Kiều Nhất Phàm cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Vậy, người phụ nữ kia đâu? Lúc ấy, cháu cũng ở đấy sao?"
Mộ Tử Tiêu cúp mi nói nhỏ:
"Chúng ta đi vào rồi hãy nói, nếu không ba cháu thấy chúng ta đứng đây nói chuyện mà không vào thì không hay lắm."
Ba người bây giờ mới giật mình nhớ ra có camera thu hình. Mà ba người bọn họ đứng lỳ ở đây lâu như vậy, nhất định cũng là bị Tổng Thống nhìn thấy rồi. Cứ mải mê suy tính thiệt hơn mà tự làm rối loạn hết.
Mấy người nhập mật mã vào phòng, đập vào mắt chính là thức ăn và thức uống bừa bãi đầy sàn, vung vãi cả lên tấm thảm len lông cừu xa hoa.
Mà Tổng thống Mộ Nam Phong đang ngồi trên sô pha, trong tay kẹp một điếu thuốc, trong cái gạt tàn đã có bốn, năm đầu tàn thuốc rồi, gương mặt tuấn mỹ, ánh mắt âm trầm, cười như không cười liếc mắt nhìn mấy người vừa tiến vào, giơ tay cầm hộp điều khiển tắt ti vi LCD trước mặt.
Âm thanh lười biếng, nghe không rõ cảm xúc khiến người ta lo lắng.
"Đem người trong phòng rửa tay đi xử lý cho sạch sẽ. Chuyện ngày hôm nay tôi có thể coi như chưa từng xảy ra. Đổi phòng khác cho tôi, tôi muốn dùng cơm, thuận tiện hãy gọi cô bé kia đến đây cho tôi!"
Nói một hơi ngắn ngủn,nhưng không ít nội dung, cũng khiến mấy người đứng trước mặt Mộ Nam Phong một hồi tê dại da đầu.
Trong phòng rửa tay chính là người trúng thuốc kia, không cần phải nói, nhất định là Bùi Thanh Đình, nhưng cô bé Tổng thống muốn gặp là ai?
Đoàn Hề Trạch lập tức nịnh hót cười cười:
"Tổng thống, chuyện ngày hôm nay là một hiểu lầm. Mộng Viện còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, gọi tới gặp ngài, chỉ sợ sẽ để ngài tức giận, sẽ không tốt."
Dứt lời, Mộ Tử Tiêu lập tức truy vấn:
"Chuyện này có quan hệ gì đến Mộng Viện?"
Đoàn Hề Trạch cau mày, không nói gì. Ở trước mặt Mộ Nam Phong, coi như bình thường vừa nói vừa cười, cùng nhau đánh bài, ăn cơm, đánh cầu, giống như là huynh đệ, nhưng lúc này phải giữ lễ phép quân thần.
Mộ Nam Phong đứng lên, bước ra cửa:
"Đem đồ ăn mang theo, đổi phòng, gọi Đoàn Mộng Viện đến, cho các ngươi năm phút đồng hồ!"
Đoàn Hề Trạch không dám chậm trễ, lập tức tiến lên mở cửa phòng, đưa Mộ Nam Phong đi sang phòng khác, còn Kiều Âu và Kiều Nhất Phàm cùng chau mày, vẻ mặt hốt hoảng, trước lúc rời đi, Kiều Âu mở cửa phòng rửa tay liếc mắt nhìn bên trong thấy Bùi Thanh Đình cúi gằm đầu, không biết là bị ngất hay bị chết, nửa ngồi nửa nằm trên sàn, tay chân đã bị Mộ Nam Phong cho trói lại, trán đang chảy máu.
Mộ Tử Tiêu đi tới trước mặt Kiều u:
"Chuyện này rốt cuộc có quan hệ gì với tiểu thư Mộng Viện?"
Kiều Âu lạnh lùng nhìn cậu ta, trong lòng đang lo lắng cho Lam Thiên Tình, tức giận nói một câu:
"Chuyện không liên quan đến cậu!"
Mộ Tử Tiêu tức giận vô cùng, đưa ra một cánh tay ngăn ở trước mặt Kiều Âu mặt nghiêm túc :
"Bây giờ không phải là thời điểm tôi với anh tranh giành người tình, hiện tại an toàn của cô ấy mới là quan trọng nhất. Anh cảm thấy hiện tại ngoại trừ tôi ra, còn có ai có cơ hội nhất ở trước mặt Tổng Thống nói giúp cô ấy sao?"
Cau mày, Kiều Âu ngước mắt nhìn cậu thanh niên trước mắt, trong thâm tâm anh hiểu rõ rõ ràng lúc này Mộ Tử Tiêu là người có thể giúp đỡ Lam Thiên Tình tốt nhất còn bản thân không thể làm gì lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người tình địch của mình đi cứu cô, một chút xíu chua xót lan tràn đáy lòng.
Hầu kết giật giật, không lên tiếng.
Mộ Tử Tiêu nổi giận:
"Nếu anh không nói sẽ không kịp thời gian!"
Kiều Nhất Phàm gọi tới hai người, đem Bùi Thanh Đình bỏ vào trong bao bố, sau đó kéo đi . Nhìn hai người đang giằng co giống như hai đứa trẻ, thở dài, vỗ vai Kiều Âu :
"Hiện tại trừ an toàn của Tình Tình ra thì cái gì còn lại đều là giả. Không có người thì các ngươi còn tranh cái gì?"
Rốt cuộc Kiều Âu cũng mở miệng:
"Người phụ nữ này do Tình Tình đưa tới cho ba cậu ."
"Cái gì? !"
Mộ Tử Tiêu hiển nhiên ngổn ngang trong gió rồi. Chỉ biết lúc trước khi tìm gặp ba thì thấy trong phòng rối một nùi, vẻ mặt của ba rất phức tạp, nói là có một người phụ nữ điên giống như là bị người đổ thuốc, xông vào. Lúc đó cậu còn buồn bực, không hiểu người phụ nữ này vào bằng cách nào. Nhưng không biết, thì ra là Lam Thiên Tình làm? !
Kiều Âu nghiêm túc nhìn Mộ Tử Tiêu:
"Bởi vì Bùi Thanh Đình trước đây đã động tay chân vào mẫu xét nghiệm DNA của Lam Thiên Tình thiếu chút xíu nữa để Tình Tình không nhận được thân thích với Nhà họ Đoàn. Trước đó Bùi Thanh Đình nhiều lần ra tay muốn hại Tình Tình, Tình Tình là không thể nhịn được nữa, mới có thể lựa chọn làm như vậy."
Mộ Tử Tiêu đại khái hiểu, mặc dù không rõ ràng chi tiết, nhưng biết, tạo xì căng đan cho Tổng Thống sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng, tuyệt đối không giống bình thường. Mặc kệ nói thế nào, Lam Thiên Tình vẫn còn quá trẻ nên còn không hiểu được những chuyện trong giới chính trị.
Có chút im lặng không nói, vò vò mái tóc Mộ Tử Tiêu nặng nề sải bước đi.
Lúc đi tới trên hành lang chợt vừa lúc gặp Lam Thiên Tình bị Đoàn Hề Trạch dắt đi ra, thấy cặp mắt hồng hồng, sắc mặt trắng bệch. Đoàn Hề Trạch không nói gì, nhỏ giọng dặn dò Lam Thiên Tình:
"Tổng thống sẽ không quá đáng đối với cháu nhiều đâu, ít nhất vì nể mặt bác và nhà họ Kiều. Nhưng việc làm của cháu lần này quả thật là quá đáng, nếu như Tổng thống có nói gì mà cháu không tiếp thụ nổi thì cháu cũng phải nhẫn nhịn. Chúng ta đều ở đây bên ngoài chờ cháu. Đừng sợ, không có việc gì, Tử Tiêu sẽ nói giúp cháu."
Đoàn Hề Trạch phỏng đoán không sai chút nào, Mộ Tử Tiêu thấy bộ dạng Lam Thiên Tình bị kinh sợ, lại đau lòng lại khổ sở, cậu vừa nhìn bộ dáng này, cũng biết cô nhất định cực sợ, nhất định hiểu rõ sai rồi.
Đi lên mấy bước Mộ Tử Tiêu bắt được tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình, rất nghiêm túc nhìn cô:
"Đừng sợ, tôi vào cùng cô."
Lam Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, há hốc mồm, muốn nói điều gì đó nhưng không nói nên lời chỉ có một giọt nước mắt rơi xuống.
Thật ra thì Lam Thiên Tình muốn nói thật xin lỗi, cô không ngờ việc làm của mình gây ra nhiều chuyện phức tạp như vậy, cô chỉ nghĩ tới muốn mượn tay Tổng thống cho Bùi Thanh Đình một bài học không ngóc đầu nên được. Nhưng không nghĩ sẽ có khả năng mang phiền toái lớn như vậy cho Tổng thống.
Mộ Tử Tiêu thấy Lam Thiên Tình rơi lệ, lập tức luống cuống, ngay sau đó ôm cô vào trong ngực ôm thật chặt, dịu dàng nỉ non ở bên tai cô:
"Đừng sợ, tất cả sẽ không có chuyện gì. Có tôi ở đây,đừng sợ, dù trời sập tôi sẽ ở bên cạnh chống đỡ cho cô!"
Kiều Âu đứng im tại tại chỗ, đau đớn.nhìn hình ảnh trước mắt. Kiều Nhất Phàm và Đoàn Hề Trạch cùng ấn chặt hai bên bả vai không cho anh tiến lên, không để cho anh có cơ hội giằng Lam Thiên Tình khỏi vòng tay của Mộ Tử Tiêu .
Bởi vì, giờ phút này trừ Mộ Tử Tiêu ra thì không còn ai có thể đứng trước mặt Mộ Nam Phong nói chuyện giúp nha đầu này rồi.
Coi như Mộ Tử Tiêu vì che chở Lam Thiên Tình, mà chọc Mộ Nam Phong tức giận thì sang ngày hôm sau cũng sẽ không có chuyện gì nữa bởi dù sao bọn họ cũng là cha con.
Quan trọng nhất bây giờ chỉ là Lam Thiên Tình không có việc gì.
Kiều Âu đau lòng nhìn một màn này, lúc người phụ nữ mình thích nhất cần an ủi, khích lệ, giúp đỡ thế nhưng anh lại chỉ có thể đứng một bên nhường chỗ vỗn là của mình cho một người đàn ông khác bởi vì chưa đủ năng lực.
Ban đầu chính bản thân anh đã mạnh miệng kích thích cô không có việc gì mà cô không làm được. Nhưng bây giờ quả thật đã xảy ra sơ suất rồi.
Cho đến bây giờ, Kiều Âu không chỉ một lần đang tự trách nếu như anh đừng khích lệ Lam Thiên Tình buông ra lá gan để làm việc cô muốn làm thì có thể cũng sẽ không tạo thành cục diện phức tạp như bây giờ?
ở biệt viện nhà họ Đoàn mà Bùi Thanh Đình bị chuốc thuốc, rất rõ ràng chỉ có Đoàn Hề Trạch có thể làm chuyện này.
Nếu như trước lúc quyết định ra tay bọn họ có thể thẳng thắn một chút, thông báo cho nhau một tiếng thì cũng không có phiền toái như vậy.
Mộ Tử Tiêu đem Lam Thiên Tình từ trong lòng ngực thả ra, nâng tay lau nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó nhẹ nhàng cười:
"Đừng sợ, tiểu thư Mộng Viện của chúng ta mỹ lệ đáng yêu như thế, người gặp người thích, ba tôi nhất định sẽ rất ưa thích cô."
Không khí vốn là lúng túng căng thẳng nhưng nghe Mộ Tử Tiêu nói lại giống như cô đang theo Mộ Tử Tiêu đi gặp cha mẹ chồng. Có một chút kỳ cục ngẩng lên, Lam Thiên Tình liếc mắt một cái nhìn Kiều Âu đang cách đó không xa, tâm tình anh trong đôi mắt sâu thẳm của anh cô đều đọc hiểu.
Lam Thiên Tình cứ giương mắt nhìn Kiều Âu không nháy mắt mặc kệ cho Mộ Tử Tiêu đang nắm tay cô kéo vào phòng Mộ Nam Phong.
Lúc này Mộ Nam Phong đang dùng bữa ăn.
Phòng mới đổi không nghiêm cẩn xa hoa như phòng VIP lúc trước, sắc màu ấm và trang trí nội thất mềm mại rèm cửa màu tím giống như phòng dành cho nữ hơn. Ánh sáng đèn trang trí trên trần nhà đem tất cả đồ đạc bên trong phòng chiếu sáng,vẻ mặt biến hóa của ba người cũng rất dễ dàng nhìn thấu không xót chút nào..
Tay phải cầm nĩa bạc cuốn đầy mì sợi, chậm rãi đưa lên miệng thưởng thức, uống ngụm rượu Kê Vĩ.
Lam Thiên Tình nhẹo đầu nhìn người đàn ông trước mắt, đây là người đàn ông kỳ tích của Trung Hoa, liên nhiệm trúng
/145
|