Cậu đang ở đâu? Cậu là Phong đúng không, chỉ có Phong mới xưng hô với tớ như thế thôi! Phong à! Cậu đâu rồi! Tớ nhớ cậu!
Đó là những lời tôi muốn hét lên để cho ai đó nghe được nổi lòng của mình, nhưng người ấy đang ở đâu?
----------------------------------------
Tôi mở he hé con mắt bởi ánh sáng bên ngoài quá chói khiến tôi khó mà nhìn rõ được. Bỗng giọng nói thân quen vang lên:
_ Con tỉnh rồi! BÁC SĨ! BÁC SĨ ƠI!
Rồi khoảng 2 phút sau, một người đàn ông mặc áo khoác trắng bước vào, đưa tay lên trán tôi, khẽ gật đầu mỉm cười:
_ Bệnh nhân đã khoẻ hơn rồi. Nhưng hãy để bệnh nhân nghỉ ngơi khoảng hai, ba ngày dưỡng sức.
_ Cám ơn bác sĩ!- Giọng nói thân quen từ người phụ nữ ấy hơi sụt sùi. Xong, quay qua tôi mà nói- Con sao rồi? Có mệt ở đâu không?
Tôi khẽ lắc đầu, chợt nhìn xung quanh, thấy chỗ này là lạ, không phải phòng mình thì nhỏ giọng hỏi:
_ Mẹ à? Đây là bệnh viện à? Sao con lại vô bệnh viện thế?
_ Ừ! Có một người thấy con bị xỉu ở ngoài đường ngày hôm qua nên đưa con vào.
_ Ai vậy mẹ?- Nghe tới đó, tôi tỉnh hẳn, trong lòng hi vọng là ai kia.
_ Mẹ không biết! Chỉ nghe bác sĩ kể lại.
_ À! Dạ!
_ Con nhập viện được ba ngày rồi đó, ráng nằm mà lấy sức đi, mẹ đi mua nước cho con.
_ Dạ!
Mẹ tôi đi khuất, tôi ngồi lục lại trong trí nhớ của mình chuyện gì đã xảy ra với tôi hôm qua. Nhưng đáp lại chỉ là những hình ảnh quán cafe Only, hình ảnh hai cô cậu bé đùa chơi, hình ảnh tôi chạy vội đi tìm người đàn ông đồ đen...sau đó, những gì xảy ra với chính bản thân tôi thì chẳng có một tí kí ức gì ở trong đầu tôi cả. Nhưng, người phụ nữ đó, rất giống....mẹ tôi. Vừa dứt lòng suy nghĩ thì mẹ tôi bước vào tay cầm chai nước suối được ướp lạnh, đưa cho tôi:
_ Con uống đi!
_ Dạ....
_ Con có chuyện gì muốn hỏi mẹ à?
_ À, dạ! Mấy ngày nay, mẹ....có gặp Phong không?
_ Thằng bé hôm trước đến nhà mình chơi đó à! Mẹ không gặp, nhưng nghe Quang Anh bạn thân thằng bé nói nó đang ở bên Mỹ với gia đình.
_ Quang Anh đến hả mẹ?
_ Ừm! Đến chung với mấy đứa bạn cùng lớp với con nhưng mà lúc đó con chưa tỉnh.
_ Ồ..... Ra là thế! Hihi!
_ Được rồi! Con nghỉ ngơi đi, khoảng mai mốt mẹ xin bác sĩ cho con về sớm.
_ Dạ, ok!
Tôi ngoan ngoãn ngả lưng xuống ngủ, chả hiểu sao tôi đã ngủ mất ba ngày hai đêm rồi mà giờ còn có thể ngủ tiếp được, chắc là người bệnh hay thế lắm nhỉ? Rồi tôi đánh một giấc thật là sâu và trong giấc mơ tôi thấy Phong trở về và tới thăm tôi, còn đặt lên trán tôi một nụ hôn ấm áp xoá bay sự mệt mỏi.
Trong lúc ấy,....
HẾT CHAP 25.
Mình thành thật xin lỗi vì up chap trễ *chắp tay xin lỗi*. Lâu lâu không viết truyện nên lần này chap hơi ngắn, thông cảm cho mình nha! Thấy hay thì bình chọn, có gì sai sót bình luận để mình sửa sai nhen!!!
Đó là những lời tôi muốn hét lên để cho ai đó nghe được nổi lòng của mình, nhưng người ấy đang ở đâu?
----------------------------------------
Tôi mở he hé con mắt bởi ánh sáng bên ngoài quá chói khiến tôi khó mà nhìn rõ được. Bỗng giọng nói thân quen vang lên:
_ Con tỉnh rồi! BÁC SĨ! BÁC SĨ ƠI!
Rồi khoảng 2 phút sau, một người đàn ông mặc áo khoác trắng bước vào, đưa tay lên trán tôi, khẽ gật đầu mỉm cười:
_ Bệnh nhân đã khoẻ hơn rồi. Nhưng hãy để bệnh nhân nghỉ ngơi khoảng hai, ba ngày dưỡng sức.
_ Cám ơn bác sĩ!- Giọng nói thân quen từ người phụ nữ ấy hơi sụt sùi. Xong, quay qua tôi mà nói- Con sao rồi? Có mệt ở đâu không?
Tôi khẽ lắc đầu, chợt nhìn xung quanh, thấy chỗ này là lạ, không phải phòng mình thì nhỏ giọng hỏi:
_ Mẹ à? Đây là bệnh viện à? Sao con lại vô bệnh viện thế?
_ Ừ! Có một người thấy con bị xỉu ở ngoài đường ngày hôm qua nên đưa con vào.
_ Ai vậy mẹ?- Nghe tới đó, tôi tỉnh hẳn, trong lòng hi vọng là ai kia.
_ Mẹ không biết! Chỉ nghe bác sĩ kể lại.
_ À! Dạ!
_ Con nhập viện được ba ngày rồi đó, ráng nằm mà lấy sức đi, mẹ đi mua nước cho con.
_ Dạ!
Mẹ tôi đi khuất, tôi ngồi lục lại trong trí nhớ của mình chuyện gì đã xảy ra với tôi hôm qua. Nhưng đáp lại chỉ là những hình ảnh quán cafe Only, hình ảnh hai cô cậu bé đùa chơi, hình ảnh tôi chạy vội đi tìm người đàn ông đồ đen...sau đó, những gì xảy ra với chính bản thân tôi thì chẳng có một tí kí ức gì ở trong đầu tôi cả. Nhưng, người phụ nữ đó, rất giống....mẹ tôi. Vừa dứt lòng suy nghĩ thì mẹ tôi bước vào tay cầm chai nước suối được ướp lạnh, đưa cho tôi:
_ Con uống đi!
_ Dạ....
_ Con có chuyện gì muốn hỏi mẹ à?
_ À, dạ! Mấy ngày nay, mẹ....có gặp Phong không?
_ Thằng bé hôm trước đến nhà mình chơi đó à! Mẹ không gặp, nhưng nghe Quang Anh bạn thân thằng bé nói nó đang ở bên Mỹ với gia đình.
_ Quang Anh đến hả mẹ?
_ Ừm! Đến chung với mấy đứa bạn cùng lớp với con nhưng mà lúc đó con chưa tỉnh.
_ Ồ..... Ra là thế! Hihi!
_ Được rồi! Con nghỉ ngơi đi, khoảng mai mốt mẹ xin bác sĩ cho con về sớm.
_ Dạ, ok!
Tôi ngoan ngoãn ngả lưng xuống ngủ, chả hiểu sao tôi đã ngủ mất ba ngày hai đêm rồi mà giờ còn có thể ngủ tiếp được, chắc là người bệnh hay thế lắm nhỉ? Rồi tôi đánh một giấc thật là sâu và trong giấc mơ tôi thấy Phong trở về và tới thăm tôi, còn đặt lên trán tôi một nụ hôn ấm áp xoá bay sự mệt mỏi.
Trong lúc ấy,....
HẾT CHAP 25.
Mình thành thật xin lỗi vì up chap trễ *chắp tay xin lỗi*. Lâu lâu không viết truyện nên lần này chap hơi ngắn, thông cảm cho mình nha! Thấy hay thì bình chọn, có gì sai sót bình luận để mình sửa sai nhen!!!
/25
|