Một giây trước, Mộ Thần còn thề sắt son với Ô Nha Nha rằng số tài vật đó đặt trong biệt thự rất an toàn, bởi vì anh ta sẽ bảo quản thật tốt. Nhưng giây tiếp theo, Ô Nha Nha liền bắt được hành vi tự tiện lấy đồ dùng của Liễu Như Nhứ.
Đây quả thực là thời khắc mất mặt nhất Mộ Thần từng trải qua.
Anh ta đè xuống lửa giận trong lòng, ngữ khí âm trầm quát: "Đem tất cả quần áo, giày lẫn châu báu trang sức cởi ra! Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, những thứ này là của Cẩm Khê, em chỉ có thể xem, không được đụng vào. Từ khi nào tầm mắt của em trở nên hạn hẹp như vậy?"
Nói xong câu này anh ta mới hoảng nhiên kinh cảm [1], tầm mắt của Liễu Như Nhứ vẫn luôn hạn hẹp như vậy. Bản tính của cô ta như thế nào, Mộ Thần vẫn luôn biết rất rõ.
[1] Hoảng nhiên kinh cảm: đột nhiên tỉnh táo ý thức được điều gì đó.
Cô gái nhỏ nhìn như khinh thường với vật ngoài thân, chỉ chuyên chú với sự nghiệp diễn xuất của mình này, chẳng qua là nguỵ trang ra một hình tượng. Liễu Như Như chân chính cùng với đám người ruồi nhặng bên ngoài phan long phù phượng [2] kia không có gì khác biệt.
[2] Phan long phù phượng: là câu thành ngữ Trung Quốc có nguồn gốc từ Pháp ngôn- Uyên khiên của nhà tư tưởng thời Hán- Dương Hùng. Theo đó rồng và phượng là con vật mang điềm lành trong truyền thuyết, dùng để chỉ người có quyền lực (rồng chỉ Hoàng đế, phượng chỉ Hoàng hậu). Câu này là một phép ẩn dụ chỉ việc dựa vào Hoàng đế hoặc những người có quyền lực để đạt được giàu có, địa vị...
Cô ta tham hư vinh, thủ đoạn ngoan độc, ích kỷ. Chỗ duy nhất cô ta mạnh hơn so với người khác là diện mạo của cô ta đánh trúng thẩm mỹ của Mộ Thần. Cô ta đủ trong sáng, cũng đủ xinh đẹp. Cô ta có thể mỗi ngày 24h đều diễn vai hồn nhiên trước mặt Mộ Thần.
Nhưng về điểm kỹ năng diễn xuất này của cô ta, đối với diễn viên gạo cội như Mộ Thần mà nói chẳng qua chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu.
Người chân chính đơn thuần kia vẫn luôn là Kim Cẩm Khê. Khi vừa mới quen biết cô mới 19 tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, ở trong giới bị bắt nạt cũng không phản kháng lại. Mộ Thần thường thấy cô một mình trốn trong góc phòng khóc, vì vậy liền hứng lên thương cảm luyến tiếc, đem cô theo bên người cẩn thận dạy dỗ.
Chỉ là dạy đến cuối cùng, cô cái gì cũng học không được.
Khi đó, Mộ Thần muốn vĩnh viễn bảo vệ cô. Buồn cười chính là, hôn nhân mới ngắn ngủi 1 năm, nguyện vọng tốt đẹp này đã cùng với tình cảm nhàn nhạt hoàn toàn biến mất. Mộ Thần biết bản thân là kẻ bạc tình, không cách nào bảo vệ một phần thề ước.
Anh ta đối với Kim Cẩm Khê không có yêu, lại mang áy náy rất sâu, cho nên anh ta dung túng ham muốn hưởng thụ vật chất ngày càng tăng vọt của Kim Cẩm Khê.
Anh ta lấy phương thức này bồi thường cho người vợ thua thiệt của mình.
Chẳng qua anh ta không nghĩ tới, ham muốn hưởng thụ vật chất của Kim Cẩm Khê sẽ phá huỷ tâm tính vốn đơn thuần của cô. Cô biến thành một người phụ nữ trong mắt chỉ có tiền. Sinh hoạt mỗi ngày của cô đều trong cuồng loạn lo âu vô chừng mực. Cô trở nên nóng nảy, đa nghi, yếu ớt, mẫn cảm, chỉ trong lúc cuồng loạn mua sắm mới có thể đạt được thoả mãn lẫn bình tĩnh ngắn ngủi.
Có lẽ bởi vì phẫu thuật thẩm mỹ không thuận lợi, cho nên chịu nhiều đau khổ. Sau khi từ Hàn Quốc trở về, cô ẩn cư vài tháng, khi xuất hiện lần nữa, cả người liền thay đổi.
Tính tình của cô vẫn xấu như cũ, đương lúc cô nhìn những trang phục hoa lệ cùng trang sức, ánh sáng trong đôi mắt lại trở nên thanh triệt.
Cô đối với cả phòng tài phú này lặng lẽ xoa tay, bộ dạng rõ ràng là tham lam, lại khiến Mộ Thần chán ghét không được.
Có thể ở trong giới giải trí tạo ra một vùng trời riêng, số người Mộ Thần gặp qua so với người ta ăn cơm còn nhiều hơn. Anh ta chán ghét Kim Cẩm Khê nguyên chủ, thậm chí cũng chán ghét bộ dạng ngẫu nhiên lộ ra tham lam của Liễu Như Nhứ. Nhưng anh ta không sao chán ghét được Kim Cẩm Khê hiện tại.
Cô thích châu báu, thích trang phục sang trọng, thích hết thảy xa xỉ phẩm quý giá, cô thích cũng đơn thuần chỉ là thích, không trộn lẫn bất kỳ dục niệm dơ bẩn có thể ăn mòn linh hồn.
Nói chính xác hơn một chút, cô thích, đại khái là cùng loại với trẻ con thích đồ chơi. Trẻ con ngây thơ sẽ không để ý món đồ chơi sang quý hay không, có thể tăng giá trị hay không, có thể trang trí cho hư vinh của bản thân hay không, sẽ chỉ suy nghĩ chúng có chơi được hay không.
Cô dường như trở về tuổi 18- 19, đơn giản là khiến người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Vì vậy, trước vợ cùng bạn gái đương nhiệm, Mộ Thần không chút do dự thiên vị vợ cũ. Anh ta chỉ ra bên ngoài, ngữ khí trầm lạnh: "Đem đồ trở về, sau này đừng để tôi nhìn thấy em lại vào phòng của Cẩm Khê."
Đây quả thực là thời khắc mất mặt nhất Mộ Thần từng trải qua.
Anh ta đè xuống lửa giận trong lòng, ngữ khí âm trầm quát: "Đem tất cả quần áo, giày lẫn châu báu trang sức cởi ra! Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, những thứ này là của Cẩm Khê, em chỉ có thể xem, không được đụng vào. Từ khi nào tầm mắt của em trở nên hạn hẹp như vậy?"
Nói xong câu này anh ta mới hoảng nhiên kinh cảm [1], tầm mắt của Liễu Như Nhứ vẫn luôn hạn hẹp như vậy. Bản tính của cô ta như thế nào, Mộ Thần vẫn luôn biết rất rõ.
[1] Hoảng nhiên kinh cảm: đột nhiên tỉnh táo ý thức được điều gì đó.
Cô gái nhỏ nhìn như khinh thường với vật ngoài thân, chỉ chuyên chú với sự nghiệp diễn xuất của mình này, chẳng qua là nguỵ trang ra một hình tượng. Liễu Như Như chân chính cùng với đám người ruồi nhặng bên ngoài phan long phù phượng [2] kia không có gì khác biệt.
[2] Phan long phù phượng: là câu thành ngữ Trung Quốc có nguồn gốc từ Pháp ngôn- Uyên khiên của nhà tư tưởng thời Hán- Dương Hùng. Theo đó rồng và phượng là con vật mang điềm lành trong truyền thuyết, dùng để chỉ người có quyền lực (rồng chỉ Hoàng đế, phượng chỉ Hoàng hậu). Câu này là một phép ẩn dụ chỉ việc dựa vào Hoàng đế hoặc những người có quyền lực để đạt được giàu có, địa vị...
Cô ta tham hư vinh, thủ đoạn ngoan độc, ích kỷ. Chỗ duy nhất cô ta mạnh hơn so với người khác là diện mạo của cô ta đánh trúng thẩm mỹ của Mộ Thần. Cô ta đủ trong sáng, cũng đủ xinh đẹp. Cô ta có thể mỗi ngày 24h đều diễn vai hồn nhiên trước mặt Mộ Thần.
Nhưng về điểm kỹ năng diễn xuất này của cô ta, đối với diễn viên gạo cội như Mộ Thần mà nói chẳng qua chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu.
Người chân chính đơn thuần kia vẫn luôn là Kim Cẩm Khê. Khi vừa mới quen biết cô mới 19 tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, ở trong giới bị bắt nạt cũng không phản kháng lại. Mộ Thần thường thấy cô một mình trốn trong góc phòng khóc, vì vậy liền hứng lên thương cảm luyến tiếc, đem cô theo bên người cẩn thận dạy dỗ.
Chỉ là dạy đến cuối cùng, cô cái gì cũng học không được.
Khi đó, Mộ Thần muốn vĩnh viễn bảo vệ cô. Buồn cười chính là, hôn nhân mới ngắn ngủi 1 năm, nguyện vọng tốt đẹp này đã cùng với tình cảm nhàn nhạt hoàn toàn biến mất. Mộ Thần biết bản thân là kẻ bạc tình, không cách nào bảo vệ một phần thề ước.
Anh ta đối với Kim Cẩm Khê không có yêu, lại mang áy náy rất sâu, cho nên anh ta dung túng ham muốn hưởng thụ vật chất ngày càng tăng vọt của Kim Cẩm Khê.
Anh ta lấy phương thức này bồi thường cho người vợ thua thiệt của mình.
Chẳng qua anh ta không nghĩ tới, ham muốn hưởng thụ vật chất của Kim Cẩm Khê sẽ phá huỷ tâm tính vốn đơn thuần của cô. Cô biến thành một người phụ nữ trong mắt chỉ có tiền. Sinh hoạt mỗi ngày của cô đều trong cuồng loạn lo âu vô chừng mực. Cô trở nên nóng nảy, đa nghi, yếu ớt, mẫn cảm, chỉ trong lúc cuồng loạn mua sắm mới có thể đạt được thoả mãn lẫn bình tĩnh ngắn ngủi.
Có lẽ bởi vì phẫu thuật thẩm mỹ không thuận lợi, cho nên chịu nhiều đau khổ. Sau khi từ Hàn Quốc trở về, cô ẩn cư vài tháng, khi xuất hiện lần nữa, cả người liền thay đổi.
Tính tình của cô vẫn xấu như cũ, đương lúc cô nhìn những trang phục hoa lệ cùng trang sức, ánh sáng trong đôi mắt lại trở nên thanh triệt.
Cô đối với cả phòng tài phú này lặng lẽ xoa tay, bộ dạng rõ ràng là tham lam, lại khiến Mộ Thần chán ghét không được.
Có thể ở trong giới giải trí tạo ra một vùng trời riêng, số người Mộ Thần gặp qua so với người ta ăn cơm còn nhiều hơn. Anh ta chán ghét Kim Cẩm Khê nguyên chủ, thậm chí cũng chán ghét bộ dạng ngẫu nhiên lộ ra tham lam của Liễu Như Nhứ. Nhưng anh ta không sao chán ghét được Kim Cẩm Khê hiện tại.
Cô thích châu báu, thích trang phục sang trọng, thích hết thảy xa xỉ phẩm quý giá, cô thích cũng đơn thuần chỉ là thích, không trộn lẫn bất kỳ dục niệm dơ bẩn có thể ăn mòn linh hồn.
Nói chính xác hơn một chút, cô thích, đại khái là cùng loại với trẻ con thích đồ chơi. Trẻ con ngây thơ sẽ không để ý món đồ chơi sang quý hay không, có thể tăng giá trị hay không, có thể trang trí cho hư vinh của bản thân hay không, sẽ chỉ suy nghĩ chúng có chơi được hay không.
Cô dường như trở về tuổi 18- 19, đơn giản là khiến người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Vì vậy, trước vợ cùng bạn gái đương nhiệm, Mộ Thần không chút do dự thiên vị vợ cũ. Anh ta chỉ ra bên ngoài, ngữ khí trầm lạnh: "Đem đồ trở về, sau này đừng để tôi nhìn thấy em lại vào phòng của Cẩm Khê."
/72
|