Một tuần lễ sau, rốt cuộc Kiều Nhất Phàm cũng thua sự kiên trì không ngừng của con trai.
Trong phòng làm việc, đôi mắt sắc bén của Kiều Âu nhìn chằm chằm vào cha mình, đi thẳng vào vấn đề.
“Con đã gặp Tình Tình, cô ấy nói muốn chia tay với con, ba, ba nói xem tại sao Tình Tình lại có thể nói những lời như vậy?”.
Cho tới bây giờ, trong lòng Kiều Âu vẫn nghĩ rằng toàn bộ đều do Kiều Nhất Phàm làm chủ, nếu không với tính tình trong trẻo lạnh lùng của Tình Tình, chưa bao giờ nói những lời ngượng ngùng như “Em yêu anh”, làm sao có thể một giây trước chạy đi mua nhẫn kết hôn, một giây sau lại nói chia tay được?
Trong lòng Kiều Nhất Phàm cũng phiền muộn, gian khổ không kể hết. Ngoại trừ oan uổng trên lưng không giải thích được, còn không biết phải giải thích thế nào. Ông suy nghĩ hồi lâu, rồi nói một câu:
“Ba không để cho Tình Tình chia tay với con, nhưng mà có một số việc cần thời gian, con chờ một chút, đợi Tình Tình thông suốt, con bé sẽ gặp con”.
Kiều Âu đã nghe quá nhiều những lời tương tự Kiều Nhất Phàm nói trong điện thoại. Hôm nay anh thành công chặn được Kiều Nhất Phàm, quả quyết không để ông chạy trốn.
Bất kể như thế nào, đối với việc của Lam Thiên Tình, hôm nay nhất định phải có câu trả lời, coi như không có câu trả lời, ít nhất cũng phải có một cách làm thực chất có tiến triển!
“Ba, con muốn đổi chỗ làm, điều con đến trường quân đội núi Thúy Bình đi, con muốn làm đoàn trưởng của Tình Tình, cô ấy ở đâu một ngày, con sẽ ở cạnh coi chừng một ngày, tuyệt đối không rời đi!”.
Những ngày qua, Kiều Âu chỉ tìm cách chặn Kiều Nhất Phàm mà không xông vào doanh nữ binh, nguyên nhân chính là cơ sở ngầm của anh đã báo cáo chi tiết tình trạng gần đây của Lam Thiên Tình. Cô không té xỉu nữa nhưng mà những lần té xỉu trước đều được Cung Ngọc Gia ôm đi. Hơn nữa, mấy ngày nay không té xỉu, ngoại trừ luyện tập những bài đơn giản, những bài huấn luyện cường độ cao Lam Thiên Tình đều ở trong phòng làm việc của Lam Thiên Tình.
Đây quả thực là một chuyện khiến Kiều Âu khó có thể ngồi yên.
Người cậu này của anh, nói trắng ra là tình tính giống anh, nếu anh có thể yêu Lam Thiên Tình, đương nhiên Cung Ngọc Gia cũng sẽ!
Huống chi con thỏ nhỏ của anh da thịt mềm mại xinh đẹp kiều diễm, chỉ là đau khổ trong tội ác vì cô còn là vị thành niên, loại tư vị này cũng khiến thói hư tật xấu của đàn ông tràn ra rồi!
Mỗi lần Kiều Âu nghĩ đến đó, trong lòng sẽ dâng lên lửa giận, không thể nào tắt được!
“Càn quấy! Cậu con vừa mới quay lại, không tới một tháng, con đã nhận chuyên trách của nó? Vậy con nói cho ba biết, phải thăng chức hay xuống chức? Rốt cuộc là nó có công hay có kinh nghiệm? Con cho rằng chức vị trong bộ đội thay đổi dễ dàng như vậy? Huống chi ở đó còn có cậu con, con sợ cái gì, không ai bắt nạt được Tình Tình cả”.
Kiều Nhất Phàm sưng mặt lên, nhìn đứa con trai không có tiền đồ của mình, chỉ hận không thể một cước đạp chết nó!
Sao ông lại không biết ý định của Kiều Âu, mấy ngày nay tin tức của Lam Thiên Tình trong lòng ông cũng biết rõ ràng, sợ rằng Cung Ngọc Gia cũng là người đàn ông độc thân, cho nên Kiều Âu mới bất an!
Nếu như không phải mấy ngày nay Cung Ngọc Gia chiếu cố Lam Thiên Tình, Kiều Nhất Phàm đã sớm nghĩ biện pháp khác rồi!
Kiều Âu thấy cha mình như vậy, mù quáng, chỉ thiếu chút nữa là đập bàn với Kiều Nhất Phàm, đã giao trái tim, anh bất kể giá nào.
“Con mặc kệ! Nếu ba không để cho con đi, con sẽ từ chức không làm! Quân tịch, cấp bậc, cái gì cũng không cần! Con chỉ cần Tình Tình!”.
Sau khi rống to với cha mình, dưới sự dạy dỗ tốt từ nhỏ, Kiều Âu cũng ý thức được thái độ của mình không tốt, trong nháy mắt mềm nhũn ra. Nếu liều mạng với cha như vậy, sợ rằng cha sẽ càng phản đối anh và Tình Tình.
Anh đáng thương ngồi nhìn Kiều Nhất Phàm:
“Ba, con không thể không có Tình Tình!”.
Kiều Nhất Phàm nâng trán, quân nhân vô cớ đổi đi nơi khác không phải không được, nhưng quả thật rất phiền toái!
Không mấy khi hút thuốc, ánh mắt thâm thúy của Kiều Nhất Phàm càng lờ mờ, đi qua đi lại mấy lần, ông thở dài, nhàn nhạt nói:
“Vậy thì, con thay thế Lý Bân làm phó đoàn trưởng, vị trí của cậu con không thay đổi”.
Kiều Âu kinh hãi:
“Cái gì?”.
Kiều Âu vốn là Thượng tá, ở trong lính đặc biệt ra ngoài, lại để anh đi làm trợ thủ cho cậu Trung tá, chuyện này truyền đi, cũng quá mất mặt. Hơn nữa nếu như Cung Ngọc Gia thật sự là tình địch của mình, vậy trận chiến còn chưa bắt đầu, đã thua khí thế rồi!
Kiều Nhất Phàm như tìm được lý do cự tuyệt danh chính ngôn thuận, đôi lông mày nhíu lại, tắt điếu thuốc trong tay, cười cười nói:
“Không thích? Vậy thì coi như xong rồi”.
Kiều Nhất Phàm nói xong, làm bộ không quan tâm đến anh, bộ dạng muốn vùi đầu vào làm việc.
Kiều Âu nhìn vậy, sắc mặt trắng bệch, lập tức xin khoan dung:
“Đừng! Con đi! Làm trợ thủ cho cậu thì ủy khuất gì!”.
Huống chi vì Tình Tình, anh nhận!
Nghĩ đến mấy ngày ở trong phòng làm việc, anh và Tình Tình đang trong lúc tình cảm xuống thấp, mà cả
/145
|