- Tôi xin các anh. Các anh đừng làm hại con tôi! Nó không có lỗi. Nó còn quá nhỏ để chết! Hãy để con tôi được sống! Tôi xin các anh! _ Mẹ của Ngọc như gào thét.
- Hazz!!! Nào đâu ai có muốn một đứa trẻ vô tội phải chết. Nhưng được cái, bố mẹ nó vô dụng quá nên mới không bảo vệ được con mình. Và chúng tôi cũng không muốn NÓ LÀ MỘT MẦM MỐNG GÂY HỌA giống cha mẹ nó. __ Người đàn ông kia nhếc mép nói, rồi đặt ly sâm panh xuống bàn một cách nhẹ nhàng. Thay vị trí của ly sâm panh là một khẩu súng ngắn. Hắn bắt đầu bóp cò, hướng về phía Ngọc, nói:
- Tôi sẽ để bà thấy đứa con gái của mình phải chết như thế nào trước khi chết. HAHAHA __ Hắn ta bằng cái giọng nói của một con quái vật khát máu cười to.
- Mẹ!!! Họ định làm gì mẹ con mình vậy? Tại sao họ nói con chết rồi mẹ chết? __ Ngọc la hét trong vô thức
- Mẹ sẽ không để ai được động đến con, sẽ không ai được phép làm hại con __ Mẹ ôm Ngọc vào lòng.
1... 2... 3... viên đạn từ súng lao thẳng về phía của mẹ con Ngọc. Không kịp suy nghĩ nhiều, mẹ Ngọc đã đưa tấm lưng mình ra che chắn cho Ngọc.
- Sống... tốt... nha.. a... c...con!!!
Từng giọt lệ tuôn rơi trên hàng mi bé bỏng!!! Trái tim cô còn quá nhỏ bé và yếu ớt!!! Cô vẫn còn chỉ là một đứa bé 5 tuổi!!! Cô chưa từng làm hại ai, vậy tại sao... cô lại phải....
Ngọc vòng tay qua lưng ôm lấy mẹ. Bàn tay cô ướt đẫm là máu.
Thế rồi Ngọc khóc đến mức ngủ thiếp đi.
~~~~Đến khi tỉnh lại thì Ngọc thấy mình đang được ở trong một căn phòng toàn là búp bê, gấu bông, đồ chơi,... toàn là những thứ vô cùng đẹp đẽ mà bất cứ đứa trẻ 5 tuổi nào cũng muốn có. Ánh nắng mặt trời xuyên qua ô cửa vào phòng như muốn đùa giỡn cùng Ngọc.
Bỗng nhiên, Ngọc cảm thấy đau đầu. Cô bé như đang nhớ lại hình ảnh của cha mẹ mình. Cô bé òa khóc... trong đau đớn và tuyệt vọng.
Như trong những câu chuyện cổ tích, sẽ có một ông bụt hoặc bà tiên sẽ xuất hiện.
Và đúng là như vậy!!!
Đúng lúc đó bà Mai - bà giúp việc của gia đình Thanh đến.
Bà ôm lấy Ngọc và nói:
- Con đừng sợ!!!Từ giờ con hãy ở lại đây với bà. Bà sẽ bảo vệ cho con.
Ngọc nhìn lại người đàn bà xa lạ kia và nói:
- Bà là ai? và tại sao cháu lại ở đây??
Bà Mai kể lại toàn bộ câu chuyện cho Ngọc nghe về khoảng thời gian cô hôn mê bất tỉnh rằng ông chủ Long.( Trần Hoài Long: bố của Trần Hoài Thanh) đã cứu sống cô bé khỏi bọn xấu. Vừa kể bà vừa nghẹn lại khóc thương cho đứa bé nhỏ đã mất ba mất mẹ, vừa khóc vì.....
- Hazz!!! Nào đâu ai có muốn một đứa trẻ vô tội phải chết. Nhưng được cái, bố mẹ nó vô dụng quá nên mới không bảo vệ được con mình. Và chúng tôi cũng không muốn NÓ LÀ MỘT MẦM MỐNG GÂY HỌA giống cha mẹ nó. __ Người đàn ông kia nhếc mép nói, rồi đặt ly sâm panh xuống bàn một cách nhẹ nhàng. Thay vị trí của ly sâm panh là một khẩu súng ngắn. Hắn bắt đầu bóp cò, hướng về phía Ngọc, nói:
- Tôi sẽ để bà thấy đứa con gái của mình phải chết như thế nào trước khi chết. HAHAHA __ Hắn ta bằng cái giọng nói của một con quái vật khát máu cười to.
- Mẹ!!! Họ định làm gì mẹ con mình vậy? Tại sao họ nói con chết rồi mẹ chết? __ Ngọc la hét trong vô thức
- Mẹ sẽ không để ai được động đến con, sẽ không ai được phép làm hại con __ Mẹ ôm Ngọc vào lòng.
1... 2... 3... viên đạn từ súng lao thẳng về phía của mẹ con Ngọc. Không kịp suy nghĩ nhiều, mẹ Ngọc đã đưa tấm lưng mình ra che chắn cho Ngọc.
- Sống... tốt... nha.. a... c...con!!!
Từng giọt lệ tuôn rơi trên hàng mi bé bỏng!!! Trái tim cô còn quá nhỏ bé và yếu ớt!!! Cô vẫn còn chỉ là một đứa bé 5 tuổi!!! Cô chưa từng làm hại ai, vậy tại sao... cô lại phải....
Ngọc vòng tay qua lưng ôm lấy mẹ. Bàn tay cô ướt đẫm là máu.
Thế rồi Ngọc khóc đến mức ngủ thiếp đi.
~~~~Đến khi tỉnh lại thì Ngọc thấy mình đang được ở trong một căn phòng toàn là búp bê, gấu bông, đồ chơi,... toàn là những thứ vô cùng đẹp đẽ mà bất cứ đứa trẻ 5 tuổi nào cũng muốn có. Ánh nắng mặt trời xuyên qua ô cửa vào phòng như muốn đùa giỡn cùng Ngọc.
Bỗng nhiên, Ngọc cảm thấy đau đầu. Cô bé như đang nhớ lại hình ảnh của cha mẹ mình. Cô bé òa khóc... trong đau đớn và tuyệt vọng.
Như trong những câu chuyện cổ tích, sẽ có một ông bụt hoặc bà tiên sẽ xuất hiện.
Và đúng là như vậy!!!
Đúng lúc đó bà Mai - bà giúp việc của gia đình Thanh đến.
Bà ôm lấy Ngọc và nói:
- Con đừng sợ!!!Từ giờ con hãy ở lại đây với bà. Bà sẽ bảo vệ cho con.
Ngọc nhìn lại người đàn bà xa lạ kia và nói:
- Bà là ai? và tại sao cháu lại ở đây??
Bà Mai kể lại toàn bộ câu chuyện cho Ngọc nghe về khoảng thời gian cô hôn mê bất tỉnh rằng ông chủ Long.( Trần Hoài Long: bố của Trần Hoài Thanh) đã cứu sống cô bé khỏi bọn xấu. Vừa kể bà vừa nghẹn lại khóc thương cho đứa bé nhỏ đã mất ba mất mẹ, vừa khóc vì.....
/19
|