Tai tôi như ù đi, tóc bay lòa xòa đến rối bù bởi xe chạy ngược hướng gió với tốc độ rất nhanh. Tôi xanh mặt bám chặt vào tay cầm phía sau yên xe, không ngừng hét lên: - MINH KHÔI, cậu chạy chậm lại một chút coi. Có ai rượt theo đòi nợ cậu hay sao mà chạy nhanh dữ vậy hả????
- Nếu sợ thì ôm vào! - hắn ngoái đầu lại nói
Cái gì? Ôm á? Hắn đang nghĩ cái quái gì vậy?
- CÒN LÂU! - tôi bám chặt cái yên xe với ý chí sắt đá
Hắn không nói gì, xe càng lúc đi nhanh hơn như muốn thách thức khả năng chịu đựng của tôi. Mặc dù con đường này khá thưa người nhưng chạy nhanh như thế này thật sự.... không ổn tí nào cả! Bất ngờ chiếc xe xóc mạnh, rồi đột ngột phanh kít lại làm tôi không kịp thủ thế, liền mất đà chúi người về phía trước.
- Á! - tôi giật mình kêu lên - sao tự nhiên dừng lại...?
- Đèn đỏ.
À, ra là đèn đỏ. Tôi thở phào rồi cố gắng ổn định lại nhịp tim đang đập thình thịch vì sợ, nhưng khi nhận thấy khoảng cách gần một cách bất thường giữa tôi và hắn thì... tim tôi đập càng mạnh hơn!
Tôi... đang ôm lấy người hắn!?
Khoảnh khắc đèn chuyển sang màu xanh cũng là lúc tôi lúng ta lúng túng trở về lại vị trí như ban đầu. Cái đèn đỏ chết tiệt, tại nó mà giờ tôi xấu hổ muốn độn thổ luôn đây. Sao sự đời lại trớ trêu thế nhỉ? Tôi đã ôm cái người mà tôi thù nhất cơ đấy. Từ giờ trở đi tôi chính thức đưa màu đỏ vào danh sách những thứ Hạnh Nguyên này ghét, đúng vậy, ghét cả mấy cây đèn giao thông!!!
- Nếu sợ thì ôm vào! - hắn ngoái đầu lại nói
Cái gì? Ôm á? Hắn đang nghĩ cái quái gì vậy?
- CÒN LÂU! - tôi bám chặt cái yên xe với ý chí sắt đá
Hắn không nói gì, xe càng lúc đi nhanh hơn như muốn thách thức khả năng chịu đựng của tôi. Mặc dù con đường này khá thưa người nhưng chạy nhanh như thế này thật sự.... không ổn tí nào cả! Bất ngờ chiếc xe xóc mạnh, rồi đột ngột phanh kít lại làm tôi không kịp thủ thế, liền mất đà chúi người về phía trước.
- Á! - tôi giật mình kêu lên - sao tự nhiên dừng lại...?
- Đèn đỏ.
À, ra là đèn đỏ. Tôi thở phào rồi cố gắng ổn định lại nhịp tim đang đập thình thịch vì sợ, nhưng khi nhận thấy khoảng cách gần một cách bất thường giữa tôi và hắn thì... tim tôi đập càng mạnh hơn!
Tôi... đang ôm lấy người hắn!?
Khoảnh khắc đèn chuyển sang màu xanh cũng là lúc tôi lúng ta lúng túng trở về lại vị trí như ban đầu. Cái đèn đỏ chết tiệt, tại nó mà giờ tôi xấu hổ muốn độn thổ luôn đây. Sao sự đời lại trớ trêu thế nhỉ? Tôi đã ôm cái người mà tôi thù nhất cơ đấy. Từ giờ trở đi tôi chính thức đưa màu đỏ vào danh sách những thứ Hạnh Nguyên này ghét, đúng vậy, ghét cả mấy cây đèn giao thông!!!
/55
|