Nó tắm rửa xong rồi cả 2 đi đến nhà Thư. Cửa đã bị khóa,Thư lục trong túi xách thì nhớ rằng mik quên đem mất rồi.
"Em quên đem chìa khóa rồi chị à"
Nó đơ luôn, ko lẽ đứng đợi ở ngoài à? Trời nắng như này sao? Haizz thật, nó và Thư ngồi ở hàng ghế trước nhà, cũng đỡ khi có ghế ngồi ghê hen. Thư tự đánh mik "Sao em lại quên đem chìa khóa cơ chứ? Đúng là ngu quá mà"
Nó cười "Ko sao đâu mà, ngồi đây đợi tí, coi như hóng mát"
"Hóng mát? Chị nghĩ zì zậy? Trời nắng như này mà chị bảo hóng mát, mùa đông zì mà nắng chang chang, nóng quá trời"
Nó chỉ cười rồi chóng tay lên bàn nghĩ vu vơ, hình bóng Ba nó luôn ùa về "Chị nghĩ zì zậy? Lại nhớ bác sao?"
"Ừm, hình bóng Ba cứ ko thể nào phai đi, tại sao chị cứ mãi nhớ Ba zậy?"
Thư thở dài "Chị biết ko, hồi đó em từng đi lạc đó"
Nó nhìn Thư "Em đi lạc sao?"
Thư cười kể lại mọi chuyện "Đó là lúc em 5 tuổi, vào ngày sinh nhật họ đã dẫn em đi sở thú, chị biết ko, lúc đó vì ham chơi với mấy con thú nên đã chạy đi, Ba Mẹ em cũng ko biết nên cứ đi qua chỗ khác mà cứ tưởng là có em. Khi em quay lại thì ko thấy họ, chỗ đó có hổ báo cọp sư tử gấu nên em rất sợ, còn có cá sấu nữa đó chị"
"Bất cứ đứa con nít nào vào hoàn cảnh như em thì luôn sợ mà"
Thư cười tít mắt thì Mẹ cô về, bà thấy nó liền vui hẳn lên mà đi qua Thư dù cô đã chào hỏi còn nó thì ko mà còn làm mặt lạnh nữa, bà nắm lấy tay nó "Khánh Ly, con đến chơi sao?"
Nó rút tay ra đi qua chỗ Thư "Sao bà lại lơ Thư đi? Em ấy chào bà ko thèm đáp 1 tiếng là sao zậy?"
Bà nhìn Thư rồi đi lại chỗ nó "Xin lỗi con gái, Mẹ ko cố ý lơ Thư đi, chỉ là Mẹ vui khi thấy con đến thăm nhà"
"Xin lỗi, tôi đến chơi với Thư ko phải về thăm nhà, đây ko phải nhà tôi và đây...tôi chưa từng công nhận là nhà tôi"
Bà có hơi thất vọng, Thư hiểu đk cô ko chấp nhận vì đây là nhà của Ba cô, người mà nó ghét nhất trên đời. Mẹ nắm tay nó kéo đi "Thôi vào nhà đi con, chúng ta cùng ăn bánh uống nước"
Nó 1 lần nữa lại rút tay lại, Thư cười nắm tay nó và cả 2 đi zô để lại bà buồn "Khánh Ly, miễn con về đây thì Mẹ có cách cho con ở lại đây ko bao zờ đi khỏi"
Nó ngồi xuống ghế, Thư chạy vào trong lấy nước, trong thời gian đó nó và Mẹ đang có 1 bầu trời..."xám xịt"
"Con ko tha thứ cho Mẹ sao? Ko thì hãy gọi Mẹ dù chỉ 1 lần thôi con gái"
Nó im lặng 1 lúc rồi cất giọng "Tôi...làm sao dám ko tha thứ chứ? Ko phải bà làm rất nhiều cho tôi sao?"
Bà vui lên khi nghe nó nói thế "Con biết sao? Chắc chắn Thư kể cho con nghe phải ko? Con bé nói đúng rồi đó"
Nó cười "Sai rồi, Thư ko kể cho tôi mà tôi có thể thấy đk. Chồng bà giết bà nội tôi...chỉ vì muốn tìm ra tôi, tôi biết. 2 người đến đám cưới tôi...giết Ba tôi, tôi biết. Tất cả chỉ vì 1 câu : Muốn tốt cho tôi. Đúng ko?"
Bà im lặng, nó cầm tấm ảnh trên bàn lên xem, đó là tấm ảnh gia đình, họ thật hạnh phúc, Thư trông rất vui và bà ta cũng zậy. Thư có Ba có Mẹ thương yêu, chính là Ba Mẹ ruột thương yêu. Zậy tại sao nó lại ko? Cùng là 1 Mẹ mà, sao bà ta vứt bỏ nó là vui cười với họ chứ? Nước mắt nó rưng rưng nhưng nó lại cố nuốt nó vào tim mik, nước mắt này ko dành cho họ mà là dành cho người Ba của cô, chỉ có những người thương yêu nó thật lòng mới có thể khiến nó khóc, còn 2 kẻ giết người này thì ko bao zờ xứng đáng. Nó đặt tấm ảnh về vị trí cũ, gương mặt nó thậm chí lạnh hơn khi tới đây.
Thư đem nước ra đưa cho nó cười rất tươi, nó ko thể làm cho cô buồn đk, trông cô rất dễ thương và hồn nhiên mà, Thư ngồi kế nó mở hộp bánh ra "Chị à, ăn thử đi"
"Cảm ơn em" Nó chỉ cầm rồi nhìn Thư vui cười, có ai biết đk ngoài mặt vui cười hồn nhiên của Thư là những thứ để cô che đậy nỗi đau của mik cơ chứ.
2 năm trước :
Ba Thư nói chuyện với ai đó có vẻ rất nghiêm trọng "Đk, zậy ông muốn zì mới thả vợ tôi ra?"
[Chỉ cần ông cho đứa con gái của ông qua đây thì mọi chuyện ko phải dễ hơn sao? Chỉ cần tôi chiếm đk con gái ông thì lập tức vợ ông sẽ đk thả ra, khi xong việc, tôi sẽ thả con gái ông đi]
Lúc đầu Ba Thư có vẻ ko chịu, nhưng khi nghe vợ ông nói thì lập tức đồng ý.
"Mik ko thể để con gái của mik mất trong trắng đk"
[Đối với ông nó quan trọng hơn hay tôi? Mau đồng ý để tôi thoát đi, nó còn nhỏ, sẽ ko biết zì đâu]
"Nó đã 14 tuổi rồi bà à, ko còn nhỏ nữa"
[Nếu lớn rồi thì nên trả lại công nuôi dưỡng cho nó ăn học chứ, nó phải bán mik để cứu tôi ra, tôi ko muốn chết ông hiểu chứ]
"Đk, nếu bà đã nói zậy thì tôi sẽ làm"
Sau ngày kinh khủng đó, Thư nhốt mik trong phòng ko ăn uống zì cả, nói ra thì ko ngờ Ba Mẹ cô lại như thế. Đụng vào ổ kiến lửa làm chi để bị bắt cóc rồi đem con gái mik cho người ta để đk thoát thân, ko có bà Mẹ nào như thế cả. Người ta nói Hổ Mẹ ko ăn thịt con mà nhưng bà ta lại trái ngược. Cô đã phải đau khổ torng suốt thời gian đó, tah65m chí còn rạch tay tự tử và kết quả bị ăn 1 cái tát.
"Mẹ cấm con tự tử, chỉ là lên giường thôi mà, có zì đâu to tát? Con hi sinh mik cứu Mẹ thì đúng mà, sao phải khóc?"
Thư khóc lóc thảm thương "Zì Mẹ đã làm chuyện đó nhiều rồi, còn con thì chưa"
"CÂM NGAY! Ai cho con ăn nói như thế với Mẹ hả? Láo xượt, xin lỗi Mẹ ngay"
Thư nhìn bà trân trân với con mắt thù hận, bà tức nên đã nhốt cô lại, chừng nào chịu xin lỗi thì mới cho ăn uống và thả cô ra (thật độc ác mà).
Từ khi đk thả ra, cô đều ko nói năng zì hết, ăn thì có uống cũng có nhưng 1 chữ cũng ko thèm nói. Ngày qua ngày cô mới hiểu đk rằng, ko thể tin tưởng vào ai ngoài bản thân mik và tự cô đã vượt qua những khó khăn đó và chôn vùi nó vào dĩ vãng.
"Em quên đem chìa khóa rồi chị à"
Nó đơ luôn, ko lẽ đứng đợi ở ngoài à? Trời nắng như này sao? Haizz thật, nó và Thư ngồi ở hàng ghế trước nhà, cũng đỡ khi có ghế ngồi ghê hen. Thư tự đánh mik "Sao em lại quên đem chìa khóa cơ chứ? Đúng là ngu quá mà"
Nó cười "Ko sao đâu mà, ngồi đây đợi tí, coi như hóng mát"
"Hóng mát? Chị nghĩ zì zậy? Trời nắng như này mà chị bảo hóng mát, mùa đông zì mà nắng chang chang, nóng quá trời"
Nó chỉ cười rồi chóng tay lên bàn nghĩ vu vơ, hình bóng Ba nó luôn ùa về "Chị nghĩ zì zậy? Lại nhớ bác sao?"
"Ừm, hình bóng Ba cứ ko thể nào phai đi, tại sao chị cứ mãi nhớ Ba zậy?"
Thư thở dài "Chị biết ko, hồi đó em từng đi lạc đó"
Nó nhìn Thư "Em đi lạc sao?"
Thư cười kể lại mọi chuyện "Đó là lúc em 5 tuổi, vào ngày sinh nhật họ đã dẫn em đi sở thú, chị biết ko, lúc đó vì ham chơi với mấy con thú nên đã chạy đi, Ba Mẹ em cũng ko biết nên cứ đi qua chỗ khác mà cứ tưởng là có em. Khi em quay lại thì ko thấy họ, chỗ đó có hổ báo cọp sư tử gấu nên em rất sợ, còn có cá sấu nữa đó chị"
"Bất cứ đứa con nít nào vào hoàn cảnh như em thì luôn sợ mà"
Thư cười tít mắt thì Mẹ cô về, bà thấy nó liền vui hẳn lên mà đi qua Thư dù cô đã chào hỏi còn nó thì ko mà còn làm mặt lạnh nữa, bà nắm lấy tay nó "Khánh Ly, con đến chơi sao?"
Nó rút tay ra đi qua chỗ Thư "Sao bà lại lơ Thư đi? Em ấy chào bà ko thèm đáp 1 tiếng là sao zậy?"
Bà nhìn Thư rồi đi lại chỗ nó "Xin lỗi con gái, Mẹ ko cố ý lơ Thư đi, chỉ là Mẹ vui khi thấy con đến thăm nhà"
"Xin lỗi, tôi đến chơi với Thư ko phải về thăm nhà, đây ko phải nhà tôi và đây...tôi chưa từng công nhận là nhà tôi"
Bà có hơi thất vọng, Thư hiểu đk cô ko chấp nhận vì đây là nhà của Ba cô, người mà nó ghét nhất trên đời. Mẹ nắm tay nó kéo đi "Thôi vào nhà đi con, chúng ta cùng ăn bánh uống nước"
Nó 1 lần nữa lại rút tay lại, Thư cười nắm tay nó và cả 2 đi zô để lại bà buồn "Khánh Ly, miễn con về đây thì Mẹ có cách cho con ở lại đây ko bao zờ đi khỏi"
Nó ngồi xuống ghế, Thư chạy vào trong lấy nước, trong thời gian đó nó và Mẹ đang có 1 bầu trời..."xám xịt"
"Con ko tha thứ cho Mẹ sao? Ko thì hãy gọi Mẹ dù chỉ 1 lần thôi con gái"
Nó im lặng 1 lúc rồi cất giọng "Tôi...làm sao dám ko tha thứ chứ? Ko phải bà làm rất nhiều cho tôi sao?"
Bà vui lên khi nghe nó nói thế "Con biết sao? Chắc chắn Thư kể cho con nghe phải ko? Con bé nói đúng rồi đó"
Nó cười "Sai rồi, Thư ko kể cho tôi mà tôi có thể thấy đk. Chồng bà giết bà nội tôi...chỉ vì muốn tìm ra tôi, tôi biết. 2 người đến đám cưới tôi...giết Ba tôi, tôi biết. Tất cả chỉ vì 1 câu : Muốn tốt cho tôi. Đúng ko?"
Bà im lặng, nó cầm tấm ảnh trên bàn lên xem, đó là tấm ảnh gia đình, họ thật hạnh phúc, Thư trông rất vui và bà ta cũng zậy. Thư có Ba có Mẹ thương yêu, chính là Ba Mẹ ruột thương yêu. Zậy tại sao nó lại ko? Cùng là 1 Mẹ mà, sao bà ta vứt bỏ nó là vui cười với họ chứ? Nước mắt nó rưng rưng nhưng nó lại cố nuốt nó vào tim mik, nước mắt này ko dành cho họ mà là dành cho người Ba của cô, chỉ có những người thương yêu nó thật lòng mới có thể khiến nó khóc, còn 2 kẻ giết người này thì ko bao zờ xứng đáng. Nó đặt tấm ảnh về vị trí cũ, gương mặt nó thậm chí lạnh hơn khi tới đây.
Thư đem nước ra đưa cho nó cười rất tươi, nó ko thể làm cho cô buồn đk, trông cô rất dễ thương và hồn nhiên mà, Thư ngồi kế nó mở hộp bánh ra "Chị à, ăn thử đi"
"Cảm ơn em" Nó chỉ cầm rồi nhìn Thư vui cười, có ai biết đk ngoài mặt vui cười hồn nhiên của Thư là những thứ để cô che đậy nỗi đau của mik cơ chứ.
2 năm trước :
Ba Thư nói chuyện với ai đó có vẻ rất nghiêm trọng "Đk, zậy ông muốn zì mới thả vợ tôi ra?"
[Chỉ cần ông cho đứa con gái của ông qua đây thì mọi chuyện ko phải dễ hơn sao? Chỉ cần tôi chiếm đk con gái ông thì lập tức vợ ông sẽ đk thả ra, khi xong việc, tôi sẽ thả con gái ông đi]
Lúc đầu Ba Thư có vẻ ko chịu, nhưng khi nghe vợ ông nói thì lập tức đồng ý.
"Mik ko thể để con gái của mik mất trong trắng đk"
[Đối với ông nó quan trọng hơn hay tôi? Mau đồng ý để tôi thoát đi, nó còn nhỏ, sẽ ko biết zì đâu]
"Nó đã 14 tuổi rồi bà à, ko còn nhỏ nữa"
[Nếu lớn rồi thì nên trả lại công nuôi dưỡng cho nó ăn học chứ, nó phải bán mik để cứu tôi ra, tôi ko muốn chết ông hiểu chứ]
"Đk, nếu bà đã nói zậy thì tôi sẽ làm"
Sau ngày kinh khủng đó, Thư nhốt mik trong phòng ko ăn uống zì cả, nói ra thì ko ngờ Ba Mẹ cô lại như thế. Đụng vào ổ kiến lửa làm chi để bị bắt cóc rồi đem con gái mik cho người ta để đk thoát thân, ko có bà Mẹ nào như thế cả. Người ta nói Hổ Mẹ ko ăn thịt con mà nhưng bà ta lại trái ngược. Cô đã phải đau khổ torng suốt thời gian đó, tah65m chí còn rạch tay tự tử và kết quả bị ăn 1 cái tát.
"Mẹ cấm con tự tử, chỉ là lên giường thôi mà, có zì đâu to tát? Con hi sinh mik cứu Mẹ thì đúng mà, sao phải khóc?"
Thư khóc lóc thảm thương "Zì Mẹ đã làm chuyện đó nhiều rồi, còn con thì chưa"
"CÂM NGAY! Ai cho con ăn nói như thế với Mẹ hả? Láo xượt, xin lỗi Mẹ ngay"
Thư nhìn bà trân trân với con mắt thù hận, bà tức nên đã nhốt cô lại, chừng nào chịu xin lỗi thì mới cho ăn uống và thả cô ra (thật độc ác mà).
Từ khi đk thả ra, cô đều ko nói năng zì hết, ăn thì có uống cũng có nhưng 1 chữ cũng ko thèm nói. Ngày qua ngày cô mới hiểu đk rằng, ko thể tin tưởng vào ai ngoài bản thân mik và tự cô đã vượt qua những khó khăn đó và chôn vùi nó vào dĩ vãng.
/125
|