Sáng sớm, Lam Thiên Tình tỉnh dậy lại phát hiện mình ngủ ở phòng Kiều Âu, chớp mắt mấy cái, theo thói quen xoay người muốn ôm người đàn ông vẫn thường ôm mình ngủ không buông tay lại phát hiện Kiều Âu có chút tịch mịch yên lặng ngồi trước bàn máy tính.
"Ông xã ~"
"Em đã tỉnh?" Kiều Âu xoay người, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên gò má anh cùng ánh mắt và giọng nói dịu dàng khiến trái tim cô xao xuyến.
"Đứng lên rửa mặt đi, muốn ăn cái gì, anh đi mua về."
Lam Thiên Tình nhìn vào đôi mắt anh, nhàn nhạt tia máu, hốc mắt bầm đen. Dùng sức hít mũi một cái, còn giống như có thể ngửi ra mùi thuốc lá từ toilet.
"Ông xã, cả một đêm không ngủ sao?"
Kiều Âu cười cười, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh, ôm cô vào trong ngực:
"Ngủ, nhưng dậy tương đối sớm. Em có đặc biệt thích món ăn nào để anh đi mua về cho. hôm nay cùng ngày mai, có thể anh sẽ có chút bận rộn, không thể ở cạnh em. Em không cần ra cửa, cũng đừng đi tham gia huấn luyện, ở chỗ này nghỉ ngơi chơi máy vi tính."
Nhìn Lam Thiên Tình tối hôm qua đi ngủ sớm đến tận sáng sớm hôm nay vẫn còn tham ngủ khiến Kiều Âu không khỏi đau lòng.
Trước kia, cô là một học sinh giỏi và ngoan, trường học qui định sáu giờ sáng bắt đầu tự học thì cô luôn đeo bọc sách ra cửa lúc sáu giờ. Thời gian dài như vậy như đồng hồ sinh vật cho dù trong kỳ nghỉ hè vẫn dậy sớm. Tối hôm qua anh cũng không giày vò cô, chính là để cô ngủ thoải mái thế mà tư nhiên ngủ lâu như vậy. Không cần suy nghĩ, cô nhất định là quá mệt mỏi, quá cực khổ.
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, hiểu rõ Kiều Âu phải bận rộn chuyện gì, không tiện mang theo cô, cũng không yên tâm cô đi ra ngoài ở chung một chỗ với Cung Ngọc Gia.
Giơ tay lên vuốt ve đám râu mới mọc trên mặt anh, thủ thỉ: "Ông xã, anh đi làm việc đi, em sẽ nghe lời ở chỗ này, đều không đi đâu cả."
Mới vừa nói xong, trong dạ dày lại không thoải mái. Khẽ cau mày, cố gắng chịu đựng không biểu hiện ra, sau đó nhàn nhạt nhướng mày cười một tiếng: "Ông xã, nếu như có tin tức về Tư Đằng và Tiểu Nhu, nhất định phải nói cho em biết trước tiên."
Kiều Âu mỉm cười, cúi đầu hôn ở trên trán của cô: "Tốt."
Sau lại, mua cho Lam Thiên Tình một chén thịt bò hoành thánh, hai bánh bao nấm hương rau cải, hai quả trứng. Pha cho cô một ly sữa nóng, còn đem số điện thoại đặt mua đồ ăn đặt ở trên tủ đầu giường, dùng đồng hồ báo thức chặn lên, máy vi tính mở phim truyền hình cô thích nhất, đắp chăn cho cô, điều chỉnh máy điều hòa nhiệt độ, nhìn chung quanh, kiểm tra nhiều lần, rốt cuộc bị Lam Thiên cười ba xin tứ mời đuổi đi rồi.
Sau khi Kiều Âu đi, Lam Thiên Tình liền thoải mái nằm trên giường vừa ăn uống thả cửa, vừa nhìn phim truyền hình.
Nhắc tới cũng kỳ quái, trước kia cô thích bánh trứng nhất mà hôm nay ăn lại cảm thấy không có mùi vị, cô cau mày, chạy xuống giường, tìm kiếm thật lâu mới tìm được một hộp sốt cà chua.
Lam Thiên Tình cười vui vẻ thì ra bánh trứng sốt cà chua rất ngon a!
Sau khi ăn xong, cô còn xem xét nhãn hiệu túi sốt cà chua, nghĩ thầm, lần sau nhất định không mua cái nhãn hiệu này bởi vì không đủ chua, cô muốn chua nhiều hơn nữa!
Giống heo ăn xong không bao lâu, chỉ xem 3-4h phim truyền hình, Lam Thiên Tình lại cảm thấy mệt rồi.
Vươn lưng vì mỏi, cô cũng cảm thấy có cái gì không đúng. Trước kia cô chưa từng thích ngủ qua như vậy. Cắn răng, quyết định không thể dưỡng thành tật xấu tham ngủ, từ trên giường bò dậy, chạy đến trước máy vi tính, chuẩn bị chơi trò chơi online.
Nhưng trên màn hình máy tính có một icon hấp dẫn tầm mắt của cô. Danh sách thành viên Liệt Diễm diễn tập đoạt đảo.
Trong lòng chợt kích động, nhớ lại tối hôm qua, Kiều Âu đã nói với các nữ binh nói, danh sách đã được nộp lên cấp trên từ sáng sớm rồi, cũng không biết thiệt hay giả. Thừa dịp Kiều Âu không có ở đây, không nhìn mới lạ!
Nhẹ nhàng click chuột mở ra tập tin có một bảng danh sách còn có tư liệu riêng của từng người: hình ảnh, tên tuổi, mã số học viên, chức vụ chuyên nghiệp, tóm tắt thành tích cá nhân, kỹ năng cá nhân nổi bật.
Nhướng mày xem qua một lượt, Kiều Âu đã hoàn thành hồ sơ về 26 người. Nói cách khác, còn thiếu bốn người nữa mới đủ ba mươi người, mới có thể nộp danh sách?
Lúc này, dưới thanh công cụ máy vi tính hiện lên một cửa sổ nhỏ, là mail trong quân khu gửi tới. Lam Thiên Tình nhanh tay, còn chưa nghĩ tới muốn xem đã click mở ra.
Xem xong, cô hiểu cấp trên thúc giục Kiều Âu mau hoàn thành nhiệm vụ lập danh sách diễn tập. Thì ra tối hôm qua Kiều Âu đã nói dối với các nữ binh kia! Cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ cười thành tiếng, đây coi như là ông trời cho cô cơ hội sao?
Chống cằm suy nghĩ liên tục, con ngươi như lưu ly cũng vòng vo một lúc lâu, cuối cùng cô tìm kiếm ở trong máy vi tính được tư liệu về bản thân và Ngũ Hoạ Nhu, điền vào danh sách còn thiếu, lại tìm hai người khác nhìn thuận mắt hoàn thiện đầy đủ hết danh sách, và lập tức gửi mail vào hộp thư điện tử của cấp trên.
Lúc này Lam Thiên Tình chỉ có cảm giác mình làm việc xấu, trên trán rịn đầy mồ hôi. Chớp mắt mấy cái, cũng không biết này làm thế có nên hay không, nhưng trước đó cô cũng cầu xin qua Kiều Âu rồi, Kiều Âu không để cho cô đi vì nghĩ đến an toàn cho cô. Lần này, cơ hội tốt như vậy, nếu cô không nắm được thì không phải là cô phụ ý tốt ông trời một phen hay sao?
An ủi mình như thế, trên cửa sổ nhỏ lại có mail trả lời rất ngắn gọn: "Đã nhân được danh sách"
Thở dài ra một hơi, Lam Thiên Tình nghĩ thầm, như vậy là được rồi chứ.
Vốn là muốn chơi trò chơi thế nhưng mí mắt thế nào cũng không mở ra được. Cô có chút bất đắc dĩ tắt máy vi tính, nằm lại trên giường, nhắm mắt lại, trong chốc lát liền ngủ mất rồi.
Kiều Âu trở về, không mua bữa ăn tối cho cô mà nghĩ cả ngày cô đều ở trong phòng buồn bực nên định đưa cô đi ra ngoài đi dạo và xem xem cô muốn ăn cái gì. Nhưng vừa vào cửa liền phát hiện nha đầu này đang ngủ say lộn đầu như heo.
Nhíu mày cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Tiến lên sờ trán cô nhưng không nóng mà.
"Tình Tình ~ Tình Tình?"
Bình thường, chỉ cần Lam Thiên Tình ngủ thì Kiều Âu tuyệt đối không đánh thức sẽ để cho tự tỉnh. Nhưng hôm nay quá khác thường. Thậm chí anh không biết, cô đã ngủ bao lâu.
"Tình Tình?" Vỗ nhẹ nhẹ lên vai Lam Thiên Tình, rốt cuộc người trong chăn vẫn mắt nhắm mắt mở: "Ồ, anh đã về à?"
"Ha ha, đã về rồi."
Kiều Âu rất mệt mỏi, anh về ăn cơm với Lam Thiên Tình xong thì buổi tối lại phải đi ra ngoài. Nếu như không phải vì cô, anh sẽ không quay về như thế này.
"Em ngủ cả một ngày?"
Lam Thiên Tình ngồi dậy, dãn gân cốt một cái: "Không có! Buổi chiều bắt đầu, ngủ thẳng đến bây giờ." dღđ☆L☆qღđ Nói xong, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức, suy nghĩ một chút lại nói: "Em ngủ hơn bốn giờ."
". . . , . . ."
Kiều Âu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, vén chăn lên cười cười:" Ngủ tiếp là được heo, chúng ta đi ăn cơm, ăn xong rồi anh còn phải đi ra ngoài đấy."
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, mặc dù sáng nay Kiều Âu nói tối hôm qua có ngủ nhưng dậy sớm nhưng cô biết đó là anh không muốn để cho cô lo lắng mà thôi. Dấu vết bên gối và trên giường cùng với từn thuốc trong phòng rửa tay đủ để nói rõ quá nhiều rồi.
Mang giày xong, mới vừa đứng dậy, Lam Thiên Tình lại vội vàng ngồi xuống. Nói chính xác, ngã ngồi xuống sàn nhà.
"Thế nào?" Rõ ràng Kiều Âu cảm thấy cô vừa bị mất trọng tâm, đưa tay đỡ cô, trong lòng lo lắng không yên. Ngũ quan căng thẳng giống như dây đàn.
Lam Thiên Tình lạnh nhạt nói: "Không sao đâu, em cảm giác chân tay mỏi vô lực."
Kiều Âu than thở, cảm thấy có vấn đề, một tay bế ngang cô: "Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra thân thể một chút thôi."
Cứ như vậy trước mắt bao người, Lam Thiên Tình bị Kiều Âu ôm lên xe, bên này anh cúi đầu thắt dây an toàn cho cô, bên kia Lam Thiên Tình ủy khuất muốn khóc lên.
"Ghê tởm! Tại sao anh phải như vậy! Anh không thấy mọi người nhìn em thế nào hả?"
"Ha ha." Kiều Âu mặc cho cô đấm như mưa lên người mình, không cho là đúng nhíu mày: "Đồ ngốc, chúng ta là vợ chồng, cũng không phải quan hệ người tình bao nuôi, đó là họ hâm mộ chúng ta đấy"
"Nôn ~!" Kiều Âu vừa mới dứt lời, Lam Thiên Tình liền lập tức che miệng nôn khan một hồi.
Nôn nửa ngày nhưng chẳng có cái gì cả, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt Kiều Âu như có điều suy nghĩ, đang lo lắng nhìn cô chăm chú.
Cho là anh lại muốn chăm lo mù quáng, Lam Thiên Tình dứt khoát thẳng thắn: "Được rồi, không có chuyện gì! Chỉ là không biết làm sao hai ngày nay, lúc sáng sớm và gần tối sẽ muốn nôn, luôn cảm thấy không có tinh thần, tay chân đều mỏi và muốn ngủ. Hơn nữa ăn cái gì đều cảm thấy không có mùi vị. Ông xã a, chúng ta đi mua sốt cà chua đi, lúc ăn bánh trứng cho sốt cà chua mới ăn ngon, nhưng sốt cà chua ở phòng anh không đủ chua."
Nói xong, Lam Thiên Tình thản nhiên nhẹo đầu, lại nghĩ tới cái gì bổ sung: "Đúng rồi, em muốn ăn kết tử."
Cứ như vậy, cặp mắt Kiều Âu đang mệt mỏi lại lóe sáng, ánh mắt nhìn Lam Thiên Tình càng ngày càng dịu dàng, thậm chí thoáng vui mừng và hưng phấn. Ánh mắt này, chỉ có Kiều Âu tự mình biết, sợ mình biểu lộ rõ ràng lại dọa sợ cô, cho nên mới phải cực lực ẩn nhẫn tâm tình của mình.
Lần trước Lam Thiên Tình "Người giả chảy" sự kiện, có muốn hay không hiện tại liền làm ba cái vấn đề này, đã tại Kiều Âu ở bên trong lòng của nói trước dự diễn qua. (Đoạn đầu chưa độc nên không hiểu đã xảy ra chuyện gì nên để nguyên bản convert) Cho nên nếu như bây giờ nha đầu này thật sự có, thì anh tuyệt đối sẽ không kinh sợ như lần trước mà là vui mừng. Nhưng nhìn Lam Thiên Tình ngây ngô vô tội, càng khiến anh đau lòng hơn rồi. Nha đầu này từ nhỏ đã không có mẹ, cũng không tự nhiên sẽ có trưởng bối nói việc này cho cô biết.
Chợt êm ái ôm cô vào trong ngực, Kiều Âu đau xót, cảm thấy tất cả mệt mỏi hai ngày này đều tan thành mây khói. Không phải anh không muốn nói cho Lam Thiên Tình biết rất có thể cô đang mang thai. Anh sợ ngộ nhỡ nói rồi nhưng cuối cùng là hiểu lầm, có thể chỉ là viêm tràng vị hoặc viêm cái gì đó sẽ khiến cô thất vọng.
Kiều Âu đến nay nhớ rõ một ngày nào đó ở trong siêu thị Lam Thiên Tình đã nói, giống như Tư Đằng những đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện đều quan tâm cảm giác của người thân hơn, càng muốn phải có con của mình. Khi đó, ánh mắt Lam Thiên Tình trong suốt giống như dòng suối sáng ngời chói mắt. Ánh mắt như vậy, khiến trái tim Kiều Âu rung động, cũng làm cho anh cảm nhận được tình cảm gia đình.
Vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cô, giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ, Kiều Âu nghĩ thầm, nếu quả như thật có, đó là một lần duy nhất đó sao? Trong nhà đều chuẩn bị bao cao su, bản thân mình cũng rất chú ý phương diện này a.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Đầu óc tỉ mỉ nhớ tới chính là một lần lôi kéo cô ngay trước mặt Mộ Tử Tiêu khi họ đi chơi biển! Lần đó tình huống đặc biệt, trong đầu Kiều Âu đều chỉ muốn làm thế nào tuyên cáo chủ quyền lãnh thổ của mình, hoàn toàn quên mất việc ngừa thai rồi.
"Ha ha." Ngây ngốc cười, anh đang nghĩ, nếu như tình địch biết, một lần ấy mà bọn họ có tiểu bảo bảo của mình thì có thể tức chết hay không? Dù sao bây giờ Kiều Âu vui vẻ sắp chết rồi.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Anh nghĩ, coi như một lát đi bệnh viện kết quả kiểm tra sẽ thất vọng, ít nhất hiện tại để cho anh ảo tưởng một chút cũng không sao!
"Ông xã, anh không sao chớ?"
Lam Thiên Tình có chút không chịu nổi bộ dáng này của Kiều Âu, một lát khẩn trương một lát cười, giống như là bị bệnh thần kinh!
Nhẹ nhàng buông cô ra, Kiều Âu mặt vẻ mặt nhộn nhạo nhìn tới trước cô: "Không có việc gì, chỉ là chợt nhớ tới chuyện vui khi còn bé."
Khó được cùng cô liếc mắt, nhưng cũng nhanh chóng muốn đến bệnh viện rồi. Mới vừa ra khỏi cổng trường quân đội, Lam Thiên Tình chợt hô lên: "Chết đói! Chết đói! Em muốn ăn cơm trước, ăn xong rồi lại nói!"
Thật ra thì cô căn bản cũng không cảm giác mình bị bệnh chỗ nào, đau đầu nhức óc cũng không có, chỉ có khuynh hướng phát triển giống heo mà thôi. Hiện tại đói bụng cồn cào, cô không cần bởi vì anh lo lắng cuống cuồng lại thật sự đi bệnh viện. Hơn nữa cô cũng đau lòng biết anh rất bận rộn, ăn xong cơm tối còn phải chạy tới chỗ khác.
"Kiều Âu! Ông xã! Em đói chết!"
Vào lúc này Kiều Âu khẳng định cái gì cũng theo cô, hơn nữa, cô kêu đói bụng, không được làm con trai anh cũng đói bụng!
"Được, em muốn ăn cái gì? Em muốn ăn cái gì chúng ta sẽ đi ăn cái đó!"
"Muốn ăn MacDonald!"
"Không được! Đồ ăn đó không tốt cho sức khỏe, không được!"
"Ô ô ~ Anh khi dễ em!"
". . . , . . ."
Cô ý vị làm ầm ĩ , Kiều Âu chỉ có theo cô, thật vất vả đem xe dừng ở cửa hàng MacDonald, cởi dây nịt an toàn ra nhìn cô, lại phát hiện vẻ mặt áy náy của cô.
"Ha ha, thế nào? Không có chuyện gì, chỉ náo loạn một lát, phụ nữ náo loạn với đàn ông là chuyện hiển nhiên mà."
Nghe Kiều Âu dịu dàng nói, Lam Thiên Tình càng áy náy, cô kéo tay áo Kiều Âu: "Cái đó, ông xã à, bỗng nhiên em lại không muốn ăn MacDonald rồi, muốn ăn cơm trộn!"
Kiều Âu sững sờ, nhìn cô uất ức, không đành lòng, xoa đầu cô: "Không việc gì, ông xã dẫn em đi ăn cơm trộn."
Hiện tại đậu xe ở một khu phố buôn bán, nhưng nếu muốn đến nhà hàng đồ ăn Hàn Quốc thì phải chờ lấy xe để đến một khu khác đi. Thế nhưng vừa mới lên cầu, nha đầu này lại làm ầm ĩ đứng lên!
"Ông xã! Ô ô ~ đói không chịu nổi, sớm biết chúng ta mới vừa rồi nên ở Mcdonald's mua chút khoai tây cho em lót bụng đấy! Ông xã, người ta muốn ăn khoai tây chiên!"
". . . , . . ."
"Ông xã! Em đói chết! Em bị anh để chết đói! Em muốn ăn khoai tây chiên!"
Kiều Âu xốc xếch như trúng gió, rõ ràng đưa cô đến cửa MacDonald, là cô tự mình không chịu đi vào, như thế nào lại là anh để cô chết đói đây?
"Bà xã, ngoan, nhẫn nại chút nữa, lập tức liền có tiệm ăn Hàn Quốc rồi." Anh dịu dàng dụ dụ dỗ, lại đổi lấy cô nhất quyết không tha, cứ làm ầm ĩ:
"Ô ô ~ Anh không phải yêu em rồi !Em bị anh bỏ chết đói! Em muốn ăn khoai tây chiên!"
Có ăn khoai tây chiên hay không lại có quan hệ với có yêu hay không yêu sao? Vì vậy, một tên con trai lại không có ngữ khí quay đầu xe, ở trên cầu cao vi phạm luật lệ chạy ngược chiều. Lập tức phía sau có một xe cảnh sát đuổi theo, đèn báo hiệu và còi báo kêu loạn làm cho Kiều Âu đau đầu nhức óc.
Kiều Âu nhăn trán, bảo bối luôn luôn hiểu chuyện lại khéo léo, thế nào đột nhiên tính khí lại cổ quái như vậy rồi hả ? Bên này vẫn còn ở suy tư, tiểu nha đầu bên kia lại hô lên: "Ông xã, anh xong đời! Anh bị cảnh sát giao thông đuổi theo! Ô ô ~ làm thế nào, bọn họ có thể bắt chúng ta đi hay không? Làm thế nào à?"
"Tình Tình, không sao, yên tĩnh một chút, không phải sợ, ông xã ở chỗ này, chúng ta không sợ cảnh sát giao thông."
Thật vất vả dừng lại ở cửa MacDonald, mới vừa cởi dây an toàn ra, cảnh sát giao thông liền nhào tới. Kiều Âu lấy ra một phần giấy tờ cho người đó xem qua, cuối cùng người nọ suy nghĩ một chút, còn phạt Kiều Âu hai trăm đồng mới xong chuyện và rời đi.
Thở dài một hơi, nghiêng đầu tới dụ dỗ bảo bối của: "Tình Tình, em xem, anh đã nói không sao. Đi, ông xã dẫn em đi ăn khoai tây chiên!"
Ai ngờ Lam Thiên Tình lo lắng bất động, chợt ngiơ quả đấm đánh như mưa lên người Kiều Âu, vừa khóc vừa kêu: "Ô ô ô ~ đều tại anh, đều tại anh! Ai cho anh quay đầu đấy! Anh không biết đó là cái cầu một chiều à, nhiều nguy hiểm như vậy a! Đều tại anh! Anh làm người ta sợ muốn chết!"
Kiều Âu sững sờ, ngay sau đó bất đắc dĩ: "Được, đều là sai lầm của anh, đều tại anh. Bây giờ bọn họ đã đi rồi, không sao, chúng ta đi xuống ăn cái gì chứ?"
Lam Thiên Tình rối rắm nhìn tới trước: "Vậy em chỉ mua túi khoai tây chiên thôi, em còn muốn ăn cơm trộn."
Kiều Âu cưng chiều ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Tốt."
Xuống xe, đứng ở trước quầy, Kiều Âu mặc kệ cô vừa nói chỉ cần khoai tây chiên, chỉ sợ một lát đang trên đường, cô lại la hét nói khoai tây chiên không đủ ăn, còn phải uống nước giải khát, còn phải ăn cánh gà, vì vậy dứt khoát mua mỗi thứ một chút theo khẩu vị trước kia của Lam Thiên Tình.
Nhân viên cửa hàng phải phụ giúp anh mang đồ ra xe, Lam Thiên Tình nhìn Kiều Âu xách theo một túi lớn đồ liền oán trách: "Hừ! Em biết ngay nha, làm sao càng lúc em càng giống heo, thì ra là đều là tại anh đấy!"
". . . , . . ."
"Hừ! Mua một túi lớn như vậy, xách theo sẽ rất mệt mỏi a! Cố ý đấy!" Dường như người đang xách đồ là cô chứ không phải anh?
"Bà xã, , thắt dây an toàn."
Thật vất vả dụ dỗ cô, rốt cuộc lại quay lại cầu một chiều, Kiều Âu nhìn cô mải mê nhanh chóng ăn hết một túi khoai tây chiên, lại gặm đến cánh gà thì thầm than thật may không nghe cô chỉ mua khoai tây chiên thôi, nếu không lúc này lại muốn quay trở lại rồi.
Bên này anh đang âm thầm vui mừng vì quyết định anh minh của mình còn bên kia Lam Thiên Tình lại cắn ống hút tức giận: "Anh xem đi, đều tại anh mua một đống lớn thế này, làm cho người ta không muốn ăn cơm trộn rồi, chúng ta trở về doanh trại bộ đội đi! Ăn một đống đồ ăn như vậy thì đến tận sáng sớm ngày mai cũng không muốn ăn cơm!"
". . . , . . ."
Một lát, một tên con trai cắn răng nói: "Hay là đi mua đi, mua về ăn khuya." Ngộ nhỡ đi về, cô lại nói muốn ăn làm thế nào?
"Ô ô ~khốn kiếp! Anh xem đi, chính là anh coi em như heo! Anh xấu lắm!"
". . . , . . ."
/145
|