Có câu nói 'Sơn trung vô giáp tử, hàn tẫn bất tri niên' (Ở trong núi không có giáp (60 năm), ở nơi lạnh lẽo không biết đã qua bao lâu)
Lần này vừa đi, chính là ba năm.
Lý Nghiên một tay mang theo một giỏ mây, một tay cầm gậy trúc, nhắm hai mắt, nhờ người cầm đầu còn lại của gật trúc dắt nàng đi, bước chậm từng bước đi dọc theo bờ Tẩy Mặc Giang, vừa đi vừa lảm nhảm: Còn xa nữa không thế? Ta nghe thấy tiếng nước rồi, đã đến bờ sông chưa?
Người dắt đầu kia gậy trúc là một đệ tử khác trong trại, tuổi tác không lớn hơn Lý Nghiên bao nhiêu, lúc nói chuyện với nàng thì mặt đỏ bừng, giọng hệt như muỗi kêu. Nhưng còn chưa chờ hắn mở miệng, Lý Nghiên đã cảm thấy gậy trúc trong tay bị người kéo một cái, nàng kêu lên một tiếng, vừa mở mắt đã thấy Lý Thịnh mang vẻ mặt bất lực đứng trước mặt mình.
Lý Nghiên gào to: Huynh làm gì đấy! Hù chết muội rồi!
Lý Thịnh không màng nhìn nàng, bước tới vỗ đầu thiếu niên đang luống cuống tay chân kia: Tật xấu của nàng rất nhiều, đừng có chiều nó quá rồi được đà lấn tới, đến lúc già nó vẫn bắt nạt các đệ.
Mặt đệ tử kia càng đỏ hơn, lúng túng nói không ra lời, nhanh chóng mở miệng chào hỏi Lý Thịnh, sau đó chạy nhanh như bay.
Lý Nghiên cũng rất muốn chạy, nhưng đang ở trên dốc nơi bờ sông, nàng lại sợ độ cao, liếc mắt nhìn xuống bên dưới từ nơi này đã có thể tưởng tượng ra bảy, tám tư thế có thể ngã chết của bản thân, vì vậy nàng không hề dám mở mắt, phải nhờ người khác cầm gậy trúc dẫn nàng đi.
Ngay khi nàng run đến mềm chân sắp ngã, Lý Thịnh túm cổ nàng, xách nàng lên khỏi mặt đất.
Lý Nghiên sợ đến phát điên: Ca! Đại ca! Thân ca! Tha mạng! Giết người rồi!
Lý Thịnh mắt điếc tai ngơ, trực tiếp xách nàng đến bên vách đá, ban ngày, hơi nước bên dưới Tẩy Mặc Giang đã tan hết, nước sông dữ dội khác thường, từ nơi vách đá cao hiểm trở bên bờ mà nhìn xuống, tiếng giao thoa ầm ĩ của Khiên Ky và nước sông hòa vào nhau, tụ thành một tiếng rống giận thật lớn, đập về phía hai bên bờ.
Lý Nghiên: ...
Lý Thịnh buông tay ném nàng sang bên cạnh, tức giận nói: La cái gì, có gì mà sợ? Ta cũng không muốn ném muội xuống đâu.
Hắn vừa nói xong, chỉ thấy đầu gối vị muội muội của hắn mềm nhũn, thuận thế ngồi xổm xuống. Lý Nghiên bỏ chiếc giỏ trong tay sang bên, sau đó vừa nắm đống cỏ trên đất, vừa ôm đùi Lý Thịnh, run rẩy hít hai hơn, lấy lại tinh thần, rồi bắt đầu khóc rống lên.
Lý Thịnh có cảm giác bị châm biếm sâu sắc kể từ lúc sinh ra đến giờ, hận không thể dùng một cước đá nàng xuống dưới.
Đúng lúc này, nơi mặt đất rung lên, Khiên Ky nơi Tẩy Mặc Giang có dị động, Lý Nghiên lại càng hoảng sợ hơn, liều mạng bám lấy đùi Lý Thịnh, nhắm một mắt mở một mắt, lén lút liếc xuống một cái.
Chỉ thấy một lão nhân đầu tóc bạc trắng xếp bằng ngồi trong tiểu đình giữa lòng sông, trong tay đang cầm một cành liễu, quát: Chu nha đầu, hôm nay Khiên Ky sẽ khởi động toàn bộ, con cẩn thận đấy!
Đầu cành liễu đang chỉ về phía một thiếu nữ, dòng nước quá đen, từ bên trên không thể nhìn thấy rõ cột đá và Khiên Ky bên dưới, nàng chỉ như đang đứng trên một mặt nước trống rỗng.
Chu Phỉ cũng mang theo một cành trúc trong tay, nhắm mắt đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lý Nghiên ngạc nhiên hỏi: A Phỉ định làm gì thế?
Nàng nói xong, chỉ nghe một tiếng 'vụt' vang lên, Chu Phỉ tung người nhảy lên, Khiên Ky nhanh chóng thoát khỏi mặt nước, chắc hẳn cột đá dưới chân nàng đã chìm xuống, cùng lúc, một tấm lưới thật lớn bắt đầu dâng lên.
Lý Nghiên hoảng hốt kêu thành tiếng, Chu Phỉ chỉ xoay cổ tay, cành liễu mềm yếu được truyền nội lực, bỗng chốc căng lên, chém vào Khiên Ky như một thanh dao sắc, cuối cùng một sợi Khiên Ky tuyến đã bị cắt đứt!
Chu Phỉ mượn lực xoay người, chuẩn bị chui qua giữa một khe hở trên Khiên Ky võng, Khiên Ky tuyến trí mạng ngưng tụ ánh mặt trời phản chiếu lên mặt nước thành một đường thẳng, chiếu lên gương mặt nàng, Chu Phỉ lại chẳng thèm liếc mắt, như đã sớm quen.
Ngay sau đó cành liễu mềm văng ra, một chiếc lá non bị vót một nửa, Chu Phỉ khẽ đáp xuống một tảng đá khác.
Hòn đá kia không hề vững chắc, phải dựa vào hai đường Khiên Ky tuyến bên dưới, cứ bấp bênh trên mặt sông, ngay cả Chu Phỉ đứng trên cũng chập trùng theo. Khiên Ky tuyến dưới nước nhanh chóng đan thành lưới lớn rồi bao quanh đầu nàng, lúc này, một giọt nước như ngọc chậm rãi ngưng thành hình, phút chốc rơi lên
Lần này vừa đi, chính là ba năm.
Lý Nghiên một tay mang theo một giỏ mây, một tay cầm gậy trúc, nhắm hai mắt, nhờ người cầm đầu còn lại của gật trúc dắt nàng đi, bước chậm từng bước đi dọc theo bờ Tẩy Mặc Giang, vừa đi vừa lảm nhảm: Còn xa nữa không thế? Ta nghe thấy tiếng nước rồi, đã đến bờ sông chưa?
Người dắt đầu kia gậy trúc là một đệ tử khác trong trại, tuổi tác không lớn hơn Lý Nghiên bao nhiêu, lúc nói chuyện với nàng thì mặt đỏ bừng, giọng hệt như muỗi kêu. Nhưng còn chưa chờ hắn mở miệng, Lý Nghiên đã cảm thấy gậy trúc trong tay bị người kéo một cái, nàng kêu lên một tiếng, vừa mở mắt đã thấy Lý Thịnh mang vẻ mặt bất lực đứng trước mặt mình.
Lý Nghiên gào to: Huynh làm gì đấy! Hù chết muội rồi!
Lý Thịnh không màng nhìn nàng, bước tới vỗ đầu thiếu niên đang luống cuống tay chân kia: Tật xấu của nàng rất nhiều, đừng có chiều nó quá rồi được đà lấn tới, đến lúc già nó vẫn bắt nạt các đệ.
Mặt đệ tử kia càng đỏ hơn, lúng túng nói không ra lời, nhanh chóng mở miệng chào hỏi Lý Thịnh, sau đó chạy nhanh như bay.
Lý Nghiên cũng rất muốn chạy, nhưng đang ở trên dốc nơi bờ sông, nàng lại sợ độ cao, liếc mắt nhìn xuống bên dưới từ nơi này đã có thể tưởng tượng ra bảy, tám tư thế có thể ngã chết của bản thân, vì vậy nàng không hề dám mở mắt, phải nhờ người khác cầm gậy trúc dẫn nàng đi.
Ngay khi nàng run đến mềm chân sắp ngã, Lý Thịnh túm cổ nàng, xách nàng lên khỏi mặt đất.
Lý Nghiên sợ đến phát điên: Ca! Đại ca! Thân ca! Tha mạng! Giết người rồi!
Lý Thịnh mắt điếc tai ngơ, trực tiếp xách nàng đến bên vách đá, ban ngày, hơi nước bên dưới Tẩy Mặc Giang đã tan hết, nước sông dữ dội khác thường, từ nơi vách đá cao hiểm trở bên bờ mà nhìn xuống, tiếng giao thoa ầm ĩ của Khiên Ky và nước sông hòa vào nhau, tụ thành một tiếng rống giận thật lớn, đập về phía hai bên bờ.
Lý Nghiên: ...
Lý Thịnh buông tay ném nàng sang bên cạnh, tức giận nói: La cái gì, có gì mà sợ? Ta cũng không muốn ném muội xuống đâu.
Hắn vừa nói xong, chỉ thấy đầu gối vị muội muội của hắn mềm nhũn, thuận thế ngồi xổm xuống. Lý Nghiên bỏ chiếc giỏ trong tay sang bên, sau đó vừa nắm đống cỏ trên đất, vừa ôm đùi Lý Thịnh, run rẩy hít hai hơn, lấy lại tinh thần, rồi bắt đầu khóc rống lên.
Lý Thịnh có cảm giác bị châm biếm sâu sắc kể từ lúc sinh ra đến giờ, hận không thể dùng một cước đá nàng xuống dưới.
Đúng lúc này, nơi mặt đất rung lên, Khiên Ky nơi Tẩy Mặc Giang có dị động, Lý Nghiên lại càng hoảng sợ hơn, liều mạng bám lấy đùi Lý Thịnh, nhắm một mắt mở một mắt, lén lút liếc xuống một cái.
Chỉ thấy một lão nhân đầu tóc bạc trắng xếp bằng ngồi trong tiểu đình giữa lòng sông, trong tay đang cầm một cành liễu, quát: Chu nha đầu, hôm nay Khiên Ky sẽ khởi động toàn bộ, con cẩn thận đấy!
Đầu cành liễu đang chỉ về phía một thiếu nữ, dòng nước quá đen, từ bên trên không thể nhìn thấy rõ cột đá và Khiên Ky bên dưới, nàng chỉ như đang đứng trên một mặt nước trống rỗng.
Chu Phỉ cũng mang theo một cành trúc trong tay, nhắm mắt đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lý Nghiên ngạc nhiên hỏi: A Phỉ định làm gì thế?
Nàng nói xong, chỉ nghe một tiếng 'vụt' vang lên, Chu Phỉ tung người nhảy lên, Khiên Ky nhanh chóng thoát khỏi mặt nước, chắc hẳn cột đá dưới chân nàng đã chìm xuống, cùng lúc, một tấm lưới thật lớn bắt đầu dâng lên.
Lý Nghiên hoảng hốt kêu thành tiếng, Chu Phỉ chỉ xoay cổ tay, cành liễu mềm yếu được truyền nội lực, bỗng chốc căng lên, chém vào Khiên Ky như một thanh dao sắc, cuối cùng một sợi Khiên Ky tuyến đã bị cắt đứt!
Chu Phỉ mượn lực xoay người, chuẩn bị chui qua giữa một khe hở trên Khiên Ky võng, Khiên Ky tuyến trí mạng ngưng tụ ánh mặt trời phản chiếu lên mặt nước thành một đường thẳng, chiếu lên gương mặt nàng, Chu Phỉ lại chẳng thèm liếc mắt, như đã sớm quen.
Ngay sau đó cành liễu mềm văng ra, một chiếc lá non bị vót một nửa, Chu Phỉ khẽ đáp xuống một tảng đá khác.
Hòn đá kia không hề vững chắc, phải dựa vào hai đường Khiên Ky tuyến bên dưới, cứ bấp bênh trên mặt sông, ngay cả Chu Phỉ đứng trên cũng chập trùng theo. Khiên Ky tuyến dưới nước nhanh chóng đan thành lưới lớn rồi bao quanh đầu nàng, lúc này, một giọt nước như ngọc chậm rãi ngưng thành hình, phút chốc rơi lên
/15
|