2 tuần trôi qua kể từ ngày anh bị thương, Linh không đến thăm anh nữa, tất nhiên không phải vì cô ghét anh, không yêu anh mà là vì cô sợ nhìn cảnh ng khác chăm sóc anh mà không phải là cô (biết chăm sóc đâu, chị mà chăm sóc, anh ý nặng hơn thì có..). Nghĩ mà thấy bực, cô gái kia từ đâu chui ra thế không biết, làm Linh hậm hực suốt hai tuần, nửa tháng chứ phải ít à… còn anh, ngày nào anh cũng chờ cô đến, mà cô không đến…anh nghĩ chắc Linh giận anh thật rồi,..trc khi bất tỉnh, anh đã nghe thấy cô nói cô yêu anh, không biết có đúng không nhỉ, nhưng yêu phải tin nhau chứ..mà kể ra cô không tin cũng đúng, từ trước tới giờ đã lần nào anh chịu tỏ tình đàng hoàng đâu, mà có muốn thì nhìn nụ cười chết ng của Linh anh cũng nào dám nói đc gì nữa…lần này ra viện anh quyết tâm sẽ tỏ tình với Linh thật hoành tráng, khiến cho cô ấy không đồng ý không đc, nhưng trước hết cần giải quyết cái con bé Diệu Linh này đã…
Cuối tuần, chuẩn bị xuất viện, anh vừa ra đến cổng viện thì thấy, Như và Doanh đang lôi lôi, kéo kéo 1 cô nào đó, nhìn mãi mới ra, là G.Linh…anh vừa mừng, vừa sợ…hôm nay, cô ấy đã trở về với thân phận thật sự, cô mặc chiếc váy trắng, đôi giày búp bê màu hồng nhạt, mái tóc dài, trông cô không khác gì thiên thần, chỉ thiếu mỗi đôi cánh còn khuôn mặt thì lạnh lùng quá…
- Các em đến đón anh à ! – NT hỏi.
- Họ thôi, tôi tiện đường – Linh cắm cảu khi nhìn con bé cũng tên Linh kia
- Vẫn giận anh à? – NT dò hỏi
- … - Linh quay đi. Thôi, thế này là vẫn giận rồi, giờ phải làm sao cho cô hết giận đây,..
- Đừng giận… - NT đến gần Linh, đang sẵn cơn tức, anh lại tiến gần thế này, khoảng cách quá lí tưởng để Linh trút giận rồi còn gì, và không ngoài dự đoán, anh ăn trọn cú sút của Linh vào bụng - … anh đang bị thương mà…khụ…khụ…khụ..
- Về thôi.. – Linh quay đi…
Bỗng, 1 phát bốp…1 bàn tay ai đó vừa giáng cho Linh 1 cái tát nảy lửa, Linh chơ chọi giữa khoảng không và ngã phịch xuống đất…lúc định thần lại thì đó là con Diệu Linh…nó đã tát Linh…cô đứng dậy, không phải hỏa khí, không phải hàn khí, mà là tử khí bốc lên ngùn ngụt..
- Đừng tưởng cô có anh trai đẹp trai mà cô làm kiêu nhá – Con bé nói lớn
- 2 vợ chồng nhà người đc lắm..- Linh không nói thêm…
Linh bỏ về trong tiếng gọi của NT…
- Anh giỏi – Như nói - …đã có hôn thê…mà còn…tôi đánh giá anh cao quá…nghe đây, phát tát này… - Như quay sang, tát 1 cái không kém vào mặt của D.Linh… - như ng ta thường nói đấy, có vay có trả…
Như bỏ đi và không quên ném cho NT 1 câu rằng cô sẽ không để cho Linh động lòng với anh thêm 1 lần nào nữa đâu.
NT từ lúc nhìn Linh bị tát tới giờ, đứng chết trân, trong đầu anh chỉ có đúng duy nhất 1 dòng chữ mà Như đã từng nói với anh
- Cô ấy đã từng bị bắt nạt..
Anh thẫn thờ… Diệu Linh lay anh…gọi …gọi với ánh mắt “đòi công bằng cho em”
- Anh Tường…a..
NT nắm lấy bàn tay cô, mắt anh, không phải là đôi mắt như thường ngày, nó như ánh mắt của 1 con hổ khát mồi, anh nắm chặt như muốn bóp tay cô ra làm cháo vậy…
- A…em đau…đừng bóp tay em – D.Linh kêu lên
Bốp…1 cái tát như trời giáng giáng thẳng xuống mặt D.Linh, cô ta nằm chỏng chơ giữa mặt đất, trên mặt còn hằn sâu những nét lằn của bàn tay thô bạo kia..cô hoảng loạn tột độ mà không biết vì sao mình bị đánh 1 cách thô bạo như vậy, NT của thường ngày không còn nữa mà thay vào đó đang là NT tức giận tột độ, chỉ muốn xông đến bóp chết cô cho rồi…
- Không..ai…đc đụng vào..ng con gái..tao yêu…- NT nghiêng mặt nhìn cô ta - …như ng ta nói,…có vay có trả…riêng tao…nhận 1 trả 10…đừng tưởng..mày là con gái…tao không dám…đánh…
NT đang chực giơ tay lên, nhỏ Linh sợ hãi tột độ, 1 cái tát đã làm cho cô đau, xót như vậy thì 10 cái, cô sẽ không ra dáng ng nữa à…
- Dừng… - Linh kêu lên, bên cạnh Linh là Như và Doanh, có lẽ bọn họ đã nói chuyện, Linh mặt lạnh băng tiến về phía NT nhìn anh chăm chú, anh cũng nhìn cô, 4 ánh mắt chạm nhau nhưng không hề có sự đồng cảm mà ở mắt anh hiện lên 1 con mãnh thú, còn ở mắt cô là sự vô cảm…và ánh mắt vô cảm ấy đã chiến thắng, ánh mắt anh đã dịu đi, anh không bực nữa,..mà anh muốn ôm lấy cô..bỗng cô quay đi… - …sống tốt…
Lời nói ấy khiến anh như rơi từ 9 tầng mây cao xuống…cô bỏ anh đi ư? Sao cô lại làm thế..? anh không hiểu…và anh cứ đứng đấy nhìn Linh quay đi…
Sáng hôm sau, Linh uể oải bước đến trước gương, lâu không soi gương, giờ nhìn lại, cô cũng xinh đó chứ, cơ mà sao cứ bị nói là con trai khi cô cắt tóc ngắn thế nhỉ? Không lẽ…là vì đôi mắt cô lạnh lùng quá…hay…tại…cái ngực cô màn hình siêu phẳng, cô đã nhỏ ng rồi…lại còn vác màn hình siêu phẳng này nữa chứ, ai cũng nghĩ cô dễ bị bắt nạt…bỗng, cô lại nhớ tới NT: ‘công nhận ngực cô nhỏ thật..ko biết số đo vòng 1 là mấy?....đã đc 30 chưa…’’ . Linh cười ngẩn ngơ…nhưng nghĩ lại thì, hỏa khí lại bốc lên khi cô nói yêu hắn…mà hắn có nói yêu cô đâu bao giờ chứ? Cứ như cô đã tỏ tình trước vậy, ôi, ngại quá đi mất, giờ cô phải làm sao…cô đã lo cho hắn như thế, mà hắn lại thích ng con gái khác, hôn thê nữa chứ…cô tự nhủ thầm nếu lần sau cô mà còn gặp lại, không cho hắn 1 trận thì cô không phải là …LÂM GIA LINH…
- Linh, bây giờ mẹ cho con 2 lựa chọn…- Tiếng mẹ cô cất lên… - 1 là lấy chồng, mẹ có đám này, họ muốn hỏi cưới con….2 là không đồng ý thì quay về Mĩ…mẹ sẽ không có đứa con gái nào như con…
- Về Mĩ… - Linh buột miệng rồi phi lên nhà.
- Mày.. – Mẹ cô không tin nổi vào mắt mình nữa.. – mày biết đây là mối thông gia tốt không? 1 mối làm ăn từ trên trời rơi xuống đấy..
Linh lên phòng, không thèm nghe..ừ thì đi, cô cũng chả muốn cưới cái tên chết tiệt gì mẹ nói, cô cũng chả có hứng thú khi ở lại Đài Loan, sang Mĩ, cô lại học lại…cô cũng chả muốn ở đây lâu, nghĩ đến NT, cô thấy ghét…
Chiều hôm đó, Linh tới trường và thu dọn đồ đạc…cô nhìn quanh căn phòng thì..
- Quả thật cậu đã yêu hắn rồi – Như lên tiếng…
- Không có chuyện đó – Linh quay ngoắt…
- Nghĩ kĩ đi Linh, tôi không muốn xa cậu – Như nài nỉ - …NT thì sao? Trên đời này chỉ có mỗi tên đó thôi sao?
- Chả liên quan gì tới tôi, tôi đi đây – Linh mặt lạnh băng tiến về phía cửa và quay đi
- Chị Linh… - Doanh hét và thở hổn hển, hình như cô biết nay Linh sẽ đi, cô tới để tiễn Linh
- Doanh à. – Linh quay lại - …Huy chính là mình, mình xin lỗi vì đã lừa bạn..
- Không.. – Doanh lắc đầu nguầy nguậy, - …Linh là ai đi nữa, em sẽ luôn gọi chị 1 tiếng anh, chị…vì Linh đã cứu em..em là ng của Linh rồi…dù thế nào…trông chị rất ngầu…em thích chị ở điểm ấy…cho em theo chị nha!
Lúc này, Linh thấy cô nhóc lấy ra từ đằng sau 1 chiếc va li nhỏ, Linh khẽ gật đầu…và cô cùng nhỏ đi, cô sẽ đi chuyến máy bay đêm, để không ai biết rằng cô sẽ đi….để những chiếc đèn pha trên máy bay sáng lung linh như ngôi sao kia sẽ thu hút sự chú ý của ng đó…phần nào…hôm nay,…cô không gặp đc NT, anh đã về nhà…chắc lại đang chuẩn bị cho lễ cưới chứ gì…? NT chết tiệt, đợi đấy tôi sẽ có 1 ng chồng tốt hơn anh vạn lần cho mà xem.. Linh chợt nghĩ…
Như kéo nhỏ Doanh lại
- Cấm gọi cho NT rằng Linh đi rõ chưa..
- Nhưng – Doanh ấp úng..
- Không nhưng…. – Như nghiêm mặt..
Doanh ngậm ngùi đi theo…
6h tối, tại sân bay…
Linh quay lại như đang tìm kiếm 1 ai đó, và rồi, chuyến bay cũng sắp cất cánh,,.. không thấy bóng dáng anh…cô lại chột dạ…cô quay đi…hình như cô nghe thấy tiếng còi xe ô tô, tiếng xe công an đang chạy…cô chợt mỉm cười nhẹ ‘không thể nào’
- L..â…m..hộc…hộc..G…i…a…hộc…hộc…L…i…n..h…hộc…hộc…- từ phía sau, 1 chàng trai mồ hôi ướt đẫm, thở không ra hơi…nhìn anh bê bối không chịu đc, anh là NT, quần áo ngủ mặc nguyên, chân đất….
Linh quay phắt lại…nhìn NT…Doanh cũng cười vui vẻ…Linh rất vui, ánh mắt này y như cô lần đầu ra biển…2 má cô ửng hồng, và có phồng lên có chút giận dỗi, nhưng đôi mắt trong veo kia đang long lanh ánh lên những tia nhìn vô cùng đáng yêu…bỗng, chợt nhận ra, mình đang trong tình trạng mà xung quanh, mọi ánh mắt hình trái tim đang đổ dồn, mà lạ ở 1 chỗ,…không phải chỉ riêng đàn ông mà cả trẻ nhỏ, ng già và cả phụ nữ nữa…vì trông cô giống y như con búp bê babie vậy, NT đứng chết trân, ngẩn ng nhìn Linh…
- Về đi…- Linh lại lấy lại vẻ lạnh lùng…nói ‘cái miệng chết tiệt, sao mày ngu ngốc thế?’
Chợt nhận ra tử khí đang ngùn ngụt, NT mếu mó…
- Em…tha thứ cho a,….
NT chưa nói hết câu thì… Linh đã phi như bay đến thụi, huỵch, bụp, chát…liên tục…NT chỉ còn biết đỡ đòn..nói thật, …các đòn của Linh chỉ là muỗi đốt inox thôi…nếu đánh vào lưng…hay chân tay…đường này..cô cứ nhè bụng mà thụi, anh chỉ có nước ôm bụng..
- Hả dạ rồi.. – Linh thở hồng hộc
- Hết giận rồi hả em… - NT mếu máo
- …đi đc rồi – Linh quay mặt…
- Ơ…….
Cô quay đi trước sự ngạc nhiên tột độ của bao con ng nhìn cô sợ hãi (ai mượn đanh đá quá), và NT đang nhìn cô…mặt méo xẹo…bỗng anh đứng thẳng dậy, lấy lại phong độ của 1 tên nam nhi…và….tiến đến phía Linh, toàn sân bay im lặng…
Cuối tuần, chuẩn bị xuất viện, anh vừa ra đến cổng viện thì thấy, Như và Doanh đang lôi lôi, kéo kéo 1 cô nào đó, nhìn mãi mới ra, là G.Linh…anh vừa mừng, vừa sợ…hôm nay, cô ấy đã trở về với thân phận thật sự, cô mặc chiếc váy trắng, đôi giày búp bê màu hồng nhạt, mái tóc dài, trông cô không khác gì thiên thần, chỉ thiếu mỗi đôi cánh còn khuôn mặt thì lạnh lùng quá…
- Các em đến đón anh à ! – NT hỏi.
- Họ thôi, tôi tiện đường – Linh cắm cảu khi nhìn con bé cũng tên Linh kia
- Vẫn giận anh à? – NT dò hỏi
- … - Linh quay đi. Thôi, thế này là vẫn giận rồi, giờ phải làm sao cho cô hết giận đây,..
- Đừng giận… - NT đến gần Linh, đang sẵn cơn tức, anh lại tiến gần thế này, khoảng cách quá lí tưởng để Linh trút giận rồi còn gì, và không ngoài dự đoán, anh ăn trọn cú sút của Linh vào bụng - … anh đang bị thương mà…khụ…khụ…khụ..
- Về thôi.. – Linh quay đi…
Bỗng, 1 phát bốp…1 bàn tay ai đó vừa giáng cho Linh 1 cái tát nảy lửa, Linh chơ chọi giữa khoảng không và ngã phịch xuống đất…lúc định thần lại thì đó là con Diệu Linh…nó đã tát Linh…cô đứng dậy, không phải hỏa khí, không phải hàn khí, mà là tử khí bốc lên ngùn ngụt..
- Đừng tưởng cô có anh trai đẹp trai mà cô làm kiêu nhá – Con bé nói lớn
- 2 vợ chồng nhà người đc lắm..- Linh không nói thêm…
Linh bỏ về trong tiếng gọi của NT…
- Anh giỏi – Như nói - …đã có hôn thê…mà còn…tôi đánh giá anh cao quá…nghe đây, phát tát này… - Như quay sang, tát 1 cái không kém vào mặt của D.Linh… - như ng ta thường nói đấy, có vay có trả…
Như bỏ đi và không quên ném cho NT 1 câu rằng cô sẽ không để cho Linh động lòng với anh thêm 1 lần nào nữa đâu.
NT từ lúc nhìn Linh bị tát tới giờ, đứng chết trân, trong đầu anh chỉ có đúng duy nhất 1 dòng chữ mà Như đã từng nói với anh
- Cô ấy đã từng bị bắt nạt..
Anh thẫn thờ… Diệu Linh lay anh…gọi …gọi với ánh mắt “đòi công bằng cho em”
- Anh Tường…a..
NT nắm lấy bàn tay cô, mắt anh, không phải là đôi mắt như thường ngày, nó như ánh mắt của 1 con hổ khát mồi, anh nắm chặt như muốn bóp tay cô ra làm cháo vậy…
- A…em đau…đừng bóp tay em – D.Linh kêu lên
Bốp…1 cái tát như trời giáng giáng thẳng xuống mặt D.Linh, cô ta nằm chỏng chơ giữa mặt đất, trên mặt còn hằn sâu những nét lằn của bàn tay thô bạo kia..cô hoảng loạn tột độ mà không biết vì sao mình bị đánh 1 cách thô bạo như vậy, NT của thường ngày không còn nữa mà thay vào đó đang là NT tức giận tột độ, chỉ muốn xông đến bóp chết cô cho rồi…
- Không..ai…đc đụng vào..ng con gái..tao yêu…- NT nghiêng mặt nhìn cô ta - …như ng ta nói,…có vay có trả…riêng tao…nhận 1 trả 10…đừng tưởng..mày là con gái…tao không dám…đánh…
NT đang chực giơ tay lên, nhỏ Linh sợ hãi tột độ, 1 cái tát đã làm cho cô đau, xót như vậy thì 10 cái, cô sẽ không ra dáng ng nữa à…
- Dừng… - Linh kêu lên, bên cạnh Linh là Như và Doanh, có lẽ bọn họ đã nói chuyện, Linh mặt lạnh băng tiến về phía NT nhìn anh chăm chú, anh cũng nhìn cô, 4 ánh mắt chạm nhau nhưng không hề có sự đồng cảm mà ở mắt anh hiện lên 1 con mãnh thú, còn ở mắt cô là sự vô cảm…và ánh mắt vô cảm ấy đã chiến thắng, ánh mắt anh đã dịu đi, anh không bực nữa,..mà anh muốn ôm lấy cô..bỗng cô quay đi… - …sống tốt…
Lời nói ấy khiến anh như rơi từ 9 tầng mây cao xuống…cô bỏ anh đi ư? Sao cô lại làm thế..? anh không hiểu…và anh cứ đứng đấy nhìn Linh quay đi…
Sáng hôm sau, Linh uể oải bước đến trước gương, lâu không soi gương, giờ nhìn lại, cô cũng xinh đó chứ, cơ mà sao cứ bị nói là con trai khi cô cắt tóc ngắn thế nhỉ? Không lẽ…là vì đôi mắt cô lạnh lùng quá…hay…tại…cái ngực cô màn hình siêu phẳng, cô đã nhỏ ng rồi…lại còn vác màn hình siêu phẳng này nữa chứ, ai cũng nghĩ cô dễ bị bắt nạt…bỗng, cô lại nhớ tới NT: ‘công nhận ngực cô nhỏ thật..ko biết số đo vòng 1 là mấy?....đã đc 30 chưa…’’ . Linh cười ngẩn ngơ…nhưng nghĩ lại thì, hỏa khí lại bốc lên khi cô nói yêu hắn…mà hắn có nói yêu cô đâu bao giờ chứ? Cứ như cô đã tỏ tình trước vậy, ôi, ngại quá đi mất, giờ cô phải làm sao…cô đã lo cho hắn như thế, mà hắn lại thích ng con gái khác, hôn thê nữa chứ…cô tự nhủ thầm nếu lần sau cô mà còn gặp lại, không cho hắn 1 trận thì cô không phải là …LÂM GIA LINH…
- Linh, bây giờ mẹ cho con 2 lựa chọn…- Tiếng mẹ cô cất lên… - 1 là lấy chồng, mẹ có đám này, họ muốn hỏi cưới con….2 là không đồng ý thì quay về Mĩ…mẹ sẽ không có đứa con gái nào như con…
- Về Mĩ… - Linh buột miệng rồi phi lên nhà.
- Mày.. – Mẹ cô không tin nổi vào mắt mình nữa.. – mày biết đây là mối thông gia tốt không? 1 mối làm ăn từ trên trời rơi xuống đấy..
Linh lên phòng, không thèm nghe..ừ thì đi, cô cũng chả muốn cưới cái tên chết tiệt gì mẹ nói, cô cũng chả có hứng thú khi ở lại Đài Loan, sang Mĩ, cô lại học lại…cô cũng chả muốn ở đây lâu, nghĩ đến NT, cô thấy ghét…
Chiều hôm đó, Linh tới trường và thu dọn đồ đạc…cô nhìn quanh căn phòng thì..
- Quả thật cậu đã yêu hắn rồi – Như lên tiếng…
- Không có chuyện đó – Linh quay ngoắt…
- Nghĩ kĩ đi Linh, tôi không muốn xa cậu – Như nài nỉ - …NT thì sao? Trên đời này chỉ có mỗi tên đó thôi sao?
- Chả liên quan gì tới tôi, tôi đi đây – Linh mặt lạnh băng tiến về phía cửa và quay đi
- Chị Linh… - Doanh hét và thở hổn hển, hình như cô biết nay Linh sẽ đi, cô tới để tiễn Linh
- Doanh à. – Linh quay lại - …Huy chính là mình, mình xin lỗi vì đã lừa bạn..
- Không.. – Doanh lắc đầu nguầy nguậy, - …Linh là ai đi nữa, em sẽ luôn gọi chị 1 tiếng anh, chị…vì Linh đã cứu em..em là ng của Linh rồi…dù thế nào…trông chị rất ngầu…em thích chị ở điểm ấy…cho em theo chị nha!
Lúc này, Linh thấy cô nhóc lấy ra từ đằng sau 1 chiếc va li nhỏ, Linh khẽ gật đầu…và cô cùng nhỏ đi, cô sẽ đi chuyến máy bay đêm, để không ai biết rằng cô sẽ đi….để những chiếc đèn pha trên máy bay sáng lung linh như ngôi sao kia sẽ thu hút sự chú ý của ng đó…phần nào…hôm nay,…cô không gặp đc NT, anh đã về nhà…chắc lại đang chuẩn bị cho lễ cưới chứ gì…? NT chết tiệt, đợi đấy tôi sẽ có 1 ng chồng tốt hơn anh vạn lần cho mà xem.. Linh chợt nghĩ…
Như kéo nhỏ Doanh lại
- Cấm gọi cho NT rằng Linh đi rõ chưa..
- Nhưng – Doanh ấp úng..
- Không nhưng…. – Như nghiêm mặt..
Doanh ngậm ngùi đi theo…
6h tối, tại sân bay…
Linh quay lại như đang tìm kiếm 1 ai đó, và rồi, chuyến bay cũng sắp cất cánh,,.. không thấy bóng dáng anh…cô lại chột dạ…cô quay đi…hình như cô nghe thấy tiếng còi xe ô tô, tiếng xe công an đang chạy…cô chợt mỉm cười nhẹ ‘không thể nào’
- L..â…m..hộc…hộc..G…i…a…hộc…hộc…L…i…n..h…hộc…hộc…- từ phía sau, 1 chàng trai mồ hôi ướt đẫm, thở không ra hơi…nhìn anh bê bối không chịu đc, anh là NT, quần áo ngủ mặc nguyên, chân đất….
Linh quay phắt lại…nhìn NT…Doanh cũng cười vui vẻ…Linh rất vui, ánh mắt này y như cô lần đầu ra biển…2 má cô ửng hồng, và có phồng lên có chút giận dỗi, nhưng đôi mắt trong veo kia đang long lanh ánh lên những tia nhìn vô cùng đáng yêu…bỗng, chợt nhận ra, mình đang trong tình trạng mà xung quanh, mọi ánh mắt hình trái tim đang đổ dồn, mà lạ ở 1 chỗ,…không phải chỉ riêng đàn ông mà cả trẻ nhỏ, ng già và cả phụ nữ nữa…vì trông cô giống y như con búp bê babie vậy, NT đứng chết trân, ngẩn ng nhìn Linh…
- Về đi…- Linh lại lấy lại vẻ lạnh lùng…nói ‘cái miệng chết tiệt, sao mày ngu ngốc thế?’
Chợt nhận ra tử khí đang ngùn ngụt, NT mếu mó…
- Em…tha thứ cho a,….
NT chưa nói hết câu thì… Linh đã phi như bay đến thụi, huỵch, bụp, chát…liên tục…NT chỉ còn biết đỡ đòn..nói thật, …các đòn của Linh chỉ là muỗi đốt inox thôi…nếu đánh vào lưng…hay chân tay…đường này..cô cứ nhè bụng mà thụi, anh chỉ có nước ôm bụng..
- Hả dạ rồi.. – Linh thở hồng hộc
- Hết giận rồi hả em… - NT mếu máo
- …đi đc rồi – Linh quay mặt…
- Ơ…….
Cô quay đi trước sự ngạc nhiên tột độ của bao con ng nhìn cô sợ hãi (ai mượn đanh đá quá), và NT đang nhìn cô…mặt méo xẹo…bỗng anh đứng thẳng dậy, lấy lại phong độ của 1 tên nam nhi…và….tiến đến phía Linh, toàn sân bay im lặng…
/29
|