Cánh cửa của phòng chờ khép hờ. Đông Đông định đi vào đưa tập tài liệu cho Ngọc Lan. Bỗng dưng, anh khựng lại, có tiếng nói thì thào, một cuộc điện thoại mà anh vô tình bắt gặp.
- Kế hoạch cứ như vậy đi. Tý nữa, em hãy gọi cô ta hẹn ra ngoài trước cổng vào. Chuyện thu xếp theo kế hoạch hết rồi.
Đông Đông bước vào, Ngọc Lan khẽ quay người lại hơi giật mình. Cô gập điện thoại xuống và tỏ ra hơi bối rối. Cô khẽ mỉm cười chống chế khi bỗng dưng bị phát hiện. Đông Đông tiến đến gần cô.
-Anh đấy à, em chuẩn bị xong hết rồi. Ngọc Lan khẽ cười, bỏ điện thoại vào túi vội vã.
- Đây là tài liệu thuyết trình của đội em ! Đông Đông đưa cho cô, khẽ liếc qua đôi lông mi cong vút của Ngọc Lan thoáng chút gì đó đang muốn che giấu
- Anh, em…xin lỗi nhé ! Hôm trước em nóng quá. Em không bao giờ muốn mất anh !
Ngọc Lan ôm lấy Đông Đông từ phía sau. Đôi bàn tay trắng muốt ôm lấy ngực anh. Cô khẽ dụi đầu vào lưng anh ngoan hiền. Đông Đông thở dài, rồi khẽ lấy tay gỡ tay Ngọc Lan ra khỏi người anh.
- Được rồi, chúc em thi tốt.
- Anh… rồi chúng mình sẽ như trước nhé. Anh biết, anh quan trọng với em thế nào mà. Anh là người mà em chắc chắn không muốn tuột mất…
- Em yên tâm, sau chuyện này, chúng ta sẽ quay lại Nhật.
- Anh hãy quên hết mọi chuyện ở đây đi nhé. Mình sẽ không quay trở lại đây nữa. Và em cũng muốn thế !
« Anh hãy quên mọi chuyện đi nhé ! » Lời nói như găm vào tim Đông Đông. Đúng là anh đã cố quên, đúng là mọi chuyện giờ đã không còn như trước nữa. Qúa khứ muốn ngủ quên và hạnh phúc đang có quả thực quá mong manh. Anh đứng trước những sự lựa chọn và hy sinh, nhưng thời gian và mọi thứ đang rất tốt đẹp. Sự trở về lần này chỉ khiến cho cuộc sống của anh trở nên dậy sóng, trái tim anh đã trở nên không còn tuân theo mệnh lệnh của lý trí nữa.
Đông Đông khẽ nhìn Ngọc Lan, có một chút cảm giác gì đó thoáng qua khiến cho Đông Đông cảm thấy bất an trên khuôn mặt cô. Từ khi trở thành bạn bè của cô, từ khi cùng cô sang Nhật, anh đã biết cô gái này không phải đơn giản. Con người Ngọc Lan chất chứa quá nhiều nỗi đau và thù hận. Anh không trách cô, cũng không đổ lỗi cho số phân, bởi sự lựa chọn này do anh tự nguyện.
Trong đầu anh xuất hiện những suy nghĩ không hay, và như có một sự thôi thúc ẩn sâu trong con người. Đông Đông muốn đi tìm một người và chỉ có sự hiện diện của người đó ngay trước mắt anh bình an lúc này mới khiến cho anh có thể an lòng.
Đông Đông tìm ở những phòng chờ, sảnh ngoài hội trường, cánh gà nhưng không tìm thấy Phương Phương đây. Anh nhìn thấy Huy đang ôm bó hoa to đi vào hàng ghế ngồi. Đông Đông chạy đến vồn vã :
- Phương Phương đâu rồi ?
- Cô ấy đi trước, chắc đang chuẩn bị !
Không để cho Huy nói thêm câu nữa, Đông Đông chạy vụt đi. Anh nháo nhác đưa mắt tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng người con gái ấy đâu.
Người con gái mà ngay từ lần đầu gặp mặt giữa những cảm xúc trong trẻo mới nhú của thời cấp 3 đẹp đẽ ấy khiến anh không thể nào không lo lắng. Người con gái mà anh đã phải chấp nhận rời xa cô vì cuộc sống không như ý muốn. Anh đã tự nhủ lòng mình sẽ quên cô đi, vì cuộc sống không anh có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng ngay ở hiện tại, ngay khi đặt chân xuống Việt Nam, ngay sau khi trở về quê hương. Đó lại là người mà anh muốn tìm đến, muốn ôm cô vào lòng, muốn vuốt ve che chở, muốn lau khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô, muốn bù đắp cho những vết thương lòng mà anh đã gây ra…
* * *
Có dáng dấp nhỏ nhắn đang đi từ phía sân trường ra phía cổng. Đông Đông chạy vụt đi và cất tiếng gọi. Cô gái tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng gọi từ phía sau mà vẫn bước về phía đường. Bên kia, có một cô gái tóc vàng đang đứng chờ…
Đường lúc sáng sớm không đông đúc nhưng tốc độ của những chiếc xe lao đi vun vút…
« Phương Phương, dừng lại, cậu đứng đó cho tớ ! » Một tiếng kêu cất lên
« Kít » Chiếc xe ô tô màu trắng phanh kít lại, khẽ rẽ lái và đâm vào phía hàng rào ngăn cách. Mùi xăng của động cơ chạy ra ngoài nồng nặc. Động cơ của chiếc xe ô tô màu trắng khẽ rú lên rồi tắt ngấm, cửa kính vỡ, những mảnh vụn văng tung tóe trên đường.
Nạn nhân bị chiếc xe kia đâm hất tung lên rồi văng sang một bên, vệt máu loang lổ đỏ lòm từ từ chảy ra…
Tiếng người con gái bên kêu lên thảm thiết, tiếng người nói xôn xao, chiếc động cơ xe vẫn đang hoạt động. Một người ở bên trong chiếc ô tô đẩy cửa ra ngoài, thở dốc vì vừa thoát khỏi gang tấc của tử thần !
Chiếc xe bỗng nhiên rú lên rồi bỗng nhiên tắm ngúm, mồi lửa bén dần và bùng phát. Mọi người xung quanh nhìn thấy bỏ chạy tán loạn.
Một tiếng nổ rung chuyển mặt đất, chiếc xe chỉ trong phút chốc trở thành một cục sắt đen sì. Đám lửa vẫn bùng cháy một cách dữ dội. Có một cô gái ôm lấy nạn nhân đang hấp hối ở bên canh, cô gái nhỏ lấy thân che sức nóng của đám cháy từ chiếc ô tô….
Đám cưới chạy đến nháo nhác, cô gái nhỏ ngất đi, tay vẫn ôm chặt lấy người chàng trai…..
* * *
- Kế hoạch cứ như vậy đi. Tý nữa, em hãy gọi cô ta hẹn ra ngoài trước cổng vào. Chuyện thu xếp theo kế hoạch hết rồi.
Đông Đông bước vào, Ngọc Lan khẽ quay người lại hơi giật mình. Cô gập điện thoại xuống và tỏ ra hơi bối rối. Cô khẽ mỉm cười chống chế khi bỗng dưng bị phát hiện. Đông Đông tiến đến gần cô.
-Anh đấy à, em chuẩn bị xong hết rồi. Ngọc Lan khẽ cười, bỏ điện thoại vào túi vội vã.
- Đây là tài liệu thuyết trình của đội em ! Đông Đông đưa cho cô, khẽ liếc qua đôi lông mi cong vút của Ngọc Lan thoáng chút gì đó đang muốn che giấu
- Anh, em…xin lỗi nhé ! Hôm trước em nóng quá. Em không bao giờ muốn mất anh !
Ngọc Lan ôm lấy Đông Đông từ phía sau. Đôi bàn tay trắng muốt ôm lấy ngực anh. Cô khẽ dụi đầu vào lưng anh ngoan hiền. Đông Đông thở dài, rồi khẽ lấy tay gỡ tay Ngọc Lan ra khỏi người anh.
- Được rồi, chúc em thi tốt.
- Anh… rồi chúng mình sẽ như trước nhé. Anh biết, anh quan trọng với em thế nào mà. Anh là người mà em chắc chắn không muốn tuột mất…
- Em yên tâm, sau chuyện này, chúng ta sẽ quay lại Nhật.
- Anh hãy quên hết mọi chuyện ở đây đi nhé. Mình sẽ không quay trở lại đây nữa. Và em cũng muốn thế !
« Anh hãy quên mọi chuyện đi nhé ! » Lời nói như găm vào tim Đông Đông. Đúng là anh đã cố quên, đúng là mọi chuyện giờ đã không còn như trước nữa. Qúa khứ muốn ngủ quên và hạnh phúc đang có quả thực quá mong manh. Anh đứng trước những sự lựa chọn và hy sinh, nhưng thời gian và mọi thứ đang rất tốt đẹp. Sự trở về lần này chỉ khiến cho cuộc sống của anh trở nên dậy sóng, trái tim anh đã trở nên không còn tuân theo mệnh lệnh của lý trí nữa.
Đông Đông khẽ nhìn Ngọc Lan, có một chút cảm giác gì đó thoáng qua khiến cho Đông Đông cảm thấy bất an trên khuôn mặt cô. Từ khi trở thành bạn bè của cô, từ khi cùng cô sang Nhật, anh đã biết cô gái này không phải đơn giản. Con người Ngọc Lan chất chứa quá nhiều nỗi đau và thù hận. Anh không trách cô, cũng không đổ lỗi cho số phân, bởi sự lựa chọn này do anh tự nguyện.
Trong đầu anh xuất hiện những suy nghĩ không hay, và như có một sự thôi thúc ẩn sâu trong con người. Đông Đông muốn đi tìm một người và chỉ có sự hiện diện của người đó ngay trước mắt anh bình an lúc này mới khiến cho anh có thể an lòng.
Đông Đông tìm ở những phòng chờ, sảnh ngoài hội trường, cánh gà nhưng không tìm thấy Phương Phương đây. Anh nhìn thấy Huy đang ôm bó hoa to đi vào hàng ghế ngồi. Đông Đông chạy đến vồn vã :
- Phương Phương đâu rồi ?
- Cô ấy đi trước, chắc đang chuẩn bị !
Không để cho Huy nói thêm câu nữa, Đông Đông chạy vụt đi. Anh nháo nhác đưa mắt tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng người con gái ấy đâu.
Người con gái mà ngay từ lần đầu gặp mặt giữa những cảm xúc trong trẻo mới nhú của thời cấp 3 đẹp đẽ ấy khiến anh không thể nào không lo lắng. Người con gái mà anh đã phải chấp nhận rời xa cô vì cuộc sống không như ý muốn. Anh đã tự nhủ lòng mình sẽ quên cô đi, vì cuộc sống không anh có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng ngay ở hiện tại, ngay khi đặt chân xuống Việt Nam, ngay sau khi trở về quê hương. Đó lại là người mà anh muốn tìm đến, muốn ôm cô vào lòng, muốn vuốt ve che chở, muốn lau khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô, muốn bù đắp cho những vết thương lòng mà anh đã gây ra…
* * *
Có dáng dấp nhỏ nhắn đang đi từ phía sân trường ra phía cổng. Đông Đông chạy vụt đi và cất tiếng gọi. Cô gái tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng gọi từ phía sau mà vẫn bước về phía đường. Bên kia, có một cô gái tóc vàng đang đứng chờ…
Đường lúc sáng sớm không đông đúc nhưng tốc độ của những chiếc xe lao đi vun vút…
« Phương Phương, dừng lại, cậu đứng đó cho tớ ! » Một tiếng kêu cất lên
« Kít » Chiếc xe ô tô màu trắng phanh kít lại, khẽ rẽ lái và đâm vào phía hàng rào ngăn cách. Mùi xăng của động cơ chạy ra ngoài nồng nặc. Động cơ của chiếc xe ô tô màu trắng khẽ rú lên rồi tắt ngấm, cửa kính vỡ, những mảnh vụn văng tung tóe trên đường.
Nạn nhân bị chiếc xe kia đâm hất tung lên rồi văng sang một bên, vệt máu loang lổ đỏ lòm từ từ chảy ra…
Tiếng người con gái bên kêu lên thảm thiết, tiếng người nói xôn xao, chiếc động cơ xe vẫn đang hoạt động. Một người ở bên trong chiếc ô tô đẩy cửa ra ngoài, thở dốc vì vừa thoát khỏi gang tấc của tử thần !
Chiếc xe bỗng nhiên rú lên rồi bỗng nhiên tắm ngúm, mồi lửa bén dần và bùng phát. Mọi người xung quanh nhìn thấy bỏ chạy tán loạn.
Một tiếng nổ rung chuyển mặt đất, chiếc xe chỉ trong phút chốc trở thành một cục sắt đen sì. Đám lửa vẫn bùng cháy một cách dữ dội. Có một cô gái ôm lấy nạn nhân đang hấp hối ở bên canh, cô gái nhỏ lấy thân che sức nóng của đám cháy từ chiếc ô tô….
Đám cưới chạy đến nháo nhác, cô gái nhỏ ngất đi, tay vẫn ôm chặt lấy người chàng trai…..
* * *
/29
|