Cô Nàng Lạnh Lùng, Tôi Sẽ Làm Mọi Cách Khiến Em Yêu Tôi!!! (Nữ Hoàng Của Thế Giới Ngầm)
Chương 49: CHỊ HAI THAY ĐỔI???
/54
|
5 phút sau
Nó cuối cùng cũng làm xong, đóng máy tính lại rồi nằm ngửa ra giường. Mệt mỏi lấy tay xoa xoa trán, mở miệng nói:
– Mai em đến trường K.W với chị. Chị muốn chuyển trường cho em.
Nghe thấy lời này, Emma ngạc nhiên hỏi:
– Sao lại thế?! Trường AL cũng rất tốt mà. . ._Tuy là ngạc nhiên nhưng giọng của Emma cũng dần dần nhỏ lại. Nói với nó như vậy thôi chứ Emma là người hiểu rõ nhất tốt hay không tốt. Tuy lần trước có nó ra mặt giúp đỡ nhưng dạo gần đây Emma cảm thấy cô cùng sợ sệt, dù là ra về hay đi đến trường Emma luôn có cảm giác có người theo dõi mình. Trong lòng cô cảm thấy rất hốt hoảng nhưng cũng không mất hết lý trí mà hành động dại dột. Tuy từ nhà cô đến trường không xa, cũng có thể nói là rất gần, khoảng vài phút đi bộ thôi nhưng cô cũng rất có tinh thần cảnh giác. Mỗi ngày cô đi học đều đi đúng giờ mà có nhiều người đi lại nhất, lúc về cũng về cùng lúc với mọi người chứ không dám một mình ở lại trực nhật hay phụ giúp các bạn khác làm việc như trước nữa.
– Tốt? Em cảm thấy như vậy?_Nó ngồi dựa lưng vào thành giường, nhướng mày nhìn cô em gái lương thiện của mình. Tuy lương thiện rất tốt nhưng nhiều khi nó lại cảm thấy vô cùng căm tức trước sự lương thiện của Emma. Lúc bản thân bị người khác bắt nạt lại không dám mách nó, sợ người ta bị nó làm bị thương, trong khi bản thân bị thương tích đầy mình. Nó . . . . nó thật hết cách với cô em gái ngây thơ này.
– Em . . . . . . ._Emma ấp a ấp úng, không biết nói gì. Sau một lúc, Emma như tìm thấy lý do gì đó, nói tiếp_Dù sao em cũng quen rồi, với lại trường K.W là trường danh tiếng, học phí cũng rất đắt. Em lại không thông minh như chị, không thể lấy được học bổng, làm sao mà được vào đấy được. . .
– Em không cần lo nhiều đến thế, chị đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi. Mai em chỉ cần đến đấy với chị, làm một bài kiểm tra năng lực thôi. Nếu đủ điều kiện thì hiệu trưởng sẽ cấp cho em 1 học bổng giống chị và nhận em vào học. Em sẽ không làm chị thất vọng chứ?
Nó nói như vậy chủ yếu là muốn kích thích Emma thôi, sợ cô nhóc này lại không chịu đến đó học. Nó dạo gần đây cũng nghe được tin có người theo dõi Emma. Biết không sớm thì cũng muộn Emma cũng sẽ bị bọn người đó làm hại nên nó muốn nhanh chóng chuyển trường cho Emma. Tuy là nó đã nhiều lần hạ lệnh cho đánh bọn rình rập đó rồi nhưng bọn chúng vẫn chứng nào tật nấy, hôm nay đứa này, ngày mai đứa khác, thật buồn bực. Hôm nay nó quyết định không nhân nhượng nữa, tối nay sẽ là lúc kết thúc hết mọi chuyện. Dù mối nguy hiểm dường như đã không còn nhưng nó cũng muốn Emma phát triển tốt hơn, nó muốn đem lại nhiều điều tốt đẹp cho cô bé hơn. Vì vậy, quyết định chuyển trường cho Emma không thể nào thay đổi!
– Dạ. Em sẽ không làm chị thất vọng.
_________7.00 A.M___________
– Chị hai! Chị hai!. . . . . . . . . . . bla. . . bla . . . . . . . Có dậy không? Em dùng chiêu cũ đó nha…_Vừa dứt lời, Emma định bước chân ra khỏi phòng nhưng ngay sau đó lại nghe được giọng nói ai oán của ai đó vang lên bên tai.
– Được rồi, được rồi. Chị dậy rồi nè! Nha đầu chết tiệt!. . . .
Emma quay đầu lại nhe răng cười sáng lạng, lời nói ra làm nó tức nghẹn họng.
– Biết thế nào cũng bị lừa mà, chị sâu lười. Hihi…
Nó bĩu môi, không thèm nói chuyện với Emma nữa, định bụng nằm xuống ngủ tiếp. Ai ngờ ngay lúc này cô nhóc lại nói tiếp.
– Không phải hôm nay chị định đưa em đến trường chị sao? Không đi nữa à? Trễ giờ là mấy hết cơ hội đấy chị yêu. Hihi. . . thôi chị ngủ tiếp đi nha, em đi học ở trường AL đây…_Nói rồi, Emma lại cất bước đi lần nữa.
– Ế . . . . . . . . .!!!!!!!!_Giọng hét thánh thót của nó vang xa_Ai đồn?! Không phải bây giờ chị đang chuẩn bị đi học sao!_Vừa nói nó vừa lật chăn ngồi dậy, luyến tiếc rời mông khỏi chiếc giường thân yêu. Rồi lại lếch xác vào toilet VSCN.
5′ sau, 1 Anna xinh đẹp ngời ngời hùng hồn bước ra khỏi. . . . . toilet! Miệng nhỏ nhắn nhép nhép.
– Đói bụng quá!
– Khỏi lo! Em làm đồ ăn sáng cho chị rồi đây!_Emma cười híp mắt nhìn nó. Đến đây, nó cảm động, nước mắt rưng rưng nhìn em gái vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, chu đáo của mình. Ào 1 cái, chạy đến trước mặt Emma. Hôn chẹp chẹp lên má Emma, miệng còn líu ríu nói.
– Chòi ôi, em gái của chị . . . xương cưng quá à *chẹp chẹp*. Nào, có phải nặng lắm không? Để chị cầm giúp nhé!_Dứt lời nó nhanh tay cầm lấy hộp đồ ăn trên tay Emma rồi quăng cho cô nhóc cái balo của mình bảo:
– Cái này nhẹ hơn nè! Em cầm nhé!?_Nói xong, nó hí ha hí hửng cầm đồ ăn chạy đi học. Vừa ra khỏi nhà, nụ cười trên môi nó cũng theo đấy mà tắt ngấm, chỉ là Emma không nhìn thấy mà thôi. Bây giờ, đối với nó, chỉ có những người mà nó thương yêu mới có thể nhìn thấy được những cảm xúc chân thực của nó mà thôi. Còn người khác thì. . . . hừ! Không bao giờ.
Emma đứng hình nhìn theo bóng lưng của nó, thầm nghĩ “Chị hai đột nhiên thay đổi theo chiều hướng tích cực?! Cảm thấy không có chân thực cho lắm. Đổ mồ hôi. . . . !”
Ra khỏi nhà, Emma nhìn thấy nó cứ như thế mà đi bộ te te ngoài đường, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi. Vội chạy đến gần nó khều khều, nhỏ giọng hỏi:
– Chị hai, hôm nay chị phát bệnh sao? Có xe sao lại không chạy mà đi bộ thế này? Trường chị cũng không gần đâu a~~ Đi bộ 15′ chứ chả ít!
Nó liếc nhìn Emma một cái đầy khinh thường rồi nhẹ nhàng nói
– Em mới là phát bệnh đấy! Xe chị không có ba ga phía sau, em định đu căm đến trường à? Nếu em không ngại thì chị cũng sẵn lòng mà chở em đến đó đấy!
– Ồ!! Hihi em quên
(Còn tiếp)
Nó cuối cùng cũng làm xong, đóng máy tính lại rồi nằm ngửa ra giường. Mệt mỏi lấy tay xoa xoa trán, mở miệng nói:
– Mai em đến trường K.W với chị. Chị muốn chuyển trường cho em.
Nghe thấy lời này, Emma ngạc nhiên hỏi:
– Sao lại thế?! Trường AL cũng rất tốt mà. . ._Tuy là ngạc nhiên nhưng giọng của Emma cũng dần dần nhỏ lại. Nói với nó như vậy thôi chứ Emma là người hiểu rõ nhất tốt hay không tốt. Tuy lần trước có nó ra mặt giúp đỡ nhưng dạo gần đây Emma cảm thấy cô cùng sợ sệt, dù là ra về hay đi đến trường Emma luôn có cảm giác có người theo dõi mình. Trong lòng cô cảm thấy rất hốt hoảng nhưng cũng không mất hết lý trí mà hành động dại dột. Tuy từ nhà cô đến trường không xa, cũng có thể nói là rất gần, khoảng vài phút đi bộ thôi nhưng cô cũng rất có tinh thần cảnh giác. Mỗi ngày cô đi học đều đi đúng giờ mà có nhiều người đi lại nhất, lúc về cũng về cùng lúc với mọi người chứ không dám một mình ở lại trực nhật hay phụ giúp các bạn khác làm việc như trước nữa.
– Tốt? Em cảm thấy như vậy?_Nó ngồi dựa lưng vào thành giường, nhướng mày nhìn cô em gái lương thiện của mình. Tuy lương thiện rất tốt nhưng nhiều khi nó lại cảm thấy vô cùng căm tức trước sự lương thiện của Emma. Lúc bản thân bị người khác bắt nạt lại không dám mách nó, sợ người ta bị nó làm bị thương, trong khi bản thân bị thương tích đầy mình. Nó . . . . nó thật hết cách với cô em gái ngây thơ này.
– Em . . . . . . ._Emma ấp a ấp úng, không biết nói gì. Sau một lúc, Emma như tìm thấy lý do gì đó, nói tiếp_Dù sao em cũng quen rồi, với lại trường K.W là trường danh tiếng, học phí cũng rất đắt. Em lại không thông minh như chị, không thể lấy được học bổng, làm sao mà được vào đấy được. . .
– Em không cần lo nhiều đến thế, chị đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi. Mai em chỉ cần đến đấy với chị, làm một bài kiểm tra năng lực thôi. Nếu đủ điều kiện thì hiệu trưởng sẽ cấp cho em 1 học bổng giống chị và nhận em vào học. Em sẽ không làm chị thất vọng chứ?
Nó nói như vậy chủ yếu là muốn kích thích Emma thôi, sợ cô nhóc này lại không chịu đến đó học. Nó dạo gần đây cũng nghe được tin có người theo dõi Emma. Biết không sớm thì cũng muộn Emma cũng sẽ bị bọn người đó làm hại nên nó muốn nhanh chóng chuyển trường cho Emma. Tuy là nó đã nhiều lần hạ lệnh cho đánh bọn rình rập đó rồi nhưng bọn chúng vẫn chứng nào tật nấy, hôm nay đứa này, ngày mai đứa khác, thật buồn bực. Hôm nay nó quyết định không nhân nhượng nữa, tối nay sẽ là lúc kết thúc hết mọi chuyện. Dù mối nguy hiểm dường như đã không còn nhưng nó cũng muốn Emma phát triển tốt hơn, nó muốn đem lại nhiều điều tốt đẹp cho cô bé hơn. Vì vậy, quyết định chuyển trường cho Emma không thể nào thay đổi!
– Dạ. Em sẽ không làm chị thất vọng.
_________7.00 A.M___________
– Chị hai! Chị hai!. . . . . . . . . . . bla. . . bla . . . . . . . Có dậy không? Em dùng chiêu cũ đó nha…_Vừa dứt lời, Emma định bước chân ra khỏi phòng nhưng ngay sau đó lại nghe được giọng nói ai oán của ai đó vang lên bên tai.
– Được rồi, được rồi. Chị dậy rồi nè! Nha đầu chết tiệt!. . . .
Emma quay đầu lại nhe răng cười sáng lạng, lời nói ra làm nó tức nghẹn họng.
– Biết thế nào cũng bị lừa mà, chị sâu lười. Hihi…
Nó bĩu môi, không thèm nói chuyện với Emma nữa, định bụng nằm xuống ngủ tiếp. Ai ngờ ngay lúc này cô nhóc lại nói tiếp.
– Không phải hôm nay chị định đưa em đến trường chị sao? Không đi nữa à? Trễ giờ là mấy hết cơ hội đấy chị yêu. Hihi. . . thôi chị ngủ tiếp đi nha, em đi học ở trường AL đây…_Nói rồi, Emma lại cất bước đi lần nữa.
– Ế . . . . . . . . .!!!!!!!!_Giọng hét thánh thót của nó vang xa_Ai đồn?! Không phải bây giờ chị đang chuẩn bị đi học sao!_Vừa nói nó vừa lật chăn ngồi dậy, luyến tiếc rời mông khỏi chiếc giường thân yêu. Rồi lại lếch xác vào toilet VSCN.
5′ sau, 1 Anna xinh đẹp ngời ngời hùng hồn bước ra khỏi. . . . . toilet! Miệng nhỏ nhắn nhép nhép.
– Đói bụng quá!
– Khỏi lo! Em làm đồ ăn sáng cho chị rồi đây!_Emma cười híp mắt nhìn nó. Đến đây, nó cảm động, nước mắt rưng rưng nhìn em gái vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, chu đáo của mình. Ào 1 cái, chạy đến trước mặt Emma. Hôn chẹp chẹp lên má Emma, miệng còn líu ríu nói.
– Chòi ôi, em gái của chị . . . xương cưng quá à *chẹp chẹp*. Nào, có phải nặng lắm không? Để chị cầm giúp nhé!_Dứt lời nó nhanh tay cầm lấy hộp đồ ăn trên tay Emma rồi quăng cho cô nhóc cái balo của mình bảo:
– Cái này nhẹ hơn nè! Em cầm nhé!?_Nói xong, nó hí ha hí hửng cầm đồ ăn chạy đi học. Vừa ra khỏi nhà, nụ cười trên môi nó cũng theo đấy mà tắt ngấm, chỉ là Emma không nhìn thấy mà thôi. Bây giờ, đối với nó, chỉ có những người mà nó thương yêu mới có thể nhìn thấy được những cảm xúc chân thực của nó mà thôi. Còn người khác thì. . . . hừ! Không bao giờ.
Emma đứng hình nhìn theo bóng lưng của nó, thầm nghĩ “Chị hai đột nhiên thay đổi theo chiều hướng tích cực?! Cảm thấy không có chân thực cho lắm. Đổ mồ hôi. . . . !”
Ra khỏi nhà, Emma nhìn thấy nó cứ như thế mà đi bộ te te ngoài đường, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi. Vội chạy đến gần nó khều khều, nhỏ giọng hỏi:
– Chị hai, hôm nay chị phát bệnh sao? Có xe sao lại không chạy mà đi bộ thế này? Trường chị cũng không gần đâu a~~ Đi bộ 15′ chứ chả ít!
Nó liếc nhìn Emma một cái đầy khinh thường rồi nhẹ nhàng nói
– Em mới là phát bệnh đấy! Xe chị không có ba ga phía sau, em định đu căm đến trường à? Nếu em không ngại thì chị cũng sẵn lòng mà chở em đến đó đấy!
– Ồ!! Hihi em quên
(Còn tiếp)
/54
|