Linh về nhà mà mặt buồn rười rượi, cô đứng trước gương hồi lâu và tập....cười...cô đã ko cười quá lâu rồi...chờ ngày G.Huy đến..cô sẽ cười thật tươi nhưng ko thể đc...cô sẽ giành nụ cười này cho NT..thì...
- Cô chủ...có ng tên...Khánh Vinh đến tìm cô chủ ?
- Thằng cha nào đến muộn vậy ? – Linh hậm hực và xuống cầu thang...
Cô đi xuống và...ối trời ơi...1 chàng bạch mã hoàng tử đang đứng dưới nhà...chàng mặc bộ vest thật lịch lãm màu trắng..đầu tóc chải gọn gàng chứ ko như ai đó lúc nào cũng để rối tung (nói anh NT ý)..
- ... – Linh nhìn thẳng vào mắt anh ta thấy thoáng có chút bối rối và anh lại lấy bình tĩnh...
- Em...là... – Chàng bạch mã hoàng tử lên tiếng - ...Gia Linh ?
- ... – 1 lần nữa, anh chàng lại bối rối...(chị ý giỏi khủng bố tinh thần ng khác ghê)...
- Tôi là.. Bạch Khánh Vinh...(có nhầm ko ? bạch mã hoàng tử họ bạch, trùng hợp à ?) ... tôi đến đây xin hỏi cưới em...
Bạch Khánh Vinh – kẻ thù ko đội trời chung của nhà họ Trương...tên này từng thề NT có thứ gì thì hắn phải có bằng đc...vì hồi nhỏ 2 ng là bạn thân...xong rồi vì NT làm hỏng con ngựa gỗ của hắn nên thù đến giờ...
- Tiễn khách... – Linh lạnh băng, quay đi...
- Khoan đã... – KV nói.. – em ko nên lạnh lùng như thế chứ ?
- Ha,...ha... – nụ cười bất diệt của...NT.. – cậu sao có thể lấy lòng vợ chưa cưới của tôi với cái câu nói đó...sao ?
- .... – Linh lườm NT 1 cái khiến anh im bặt...- vậy...tôi là vợ chưa cưới của anh sao ? tôi nhận lời anh sao ?
Cô ko hiểu vì sao cô lại nói thế, mặc dù cô cũng thừa nhận cô là vợ anh..huhu...vậy mà..lại làm anh tổn thương ư ? Nhưng ko...anh bình thản tiến đến chỗ cô và nói
- Hôm nọ ng đã thốt lên....em yêu anh...ko muốn mất anh là ai nhỉ ?
- Vậy ư ??????? – Linh kéo dài rồi nhìn NT với ánh mắt giết ng,...
NT cũng biết ánh mắt đó bèn cười cười và quay ra chỗ khác, tên kia như khó chịu liền xen vào và chịu chung số phận với NT nhà ta...
Sau 2 tiếng lườm nguýt, móc máy nhau cuối cùng, cô cũng đuổi đc 2 tên mặt dày đi và đc ngủ 1 giấc ngon lành hết mức..
Thế nhưng sáng hôm sau..
- Cô ấy và tôi cùng vào sinh ra tử, cậu ko đc dành – Tiếng 1 ng con trai hét lên giận giữ..
- Ha...- 1 ng con trai khác thốt lên - …nhưng cậu ko thấy tôi cuốn hút hơn cậu à ? Tôi tài năng hơn nữa...
- Cậu đừng có mà xen vào...trc giờ tôi có cái gì cậu đều đòi cho bằng đc còn gì ?
- Vậy 10 năm trc, kẻ nào làm hỏng mất món đồ chơi mà tôi yêu thích nhất hả ?
- Thì tôi đã xin lỗi cậu rồi còn gì ? Sao cậu thù dai thế...cái gì tôi cũng nhường cậu đc...trừ G.Linh...
Trời ạ...cái quái gì dưới sân nhà Linh thế kia. ? 2 thằng con trai đang đứng cãi nhau....1 là NT còn thằng cha mặc đồ trắng nhìn như ma kia là ai nhỉ ? Linh quên rồi...với lại hắn chẳng có gì nổi bật để cô nhớ nữa..nhưng sao lại đứng cãi nhau trước nhà cô thế kia ? hết trò rồi hay sao ? bực mình thật, mới sáng sớm đã ko cho ai ngủ ngáy gì cả...
Chả là sáng sớm, NT đến thăm Linh thì bất chợt gặp tên KV này thế là vừa gặp nhau đã đấu võ mồm kịch liệt và nãy giờ chưa phân thắng bại...Linh xuống dưới nhà và ra khỏi cửa, cô ko thèm liếc nhìn 2 tên ngốc đang đấu khẩu với nhau...
- G.Linh... – tôi đến đưa em đến trường. KV lên tiếng trước.
- Nay nghỉ... – Linh đáp gọn lỏn còn ko thèm nhìn.
- Vậy em đi đâu thế ? – NT đi theo..
- Đi dạo – Linh vẫn cắm cúi đi...
NT cười gượng 1 cái, sao mà khó chiều thế...
Linh đi ra đường, 2 tên con trai lẽo đẽo đi theo sau..và Linh nhíu mày...mặt lạnh băng...khó chịu..
- Anh kể chuyện cho em nghe nhé… - NT lên tiếng,.. - ...1 câu chuyện ma,..
Chuyện NT kể khá là rùng rợn, đại khái là có 1 cô gái yêu đơn phương 1 chàng trai, và ép chàng trai cưới cô ta, vào ngày cưới, cô gái thấy chàng trai đang ôm hôn 1 ng con gái khác, cô gái kia thấy vậy tức giận định đâm chết kẻ thứ ba và chàng trai đó muốn bảo vệ cô ng tình của mình thì tung đòn cước và thế là con dao kia đã bị bẻ ngược và đâm vào trúng cô gái, thế nhưng chưa dừng lại ở đó...cô gái vẫn tiến lại cho đến khi cô ng yêu của chàng trai cầm chiếc ghế phang cho cô gái kia chết hẳn và cả hai cùng chạy trốn...vậy mà...họ sống ko đc yên thân khi ngày đêm cô gái về ám họ...rồi kể cả họ đã chạy sang nước ngoài thì vẫn ko thoát khỏi cơn ác mộng đó...cô ng yêu bị hoảng loạn, điên rồ và phải vào trại tâm thần..thế nhưng đến 1 hôm..cô ta đã bị chết 1 cách bí ẩn, còn chàng trai trong ngôi nhà trống vắng thi thoảng nghe tiếng khóc rú gào...và chàng cũng đã chết 1 cách bí hiểm...
- Ha ha ha – Tiếng Linh ở đằng sau..khiến 2 chàng trai đi trước giật mình
- E...em cười gì chứ ! – NT phân bua.. mà Linh có cười đâu..cô nói 3 chữ ha ha ha..đó chứ mặt cô vẫn lạnh băng ko thể hiện 1 cảm xúc khiến cho KV hơi sợ sợ...
- Tôi thấy anh kể câu chuyện cười nhàm chán quá nên tôi cười cho lấy lệ chứ sao ? Ko cười anh lại bảo tôi vô tâm – Linh nhún vai
- Trời, câu chuyện ma đáng sợ thế mà em lại bảo là chuyện cười.. – KV vẫn run run khi nghĩ lại..
- Ra là chuyện ma... – Linh gật gù.. – thế thì phải... chết tôi rồi, sợ thế chứ nhỉ ?
Linh nói thế nhưng mặt vẫn lạnh băng ko biểu hiện 1 cái gì khác khiến cho hai chàng trai suýt té ngửa ra đất... ‘Linh ơi, nhiều lúc anh tự hỏi ko biết em có phải là ng ko thế ?’ .2 cái đầu, 2 ng ghét nhau nhưng đều có chung suy nghĩ như vậy, (t/g cũng nghĩ thế)...
Linh quay sang KV và nói:
- Tôi có quen anh không nhỉ
Linh nói khiến hắn suýt té ngửa…mặt cô không biểu lộ điều gì thì chứng tỏ cô nói thật rồi, hắn lúng túng còn NT thì bật cười ha hả…và bị Linh đá 1 phát vào cái ống đồng thân yêu và chỉ biết đứng đó ôm chân nhăn nhó..
- Sao cậu cứ theo chúng tôi mãi vậy? – Linh lại hỏi, trời ơi, không biết Linh thật hay đùa mà sao cô ấy đãng trí quá..
- Ờ ..tôi là.. Bạch – KV lí nhí và lắp bắp..ko nói nên câu..
- Ko cần giới thiệu, ko vào đc bộ nhớ của tôi đâu – Linh quay đi tỉnh bơ như thường.. - ..tên kia, đi ăn thôi..
Tên KV đứng như trời trồng, khuôn mặt méo xệch vì lần đầu tiên hắn mất mặt đến như vậy... và thế là, hắn phải đứng yên nhìn hai ng họ đi vì có muốn cũng ko chen vào đc... NT lò cò đi theo mà không hiểu, đi đc 1 đoạn thì, Linh quay lại nói..mặt đã giãn ra..
- Cái tên đó, em ko thích..ai bảo hắn nhỏ nhen ghê, lại còn ra dáng ta đây là đại trượng phu, nghe câu chuyện cỏn con đó cũng sợ...
NT há hốc mồm..kinh ngạc...Linh kéo anh vào 1 quán cơm bình dân hết mức..cô gọi ra 2 đĩa mì xào và...cứ thế là rắc bột ớt lia lịa...còn NT, nhìn cô chép miệng...và...cái lọ bột ớt kia bị rớt cái nắp ra và...bao nhiêu ớt trong lọ đổ ra hết...Linh nhìn cái đĩa mì ngao ngán còn mọi ng đang ăn xung quanh đều dừng lại và nhìn...cô chăm chú, họ còn kháo nhau rằng cô sẽ đổi đĩa khác hay cô ko ăn nữa..còn NT thì anh nghĩ cái đĩa cay xè kia sẽ phải vào miệng mình... Nhưng tất cả đều đoán lầm. Linh sau 1 phát chẹp miệng thì trộn trộn và đưa lên miệng ...ăn trong sự thán phục của bao con mắt đang đổ dồn, còn NT, anh cũng phục cô sát đất...và sau khi ăn xong...anh đưa cô vào một quán bar khá đẹp, lãng mạn với tiếng nhạc du dương...thế là...anh đã cầu hôn cô...
Cầu hôn ở nơi vắng ng mới ko sợ bị cô từ chối, Linh nhận chiếc nhẫn và nói :
- Cái nhẫn này... xấu thậm tệ,,..nhìn qua cũng biết là đặt làm...công nhận cái đầu rỗng tuếch của anh ko làm đc cái gì hơn vậy đc hay sao ý... là 1 ng ko có mắt thẩm mĩ...hình như hồi nhỏ anh bị đúp mĩ thuật hả ? hay đến giờ học mĩ thuật là cô ốm liệt giường...nhưng kể ra cũng có chân tình..tôi có lời khen đó..
- K..h..e..n ? – NT ko tin nổi vào mắt mình nữa...- khen là đây sao ? đầu rỗng tuếch, đúp mĩ thuật, ko có mắt thẩm mĩ...đc..sau khi cưới chúng ta sẽ có 1 ngôi nhà bên bờ biển,...ngày...ngày...
Anh bỗng thấy Linh thay đổi thái độ ngay lập tức, 2 má ửng hồng, lúc này khuôn mặt ấy trở nên đáng yêu vô cùng, đôi môi khẽ cười nhẹ...và anh nhận ra đó là nụ cười đầu tiên trong bao năm qua,...nụ cười hạnh phúc, anh đã đem lại hạnh phúc cho ng con gái ấy...và Linh cũng đồng ý yêu anh....
Thế là lễ cưới cũng diễn ra sau khi 2 bọn họ thi xong tốt nghiệp...tuy nhiên vào ngày cưới...mọi thứ lộn xộn diễn ra...và rắc rối cứ bám lấy NT, còn Linh...cô ấy vẫn thản nhiên như thường...
- Cô chủ...có ng tên...Khánh Vinh đến tìm cô chủ ?
- Thằng cha nào đến muộn vậy ? – Linh hậm hực và xuống cầu thang...
Cô đi xuống và...ối trời ơi...1 chàng bạch mã hoàng tử đang đứng dưới nhà...chàng mặc bộ vest thật lịch lãm màu trắng..đầu tóc chải gọn gàng chứ ko như ai đó lúc nào cũng để rối tung (nói anh NT ý)..
- ... – Linh nhìn thẳng vào mắt anh ta thấy thoáng có chút bối rối và anh lại lấy bình tĩnh...
- Em...là... – Chàng bạch mã hoàng tử lên tiếng - ...Gia Linh ?
- ... – 1 lần nữa, anh chàng lại bối rối...(chị ý giỏi khủng bố tinh thần ng khác ghê)...
- Tôi là.. Bạch Khánh Vinh...(có nhầm ko ? bạch mã hoàng tử họ bạch, trùng hợp à ?) ... tôi đến đây xin hỏi cưới em...
Bạch Khánh Vinh – kẻ thù ko đội trời chung của nhà họ Trương...tên này từng thề NT có thứ gì thì hắn phải có bằng đc...vì hồi nhỏ 2 ng là bạn thân...xong rồi vì NT làm hỏng con ngựa gỗ của hắn nên thù đến giờ...
- Tiễn khách... – Linh lạnh băng, quay đi...
- Khoan đã... – KV nói.. – em ko nên lạnh lùng như thế chứ ?
- Ha,...ha... – nụ cười bất diệt của...NT.. – cậu sao có thể lấy lòng vợ chưa cưới của tôi với cái câu nói đó...sao ?
- .... – Linh lườm NT 1 cái khiến anh im bặt...- vậy...tôi là vợ chưa cưới của anh sao ? tôi nhận lời anh sao ?
Cô ko hiểu vì sao cô lại nói thế, mặc dù cô cũng thừa nhận cô là vợ anh..huhu...vậy mà..lại làm anh tổn thương ư ? Nhưng ko...anh bình thản tiến đến chỗ cô và nói
- Hôm nọ ng đã thốt lên....em yêu anh...ko muốn mất anh là ai nhỉ ?
- Vậy ư ??????? – Linh kéo dài rồi nhìn NT với ánh mắt giết ng,...
NT cũng biết ánh mắt đó bèn cười cười và quay ra chỗ khác, tên kia như khó chịu liền xen vào và chịu chung số phận với NT nhà ta...
Sau 2 tiếng lườm nguýt, móc máy nhau cuối cùng, cô cũng đuổi đc 2 tên mặt dày đi và đc ngủ 1 giấc ngon lành hết mức..
Thế nhưng sáng hôm sau..
- Cô ấy và tôi cùng vào sinh ra tử, cậu ko đc dành – Tiếng 1 ng con trai hét lên giận giữ..
- Ha...- 1 ng con trai khác thốt lên - …nhưng cậu ko thấy tôi cuốn hút hơn cậu à ? Tôi tài năng hơn nữa...
- Cậu đừng có mà xen vào...trc giờ tôi có cái gì cậu đều đòi cho bằng đc còn gì ?
- Vậy 10 năm trc, kẻ nào làm hỏng mất món đồ chơi mà tôi yêu thích nhất hả ?
- Thì tôi đã xin lỗi cậu rồi còn gì ? Sao cậu thù dai thế...cái gì tôi cũng nhường cậu đc...trừ G.Linh...
Trời ạ...cái quái gì dưới sân nhà Linh thế kia. ? 2 thằng con trai đang đứng cãi nhau....1 là NT còn thằng cha mặc đồ trắng nhìn như ma kia là ai nhỉ ? Linh quên rồi...với lại hắn chẳng có gì nổi bật để cô nhớ nữa..nhưng sao lại đứng cãi nhau trước nhà cô thế kia ? hết trò rồi hay sao ? bực mình thật, mới sáng sớm đã ko cho ai ngủ ngáy gì cả...
Chả là sáng sớm, NT đến thăm Linh thì bất chợt gặp tên KV này thế là vừa gặp nhau đã đấu võ mồm kịch liệt và nãy giờ chưa phân thắng bại...Linh xuống dưới nhà và ra khỏi cửa, cô ko thèm liếc nhìn 2 tên ngốc đang đấu khẩu với nhau...
- G.Linh... – tôi đến đưa em đến trường. KV lên tiếng trước.
- Nay nghỉ... – Linh đáp gọn lỏn còn ko thèm nhìn.
- Vậy em đi đâu thế ? – NT đi theo..
- Đi dạo – Linh vẫn cắm cúi đi...
NT cười gượng 1 cái, sao mà khó chiều thế...
Linh đi ra đường, 2 tên con trai lẽo đẽo đi theo sau..và Linh nhíu mày...mặt lạnh băng...khó chịu..
- Anh kể chuyện cho em nghe nhé… - NT lên tiếng,.. - ...1 câu chuyện ma,..
Chuyện NT kể khá là rùng rợn, đại khái là có 1 cô gái yêu đơn phương 1 chàng trai, và ép chàng trai cưới cô ta, vào ngày cưới, cô gái thấy chàng trai đang ôm hôn 1 ng con gái khác, cô gái kia thấy vậy tức giận định đâm chết kẻ thứ ba và chàng trai đó muốn bảo vệ cô ng tình của mình thì tung đòn cước và thế là con dao kia đã bị bẻ ngược và đâm vào trúng cô gái, thế nhưng chưa dừng lại ở đó...cô gái vẫn tiến lại cho đến khi cô ng yêu của chàng trai cầm chiếc ghế phang cho cô gái kia chết hẳn và cả hai cùng chạy trốn...vậy mà...họ sống ko đc yên thân khi ngày đêm cô gái về ám họ...rồi kể cả họ đã chạy sang nước ngoài thì vẫn ko thoát khỏi cơn ác mộng đó...cô ng yêu bị hoảng loạn, điên rồ và phải vào trại tâm thần..thế nhưng đến 1 hôm..cô ta đã bị chết 1 cách bí ẩn, còn chàng trai trong ngôi nhà trống vắng thi thoảng nghe tiếng khóc rú gào...và chàng cũng đã chết 1 cách bí hiểm...
- Ha ha ha – Tiếng Linh ở đằng sau..khiến 2 chàng trai đi trước giật mình
- E...em cười gì chứ ! – NT phân bua.. mà Linh có cười đâu..cô nói 3 chữ ha ha ha..đó chứ mặt cô vẫn lạnh băng ko thể hiện 1 cảm xúc khiến cho KV hơi sợ sợ...
- Tôi thấy anh kể câu chuyện cười nhàm chán quá nên tôi cười cho lấy lệ chứ sao ? Ko cười anh lại bảo tôi vô tâm – Linh nhún vai
- Trời, câu chuyện ma đáng sợ thế mà em lại bảo là chuyện cười.. – KV vẫn run run khi nghĩ lại..
- Ra là chuyện ma... – Linh gật gù.. – thế thì phải... chết tôi rồi, sợ thế chứ nhỉ ?
Linh nói thế nhưng mặt vẫn lạnh băng ko biểu hiện 1 cái gì khác khiến cho hai chàng trai suýt té ngửa ra đất... ‘Linh ơi, nhiều lúc anh tự hỏi ko biết em có phải là ng ko thế ?’ .2 cái đầu, 2 ng ghét nhau nhưng đều có chung suy nghĩ như vậy, (t/g cũng nghĩ thế)...
Linh quay sang KV và nói:
- Tôi có quen anh không nhỉ
Linh nói khiến hắn suýt té ngửa…mặt cô không biểu lộ điều gì thì chứng tỏ cô nói thật rồi, hắn lúng túng còn NT thì bật cười ha hả…và bị Linh đá 1 phát vào cái ống đồng thân yêu và chỉ biết đứng đó ôm chân nhăn nhó..
- Sao cậu cứ theo chúng tôi mãi vậy? – Linh lại hỏi, trời ơi, không biết Linh thật hay đùa mà sao cô ấy đãng trí quá..
- Ờ ..tôi là.. Bạch – KV lí nhí và lắp bắp..ko nói nên câu..
- Ko cần giới thiệu, ko vào đc bộ nhớ của tôi đâu – Linh quay đi tỉnh bơ như thường.. - ..tên kia, đi ăn thôi..
Tên KV đứng như trời trồng, khuôn mặt méo xệch vì lần đầu tiên hắn mất mặt đến như vậy... và thế là, hắn phải đứng yên nhìn hai ng họ đi vì có muốn cũng ko chen vào đc... NT lò cò đi theo mà không hiểu, đi đc 1 đoạn thì, Linh quay lại nói..mặt đã giãn ra..
- Cái tên đó, em ko thích..ai bảo hắn nhỏ nhen ghê, lại còn ra dáng ta đây là đại trượng phu, nghe câu chuyện cỏn con đó cũng sợ...
NT há hốc mồm..kinh ngạc...Linh kéo anh vào 1 quán cơm bình dân hết mức..cô gọi ra 2 đĩa mì xào và...cứ thế là rắc bột ớt lia lịa...còn NT, nhìn cô chép miệng...và...cái lọ bột ớt kia bị rớt cái nắp ra và...bao nhiêu ớt trong lọ đổ ra hết...Linh nhìn cái đĩa mì ngao ngán còn mọi ng đang ăn xung quanh đều dừng lại và nhìn...cô chăm chú, họ còn kháo nhau rằng cô sẽ đổi đĩa khác hay cô ko ăn nữa..còn NT thì anh nghĩ cái đĩa cay xè kia sẽ phải vào miệng mình... Nhưng tất cả đều đoán lầm. Linh sau 1 phát chẹp miệng thì trộn trộn và đưa lên miệng ...ăn trong sự thán phục của bao con mắt đang đổ dồn, còn NT, anh cũng phục cô sát đất...và sau khi ăn xong...anh đưa cô vào một quán bar khá đẹp, lãng mạn với tiếng nhạc du dương...thế là...anh đã cầu hôn cô...
Cầu hôn ở nơi vắng ng mới ko sợ bị cô từ chối, Linh nhận chiếc nhẫn và nói :
- Cái nhẫn này... xấu thậm tệ,,..nhìn qua cũng biết là đặt làm...công nhận cái đầu rỗng tuếch của anh ko làm đc cái gì hơn vậy đc hay sao ý... là 1 ng ko có mắt thẩm mĩ...hình như hồi nhỏ anh bị đúp mĩ thuật hả ? hay đến giờ học mĩ thuật là cô ốm liệt giường...nhưng kể ra cũng có chân tình..tôi có lời khen đó..
- K..h..e..n ? – NT ko tin nổi vào mắt mình nữa...- khen là đây sao ? đầu rỗng tuếch, đúp mĩ thuật, ko có mắt thẩm mĩ...đc..sau khi cưới chúng ta sẽ có 1 ngôi nhà bên bờ biển,...ngày...ngày...
Anh bỗng thấy Linh thay đổi thái độ ngay lập tức, 2 má ửng hồng, lúc này khuôn mặt ấy trở nên đáng yêu vô cùng, đôi môi khẽ cười nhẹ...và anh nhận ra đó là nụ cười đầu tiên trong bao năm qua,...nụ cười hạnh phúc, anh đã đem lại hạnh phúc cho ng con gái ấy...và Linh cũng đồng ý yêu anh....
Thế là lễ cưới cũng diễn ra sau khi 2 bọn họ thi xong tốt nghiệp...tuy nhiên vào ngày cưới...mọi thứ lộn xộn diễn ra...và rắc rối cứ bám lấy NT, còn Linh...cô ấy vẫn thản nhiên như thường...
/29
|