Hai người đuổi nhau, hò hét náo loạn cả cái công viên lên. Một lúc lâu sau cả hai mới ngừng lại, đứng tại chỗ thở dồn dập, mặt ai nấy đều đỏ bừng vì nóng. Ngồi đợi cơ thể hạ nhiệt một chút thì cái bụng lại bắt đầu đói. Nhất Phong muốn đưa cô vào một nhà hàng ăn khuya nhưng Mộng Nghi kiên quyết muốn ăn ở vỉa hè.
Mua được vài xiên thịt nướng thơm nức, Mộng Nghi liền không chú ý đến hình tượng gặm thịt trên đường. Có rất nhiều người vô tình đi qua nhìn thấy liền chỉ trỏ khiến người đi cạnh cô cũng phải xấu hổ bịt mặt mình lại.
Cô đừng có ăn nữa được không? Nhất Phong hướng mắt về phía cô nói.
Sao chứ, rất ngon mà. Ăn thử không? Mộng Nghi chìa một xiên thịt mới ra trước mặt hắn nói.
Nhất Phong nhìn thấy xiên thịt mà cô đưa lên liền cảm thấy rất ghê tởm. Có lẽ từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, đồ ăn đều là sơn hào hải vị nên khi nhìn thấy mấy thứ rẻ mạt này hắn liền chau mày cách xa cô nửa mét.
Mộng Nghị bĩu môi. Đồ không biết thưởng thức. Ngon như vậy mà không ăn. Sau đó cắn một miếng thịt bỏ vô miệng nhai nhồm nhoàm.
Nhất Phong chỉ mua đúng một cốc cà phê uống cũng được hơn nửa. Chỉ còn lại một ít hắn liền uống nốt rồi vứt vỏ vào chiếc thùng rác gần đó. Hai người đang đi đột nhiên Mộng Nghi đứng lại không nhúc nhích. Vốn định miệng cô làm sao vậy thì Nhất Phong thấy có rất nhiều người đứng chắn ngang mất đường đi. Nhất Phong để ý Mộng Nghi đang trừng mắt nhìn cô gái ăn mặc có phần lẳng lơ ở đối diện, bên cạnh là một người đàn ông cao gầy, mái tóc nhuộm tím nhuộm đỏ, trên tay còn lộ ra một vết xăm cực lớn.
Nhất Phong không hề tỏ ra sợ hãi nghiêng đầu hỏi cô. Cô quen biết với bọn chúng hả?
Mộng Nghi ném xiên thịt nướng vẫn còn ăn dở sang một bên rồi không biết lấy đâu ra một chiếc khăn tay chùi tay một cái sau đó ném mạnh chiếc khăn xuống đất, lớp bụi dưới đất liền bay lên trong không khí.
Đúng là có quen biết, nhưng không phải bạn.
Nhất Phong khẽ gật đầu hiểu lời cô nói sau đó đảo mắt về phía trước nhìn bọn côn đồ đang hung hăng, ra oai trước mặt.
Vậy là kẻ thù của cô hả?
Có thể coi là vậy.
Nhất Phong nghe cô nói xong liền lùi vài bước về phía sau, giả bộ sợ hãi. Hay là cô tự giải quyết đi. Tôi không biết đánh nhau.
Mộng Nghi quay đầu trừng mắt nhìn tên con trai nhát gan đang lùi dần về phía sau quát. Cậu có phải đàn ông không hả? Ít nhất cũng phải giúp tôi chứ?!
Nhất Phong liền giơ hai tay, gương mặt làm vẻ vô tội. Đó là chuyện cá nhân của cô, cô nên tự xử lý. Hơn nữa nếu cái gương mặt đẹp trai này của tôi bị phá hỏng thì sao? Ai sẽ chịu trách nhiệm?
Mộng Nghi bất lực không biết phải nói nào đành không thèm quan tâm tới hắn nữa. Dù sao với sức lực của cô cũng có thể thắng cái bọn này. Cô gái lẳng lơ kia tên là Hà Lâm, kẻ thù không đội trời chung của cô ở trường cũ. Cô ta chính là kẻ cầm đầu chuyên đi gây sự với cô. Mộng Nghi và cô ả này đã nhiều lần đánh nhau nhưng lần nào Mộng Nghi cũng là người chiến thắng. Lần này cô ta còn dắt thêm người, vẻ mặt càng thêm tự phụ.
Phương Mộng Nghi, cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi. Hà Lâm có chút đắc ý cười nói.
Mộng Nghi nhếch môi khinh bỉ, đáp. Dẫn theo nhiều người đến tìm tôi như vậy là muốn để bọn họ nhìn rõ cô bị đánh thê thảm ra sao sao?
Gương mặt Hà Lâm liền tái mét quay sang bên cạnh ôm lấy cánh tay của người đàn giọng nói nũng nịu đến phát ớn. Anh họ, chính cô ta là kẻ đã đánh em. Hôm nay anh họ phải đòi lại công bằng cho em~
Tên đàn ông bên cạnh nghe xong liền ra oai. Bước hai bước lên phía trước nhìn chằm chằm Mộng Nghi. Gương mặt của gã gầy nhom lộ ra hai cái gò má cao, miệng thì rộng, làn da thì ngăm đen càng nhìn càng cảm thấy gã là một tên nghiện. Lúc nói thì bốc ra mùi hôi, hàm răng vàng khè khiến cô bất giác lùi một bước.
Loại người này mà con nhỏ đó cũng chơi sao? Thật là...Mộng Nghi bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhất Phong vẫn chưa rời khỏi đó liền chậm rãi bước về phía cô, đặt tay lên vai cô rồi nói. Nói thật từ lúc gặp cô đến giờ chẳng lúc nào tôi gặp may mắn cả.
Mộng Nghi ngạc nhiên, hỏi. Sao cậu chưa về?
Mua được vài xiên thịt nướng thơm nức, Mộng Nghi liền không chú ý đến hình tượng gặm thịt trên đường. Có rất nhiều người vô tình đi qua nhìn thấy liền chỉ trỏ khiến người đi cạnh cô cũng phải xấu hổ bịt mặt mình lại.
Cô đừng có ăn nữa được không? Nhất Phong hướng mắt về phía cô nói.
Sao chứ, rất ngon mà. Ăn thử không? Mộng Nghi chìa một xiên thịt mới ra trước mặt hắn nói.
Nhất Phong nhìn thấy xiên thịt mà cô đưa lên liền cảm thấy rất ghê tởm. Có lẽ từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, đồ ăn đều là sơn hào hải vị nên khi nhìn thấy mấy thứ rẻ mạt này hắn liền chau mày cách xa cô nửa mét.
Mộng Nghị bĩu môi. Đồ không biết thưởng thức. Ngon như vậy mà không ăn. Sau đó cắn một miếng thịt bỏ vô miệng nhai nhồm nhoàm.
Nhất Phong chỉ mua đúng một cốc cà phê uống cũng được hơn nửa. Chỉ còn lại một ít hắn liền uống nốt rồi vứt vỏ vào chiếc thùng rác gần đó. Hai người đang đi đột nhiên Mộng Nghi đứng lại không nhúc nhích. Vốn định miệng cô làm sao vậy thì Nhất Phong thấy có rất nhiều người đứng chắn ngang mất đường đi. Nhất Phong để ý Mộng Nghi đang trừng mắt nhìn cô gái ăn mặc có phần lẳng lơ ở đối diện, bên cạnh là một người đàn ông cao gầy, mái tóc nhuộm tím nhuộm đỏ, trên tay còn lộ ra một vết xăm cực lớn.
Nhất Phong không hề tỏ ra sợ hãi nghiêng đầu hỏi cô. Cô quen biết với bọn chúng hả?
Mộng Nghi ném xiên thịt nướng vẫn còn ăn dở sang một bên rồi không biết lấy đâu ra một chiếc khăn tay chùi tay một cái sau đó ném mạnh chiếc khăn xuống đất, lớp bụi dưới đất liền bay lên trong không khí.
Đúng là có quen biết, nhưng không phải bạn.
Nhất Phong khẽ gật đầu hiểu lời cô nói sau đó đảo mắt về phía trước nhìn bọn côn đồ đang hung hăng, ra oai trước mặt.
Vậy là kẻ thù của cô hả?
Có thể coi là vậy.
Nhất Phong nghe cô nói xong liền lùi vài bước về phía sau, giả bộ sợ hãi. Hay là cô tự giải quyết đi. Tôi không biết đánh nhau.
Mộng Nghi quay đầu trừng mắt nhìn tên con trai nhát gan đang lùi dần về phía sau quát. Cậu có phải đàn ông không hả? Ít nhất cũng phải giúp tôi chứ?!
Nhất Phong liền giơ hai tay, gương mặt làm vẻ vô tội. Đó là chuyện cá nhân của cô, cô nên tự xử lý. Hơn nữa nếu cái gương mặt đẹp trai này của tôi bị phá hỏng thì sao? Ai sẽ chịu trách nhiệm?
Mộng Nghi bất lực không biết phải nói nào đành không thèm quan tâm tới hắn nữa. Dù sao với sức lực của cô cũng có thể thắng cái bọn này. Cô gái lẳng lơ kia tên là Hà Lâm, kẻ thù không đội trời chung của cô ở trường cũ. Cô ta chính là kẻ cầm đầu chuyên đi gây sự với cô. Mộng Nghi và cô ả này đã nhiều lần đánh nhau nhưng lần nào Mộng Nghi cũng là người chiến thắng. Lần này cô ta còn dắt thêm người, vẻ mặt càng thêm tự phụ.
Phương Mộng Nghi, cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi. Hà Lâm có chút đắc ý cười nói.
Mộng Nghi nhếch môi khinh bỉ, đáp. Dẫn theo nhiều người đến tìm tôi như vậy là muốn để bọn họ nhìn rõ cô bị đánh thê thảm ra sao sao?
Gương mặt Hà Lâm liền tái mét quay sang bên cạnh ôm lấy cánh tay của người đàn giọng nói nũng nịu đến phát ớn. Anh họ, chính cô ta là kẻ đã đánh em. Hôm nay anh họ phải đòi lại công bằng cho em~
Tên đàn ông bên cạnh nghe xong liền ra oai. Bước hai bước lên phía trước nhìn chằm chằm Mộng Nghi. Gương mặt của gã gầy nhom lộ ra hai cái gò má cao, miệng thì rộng, làn da thì ngăm đen càng nhìn càng cảm thấy gã là một tên nghiện. Lúc nói thì bốc ra mùi hôi, hàm răng vàng khè khiến cô bất giác lùi một bước.
Loại người này mà con nhỏ đó cũng chơi sao? Thật là...Mộng Nghi bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhất Phong vẫn chưa rời khỏi đó liền chậm rãi bước về phía cô, đặt tay lên vai cô rồi nói. Nói thật từ lúc gặp cô đến giờ chẳng lúc nào tôi gặp may mắn cả.
Mộng Nghi ngạc nhiên, hỏi. Sao cậu chưa về?
/42
|