Đoản| Quên Rồi.
Để em nói nghe...
Em đã ngủ quên trong tim anh
Em đã say anh mà chẳng phải say nắng thế nên say mãi
Em đã nghĩ sẽ mãi yêu anh
Em đã tưởng mình là một đôi.
Ngủ quên rồi cũng tỉnh
Say rồi cũng tỉnh
Không có gì là mãi mãi
Tưởng chỉ là tưởng.
...
Nếu em quên anh... anh có buồn không?
Không hề.
Tại sao?
Quên được tôi cô hạnh phúc hơn bây giờ, tôi cũng thế.
Sao anh biết sẽ hạnh phúc hơn?
Hôn nhân không tình yêu, có gì ngoài dửng dưng không?
Với anh thì thế, em thì không.
Ừ, đúng.
...
Đó là gì? Phải rồi... cuộc nói chuyện trong bữa cơm, em và anh...
...
Anh có về không?
Tôi chưa thể về được.
Vậy anh đã ăn gì chưa?
Rồi.
Ừ... có thể tiếp tục cuộc nói chuyện không?
Lúc khác nói.
Tít tít...
...
Giá như em có thể cứng rắn, mặt dày không cho anh tắt máy thì hay biết mấy.
...
Ông chủ về rồi.
Bà chủ đâu?
Bà chủ? A... bà chủ đi từ lâu rồi. Ông chủ không biết ạ?
Đi đâu?
Bà chủ không nói ạ.
Từ bao giờ?
Ba tháng trước ạ.
...
Anh là ai?
...
Có phải là chồng tôi?
...
Ồ... đây là đơn ly hôn. Ký đi.
...
... Nói đi chứ?
Cô không phải cô ấy.
Anh hay thật! Tôi bị tai nạn mất trí nhớ!
Cô ấy đâu?
Tôi đây!
Cô, ấy, đâu.
Tôi và chị ấy giống nhau thôi.
Ý gì?
Anh tự hiểu. Đơn ly hôn ở đây, tôi chờ chữ ký của anh.
...Còn
|Đoản| Chẳng Phải Nói Sẽ Hạnh Phúc Hơn? ] Quên Rồi [
Có phải đã bốn tháng rồi?
Dạ, chị yên tâm, trong một năm chị sẽ bình phục mà.
Em đừng cố, không được thì thôi.
Nói gì thế? Em mà từ bỏ thì đâu phải là em song sinh của chị chứ?
Ừ, chị biết! Nhưng sẽ khổ em!
Chị không đi lại, không nhìn thấy em còn khổ dài, thà khổ bây giờ còn nhanh dứt chứ khổ dài em chịu. Nói thể chứ chị là chị em, em phải vì chị! Yên tâm nhé!
...
Em đã bị tai nạn, mất đi khả năng nhìn và đi lại... em cũng quên mình có một người là chồng, là người em thương.
...
Alô?
Hạ.
Là tôi, xin hỏi là ai?
Tôi...
Ai cho anh gọi chị ấy?
Đưa máy cho cô ấy.
Anh không có tư cách ra lệnh cho tôi, càng không có tư cách nói chuyện với chị ấy!
Trên danh nghĩa tôi có quyền được nói chuyện với vợ mình.
Anh hay lắm! Nhưng xin lỗi, tôi không quan tâm tới danh nghĩa anh nói! Xa chị tôi ra đi nhá!
...
Rốt cuộc đó là ai? Khiến em gái em tức giận như vậy?
...
Bàn tay thô ráp đưa tới, khẽ chạm vào bờ má em và rồi vuốt ve nhẹ nhàng.
Em ngẩng đầu, đối mặt với người phía trên. Dù không thấy gì em vẫn cảm nhận được hơi thở, bàn tay, cảm giác quen thuộc.
Ai vậy?
Là tôi.
Có phải người lần trước trong điện thoại?
Ừ.
Anh là ai?
Vận Từ.
Ồ... chúng ta có quan hệ gì?
... Vợ chồng? Không...
Sao anh không nói?
Là bạn.
Bạn...
Cô nghỉ ngơi đi, hôm khác tôi tới.
Vậy tạm biệt.
...Tạm biệt.
...
Anh tới rồi đi như chưa hề có mặt, nhanh chóng như vậy?
...
Toa tuyên bố, anh Tạ Vận Từ cùng cô Hạ không còn là vợ chồng.
...
Anh đã suy nghĩ kĩ chưa?
Kĩ.
Vậy được, tôi sẽ sắp xếp.
...
Có lẽ tôi đã sai... nhưng lỡ chọn rồi... thế nên tôi chỉ còn cách giúp cô ấy nhìn thấy... mong cô ấy sẽ như lời tôi nói: Hạnh phúc hơn.
Để em nói nghe...
Em đã ngủ quên trong tim anh
Em đã say anh mà chẳng phải say nắng thế nên say mãi
Em đã nghĩ sẽ mãi yêu anh
Em đã tưởng mình là một đôi.
Ngủ quên rồi cũng tỉnh
Say rồi cũng tỉnh
Không có gì là mãi mãi
Tưởng chỉ là tưởng.
...
Nếu em quên anh... anh có buồn không?
Không hề.
Tại sao?
Quên được tôi cô hạnh phúc hơn bây giờ, tôi cũng thế.
Sao anh biết sẽ hạnh phúc hơn?
Hôn nhân không tình yêu, có gì ngoài dửng dưng không?
Với anh thì thế, em thì không.
Ừ, đúng.
...
Đó là gì? Phải rồi... cuộc nói chuyện trong bữa cơm, em và anh...
...
Anh có về không?
Tôi chưa thể về được.
Vậy anh đã ăn gì chưa?
Rồi.
Ừ... có thể tiếp tục cuộc nói chuyện không?
Lúc khác nói.
Tít tít...
...
Giá như em có thể cứng rắn, mặt dày không cho anh tắt máy thì hay biết mấy.
...
Ông chủ về rồi.
Bà chủ đâu?
Bà chủ? A... bà chủ đi từ lâu rồi. Ông chủ không biết ạ?
Đi đâu?
Bà chủ không nói ạ.
Từ bao giờ?
Ba tháng trước ạ.
...
Anh là ai?
...
Có phải là chồng tôi?
...
Ồ... đây là đơn ly hôn. Ký đi.
...
... Nói đi chứ?
Cô không phải cô ấy.
Anh hay thật! Tôi bị tai nạn mất trí nhớ!
Cô ấy đâu?
Tôi đây!
Cô, ấy, đâu.
Tôi và chị ấy giống nhau thôi.
Ý gì?
Anh tự hiểu. Đơn ly hôn ở đây, tôi chờ chữ ký của anh.
...Còn
|Đoản| Chẳng Phải Nói Sẽ Hạnh Phúc Hơn? ] Quên Rồi [
Có phải đã bốn tháng rồi?
Dạ, chị yên tâm, trong một năm chị sẽ bình phục mà.
Em đừng cố, không được thì thôi.
Nói gì thế? Em mà từ bỏ thì đâu phải là em song sinh của chị chứ?
Ừ, chị biết! Nhưng sẽ khổ em!
Chị không đi lại, không nhìn thấy em còn khổ dài, thà khổ bây giờ còn nhanh dứt chứ khổ dài em chịu. Nói thể chứ chị là chị em, em phải vì chị! Yên tâm nhé!
...
Em đã bị tai nạn, mất đi khả năng nhìn và đi lại... em cũng quên mình có một người là chồng, là người em thương.
...
Alô?
Hạ.
Là tôi, xin hỏi là ai?
Tôi...
Ai cho anh gọi chị ấy?
Đưa máy cho cô ấy.
Anh không có tư cách ra lệnh cho tôi, càng không có tư cách nói chuyện với chị ấy!
Trên danh nghĩa tôi có quyền được nói chuyện với vợ mình.
Anh hay lắm! Nhưng xin lỗi, tôi không quan tâm tới danh nghĩa anh nói! Xa chị tôi ra đi nhá!
...
Rốt cuộc đó là ai? Khiến em gái em tức giận như vậy?
...
Bàn tay thô ráp đưa tới, khẽ chạm vào bờ má em và rồi vuốt ve nhẹ nhàng.
Em ngẩng đầu, đối mặt với người phía trên. Dù không thấy gì em vẫn cảm nhận được hơi thở, bàn tay, cảm giác quen thuộc.
Ai vậy?
Là tôi.
Có phải người lần trước trong điện thoại?
Ừ.
Anh là ai?
Vận Từ.
Ồ... chúng ta có quan hệ gì?
... Vợ chồng? Không...
Sao anh không nói?
Là bạn.
Bạn...
Cô nghỉ ngơi đi, hôm khác tôi tới.
Vậy tạm biệt.
...Tạm biệt.
...
Anh tới rồi đi như chưa hề có mặt, nhanh chóng như vậy?
...
Toa tuyên bố, anh Tạ Vận Từ cùng cô Hạ không còn là vợ chồng.
...
Anh đã suy nghĩ kĩ chưa?
Kĩ.
Vậy được, tôi sẽ sắp xếp.
...
Có lẽ tôi đã sai... nhưng lỡ chọn rồi... thế nên tôi chỉ còn cách giúp cô ấy nhìn thấy... mong cô ấy sẽ như lời tôi nói: Hạnh phúc hơn.
/39
|