Chương 113:
Edit: Phạm Mai
"Rắc rắc" Khóa phòng V17 khẽ vang lên một tiếng, cửa lại không mở ra, Âm Nhị Nhi ngoái đầu nhìn lại, hỏi tôi: "Em có chìa khóa không?"
Tôi ngơ ngác lắc đầu: "Trong phòng trực ban mới có."
"Đi lấy đi." Âm Nhị Nhị nói một mật lệnh, nhìn tôi làm ra một động tác. Can bản tôi không có thời gian suy nghĩ vì sao anh lại không gõ cửa.
Không lâu sau, tôi lấy chìa khóa tới, tôi mở khóa cửa, bước vào gian phòng. Trời đã tối đen , trong phòng bệnh lại không có mở đèn, rèm cửa sổ lại kéo ra hết, bên trong phòng nhuôm một màu đen như mực. Chỉ là, Lang Nhân không chỉ có khứu giác bén nhạy, mà còn, có thể nhìn rõ trong ban đêm. Âm Nhị Nhi đi lướt qua tôi, bước đi thong thả đến chỗ giường bệnh, bật đèn trên tường lên, ánh sáng trong phòng đột nhiên xuất hiện làm hoa mắt người khác. Người nên ở trong phòng lại không có ở đây, làm cho chúng tôi giống như một kẻ đột nhiên xông vào.
Âm Nhị Nhi cúi người suy nghĩ rồi ngửi nhẹ quần áo bệnh nhân trên giường bệnh, giọng nói nhàn nhạt, nói: "Chính là anh ta."
****************
Tuy rằng ra khỏi nhạc đệm nhỏ này, mà tôi với Âm Nhị Nhi cũng đúng hẹn tới chỗ làm việc của Xảo Dĩnh. Lễ phục do Xảo Dĩnh làm rất đẹp, mỗi một món đều giống như tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, có ma lực làm cho các quý phu nhân yêu thích không nỡ buông tay.
Tuy cái danh viện này là giả, nhưng kể từ khi tôi vào nhà họ Âm, trở thành một phần của gia đình lớn này, sinh nhật của tôi cũng sẽ rất náo nhiệt, cũng không phải đơn thuần là được mọi người coi trọng, mà là bởi vì tôi với Xảo Dĩnh sinh ra cùng một tháng.
"Mình vẫn cảm thấy, chúng ta có thân thế tương tự, cảnh ngộ cũng không kém nhau, cũng bởi vì cùng một ngày sinh nhật." Xảo Dĩnh vừa sửa sang lại lễ phục trên người tôi vừa cảm khái.
"Đây là số mệnh." Âm Nhị Nhi cười khanh khách tiếp lời.
"Anh hai, anh tin tưởng số mệnh sao?" Ngoài ý muốn Xảo Dĩnh lại hỏi như vậy.
"Vốn dĩ không tin, nhưng nhìn hai em lại tin." Âm Nhị Nhi tiện tay nhặt một cái kẹp tóc màu xanh ở trên bàn, để ở trên đầu tôi ngắm thử, có chút tiếc nuối, nói: "Rất đẹp mắt, đáng tiếc là giả ."
Trong lòng tôi vừa động, lẳng lặng thở dài, nói: "Rất nhiều vật hay chuyện tốt đẹp đều là giả, thực tế lộ ra ngoài ánh sáng lại làm người ta muốn nôn mửa."
Động tác của Xảo Dĩnh hơi ngừng lại, nhẹ giọng nói: "Bách Khả, cậu bị làm sao vậy?"
Tôi khẽ mỉm cười: "Không sao, chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi."
Âm Nhị Nhi nhàn nhạt dò xét tôi một chút, cầm kẹp tóc, nói: "Em có thích kẹp tóc này không Xảo Dĩnh?"
"Thật thích ." Xảo Dĩnh bật thốt lên.
"Vậy anh mang cái này tới tiệm trang sức để cho họ làm, dựa vào hình dáng này để cho bọn họ làm đồ thật. Làm quà sinh nhật tặng cho hai em." Âm Nhị Nhi làm bộ muốn thăm dò cầm kẹp tóc.
Tôi cùng Xảo Dĩnh đồng thời nói: "Không cần."
"Không phải rất thích hay sao?" Âm Nhị Nhi hỏi.
"Đúng là rất thích." Xảo Dĩnh nói.
"Nhưng là không đáng giá." Tôi tiếp lời.
Âm Nhị Nhi có thâm ý khác cười một tiếng: "Biết rõ giá trị cũng đừng có tiếc hận đó."
Tôi lắc đầu: "Đây không phải là tiếc hận, mà là cực kỳ hận ."
Xảo Dĩnh mờ mịt nhìn hai chúng tôi: "Hai người nói cái gì vậy?"
Tôi với Âm Nhị Nhi nhìn thẳng vào mặt nhau cười một tiếng, lắc đầu.
Môi anh đào của Xảo Dĩnh khẽ chu lên: "Thật không dễ chịu, treo ngược khẩu vị của người ta lên, lại không chịu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người ta."
Tôi phốc cười một tiếng: "Xảo Dĩnh, cậu yêu đi?"
Không đợi Xảo Dĩnh trả lời, Âm Nhị Nhi liền tiếp lời : "Tám chín phần mười, loại tư thái cô gái nhỏ không phải phong cách của Xảo Dĩnh. Có thể để cho một đại mỹ nhân tự lập tự mình cố gắng trở thành cô gái nhỏ nhà hàng xóm thì chỉ có sức mạnh của ái tình thôi."
Xảo Dĩnh chớp chớp đôi mắt, cố làm ra vẻ ngây thơ, nói: "Người ta chỉ là thỉnh thoảng giả bộ non một chút, bán manh một chút, không liên quan tới chuyện yêu đương."
Tôi đưa bàn tay của An Lộc Sơn ra, nhéo nhéo gò má phấn nộn của cô.
Xảo Dĩnh lui người lại, không biết nên khóc hay nên cười, nói: "Sao lại nhéo mình?"
"Mỗi lần nói chuyện yêu của mình thì cậu cũng nhéo mặt mình, mình đang dùng hành động ca ngợi cậu."
Âm Nhị Nhi vỗ nhẹ đầu của tôi: "Anh thấy em là đang báo thù."
"Bị nhìn thấu rồi." Tôi le lưỡi, trước khi Xảo Dĩnh nhéo lại liền chạy trước, thật đáng buồn chính là, tôi quên mất mình mặc không phải là quần jean, áo thun T-shirt, mà là lễ phục nhìn đẹp mắt nhưng lại hành động bất tiện kia, cho nên, kết quả biến thành như vậy --
"Phanh ~ ưmh. . . . . . Lễ phục của mình!"
"Phanh" là tiếng tôi té xuống đất, "Ưmh" là tiếng kêu đau của tôi, âm thanh cuối cùng vô cùng đau đớn gào thét kia là "Mẹ của lễ phục" Xảo Dĩnh.
"Thật quá đáng, không quan tâm mình mà đi quan tâm lễ phục." Tôi oán trách trợn mắt lên.
Âm Nhị Nhi bật cười: "Em là tảng đá kiên cường, té cũng không hư ."
Tôi nhíu mày trừng anh ta: "Ý của anh là gì hả, tảng đá thì thiên hạ vô địch sao?"
Âm Nhị Nhi mỉm cười, nói: "Còn có Đông Phương Bất Bại đấy."
"Đừng nói nữa, mau đứng dậy xem lễ phục có bị gì không." Mẹ của lễ phục từ đầu tới cuối chỉ nhìn chằm chằm đứa con thân ái của mình.
"Nếu hư thì làm cái khác thôi." Tôi ác liệt cười một tiếng, dùng cả tay chân bò lên thảm lông mềm mại ở bên cạnh, không chút kiêng kỵ quay lại , cút đi, chơi cực kỳ cao hứng.
"Trời ạ, cậu còn học Crayon Shinchan*!" Xảo Dĩnh thét chói tai, giống như tôi ném mất đứa con của cô ấy, Âm Nhị Nhi cười không kềm chế được.
*Crayon Shinchan: cậu bé bút chì.
"Tiểu thư. . . . . . Ôi chao, chị nhỏ bị sao thế?" Tiếng người giúp việc Tang Ninh vang lên trên đầu.
Tôi ngước cổ nhìn hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy, Tang Ninh đang dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn tôi, mà sau lưng cô ấy là Âm Hạng Thiên với đáy mắt mỉm cười nhìn tôi, vẻ mặt đó giống như đang nhìn một con mèo nhỏ đang lắn qua lăn lại, hớn hở, vui vẻ, hứng thú.
"Lão Tam, sao lại không đi an ủi vợ chưa cưới của em?" Âm Nhị Nhi vừa mở miệng, mặt những người khác trong phút chốc chìm xuống.
"Anh có thể đừng khiến cho người khác gét có được hay không?" Âm Hạng Thiên ghét bỏ nói.
Âm Nhị Nhi lơ đễnh kéo môi cười, giọng nói nhẹ nhàng, tức chết người không đền mạng nói những từ châm chọc Âm Hạng Thiên. Tôi thừa dịp đứng lên, kéo Xảo Dĩnh đi qua phòng thay quần áo.
"Đứa trẻ hư!" Xảo Dĩnh oán trách nhìn chằm chằm tôi, nói: "Cậu xem, lễ phục cũng bị nhăn lại."
Tôi lấy lòng ôm lấy cánh tay của cô ấy, nói " Xảo dĩnh, năm nay làm mình sinh nhật cậu có được không?"
"Tại sao?" Xảo dĩnh kinh ngạc nói, chợt, giống như nhớ ra điều gì đó, nhẹ giọng hỏi: "Cậu sợ người nhà họ Nhiễm xuất hiện ở tiệc sinh nhật?"
Tôi mím môi gật đầu, mỗi lần bà nội làm sinh nhật cho chúng tôi sẽ mời rất nhiều người. Chỉ là, nhà họ Âm với nhà họ Nhiễm không hòa hợp, cho nên, người nhà họ Nhiễm sẽ không tới. Bây giờ đã khác trước kia, coi như người nhà họ Nhiễm chán gét tôi, cũng không thể không cho bà nội mặt mũi.
"Chúng đi nói với bà nội đi, năm nay không làm tiệc là được." Xảo Dĩnh quyết định thật nhanh, nói.
Tôi nhíu mày lắc đầu: "Đừng phụ lòng khổ tâm của bà nội."
"Ngu ngốc, cậu cảm thấy ngay cả sinh nhật của mình mà cậu cũng không thể tham gia, bà nội sẽ vui vẻ sao?"
"Cũng đúng, vẫn là cậu nghĩ chu đáo. Vậy chúng ta đi nói với bà nội, năm nay người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm là tốt rồi, không cần mời người ngoài." Tôi thấy Xảo Dĩnh gật gật đầu cười, có chút áy náy, nói: "Sớm biết như vậy cũng không để cho cậu làm lễ phục rồi, uổng công khổ cực rồi."
Xảo Dĩnh quỷ quyệt cười một tiếng: "Cậu có thể mặc trên buổi lễ đính hôn mà."
"Đính hôn với cậu sao?" Tôi không biết nên khóc hay nên cười, nói.
"Mình muốn ở cùng một chỗ với Ninh Vũ, cậu chỉ có thể đính hôn với anh hai." Xảo Dĩnhthần bí nói: "Mấy ngày trước lúc đi dạo với bà nội, bà nội hỏi minh, cậu chung sống cùng anh hai có hòa hợp hay không. Mình nói rất hòa hợp, bà nội không nói gì, nhưng ánh mắt của bà giống như đang nghĩ gì đó nhé."
"Bà nội sẽ không thật sự gả mình cho anh hai chứ?!" Ta ngạc nhiên kêu lên.
/168
|