Cảm ơn các bạn đọc đã đồng hành cùng Mon suốt thời gian qua,đón đọc và đóng góp ý kiến cho truyện của Mon.Sau đây là một ngoại truyện ngắn Mon dành tặng các độc giả yêu dấu coi như lời xin lỗi và cảm ơn của Mon nhé!
Hãy tiếp tục ủng hộ Mon nhé Mina-san!
Từ lúc mới bắt đầu đi mẫu giáo, tính hiếu thắng của nó đã xuất hiện.Điều này nó được thừa hưởng từ ông nội,người mà nó ngưỡng mộ nhất lúc đó.Chắc cũng tại do ông đào tạo mà giờ nó thiếu nữ tính trầm trọng như thế này.
_Anh xem thế nào không con gái chúng ta biến thành con trai mất thôi!-Mẹ nó lo lắng cho tương lai mai sau của nó,bà sợ nó...ế chồng.Tuy mặt nó rất giống bà nhưng tính nó không giống bà chút nào cả.
_Anh biết rồi,trước hết anh phải sửa tính hiếu thắng của nó đã
Đúng lúc đó cô bé Linh Di hớn hở chạy từ ngoài vào khoe bố mẹ
_Pama biết gì không?Hôm nay lớp con chia thành hai nhóm:Hoa Hồng và Hoa Hướng Dương thi với nhau,nhờ có con nên nhóm Hoa Hướng Dương mới thắng đấy!
Ba nó mỉm cười xoa đầu nó .Đúng là nói cấm có sai tí nào
_Con gái giỏi quá nhỉ!
_Tất nhiên,nếu đã có con ở trong nhóm đó thì nhóm đấy chắc chắn phải thắng-Nó vỗ ngực tự hào
Ba nó biết rằng nó có khả năng lãnh đạo nhưng việc nó hiếu thắng quá không hề tốt một tí nào.Đôi lúc phải lùi một bước để tiến 2 bước, điều này nó chưa hiểu được.Trong đầu nó chỉ nghĩ đơn giản là chỉ có chiến thắng mới chứng minh được bản thân nhưng nó không biết rằng đó chỉ là chiến thắng tạm thời,chiến thắng mong manh thoảng qua trong phút chốc mà thôi.Ăn tối xong, ba nó lấy ra một bộ cờ vua mới toanh được làm từ gỗ ra cho nó
_Ui,cờ vua kìa!-Nó sung sướng reo lên.Trong tất cả các loại cờ,nó vẫn thích chơi cờ vua nhất.Hai mắt nó long lanh khi thấy bàn cờ
_Tặng con đấy,có muốn chơi cùng ta không?
Nó dễ dàng chấp nhận lời đề nghị
_Có chứ papa,chơi luôn bây giờ nhé
Nó chưa bao giờ được đấu cờ vua với ba cả ,vì vậy lần này nó nhất định phải thắng để cho ba thấy được thực lực của mình.Ngay từ những nước đi đầu tiên,nó đã cố ý tấn công vào những vị trí quan trọng của đối thủ với mong muốn đánh nhanh thắng nhanh.Dần dần nó đã ăn cả được xe và con tượng của ba.Nó tin chắc rằng trận này nó thắng
_Chiếu tướng-Ba nó đặt quân cờ xuống và nói
Đầu óc nó dường như hoang mang,nó không biết đi nước nào nữa
_Mấy phút trước...Con còn ăn những quân quan trọng của papa cơ mà-Nó xụ mặt xuống.Đúng là do muốn thắng nhanh mà nó không để ý quân phía bên mình
Rơi vào rối loạn, những nước đi của nó không còn được tính toán kĩ lưỡng như trước nữa.Quân số ngày một giảm dần và cuối cùng là hết cờ
Nó buồn bực ngồi thu lu vào một xó trong phòng khách,sự thất vọng hiện lên rõ trên khuôn mặt nó.Nó...là kẻ thảm bại.Bố nó đến gần và cúi xuống vuốt tóc nó
_Con thấy chưa?Sự hiếu thắng muốn chiếm thế thượng phong ngay từ đầu và kết thúc ván cờ nhanh chóng của con đã làm con thua đấy!
_Ông nội nói...những kẻ thua cuộc là những người kém cỏi!
_Nếu con đã chơi hết sức mình thì dù có thua con có cảm thấy buồn không?
Suy nghĩ một lúc,nó đáp lại câu hỏi của ba
_Dạ,không ạ
_Ta nói đúng chứ?Không phải thua thì con là kém cỏi như ông nội nói đâu.Thậm chí chính ông đã thua rất nhiều lần đấy thôi!
Sự rạng rỡ trên khuôn mặt nó dần trở lại.Có lẽ...nó không kém cỏi,chỉ là nó thiếu kinh nghiệm thôi
_Thật chứ ạ?
_Chắc chắn rồi,chơi cờ cũng vậy,đôi lúc con sẽ phải nhún nhường đối thủ của mình để có nước đi tốt hơn sau đó.Giờ thì cầm lấy và cất bộ cờ này đi,coi nó như bài học đầu tiên ta cho con
Ông biết Di Di rất cứng đầu và khó bảo nên giảng giải khó hiểu hay trách mách không phải cách hay,dù gì nó vẫn còn là một đứa trẻ học mẫu giáo.Ông sẽ dạy con theo cách riêng của mình
Sau chuyện đó tính hiếu thắng của nó giảm đi hẳn,hầu như là không còn nữa chỉ còn một điều là...
_Tiểu thư,cô đứng lại đi,tôi mệt lắm rồi-Cô người hầu vất vả chạy theo nó
_Plè,cô không bắt kịp cháu đâu!
Mẹ nó mình đầy sát khí đi đến trước mặt bố nó
_TRIỆU QUỐC ĐẠT
_Có chuyện gì mà em lớn tiếng vậy?-Ba nó nhăn mặt nhất quyết không bỏ quyển sách xuống
_Anh bảo sẽ dạy con nữ tính hơn,giờ thì thế nào?Thậm chí nó còn đòi em khi lớn cho nó vào quân đội đấy!Thế có chấp nhận được không hả?
Thú thật là ba nó chỉ đang dạy cho nó thành một nhà lãnh đạo giỏi chứ chưa có giúp nó nữ tính hơn.Khuôn mặt lúng túng của ba nó ít xuất hiện nay mới lộ ra
_À...ờm...thì...anh...thấy...con...khá...nữ tính...rồi...đấy chứ!
Mẹ nó cũng chỉ ước rằng nó hiền thục nết na hơn tí xíu có gì to tát đâu mà sao điều đó xa vời quá vậy?
Đứng nép sau cánh cửa nó dùng súng nước bắn vào người mẹ
_Papa...con tới cứu ba đây.Chế độ sư tử hà đông lại được bật lên rồi!Chạy nhanh đi ba-Nó hối thúc vẫy tay với bố nó
_CÁI GÌ?HAI CHA CON ANH DÁM GỌI TÔI LÀ SƯ TỬ HÀ ĐÔNG?KHÔNG THỂ THA THỨ ĐƯỢC!-Mẹ nó cầm cái chổi to đùng chạy theo hai bố con nó
Với tốc độ nhanh hơn vận động viên điền kinh bây giờ,ba nó đã nhanh chóng lấy được xe và cả hai người chuồn đi một cách êm đẹp
_Giờ đi đâu hả ba?
_Chắc phải đi đâu ăn tối xong mới về,về bây giờ là ăn chổi đấy con ạ-Ba nó gật đầu phán xét tình hình
Nó thầm nghĩ:Món quà đầu tiên ba tặng sẽ là kỉ niệm khó quên đối với nó.Bộ cờ vua đó như sự chế giễu nó vậy,nhưng...cũng đã cho nó một bài học nhớ đời,một kinh nghiệm sống quý báu.
THE END
Hãy tiếp tục ủng hộ Mon nhé Mina-san!
Từ lúc mới bắt đầu đi mẫu giáo, tính hiếu thắng của nó đã xuất hiện.Điều này nó được thừa hưởng từ ông nội,người mà nó ngưỡng mộ nhất lúc đó.Chắc cũng tại do ông đào tạo mà giờ nó thiếu nữ tính trầm trọng như thế này.
_Anh xem thế nào không con gái chúng ta biến thành con trai mất thôi!-Mẹ nó lo lắng cho tương lai mai sau của nó,bà sợ nó...ế chồng.Tuy mặt nó rất giống bà nhưng tính nó không giống bà chút nào cả.
_Anh biết rồi,trước hết anh phải sửa tính hiếu thắng của nó đã
Đúng lúc đó cô bé Linh Di hớn hở chạy từ ngoài vào khoe bố mẹ
_Pama biết gì không?Hôm nay lớp con chia thành hai nhóm:Hoa Hồng và Hoa Hướng Dương thi với nhau,nhờ có con nên nhóm Hoa Hướng Dương mới thắng đấy!
Ba nó mỉm cười xoa đầu nó .Đúng là nói cấm có sai tí nào
_Con gái giỏi quá nhỉ!
_Tất nhiên,nếu đã có con ở trong nhóm đó thì nhóm đấy chắc chắn phải thắng-Nó vỗ ngực tự hào
Ba nó biết rằng nó có khả năng lãnh đạo nhưng việc nó hiếu thắng quá không hề tốt một tí nào.Đôi lúc phải lùi một bước để tiến 2 bước, điều này nó chưa hiểu được.Trong đầu nó chỉ nghĩ đơn giản là chỉ có chiến thắng mới chứng minh được bản thân nhưng nó không biết rằng đó chỉ là chiến thắng tạm thời,chiến thắng mong manh thoảng qua trong phút chốc mà thôi.Ăn tối xong, ba nó lấy ra một bộ cờ vua mới toanh được làm từ gỗ ra cho nó
_Ui,cờ vua kìa!-Nó sung sướng reo lên.Trong tất cả các loại cờ,nó vẫn thích chơi cờ vua nhất.Hai mắt nó long lanh khi thấy bàn cờ
_Tặng con đấy,có muốn chơi cùng ta không?
Nó dễ dàng chấp nhận lời đề nghị
_Có chứ papa,chơi luôn bây giờ nhé
Nó chưa bao giờ được đấu cờ vua với ba cả ,vì vậy lần này nó nhất định phải thắng để cho ba thấy được thực lực của mình.Ngay từ những nước đi đầu tiên,nó đã cố ý tấn công vào những vị trí quan trọng của đối thủ với mong muốn đánh nhanh thắng nhanh.Dần dần nó đã ăn cả được xe và con tượng của ba.Nó tin chắc rằng trận này nó thắng
_Chiếu tướng-Ba nó đặt quân cờ xuống và nói
Đầu óc nó dường như hoang mang,nó không biết đi nước nào nữa
_Mấy phút trước...Con còn ăn những quân quan trọng của papa cơ mà-Nó xụ mặt xuống.Đúng là do muốn thắng nhanh mà nó không để ý quân phía bên mình
Rơi vào rối loạn, những nước đi của nó không còn được tính toán kĩ lưỡng như trước nữa.Quân số ngày một giảm dần và cuối cùng là hết cờ
Nó buồn bực ngồi thu lu vào một xó trong phòng khách,sự thất vọng hiện lên rõ trên khuôn mặt nó.Nó...là kẻ thảm bại.Bố nó đến gần và cúi xuống vuốt tóc nó
_Con thấy chưa?Sự hiếu thắng muốn chiếm thế thượng phong ngay từ đầu và kết thúc ván cờ nhanh chóng của con đã làm con thua đấy!
_Ông nội nói...những kẻ thua cuộc là những người kém cỏi!
_Nếu con đã chơi hết sức mình thì dù có thua con có cảm thấy buồn không?
Suy nghĩ một lúc,nó đáp lại câu hỏi của ba
_Dạ,không ạ
_Ta nói đúng chứ?Không phải thua thì con là kém cỏi như ông nội nói đâu.Thậm chí chính ông đã thua rất nhiều lần đấy thôi!
Sự rạng rỡ trên khuôn mặt nó dần trở lại.Có lẽ...nó không kém cỏi,chỉ là nó thiếu kinh nghiệm thôi
_Thật chứ ạ?
_Chắc chắn rồi,chơi cờ cũng vậy,đôi lúc con sẽ phải nhún nhường đối thủ của mình để có nước đi tốt hơn sau đó.Giờ thì cầm lấy và cất bộ cờ này đi,coi nó như bài học đầu tiên ta cho con
Ông biết Di Di rất cứng đầu và khó bảo nên giảng giải khó hiểu hay trách mách không phải cách hay,dù gì nó vẫn còn là một đứa trẻ học mẫu giáo.Ông sẽ dạy con theo cách riêng của mình
Sau chuyện đó tính hiếu thắng của nó giảm đi hẳn,hầu như là không còn nữa chỉ còn một điều là...
_Tiểu thư,cô đứng lại đi,tôi mệt lắm rồi-Cô người hầu vất vả chạy theo nó
_Plè,cô không bắt kịp cháu đâu!
Mẹ nó mình đầy sát khí đi đến trước mặt bố nó
_TRIỆU QUỐC ĐẠT
_Có chuyện gì mà em lớn tiếng vậy?-Ba nó nhăn mặt nhất quyết không bỏ quyển sách xuống
_Anh bảo sẽ dạy con nữ tính hơn,giờ thì thế nào?Thậm chí nó còn đòi em khi lớn cho nó vào quân đội đấy!Thế có chấp nhận được không hả?
Thú thật là ba nó chỉ đang dạy cho nó thành một nhà lãnh đạo giỏi chứ chưa có giúp nó nữ tính hơn.Khuôn mặt lúng túng của ba nó ít xuất hiện nay mới lộ ra
_À...ờm...thì...anh...thấy...con...khá...nữ tính...rồi...đấy chứ!
Mẹ nó cũng chỉ ước rằng nó hiền thục nết na hơn tí xíu có gì to tát đâu mà sao điều đó xa vời quá vậy?
Đứng nép sau cánh cửa nó dùng súng nước bắn vào người mẹ
_Papa...con tới cứu ba đây.Chế độ sư tử hà đông lại được bật lên rồi!Chạy nhanh đi ba-Nó hối thúc vẫy tay với bố nó
_CÁI GÌ?HAI CHA CON ANH DÁM GỌI TÔI LÀ SƯ TỬ HÀ ĐÔNG?KHÔNG THỂ THA THỨ ĐƯỢC!-Mẹ nó cầm cái chổi to đùng chạy theo hai bố con nó
Với tốc độ nhanh hơn vận động viên điền kinh bây giờ,ba nó đã nhanh chóng lấy được xe và cả hai người chuồn đi một cách êm đẹp
_Giờ đi đâu hả ba?
_Chắc phải đi đâu ăn tối xong mới về,về bây giờ là ăn chổi đấy con ạ-Ba nó gật đầu phán xét tình hình
Nó thầm nghĩ:Món quà đầu tiên ba tặng sẽ là kỉ niệm khó quên đối với nó.Bộ cờ vua đó như sự chế giễu nó vậy,nhưng...cũng đã cho nó một bài học nhớ đời,một kinh nghiệm sống quý báu.
THE END
/24
|