(1)
Tôi và Hàn Thành Nam nằm song song với nhau trên sân quần vợt. Vì có anh ấy ở bên, vì an lòng nên mắt tôi ngày càng trĩu xuống. Nhịp thở của Hàn Thành Nam vang lên đều đặn bên tai tôi, giống như một bài hát ru. Tôi quay mặt sang, nhìn thấy Hàn Thành Nam nằm bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ, khóe môi ẩn hiện nụ cười. Dường như đây là lần đầu tiên tôi quan sát khuôn mặt của anh lúc ngủ. Đôi lông mi dài khẽ rung rung vì nhịp thở lên xuống. Dường như anh chàng này đã mệt đến nỗi không còn chút sức lực nào nữa. Nghĩ đến việc anh ấy cố gắng như vậy vì mình, tôi thấy….thật hạnh phúc.
Tôi từ từ nhắm mắt, mang theo cảm giác hạnh phúc ấy vào giấc ngủ.
Tuy nhiên, khi tôi mở mắt ra…..
Ack….tình hình trước mắt là thế nào vậy?
Người đông đến nỗi con kiến cũng không chui qua, sao lại nhiều người thế này?
Rõ ràng là tôi…..đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện cảnh tượng trước khi nhắm mắt. Tôi bất giác nhìn Hàn Thành Nam nằm bên cạnh mình. Chắc chắn là anh chàng này quá mệt, vì thế mà vẫn ngủ ngon lành trước sự bao vây của biển người như thế này.
Tôi khẽ lay Hàn Thành Nam dậy, có lẽ vì tôi lay quá nhẹ nên anh hoàn toàn không biết gì.
Tôi lay mạnh hơn một chút, lần này anh đã có phản ứng, nhưng phản ứng của anh là xoay người, sau đó ngủ tiếp.o cậu ta lại mệt thế này?” Đúng lúc tôi đang nghĩ mọi cách để đánh thức Hàn Thành Nam dậy thì cái gã cao kều với khuôn mặt ngộ nghĩnh đáng ghét kia lại nói một câu khiến người ta ộc máu (Gã cao kều với khuôn mặt ngộ nghĩnh, chính là cái gã đã lừa tôi nói hắn là huấn luyện viên. Tuy nickname này có chút gì đó hơi kỳ lại một chút nhưng tôi đã quên tên anh ta, vì vậy….đành phải gọi như vậy thôi)
“Nói linh tinh gì thế, chúng tôi chỉ đánh vợt thôi”. Tôi nhảy dựng lên, hai má đỏ ửng.
Ack….thực ra tôi cũng không ngờ mình lại kích động như thế. Có lẽ là xuất phát từ bản tính của con gái. Tuy nhiên sự kích động này khiến giọng nói của tôi rất to, dường như gây chấn động nhưng người đang bàn tán xôn xao.
“Đánh vợt thì đánh vợt, kích động như thế làm gì? Vốn dĩ không thấy hai người có gì, nhưng bây giờ thì lại thấy có gì rồi”. Bây giờ người nói là hội trưởng Hưu Tư. Khuôn mặt vốn không hiền lành của anh ta ẩn chứa vẻ hoài nghi, cảm giác dường như có chút…….Thanh tra Megure Juuzou trong «Thám tử lừng danh Conan». Chỉ có điều, nét mặt của anh ta kinh khủng hơn thanh tra Megure Juuzou một chút.
“Tôi…..” Tôi cũng không ngờ mình lại kích động như thế.
“Ồn chết đi được, mới sáng ra, gì thế?” Đúng lúc tôi không biết giải thích thế nào thì Hàn Thành Nam ngồi dậy, dụi mắt, mơ màng nhìn mọi người xung quanh.
Nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của anh, rõ ràng là vẫn đang ở trong trạng thái lạc vào cõi mây.
Sau 30 giây mơ màng, dường như anh ý thức được chuyện gì đang diễn ra. Anh nhảy dựng dậy rồi lao ra khỏi đám đông.
Anh chàng này cũng thật là, động tác bỏ chạy giống như nhân vật nữ chính trong phim, sẽ khiến mọi người xung quanh tưởng tượng xa vời như thế nào? Người đứng ngây người như tôi trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Xem ra lúc này không nên ở lại lâu, tôi cũng theo Hàn Thành Nam chạy ra khỏi đám đông.
Tuy nhiên, điều khiến tôi ức chế là khi chạy theo Hàn Thành Nam, tôi phát hiện anh chàng này không về ký túc mà chạy theo hướng ngược lại.
Anh dừng bước ở sân quần vợt ngoài trời. Tôi nhanh chóng nhớ lại nội dung trên đơn xin phép mà hôm qua chị Mỹ Hoa đưa cho tôi, dường như sân quần vợt ngoài trời này là sân dành cho những người không phải là vận động viên, cũng chính là sân của câu lạc bộ quần vợt nữ tương lai. Haizzz…..đúng là trọng nam khinh nữ. Nam sinh được ở sân vận động trong nhà còn nữ sinh thì phải ở đây. Chả trách chị Mỹ Hoa lại hăng hái như thế.
Còn bây giờ, vì trường chúng tôi không có câu lạc bộ quần vợt nữ nên không nhìn thấy một bóng người trên sân.
Xem ra cuộc thách đấu của Hàn Thành Nam phải đợi đến lúc tan học mới có thể bắt đầu được.
Tuy nhiên, khi anh đang định quay người bước đi thì đột nhiên chị Mỹ Hoa xuất hiện.
Với bộ quần áo thể thao và chiếc khăn đẫm mồ hôi trên cổ thì vừa nhìn là biết chị Mỹ Hoa đang chạy bộ buổi sáng.
“Quả là bất ngờ, mới sáng sớm cậu đến câu lạc bộ quần vợt nữ làm gì?” Giọng nói của chị Mỹ Hoa ẩn chứa vẻ coi thường, hơn nữa chị đã coi sân quần vợt vẫn chưa thuộc về mình thành đồ của mình, quả là khiến tôi không thể không khâm phục
“Chúng ta đấu một lần nữa. Nếu tôi thắng thì Minh Hiểu Ưu sẽ ở lại câu lạc bộ quần vợt nam”. Anh bỏ qua giọng nói đầy vẻ coi thường của chị Mỹ Hoa và nói thẳng mục đích của mình.
“Tôi thì chẳng có vấn đề gì, chỉ có điều, cậu có thể chịu đựng được hai lần thua liên tiếp, hơn nữa lại thua dưới tay của một người không?” Chị Mỹ Hoa vẫn nói chuyện với Hàn Thành Nam bằng giọng điệu coi thường ấy.
Thường ngày Hàn Thành Nam là một người rất nhỏ mọn, chỉ cần nói sai một câu là anh ta sẽ nổi giận. Nhưng thật đáng ngạc nhiên là hôm nay anh ta lại không tức giận trước những lời nói của chị Mỹ Hoa.
“Không cần nhiều lời, qui tắc giống lần trước, một quả quyết định thắng thua”. Anh kiên định nói, sau đó đi về sân quần vợt.
Để lại tôi và chị Mỹ Hoa đứng nhìn nhau.
“Lần này chắc là em cũng thay đổi suy nghĩ rồi chứ”. Chị Mỹ Hoa nói với tôi một câu như vậy rồi rảo bước vào sân quần vợt.
Tôi ủng hộ cho Hàn Thành Nam. Tôi muốn ở lại câu lạc bộ quần vợt nam. Đối với chị Mỹ Hoa, có lẽ đó là sự tổn thương. Có lẽ vì như vậy mà tôi mới có cảm giác bi ai không diễn tả thành lời khi nghe câu nói ấy.
Trận đấu có liên quan tới tôi đã bắt đầu khi đầu óc tôi đang rối bời.
Tâm trạng khi xem trận đấu lần này tuy không mâu thuẫn như hôm qua nhưng lại thêm nhiều phần lo lắng. Tôi cảm thấy sợ, sợ rằng nếu Hàn Thành Nam thua thì sau này….sẽ phải làm thế nào?
Vẫn là chị Mỹ Hoa phát bóng trước. Tất cả mọi thứ như đang lặp lại cảnh tượng ngày hôm qua. Quả bóng nhỏ màu xanh bật nảy trên sân. Mắt tôi ngước lên ngước xuống theo trái bóng ấy. Nếu trong lòng tôi thầm cầu mong chị Mỹ Hoa sẽ thua thì có phải sẽ rất quá đáng không? Rõ ràng là chị Mỹ Hoa cũng đang cố gắng, phấn đấu vì tôi, còn tôi….
Lúc tôi vẫn đang đấu tranh tư tưởng thì chị Mỹ Hoa đã đánh quá lốp bóng.
Tiếp ngay sau quả lốp bóng của chị Mỹ Hoa là cú đập mạnh của Hàn Thành Nam.
Động tác nhìn có vẻ giống hôm qua nhưng lại ẩn chứa kết quả của sự cố gắng nỗ lực trong suốt một đêm của tôi và Hàn Thành Nam.
Nụ cười đắc trí nở trên khuôn mặt chị Mỹ Hoa, nhưng, khoảnh khắc bóng chạm đất thì nụ cười ấy đông cứng trên khuôn mặt chị.
Quả bóng vốn dĩ sẽ phải nảy về phía chị thì lại bất ngờ rơi xuống hướng ngược lại.
“A…..” Tôi không kiềm chế được, kích động hét lên một tiếng.
Từ trước tới nay tôi không biết rằng thắng lợi nào đáng tự hào hơn thế.
Vì tiếng hét ấy nên hai người trên sân đều quay lại nhìn tôi. Tuy cùng quay lại nhìn tôi nhưng nét mặt của họ khác nhau một trời một vực.
Hàn Thành Nam nhìn tôi, khóe môi nở nụ cười. Đây…dường như là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của anh chàng này. Một anh chàng vốn dĩ lạnh lùng như thế đã mỉm cười.
Tuy nhiên, nét mặt của chị Mỹ Hoa lại ngược hoàn toàn với Hàn Thành Nam. Sắc mặt của chị u ám đến cực điểm. Rõ ràng là một ngày đẹp trời, ánh nắng chứa chan nhưng vì nét mặt ấy của chị Mỹ Hoa mà tôi không khỏi rùng mình vì lạnh.
“Cùng một quả đánh nhưng không phải lần nào cũng phát huy tác dụng. Bây giờ Minh Hiểu Ưu có thể quay lại câu lạc bộ quần vợt nam rồi chứ?” Nói xong, Hàn Thành Nam kéo tôi lúc ấy vẫn đang đứng đó rùng mình, chuẩn bị rời đi.
“Vì sao cậu cứ khăng khăng muốn Ưu quay lại câu lạc bộ quần vợt nam như vậy?” Đột nhiên chị Mỹ Hoa lên tiếng.
“Bởi vì cúng tôi là đồng đội”. Giọng nói kiên định của Hàn Thành Nam khiến tôi vô cùng cảm động.
“Chỉ là đồng đội thôi sao?” Sau câu hỏi đó, xung quanh người chị Mỹ Hoa phát ra ánh sáng đỏ nguy hiểm.
“Hay là vì cậu đã có tình cảm với Ưu?” Cuối cùng chị Mỹ Hoa lại hỏi một câu, một câu khiến trái tim tôi rối bời. Tôi có thể đoán trước được câu nói tiếp theo của chị ta.
“Cô nói linh tinh gì vậy?” Hàn Thành Nam trau mày, giọng nói toát lên vẻ khó chịu.
Anh quay người, nhìn thẳng về phía chị Mỹ Hoa. Thay vì nói là nhìn thẳng, chi bằng nói là gườm gườm. Hàn Thành Nam trau mày, gườm gườm nhìn chị Mỹ Hoa.
Quả thực bây giờ tôi rất muốn kéo Hàn Thành Nam chạy đi, nhưng….anh chàng này hoàn toàn không để ý tới tôi. Trong đôi mắt phẫn nộ của anh bây giờ có lẽ chỉ có chị Mỹ Hoa. Thân thể cao lớn ấy, một “nấm lùn” như tôi dù có cố gắng kéo thế nào thì cũng không hề lay chuyển.
“Một nam một nữ ở cùng nhau, dĩ nhiên lâu dần sẽ nảy sinh tình cảm” Chị Mỹ Hoa hạ thấp giọng nói, nhưng giọng điệu hết sức thản nhiên.
Cuối cùng thì điều khiến tôi nơm nớp lo sợ đã xảy ra, tuy chỉ nói cho một mình Hàn Thành Nam nghe, nhưng trái tim của tôi như nổ tung ra.
“Cô, cô nói thế có ý gì?” Giọng nói của Hàn Thành Nam đầy bất mãn, nhiều hơn là mơ hồ.
Với tình hình như thế này, nếu không thể kéo Hàn Thành Nam rời đi thì có phải là tôi nên chạy đi không? Nhưng chân tôi như bị đóng đinh xuống đất, không thể chuyển động được.
Thực ra, tôi cũng muốn biết phản ứng của Hàn Thành Nam. Trước đây tôi luôn lo sợ anh biết thân phận của tôi là nữ sinh. Nhưng nếu anh biết tôi là nữ sinh rồi thì thực sự tôi rất muốn biết phản ứng của anh như thế nào.
Anh sẽ tiếp tục làm bạn với tôi chứ? Hay là….vì tôi là con gái mà tức giận bỏ đi, nghĩ tôi lừa dối anh, vì thế cắt đứt quan hệ với tôi?
Trong đầu tôi lúc này là rất nhiều cảnh tượng đan xen sau khi anh biết thân phận thật của tôi. Tôi thầm cầu nguyện, hy vọng sau khi biết thân phận của mình, anh ta vẫn sẽ tiếp tục làm bạn với tôi.
“Khả năng lý giải của cậu có vấn đề hay lời nói của tôi chưa đủ rõ ràng? Hay là vì cơ bản cậu không muốn tin? Lâu như vậy rồi, người chậm hiểu đến đâu thì cũng phải phát hiện ra mới đúng chứ? Hay cậu thực sự là một người phản ứng chậm chạp?” Chị Mỹ Hoa chậm rãi nói.
“Cô…..” Hàn Thành Nam ngỡ ngàng nhìn chị Mỹ Hoa.
Anh ngây người. Ánh mắt thất thần của anh chuyển từ phía chị Mỹ Hoa sang phía tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt của anh ẩn chứa vẻ hoài nghi, anh hy vọng nhận được lời giải thích của tôi sao?
“Mình…mình….” Tôi không biết phải nói thế nào trước ánh mắt hy vọng của anh, vì thế chỉ có thể ngây người nhìn anh. Thấy dáng vẻ của tôi lúc ấy, có lẽ anh đã chắc chắn về thân phận của tôi. Nhìn tôi lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc, ánh mắt của anh càng trở nên thất thần hơn. Sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, dường như có thể sụp đổ trong nháy mắt.
“A…..” độ nhiên anh hét lên một tiếng, sau đó lao thẳng đi.
Vì tiếng hét ấy, tôi có thể đoán được rằng, chúng tôi….không thể quay trở lại như trước đây, không thể trở thành bạn, không thể quay lại với cuộc sống tuy thường xuyên cái nhau những vẫn có thể chung sống hòa bình như trước đây.
Tôi dõi theo hình bóng của Hàn Thành Nam, muốn gọi anh dừng lại nhưng lại nghĩ cho dù có gọi anh thì cũng không thể nói gì. Cho dù biết là phải nói gì thì cũng không có mặt mũi nào để nói chuyện với anh.
“Như vậy coi như là kết thúc rồi chứ. Ưu, vậy là em có lý do trở lại đúng thân phận của mình rồi”. Chị Mỹ Hoa lên tiếng.
Có lý do để trở lại đúng thân phận của mình rồi sao?
“So với việc trở lại là nữ sinh, có lẽ em hy vọng có thể giống như bây giờ”. Tôi thản nhiên nói.
Tuy lúc nào trong lòng cũng nhắc nhở mình là con gái, nhưng thực sự bây giờ tôi rất muốn giữ nguyên như thế này. Cuộc sống đơn giản, có thể sống cùng những người thích vui đùa, có một người bạn nhìn thì lạnh lùng nhưng lại rất tình cảm.
“Ưu, em….” Dường như chị Mỹ Hoa chưa bao giờ nghĩ rằng tôi lại nói những lời như thế này. Giọng nói của chị run run. Chị ấy là bạn tôi, vì sao không thể thông cảm với tâm tư của tôi? Bỗng nhiên tôi cảm thấy ấm ức.
“Như….vậy đi. Nếu tiếp tục như thế này thì em không biết sẽ nói ra những lời không hay ho gì nữa. Vì thế cứ như vậy là được, kết thúc ở đây”. Nói xong tôi quay người bước đi.
Nước mắt của tôi lăn dài trên má, sự việc đến mức này, nỗi buồn của tôi đã không chỉ đơn thuần vì thân phận bị bại lộ. Nhiều hơn là vì anh đã bỏ đi còn chị Mỹ Hoa thì không hiểu cho tôi.
Sau này, sau này phải làm thế nào?
Phải đối diện với Hàn Thành Nam thế nào đây? Anh đã biết thân phận của tôi, mọi người trong câu lạc bộ quần vợt cũng sẽ biết, vậy thì tôi phải đối diện với những nam sinh trong câu lạc bộ như thế nào?
Họ….liệu họ có thông cảm với tôi không? Nếu là tôi thì có lẽ cũng không thể thông cảm được. Giấu giếm thân phận, giả là nam sinh, cùng xưng anh em với họ, kết quả lại là con gái.
Bị đuổi khỏi câu lạc bộ quần vợt là chuyện đương nhiên, bị mọi người căm ghét cũng là chuyện đương nhiên.
Tôi chạy thật nhanh, hy vọng ra thật nhiều mồ hôi, sau đó làm nước mắt bay hơi. Tôi không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ biết là rất mệt. Tôi dừng chân ở một góc vắng người trong trường. Có lẽ vì chạy quá lâu, đột nhiên dừng lại, không giữ được thăng bằng nên đã gục ngã.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, không thể kìm nén được, đây lại là chỗ gần như không có người đến, vì thế tôi đã òa khóc.
Tôi giống như một đứa trẻ bị ruồng bỏ, thấy mình lúc này thật đáng thương, thật cô đơn.
Nước mắt lăn xuống má, chảy vào miệng, kích thích vị giác. Nước mắt giống như nước biển, mặn, chát.
2)
Tôi giống như một u hồn lang thang bên ngoài suốt một ngày.
Khi màn đêm sắp buông xuống, tôi lấy hết dũng khí về ký túc. Những gì phải đối diện thì vẫn phải đối diện. Tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho tình huống xấu nhất. Dù là bị ghét, bị đuổi ra ngoài thì tôi cũng phải cố chịu đựng. Nhưng khi tôi bước vào ký túc thì phát hiện phòng tối om. Tôi bật đèn, nhìn vào trong, không thấy dấu vết Hàn Thành Nam đã quay về.
Anh không muốn nhìn thấy tôi nữa sao? Vì không muốn nhìn thấy tôi nên anh không thèm về ký túc?
Chỉ có điều….vốn tưởng rằng sau khi thân phận bị bại lộ, mọi người sẽ nhìn tôi với ánh mắt khác thường. Nhưng khi tôi đi trên hàng lang của ký túc xá nam thì không có ai nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường cả. Mọi người đều đối xử với tôi như thường ngày, dường như hoàn toàn không biết chuyện tôi là con gái. Cái gã cao kều với khuôn mặt ngộ nghĩnh đáng ghét cũng giống như mọi ngày, vừa nhìn thấy tôi là nói nhăng nói cuội một hồi.
Nói như vậy thì dường như mọi người vẫn chưa biết tôi là con gái. Điều đó có nghĩa là Hàn Thành Nam không nói gì. Vậy thì….rốt cuộc anh nghĩ thế nào đây?
Dường như đột nhiên có một tia hy vọng le lói trong lòng tôi.
Một giây sau, rôi chạy ra ngoài, phải nói cho Hàn Thành Nam biết rõ mọi chuyện. Dù có phải rời đi thì cũng phải nói rõ ràng thì mới thấy yên lòng được, chẳng phải sao?
Sau khi tìm rất nhiều nơi, cuối cùng tôi nhìn thấy bóng dáng của Hàn Thành Nam ở câu lạc bộ quần vợt nam.
Anh đứng giữa sân quần vợt, dường như đang nghĩ gì đó.
Đột nhiên, tôi thấy không gian tĩnh lặng này rất hợp với anh. Có lẽ vì lúc này nỗi cô đơn nặng nề đang vây quanh anh, vì thế tôi mới có cảm giác như vậy.
“Hàn….” Tôi muốn gọi anh nhưng lại bị anh ngắt lời.
“Không phải tôi muốn giúp cô giấu giếm điều gì, chỉ là tôi không biết phải nói gì”. Dường như Hàn Thành Nam cảm nhận được sự xuất hiện của tôi, dường như biết được tôi muốn nói gì. Có lẽ chúng tôi hiểu nhau vì điều đó.
“Xin lỗi, mình….thực ra là vì bố mình, vì thế mình mới đóng giả là nam sinh, không phải mình…không phải mình cố tình lừa dối cậu”. Tôi nói những lời không ăn nhập với nhau, rõ ràng là một câu rất đơn giản nhưng khi nói xong lại thấy rất kỳ cục.
“Bây giờ cô nói những lời như thế là muốn tôi làm thế nào? Muốn tôi đừng nói cho mọi người biết sao?” Giọng nói của anh rất nhẹ, không chút biểu cảm nhưng lại càng khiến tôi hoảng loạn hơn.
“Mình…mình không có ý đó. Mình….chỉ thấy lừa dối cậu và mọi người. Mình….” Tôi cảm giác dường như nước mắt lại chảy ra, nhưng dường như không nên khóc lóc trước mặt anh lúc này, tất cả đều là do tôi gây nên.
“Phản bội hay lừa dối đều không quan trọng, đúng không? Bây giờ điều nên nói là sau này, sau này phải làm thế nào? Có phải là chỉ cần tôi không nói gì thì có thể giải quyết được, đúng không?” Anh hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Hàn Thành Nam…..” Lời nói của anh ẩn chứa có nhiều hoài nghi, điều đó khiến tim tôi rối bời.
“Chỉ cần tôi không nói, có lẽ cô có thể chung sống với mọi người như trước đây, đúng không?” Anh quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn thấy nét mặt của anh. Nhưng tôi có thể cảm nhận được chút gì đó bất lực trong câu nói ấy.
Vì tôi mà anh mới cảm thấy nghi hoặc khó xử sao? Tôi thấy ghét bản thân mình, ghét bản thân mình vì đã khiến anh phải khó xử như thế.
“Nhưng….tôi…lại không thể đối xử với cô như trước đây”. Anh cúi đầu, giọng nói rất nặng nề.
Câu nói ấy khiến trái tim của tôi thắt lại, trái tim đau đớn đến nỗi không thể chịu đựng được.
“Mình không thể sống ở đây nữa sao?”
Tôi nói một câu không chắc chắn, dường như là hỏi anh, nhưng lại dường như là hỏi chính mình.
“Đừng hỏi tôi những câu như thế….”
Thực ra anh không thể tha thứ cho tôi. Tuy có thể giúp tôi giữ bí mật nhưng vẫn không thể tha thứ cho tôi. Cho dù không nói gì thì anh vẫn cảm thấy bị lừa dối và phản bội.
Cũng đến lúc tôi nên ra đi rồi. Thực ra trong lòng tôi, 80% tôi thực sự muốn ở lại là vì anh. Nhưng bây giờ, vì không muốn anh khó xử, đã đến lúc tôi nên ra đi.
“Xin lỗi. Cảm ơn cậu vì sự quan tâm trong thời gian vừa qua”. Nói xong tôi rời đi.
Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với anh. Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi và anh gặp nhau. Có lẽ đây là lần cuối cùng…..
Về phòng, tôi từ từ thu dọn đồ đạc. Bây giờ là lúc mà tôi nên ra đi.
Nhưng vì sao tôi lại lề mề như thế này? Muốn anh níu kéo tôi sao? Tôi tự hỏi rồi tự trả lời.
Đồ ngốc, rõ ràng là đã không thể rồi, vì sao vẫn còn ôm hy vọng như một con ngốc vậy?
Dù có chậm chạp thì cũng thu dọn đồ đạc xong. Tôi nhìn lại căn phòng tuy mới sống không lâu nhưng lại có rất nhiều tình cảm.
Tạm biệt….tạm biệt phòng 748! Tạm biệt….Hàn Thành Nam! Cuối cùng tôi đã biết được thế nào là nỗi buồn khi phải chia ly. Tôi cầm chiếc vali không hề nặng nhưng lòng thì trĩu nặng.
Trường học vắng vẻ đến nỗi khiến tôi thấy dường như thế giới này chỉ còn lại một mình mình. Nỗi bi thương này sẽ ở lại trong tim tôi bao lâu? Câu nói “không thể giống như trước đây” của anh vang lên trong đầu tôi, vì sao lại đau lòng đến thế? Vì sao lại thấy ấm ức? Thực ra tất cả, tất cả đều do một tay tôi gây nên.
Vì không có người nên sân trường rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi không nghe thấy một tiếng bước chân.
Tiếng bước chân?
Tiếng bước chân vang lên bên tai?
Cùng với tiếng bước chân ngày một đến gần, tôi còn nghe thấy…..
“Minh Hiểu Ưu……”
Đang gọi tôi sao?
Vì sao giọng nói này lại thân thuộc đến thế?
Là…..Hàn Thành Nam?
Ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Hàn Thành Nam với khuôn mặt hung thần gian ác đang chạy về phía mình.
Anh ấy….hung thần gian ác?
Không phải đột nhiên anh ấy càng ngày càng tức giận, càng nghĩ càng thấy tôi phản bội anh, vì thế nên muốn đánh cho tôi một trận chứ?
Anh chàng Hàn Thành Nam này không phải là một người biết thương hoa tiếc ngọc. Tôi thấy, tốt nhất mình nên bỏ chạy thì tốt hơn.
Vậy là xuất hiện cảnh tượng hai người chạy đuổi nhau trong sân trường.
Tuy nhiên, tôi kéo hành lý, thể lực vốn không bằng con trai, điều này tôi đã nhắc tới từ trước. Thêm vào đó là chân của anh chàng này rất dài, chạy lại nhanh, vì thế kết quả là tôi đã bị hung thần gian ác tóm lấy vai.
“A…xin…xin lỗi”. Tôi nhắm mắt xin lỗi, hy vọng khi đánh mình anh sẽ lương tay một chút.
Nhưng, một lúc sau…..
“Quay về đi”. Anh không tung nắm đấm mà tung ba chữ ấy.
“Hả?” Tôi mơ màng mở mắt nhìn Hàn Thành Nam trước mặt mình.
“Tuy không biết vì sao nhưng trong lòng tôi không muốn cậu ra đi”.
Tuy khuôn mặt anh có nét gì đó của “tôi cũng không biết vì sao”
nhưng khi nói cây ấy, giọng nói của anh lại ẩn chứa sự chân thật.
“Cậu không muốn mình ra đi?” Tôi đứng ngây ra, không biết nên nói gì.
Tôi nhìn anh, nghiêm túc nhìn anh, có lẽ vì ánh mắt của tôi mà khuôn mặt của anh hơi đỏ.
“Dù là con trai hay con gái, cậu, vẫn là cậu, vì thế, hãy ở lại”. Anh cúi đầu, không nhìn vào mắt tôi.
Anh chàng này lúc nào cũng e thẹn như thế. Anh chàng này lúc nào cũng mang lại bất ngờ cho người khác.
“Dù cậu là con gái thì cũng chẳng sao, chỉ cần, chỉ cần mình không nói ra thì sẽ chẳng sao cả”. Giọng nói của anh không to, nhưng vì sân trường yên tĩnh nên dường như có âm thanh vọng lại, không ngừng vang vọng bên tai tôi.
Gần đây tôi thực sự rất muốn khóc, vì yêu sao? Hay là vì anh chàng trước mắt? có lẽ là cả hai.
“Cậu…sao cậu lại khóc?” Thấy tôi không nói gì, Hàn Thành Nam ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Dường như anh chàng này không ngờ rằng tôi lại khóc.
“Bởi vì…..”
Vì sao tôi khóc? Vì anh níu kéo? Vì cảm động? hay là vì….nguyên nhân phức tạp hơn? Nhìn thấy tôi khóc, anh lục lọi trong túi áo, dường như muốn tìm khăn tay hay gì đó.
Nhìn thấy anh như vậy, đột nhiên tôi thấy anh thật đáng yêu.
Sau đó….tôi ôm anh.
Dường như động tác này hoàn thành trong nháy mắt. Tuy nhiên, khoảnh khắc mà tôi ôm anh, tôi thấy người anh cứng lại. Nhưng anh không hề đẩy tôi ra, để mặc cho nước mắt, nước mũi của tôi chảy vào chiếc áo sơ mi trắng của anh.
Sau đó…..
“Này, cậu thật là….rất giống con trai đấy”. Anh lắc đầu, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mượt của tôi.
Dưới ánh trăng, bóng chúng tôi in xuống sân trường, đột nhiên tôi thấy, như thế này…thật tốt.
“Chúng ta về thôi”. Không biết đã đứng đó bao lâu, đột nhiên anh nói với tôi câu ấy. Sau đó anh kéo tôi lúc ấy vẫn đang muốn lau mặt trên người anh, cầm chiếc vali rơi dưới đất, đi về ký túc.
Mới bước được hai bước, đột nhiên anh đứng lại. Anh làm sao vậy? Tôi mơ màng nhìn thấy chị Mỹ Hoa đứng trước mặt anh. Tôi tưởng chị ấy sẽ nói gì, nhưng đáng ngạc nhiên là người mở miệng lại là Hàn Thành Nam.
“Nếu cô nghĩ cho cô ấy thì sau này đừng nói ra thân phận của cô ấy”. So với những lời nói thật lòng mà anh vừa nói với tôi thì giọng nói của anh lúc này giống như một mệnh lệnh.
“Cậu và Ưu là hai người ở thế giới khác nhau, ép cô ấy ở lại không tốt cho bất kỳ ai”. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến sự nghiêm túc của chị Mỹ Hoa ngoài quần vợt.
“Lúc nào cô cũng nói chuyện với cái vẻ là hiểu cô ấy lắm. Vậy tôi hỏi cô, vì sao lúc bỏ đi cô ấy không đến tìm cô?” Hàn Thành Nam chất vấn chị Mỹ Hoa.
Vì lời chất vấn ấy mà đột nhiên chị Mỹ Hoa trợn mắt. Dường như chị ấy chưa bao giờ nghĩ đến câu hỏi này. Còn tôi, vì sao chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi tìm chị Mỹ Hoa?
Chị Mỹ Hoa nhìn tôi, dường như hy vọng nhận được câu trả lời từ chính miệng tôi, nhưng tôi lại không nói gì. Bởi vì tôi cũng không biết vì sao mình không đi tìm chị ấy.
“Thực ra, tất cả đều là do tính ngang bước của cô tạo nên. Minh Hiểu Ưu không đi tìm cô là vì cô không nghĩ đến suy nghĩ của cô ấy, chẳng phải sao?” Anh bình tĩnh nói những lời ấy nhưng lại khiến tôi và chị Mỹ Hoa nhận ra câu trả lời.
Đột nhiên, tôi có một cảm giác rất lạ đối với Hàn Thành Nam. Anh hiểu tôi hơn cả bản thân tôi.
“Là vậy sao?” chị Mỹ Hoa nhìn tôi, chị ấy muốn nhận được câu trả lời phủ định từ tôi. Nhưng…..quả thực đúng là như vậy.
“Chị, em, muốn ở lại câu lạc bộ quần vợt nam”. Tôi cố gắng để mình bình tĩnh và nói ra câu ấy.
Chị Mỹ Hoa nhìn tôi, đốt nhiên, chị nhếch mép, nét mơ màng vụt tắt.
“Chị biết rồi, vậy nhé!” Nói xong chị Mỹ Hoa bước đi.
Thực ra tôi biết lúc này chị ấy rất đau lòng. Nhưng tôi, thực sự tôi muốn ở lại, muốn ở bên Hàn Thành Nam.
“Cảm ơn….” Đột nhiên Hàn Thành Nam nói hai tiếng ấy.
“Hả?” Anh đang cảm ơn tôi sao?
“Vì đã ở lại”. Nói xong anh bước đi luôn.
Anh chàng này….đột nhiên nỗi xúc động trào dâng trong lòng.
“Hàn Thành Nam, đợi mình…..”
Vậy là Hàn Thành Nam đi trước, tôi theo sau.
Vậy là một chuyện vốn cứ tưởng rằng suốt đời không thể giải quyết được nhưng lại đột nhiên được giải tỏa trong một buổi tối như thế này.
Vậy là, tôi có thể ở lại.
Vậy là, tôi bắt đầu mong chờ cuộc sống sau này….
Minh Hiểu Ưu với thân phận nữ sinh đến rồi. Sau này, nhờ bạn nam sinh Hàn Thành Nam chỉ bảo thêm.
Tôi và Hàn Thành Nam nằm song song với nhau trên sân quần vợt. Vì có anh ấy ở bên, vì an lòng nên mắt tôi ngày càng trĩu xuống. Nhịp thở của Hàn Thành Nam vang lên đều đặn bên tai tôi, giống như một bài hát ru. Tôi quay mặt sang, nhìn thấy Hàn Thành Nam nằm bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ, khóe môi ẩn hiện nụ cười. Dường như đây là lần đầu tiên tôi quan sát khuôn mặt của anh lúc ngủ. Đôi lông mi dài khẽ rung rung vì nhịp thở lên xuống. Dường như anh chàng này đã mệt đến nỗi không còn chút sức lực nào nữa. Nghĩ đến việc anh ấy cố gắng như vậy vì mình, tôi thấy….thật hạnh phúc.
Tôi từ từ nhắm mắt, mang theo cảm giác hạnh phúc ấy vào giấc ngủ.
Tuy nhiên, khi tôi mở mắt ra…..
Ack….tình hình trước mắt là thế nào vậy?
Người đông đến nỗi con kiến cũng không chui qua, sao lại nhiều người thế này?
Rõ ràng là tôi…..đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện cảnh tượng trước khi nhắm mắt. Tôi bất giác nhìn Hàn Thành Nam nằm bên cạnh mình. Chắc chắn là anh chàng này quá mệt, vì thế mà vẫn ngủ ngon lành trước sự bao vây của biển người như thế này.
Tôi khẽ lay Hàn Thành Nam dậy, có lẽ vì tôi lay quá nhẹ nên anh hoàn toàn không biết gì.
Tôi lay mạnh hơn một chút, lần này anh đã có phản ứng, nhưng phản ứng của anh là xoay người, sau đó ngủ tiếp.o cậu ta lại mệt thế này?” Đúng lúc tôi đang nghĩ mọi cách để đánh thức Hàn Thành Nam dậy thì cái gã cao kều với khuôn mặt ngộ nghĩnh đáng ghét kia lại nói một câu khiến người ta ộc máu (Gã cao kều với khuôn mặt ngộ nghĩnh, chính là cái gã đã lừa tôi nói hắn là huấn luyện viên. Tuy nickname này có chút gì đó hơi kỳ lại một chút nhưng tôi đã quên tên anh ta, vì vậy….đành phải gọi như vậy thôi)
“Nói linh tinh gì thế, chúng tôi chỉ đánh vợt thôi”. Tôi nhảy dựng lên, hai má đỏ ửng.
Ack….thực ra tôi cũng không ngờ mình lại kích động như thế. Có lẽ là xuất phát từ bản tính của con gái. Tuy nhiên sự kích động này khiến giọng nói của tôi rất to, dường như gây chấn động nhưng người đang bàn tán xôn xao.
“Đánh vợt thì đánh vợt, kích động như thế làm gì? Vốn dĩ không thấy hai người có gì, nhưng bây giờ thì lại thấy có gì rồi”. Bây giờ người nói là hội trưởng Hưu Tư. Khuôn mặt vốn không hiền lành của anh ta ẩn chứa vẻ hoài nghi, cảm giác dường như có chút…….Thanh tra Megure Juuzou trong «Thám tử lừng danh Conan». Chỉ có điều, nét mặt của anh ta kinh khủng hơn thanh tra Megure Juuzou một chút.
“Tôi…..” Tôi cũng không ngờ mình lại kích động như thế.
“Ồn chết đi được, mới sáng ra, gì thế?” Đúng lúc tôi không biết giải thích thế nào thì Hàn Thành Nam ngồi dậy, dụi mắt, mơ màng nhìn mọi người xung quanh.
Nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của anh, rõ ràng là vẫn đang ở trong trạng thái lạc vào cõi mây.
Sau 30 giây mơ màng, dường như anh ý thức được chuyện gì đang diễn ra. Anh nhảy dựng dậy rồi lao ra khỏi đám đông.
Anh chàng này cũng thật là, động tác bỏ chạy giống như nhân vật nữ chính trong phim, sẽ khiến mọi người xung quanh tưởng tượng xa vời như thế nào? Người đứng ngây người như tôi trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Xem ra lúc này không nên ở lại lâu, tôi cũng theo Hàn Thành Nam chạy ra khỏi đám đông.
Tuy nhiên, điều khiến tôi ức chế là khi chạy theo Hàn Thành Nam, tôi phát hiện anh chàng này không về ký túc mà chạy theo hướng ngược lại.
Anh dừng bước ở sân quần vợt ngoài trời. Tôi nhanh chóng nhớ lại nội dung trên đơn xin phép mà hôm qua chị Mỹ Hoa đưa cho tôi, dường như sân quần vợt ngoài trời này là sân dành cho những người không phải là vận động viên, cũng chính là sân của câu lạc bộ quần vợt nữ tương lai. Haizzz…..đúng là trọng nam khinh nữ. Nam sinh được ở sân vận động trong nhà còn nữ sinh thì phải ở đây. Chả trách chị Mỹ Hoa lại hăng hái như thế.
Còn bây giờ, vì trường chúng tôi không có câu lạc bộ quần vợt nữ nên không nhìn thấy một bóng người trên sân.
Xem ra cuộc thách đấu của Hàn Thành Nam phải đợi đến lúc tan học mới có thể bắt đầu được.
Tuy nhiên, khi anh đang định quay người bước đi thì đột nhiên chị Mỹ Hoa xuất hiện.
Với bộ quần áo thể thao và chiếc khăn đẫm mồ hôi trên cổ thì vừa nhìn là biết chị Mỹ Hoa đang chạy bộ buổi sáng.
“Quả là bất ngờ, mới sáng sớm cậu đến câu lạc bộ quần vợt nữ làm gì?” Giọng nói của chị Mỹ Hoa ẩn chứa vẻ coi thường, hơn nữa chị đã coi sân quần vợt vẫn chưa thuộc về mình thành đồ của mình, quả là khiến tôi không thể không khâm phục
“Chúng ta đấu một lần nữa. Nếu tôi thắng thì Minh Hiểu Ưu sẽ ở lại câu lạc bộ quần vợt nam”. Anh bỏ qua giọng nói đầy vẻ coi thường của chị Mỹ Hoa và nói thẳng mục đích của mình.
“Tôi thì chẳng có vấn đề gì, chỉ có điều, cậu có thể chịu đựng được hai lần thua liên tiếp, hơn nữa lại thua dưới tay của một người không?” Chị Mỹ Hoa vẫn nói chuyện với Hàn Thành Nam bằng giọng điệu coi thường ấy.
Thường ngày Hàn Thành Nam là một người rất nhỏ mọn, chỉ cần nói sai một câu là anh ta sẽ nổi giận. Nhưng thật đáng ngạc nhiên là hôm nay anh ta lại không tức giận trước những lời nói của chị Mỹ Hoa.
“Không cần nhiều lời, qui tắc giống lần trước, một quả quyết định thắng thua”. Anh kiên định nói, sau đó đi về sân quần vợt.
Để lại tôi và chị Mỹ Hoa đứng nhìn nhau.
“Lần này chắc là em cũng thay đổi suy nghĩ rồi chứ”. Chị Mỹ Hoa nói với tôi một câu như vậy rồi rảo bước vào sân quần vợt.
Tôi ủng hộ cho Hàn Thành Nam. Tôi muốn ở lại câu lạc bộ quần vợt nam. Đối với chị Mỹ Hoa, có lẽ đó là sự tổn thương. Có lẽ vì như vậy mà tôi mới có cảm giác bi ai không diễn tả thành lời khi nghe câu nói ấy.
Trận đấu có liên quan tới tôi đã bắt đầu khi đầu óc tôi đang rối bời.
Tâm trạng khi xem trận đấu lần này tuy không mâu thuẫn như hôm qua nhưng lại thêm nhiều phần lo lắng. Tôi cảm thấy sợ, sợ rằng nếu Hàn Thành Nam thua thì sau này….sẽ phải làm thế nào?
Vẫn là chị Mỹ Hoa phát bóng trước. Tất cả mọi thứ như đang lặp lại cảnh tượng ngày hôm qua. Quả bóng nhỏ màu xanh bật nảy trên sân. Mắt tôi ngước lên ngước xuống theo trái bóng ấy. Nếu trong lòng tôi thầm cầu mong chị Mỹ Hoa sẽ thua thì có phải sẽ rất quá đáng không? Rõ ràng là chị Mỹ Hoa cũng đang cố gắng, phấn đấu vì tôi, còn tôi….
Lúc tôi vẫn đang đấu tranh tư tưởng thì chị Mỹ Hoa đã đánh quá lốp bóng.
Tiếp ngay sau quả lốp bóng của chị Mỹ Hoa là cú đập mạnh của Hàn Thành Nam.
Động tác nhìn có vẻ giống hôm qua nhưng lại ẩn chứa kết quả của sự cố gắng nỗ lực trong suốt một đêm của tôi và Hàn Thành Nam.
Nụ cười đắc trí nở trên khuôn mặt chị Mỹ Hoa, nhưng, khoảnh khắc bóng chạm đất thì nụ cười ấy đông cứng trên khuôn mặt chị.
Quả bóng vốn dĩ sẽ phải nảy về phía chị thì lại bất ngờ rơi xuống hướng ngược lại.
“A…..” Tôi không kiềm chế được, kích động hét lên một tiếng.
Từ trước tới nay tôi không biết rằng thắng lợi nào đáng tự hào hơn thế.
Vì tiếng hét ấy nên hai người trên sân đều quay lại nhìn tôi. Tuy cùng quay lại nhìn tôi nhưng nét mặt của họ khác nhau một trời một vực.
Hàn Thành Nam nhìn tôi, khóe môi nở nụ cười. Đây…dường như là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của anh chàng này. Một anh chàng vốn dĩ lạnh lùng như thế đã mỉm cười.
Tuy nhiên, nét mặt của chị Mỹ Hoa lại ngược hoàn toàn với Hàn Thành Nam. Sắc mặt của chị u ám đến cực điểm. Rõ ràng là một ngày đẹp trời, ánh nắng chứa chan nhưng vì nét mặt ấy của chị Mỹ Hoa mà tôi không khỏi rùng mình vì lạnh.
“Cùng một quả đánh nhưng không phải lần nào cũng phát huy tác dụng. Bây giờ Minh Hiểu Ưu có thể quay lại câu lạc bộ quần vợt nam rồi chứ?” Nói xong, Hàn Thành Nam kéo tôi lúc ấy vẫn đang đứng đó rùng mình, chuẩn bị rời đi.
“Vì sao cậu cứ khăng khăng muốn Ưu quay lại câu lạc bộ quần vợt nam như vậy?” Đột nhiên chị Mỹ Hoa lên tiếng.
“Bởi vì cúng tôi là đồng đội”. Giọng nói kiên định của Hàn Thành Nam khiến tôi vô cùng cảm động.
“Chỉ là đồng đội thôi sao?” Sau câu hỏi đó, xung quanh người chị Mỹ Hoa phát ra ánh sáng đỏ nguy hiểm.
“Hay là vì cậu đã có tình cảm với Ưu?” Cuối cùng chị Mỹ Hoa lại hỏi một câu, một câu khiến trái tim tôi rối bời. Tôi có thể đoán trước được câu nói tiếp theo của chị ta.
“Cô nói linh tinh gì vậy?” Hàn Thành Nam trau mày, giọng nói toát lên vẻ khó chịu.
Anh quay người, nhìn thẳng về phía chị Mỹ Hoa. Thay vì nói là nhìn thẳng, chi bằng nói là gườm gườm. Hàn Thành Nam trau mày, gườm gườm nhìn chị Mỹ Hoa.
Quả thực bây giờ tôi rất muốn kéo Hàn Thành Nam chạy đi, nhưng….anh chàng này hoàn toàn không để ý tới tôi. Trong đôi mắt phẫn nộ của anh bây giờ có lẽ chỉ có chị Mỹ Hoa. Thân thể cao lớn ấy, một “nấm lùn” như tôi dù có cố gắng kéo thế nào thì cũng không hề lay chuyển.
“Một nam một nữ ở cùng nhau, dĩ nhiên lâu dần sẽ nảy sinh tình cảm” Chị Mỹ Hoa hạ thấp giọng nói, nhưng giọng điệu hết sức thản nhiên.
Cuối cùng thì điều khiến tôi nơm nớp lo sợ đã xảy ra, tuy chỉ nói cho một mình Hàn Thành Nam nghe, nhưng trái tim của tôi như nổ tung ra.
“Cô, cô nói thế có ý gì?” Giọng nói của Hàn Thành Nam đầy bất mãn, nhiều hơn là mơ hồ.
Với tình hình như thế này, nếu không thể kéo Hàn Thành Nam rời đi thì có phải là tôi nên chạy đi không? Nhưng chân tôi như bị đóng đinh xuống đất, không thể chuyển động được.
Thực ra, tôi cũng muốn biết phản ứng của Hàn Thành Nam. Trước đây tôi luôn lo sợ anh biết thân phận của tôi là nữ sinh. Nhưng nếu anh biết tôi là nữ sinh rồi thì thực sự tôi rất muốn biết phản ứng của anh như thế nào.
Anh sẽ tiếp tục làm bạn với tôi chứ? Hay là….vì tôi là con gái mà tức giận bỏ đi, nghĩ tôi lừa dối anh, vì thế cắt đứt quan hệ với tôi?
Trong đầu tôi lúc này là rất nhiều cảnh tượng đan xen sau khi anh biết thân phận thật của tôi. Tôi thầm cầu nguyện, hy vọng sau khi biết thân phận của mình, anh ta vẫn sẽ tiếp tục làm bạn với tôi.
“Khả năng lý giải của cậu có vấn đề hay lời nói của tôi chưa đủ rõ ràng? Hay là vì cơ bản cậu không muốn tin? Lâu như vậy rồi, người chậm hiểu đến đâu thì cũng phải phát hiện ra mới đúng chứ? Hay cậu thực sự là một người phản ứng chậm chạp?” Chị Mỹ Hoa chậm rãi nói.
“Cô…..” Hàn Thành Nam ngỡ ngàng nhìn chị Mỹ Hoa.
Anh ngây người. Ánh mắt thất thần của anh chuyển từ phía chị Mỹ Hoa sang phía tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt của anh ẩn chứa vẻ hoài nghi, anh hy vọng nhận được lời giải thích của tôi sao?
“Mình…mình….” Tôi không biết phải nói thế nào trước ánh mắt hy vọng của anh, vì thế chỉ có thể ngây người nhìn anh. Thấy dáng vẻ của tôi lúc ấy, có lẽ anh đã chắc chắn về thân phận của tôi. Nhìn tôi lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc, ánh mắt của anh càng trở nên thất thần hơn. Sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, dường như có thể sụp đổ trong nháy mắt.
“A…..” độ nhiên anh hét lên một tiếng, sau đó lao thẳng đi.
Vì tiếng hét ấy, tôi có thể đoán được rằng, chúng tôi….không thể quay trở lại như trước đây, không thể trở thành bạn, không thể quay lại với cuộc sống tuy thường xuyên cái nhau những vẫn có thể chung sống hòa bình như trước đây.
Tôi dõi theo hình bóng của Hàn Thành Nam, muốn gọi anh dừng lại nhưng lại nghĩ cho dù có gọi anh thì cũng không thể nói gì. Cho dù biết là phải nói gì thì cũng không có mặt mũi nào để nói chuyện với anh.
“Như vậy coi như là kết thúc rồi chứ. Ưu, vậy là em có lý do trở lại đúng thân phận của mình rồi”. Chị Mỹ Hoa lên tiếng.
Có lý do để trở lại đúng thân phận của mình rồi sao?
“So với việc trở lại là nữ sinh, có lẽ em hy vọng có thể giống như bây giờ”. Tôi thản nhiên nói.
Tuy lúc nào trong lòng cũng nhắc nhở mình là con gái, nhưng thực sự bây giờ tôi rất muốn giữ nguyên như thế này. Cuộc sống đơn giản, có thể sống cùng những người thích vui đùa, có một người bạn nhìn thì lạnh lùng nhưng lại rất tình cảm.
“Ưu, em….” Dường như chị Mỹ Hoa chưa bao giờ nghĩ rằng tôi lại nói những lời như thế này. Giọng nói của chị run run. Chị ấy là bạn tôi, vì sao không thể thông cảm với tâm tư của tôi? Bỗng nhiên tôi cảm thấy ấm ức.
“Như….vậy đi. Nếu tiếp tục như thế này thì em không biết sẽ nói ra những lời không hay ho gì nữa. Vì thế cứ như vậy là được, kết thúc ở đây”. Nói xong tôi quay người bước đi.
Nước mắt của tôi lăn dài trên má, sự việc đến mức này, nỗi buồn của tôi đã không chỉ đơn thuần vì thân phận bị bại lộ. Nhiều hơn là vì anh đã bỏ đi còn chị Mỹ Hoa thì không hiểu cho tôi.
Sau này, sau này phải làm thế nào?
Phải đối diện với Hàn Thành Nam thế nào đây? Anh đã biết thân phận của tôi, mọi người trong câu lạc bộ quần vợt cũng sẽ biết, vậy thì tôi phải đối diện với những nam sinh trong câu lạc bộ như thế nào?
Họ….liệu họ có thông cảm với tôi không? Nếu là tôi thì có lẽ cũng không thể thông cảm được. Giấu giếm thân phận, giả là nam sinh, cùng xưng anh em với họ, kết quả lại là con gái.
Bị đuổi khỏi câu lạc bộ quần vợt là chuyện đương nhiên, bị mọi người căm ghét cũng là chuyện đương nhiên.
Tôi chạy thật nhanh, hy vọng ra thật nhiều mồ hôi, sau đó làm nước mắt bay hơi. Tôi không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ biết là rất mệt. Tôi dừng chân ở một góc vắng người trong trường. Có lẽ vì chạy quá lâu, đột nhiên dừng lại, không giữ được thăng bằng nên đã gục ngã.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, không thể kìm nén được, đây lại là chỗ gần như không có người đến, vì thế tôi đã òa khóc.
Tôi giống như một đứa trẻ bị ruồng bỏ, thấy mình lúc này thật đáng thương, thật cô đơn.
Nước mắt lăn xuống má, chảy vào miệng, kích thích vị giác. Nước mắt giống như nước biển, mặn, chát.
2)
Tôi giống như một u hồn lang thang bên ngoài suốt một ngày.
Khi màn đêm sắp buông xuống, tôi lấy hết dũng khí về ký túc. Những gì phải đối diện thì vẫn phải đối diện. Tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho tình huống xấu nhất. Dù là bị ghét, bị đuổi ra ngoài thì tôi cũng phải cố chịu đựng. Nhưng khi tôi bước vào ký túc thì phát hiện phòng tối om. Tôi bật đèn, nhìn vào trong, không thấy dấu vết Hàn Thành Nam đã quay về.
Anh không muốn nhìn thấy tôi nữa sao? Vì không muốn nhìn thấy tôi nên anh không thèm về ký túc?
Chỉ có điều….vốn tưởng rằng sau khi thân phận bị bại lộ, mọi người sẽ nhìn tôi với ánh mắt khác thường. Nhưng khi tôi đi trên hàng lang của ký túc xá nam thì không có ai nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường cả. Mọi người đều đối xử với tôi như thường ngày, dường như hoàn toàn không biết chuyện tôi là con gái. Cái gã cao kều với khuôn mặt ngộ nghĩnh đáng ghét cũng giống như mọi ngày, vừa nhìn thấy tôi là nói nhăng nói cuội một hồi.
Nói như vậy thì dường như mọi người vẫn chưa biết tôi là con gái. Điều đó có nghĩa là Hàn Thành Nam không nói gì. Vậy thì….rốt cuộc anh nghĩ thế nào đây?
Dường như đột nhiên có một tia hy vọng le lói trong lòng tôi.
Một giây sau, rôi chạy ra ngoài, phải nói cho Hàn Thành Nam biết rõ mọi chuyện. Dù có phải rời đi thì cũng phải nói rõ ràng thì mới thấy yên lòng được, chẳng phải sao?
Sau khi tìm rất nhiều nơi, cuối cùng tôi nhìn thấy bóng dáng của Hàn Thành Nam ở câu lạc bộ quần vợt nam.
Anh đứng giữa sân quần vợt, dường như đang nghĩ gì đó.
Đột nhiên, tôi thấy không gian tĩnh lặng này rất hợp với anh. Có lẽ vì lúc này nỗi cô đơn nặng nề đang vây quanh anh, vì thế tôi mới có cảm giác như vậy.
“Hàn….” Tôi muốn gọi anh nhưng lại bị anh ngắt lời.
“Không phải tôi muốn giúp cô giấu giếm điều gì, chỉ là tôi không biết phải nói gì”. Dường như Hàn Thành Nam cảm nhận được sự xuất hiện của tôi, dường như biết được tôi muốn nói gì. Có lẽ chúng tôi hiểu nhau vì điều đó.
“Xin lỗi, mình….thực ra là vì bố mình, vì thế mình mới đóng giả là nam sinh, không phải mình…không phải mình cố tình lừa dối cậu”. Tôi nói những lời không ăn nhập với nhau, rõ ràng là một câu rất đơn giản nhưng khi nói xong lại thấy rất kỳ cục.
“Bây giờ cô nói những lời như thế là muốn tôi làm thế nào? Muốn tôi đừng nói cho mọi người biết sao?” Giọng nói của anh rất nhẹ, không chút biểu cảm nhưng lại càng khiến tôi hoảng loạn hơn.
“Mình…mình không có ý đó. Mình….chỉ thấy lừa dối cậu và mọi người. Mình….” Tôi cảm giác dường như nước mắt lại chảy ra, nhưng dường như không nên khóc lóc trước mặt anh lúc này, tất cả đều là do tôi gây nên.
“Phản bội hay lừa dối đều không quan trọng, đúng không? Bây giờ điều nên nói là sau này, sau này phải làm thế nào? Có phải là chỉ cần tôi không nói gì thì có thể giải quyết được, đúng không?” Anh hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Hàn Thành Nam…..” Lời nói của anh ẩn chứa có nhiều hoài nghi, điều đó khiến tim tôi rối bời.
“Chỉ cần tôi không nói, có lẽ cô có thể chung sống với mọi người như trước đây, đúng không?” Anh quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn thấy nét mặt của anh. Nhưng tôi có thể cảm nhận được chút gì đó bất lực trong câu nói ấy.
Vì tôi mà anh mới cảm thấy nghi hoặc khó xử sao? Tôi thấy ghét bản thân mình, ghét bản thân mình vì đã khiến anh phải khó xử như thế.
“Nhưng….tôi…lại không thể đối xử với cô như trước đây”. Anh cúi đầu, giọng nói rất nặng nề.
Câu nói ấy khiến trái tim của tôi thắt lại, trái tim đau đớn đến nỗi không thể chịu đựng được.
“Mình không thể sống ở đây nữa sao?”
Tôi nói một câu không chắc chắn, dường như là hỏi anh, nhưng lại dường như là hỏi chính mình.
“Đừng hỏi tôi những câu như thế….”
Thực ra anh không thể tha thứ cho tôi. Tuy có thể giúp tôi giữ bí mật nhưng vẫn không thể tha thứ cho tôi. Cho dù không nói gì thì anh vẫn cảm thấy bị lừa dối và phản bội.
Cũng đến lúc tôi nên ra đi rồi. Thực ra trong lòng tôi, 80% tôi thực sự muốn ở lại là vì anh. Nhưng bây giờ, vì không muốn anh khó xử, đã đến lúc tôi nên ra đi.
“Xin lỗi. Cảm ơn cậu vì sự quan tâm trong thời gian vừa qua”. Nói xong tôi rời đi.
Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với anh. Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi và anh gặp nhau. Có lẽ đây là lần cuối cùng…..
Về phòng, tôi từ từ thu dọn đồ đạc. Bây giờ là lúc mà tôi nên ra đi.
Nhưng vì sao tôi lại lề mề như thế này? Muốn anh níu kéo tôi sao? Tôi tự hỏi rồi tự trả lời.
Đồ ngốc, rõ ràng là đã không thể rồi, vì sao vẫn còn ôm hy vọng như một con ngốc vậy?
Dù có chậm chạp thì cũng thu dọn đồ đạc xong. Tôi nhìn lại căn phòng tuy mới sống không lâu nhưng lại có rất nhiều tình cảm.
Tạm biệt….tạm biệt phòng 748! Tạm biệt….Hàn Thành Nam! Cuối cùng tôi đã biết được thế nào là nỗi buồn khi phải chia ly. Tôi cầm chiếc vali không hề nặng nhưng lòng thì trĩu nặng.
Trường học vắng vẻ đến nỗi khiến tôi thấy dường như thế giới này chỉ còn lại một mình mình. Nỗi bi thương này sẽ ở lại trong tim tôi bao lâu? Câu nói “không thể giống như trước đây” của anh vang lên trong đầu tôi, vì sao lại đau lòng đến thế? Vì sao lại thấy ấm ức? Thực ra tất cả, tất cả đều do một tay tôi gây nên.
Vì không có người nên sân trường rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi không nghe thấy một tiếng bước chân.
Tiếng bước chân?
Tiếng bước chân vang lên bên tai?
Cùng với tiếng bước chân ngày một đến gần, tôi còn nghe thấy…..
“Minh Hiểu Ưu……”
Đang gọi tôi sao?
Vì sao giọng nói này lại thân thuộc đến thế?
Là…..Hàn Thành Nam?
Ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Hàn Thành Nam với khuôn mặt hung thần gian ác đang chạy về phía mình.
Anh ấy….hung thần gian ác?
Không phải đột nhiên anh ấy càng ngày càng tức giận, càng nghĩ càng thấy tôi phản bội anh, vì thế nên muốn đánh cho tôi một trận chứ?
Anh chàng Hàn Thành Nam này không phải là một người biết thương hoa tiếc ngọc. Tôi thấy, tốt nhất mình nên bỏ chạy thì tốt hơn.
Vậy là xuất hiện cảnh tượng hai người chạy đuổi nhau trong sân trường.
Tuy nhiên, tôi kéo hành lý, thể lực vốn không bằng con trai, điều này tôi đã nhắc tới từ trước. Thêm vào đó là chân của anh chàng này rất dài, chạy lại nhanh, vì thế kết quả là tôi đã bị hung thần gian ác tóm lấy vai.
“A…xin…xin lỗi”. Tôi nhắm mắt xin lỗi, hy vọng khi đánh mình anh sẽ lương tay một chút.
Nhưng, một lúc sau…..
“Quay về đi”. Anh không tung nắm đấm mà tung ba chữ ấy.
“Hả?” Tôi mơ màng mở mắt nhìn Hàn Thành Nam trước mặt mình.
“Tuy không biết vì sao nhưng trong lòng tôi không muốn cậu ra đi”.
Tuy khuôn mặt anh có nét gì đó của “tôi cũng không biết vì sao”
nhưng khi nói cây ấy, giọng nói của anh lại ẩn chứa sự chân thật.
“Cậu không muốn mình ra đi?” Tôi đứng ngây ra, không biết nên nói gì.
Tôi nhìn anh, nghiêm túc nhìn anh, có lẽ vì ánh mắt của tôi mà khuôn mặt của anh hơi đỏ.
“Dù là con trai hay con gái, cậu, vẫn là cậu, vì thế, hãy ở lại”. Anh cúi đầu, không nhìn vào mắt tôi.
Anh chàng này lúc nào cũng e thẹn như thế. Anh chàng này lúc nào cũng mang lại bất ngờ cho người khác.
“Dù cậu là con gái thì cũng chẳng sao, chỉ cần, chỉ cần mình không nói ra thì sẽ chẳng sao cả”. Giọng nói của anh không to, nhưng vì sân trường yên tĩnh nên dường như có âm thanh vọng lại, không ngừng vang vọng bên tai tôi.
Gần đây tôi thực sự rất muốn khóc, vì yêu sao? Hay là vì anh chàng trước mắt? có lẽ là cả hai.
“Cậu…sao cậu lại khóc?” Thấy tôi không nói gì, Hàn Thành Nam ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Dường như anh chàng này không ngờ rằng tôi lại khóc.
“Bởi vì…..”
Vì sao tôi khóc? Vì anh níu kéo? Vì cảm động? hay là vì….nguyên nhân phức tạp hơn? Nhìn thấy tôi khóc, anh lục lọi trong túi áo, dường như muốn tìm khăn tay hay gì đó.
Nhìn thấy anh như vậy, đột nhiên tôi thấy anh thật đáng yêu.
Sau đó….tôi ôm anh.
Dường như động tác này hoàn thành trong nháy mắt. Tuy nhiên, khoảnh khắc mà tôi ôm anh, tôi thấy người anh cứng lại. Nhưng anh không hề đẩy tôi ra, để mặc cho nước mắt, nước mũi của tôi chảy vào chiếc áo sơ mi trắng của anh.
Sau đó…..
“Này, cậu thật là….rất giống con trai đấy”. Anh lắc đầu, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mượt của tôi.
Dưới ánh trăng, bóng chúng tôi in xuống sân trường, đột nhiên tôi thấy, như thế này…thật tốt.
“Chúng ta về thôi”. Không biết đã đứng đó bao lâu, đột nhiên anh nói với tôi câu ấy. Sau đó anh kéo tôi lúc ấy vẫn đang muốn lau mặt trên người anh, cầm chiếc vali rơi dưới đất, đi về ký túc.
Mới bước được hai bước, đột nhiên anh đứng lại. Anh làm sao vậy? Tôi mơ màng nhìn thấy chị Mỹ Hoa đứng trước mặt anh. Tôi tưởng chị ấy sẽ nói gì, nhưng đáng ngạc nhiên là người mở miệng lại là Hàn Thành Nam.
“Nếu cô nghĩ cho cô ấy thì sau này đừng nói ra thân phận của cô ấy”. So với những lời nói thật lòng mà anh vừa nói với tôi thì giọng nói của anh lúc này giống như một mệnh lệnh.
“Cậu và Ưu là hai người ở thế giới khác nhau, ép cô ấy ở lại không tốt cho bất kỳ ai”. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến sự nghiêm túc của chị Mỹ Hoa ngoài quần vợt.
“Lúc nào cô cũng nói chuyện với cái vẻ là hiểu cô ấy lắm. Vậy tôi hỏi cô, vì sao lúc bỏ đi cô ấy không đến tìm cô?” Hàn Thành Nam chất vấn chị Mỹ Hoa.
Vì lời chất vấn ấy mà đột nhiên chị Mỹ Hoa trợn mắt. Dường như chị ấy chưa bao giờ nghĩ đến câu hỏi này. Còn tôi, vì sao chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi tìm chị Mỹ Hoa?
Chị Mỹ Hoa nhìn tôi, dường như hy vọng nhận được câu trả lời từ chính miệng tôi, nhưng tôi lại không nói gì. Bởi vì tôi cũng không biết vì sao mình không đi tìm chị ấy.
“Thực ra, tất cả đều là do tính ngang bước của cô tạo nên. Minh Hiểu Ưu không đi tìm cô là vì cô không nghĩ đến suy nghĩ của cô ấy, chẳng phải sao?” Anh bình tĩnh nói những lời ấy nhưng lại khiến tôi và chị Mỹ Hoa nhận ra câu trả lời.
Đột nhiên, tôi có một cảm giác rất lạ đối với Hàn Thành Nam. Anh hiểu tôi hơn cả bản thân tôi.
“Là vậy sao?” chị Mỹ Hoa nhìn tôi, chị ấy muốn nhận được câu trả lời phủ định từ tôi. Nhưng…..quả thực đúng là như vậy.
“Chị, em, muốn ở lại câu lạc bộ quần vợt nam”. Tôi cố gắng để mình bình tĩnh và nói ra câu ấy.
Chị Mỹ Hoa nhìn tôi, đốt nhiên, chị nhếch mép, nét mơ màng vụt tắt.
“Chị biết rồi, vậy nhé!” Nói xong chị Mỹ Hoa bước đi.
Thực ra tôi biết lúc này chị ấy rất đau lòng. Nhưng tôi, thực sự tôi muốn ở lại, muốn ở bên Hàn Thành Nam.
“Cảm ơn….” Đột nhiên Hàn Thành Nam nói hai tiếng ấy.
“Hả?” Anh đang cảm ơn tôi sao?
“Vì đã ở lại”. Nói xong anh bước đi luôn.
Anh chàng này….đột nhiên nỗi xúc động trào dâng trong lòng.
“Hàn Thành Nam, đợi mình…..”
Vậy là Hàn Thành Nam đi trước, tôi theo sau.
Vậy là một chuyện vốn cứ tưởng rằng suốt đời không thể giải quyết được nhưng lại đột nhiên được giải tỏa trong một buổi tối như thế này.
Vậy là, tôi có thể ở lại.
Vậy là, tôi bắt đầu mong chờ cuộc sống sau này….
Minh Hiểu Ưu với thân phận nữ sinh đến rồi. Sau này, nhờ bạn nam sinh Hàn Thành Nam chỉ bảo thêm.
/11
|