Có Một Điều Em Không Biết Anh Yêu Em

Chương 56

/92


Ra về, nó nghiễm nhiên là đoán trước được tình hình khi mà lúc sáng đã chọc tức Lâm Duy như vậy. Hân Hân thì không thấy mặt mũi đâu và nó biết là cô bạn đang ở bên cạnh người mà cô thích.

- Này này Băng Di, chờ với! – Nó chạy hớt hải ra cổng trường.

Con nhóc đứng lại một hồi, nhìn nó ngạc nhiên. Nó không nói gì, chỉ kéo tay con nhóc bước đi một cách ung dung.

- Bạn không bận chứ? – Nó hỏi vu vơ.

- Không.

- Vậy đi chơi với mình nha? – Mắt nó sáng lên.

- Chơi? Tôi chưa thử bao giờ.

- Yên tâm, mình hứa sẽ làm bạn vui mà! – Nó nháy mắt nhưng đúng là nhân tính không bằng trời tính, vừa đi được một đoạn, bài nhạc chuông quen thuộc lại vang lên.

“If you wander off too far, my love will get you home. If you follow the wrong star, my love will get you home….”

- Alo – Nó hí hửng.

- – Jun ngập ngừng.

- What?

- – Jun than thở.

Nó thở dài, đoán ra được ý của anh chàng.

- Anh muốn em qua nhà dẫn bé Jen đi chơi?…

- – Jun búng tay cái tách mà nó có thể nghe rõ qua điện thoại.

- Chưa hết, còn anh thì tha thẩn ở mấy quán bar hay… lại đánh nhau trận gì? – Nó tọc mạch.

- <Đâu có! – Jun chối đây đẩy. – Anh biết em tốt bụng, làm sao có thể gặp nạn mà không giúp, thấy chết mà không cứu cơ chứ? Lam Bình nhỉ?> – Jun dỗ ngọt.

- Thôi thôi, đừng giở bài đó, lát nữa em sang rước cô công chúa nhà anh, được chưa? – Nó nói rồi gập máy. Thật bực mình mà, muốn đùn đẩy trách nhiệm cho nó đây mà. Mặc dù nó rất quý bé Jen nhưng mà không thể để ông anh trai lộng hành vậy được? Nó quay sang con nhóc cầu cứu rồi cả hai cùng thẳng hướng nhà Jun mà tiến.

Bé Jen là một bé gái có ngoại hình dễ thưỡng, lém lỉnh, lại rất hay cười. Nó quý con bé từ lần gặp đầu tiên , vả lại, Jen là em gái độc nhất của Jun nên nó xem Jen như em gái mình vậy.

Lúc nó và Băng Di dừng lại trước cổng thì một bé gái chừng 6 hay 7 tuổi chạy lại ôm chầm lấy nó, cười rặng rỡ để lộ cái răng khểnh thật xinh:

- Chị Lam Bình! Anh Jun bảo chị sẽ dẫn Jen đi chơi. – Nói đoạn, con bé quay sang Băng Di nãy giờ đứng nhìn Jen với vẻ thích thú hiếm có – Chị này là…

- Chị ấy là bạn của chị, Jen làm quen nha! – Nó xoa đầu con bé.

- Em chào chị ạ, em tên là Jen, năm nay em 7 tuổi, em học lớp 1B trường Wayfair, đường XYZ. – Con bé xổ một tràng dài làm cho nó và Di đứng nhìn nhau ngơ ngác.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Di khẽ cười rồi cúi xuống xoa đầu Jen, nói nhẹ:

- Chị là Băng Di, năm nay chị 17 tuổi, chị học lớp 11A3 trường BFM, đường ZYX.

Nó nhìn cô bạn đi cùng với vẻ ngạc nhiên, hiếm khi thấy cô nàng thân thiện với ai như vậy, nhưng nó không hề biết rằng cô bạn đó rất có tình cảm với trẻ con, đặc biệt là đối với đứa bé như Jen.

Cả ba người cùng leo lên xe và cười nói rôm rả.

- Anh Jun đi đâu vậy Jen? – Nó cố gắng moi tin tức.

- Em ko biết ạ, chỉ thấy sáng giờ ảnh bận lắm. – Jen thành thật – Chị ơi, Jen muốn chơi trò kia – Con bé chỉ cỉ tay về phía những vòng quay.

Đáp lại là một cái xoa đầu nhẹ và một nụ cười thật tươi, bé Jen được nó và cô bạn thân dẫn vào trong một hộp khối màu hồng nhạt. Con bé khoái chí lắm, hét thật lớn mặc cho gió cứ tát đều vào mặt. Cả ba chị em xuôi dạt và ngã nhào về bên góc theo quán tính mỗi khi vòng quay đến bước ngoặt.

- Jen bám kỹ vào đấy! – Nó kéo áo con bé đang mải miết la ầm ĩ.

- Vâng ạ! – Con bé hét lên để những lời đó không bị gió cuốn trôi.

Cô bạn đi cùng nó – Băng Di – nãy giờ cười rất tươi. Cô không hề hay biết rằng có một người đang nhìn mình bằng đôi mắt ngạc nhiên. Tại sao lại có thể cười tươi như vậy?

- Jen, ăn kem đi! – Di rủ rê.

- Chị Di ơi, mua bóng bay! – Jen cất giọng trong veo.

- Jen Jen ơi, lại đây chụp ảnh nào, cười lên nhóc. – Di cười tươi kéo tay con bé về phía mình.

Thế đấy, chẳng mấy chốc, hai chị em đã làm thân với nhau, chẳng mấy chốc, nó bị cho ra rìa. Nó giờ không còn tồn tại trong mắt hai con người ham vui kia rồi, nó giờ cứ như người dưng, dù có nói gì, có dùng biện pháp nào đi chăng nữa cũng không có cách nào ngăn cản cái máu ăn chơi của một con bé 7 tuổi và một con nhóc 17 tuổi.

11h, nó hét toáng lên làm mọi sự chú ý đổ dồn về mình:

- KHUYA LẮM RỒI! VỀ THÔI.

- Hơ…hơ…về thôi Jen – Di tỏ ra sợ hãi. – Không chị lại mang danh là bắt cóc trẻ em.

Cả ba cùng leo lên chiếc xe. Hai cái mặt hả hê, thích thú, nói luyên tha luyên thuyên. Một cái mặt thì hậm hà hậm hực, tức giận vì chỉ sống chưa không tồn tại.

- Hôm khác chị Di tới nhà Jen chơi nha! Jen cho chị xem nhiều thứ đẹp lắm – Jen mời mọc hay đúng lơn là dụ dỗ.

- Uk, được mà.

Nó giờ dây cũng hòa được vào câu chuyện không đầu không cuối của hai con người này nên thỉnh thoảng cũng đệm được vài câu.

Từ đằng xa, một khuôn mặt đằng đằng sát khí bước đến, tay lăm lăm con dao sắc bén.

Tội nghiệp cho ba chị em, mãi mê nói chuyện chẳng để ý gì xung quanh cả, chẳng để ý mối nguy hiểm đang đến gần.

Ánh sáng của lưỡi dao phản chiếu, hắt vào mắt Di, con nhóc lập tức quay về phía con người cầm dao, giọng dọa dẫm:

- Ai đó? Muốn gì? – Con nhóc nheo mắt bởi phe mình ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối.

- LAM BÌNH!!!!!!!!!!! – Tiếng hét phát lên từ bóng đêm với cái giọng kinh rợn và tức giận cực độ. Xem ra còn có người tức giận hơn nó lúc nãy. Nó đang cố nhớ ra xem có ai hận nó đến độ cầm cái vật sáng sáng, sắc lẻm kia đe dọa nó hay không.

Tiếng bước chân tiến gần. Di nhanh chóng kéo bé Jen về phía sau mình. Con bé biết điều cũng tỏ ra sợ hãi nhưng lại ngạc nhiên hơn khi nghe thấy tên đó hét lên.

Khuôn mặt kẻ đó phơi bày rõ mồn một dưới ánh sáng. Cả ba cặp mắt ếch trố ra nhìn.

- Anh… anh Jun?!? – Nó và bé Jen ngạc nhiên.

- Là…là anh à? – Con nhóc cũng ngạc nhiên không kém khi nhận ra tên con trai đầu tiên làm con nhóc chủ động nói chuyện.

- ĐI ĐÂU GIỜ NÀY VỀ? – Jun không để ý gì đến hai người còn lại, chỉ lao vào nó mà chực ăn như một con hổ đói lâu ngày – SUÝT NỮA THÌ BÁO CẢNH SÁT RỒI ĐÓ NHỎ KIA.

- Hơ…anh bảo em dẫn bé Jen đi chơi mà! – Nó thanh mình.

- Chơi mà 11h30 mới về, có biết trẻ con đi chơi đêm nguy hiểm lắm không? – Jun hơi hạ giọng.

- Anh Jun… anh sao lại cầm con dao lăm lăm thế kia? Jen sợ… – Jen níu áo Jun nũng nịu.

- Tại nhóc hết đó! Đang gọt trái cây ăn thì bị pama đuổi ra khỏi nhà để tìm nhóc. – Jun xoa đầu Jen rồi quay sang cô gái bên cạnh, chết đứng khi nhận ra cô gái đó.

Nó hươ hươ tay trước mắt Jun, ghé vào tai rồi…thì thầm:

- Hai người quen nhau hả? Chuyện tình sét đánh sao?

Bé Jen tủm tỉm cười làm hai nạn nhân trong cuộc bối rối.

- Chào! – Di đánh trống lãng, tránh ánh mắt soi mói của nó và bé Jen.

- Thật ko ngờ lại gặp bạn ở đây! – Jun gãi đầu.

- Về thôi Lam Bình – Kéo tay nó – Chị chào Jen nhá! – Nháy mắt với bé Jen nhưng với Jun thì chỉ một câu củn lủn như lúc nãy – Chào!

Không hiểu sao, anh chàng lại thấy thất vọng cực kỳ. Ít ra ấn tượng về cô nàng này cũng không thể phai nhanh đến vậy được!?!

- Hôm nay rất may là em không bị mắng, tất cả là nhờ ai đó – Nó đá lông nheo rồi nghiêng đầu về phía Băng Di, cô bạn không nói gì, chỉ lẳng lặng leo lên xe.

Jun nhìn theo chiếc xe màu vàng chanh khuất dạng rồi cũng nhanh chóng dẫn cô em gái nghịch ngợm vào nhà, trên tay vẫn lăm lăm cây dao gọt hoa quả…

==================================

- Băng Di, Hân Hân, đi ăn nào! – Nó khoác tay hai cô bạn rồi kéo xuống canteen.

Không biết là cố tình hay chỉ là vô ý, nó lôi bạn mình ngồi ở cái bàn khuất đằng sau mà lúc bấy giờ đã có bốn chủ sở hữa. Là BF.

- Có nhất thiết phải ngồi bàn này không? – Lâm Duy nhăn nhó.

- Có, nhất thiết phải là bàn này! – Nó nháy mắt rồi ngồi xuống.

Thức ăn dọn ra và điều đặc biệt không hiểu sao bữa ăn trưa này toàn những món…cay. Nhìn vào là một màu đỏ chói lóa. Nó mặc kệ, nó biết ai là người bày trò nhưng mà nó đâu phải là con người dễ bị hạ gục đến vậy. Hít một hơi thật sâu, nó húp lấy húp tô canh đầy ớt.

Hân Hân làm quen với những món cay từ lúc mới bước vào công việc nội trợ nên việc ăn những món này là không hề quá sức đối với cô.

Nhưng còn một người, một người ngồi cạnh nó thì mồ hôi rịn cả trên trán, răng cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng, hai tay xiết vào nhau và lâu lâu lại run lên.

- Di, bạn không ăn được cay sao? – Nó quay sang hỏi.

- Lớn thế rồi mà đến món cay cũng không ăn được. – Jun vừa gắp lấy gắp vừa lên tiếng mỉa mai.

-……… – Con nhóc nhíu mày nhìn chàng trai vừa nói.

- Tôi nói không đúng sao? Bạn ko ăn được cay còn gì? Mà hình như con nít mới sợ cay như vậy? Mồ hôi chảy đầy trên mặt rồi kìa – Anh chàng vẫn không tha.

-………

- Người không ăn cay sao lúc đầu còn đi chung đêr ăn cơ chứ? – Jun, quả thật chính cậu cũng không hiểu sao mình lại nói những lời thế này?

“RẦM” Tiếng đập bàn làm những chiếc dĩa thức ăn trên mặt bàn rung chuyển. Con nhóc đứng dậy rồi bước ra khỏi canteen.

Nó và Hân Hân cũng vội chạy đuổi theo, không quên ném cho Jun một ánh nhìn nãy lửa.

- Jun, cậu sao vậy? – Lâm Duy lay vai Jun.

- Trước giờ có thấy cậu ta nói cô gái nào nặng lời vậy đâu? Dân sát gái mà! – Nguyên Hoàng khó hiểu.

Chỉ có Key là im lặng, anh nhìn theo con nhóc đang bỏ chạy rồi lại nhìn gương mặt thẫn thờ, đờ đẫn của Jun, khẽ lắc đầu…

Ra về, nó lại “cặp kè” cùng chồng. Trên xe cứ thở dài mãi, nó lo cho Băng Di, không hiểu vì sao phản ứng ghê vậy? Chắc là lòng tự trọng cao ngất và không muốn ai trêu là con nít. Mà Jun cũng quá đáng thật, hôm qua còn tưởng hai người này sẽ là một cặp trời sinh, ai ngờ hôm nay lại như nước với lửa.

“I’ll come running, to see you again

Winter, Spring, Summer or Fall,

All you’ve got to do is call,

And I’ll be there, yes I will,

Điện thoại Lâm Duy réo. Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy ămtj câu tái nhợt rồi đanh lại vẻ giận dữ. Cậu đột ngột quay xe mà không hề để ý trên xe còn có một người khác ngoài cậu…

Xe chạy với tốc độ kinh hoàng. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhưng nhìn mặt Lâm Duy, nó vẫn thấy sợ, rất sợ…

Chiếc xe phanh gấp làm nó chúi người về phía trước theo quán tính. Nó nhận ra nơi này, chính là nơi lần trước Lâm Duy đánh nhau bị thương và gọi nó đến nhưng sao lại đến đây? Không lẽ lại sắp phải đổ máu?

- Chúng mày là bọn nào? Sao lại dám làm loạn ở địa bàn người khác vậy? – Lâm Duy gào lên làm cả đám người kia quay lại nhìn và kéo nó ra khỏi đống suy nghĩ mà đến Lâm Duy xuống xe lúc nào cũng không biết.

- Sao đến đây? – Nguyên Hoàng và Key chạy lại đẩy Lâm Duy đi.

- Các cậu hay nhỉ? Có phúc cùng hưởng còn có họa tự chịu phải ko? – Lâm Duy tức giận ra mặt.

Nguyên Hoàng và Key lặng người rồi không hẹn mà gặp, cả hai cùng đấm dúi vào người Lâm Duy:

- Cái thằng, thông tin nhạy phết. Lại làm quen đi! – Rồi kéo cậu vào trước mặt tên cầm đầu kia.

- Mày là? – Lâm Duy ngờ ngợ.

- Quên nhanh tao vậy? Thắng, thằng Thắng mấy năm trước vào tù vì bọn mày đó, nhớ chưa? – Tên kia cười khinh bỉ. Trên mặt hắn, một vết sẹo dài kéo từ mắt xuống tận khóe miệng.

- Thắng? – Lâm Duy lặp lại, cậu dường như đã nhưos được ít nhiều về tên này.

Mấy năm trước, đàn em BF trong một chuyến đi chơi tự ý mà không có sự cho phép của thủ lĩnh hội đã gây ra họa lớn. Vô tình dính vào vụ buồn bán ma túy gì đấy và bị giữ lại tìm kẻ cầm đầu. Tên Thắng chính là kẻ đã lãnh đạn thay cho cả lũ và hắn bị tống vào trại huấn luyện trẻ vị thành niên, còn cả bọn thì an toàn.

- Nhớ chưa, đại ca? Năm đó biết tau bị oan mà chẳng ai trong số 4 đứa công tử nhà giàu tụi bây nghĩ cách cứu tao ra. Tụi bây đúng là một lũ chó mà! – Hắn ta chỉ thẳng tay về phía 4 chàng BF.

- Tụi tau đã nghĩ cách… – Key chưa nói hết câu thì hắn đã nhảy vào.

- Nghĩ ư? Cách của tụi mày là ngồi đợi cho đến khi tau ra à? Tụi mày nghĩ cách ư? Nếu mà trong lòng còn nghĩ đến tau vì tụi mày mà phải chịu bị mất tự do thì cái vết sẹo xấu xí này có xuất hiện ở đây ko? – Hắn ta đưa tay lên mặt, chỗ vết sẹo đang hoành hành – Sao? Ghê tởm lắm hả? Kinh dị alứm hả? Tụi mày sướng ko? Sướng ko khi nhìn tao bị vậy? – Hăn tiếp tục nói, tiếp tục mắng.

Dù sao thì cả bọn cũng có lỗi, lúc đó còn nhỏ dại, đâu ai nghĩ lại ra nông nổi này huống hồ lần đó là bị oan? Lâm Duy lắc đầu:

- Tau xin lỗi mày đã để mày chịu vất vả.

- Xin lỗi? nếu xin lỗi có thể giải quyết được tất cả thì trên đời này cần gì pháp luật hả? – Hắn ta bắt đầu lên cơn điên loạn, tưởng như có thể giết ngay tất cả ở đây.

Tình hình hiện nay là quân số không chênh lệch là bao. Nhưng tên Thắng kia thời đó còn được mệnh danh là sát thủ, chỉ cần hắn muốn giết, ko ai có thể cản được. Ko chỉ võ cỗng thâm hậu mà cái đầu đa mưu của hắn cũng khiến cho mọi người sợ hãi tránh xa. Hắn đã chịu khổ một thời gian dài và chẳng có lý gì hắn lại bỏ qua cho những người đã khiến hắn chịu khổ cả.

- Mày muốn gì? – Nguyên Hoàng đi thẳng vào vấn đề.

- Tao muốn… bọn mày, bốn đứa bọn mày và nhất là tên đó – chỉ thẳng về Lâm Duy – phải chịu những nỗi đau còn đau hơn những gì tau đã cắn răng chịu đựng.

- Thử chút xem bọn mày có tiến bộ gì không. – Hắn phẩy tay và lập tực cả đám đàn em hắn xông ra trận. Lực lượng đồng đều nhưng không thể không cẩn thận với tên này bởi những mưu mô của hắn. Hắn có thể làm bất cứ điều gì chỉ cần đạt được mục đích.

- Ổn chứ? – Lâm Duy hỏi ba tên bạn đang đứng xung quanh mình.

- Ok! – Đồng thanh.

Chưa được một nửa của trò chơi, thì một cái giọng đã vang lên phá đám:

- DỪNG NGAY!!!!!!!!! – Nó hét lên rồi chạy đi tìm kiếm Lâm Duy trong lũ người này.

- Cô điên à? Ra đây làm gì? Có biết là nguy hiểm không? – Lâm Duy quát vào mặt nó. Cuộc chiến vì nó mà tạm dừng.

- Lam Bình, đi đi, mặc kệ bọn anh – Jun kéo nó đi nhưng nó đã dằng co để thoát khỏi bàn tay của anh. Tên cầm đầu bên kia đã lờ mờ đoán ra được nó có vị trí quan trọng như thế nào đối với những chàng trai kia.

- Lâm Duy, anh nghe tôi nói – Nó hạ giọng – Không còn thời gian để anh ở đây tiếp tục trò này đâu, đến bệnh viện với tôi, ông nội vào viện rồi. – Nó hăng say nói mà không hề biết phía sau lưng mình đang có nguy hiểm. Còn Lâm Duy, cậu đang choáng nặng vì lời nó thì đã vội nhìn liếc qua phía sau lưng cô gái trước mặt mình. Tên Thắng cầm cây mã tấu đang lăm le như con thú dữ.

- Cẩn thận! – Lâm Duy ôm chầm lấy nó đẩy sang bên rồi lăn mấy vòng trên đất. Cậu nằm trên người nó, tay vẫn ôm chặt lấy nó. Môi không chạm môi nhưng…. trái tim chạm trái tim….


/92

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status