cách vô thức.

Chân bạn ấy đang bị thương thì có thể đi đâu được chứ? Hàng loạt ý nghĩ hiện lên trong đầu nó. Nó luôn hình dung những điều tồi tệ nhất có thể xảy đến cho cô bạn mới thân. Nó gào hét như một con thú hoang tìm đàn con bị lạc nhưng đáp lại nó chỉ có tiếng vọng của rừng xanh….

Màn đêm bao phủ quanh khu rừng già một cách nhanh chóng trong khi nó loay hoay mãi không thể tìm được lối ra. Ngồi thu mình bên một khối đá lớn, nó nhìn xung quanh với khuôn mặt lấm lét đầy sợ hãi. Nó sợ bóng đêm, nó ghét màu đen…. có thể mọi người cho rằng nó điên nhưng quả thật lúc này nó mong rằng một con thú rừng nào đó chạy lại nuốt chửng nó vào bụng để nó không còn phải đối mặt một mình với cái màu đen khinh khủng kia nữa. Tại sao rừng mà lại không có một con thú dữ nào nhỉ? Không hề có một cơn gió độc thổi vào nó để nó có thể ngủ ngay tức khăc.

Mồ hôi úa ra như suối, mặt nó xanh tái và đã bắt đầu xuất hiện những giọt nước mặn chát trên khóe mắt. Nó run vì lạnh và nói trong mê sảng:

- Ba mẹ ơi…híc…. ba mẹ ơi…. cho con đi với… hai người không thương con nữa. Híc…. sao tối thế này ba ơi…mẹ ơi… Lam Bình sợ…. ba mẹ ơi… đâu rồi? Sao lại tối thế này? Híc…. hức….hức…. – Nó bật khóc và lịm dần đi trong cơn mê….

==========================

Ông nội và pama của Lâm Duy hôm nay đã tức tốc bay sang Anh để dự một lễ cưới của đứa cháu gái họ hàng, điều đó đồng nghĩa với việc tối nay chỉ có cậu ở nhà cùng mấy người giúp việc và bác quản gia.

Không hiểu sao vắng nó, nhà yên tĩnh hẳn đi, hay nói cách khác là buồn tẻ hơn, ko có sống động và rộn ràng như những lúc nó ở nhà. Mà nhắc đến nó, cậu mới sực nhớ ra sao giờ này nó chưa về, đáng nhẽ ra phải về từ lúc chiều rồi chứ?

“Reng…reng…reng….” Điện thoại bàn của nhà họ Lâm đổ những chuông dài. Lát sau, Lâm Duy mới bắt máy.

- Alo, có phải nhà của bạn Lam Bình không ạ? – Đầu dây bên kia là giọng con gái.

- Phải – Lâm Duy đáp ngắn gọn nhưng ko biết là mình đang nói gì, tâm trí cứ ở đâu đâu rồi.

- Vậy xin phép anh nha. Tối nay bạn ấy đang dự tiệc với lớp nên không về nhà được! – Giọng nói nhỏ nhẹ.

Dù rất muốn nghe giọng nó nhưng cái suy nghĩ “Con nhỏ đó thì liên quan gì đến mình? Việc gì phải quan tâm” nên cậu đáp luôn:

- Uk!

Máy cúp cái rụp làm đầu dây bên kia giật mình. Anh chàng khôn quá nhiều khi cũng dại. Cậu không hề thắc mắc vì sao đứa con gái kia lại biết được nó đang sống ở nhà họ Lâm mà gọi điện tới cơ chứ?

0h30, Lâm Duy xuống nhà lấy nước, ngang qua phòng nó, anh chàng cố ghé vào nói một câu:

- Sao ngủ không bật đèn, nhỏ kia? – Nói rồi, cậu vớ tay bật cái công tắc, bất ngờ cả căn phòng sáng trưng , cái giường gọn gàng ngăn nắp, lúc này cậu mới nhớ ra là đêm nay nó không về.


/92

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status