28. Benny
Chúng tôi đã lo được một suất đi nhà trẻ cho Arvid mà không gặp khó khăn gì. Désirée đã quay về với công việc cũ. Cô ấy thức dậy cùng lúc với tôi, rồi thay quần áo và đưa con đi nhà trẻ trên đường lên thành phố. Đôi khi hai mẹ con về nhà khi tôi đang ở trong chuồng bò để vắt sữa ca tối, và khi tôi xong việc thì thằng Arvid đã ngủ khò. Tôi gần như chẳng gặp được con. Désirée than phiền về công việc nặng nhọc. Nặng là nặng thế nào? Thằng con thì tống vào nhà trẻ, chuồng bò thì chẳng phải trông nom?
– Anh lấy một cái ba lô mười cân rồi đeo vào trước bụng ấy, anh sẽ hiểu!- Cô nói.
Khi tôi nhờ Désirée giúp chăm sóc lũ bò trong đợt cày ải mùa thu, cô ấy từ chối thẳng thừng:
– Em sắp đẻ rồi. Anh đâu có bắt mấy con bò lao động cực khổ trong những tháng cuối thai kỳ! Hơn nữa, bây giờ em không tìm được vú bò đâu. Đến bàn chân của mình em còn không thấy nữa là.
Nói đến nước này thì tôi chỉ còn biết amen.
Lần này thì Désirée không vỡ ối trong bếp. Cô ấy lại chuyển dạ chậm hơn ngày dự sinh hai tuần lễ và phải vào nhà hộ sinh để tiêm thuốc kích đẻ. Tôi thấy thế càng hay, chúng tôi có thể lên kế hoạch. Giống như các kỳ nghỉ ấy. Lần này thì tôi sẽ có mặt.
Và không chỉ tôi. Rất nhanh chóng, chúng tôi đã nhận ra điều đó!
Vì việc sinh con của Désirée được dự tính diễn ra vào ban ngày, họ đã cho sinh viên vào thực tập đỡ đẻ.
– Chúng tôi tránh không hỏi các bà mẹ sinh con đầu lòng. – Bà đỡ cho Désirée giải thích. – Thế này ạ, anh chị có đồng ý để cho hai học viên y tá tham dự đỡ đẻ không?
– Càng đông thì càng vui… – Tôi nói đùa. Tôi đang rất căng thẳng. Désirée khẽ liếc mắt nhìn tôi. Hai cô gái tóc buộc đuôi ngựa có nước da tái bước vào phòng và bắt đầu rì rầm trong một góc.
Họ tiêm gì đó cho Désirée và mọi việc bắt đầu. Cô ấy bắt đầu thở hổn hển, và đột nhiên bà đỡ xuất hiện cùng với ba sinh viên y khoa, với một cái nhún vai thay cho lời xin lỗi: “Các em nó phải học, anh chị thông cảm”. Túi ối vỡ trước những con mắt tò mò của họ. Bà đỡ đi một đôi ủng cao su.
– Anh thấy đấy, – Désirée thì thầm với tôi trong nỗ lực cố pha trò, – em cũng đâu muốn ở một mình với anh. Anh sẽ không ngần ngại buộc dây vào chân đứa bé lôi nó ra theo lực chéo.
Sau đó cô ấy gào lên là muốn gây tê ngoài màng cứng. Theo lời của bà đỡ đang chạy ra chạy vào liên tục như con chim trên cái đồng hồ Thụy Sĩ – bà ta phụ trách nhiều ca sinh cùng một lúc – thì bà ta đang tìm một bác sĩ để thực hiện việc đó.
Tôi không biết phải nghĩ thế nào nữa. Chúng tôi nắm tay nhau mà vượt cạn à? Trời ạ!
Đám sinh viên tranh thủ cơ hội để đặt một đống câu hỏi với Désirée.
– Chị có thể mô tả cơn đau không ạ? Có giống với đau thận không? – Sinh viên đầu tiên hỏi.
Các sinh viên còn lại hỏi về chế độ ăn và việc giữ vệ sinh trong thai kỳ. Hai cô học viên y tá lần lượt nghe bụng Désirée giữa các đợt co thắt. Vợ tôi càng lúc càng tuyệt vọng hơn. Tôi thì chỉ muốn huých cùi chỏ để mở lối len đến bên cạnh vợ mình.
Bà đỡ lúc nãy đã xong ca trực, một người mới xuất hiện và họ mất thời gian để cho người này nắm được diễn tiến của việc kích đẻ. Ngoài tôi ra, trong phòng còn bảy người khác đang trao đổi rất hăng. Đúng lúc đó, Désirée tự dưng thét lên một tiếng kinh thiên động địa.
– Đến lúc rồi!
Tiếng thét đã châm ngòi cho một loạt hành động nhanh chóng. Mọi người nhất loạt đeo khẩu trang vào và chen lấn nhau quanh bàn để nhìn cậu con trai thứ hai của tôi chào đời. Tôi chỉ kịp nhìn thấy cái đầu của thằng bé nom như một quả bóng cao su bị nén đột ngột nở to ra, trước khi cái mông của một sinh viên chắn ngang tầm nhìn của tôi. Tôi mò mẫm tìm bàn tay Désirée giữa lúc lộn xộn nhưng hoài công. Khi tất cả đã xong thì một tay bác sĩ lao bổ vào phòng và hỏi:
– Ca gây tê ngoài màng cứng là ở đây hả?
Bả đỡ mới thuộc loại khá cộc cằn. Bà ta nhìn quanh một lượt như một viên tướng quan sát đột hình chiến đấu, rồi ra lệnh:
– Tất cả, ngoại trừ ông bố, ra ngoài!
Những người kia lục tục kéo ra khỏi phòng, vừa đi vừa bàn luận sôi nổi.
Sau đó, mọi thứ bình yên trở lại. Ánh sáng chuyển thành màu xanh lá cây dịu mát và đứa bé mở đôi mắt màu xanh thẫm nhìn chúng tôi. Hai vợ chồng tôi khóc như mưa.
– Thế đấy, mới chào đời mà con mình đã được chào đón ồn ào rồi! – Tôi nói. – Chắc chắn nó sẽ làm nên chuyện lớn đây!
– Nếu em có sinh lần nữa thì em sẽ bắt họ trả tiền vé vào xem! – Désirée tuyên bố. – Nhưng hiện tại thì em chưa muốn. Ý em là chuyện có thêm con ấy.
– Em không nghĩ đến việc gia tăng quân số cho ngành nông nghiệp à? – Tôi nói. – Các nông dân Thụy Điển đang ngày một già đi.
– Anh tưởng chỉ mình chúng ta mà đảo ngược tình hình được chắc? – Désirée lẩm bẩm. – Ơ nhìn này, con nó có cái xoáy y hệt anh nhé!
Chúng tôi đã lo được một suất đi nhà trẻ cho Arvid mà không gặp khó khăn gì. Désirée đã quay về với công việc cũ. Cô ấy thức dậy cùng lúc với tôi, rồi thay quần áo và đưa con đi nhà trẻ trên đường lên thành phố. Đôi khi hai mẹ con về nhà khi tôi đang ở trong chuồng bò để vắt sữa ca tối, và khi tôi xong việc thì thằng Arvid đã ngủ khò. Tôi gần như chẳng gặp được con. Désirée than phiền về công việc nặng nhọc. Nặng là nặng thế nào? Thằng con thì tống vào nhà trẻ, chuồng bò thì chẳng phải trông nom?
– Anh lấy một cái ba lô mười cân rồi đeo vào trước bụng ấy, anh sẽ hiểu!- Cô nói.
Khi tôi nhờ Désirée giúp chăm sóc lũ bò trong đợt cày ải mùa thu, cô ấy từ chối thẳng thừng:
– Em sắp đẻ rồi. Anh đâu có bắt mấy con bò lao động cực khổ trong những tháng cuối thai kỳ! Hơn nữa, bây giờ em không tìm được vú bò đâu. Đến bàn chân của mình em còn không thấy nữa là.
Nói đến nước này thì tôi chỉ còn biết amen.
Lần này thì Désirée không vỡ ối trong bếp. Cô ấy lại chuyển dạ chậm hơn ngày dự sinh hai tuần lễ và phải vào nhà hộ sinh để tiêm thuốc kích đẻ. Tôi thấy thế càng hay, chúng tôi có thể lên kế hoạch. Giống như các kỳ nghỉ ấy. Lần này thì tôi sẽ có mặt.
Và không chỉ tôi. Rất nhanh chóng, chúng tôi đã nhận ra điều đó!
Vì việc sinh con của Désirée được dự tính diễn ra vào ban ngày, họ đã cho sinh viên vào thực tập đỡ đẻ.
– Chúng tôi tránh không hỏi các bà mẹ sinh con đầu lòng. – Bà đỡ cho Désirée giải thích. – Thế này ạ, anh chị có đồng ý để cho hai học viên y tá tham dự đỡ đẻ không?
– Càng đông thì càng vui… – Tôi nói đùa. Tôi đang rất căng thẳng. Désirée khẽ liếc mắt nhìn tôi. Hai cô gái tóc buộc đuôi ngựa có nước da tái bước vào phòng và bắt đầu rì rầm trong một góc.
Họ tiêm gì đó cho Désirée và mọi việc bắt đầu. Cô ấy bắt đầu thở hổn hển, và đột nhiên bà đỡ xuất hiện cùng với ba sinh viên y khoa, với một cái nhún vai thay cho lời xin lỗi: “Các em nó phải học, anh chị thông cảm”. Túi ối vỡ trước những con mắt tò mò của họ. Bà đỡ đi một đôi ủng cao su.
– Anh thấy đấy, – Désirée thì thầm với tôi trong nỗ lực cố pha trò, – em cũng đâu muốn ở một mình với anh. Anh sẽ không ngần ngại buộc dây vào chân đứa bé lôi nó ra theo lực chéo.
Sau đó cô ấy gào lên là muốn gây tê ngoài màng cứng. Theo lời của bà đỡ đang chạy ra chạy vào liên tục như con chim trên cái đồng hồ Thụy Sĩ – bà ta phụ trách nhiều ca sinh cùng một lúc – thì bà ta đang tìm một bác sĩ để thực hiện việc đó.
Tôi không biết phải nghĩ thế nào nữa. Chúng tôi nắm tay nhau mà vượt cạn à? Trời ạ!
Đám sinh viên tranh thủ cơ hội để đặt một đống câu hỏi với Désirée.
– Chị có thể mô tả cơn đau không ạ? Có giống với đau thận không? – Sinh viên đầu tiên hỏi.
Các sinh viên còn lại hỏi về chế độ ăn và việc giữ vệ sinh trong thai kỳ. Hai cô học viên y tá lần lượt nghe bụng Désirée giữa các đợt co thắt. Vợ tôi càng lúc càng tuyệt vọng hơn. Tôi thì chỉ muốn huých cùi chỏ để mở lối len đến bên cạnh vợ mình.
Bà đỡ lúc nãy đã xong ca trực, một người mới xuất hiện và họ mất thời gian để cho người này nắm được diễn tiến của việc kích đẻ. Ngoài tôi ra, trong phòng còn bảy người khác đang trao đổi rất hăng. Đúng lúc đó, Désirée tự dưng thét lên một tiếng kinh thiên động địa.
– Đến lúc rồi!
Tiếng thét đã châm ngòi cho một loạt hành động nhanh chóng. Mọi người nhất loạt đeo khẩu trang vào và chen lấn nhau quanh bàn để nhìn cậu con trai thứ hai của tôi chào đời. Tôi chỉ kịp nhìn thấy cái đầu của thằng bé nom như một quả bóng cao su bị nén đột ngột nở to ra, trước khi cái mông của một sinh viên chắn ngang tầm nhìn của tôi. Tôi mò mẫm tìm bàn tay Désirée giữa lúc lộn xộn nhưng hoài công. Khi tất cả đã xong thì một tay bác sĩ lao bổ vào phòng và hỏi:
– Ca gây tê ngoài màng cứng là ở đây hả?
Bả đỡ mới thuộc loại khá cộc cằn. Bà ta nhìn quanh một lượt như một viên tướng quan sát đột hình chiến đấu, rồi ra lệnh:
– Tất cả, ngoại trừ ông bố, ra ngoài!
Những người kia lục tục kéo ra khỏi phòng, vừa đi vừa bàn luận sôi nổi.
Sau đó, mọi thứ bình yên trở lại. Ánh sáng chuyển thành màu xanh lá cây dịu mát và đứa bé mở đôi mắt màu xanh thẫm nhìn chúng tôi. Hai vợ chồng tôi khóc như mưa.
– Thế đấy, mới chào đời mà con mình đã được chào đón ồn ào rồi! – Tôi nói. – Chắc chắn nó sẽ làm nên chuyện lớn đây!
– Nếu em có sinh lần nữa thì em sẽ bắt họ trả tiền vé vào xem! – Désirée tuyên bố. – Nhưng hiện tại thì em chưa muốn. Ý em là chuyện có thêm con ấy.
– Em không nghĩ đến việc gia tăng quân số cho ngành nông nghiệp à? – Tôi nói. – Các nông dân Thụy Điển đang ngày một già đi.
– Anh tưởng chỉ mình chúng ta mà đảo ngược tình hình được chắc? – Désirée lẩm bẩm. – Ơ nhìn này, con nó có cái xoáy y hệt anh nhé!
/52
|