Lam Thiên Tình chịu đựng cảm giác đau lòng và cái mũi ê ẩm, đi về phiá căn phòng nhỏ cuối hành lang, vừa hay lúc đó cánh cửa được mở ra.
Người đầu tiên đi ra ngoài đích thị là Đoàn Hề Trạch.
Ông vừa thấy Lam Thiên Tình đến, không thể nhịn được nữa, tiến lên ôm cô vào lòng.
Lam Thiên Tình sợ tới mức kêu to, súyt chút nữa kêu sắc lang, nhưng mà lúc này Đoàn Hề Trạch lại rầu rĩ phun ra hai chữ:
"Đứa nhỏ!"
Lam Thiên Tình ngây ngốc rồi.
Đoàn Hề Trạch cảm thấy bản thân hơi mất lịch sự, nhanh chóng kéo cô ra khỏi lồng ngực, nhìn bộ dạng này của cô thật sự giống với em gái mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như được đúc ra từ một khuôn, tự nhiên rơi nước mắt.
Lam Thiên Tình kinh ngạc, nhưng ông vẫn đắm chìm trong cảm xúc của bản thân như trước, cứ lôi kéo tay cô.
Vì thế, ba người đàn ông trung niên, lại một lần nữa lôi kéo Lam Thiên Tình trở về căn phòng nhỏ, Kiều Âu đứng ở ngoài cửa khách sạn suy nghĩ cẩn thận, sau đó cũng chạy vào muốn đi tìm Lam Thiên Tình, kết quả cũng bị Kiều Nhất Phàm kéo vào trong căn phòng nhỏ.
Ba người đàn ông, gần như không cần dùng đến mười phút, đã kể cho Lam Thiên Tình câu chuyện một cách tỉ mỉ, hoàn chỉnh.
Nói tóm lại, theo lời bọn họ lời, mẹ đẻ của cô tên gọi là Đoạn Hề Viện, là đại tiểu thư nhà họ Đoàn, cũng là em gái ruột của Đoàn Hề Trạch. Khi còn trẻ có thích một người đàn ông, chưa cưới mà có bầu, bị mọi người trong nhà họ Đoàn và ông ngoại Lam Thiên Tình đuổi bà ra khỏi nhà. Sau này Đoạn Hề Viện lưu lạc đến một ngôi làng nhỏ, điều kiện chữa bệnh không tốt, giao thông cũng không tiện lợi, lúc sinh nở bà bị khó sinh, lại không có cách nào trở về thành phố, nên đã qua đời. Đợi đến khi Kiều Nhất Phàm và Đoàn Hề Trạch ra tỉnh ngoài tham gia hội nghị quan trọng rồi trở về, nhận được tin tức, tìm đến chỗ bà ở, họ chỉ để lại thi thể Đoạn Hề Viện, còn Lam Thiên Tình không cánh mà bay, theo như người dân ở đó nói, đứa nhỏ ở trong bụng đã chết, sau khi sinh ra đã không có hô hấp, gọi bác sĩ đến cứu giúp thì cũng không kịp nữa rồi.
Ba người đàn ông nói xong, một bên dè dặt cẩn trọng quan sát biến hóa trên khuôn mặt Lam Thiên Tình, một bên vụng trộm nhìn nhau.
Hơn nửa ngày, Lam Thiên Tình vẫn ngây ngốc, ngơ ngác, không nói thêm một câu.
Kiều Âu chau mày lại, nghe bọn họ nói chuyện xưa, chỉ cảm thấy quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi thậm chí Lam Thiên Tình không cần hỏi, vì sao mẹ cô lại không cần cô, bởi vì lúc đó tình thế khẩn cấp; cũng không cần hỏi vì sao bọn họ không đi tìm cô, bởi vì lúc đó bọn họ cho rằng cô đã chết.
Bởi vì quá mức hoàn mỹ, ngược lại trong lòng Kiều Âu lại sinh ra nỗi bất an.
Anh líêc nhìn sắc mặt tái nhợt của Lam Thiên Tình, dè dặt cẩn trọng gọi:
"Tình Tình ~ "
Rốt cục, Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, rơi xuống một giọt lệ. Cổ họng khàn khàn mở miệng:
"Cháu, cháu muốn xét nghiệm ADN, bằng không, ai nói cháu cũng không tin!"
Đoàn Hề Trạch lập tức đứng lên, khẩn cấp nói:
"Vậy bây giờ phải đi, nếu cháu thật sự là người nhà họ Đoàn, như vậy phải xét nghiệm ADN ngay bây giờ, không vì cái gì khác, mà còn muốn cho cháu gặp ông ngoại nữa."
Ở trong lòng, Đoàn Hề Trạch đã tin vào thân phận của Lam Thiên Tình, nhưng mà đối mặt với sự việc bất thình lình xảy ra ngày hôm nay lại cảm thấy hơi ảo mộng, ông còn chưa kịp lấy lại tinh thần, ông nghĩ, vào thời điểm cấp bách này một tờ báo cáo kết quả ADN sẽ khiến cho ba người bọn họ cảm giác mình đanh trở về với hiện thực!
Nói là phải làm ngay, Đoàn Hề Trạch lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ, sau đó hai người cùng nhau đi lấy mẫu máu.
Lần trước cô và Kiều Âu cùng nhau đi xét nghiệm ADN nên cũng có chút kinh nghiệm, Lam Thiên Tình biết, nhanh nhất cũng phải ba ngày.
Quả nhiên, chân trước của bác sĩ vừa mới bước đi, Đoàn Hề Trạch đứng ở sau lưng đã nói:
"Tình Tình, cậu đã sắp xếp chỗ ở cho cháu, ba ngày sau cậu sẽ tới đó đón cháu."
Ngụ ý của Đoàn Hề Trạch chính là, hiện tại, ông sẽ mang Lam Thiên Tình đi.
Bỗng chốc Kiều Âu thấy hốt hoảng, anh đi ra, tiến đến bên cạnh Lam Thiên Tình, khẩn trương nói:
"Chú Đoàn, Tình Tình là vị hôn thê của cháu, trong khoảng thời gian này chúng cháu luôn luôn ở cùng một chỗ, tốt nhất nên để cháu mang cô ấy về nhà trước, chờ ba ngày sau, cháu lại mang cô ấy trở lại đây."
Đoàn Hề Trạch liếc mắt đánh giá Kiều Âu từ đầu tới đuôi, không phản ứng nhìn anh, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Lam Thiên Tình:
"Là sao? Cậu ấy là vị hôn phu của cháu?"
Lam Thiên Tình chớp chớp ánh mắt, cực kì vô tội lắc đầu:
"Phát hiện không thích hợp, cho nên chia tay rồi."
"Tình Tình!"
Kiều Âu nóng nảy, biểu hiện của Bùi Tề Tuyên là không quan tâm, trong lòng Kiều Nhất Phàm bíêt rõ hôm nay con trai gặp rắc rối rồi, nên cũng không nói giúp anh, mà Đoàn Hề Trạch còn thâm ý hơn, đảo mắt một vòng, hơi mỉm cười, dịu dàng nói:
"Yêu nhau đến với nhau, không thích hợp thì tách ra là chuyện quá bình thường. Không sao, Tình Tình của chúng ta còn nhỏ, về sau sẽ tìm đựơc một người chồng hợp ý, chúng ta cứ đứng đợi ở cửa, rồi từ từ chọn."
Lời này nói, là đổ thêm dầu vào lửa!
Kiều Âu nhanh chóng lấy chìa khóa phòng trọ ra quơ quơ trước mặt Lam Thiên Tình:
"Tình Tình, chúng ta về nhà đi, chúng ta không ầm ĩ, là anh không tốt, là anh sai rồi, em tha thứ cho anh có được không?"
Lam Thiên Tình quay mặt sang chỗ khác không nhìn anh:
"Kiều thiếu không cần nhượng bộ người khác vì lợi ích chung như vậy, Trung Quốc còn rất nhiều phụ nữ, anh có thể đứng ở cửa, chậm rãi chọn lấy một người vừa ý!"
"Ha ha!"
Bùi Tề Tuyên rất bất lịch sự cười to thành tiếng.
Kiều Nhất Phàm liếc mắt, nhìn Đoàn Hề Trạch đang đứng ở đây, cũng không nói chuyện gì về con trai, bởi vì đứa con trai này của ông đã ngủ với cháu gái nhà người ta khi nó còn chưa đủ tuổi vị thành niên, việc này, không nói ra là tốt nhất.
"Tình Tình ~ ai anh cũng không cần, chỉ cần em!"
Kiều Âu tội nghiệp lôi kéo cánh tay nhỏ bé của cô, lại bị cô vô tình bỏ qua
"Khụ khụ."
Đoàn Hề Trạch ho hai tiếng, mặt không biểu cảm lập tức nói:
"Nếu Kiều thiếu thật có lòng muốn xin lỗi Tình Tình, vậy thì nên tỏ ra có thành ý chút. Cửa nhà họ Đoàn luôn luôn rộng mở, từ một trăm năm trước, khi nước Trung Quốc được thành lập đến nay, nhà họ Kiều có, nhà họ Đoàn cũng có. Tình Tình đã là người nhà họ Đoàn, chuyện này.còn phải dựa vào
/145
|