Kei tự tin bước lên, thực hiện các thao tác nhanh gọn, sau đó 10 phát liên tục được bắn ra, 7 phát đầu 10 điểm, còn ba phát cuối vì bị lệch tầm nhắm nên lần lượt là : 9.7 ; 9.8 ; 9.9
Nhìn màn hình hiển thị kết quả mà ai cũng khá ngạc nhiên, dù biết khả năng bắn súng của cậu rất tốt nhưng không ngờ lại có thiên phú như này. Cô Ribi phất tay :
- Qua.
Lần lượt Kiyo và hắn lên bắn. Kĩ thuật của 2 người này không thể sánh bằng Kei nhưng cũng được coi là tốt, nên nhanh chóng được thông qua.
- Ây, không phải chứ. Ngoại trừ tiểu thư Asuma thì những người còn lại cũng ghật ghê gớm a~ không kém gì Kei hết.
- Đừng vội kết luận, còn 2 người chưa bắn nữa mà.
- Theo mấy người, giữa Aki và Rita ai sẽ bắm tốt hơn đây?
Một nữ sinh nghe nam sinh hỏi vậy liền hừ, khinh bỉ nói :
- Hỏi thừa. Tui đã từng chứng kiến tiểu thư Rita bắn rồi, phải nó là phục sát đất luôn. Kĩ thuật bắn có thể nói chưa bằng Kei nhưng lại hơn hẳn chị Kiyo và Hacki. Còn con nhỏ Aki kia chắc được nữ hoàng Sakura nhặt được từ bãi rác nào đó về nhận là cháu nuôi, mọi người cũng biết bà ấy rất tốt bụng mà. Chỉ là cái danh cháu nuôi của nữ hoàng thì vô trường này đã vênh váo cái mặt lên rồi, dám cướp vị trí đứng 2 của chị Rita nữa.
Một nữ sinh khác cũng theo đó, tỏ vẻ mặt ghen ghét nhìn nó nói tiếp :
- Cháu nuôi thì sao chứ? Dòng họ Sakura cao quý sao có thể đặt đứa cháu nuôi bẩn thỉu này vào mắt chứ? Không xứng. Chỉ được cái mặt thôi. Chẳng qua chỉ là 1 bài thi thì nói được gì. Lần này về vận động và sự khéo léo thì nó chết chắc rồi, làm sao có thể qua được tiểu thư Rita chứ.
Đám người kia bàn tán về nó nói nhỏ nhưng vừa đủ để tụi nó nghe thấy tất cả. Cậu nghe thấy thì nhíu mày khó chịu nhưng bất lực chẳng làm được gì, liền liếc mắt qua nhìn nó thấy sắc mặt nó vẫn như không có chuyện gì. Còn hắn, bình thường đã lạnh lùng giờ sắc mặt lại càng đanh lại, lạnh lẽo hơn bao giờ hết, khiến ai nhìn vào cũng phải rét run, tựa như ai mà động đến hắn dù 1 cộng lông cũng sẽ bị hắn phanh thây ngay tại chỗ a~
Nhỏ và chị Kiyo nghe vậy rất tức giận. Muốn xông lên giải quyết đám người kia thì liền bị nó lạnh lùng ngăn lại. Riêng chỉ có một người là vô cùng hả hê, thỏa mãn khi nghe những lời chỉ chích đó, còn ai ngoài Rita.
Đúng lúc này thì liền có một giọng nữ vang lên đanh như thép, đằng sau còn có 1 đám người theo, nói :
- Chậc... chậc... Chẳng biết có phải người nào đó ghen tỵ với gia thế, nhan sắc và sự thông minh của Aki nhà mình không mà cứ thích nói này nói nọ làm như mình hay lắm vậy.
Nữ sinh kia cũng không chịu thua liền nói :
- Chúng tôi đây mà còn thèm ghen tỵ với một người không ra gì như cô ta à?!
- A! Nãy giờ tôi có nói bạn ghen tỵ với Aki à?
Nữ sinh kia nghe vậy liền câm nín, không nói được gì. Quả thật bọn họ chỉ nói là người nào đó nhưng không rõ là ai. Tự động lên tiếng vậy chẳng khác nào thừa nhận mình đây chính là đang ghen tỵ ?
Xung quanh liền rộ lên những tiếng cười chế nhạo nhằm vào nữ sinh kia, làm cô ả tức điên, giậm chân đi chỗ khác.
Cô Ribi lại lên tiếng ổn định lại lớp. (lớp gì nhiều chiện thấy ớn!!) Cô cũng thật bó tay với cái lớp này.
Cùng lúc đó anh Kin mới nhận điện thoại xong thì quay lại đã nghe bọn học sinh đang bàn tán về nó toàn những lời lẽ không hay thậm chí còn có ý xúc phạm bà của anh. Thật là quá quắt mà, học sinh bây giờ dần không coi ai là gì rồi.
Anh tức giận định tiến tới xử lí đám học sinh kia lại xuất hiện một nhóm học sinh khác, trong đó có 1 cô gái mỏng manh, nhìn tựa như rất yếu ớt, nhưng miệng mồn lại rất nhanh nhẹn đáp trả. Nữ sinh đó lạnh lùng chất vấn ngược lại bên kia.
Anh khẽ cười, sau đó đổi hướng đi về phía cô Ribi đang đứng. Coi như lần này anh cho qua nếu có lần sau anh chắc chắn sẽ không để yên.
Khi thấy anh Kin quay trở lại thì thở phào nhẹ nhõm, có anh ở đây tụi này mới im lặng nổi. Anh vừa đi đã ồn ào lại khiến cô cũng mệt.
- Được rồi, Rita em lên đi.
Mọi người bỗng chốc quay trở về trạng thái lặng im như trước. Rita thao tác quả thật rất nhanh. Thoáng chốc 10 phát bắn đã xong. Màn hình hiển thị lên con số khiến mọi người cũng khá kinh ngạc. Số điểm cao hơn cả Kenji và Kiyo chỉ thấp hơn mỗi Kei.
Ngay cả Kei cũng phải trầm mặc một lúc. Kì thật giống như nữ sinh kia nói, kỹ thuật bắn thật sự rất tốt, rất nhanh nhẹn.
- Oa! Tao đã nói mà, Rita bắn súng rất tuyệt đúng không! Lần này con nhỏ Aki kia thảm chắc rồi. Để xem bọn kia còn dám lớn lối lên mặt với tụi mình nữa không.
Nữ sinh kia lại chẳng câu nệ gì mà nhìn nó khinh bỉ, nói nhỏ đủ để anh Kin và nhưng người phía trên không nghe.
Sau khi Rita đi xuống, nó lại tự giác đi lên mà không cần nghe cô Ribi nhắc. Không biết là do ảo giác hay gì mà khí đi ngang qua Rita nó lại có cảm giác cô ta đang hả hê nhìn nó, thách thức còn tặng kèm cho nó một ánh mát xem thường.
Nó chỉ cười nhạt không để ý mà đi tiếp. Chỉ trông chốc lát nó đã ráp súng xong, theo thói quen quay súng một vòng rồi mới bắt đầu bắn. Nhưng hành động nhỏ nhặt này đập vào mắt của một số người thì lại cho là đáng ghét.
- Hừ! Bắn không ra gì đã thể hiện.
Nó bình tĩnh giương súng :
* ĐOÀNG
Phát súng đầu tiên nhắm ngay số 8. Chỉ cần nhìn thôi, đã khiến đám học sinh chê bai nó khi nãy bắt đầu lên mặt, nhưng không dám làm loạn (bởi đang có hiệu trưởng ở đây)
* ĐOÀNG
Phát này lại trúng thẳng số 9. Tất cả mọi người ở hội trường đều căng mắt tập trung theo đường bắn của nó. Sao bọn họ lại cảm thấy nó đang cố tình bắn loạn? Ánh mắt nó dường như không hề tập trung vào một điểm nào đó cố định trên bảng bắn, vậy mà có thể thản nhiên bắn!!
Trong khi mọi người đang căng thẳng vì nó, thì nó lại có cảm giác hướng gió đột nhiên mạnh lên hẳn, lại ngửi thấy mùi của loại thuốc độc trong không khí. Nó có khả năng ngửi được những mùi hương đặc trưng của 1 thứ gì đó, cho dù thứ có đang ở xa cách mấy.
Nhưng nó không hề biết cũng có một người khác cảm nhận được điều này, nhưng người đó chỉ nhíu mày ngoài ra không có phản ứng gì hết.
Dự cảm chẳng lành nó liếc sang phải một cái, đập vào mắt nó là những vật thể lạ màu đen, vì khoảng cách quá xa mà nó không thể nhận biết được vật thể lạ đó là thứ gì, nhưng vật thể đó đang chuyển động với một vận tốc kinh hoàng phi thẳng về phía nó.
Xem ra có người muốn khiêu chiến với nó đây, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường xong tuyệt hảo, nhưng không một ai phát hiện điều này.
Vì tập trung quá mức mà mọi người không hề để ý xung quanh ngay cả anh. Đang có hàng chục cái phi tiêu tẩm độc phóng nhanh về phía nó.
* xẹt, xèo.....*
Hàng loạt cái phi tiêu bay qua gây ra âm thanh thu hút sự chú ý của mọi người. Ai cũng được chứng kiến một màn vi diệu vừa rồi.
Khi thấy được những cái phi tiêu kia gần sát mình thì nó bỗng hơi lách qua, nghiêng người ra phía sau một tí, vừa đủ để những cái phi tiêu xẹt qua mà không chạm đến da thịt nó. Nhưng điều đặc biệt là, tay nó vẫn cầm súng, vẫn bóp cò, để bắn liên tục những phát súng còn lại mà không cần nhìn đến cái bảng.
- Cẩn thận.
Nó hô lên một tiếng lại khiến mọi người giật mình, nhìn theo ánh mắt của nó thì lại thấy một màn kinh hãi nữa. Những phi tiêu đó, cứ thế lao theo đường thẳng tiến về phía cô Ribi. Mà cô lại như trời trồng, cứ đứng đó mà trợn to mắt như không thể tin được. Mọi người ai cũng nín thở, chảy mồ hôi, như chờ xem 1 màn tiếp theo, có người lại theo bản năng xoay về hướng khác tránh để thấy cảnh tượng kinh hoàng tiếp theo.
Không một ai dám tiến lên hay dùng pháp lực của mình ngăn lại bởi họ biết dù có làm cũng không thể nhanh bằng tốc độ của những phi tiêu kia để ngăn cản nó.
Trông một khắc tưởng chừng mọi việc đã đi đến hồi kết thì một âm thanh vỡ vụn trong không khí vang lên.
***Bang~......
Hàng chục cái phi tiêu rơi xuống đất, nát đến mảnh vụn nhỏ cũng không còn. Còn có người phía trước cô Ribi, đôi cánh lông vũ trắng to dài hoàn toàn che khuất cô Ribi phía sau. Sắc mặt người đó bây giờ âm lãnh đến kinh người, đôi mắt xanh lam thường ngày điềm tĩnh, giờ thì trở nên sắc bén hơn bao giờ hết, làm ai nhìn vào cũng không tự chủ mà cách xa vài bước. Và người đó không ai khác chính là anh Kin, anh như trở thành một người hoàn toàn khác. Anh chính là một thiên sứ hắc ám.
Sau một phút huy hoàng khiến mọi người kinh hãi đã chuyển thành kinh ngạc đến tột độ. Từ trước đến nay, tuy đã học lâu ở cái trường này nhưng chưa một lần nào họ thấy thầy hiệu trưởng dùng đến pháp lực để làm bất cứ việc gì. Cũng chưa bao giờ thể hiện sức mạnh ra bên ngoài.Học sinh sợ anh không phải vì sức mạnh là là vì khí chất trên người anh, cách anh nói chuyện, lạnh lùng và xa cách.
Đây cũng là lần đầu tiên những học sinh ở đây chứng kiến sự việc này. Lời đồn về thiên sứ hắc ám trong truyền thuyết là có thật. Lại còn là hiệu trưởng của bọn họ. Thật đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Nhìn màn hình hiển thị kết quả mà ai cũng khá ngạc nhiên, dù biết khả năng bắn súng của cậu rất tốt nhưng không ngờ lại có thiên phú như này. Cô Ribi phất tay :
- Qua.
Lần lượt Kiyo và hắn lên bắn. Kĩ thuật của 2 người này không thể sánh bằng Kei nhưng cũng được coi là tốt, nên nhanh chóng được thông qua.
- Ây, không phải chứ. Ngoại trừ tiểu thư Asuma thì những người còn lại cũng ghật ghê gớm a~ không kém gì Kei hết.
- Đừng vội kết luận, còn 2 người chưa bắn nữa mà.
- Theo mấy người, giữa Aki và Rita ai sẽ bắm tốt hơn đây?
Một nữ sinh nghe nam sinh hỏi vậy liền hừ, khinh bỉ nói :
- Hỏi thừa. Tui đã từng chứng kiến tiểu thư Rita bắn rồi, phải nó là phục sát đất luôn. Kĩ thuật bắn có thể nói chưa bằng Kei nhưng lại hơn hẳn chị Kiyo và Hacki. Còn con nhỏ Aki kia chắc được nữ hoàng Sakura nhặt được từ bãi rác nào đó về nhận là cháu nuôi, mọi người cũng biết bà ấy rất tốt bụng mà. Chỉ là cái danh cháu nuôi của nữ hoàng thì vô trường này đã vênh váo cái mặt lên rồi, dám cướp vị trí đứng 2 của chị Rita nữa.
Một nữ sinh khác cũng theo đó, tỏ vẻ mặt ghen ghét nhìn nó nói tiếp :
- Cháu nuôi thì sao chứ? Dòng họ Sakura cao quý sao có thể đặt đứa cháu nuôi bẩn thỉu này vào mắt chứ? Không xứng. Chỉ được cái mặt thôi. Chẳng qua chỉ là 1 bài thi thì nói được gì. Lần này về vận động và sự khéo léo thì nó chết chắc rồi, làm sao có thể qua được tiểu thư Rita chứ.
Đám người kia bàn tán về nó nói nhỏ nhưng vừa đủ để tụi nó nghe thấy tất cả. Cậu nghe thấy thì nhíu mày khó chịu nhưng bất lực chẳng làm được gì, liền liếc mắt qua nhìn nó thấy sắc mặt nó vẫn như không có chuyện gì. Còn hắn, bình thường đã lạnh lùng giờ sắc mặt lại càng đanh lại, lạnh lẽo hơn bao giờ hết, khiến ai nhìn vào cũng phải rét run, tựa như ai mà động đến hắn dù 1 cộng lông cũng sẽ bị hắn phanh thây ngay tại chỗ a~
Nhỏ và chị Kiyo nghe vậy rất tức giận. Muốn xông lên giải quyết đám người kia thì liền bị nó lạnh lùng ngăn lại. Riêng chỉ có một người là vô cùng hả hê, thỏa mãn khi nghe những lời chỉ chích đó, còn ai ngoài Rita.
Đúng lúc này thì liền có một giọng nữ vang lên đanh như thép, đằng sau còn có 1 đám người theo, nói :
- Chậc... chậc... Chẳng biết có phải người nào đó ghen tỵ với gia thế, nhan sắc và sự thông minh của Aki nhà mình không mà cứ thích nói này nói nọ làm như mình hay lắm vậy.
Nữ sinh kia cũng không chịu thua liền nói :
- Chúng tôi đây mà còn thèm ghen tỵ với một người không ra gì như cô ta à?!
- A! Nãy giờ tôi có nói bạn ghen tỵ với Aki à?
Nữ sinh kia nghe vậy liền câm nín, không nói được gì. Quả thật bọn họ chỉ nói là người nào đó nhưng không rõ là ai. Tự động lên tiếng vậy chẳng khác nào thừa nhận mình đây chính là đang ghen tỵ ?
Xung quanh liền rộ lên những tiếng cười chế nhạo nhằm vào nữ sinh kia, làm cô ả tức điên, giậm chân đi chỗ khác.
Cô Ribi lại lên tiếng ổn định lại lớp. (lớp gì nhiều chiện thấy ớn!!) Cô cũng thật bó tay với cái lớp này.
Cùng lúc đó anh Kin mới nhận điện thoại xong thì quay lại đã nghe bọn học sinh đang bàn tán về nó toàn những lời lẽ không hay thậm chí còn có ý xúc phạm bà của anh. Thật là quá quắt mà, học sinh bây giờ dần không coi ai là gì rồi.
Anh tức giận định tiến tới xử lí đám học sinh kia lại xuất hiện một nhóm học sinh khác, trong đó có 1 cô gái mỏng manh, nhìn tựa như rất yếu ớt, nhưng miệng mồn lại rất nhanh nhẹn đáp trả. Nữ sinh đó lạnh lùng chất vấn ngược lại bên kia.
Anh khẽ cười, sau đó đổi hướng đi về phía cô Ribi đang đứng. Coi như lần này anh cho qua nếu có lần sau anh chắc chắn sẽ không để yên.
Khi thấy anh Kin quay trở lại thì thở phào nhẹ nhõm, có anh ở đây tụi này mới im lặng nổi. Anh vừa đi đã ồn ào lại khiến cô cũng mệt.
- Được rồi, Rita em lên đi.
Mọi người bỗng chốc quay trở về trạng thái lặng im như trước. Rita thao tác quả thật rất nhanh. Thoáng chốc 10 phát bắn đã xong. Màn hình hiển thị lên con số khiến mọi người cũng khá kinh ngạc. Số điểm cao hơn cả Kenji và Kiyo chỉ thấp hơn mỗi Kei.
Ngay cả Kei cũng phải trầm mặc một lúc. Kì thật giống như nữ sinh kia nói, kỹ thuật bắn thật sự rất tốt, rất nhanh nhẹn.
- Oa! Tao đã nói mà, Rita bắn súng rất tuyệt đúng không! Lần này con nhỏ Aki kia thảm chắc rồi. Để xem bọn kia còn dám lớn lối lên mặt với tụi mình nữa không.
Nữ sinh kia lại chẳng câu nệ gì mà nhìn nó khinh bỉ, nói nhỏ đủ để anh Kin và nhưng người phía trên không nghe.
Sau khi Rita đi xuống, nó lại tự giác đi lên mà không cần nghe cô Ribi nhắc. Không biết là do ảo giác hay gì mà khí đi ngang qua Rita nó lại có cảm giác cô ta đang hả hê nhìn nó, thách thức còn tặng kèm cho nó một ánh mát xem thường.
Nó chỉ cười nhạt không để ý mà đi tiếp. Chỉ trông chốc lát nó đã ráp súng xong, theo thói quen quay súng một vòng rồi mới bắt đầu bắn. Nhưng hành động nhỏ nhặt này đập vào mắt của một số người thì lại cho là đáng ghét.
- Hừ! Bắn không ra gì đã thể hiện.
Nó bình tĩnh giương súng :
* ĐOÀNG
Phát súng đầu tiên nhắm ngay số 8. Chỉ cần nhìn thôi, đã khiến đám học sinh chê bai nó khi nãy bắt đầu lên mặt, nhưng không dám làm loạn (bởi đang có hiệu trưởng ở đây)
* ĐOÀNG
Phát này lại trúng thẳng số 9. Tất cả mọi người ở hội trường đều căng mắt tập trung theo đường bắn của nó. Sao bọn họ lại cảm thấy nó đang cố tình bắn loạn? Ánh mắt nó dường như không hề tập trung vào một điểm nào đó cố định trên bảng bắn, vậy mà có thể thản nhiên bắn!!
Trong khi mọi người đang căng thẳng vì nó, thì nó lại có cảm giác hướng gió đột nhiên mạnh lên hẳn, lại ngửi thấy mùi của loại thuốc độc trong không khí. Nó có khả năng ngửi được những mùi hương đặc trưng của 1 thứ gì đó, cho dù thứ có đang ở xa cách mấy.
Nhưng nó không hề biết cũng có một người khác cảm nhận được điều này, nhưng người đó chỉ nhíu mày ngoài ra không có phản ứng gì hết.
Dự cảm chẳng lành nó liếc sang phải một cái, đập vào mắt nó là những vật thể lạ màu đen, vì khoảng cách quá xa mà nó không thể nhận biết được vật thể lạ đó là thứ gì, nhưng vật thể đó đang chuyển động với một vận tốc kinh hoàng phi thẳng về phía nó.
Xem ra có người muốn khiêu chiến với nó đây, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường xong tuyệt hảo, nhưng không một ai phát hiện điều này.
Vì tập trung quá mức mà mọi người không hề để ý xung quanh ngay cả anh. Đang có hàng chục cái phi tiêu tẩm độc phóng nhanh về phía nó.
* xẹt, xèo.....*
Hàng loạt cái phi tiêu bay qua gây ra âm thanh thu hút sự chú ý của mọi người. Ai cũng được chứng kiến một màn vi diệu vừa rồi.
Khi thấy được những cái phi tiêu kia gần sát mình thì nó bỗng hơi lách qua, nghiêng người ra phía sau một tí, vừa đủ để những cái phi tiêu xẹt qua mà không chạm đến da thịt nó. Nhưng điều đặc biệt là, tay nó vẫn cầm súng, vẫn bóp cò, để bắn liên tục những phát súng còn lại mà không cần nhìn đến cái bảng.
- Cẩn thận.
Nó hô lên một tiếng lại khiến mọi người giật mình, nhìn theo ánh mắt của nó thì lại thấy một màn kinh hãi nữa. Những phi tiêu đó, cứ thế lao theo đường thẳng tiến về phía cô Ribi. Mà cô lại như trời trồng, cứ đứng đó mà trợn to mắt như không thể tin được. Mọi người ai cũng nín thở, chảy mồ hôi, như chờ xem 1 màn tiếp theo, có người lại theo bản năng xoay về hướng khác tránh để thấy cảnh tượng kinh hoàng tiếp theo.
Không một ai dám tiến lên hay dùng pháp lực của mình ngăn lại bởi họ biết dù có làm cũng không thể nhanh bằng tốc độ của những phi tiêu kia để ngăn cản nó.
Trông một khắc tưởng chừng mọi việc đã đi đến hồi kết thì một âm thanh vỡ vụn trong không khí vang lên.
***Bang~......
Hàng chục cái phi tiêu rơi xuống đất, nát đến mảnh vụn nhỏ cũng không còn. Còn có người phía trước cô Ribi, đôi cánh lông vũ trắng to dài hoàn toàn che khuất cô Ribi phía sau. Sắc mặt người đó bây giờ âm lãnh đến kinh người, đôi mắt xanh lam thường ngày điềm tĩnh, giờ thì trở nên sắc bén hơn bao giờ hết, làm ai nhìn vào cũng không tự chủ mà cách xa vài bước. Và người đó không ai khác chính là anh Kin, anh như trở thành một người hoàn toàn khác. Anh chính là một thiên sứ hắc ám.
Sau một phút huy hoàng khiến mọi người kinh hãi đã chuyển thành kinh ngạc đến tột độ. Từ trước đến nay, tuy đã học lâu ở cái trường này nhưng chưa một lần nào họ thấy thầy hiệu trưởng dùng đến pháp lực để làm bất cứ việc gì. Cũng chưa bao giờ thể hiện sức mạnh ra bên ngoài.Học sinh sợ anh không phải vì sức mạnh là là vì khí chất trên người anh, cách anh nói chuyện, lạnh lùng và xa cách.
Đây cũng là lần đầu tiên những học sinh ở đây chứng kiến sự việc này. Lời đồn về thiên sứ hắc ám trong truyền thuyết là có thật. Lại còn là hiệu trưởng của bọn họ. Thật đúng là ngoài sức tưởng tượng.
/42
|