Sau khi Âm Tam Nhi rời đi, tôi ngây ngốc nhìn màn đêm đến ngẩn người, sắc mặt bình tĩnh, nhưng có hai giọng nói trong lòng đã sớm ầm ĩ rồi.
A nói: Đừng để ý đến hắn, đừng nuông chiều hắn, tốt nhất vĩnh viễn đừng quay lại.
B nói: Cô hiểu cái P gì, hắn tức giận là bởi vì hắn quan tâm, làm sao cô lại không biết điều như vậy?
A nói: Ngay cả tự do cũng bị tước đoạt, đây là sự thật mà?
B nói: Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn chiếm cứ thời giờ của cô làm cái gì?
A hờn dỗi, không chịu lên tiếng.
Mà tôi cũng rất rõ ràng, hắn không để cho tôi cùng ăn cơm với Âm Nhị Nhi là bởi vì, hắn đang tính đưa tôi đi đâu đó ăn cho đầy bụng, hắn không để cho tôi đi tìm học trưởng cùng dạo phố, là bởi vì, hắn tính mua hai vé đi xem triển lãm mỹ thuật.
Hắn không để cho tôi về nhà là bởi vì, mỗi lần tôi trở về đều bị mẹ kế chê cười. Hắn mặc dù cay nghiệt bá đạo, nhưng cũng không cho phép người khác khi dễ tôi. Kết luận —- hắn mặc dù không yêu tôi nhưng cũng quan tâm tôi.
Đinh linh linh —-
Điện thoại vang lên không hề báo trước, khiến tôi đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình bừng tỉnh dậy.
Tôi cầm điện thoại, có chút mong đợi là Âm Tam Nhi gọi, nhưng, đầu bên kia vang lên là một giọng nam trầm thấp.
"Bách Khả, Hạng Kình đi đón em rồi, em xuống dưới lầu chờ nó." Lão đại nói xong, không đợi tôi có bất kỳ câu trả lời nào liền cắt đứt điện thoại.
Tôi mắt liếc đồng hồ quả quýt, thấy đã sắp mười một giờ rồi, chẳng lẽ có chuyện quan trọng? Nghĩ như vậy, tôi không dám trì hoãn, thay quần áo xong liền vội vã đi xuống lầu. Lúc xuống dưới lầu Âm Nhị Nhi còn chưa tới, tôi ngồi vào chiếc ghế đu mọc đầy dây leo xanh chờ đợi.
Bất tri bất giác, đã đến đầu thu, gió đêm nhẹ thồi rất sảng khoái, nhưng muỗi quá nhiều. Trong chốc lát, tôi bị đốt nổi lên rất nhiều nốt đỏ lớn. Đang do dự có nên đi ra ngoài chung cư hay không, thì một chiếc xe thể thao màu bạc ưu nhã lái tới.
Âm Nhị Nhi đi xuống xe, đi vòng qua bên kia, lịch sự mở cửa xe, "Trên đường gặp phải người bạn, chậm trễ một lát."
Tôi vào xe, vừa thắt dây an toàn, vừa hỏi, "Anh hai, chúng ta đi đâu?"
Âm Nhị Nhi cười khanh khách nói: "Đến thì biết."
Thấy bộ dạng nhẹ nhàng của anh ta, không giống như có việc gấp, tôi cũng không hỏi nhiều. Khoảng sau nửa giờ, Âm Nhị Nhi dẫn tôi đến một quán rượu.
Khách trong quán rượu không nhiều lắm, tôi theo Âm Nhị Nhi đi vào. Mới vừa quẹo vào một hành lang đi vào phòng bao, chợt đụng phải một người đàn ông đã say khoảng ba phần, lôi tôi ra ngoài quầy rượu, vừa đi còn vừa quở trách, "Anh ta đón cô thì cô sẽ đi, cô có đầu óc không?"
Tôi ngoái đầu nhìn lại Âm Nhị nhi, anh ta cười híp mắt nói, "Tôi và lão Tam đánh cuộc, cô sẽ đến, cậu ta không tin." Sau khi hóa giải nghi vấn của tôi, Âm Nhị Nhi cất giọng nói, "Lão Tam, đừng quên thanh toán tiền nước."
Âm Tam Nhi không nói tiếng nào, chỉ lôi kéo tôi đi ra ngoài quầy rượu, mặc dù, ánh đèn không sáng, nhưng tôi vẫn thấy rõ vẻ mặt nguy hiểm như sắp nổi bão của hắn.
Một đường không ngừng đi tới bãi đỗ xe, hắn mới dừng lại, ánh đèn neon trong quán rượu chiếu vào mặt hắn thành màu xanh lá, mặt mày cau lại, khóe môi trề xuống vô cùng giống một cậu bé đang giận dỗi.
Tôi buồn cười kéo cao khóe môi, kéo kéo ống tay áo của hắn: "Âm Tam nhi."
Hắn tức giận hừ một tiếng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc tới.
"Là lão đại gọi điện thoại gọi tôi tới, tôi cho nghĩ là có việc gấp, nên tới." Tôi kiềm chế cơn buồn cười, giải thích.
Hắn sững sờ, tiếp theo nghiến răng nói, "Lão đại càng ngày càng không đáng tin cậy!"
"Nếu như anh không đánh cược với anh hai, thì không phải sẽ không có chuyện như vậy sao?"
"Tôi thích!" Hắn bật thốt lên, thấy tôi bỗng chốc xụ mặt xuống, lại nói, "Cô trừng cái gì mà trừng? Hạng Kình có đức hạnh như thế nào không phải cô không biết sao? Anh ta muốn chơi, sao tôi lại không thể cùng anh ta chơi?"
Suy nghĩ một chút cũng đúng, Âm Nhị Nhi ham chơi và náo nhiệt không người nào có thể địch lại, mà tính tình Âm Tam Nhi thì như lửa đốt, anh ta kích Âm Tam Nhi một kích sẽ trúng.
Đứng im một lát không nói gì, con muỗi chết tiệt lại vây quanh tôi, không biết có phải máu của hắn khác biệt với người bình thường hay không mà con muỗi đốt tôi, chứ không đốt hắn.
"Về nhà thôi." Tôi vừa đuổi muỗi vừa nói.
Hắn cau mày nhìn tôi, khóe môi giương lên rất xấu xí, "Không náo loạn với tôi nữa?"
Tôi muốn nói, tôi không dư thừa sức lực, náo với anh làm gì? Tôi còn muốn nói, tôi náo loạn là bởi vì anh không đúng trước. Nhưng, thấy hắn buồn cười lại không chịu cười, bộ dáng không được tự nhiên, tôi đem oán trách nuốt trở lại bụng, cười khanh khách nói, "Không náo loạn, có thể trở về nhà sao?"
Âm Tam Nhi hừ một tiếng, mở cửa xe ngồi vào chỗ tài xế, mặc dù, chỉ nhìn được nửa mặt của hắn, nhưng tôi vẫn thấy người đàn ông đang giận dỗi như đứa bé kia giương lên khóe môi.
Trên đường về nhà, im lặng khác thường, không ai gây gổ, cũng không ai nói tới chuyện bắt tay giảng hòa.
Tôi hỏi hắn, "Sau này có tính toán gì?"
Hắn nói, "Tôi lười nghĩ sau này."
Tôi lại hỏi, "Vậy tôi có thể trở về nhà sao?"
Ý tôi là biệt thự nhà họ Âm, kể từ khi chúng tôi làm việc sai, tôi chỉ gặp bà nội có một lần, nói thật, tôi rất nhớ bà lão đã thật lòng thương tôi và cưng chiều tôi.
Âm Tam Nhi biết rõ ý của tôi, nên nói: "Chúng ta không phải đang trên đường về nhà sao?"
Xem ra, hắn không muốn cho tôi trở về, vậy hắn thì sao?
Tôi không hỏi tới, mà quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, hưởng thụ sự hòa bình khó có được.
Trở về tới cửa nhà hắn thì hắn nói với tôi, "Tôi sẽ không dời đi, cô cũng đừng nghĩ đi."
Vẫn là giọng nói bá đạo, thái độ kiêu căng như cũ, đừng nói lựa chọn nào khác, ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không chịu cho. Tôi không tức giận, chỉ cảm thấy hắn buồn cười, người đàn ông này đã bị mọi người làm hư rồi.
Hắn thấy tôi chỉ cười không nói, lại nói, "Dọn hết hành lý của cô qua đây, trực tiếp nói cho bà nội biết cô ở đây là được, dù sao sớm muộn gì bà cũng sẽ biết ."
"Có chuyện gì xảy ra à?"
"Cũng không coi là chuyện gì, là cô làm cho nó lớn." Hắn ngáp một cái, khoát tay nói, "Tôi đi ngủ, cô đừng nghĩ lung tung, ngày mai còn phải đi học đấy."
"Đợi chút."
Hắn không kiên nhẫn nhướng mày, "Làm gì?"
"Chuyện tôi đi bệnh viện thực tập, anh giúp tôi thoái thác đi. Tôi bây giờ còn chưa tốt nghiệp, ở bệnh viện sợ làm sai."
"Được, tôi đi ngủ đây."
"Ngủ ngon."
"Cô đừng cứ không có chuyện gì mà làm càn, thì tôi có thể ngủ ngon." Hắn âm dương quái khí hừ một tiếng, trở về phòng đi ngủ.
Tôi lắc đầu không biết nên khóc hay cười, rốt cuộc là ai quấy nhiễu ai đây?
Sau khi trở về phòng, tôi lại không hề buồn ngủ. Mà nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ tại sao mình ở lại?
Âm Tam Nhi xấu xa không ai rõ ràng hơn so với tôi, sống cùng với hắn, không phải khiến mình mệt mỏi sao?
Sau đó, rốt cuộc tôi cũng suy nghĩ rất rõ.
Tôi thỏa hiệp là bởi vì tôi quan tâm tới người của tôi, không chỉ có Âm Hạng Thiên, mà còn có bà nội, tôi cũng rất quan tâm.
Trước khi gặp được người nhà họ Âm, cuộc sống của tôi thiếu hụt sự quan tâm. Mẹ kế mặc dù bỏ tiền nuôi tôi, nhưng cũng không xem tôi như con gái. Người chị trên danh nghĩa thì càng khỏi phải nói, vì vậy, tôi khát vọng sự quan tâm và yêu thương của người nhà, khát vọng sự đối đãi thật lòng thành ý, cho nên, tôi quan tâm tới tất cả những người quan tâm tới tôi.
Âm Tam Nhi mặc dù bá đạo, đối với tôi từ trước đến giờ không biết khách khí là gì, nhưng là, hắn không xem tôi như người ngoài.
Chỉ điều này cũng đủ rồi, chỉ cần một điểm này, tôi cũng không muốn đối cương với hắn nữa. Bởi vì có hắn, tôi mới có bà nội yêu thương, Âm Nhị nhi khôi hài, Xảo Dĩnh thiện lương, anh cả nghiêm túc nhưng không thiếu sự yêu thương.
Bởi vì Âm Tam nhi, tôi mới có tất cả mọi thứ, cho nên, mặc dù, chúng tôi thường thường gây gổ cãi nhau, mặc dù, có lúc hắn trêu chọc tôi, nhưng sâu trong nội tâm, tôi cảm kích hắn!
A nói: Đừng để ý đến hắn, đừng nuông chiều hắn, tốt nhất vĩnh viễn đừng quay lại.
B nói: Cô hiểu cái P gì, hắn tức giận là bởi vì hắn quan tâm, làm sao cô lại không biết điều như vậy?
A nói: Ngay cả tự do cũng bị tước đoạt, đây là sự thật mà?
B nói: Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn chiếm cứ thời giờ của cô làm cái gì?
A hờn dỗi, không chịu lên tiếng.
Mà tôi cũng rất rõ ràng, hắn không để cho tôi cùng ăn cơm với Âm Nhị Nhi là bởi vì, hắn đang tính đưa tôi đi đâu đó ăn cho đầy bụng, hắn không để cho tôi đi tìm học trưởng cùng dạo phố, là bởi vì, hắn tính mua hai vé đi xem triển lãm mỹ thuật.
Hắn không để cho tôi về nhà là bởi vì, mỗi lần tôi trở về đều bị mẹ kế chê cười. Hắn mặc dù cay nghiệt bá đạo, nhưng cũng không cho phép người khác khi dễ tôi. Kết luận —- hắn mặc dù không yêu tôi nhưng cũng quan tâm tôi.
Đinh linh linh —-
Điện thoại vang lên không hề báo trước, khiến tôi đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình bừng tỉnh dậy.
Tôi cầm điện thoại, có chút mong đợi là Âm Tam Nhi gọi, nhưng, đầu bên kia vang lên là một giọng nam trầm thấp.
"Bách Khả, Hạng Kình đi đón em rồi, em xuống dưới lầu chờ nó." Lão đại nói xong, không đợi tôi có bất kỳ câu trả lời nào liền cắt đứt điện thoại.
Tôi mắt liếc đồng hồ quả quýt, thấy đã sắp mười một giờ rồi, chẳng lẽ có chuyện quan trọng? Nghĩ như vậy, tôi không dám trì hoãn, thay quần áo xong liền vội vã đi xuống lầu. Lúc xuống dưới lầu Âm Nhị Nhi còn chưa tới, tôi ngồi vào chiếc ghế đu mọc đầy dây leo xanh chờ đợi.
Bất tri bất giác, đã đến đầu thu, gió đêm nhẹ thồi rất sảng khoái, nhưng muỗi quá nhiều. Trong chốc lát, tôi bị đốt nổi lên rất nhiều nốt đỏ lớn. Đang do dự có nên đi ra ngoài chung cư hay không, thì một chiếc xe thể thao màu bạc ưu nhã lái tới.
Âm Nhị Nhi đi xuống xe, đi vòng qua bên kia, lịch sự mở cửa xe, "Trên đường gặp phải người bạn, chậm trễ một lát."
Tôi vào xe, vừa thắt dây an toàn, vừa hỏi, "Anh hai, chúng ta đi đâu?"
Âm Nhị Nhi cười khanh khách nói: "Đến thì biết."
Thấy bộ dạng nhẹ nhàng của anh ta, không giống như có việc gấp, tôi cũng không hỏi nhiều. Khoảng sau nửa giờ, Âm Nhị Nhi dẫn tôi đến một quán rượu.
Khách trong quán rượu không nhiều lắm, tôi theo Âm Nhị Nhi đi vào. Mới vừa quẹo vào một hành lang đi vào phòng bao, chợt đụng phải một người đàn ông đã say khoảng ba phần, lôi tôi ra ngoài quầy rượu, vừa đi còn vừa quở trách, "Anh ta đón cô thì cô sẽ đi, cô có đầu óc không?"
Tôi ngoái đầu nhìn lại Âm Nhị nhi, anh ta cười híp mắt nói, "Tôi và lão Tam đánh cuộc, cô sẽ đến, cậu ta không tin." Sau khi hóa giải nghi vấn của tôi, Âm Nhị Nhi cất giọng nói, "Lão Tam, đừng quên thanh toán tiền nước."
Âm Tam Nhi không nói tiếng nào, chỉ lôi kéo tôi đi ra ngoài quầy rượu, mặc dù, ánh đèn không sáng, nhưng tôi vẫn thấy rõ vẻ mặt nguy hiểm như sắp nổi bão của hắn.
Một đường không ngừng đi tới bãi đỗ xe, hắn mới dừng lại, ánh đèn neon trong quán rượu chiếu vào mặt hắn thành màu xanh lá, mặt mày cau lại, khóe môi trề xuống vô cùng giống một cậu bé đang giận dỗi.
Tôi buồn cười kéo cao khóe môi, kéo kéo ống tay áo của hắn: "Âm Tam nhi."
Hắn tức giận hừ một tiếng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc tới.
"Là lão đại gọi điện thoại gọi tôi tới, tôi cho nghĩ là có việc gấp, nên tới." Tôi kiềm chế cơn buồn cười, giải thích.
Hắn sững sờ, tiếp theo nghiến răng nói, "Lão đại càng ngày càng không đáng tin cậy!"
"Nếu như anh không đánh cược với anh hai, thì không phải sẽ không có chuyện như vậy sao?"
"Tôi thích!" Hắn bật thốt lên, thấy tôi bỗng chốc xụ mặt xuống, lại nói, "Cô trừng cái gì mà trừng? Hạng Kình có đức hạnh như thế nào không phải cô không biết sao? Anh ta muốn chơi, sao tôi lại không thể cùng anh ta chơi?"
Suy nghĩ một chút cũng đúng, Âm Nhị Nhi ham chơi và náo nhiệt không người nào có thể địch lại, mà tính tình Âm Tam Nhi thì như lửa đốt, anh ta kích Âm Tam Nhi một kích sẽ trúng.
Đứng im một lát không nói gì, con muỗi chết tiệt lại vây quanh tôi, không biết có phải máu của hắn khác biệt với người bình thường hay không mà con muỗi đốt tôi, chứ không đốt hắn.
"Về nhà thôi." Tôi vừa đuổi muỗi vừa nói.
Hắn cau mày nhìn tôi, khóe môi giương lên rất xấu xí, "Không náo loạn với tôi nữa?"
Tôi muốn nói, tôi không dư thừa sức lực, náo với anh làm gì? Tôi còn muốn nói, tôi náo loạn là bởi vì anh không đúng trước. Nhưng, thấy hắn buồn cười lại không chịu cười, bộ dáng không được tự nhiên, tôi đem oán trách nuốt trở lại bụng, cười khanh khách nói, "Không náo loạn, có thể trở về nhà sao?"
Âm Tam Nhi hừ một tiếng, mở cửa xe ngồi vào chỗ tài xế, mặc dù, chỉ nhìn được nửa mặt của hắn, nhưng tôi vẫn thấy người đàn ông đang giận dỗi như đứa bé kia giương lên khóe môi.
Trên đường về nhà, im lặng khác thường, không ai gây gổ, cũng không ai nói tới chuyện bắt tay giảng hòa.
Tôi hỏi hắn, "Sau này có tính toán gì?"
Hắn nói, "Tôi lười nghĩ sau này."
Tôi lại hỏi, "Vậy tôi có thể trở về nhà sao?"
Ý tôi là biệt thự nhà họ Âm, kể từ khi chúng tôi làm việc sai, tôi chỉ gặp bà nội có một lần, nói thật, tôi rất nhớ bà lão đã thật lòng thương tôi và cưng chiều tôi.
Âm Tam Nhi biết rõ ý của tôi, nên nói: "Chúng ta không phải đang trên đường về nhà sao?"
Xem ra, hắn không muốn cho tôi trở về, vậy hắn thì sao?
Tôi không hỏi tới, mà quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, hưởng thụ sự hòa bình khó có được.
Trở về tới cửa nhà hắn thì hắn nói với tôi, "Tôi sẽ không dời đi, cô cũng đừng nghĩ đi."
Vẫn là giọng nói bá đạo, thái độ kiêu căng như cũ, đừng nói lựa chọn nào khác, ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không chịu cho. Tôi không tức giận, chỉ cảm thấy hắn buồn cười, người đàn ông này đã bị mọi người làm hư rồi.
Hắn thấy tôi chỉ cười không nói, lại nói, "Dọn hết hành lý của cô qua đây, trực tiếp nói cho bà nội biết cô ở đây là được, dù sao sớm muộn gì bà cũng sẽ biết ."
"Có chuyện gì xảy ra à?"
"Cũng không coi là chuyện gì, là cô làm cho nó lớn." Hắn ngáp một cái, khoát tay nói, "Tôi đi ngủ, cô đừng nghĩ lung tung, ngày mai còn phải đi học đấy."
"Đợi chút."
Hắn không kiên nhẫn nhướng mày, "Làm gì?"
"Chuyện tôi đi bệnh viện thực tập, anh giúp tôi thoái thác đi. Tôi bây giờ còn chưa tốt nghiệp, ở bệnh viện sợ làm sai."
"Được, tôi đi ngủ đây."
"Ngủ ngon."
"Cô đừng cứ không có chuyện gì mà làm càn, thì tôi có thể ngủ ngon." Hắn âm dương quái khí hừ một tiếng, trở về phòng đi ngủ.
Tôi lắc đầu không biết nên khóc hay cười, rốt cuộc là ai quấy nhiễu ai đây?
Sau khi trở về phòng, tôi lại không hề buồn ngủ. Mà nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ tại sao mình ở lại?
Âm Tam Nhi xấu xa không ai rõ ràng hơn so với tôi, sống cùng với hắn, không phải khiến mình mệt mỏi sao?
Sau đó, rốt cuộc tôi cũng suy nghĩ rất rõ.
Tôi thỏa hiệp là bởi vì tôi quan tâm tới người của tôi, không chỉ có Âm Hạng Thiên, mà còn có bà nội, tôi cũng rất quan tâm.
Trước khi gặp được người nhà họ Âm, cuộc sống của tôi thiếu hụt sự quan tâm. Mẹ kế mặc dù bỏ tiền nuôi tôi, nhưng cũng không xem tôi như con gái. Người chị trên danh nghĩa thì càng khỏi phải nói, vì vậy, tôi khát vọng sự quan tâm và yêu thương của người nhà, khát vọng sự đối đãi thật lòng thành ý, cho nên, tôi quan tâm tới tất cả những người quan tâm tới tôi.
Âm Tam Nhi mặc dù bá đạo, đối với tôi từ trước đến giờ không biết khách khí là gì, nhưng là, hắn không xem tôi như người ngoài.
Chỉ điều này cũng đủ rồi, chỉ cần một điểm này, tôi cũng không muốn đối cương với hắn nữa. Bởi vì có hắn, tôi mới có bà nội yêu thương, Âm Nhị nhi khôi hài, Xảo Dĩnh thiện lương, anh cả nghiêm túc nhưng không thiếu sự yêu thương.
Bởi vì Âm Tam nhi, tôi mới có tất cả mọi thứ, cho nên, mặc dù, chúng tôi thường thường gây gổ cãi nhau, mặc dù, có lúc hắn trêu chọc tôi, nhưng sâu trong nội tâm, tôi cảm kích hắn!
/168
|