Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 97.2

/168


Chương 97.2

Editor : Mèo WĩWĩ

Sau khi rời nhà kính, Xảo Dĩnh nhận điện thoại, liền chạy về phòng làm việc. Âm Nhị nhi vốn chỉ nghỉ ngơi nửa buổi, nhưng bà nội nói anh ít khi về nhà, không đợi đủ cả ngày liền đánh gãy chân anh.

Đôi chân thon dài xinh đẹp kia mà bị đánh gãy quả rất đáng tiếc, Âm Nhị nhi cũng không phải là người phung phí của trời, tất nhiên ở lại. Đến buổi tối, anh cả cũng bị gọi về, chỉ là không ai báo cho anh biết rằng tôi ở nhà, vì vậy anh cả cũng gọi Âm Hạng Thiên về luôn.

Nhà họ Âm tuy lớn, nhưng phải luôn ngẩng cao đầu mà đi, chưa nói đến chúng tôi phải ngồi ăn cùng bàn. Lúng túng là không thể tránh được, nếu đã không thể né, vậy thì khỏi cần né nữa.

Nhưng Âm Nhị nhi hoàn toàn mặc kệ người khác có bối rối hay không, lại đang trên bàn cơm khoe nhẫn cưới của chúng tôi.

Mãi sau tôi mới ý thức được, anh cả đưa Âm Hạng Thiên về, tất cả đều do Âm Nhị nhi cố ý bày ra. Âm Hạng Thiên mặc dù buông tay, nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc, hơn nữa, người đàn ông đó không biết nhẫn nhịn chịu đựng, lập tức buông đũa rời phòng ăn.

Tôi, anh cả, bà nội, tất cả đều oán hận trừng mắt nhìn Âm Nhị nhi. truyện được đăng tải trên diễn đàn lê quý đôn chấm cơm. Ba cặp mắt, sáu tầm nhìn, nên rất có lực sát thương, coi như không có lực sát thương cũng nên có chút tác dụng khiển trách chứ?

Nhưng hình như người ta hoàn toàn không coi ra gì mà, nên uống canh, nên ăn rau ăn cải, chiếc đũa không vung lấy một cái.

Sau khi xong bữa tối, tôi kéo Âm Nhị nhi đến một bên sảnh, hết lời năn nỉ: "Anh hai à, nhà mình thật vất vả mới được yên tĩnh, em cũng quyết định ở lại rồi. Anh hai đại nhân xin giơ cao đánh khẽ, cho mọi người một con đường lui có được không?"

"Được." Âm Nhị nhi đặc biệt sảng khoái đáp ứng, ngay sau đó, lấy ra nhẫn cưới: "Đeo lên, anh sẽ không chọc chú ấy."

Tôi thật sự muốn tát lệch mặt anh ra, nhưng lại không có cái lá gan đó, chỉ đành phải đem loại kích động này đè xuống, tiếp tục hết lời năn nỉ: "Mọi thứ đều đã là quá khứ, Âm Hạng Thiên cũng đã buông tay, anh không cần kích thích anh ấy."

"Chuyện này không liên quan tới chú ấy, anh hai thật lòng cưới em." Anh lấy ra trong hộp nhẫn cưới, đặt trên ngón tay tôi: "Quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên*, đương nhiên nói được làm được."

* Lão Tử viết :Nhân chi hữu tín như xa hữu luân . Quân tử nhất ngôn , khoái mã nhất tiên . Nhất ngôn ký xuất , tứ mã nan truy .
   Dịch nghĩa: Người có lòng tin như xe có bánh xe.  Quân tử nói một lời (như) ngựa hay bị một roi.  Một lời đã nói ra, cổ  xe ngựa  tứ mã cũng khó đuổi nổi.

Tôi không biết nên khóc hay cười: "Anh là quân tử sao?"

"Dáng anh rất quân tử." Lời này cũng không phải giả, chỉ là, anh thật có lỗi với gương mặt quân tử của mình.

"Ôi chao, Sao nhẫn lại nhỏ nhỉ?" Anh nghi ngờ khó hiểu.

Tôi vừa bực mình vừa buồn cười giật lấy chiếc nhẫn: "Anh đeo sai ngón rồi, nhẫn cưới phải đeo ngón trỏ."

Anh khoanh tay ôm ngực, cười khanh khách nhìn tôi: "Em tự đeo đi, anh không ép em. . . Đổi ý cũng vô ích, đã đeo lên, có nghĩa em chấp nhận anh cầu hôn rồi."

Tôi im lặng ngẩng đầu, cằm giương lên tới 45 độ, tức giận rống lên: "F**k!"

"Thật đáng yêu." Âm Nhị nhi khẽ cười ôm vai tôi, nhân lúc tôi không đề phòng bất chợt hôn chụt lên má tôi.

Tôi như bị rắn độc cắn, nhảy xa ra ba mét, giận dữ quơ múa quả đấm: "Có tin em đánh bẹt mặt anh không?"

"Em có quả đấm cứng như vậy sao?" Anh lơ đễnh cười, xem lời uy hiếp như nghe chuyện cười.

"Tôi đủ cứng!" Bóng người con trai đột nhiên nhào ra, từ phía sau tôi chợt huơ ra một quyền. Truyện đăng ngoài diễn đàn lê quý đôn đều là ăn cắp.

Âm Nhị nhi khẽ lắc mình, nhẹ nhàng tránh một kích, khóe mắt lộ ý cười: "Thế nào, chú ba nhìn không nổi nữa? Không sao, em ấy rất nhanh sẽ là chị dâu hai của chú."

"Âm Hạng Kình, có gan đừng tránh!" Âm Hạng Thiên đè nén tiếng gào dọa tôi sợ giật mình, chợt nhấc chân liền hướng phòng giữa mà chạy: "Anh cả, hai người bọn họ lại đánh nhau."

Anh cả ra tay, một đánh hai, cộng thêm bà nội đang ngồi bên trấn giữ, Âm Nhị nhi và Âm Hạng Thiên không có đánh nữa.

Tôi ôm cánh tay bà nội lầm bầm: "Bà nội, cháu thấy, cháu vẫn là đi du lịch thì tốt hơn."

"Không được!" Âm Hạng Thiên phản đối đầu tiên, sắc mặt vẫn âm u lạnh lẽo xanh mét: "Anh không trở về là được chứ gì. Em cũng không được đi." Sau khi nói xong, xốc áo khoác lên đi.

Âm Nhị nhi nụ cười nhạt dần, xoa đầu tôi nói: "Xem ra, lão Tam thật bỏ cuộc."

Tôi lắp bắp cười, nói thật, tôi tin Âm Hạng Thiên yêu tôi, nhưng là, yêu cũng phân chia nặng nhẹ. Tình yêu của anh đối với tôi là nhẹ, là có thể từ từ. Khi gặp bên nặng, gấp rút, như vậy yêu liền có thể từ bỏ, có thể làm vật hy sinh.

Tôi chấp nhận, tôi nguyện thua cuộc, tôi không oán trời không trách người, chỉ xem như đó là bài học tình cảm có máu, có nước mắt, có yêu, có hận. Bây giờ tất cả mọi chuyện đã qua, không còn ý nghĩa gì nữa!


/168

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status