Dịch Lĩnh thu năm ngón tay lại, nắm chặt vòng cổ kim cương dính nước bọt kia, sau đó lại chậm rãi buông ra, đem cất vào túi quần.
"Em cứ vậy mà đi ngủ?", anh rũ mắt nhìn yêu quái nhỏ nằm giữa những hộp bọc nhung: "Buổi tối em tuỳ tiện lăn một cái đều sẽ đem đá quý đá xuống giường. Vòng tay này không chịu nổi va đập, rơi xuống đất sẽ nứt, đến lúc đó tổn thất mấy trăm nghìn tệ."
Dịch Lĩnh chỉ vào một chiếc vòng tay phỉ thuý.
Ô Nha Nha bò dậy đo lường độ rộng của chiếc giường một chút, tròng mắt vừa chuyển động liền có chủ ý.
"Tôi biến thành như thế này là có thể ngủ rồi."
Lời còn chưa dứt, mỹ nhân ngọc tuyết nằm trên ga giường màu đen liền biến mất, chỉ còn lại một chiếc váy lụa màu hồng đào. Cổ váy phồng lên một núi nhỏ, hơn nữa còn không ngừng động đậy. Qua một lúc lâu, một quả cầu lông màu đen, cái bụng tròn vo từ cổ váy chui ra, sau đó vươn đôi chân ngắn, dang đôi cánh nhỏ, nằm thành hình chữ X.
Trên giường thiếu một người, chỗ trống này cũng đủ cho quả cầu lông nhỏ tùy ý lăn lộn. Buổi tối bất kể cô ngủ tư thế gì sẽ không đem hộp đá quý đá xuống.
"Ngủ ngon!", Ô Nha Nha mở một con mắt, lười biếng nói.
Tận mắt nhìn thấy người sống biến thành quạ đen, mà từ miệng quạ lại phun ra tiếng người, Dịch Lĩnh không những không bị doạ, đôi mắt còn phát ra một tia sáng hứng thú. Yêu quái nhỏ của anh quả nhiên thần kỳ.
Dịch Lĩnh cúi người xuống, nghiêm túc đánh giá quả cầu lông nhỏ này, tiện thể dùng chất giọng trầm thấp dịu dàng nói: "Ngủ ngon."
Chỉ một câu, Ô Nha Nha đã ngủ rồi, cái mỏ ngắn hơi mở ra, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Vô tâm vô phế đi vào giấc ngủ với tốc độ đặc biệt nhanh.
Dịch Lĩnh lắc đầu bật cười, thuận tiện rời đi. Lúc đi tới cửa, anh lại vòng trở về, từ trong túi lấy ra miếng vải lau mắt kính của chính mình, nhẹ nhàng đắp lên cái bụng tròn vo của quả cầu nhỏ.
Một con chim lớn bằng bàn tay, lại giống như người dang tay dạng chân ngửa mặt lên trời mà ngủ, trên bụng còn có một tấm khăn lông nhỏ màu trắng... Dịch Lĩnh rũ mắt nhìn cảnh tượng này, khóe miệng nâng lên ngăn không được. Nếu không phải khả năng tự khống chế tương đối cao, anh có thể sớm đã cười thành tiếng.
Sau khi nhìn đủ, anh lấy di động ra, từ nhiều góc độ khác nhau chụp rất nhiều ảnh.
Người đương nhiêu là vui vẻ, động vật nhỏ cũng đáng yêu giống vậy.
_____________
ʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞ
"Em cứ vậy mà đi ngủ?", anh rũ mắt nhìn yêu quái nhỏ nằm giữa những hộp bọc nhung: "Buổi tối em tuỳ tiện lăn một cái đều sẽ đem đá quý đá xuống giường. Vòng tay này không chịu nổi va đập, rơi xuống đất sẽ nứt, đến lúc đó tổn thất mấy trăm nghìn tệ."
Dịch Lĩnh chỉ vào một chiếc vòng tay phỉ thuý.
Ô Nha Nha bò dậy đo lường độ rộng của chiếc giường một chút, tròng mắt vừa chuyển động liền có chủ ý.
"Tôi biến thành như thế này là có thể ngủ rồi."
Lời còn chưa dứt, mỹ nhân ngọc tuyết nằm trên ga giường màu đen liền biến mất, chỉ còn lại một chiếc váy lụa màu hồng đào. Cổ váy phồng lên một núi nhỏ, hơn nữa còn không ngừng động đậy. Qua một lúc lâu, một quả cầu lông màu đen, cái bụng tròn vo từ cổ váy chui ra, sau đó vươn đôi chân ngắn, dang đôi cánh nhỏ, nằm thành hình chữ X.
Trên giường thiếu một người, chỗ trống này cũng đủ cho quả cầu lông nhỏ tùy ý lăn lộn. Buổi tối bất kể cô ngủ tư thế gì sẽ không đem hộp đá quý đá xuống.
"Ngủ ngon!", Ô Nha Nha mở một con mắt, lười biếng nói.
Tận mắt nhìn thấy người sống biến thành quạ đen, mà từ miệng quạ lại phun ra tiếng người, Dịch Lĩnh không những không bị doạ, đôi mắt còn phát ra một tia sáng hứng thú. Yêu quái nhỏ của anh quả nhiên thần kỳ.
Dịch Lĩnh cúi người xuống, nghiêm túc đánh giá quả cầu lông nhỏ này, tiện thể dùng chất giọng trầm thấp dịu dàng nói: "Ngủ ngon."
Chỉ một câu, Ô Nha Nha đã ngủ rồi, cái mỏ ngắn hơi mở ra, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Vô tâm vô phế đi vào giấc ngủ với tốc độ đặc biệt nhanh.
Dịch Lĩnh lắc đầu bật cười, thuận tiện rời đi. Lúc đi tới cửa, anh lại vòng trở về, từ trong túi lấy ra miếng vải lau mắt kính của chính mình, nhẹ nhàng đắp lên cái bụng tròn vo của quả cầu nhỏ.
Một con chim lớn bằng bàn tay, lại giống như người dang tay dạng chân ngửa mặt lên trời mà ngủ, trên bụng còn có một tấm khăn lông nhỏ màu trắng... Dịch Lĩnh rũ mắt nhìn cảnh tượng này, khóe miệng nâng lên ngăn không được. Nếu không phải khả năng tự khống chế tương đối cao, anh có thể sớm đã cười thành tiếng.
Sau khi nhìn đủ, anh lấy di động ra, từ nhiều góc độ khác nhau chụp rất nhiều ảnh.
Người đương nhiêu là vui vẻ, động vật nhỏ cũng đáng yêu giống vậy.
_____________
ʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞ
/72
|