Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Chương 20 Có giấy hôn thú!

/145


Chương 20 quyển 2: Có giấy hôn thú!

Vậy mà nhìn ánh mắt Đoàn Hề Trạch lóe lên thật lâu không nói gì, sắc mặt nặng nề của Lam Thiên Tình cũng dần dịu xuống, nghiêm túc nhìn ông, vô hình gây áp lực cho Đoàn Hề Trạch.

Không khí trong xe chợt trùng xuống không còn tiếng nói tiếng cười nhẹ nhõm như lúc trước.

Giằng co bốn năm giây, tài xế chợt mở miệng nói:

"Ông chủ, mười phút sau có một hội nghị cấp cao đặc biệt quan trọng."

Đoàn Hề Trạch như được đại xá, thở dài ra một hơi, hướng về phía Lam Thiên Tình ngượng ngập cười cười:

"Tình Tình, bác thiếu chút nữa đã quên mất cuộc họp, đi mau, các cháu cứ đến phòng làm việc chờ, bác sẽ sớm quay lại."

Đối với chuyện cuộc họp tài xế vừa nhắc, Lam Thiên Tình cũng không biết có nên tin tưởng hay không? Thầm nghĩ, có thể ở bên cạnh Đoàn Hề Trạch cận thân phụng bồi, tất nhiên là rất được lòng bác ấy hơn nữa sẽ rất biết nhìn mặt mà nói chuyện.

Trong lòng có chút tò mò nên Lam Thiên Tình giương môi cười một tiếng:

"Vâng, đi xem phòng làm việc của bác một chút xem thế nào. "

Lam Thiên Tình và Đoàn Hề Trạch cùng nhau đi vào thang máy VIP của Đoàn thị, Ngũ Hoạ Nhu và một nữ thư ký cùng đi theo phía sau hai người. 

Trong thời gian thang máy chậm rãi đi lên, Lam Thiên Tình nghĩ thầm mình là con cháu nhà họ Đoàn, nhưng tại sao mẹ mình lại chết? Chẳng lẽ nơi này còn có bí mật gì?

Nhớ lại hôm mọi người đến công viên tưởng niệm, hôm đó tất nhiên là ngày giỗ của mẹ. Mọi người cũng đã nói sẽ tổ chức sinh nhật mình thật vui vẻ. Nếu như ngày mai là sinh nhật của cô thì không có khả năng mẹ chết không phải do khó sinh.

Càng nghĩ càng thấy không hợp lý. Ban đầu cả Kiều Nhất Phàm, Bùi Đồng Tuyên và bác đều nói mẹ cô chết do khó sinh. Như vậy ba người ít nhiều sẽ biết nguyên nhân thật sự hơn nữa còn không muốn để cô biết. Nhưng người đó là mẹ đẻ của mình, phận làm con mà lại không biết rõ nguyên nhân cái chết thì thật không đúng.

Rất nhanh đã đến tầng cao nhất, Lam Thiên Tình ngước mắt nhìn Đoàn Hề Trạch đang âm trầm, lo lắng, kéo tay ông nhỏ nhẹ:

"Bác, ở cô nhi viện có rất nhiều đứa bé cũng không biết sinh nhật của mình, bọn họ sẽ lấy ngày đầu tiên được tiếp nhận vào cô nhi viện làm ngày sinh nhật. Cháu nghĩ, ngày sinh nhật của cháu sau ngày giỗ mẹ mười ngày, trong mười ngày này chắc là đã xảy ra chuyện gì đó rồi cháu mới bị đưa đến cô nhi viện mới đúng!"

Lam Thiên Tình nhẹo đầu nhỏ, nói vẻ mặt thành thật, ngây thơ u mê mắt to vừa nói vừa cắm đầu cắm cổ gật đầu, giống như mình cũng đã cho rằng như vậy là một điều hợp lý..

Đoàn Hề Trạch nghe vậy, hầu kết giật giật, ngay sau đó sờ lỗ mũi một cái nói:

" n, có khả năng này, bác cũng đang suy nghĩ xem đã có chuyện gì xảy ra. Tình Tình, lần này sinh nhật cháu đã muộn mười ngày, đều là lỗi của bác".

Ánh mắt Lam Thiên Tình lóe sáng, không nháy mắt nhìn chằm chằm Đoàn Hề Trạch, nhìn chăm chú phía sau lưng ông đang toát mồ hôi lạnh.

Con bé này tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã phải dè chừng không phải là đứa nhỏ bình thường mà vô cùng cường đại!

Cửa thang máy mở ra, Đoàn Hề Trạch dẫn đầu đi ra ngoài, Lam Thiên Tình bước nhanh đuổi theo, cười đến ngọt ngào:

"Không có việc gì, có thể cùng người thân ở chung một chỗ, ngày ngày đều là ngày sinh nhật!"

Đoàn Hề Trạch bảo thư ký đưa Lam Thiên Tình và Ngũ Hoạ Nhu đến phòng làm việc để chờ, sau đó đi ra ngoài nói là hội nghị muốn bắt đầu.

Vì vậy kế hoạch còn hai giờ nữa mới tiến hành hội nghị cấp cao, nhưng Đoàn Hề Trạch ra lệnh tổ chức trước.

Lam Thiên Tình và Ngũ Hoạ Nhu ngồi trên sofa nói chuyện, trong chốc lát thư ký đẩy tới một xe đồ ăn vặt ba tầng tràn đầy.

Tầng thứ nhất là bánh ngọt, bánh pudding nhỏ, bánh trứng các loại. Tầng thứ hai tất cả đều là trái cây tươi. Tầng thứ ba là các loại nước uống: trà sữa, cà phê, còn có sữa chua cùng sữa tươi.

Ngũ Hoạ Nhu cảm thán, cuộc sống của người có tiền chính là không giống nhau, ăn trà chiều cũng có ý tứ như vậy.

Ngũ Hoạ Nhu không thể chờ đợi đưa tay ra định lấy đồ nhưng thư ký liền ngăn cản:

"Ngũ tiểu thư xin chờ một chút, khi nào người khách kia tới rồi cùng nhau ăn đi."

"Còn có khách?"

Ngũ Hoạ Nhu rất không thích khi đồ ăn mà mình thích lại bị chia sẻ với người khác. Ánh mắt nghi ngờ nhìn Lam Thiên Tình đang cảm thấy khó hiểu. Hơn nữa, tướng ăn của cô luôn luôn hung mãnh, nếu có người ngoài thì một cô gái vốn có thể ăn năm miếng bánh ngọt, lại chỉ có thể ăn một miếng rồi, có thể một hơi uống ba chai nước thì chỉ có thể uống một chai rồi.

Lam Thiên Tình nhíu nhíu mày, ngay sau đó hỏi

"Là khách của bác tôi à? Đến bàn chuyện làm ăn hả?"

Thư ký dịu dàng cười cười:

"Cũng coi là như thế đi, Tổng giám đốc nói muốn giới thiệu cho đại tiểu thư biết một cậu thanh niên"

Bởi vì Đoàn Hề Trạch phải đi họp hội nghị nên lúc còn đang trên đường đã thông báo với thư ký và dặn dò không thể để cho Lam Thiên Tình biết thân phận vị khách quý này bởi sợ cô bị hù dọa. Cho nên thư ký cũng chỉ giải thích một chút. Sau đó nhìn một chút tầng chứa đồ uống thứ ba, cười nói:

"Nếu không, Ngũ tiểu thư cùng đại tiểu thư có thể uống 1 ly sữa trà?"

"Muốn muốn!"

Ngũ Hoạ Nhu ngồi xổm người xuống, lấy một ly Cappuccino, sau đó lại hỏi Lam Thiên Tình có muốn uống gì hay không. Lam Thiên Tình cau mày lắc đầu, không nói lời nào.

"Vậy hai cô chờ một lát, khách mới vừa đến phòng rửa tay, lúc này chắc sắp đến đây rồi, tôi đi ra ngoài trước."

Thư ký nói xong, quay về phía Lam Thiên Tình khẽ khom người đi ra ngoài.

Ngũ Hoạ Nhu một hơi uống hết một nửa cốc cà phê, thật ra thì cô rất muốn uống hết nhưng lại sợ một lát nữa khách đến mà có một cái cốc không thì hơi khó coi.

Ngũ Hoạ Nhu tiến tới bên cạnh kéo ống tay áo Lam Thiên Tình:

"Thế nào? Có phải bác của cậu tìm người tới cho cậu xem mắt hay không?"

Lam Thiên Tình liếc cô một cái:

"Nói bậy cái gì thế, mình còn nhỏ đấy."

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Lam Thiên Tình có chút lo lắng. Hơn nữa lần trước ở trước mặt Kiều Âu bác đã từng nói cô còn nhỏ, muốn cô từ từ lựa chọn một người đàn ông tốt nên rất có thể đúng là chuyện an bài mai mối. 

Chỉ chốc lát sau, thư ký lại mở ra cửa phòng làm việc sau đó khẽ nghiêng nghiêng người để một cậu thiếu niên rất đẹp trai đang đứng phía sau bước vào, sau đó dẫn vị khách từng bước một đi tới ghế sa lon.

Lam Thiên Tình cùng Ngũ Hoạ Nhu lễ phép định đứng lên chào hỏi. Lúc nhìn thấy Lam Thiên Tình ánh mắt của cậu thiếu niên hơi kinh ngạc rồi rất nhanh bình thường lại nhưng cứ nhìn chằm chằm không nháy mắt.

Mà Ngũ Hoạ Nhu quả thực là ngây người, cậu Thiếu Niên này rất giống với nhân vật trong truyện tranh manga, tóc hơi dài, nhuộm màu rám nắng, da trắng hồng khỏe mạnh. Nhìn cậu ta lớn nhất cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, ngang tầm với các cô, hơn nữa vóc người thon dài, rất cao lớn, tai trái đeo hoa tai là một viên kim cương chói mắt, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều hàm súc khí chất quý tộc nhưng lại đầy ngông nghênh phản nghịch.

"Mộ thiếu, vị này là đại tiểu thư của Đoàn thị chúng tôi, vị này là quản gia bên cạnh của đại tiểu thư tên gọi tiểu thư Ngũ."

Thư ký cười giới thiệu, sau đó nhìn về phía Lam Thiên Tình:

"Đại tiểu thư, vị này là Mộ thiếu chính là khách mà tổng giám đốc mời tới khách hôm nay. Mọi người cứ nói chuyện."

Lam Thiên Tình cười gật đầu, sau đó rất rộng rãi đưa ra một cái tay:

"Xin chào, tôi tên là Lam Thiên Tình."

Ánh mắt cậu thiếu niên dâng lên vẻ thú vị, mấy ngày trước nghe nói nhà họ Đoàn tìm được một cô cháu gái vô cùng xinh đẹp, qua các loại xác minh và xét nghiệm đã khẳng định chính là người nhà họ Đoàn rồi. Hôm nay được gặp mặt nên đã thỏa mãn tính tò mò nhưng cô ta đang dò xét xem mình là người nào và vì sao lại tới đây?

Cậu thanh niên cũng đưa ra một cái tay lễ phép nắm lấy tay Lam Thiên Tình không buông tay, nhưng nhẹ cười :

"Lam Thiên Tình? Đó là tên trước kia của cô sao?"

Lam Thiên Tình gật đầu:

"Đúng thế, đó là tên do mẹ nuôi đặt cho tôi."

Trong mắt cậu thiếu niên xẹt qua một tia tán thưởng.

Trong những gia đình dạng giàu có danh môn này phần lớn trẻ em đều trưởng thành sớm so với trẻ em bên ngoài, bởi vì bọn họ phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm cùng trọng trách nặng hơn nhiều. Một cậu bé mười tám mười chín tuổi càng có khả năng trưởng thành sớm.

Vì vậy, việc phải nhìn mặt mà nói chuyện là quá đơn giản!

Việc nói về thân thế của mình, Lam Thiên Tình không cảm thấy chút nào kỳ cục, hoặc là cảm thấy mất thể diện mà nói sang chuyện khác, ngược lại sắc mặt thản nhiên, điểm này khiến cho chàng thiếu niên cảm thấy, cô là người rất chân thật không giả dối như các danh môn thiên kim khác.

"Tôi họ Mộ, trong từ hâm mộ, Mộ Tử Tiêu. Tử trong từ vương tử. Tiêu trong từ tiêu sái "

Lam Thiên Tình nhớ, đang muốn mở miệng, hắn vừa cười nói:

"Cô có thể gọi tôi là Tử Tiêu, ở nhà, khụ khụ, mẹ tôi đều là gọi là Tiêu Tiêu . Nếu như cô không để ý, cũng có thể. . . , . . ."

"Tử Tiêu!"

Lam Thiên Tình xác định người này là cố ý, bởi vì khi nghe tên gọi Tiêu Tiêu có cảm giác tê dại da đầu, cô bén nhạy bắt được ánh mắt người này lóe lên một tia sáng .

"Ha ha, Tình Tình."

Tâm tình của cậu ta hình như không tệ, một đôi mắt sáng long lanh như ánh sao cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt khó xử của Lam Thiên Tình, tựa hồ đang thưởng thức cái gì, cũng như đang mong đợi cái gì đó thú vị.

Ngũ Hoạ Nhu có chút không chịu nổi, tới gần phía trước:

"Khụ khụ, Mộ thiếu hãy buông tay Tình Tình ra rồi nói chuyện?"

Nắm tay một cô gái mới gặp mặt lần đầu lâu như vậy thì có vẻ không lịch sự cho lắm?

Mộ Tử Tiêu ho khan hai tiếng, sau đó rũ mắt buông tay Lam Thiên Tình ra, ngượng ngùng sờ sờ gáy mình. Mới vừa rồi nhất thời vui mừng, quên mất vẫn đang nắm tay của Lam Thiên Tình, bởi vì bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, nhẵn nhụi bóng loáng xúc cảm, có cảm giác rất an tâm, rất thoải mái.

Tiếp đó, một bên vừa hỏi kỹ những thứ Lam Thiên Tình yêu thích, vừa ăn đồ điểm tâm, sau khi nghe Ngũ Hoạ Nhu nói, dứt khoát buông tay ra, tay liên tục lấy đồ ăn uống rất nhiều đưa tới cho Lam Thiên Tình.

Mộ Tử Tiêu cười cười, nghĩ thầm Lam Thiên Tình không biết mình muốn nhân cơ hội sẽ trò chuyện nhiều cùng cô. 

Nhưng mà, không có chuyện gì mà ân cần thì dễ bị xem là gian xảo hoặc đạo chích.

Ngũ Hoạ Nhu đem tất cả nhìn ở trong mắt, trong bụng muốn kêu to mà không được. 

Tối hôm qua cùng Tư Đằng nói chuyện trời đất, Tư Đằng đang kể khổ nói với cô rằng Kiều Thiếu đã nói trừ phi có thể cưới Lam Thiên Tình về nhà làm thiếu phu nhân, nếu không đời này cũng không cho Tư Đằng kết hôn mặc kệ sống chết thế nào cũng không quan tâm. 

Nói tóm lại, Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu đều bị Kiều Âu biến tướng uy hiếp!

Mặc dù trong lòng oán trách đối với Kiều u, nhưng Ngũ Hoạ Nhu cũng không dám lấy hạnh phúc cả đời của chính mình để đùa giỡn. Cô ngốn từng ngụm lớn hai khối bánh ngọt, sau đó lại uống một chai nước rồi lấy cớ đi nhà cầu để bỏ chạy.

Dưới sự chỉ dẫn của thư ký cũng tìm được toilet, vừa đi vào liền lập tức gọi điện thoại cho Tư Đằng. 

"Này, em đúng là không có lương tâm, rốt cuộc sao lại nhớ anh?"

Ngũ Hoạ 


/145

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status