Tiệc đính hôn của người phụ nữ vô danh được tổ chức tại một căn phòng trong trung tâm thương mại cao cấp, toàn bộ tầng trên cùng được bao trọn, bởi vì xung quanh được bao bọc bằng thủy tinh, cho nên, vừa ra khỏi thang máy là có thể nhìn thấy tiệc đính hôn được tổ chức theo hình thức buf¬fet, cả trai lẫn gái đủ mọi lứa tuổi, người nào cũng xinh đẹp lộng lẫy, tùy ý liếc qua cũng biết đều là những hạng người không giàu cũng quý.
Trước khi tiến vào phòng tiệc, tôi dừng lại, nghiêm mặt nói: "Âm Hạng Thiên, tôi muốn đàm phán hòa bình về chuyện chuyển nhà của tôi, tôi không muốn ở nhà anh."
Mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là, nếu hắn không đồng ý thì tôi có thể đi được sao? Không sai, lần trước lén lút chuồn đi rất thành công, nhưng chưa đến hai ngày liền bị bắt trở về.
Tròng mắt đen của hắn híp lại, nói với vẻ lạnh căm: "Đừng nói với tôi, dọc đường đi cô im lặng, là vì chủ ý này?"
Tôi chấn an chính mình không được sợ hãi, sống lưng thẳng tắp: "Không phải một đoạn đường, mà là suốt chặng đường."
"Tôi hiểu rồi."
"Vậy, anh đồng ý?"
"Không."
"Vậy anh có ý gì?" Tôi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, kiên trì muốn câu trả lời chắc chắn của hắn.
"Cô có ý gì?" Hắn không đáp mà hỏi ngược lại: "Nếu như tôi phủ quyết, thì cô không vào? Khiến tôi mất mặt?"
"Không được sao?" Giọng điệu của tôi có vẻ bình tĩnh, nhưng nhịp tim lúc nhanh lúc chậm, không thể không thừa nhận, tôi rất sợ “loại hàng này”.
"Được. . . . . ." Hắn kéo dài âm cuối, cười vẻ khó chịu: "Chỉ có điều, cô có nghĩ qua, khi cô uy hiếp tôi thì sẽ có kết quả sao? Có tin tôi ném cô cho một tên sắc lang có tính dục mạnh mẽ không?" Suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu: "Ngồi không mà hưởng cái chủng loại kia...."
Trái tim không khống chế được mà run rẩy, tôi khẽ cắn răng, nhưng vẫn ngẩng cao đầu: "Đừng làm tôi sợ, nếu tôi nói cho bà nội biết, anh nhất định sẽ chết chắc!"
Hắn không sợ uy hiếp, nụ cười sâu hơn, ánh mắt giống như con sói nguy hiểm: "Tôi chắc chắn, người chết trước sẽ là cô!"
Hàng này rất nham hiểm và hung ác! “Bại trận”, hai chữ to như hai quả núi lớn, đè bẹp lên người không có sức lực gì như tôi!
Bữa tiệc đính hôn đã rườm rà lại còn nhàm chán, bạn gái trước của lão Tam vừa xinh đẹp lại vừa trang nhã, không biết có phải bà nội cố ý hay không, tôi và tân nương lại mặc cùng kiểu lễ phục, nhưng, bà nội ơi, người có nghĩ tới hay không, chiều cao của cháu đây là 1m65, lại đứng ở trước mặt một mỹ nữ như người mẫu, lúng túng cỡ nào? Lễ phục giống nhau, nhưng người ta mặc giống như công chúa, nhìn lại tôi, có cảm giác vẽ hổ không thành lại thành vẽ chó.
"Cô không đứng bên cạnh tôi, trốn phía sau làm gì?" Cuối cùng Âm Hạng Thiên cũng phát hiện tôi có gì đó không thích hợp.
"Tôi và bạn gái trước của anh mặc đồ giống nhau." Tôi nghiêng người đứng sau lưng hắn, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất.
Hắn liếc người phụ nữ đang mời rượu ở phía xa, “hứ” một tiếng: "Giống như con hạc trắng."
"Miệng nên tích đức."
Hắn đùa cợt liếc về phía tôi: "Tôi nói cô ấy giống như Lâm Chí Linh, thì cô sẽ đem mình giấu vào hang chuột mất."
Tôi căm hận trừng mắt nhìn hắn: "Tôi đi trang điểm lại."
"Cô để túi xách trên xe rồi." Hắn lạnh lùng vạch trần kế hoạch mượn cớ chuồn đi của tôi!
"Tôi hơi mệt, tìm một chỗ nghỉ ngơi không được sao?" Tôi thẹn quá hóa giận, nói.
"Tôi nói không được sao?" Hắn khinh thường liếc tôi một cái, giơ tay lên kêu một phục vụ dặn dò mấy câu ngắn gọn.
Phục vụ nghe xong, nhìn tôi lễ phép cười một tiếng: "Mời cô đi theo tôi."
Tôi khẽ vuốt cằm, mười phần ra dáng một phụ nữ đúng khuôn mẫu, cảm tạ bà nội đã bổ túc cho một khóa, không đến nỗi khiến con nhóc nhà quê lộ ra vẻ khiếp sợ quá rõ.
Xuyên qua một hành lang phủ kín sắc hồng, tôi bị đưa đến một căn phòng hoàn toàn độc lập.
Chân trước người phục vụ vừa bước đi, chân sau tôi liền quăng giày cao gót, thứ đồ có vẻ ngoài hào nhoáng này, quá hành hạ đôi chân rồi.
Trong phòng rất an tĩnh, hoàn toàn cách biệt với sự ồn ào phía ngoài, tôi thở phào một cái, cầm một quả nho trên mâm đựng trái cây ném vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.
Đang ăn rất vui vẻ, bỗng, cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái đẹp có chút quen mắt, mặt mày hớn hở nói: "Thật đúng là ở đây, giúp tôi ôm xuống."
Câu nói vừa dứt, một cái chăn bông hình bầu dục rơi vào trong lòng tôi.
"Cô là?" Tôi sững sờ quan sát mỹ nữ, cô ấy rất cao, vóc người cân xứng, gương mặt trang điểm rất tinh tế.
Mặc dù trong đám khách, mỹ nữ như vậy gần như chiếm một phần ba, nhưng khí chất của cô có vẻ bất đồng so với những mỹ nữ kia, khiến tôi có loại cảm giác đã từng quen biết.
"Tôi đi phòng vệ sinh đã, đợi lát nữa sẽ tán gẫu." Cô gái gấp gáp, vội đến vội đi.
Đầu tôi chứa đầy nghi hoặc, cái chăn trong ngực tự nhiên động đậy, tôi kinh hoảng, thiếu chút nữa ném nó đi.
"Ừ. . . . . . A. . . . . . Ừ. . . . . ." Một tràng âm thanh âm rất nhỏ truyền từ trong chăn truyền ra.
Tôi vén lên một góc đang khép hờ, khi nhìn thấy thì mắt trợn tròn, trong chăn là một em bé mềm mại trắng nõn, giữa 2 đầu lông mày có một nốt ruồi nho nhỏ, cánh tay nhỏ giương lên, dưới ánh sáng phủ xuống, cậu bé vụt mở to đôi mắt sáng lóng lánh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong.
Tình mẫu tử đột nhiên tràn ngập trong lòng: “Cậu bé là con nhà ai? Sao lại đẹp như vậy!"
"Ừ. . . . . . A a. . . . . ." Cậu bé bị chiếc dây chuyền tôi đeo lủng lẳng hấp dẫn lực chú ý, quơ múa cánh tay nhỏ chụp bắt.
"Con thích à?" Tôi cúi thấp cổ, đem chiếc dây chuyền treo lủng lẳng làm đồ chơi cho cậu.
"Khanh khách ~" Còn cười, tình mẫu tử trong cơ thể tôi đã không còn là tràn ngập nữa mà là dời núi lấp biển. Chỉ là, tư thế đưa cổ này quá mỏi.
"Đợi chút, cô cởi xuống cho con chơi." Tôi đặt cậu bé qua một bên, giơ tay lên cởi dây chuyền trên cổ, bởi vì không thường xuyên mang, nên động tác không được tự nhiên và thuần thục cho lắm, mò mẫm một hồi lâu mới cởi được dây chuyền ra. Đang tính nhét vào trong tay cậu bé, lại phát hiện, cậu bé trắng nõn nà không thấy đâu. Mà nằm ở trong chăn chính là. . . . . . Một con chó nhỏ rất giống bảo bảo Husky!
Chó nhỏ?
Tôi ngạc nhiên dụi mắt, vẫn là chú chó nhỏ!
Dụi mắt nữa, chónhỏ vẫn là chó nhỏ!
Đưa tay “chọc, chọc” một cái, cảm giác lông lá khiến tôi giật mình, nhấc chân chạy ra ngoài.
"Ưmh ~" Cửa chính vừa mở, tôi và mỹ nữ giao đứa bé cho tôi đâm vào nhau, tôi vừa muốn mở miệng giải thích, mình không có “ly miêu hoán thái tử”, mỹ nữ lại gào to lên trước tôi: "Mau đi theo tôi."
"Đi đâu?"
"Tìm bạn trai cô."
"Tôi không có loại đồ vật này." Tôi giật tay lại: "Cô nên xem bảo bảo của cô trước đi."
"Bảo bảo?" Cô ta nghiêng đầu nhìn, liền “Ah” lên một tiếng.
Tôi sợ cô gái ngất xỉu, vội vàng đỡ, nhưng không ngờ, mỹ nữ này có tốc độ kinh người, thoáng một cái đã bắn đến bên salon, ôm chú chó nhỏ vừa hôn vừa cười, tinh thần lộn xộn rất mất khuôn cách.
"Con trai, con quá vĩ đại rồi !Sao con lại lợi hại như vậy? Mẹ yêu con chết mất!"
Tôi sững sờ trong giây lát, rồi kinh ngạc nói: "Cô là người sói?"
Mỹ nữ từ giữa cơn mừng như điên khẽ dừng lại, không hề quay đầu lại mà nói: "Lão Tam không nói cho cô biết sao?"
"Lão Tam?" Tôi sửng sốt: “Cô nói Âm tam nhi?"
"Ha ha ~ cái tên này so với lão Tam dễ nghe hơn."
Tôi lung túng vò đầu: "Cô là gì của hắn?"
Mỹ nữ ngoái đầu lại, kinh ngạc nhìn tôi: "Không thể nào? Ngay cả việc này hắn cũng không nói cho cô biết?"
Tôi lắc đầu.
"Tiểu tử đáng chết." Mỹ nữ oán giận lầm bầm một tiếng: "Tôi là chị hắn, Âm Sở Nguyệt."
Nhìn vẻ mặt không vui cuả mỹ nữ, bỗng nhiên tôi nhớ tới tại sao mình lại cảm thấy cô ấy nhìn rất quen mắt. Cô gái này là người mà ngày đó ném Âm Hạng Thiên vào tiệm KFC.
Ngất, lại đem em trai uống say ném đi, đây là một gia đình như thế nào?
Trước khi tiến vào phòng tiệc, tôi dừng lại, nghiêm mặt nói: "Âm Hạng Thiên, tôi muốn đàm phán hòa bình về chuyện chuyển nhà của tôi, tôi không muốn ở nhà anh."
Mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là, nếu hắn không đồng ý thì tôi có thể đi được sao? Không sai, lần trước lén lút chuồn đi rất thành công, nhưng chưa đến hai ngày liền bị bắt trở về.
Tròng mắt đen của hắn híp lại, nói với vẻ lạnh căm: "Đừng nói với tôi, dọc đường đi cô im lặng, là vì chủ ý này?"
Tôi chấn an chính mình không được sợ hãi, sống lưng thẳng tắp: "Không phải một đoạn đường, mà là suốt chặng đường."
"Tôi hiểu rồi."
"Vậy, anh đồng ý?"
"Không."
"Vậy anh có ý gì?" Tôi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, kiên trì muốn câu trả lời chắc chắn của hắn.
"Cô có ý gì?" Hắn không đáp mà hỏi ngược lại: "Nếu như tôi phủ quyết, thì cô không vào? Khiến tôi mất mặt?"
"Không được sao?" Giọng điệu của tôi có vẻ bình tĩnh, nhưng nhịp tim lúc nhanh lúc chậm, không thể không thừa nhận, tôi rất sợ “loại hàng này”.
"Được. . . . . ." Hắn kéo dài âm cuối, cười vẻ khó chịu: "Chỉ có điều, cô có nghĩ qua, khi cô uy hiếp tôi thì sẽ có kết quả sao? Có tin tôi ném cô cho một tên sắc lang có tính dục mạnh mẽ không?" Suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu: "Ngồi không mà hưởng cái chủng loại kia...."
Trái tim không khống chế được mà run rẩy, tôi khẽ cắn răng, nhưng vẫn ngẩng cao đầu: "Đừng làm tôi sợ, nếu tôi nói cho bà nội biết, anh nhất định sẽ chết chắc!"
Hắn không sợ uy hiếp, nụ cười sâu hơn, ánh mắt giống như con sói nguy hiểm: "Tôi chắc chắn, người chết trước sẽ là cô!"
Hàng này rất nham hiểm và hung ác! “Bại trận”, hai chữ to như hai quả núi lớn, đè bẹp lên người không có sức lực gì như tôi!
Bữa tiệc đính hôn đã rườm rà lại còn nhàm chán, bạn gái trước của lão Tam vừa xinh đẹp lại vừa trang nhã, không biết có phải bà nội cố ý hay không, tôi và tân nương lại mặc cùng kiểu lễ phục, nhưng, bà nội ơi, người có nghĩ tới hay không, chiều cao của cháu đây là 1m65, lại đứng ở trước mặt một mỹ nữ như người mẫu, lúng túng cỡ nào? Lễ phục giống nhau, nhưng người ta mặc giống như công chúa, nhìn lại tôi, có cảm giác vẽ hổ không thành lại thành vẽ chó.
"Cô không đứng bên cạnh tôi, trốn phía sau làm gì?" Cuối cùng Âm Hạng Thiên cũng phát hiện tôi có gì đó không thích hợp.
"Tôi và bạn gái trước của anh mặc đồ giống nhau." Tôi nghiêng người đứng sau lưng hắn, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất.
Hắn liếc người phụ nữ đang mời rượu ở phía xa, “hứ” một tiếng: "Giống như con hạc trắng."
"Miệng nên tích đức."
Hắn đùa cợt liếc về phía tôi: "Tôi nói cô ấy giống như Lâm Chí Linh, thì cô sẽ đem mình giấu vào hang chuột mất."
Tôi căm hận trừng mắt nhìn hắn: "Tôi đi trang điểm lại."
"Cô để túi xách trên xe rồi." Hắn lạnh lùng vạch trần kế hoạch mượn cớ chuồn đi của tôi!
"Tôi hơi mệt, tìm một chỗ nghỉ ngơi không được sao?" Tôi thẹn quá hóa giận, nói.
"Tôi nói không được sao?" Hắn khinh thường liếc tôi một cái, giơ tay lên kêu một phục vụ dặn dò mấy câu ngắn gọn.
Phục vụ nghe xong, nhìn tôi lễ phép cười một tiếng: "Mời cô đi theo tôi."
Tôi khẽ vuốt cằm, mười phần ra dáng một phụ nữ đúng khuôn mẫu, cảm tạ bà nội đã bổ túc cho một khóa, không đến nỗi khiến con nhóc nhà quê lộ ra vẻ khiếp sợ quá rõ.
Xuyên qua một hành lang phủ kín sắc hồng, tôi bị đưa đến một căn phòng hoàn toàn độc lập.
Chân trước người phục vụ vừa bước đi, chân sau tôi liền quăng giày cao gót, thứ đồ có vẻ ngoài hào nhoáng này, quá hành hạ đôi chân rồi.
Trong phòng rất an tĩnh, hoàn toàn cách biệt với sự ồn ào phía ngoài, tôi thở phào một cái, cầm một quả nho trên mâm đựng trái cây ném vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.
Đang ăn rất vui vẻ, bỗng, cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái đẹp có chút quen mắt, mặt mày hớn hở nói: "Thật đúng là ở đây, giúp tôi ôm xuống."
Câu nói vừa dứt, một cái chăn bông hình bầu dục rơi vào trong lòng tôi.
"Cô là?" Tôi sững sờ quan sát mỹ nữ, cô ấy rất cao, vóc người cân xứng, gương mặt trang điểm rất tinh tế.
Mặc dù trong đám khách, mỹ nữ như vậy gần như chiếm một phần ba, nhưng khí chất của cô có vẻ bất đồng so với những mỹ nữ kia, khiến tôi có loại cảm giác đã từng quen biết.
"Tôi đi phòng vệ sinh đã, đợi lát nữa sẽ tán gẫu." Cô gái gấp gáp, vội đến vội đi.
Đầu tôi chứa đầy nghi hoặc, cái chăn trong ngực tự nhiên động đậy, tôi kinh hoảng, thiếu chút nữa ném nó đi.
"Ừ. . . . . . A. . . . . . Ừ. . . . . ." Một tràng âm thanh âm rất nhỏ truyền từ trong chăn truyền ra.
Tôi vén lên một góc đang khép hờ, khi nhìn thấy thì mắt trợn tròn, trong chăn là một em bé mềm mại trắng nõn, giữa 2 đầu lông mày có một nốt ruồi nho nhỏ, cánh tay nhỏ giương lên, dưới ánh sáng phủ xuống, cậu bé vụt mở to đôi mắt sáng lóng lánh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong.
Tình mẫu tử đột nhiên tràn ngập trong lòng: “Cậu bé là con nhà ai? Sao lại đẹp như vậy!"
"Ừ. . . . . . A a. . . . . ." Cậu bé bị chiếc dây chuyền tôi đeo lủng lẳng hấp dẫn lực chú ý, quơ múa cánh tay nhỏ chụp bắt.
"Con thích à?" Tôi cúi thấp cổ, đem chiếc dây chuyền treo lủng lẳng làm đồ chơi cho cậu.
"Khanh khách ~" Còn cười, tình mẫu tử trong cơ thể tôi đã không còn là tràn ngập nữa mà là dời núi lấp biển. Chỉ là, tư thế đưa cổ này quá mỏi.
"Đợi chút, cô cởi xuống cho con chơi." Tôi đặt cậu bé qua một bên, giơ tay lên cởi dây chuyền trên cổ, bởi vì không thường xuyên mang, nên động tác không được tự nhiên và thuần thục cho lắm, mò mẫm một hồi lâu mới cởi được dây chuyền ra. Đang tính nhét vào trong tay cậu bé, lại phát hiện, cậu bé trắng nõn nà không thấy đâu. Mà nằm ở trong chăn chính là. . . . . . Một con chó nhỏ rất giống bảo bảo Husky!
Chó nhỏ?
Tôi ngạc nhiên dụi mắt, vẫn là chú chó nhỏ!
Dụi mắt nữa, chónhỏ vẫn là chó nhỏ!
Đưa tay “chọc, chọc” một cái, cảm giác lông lá khiến tôi giật mình, nhấc chân chạy ra ngoài.
"Ưmh ~" Cửa chính vừa mở, tôi và mỹ nữ giao đứa bé cho tôi đâm vào nhau, tôi vừa muốn mở miệng giải thích, mình không có “ly miêu hoán thái tử”, mỹ nữ lại gào to lên trước tôi: "Mau đi theo tôi."
"Đi đâu?"
"Tìm bạn trai cô."
"Tôi không có loại đồ vật này." Tôi giật tay lại: "Cô nên xem bảo bảo của cô trước đi."
"Bảo bảo?" Cô ta nghiêng đầu nhìn, liền “Ah” lên một tiếng.
Tôi sợ cô gái ngất xỉu, vội vàng đỡ, nhưng không ngờ, mỹ nữ này có tốc độ kinh người, thoáng một cái đã bắn đến bên salon, ôm chú chó nhỏ vừa hôn vừa cười, tinh thần lộn xộn rất mất khuôn cách.
"Con trai, con quá vĩ đại rồi !Sao con lại lợi hại như vậy? Mẹ yêu con chết mất!"
Tôi sững sờ trong giây lát, rồi kinh ngạc nói: "Cô là người sói?"
Mỹ nữ từ giữa cơn mừng như điên khẽ dừng lại, không hề quay đầu lại mà nói: "Lão Tam không nói cho cô biết sao?"
"Lão Tam?" Tôi sửng sốt: “Cô nói Âm tam nhi?"
"Ha ha ~ cái tên này so với lão Tam dễ nghe hơn."
Tôi lung túng vò đầu: "Cô là gì của hắn?"
Mỹ nữ ngoái đầu lại, kinh ngạc nhìn tôi: "Không thể nào? Ngay cả việc này hắn cũng không nói cho cô biết?"
Tôi lắc đầu.
"Tiểu tử đáng chết." Mỹ nữ oán giận lầm bầm một tiếng: "Tôi là chị hắn, Âm Sở Nguyệt."
Nhìn vẻ mặt không vui cuả mỹ nữ, bỗng nhiên tôi nhớ tới tại sao mình lại cảm thấy cô ấy nhìn rất quen mắt. Cô gái này là người mà ngày đó ném Âm Hạng Thiên vào tiệm KFC.
Ngất, lại đem em trai uống say ném đi, đây là một gia đình như thế nào?
/168
|